Thiên Hạ
Chương 668

Thiên Hạ 2
Q.15 - Chương 668 - Anh Em Đấu Đá
gacsach.com

Lý Trân muôn vàn không nghĩ tới Diêm Khải lại đến vào lúc này, trong lòng hắn có một cảm giác rằng, không lẽ môi tranh đông cung lại xảy ra biên hóa gì rồi ư?

Lý Trân cũng là trước đó không lâu mới biết rằng Bành vương Lý Cận đã lao vào mối tranh thái từ, con trai hăn Lý Nghi có quan hệ cực tốt với Lý Cận, cũng chính xuất phát từ nguyên do này, khi Lý Hanh trưng cầu ý kiến của hắn, là có thể lập Lý Cận làm thái tử hay không, hắn đã không chút lưỡng lự mà bày tỏ úng hộ.

“Hệ chi vì cái công lợi trước mắt, dã vọng quá cao, bất lợi cho sự ổn định đông cung...”

Đây là kiến nghị mà hắn lúc trước dành cho Lý Hanh, chính là câu nói này đã giáng mạnh vào trong lòng của Lý Hanh, thật ra đây chính là nguyên nhân căn bán mà Lý Hanh muốn đồi thái từ, cũng giống như năm xưa Lý Long Cơ mấy lẩn phế thái từ vậy, sự quật khởi nhanh chóng của thái tử. Đã uy hiếp đến sự ổn định hoàng vị của Lý Hanh.

Về điểm này, Lý Trân là trong bụng biết tòng, nhân lúc Lý Hanh đông chinh Tương Dương, Lý Hệ cậy vào sự ủng hộ của Trương hoàng hậu và Lý Phụ Quốc, tự ý nhúng tay vào việc nhậm mệnh bãi miễn nhân sự quan trọng, làm cho Lý Hanh nghiêm trọng bất mãn với hắn, cũng trực tiếp dẫn tới nguy cơ đông cung như hôm nay.

Tuy nhiên cũng làm cho Lý Trân nhìn thấy được một cơ hội, nếu như Lý Cận có thể thuận lợi đăng cơ, vậy thi hắn Lý Trân cũng từ đó về sau giành được mối lợi ích không lồ.

Tiếng bước chân đã truyền đến trước cửa, bên ngoài vọng vào tiếng nói của trưởng tử Lý Nghi của hắn: “Diêm tiên sinh, phụ thân ở trong phòng chờ người, xin mời vào!”

Sự biết lễ của con trai khiến cho Lý Trân cám thấy an ủi phần nào, hắn nên đề xuất với Lý Hanh, để cho con trai vào triều làm quan rồi.

Cửa đã mờ, Diêm Khải từ bên ngoài bước vào, vừa vào cửa bèn đã chắp tay cười nói: “Không mời mà tới, quấy rầy vương gia nghỉ ngơi rồi.”

Diêm Khải là nửa năm trước xuất nhiệm tham mưu của Bành vương Lý Cận, ở trước đó, hắn luôn vỗ ngực bào là sát cánh với Khánh vương tới giờ khắc cuối cùng, con trai Lý cầu của Khánh vương cũng ra mặt làm chứng cho hắn, nhung trên thực tế, hắn đã ở mấy năm trước đó bèn đã rời bỏ Khánh vương rồi, ngay cả bản thân hắn còn không biết Khánh vương đã chết ở noi xó xinh nào nữa.

Mấy năm trước, hắn khốn cùng nghèo mạt, nương nhờ Lý Khánh An, nhung lại gặp phái sự chèn ép của Nghiêm Trang, bức bách phái làm một văn thư lang côn con, sau

Này dưới sự sắp xếp của Lý Khánh An hắn đã đi Bukhara, ở trong đại học của Bukhara phụ trách chinh lý tư liệu nhân văn địa lý của các nước Hà Trung và Đại Thực, làm suốt được một năm, hắn mới biết được thân phận thật sự của mình, hắn đã là một thành viên của An Tây tình báo đường, chẳng qua không phải nhằm vào Trung Nguyên, mà là phụ trách Hà Trung và Đại Thực.

Một năm trước, hắn nhận được chi lệnh, đi Thạch Quốc đô thành Thác Chi thành chăm sóc Khánh vương Lý Tông đang hấp hối, cuối cùng có được thư tiến cừ thân bút và vương ấn của Lý Tông, Khánh vương sau khi chết, hắn bèn xuất phát đến Thành Đô, dựa vào tài trí của hắn từng bước đi vào tầng lớp trọng tâm của Nam Đường.

Diêm Khải là mạc liêu tín cẩn nhất của Lý Cận, là quân sư của Lý Cận, theo lý mà nói, hắn có lẽ rất sớm đã biết được mối tranh đông cung của Nam Đường, nhung trên thực tế, đông cung chi tranh của Nam Đường một quăng thòi gian rất dài đều tiến hành dưới một trạng thái cực kỳ bí mật, Lý Hanh là một người thâm trầm, hắn vẫn luôn đang từ từ làm suy yếu thái tử, âm thầm không chút biêu lộ mà đoạt đi quân quyền.

Mãi cho đến gần đây, cuộc tranh giành cơ quan tình báo của Lý Phụ Quốc và Vương Cúng nối lên mật nước, mọi người dần dần ý thức được Lý Hanh có ý đồ thay thái tử, Lý Cận cũng bị phụ hoàng gọi đi, trao đổi tường tận thật lâu, Diêm Khái lúc bấy giờ mới từ trong miệng của Lý Cận biết được đông cung chi biến của Nam Đường.

Một khi thế cục rõ ràng, thì tình thế sẽ thay đổi rất ư mau lẹ, cuộc đại truy bắt sáng hôm nay cũng là một sự ám chi về mội biến đổi lớn của cục thế, rất nhiều người đều như căng hết cả dây cung, Diêm Khái chính là ở trong cục thế như vậy bị Lý Cận phái đến thương lượng đối gách với Lý Trân.

Không có quá nhiều sự hàn huyên, hai người đều biết tỏng trong bụng, Lý Trân mời Diêm Khải ngồi xuống, liền trực tiếp đi vào chủ đề, “Diêm tiên sinh, chỗ Bành vương lại có biến hóa gì sao?”

Diêm khái gật gật đầu, “Vừa mới nhận được tin tức, hộ bộ trượng thư Lệnh Hồ Phi mănh liệt phàn đối đổi thái tử, dưới sự dẫn dắt của hắn, một đám quan viên đều liên danh yêu cầu giữ lại sự ổn định của đông cung, hơn nữa Lý Phụ Quốc và Trương hoàng hậu ủng hộ thái tử, bây giờ lời kêu gọi của thái tử đã chiếm cứ thế thượng phong, Bành vương vô cùng khổ sờ nhức đầu, mệnh ta đến thương lượng một chút đối gách với vương gia.”

Lý Trân cúi đầu lặng thinh, cục thế trước mắt hắn vô cùng hiểu rõ, thái tử Hệ và Bành vương mỗi người có ưu thế riêng, thái từ Hệ chủ yếu là có được nội cung ủng hộ, bao gồm Lý Phụ Quốc và Trương hoàng hậu, còn Bành vương lại có được sự úng hộ của triều đình, với hữu tướng Vương và tả tướng Thôi Viên làm đại diện, đều cực lực ủng hộ một Bành vương văn nho minh trí, mà phàn đối một Lý Hệ lấy võ lập thân, có thể nói song phương đều có ưu thế riêng, mà ưu thế của Bành vương lớn hơn, cuối cùng quyết định ở hoàng đế Lý Hanh.

Nhung không ngờ rằng sự đột ngột xuất kích của Lệnh Hồ Phi làm cho cục thế chợt thoắt chuyển mạnh, làm cho thái tử không chi có sự đỡ đầu của nội cung, hơn nữa còn có được sự ủng hộ của triều quan, như vậy, thanh thế của Bành vương đã giám xuống kịch liệt.

Lý Trân nhất thời cũng không nghĩ ra đối gách tốt, bèn hỏi: "Vậy còn ý của Bành

V-ương điện hạ thì sao?"

“Ý của Bành vương điện hạ là hy vọng có thể có được sự ủng hộ của tông thất.”

Lời nói của Diêm Khái nói ít ý nhiều, Lý Trân bỗng chốc đã hiểu ra, tông thất lại là một thế lực khác, đủ để triệt tiêu sự phàn đối của Lệnh Hồ Phi, còn mình là Tông chính tự khanh, cũng là sỡ hữu thanh danh khá cao trong tông thất, vì vậy Lý Cận mới để Diêm Khái đến tìm mình, muốn để minh cờ xí rầm rộ ra mặt, dùng danh nghĩa của tông thất công khai úng hộ Lý Cận, chiêu này cao minh a!

Lý Trân bất giác nhìn thoáng qua Diêm Khái một cái, cách làm này mười phần thì hết tám chín là tên Diêm Khải này nghĩ ra, Lý Cận vẫn còn non nớt một chút, nhung điều mà Lý Trân quan tâm hơn là lợi ích của hắn, nếu như hắn cờ xí rầm rộ ra mặt, vậy thì rủi ro mà hắn gánh vác sẽ cực lớn, một khi Lý Hệ cuối cùng chiến thắng, thì người đầu tiên dọn dẹp chính là hắn Lý Trân.

Thù lao cho mối rủi ro này, hắn nhất định phái nói rõ ràng ra trước, Lý Trân vuốt nhẹ râu cười nói: “Thật ra tông thất cũng không phải đoàn kết lắm, mạnh ai nấy đều có tâm tư riêng, nói trắng ra, đều là kẻ đặt nặng lợi ích, nếu muốn tông thất ủng hộ, Bành v-ương trước tiên phái tỏ thái độ, sau này báo đáp tông thất như thế nào, ta mới tiện đi nhất nhất liên lạc.”

Diêm Khải không khỏi thầm mắng một tiếng vô sĩ, đây không phái là lộ rõ việc cò kè mặc cả sao? Nhung về điểm này hắn cũng đã nghĩ tới từ trước, hắn đã nói qua với Bành vương, người không có lợi không dậy sớm, nếu muốn có được sự ủng hộ, thì buộc phái lấy ra thứ khiến người ta động lòng.

“Vương gia, Bành vương cũng ý thức được sự quan trọng của tông thất, người xin vương gia yên tâm, một khi người đăng cơ, vương gia sẽ xuất nhiệm Hộ bộ thượng thư, tiếp theo sẽ buông cho tông thất quyền đúc tiền và buôn muối, rồi tiếp đó nữa là đề cao hạn mức vĩnh nghiệp điền của tông thất, đây là lời hứa của Bành vương điện hạ.”

“Ừm!”

Lý Trân khá hài lòng với lời hứa này: “Thôi được! Đợi chút ta sẽ ra ngoài liên lạc tông thất, ít ra có thể bào đảm sáng ngày mai, sẽ có ba mươi tông thất quan trọng liên danh đứng ra bào đảm tiến cử Bành vương nhập chủ đông cung.”

Diêm Khái mừng rỡ, hai mươi tông thất đã rất có sức mạnh rồi, hắn vội vàng đứng dậy tạ ơn nói: “Vậy phía tông thất bèn nhờ ở vương gia rồi.”

Cuộc đại tra bắt trong thành Thành Đô vẫn còn đang tiếp diễn, đã có không ít tin tức lan truyền, hàng nghìn người vi nguyên do tàng trữ vũ khí quân dụng mà bị bất đi, hơn ba trăm tên lưu manh đầu phố vì thừa cơ hội cướp bóc mà bị chém đầu thị chúng, cả tòa thành Thành Đô bao trùm trong một nỗi kinh hoàng và bất an.

Sự hỗn loạn ở đầu phố Diêm Khái tựa hồ như không chú ý tới, hắn vẫn trầm tư

Trong cục thế trước mất, có lúc bàn thân hắn cũng có chút hồ đồ, hắn Rõt cục đang chấp hành nhiệm vụ, hay là thật sự là mạc liêu của Bành vương, hắn lại là toàn tâm toàn ý phù trợ Bành vương, hi vọng hắn có thể đăng cơ, hắn tựa hồ như đã hoàn toàn nhập vai rồi, đến nỗi mà thi thoảng quên đi nhiệm vụ của mình.

Diêm Khải trong lòng âm thầm thở dài một cái, tâm trạng của hắn rất phức tạp, phò trợ thân vương đăng cơ, thành tựu cho hùng sư đế Vương. Đây vẫn luôn là ước mơ của hắn, năm xưa hắn phò trợ Khánh Vương cũng xuất phát từ ước mơ như vậy, nhưng Khánh vương thất bại, hắn cũng từ đinh cao chót vót của đời người ngã xuống, thậm chi lưu lạc đến nước phải dựa vào sự bố thí mà tổn tại, mà hôm nay hắn một lẩn nữa trờ thành mạc liêu của Bành Vương, một lẩn nữa phải phò trợ người trẻ tuổi này lao vào ngôi vị đế vương, mọi thứ đều cực giống với tình cảnh năm xưa, hắn lại một lẩn nữa cám thấy minh phảng phất lại bắt đầu một lữ trình mới.

Nhưng tất cà mọi thứ này đều là giấc mơ, hắn biết không thể nào rồi, hắn cứ giống như một cánh diều, đầu kia của dây nắm trong tay của Lý Khánh An, hắn nếu có dị tâm, thì hắn sẽ thịt nát xươmg tan, cà đời này của hắn đã định là không thể trờ thành quân sư đế vương rồi.

“Nam Đường diệt, ngươi có thể là Giàn Châu thái thú!” Đây là lời hứa mà Lý Khánh An dành cho hắn, cũng là cội nguồn mà hắn sẽ quay về.

Nét mặt Diêm Khải không khói lộ ra một nụ cười khổ sở, cho dù Lý Cận đăng cơ thì đã sao chứ?

Nói cho cùng, vận mệnh của Nam Đường nắm chặt trong tay của Lý Khánh An, minh đã thất bại qua một lẩn, không lẽ lại tiếp tục thất bại thêm lẩn thứ hai nữa ư?

Xe ngựa chạy vào trong khu cung thành, nơi đây giới bị càng thêm thâm nghiêm hơn, một đội kỵ binh nghênh mặt đi tới, quan quân dẫn đầu chi nhìn nhìn xe ngựa của hắn, không hề chặn lại, trên xe ngựa của Diêm Khải đã căm một lá cờ từ kỳ lân của Bành vương Lý Cận, có thể chạy băng băng trong khu cung thành mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Nhưng một chiếc xe ngựa phía sau hắn lại bị chặn lại: “Mời ngừng xe tiếp nhận kiểm tra!”

“Khốn khiếp! Đây là xe ngựa của Lệnh Hồ thượng thư, thượng thư đang có mật trên xe, các ngươi không nhìn thấy sao?”

Diêm Khải cả kinh, vội vàng quay đầu lại nhìn, chi thấy quả nhiên là xe ngựa của Lệnh Hồ Phi, hắn đang rướn đầu đang nói gì đó với hiệu úy kỵ binh, hiệu úy khoát tay một cái, xe ngựa của Lệnh Hồ Phi quẹo cua, chạy lên trên đại lộ Bạch Ngọc, đó là đường chính thông tới Nam Minh cung, xem ra Lệnh Hồ Phi là phải tiến cung rồi, trong lòng Diêm Khải có chút nghi hoặc, xe ngựa của Lệnh Hồ Phi là khi nào đi theo phía sau minh vậy, tại sao hắn lại không nhìn thấy?

Lúc này tùy tùng của hắn thấp giọng nói: “Tiên sinh, xe ngựa của Lệnh Hồ thượng thư là từ đông cung đi ra, đã đi theo bọn ta ba dặm đường rồi.”

Diêm khải giật minh, thì ra là từ đông cung đi ra, đảo mắt một cái lại đi hoàng cung, xem ra tên Lệnh Hồ Phi này là tăng cường hoạt động mạnh rồi.

Xe ngựa tiếp tục tiến lên, ước chùng đi được khoảng năm dặm, đi đến trước một tòa cung điện khí thế hùng vĩ, nơi đây bèn là phù Bành vương rồi, chiếm đất năm mươi mẫu, quy mô chi xếp sau Nam Minh cung và đông cung, cũng thé hiện ra địa vị của Bành vương tại Nam Đường là thế nào.

Thê nhi phụ mẫu của Diêm Khải đều ở quê nhà Nhạc Châu, không có đón tới bên Ba Thục, hắn đơn thân một mình ở Thục, vì vậy hắn bèn ở nhờ trong phù Bành Vương, có một viện tù độc lập, còn có hai mỹ tỳ hầu hạ hắn.

Xe ngựa chậm rãi ngủng lại trước cửa hông Vương phủ, Diêm Khải xuống xe ngựa xong bèn trực tiếp đi tới trong vương phủ, hắn phải báo cáo với Bành vương Lý Cận về kết quả giao thiệp với Lý Trân.

Thư phòng của Lý Cận ở hậu viện, cách của lớn khá xa, phải băng qua bọn tòa đại viện, Diêm Khải men theo hành lang nhanh chóng bước đi, tù nơi này có thé trực tiếp đi đến trước cửa thu phòng.

Hạ nhân của vương không nhiều, chi tiêu quân phí của Lý Hanh quá lớn, dẫn đến tài chính vô cùng căng thẳng, Lý Hanh chi đành tiết kiệm dè xẻn miếng cơm manh áo, căt giảm chi tiêu cung đình, bao gồm Nam Minh cung, đông cung và tất cả phủ thân vương và công chúa, Bành vương phù vốn dĩ có hai trăm viên cung nữ hoạn quan, bây giờ chi còn lại năm mươi người, như vậy, cả tòa vương phủ đã trở nên trống trải vắng vẻ, đương nhiên thị vệ không ít, hai trăm thị vệ, không bị cắt giảm người nào.

“Diêm tiên sinh!”

Diêm Khải đi đến trước một cánh cửa tròn, đột nhiên nghe thấy có người gọi hắn, hắn tìm kiếm dáo dát tứ phía, chi thấy sau cửa tròn, một thị vệ đang thấp giọng gọi hắn: “Tiên sinh, lối này!”

Diêm Khái liếc mắt một cái đã nhận ra được người này, Thiên ngưu trực trường Lưu Hùng, là một tiêu đầu mục của thị vệ vương phủ, thân hình khôi ngô, dũng mănh hơn người, nhung một thân phận khác của hắn là thành viên của An Tây tình báo đường, hắn ở trong Bành vương phủ chủ yếu là thay Diêm Khải liên hệ tình báo đường.

Diêm Khái thấy xung quanh không người, vội vàng đi lên phía trước, Lưu Hùng nhanh chóng đem một mành giấy nhỏ nhét cho hắn, bèn xoay người tránh khỏi rồi.

Diêm Khải rào bước nhanh đến một góc không người, mờ mành giấy ra, bên trên chi có bốn chữ, “kích hóa đích tranh” (*kích động cho mối tranh dòng dõi chính thống trờ nên ác liệt), Diêm Khải giật thót người, hắn đã nhận ra nét chữ trên mẩu giấy, lại là thân bút của Lý Khánh An.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương