Thiên Hạ
-
Chương 15: Không phải đạo tặc
Tát Nhĩ Đạt thấy bọn họ đi xa xa, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, liền quay lại hô mọi người: Truyện "Thiên Hạ "
- Xuất phát thôi, mọi người theo sát nhau.
Đoàn lạc đà chậm rãi bước đi, tiếp tục hướng về phía nam, Tát Nhĩ Đạt rất có kinh nghiệm, cách miệng núi Bột Đạt Lĩnh ba mươi dặm là Kê Lâu Phong Phú Bảo, tới đó lại phải trả một khoản lộ phí, lúc đó cũng có thể bổ sung nước uống, rồi tiếp tục tiến về phía nam thêm hai trăm dặm nữa là tới Bạt Hoán Thành, nơi đó thuộc lãnh thổ của Cô Mặc Quốc, tiếp tục đi về phái đông khoảng năm sáu trăm dặm, sẽ tới Quy Tư quân trấn nằm ở An Tây Đô Hộ phủ.
Dựa vào tốc độ trước mắt, để tới Quy Tư cũng phải mất hơn nửa tháng, trong đó đoạn đường khó khăn và nguy hiểm nhất chính là hai trăm dặm từ Bột Đạt Lĩnh tới Bạt Hoán Thành, nơi đó sa mạc mịt mù, rất ít người qua lại, cũng có lúc đội kỵ binh của Đột Kỵ Thi từ nơi này xâm phạm biên giới.
Đội ngũ đi qua Bạt Hoán Hà Nguyên Đầu, đi qua một khe núi, có những ngọn núi trùng trùng đứng sừng sững ở trên sa mạc, những ngọn núi hình thù quái dị và dữ tợn, dường như đây là những quái thạch ngàn năm mà thành.
Lúc đó, trên ngọn núi to lớn bỗng xuất hiện vài tên kỵ binh người Đột Kỵ Thi, tên cầm đầu với ánh mắt sắc lẹm nhìn chăm chú vào đoàn lạc đà trông giống như đàn kiến đàng bò tới, đây là một tên quan quân bị cụt một tay, hắn vẫy tay ra hiệu, vài tên Đột Kỵ Thi Nhân quay đầu đi xuống, nhanh chóng biến mất sau đỉnh núi.
Tát Nhĩ Đạt thót tim, hắn ngơ nác nhìn về đỉnh núi ở xa xa, trong ánh mắt hiện lên tia sợ hãi, Thạch Câu Lan phát hiện sự khác biệt của hắn, liền hỏi:
- Đại thúc, xảy ra chuyện gì vậy?
- Hình như vừa nãy ta vừa nhìn thấy mấy tên Đột Kỵ Thi.
- Lại là đám cường đạo Đường Quân sao?
- Không! Hình như… là Đột Kỵ Thi.
Tát Nhĩ Đạt căng thẳng đễn nỗi run bần bật.
Đúng lúc đó, phía trước khe núi truyền đến những tiếng vó ngựa chạy tới dầm dập, trong nháy mắt, cửa cốc bụi đất mịt mù, cùng với những tiếng hò reo lẫn lộn.
- Không tốt rồi! Là người Đột Kỵ Thi.
Tát Nhĩ Đạt biến sắc, hắn liều mạng vung tay rống to:
- Mọi người mau quay đầu lại, mau chạy thôi!
Đoàn thương nhân nhanh chóng quay đầu lại, gào thét thảm thiết, dùng roi vụt mạnh vào lạc đà, Thạch Câu Lan sợ tới mức dung mạo thất sắc, run rẩy nói:
- Đại thúc, nếu chúng ta công khai thân phận, bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng ta không?
- Công chúa, đừng ngốc vậy, mau chạy đi!
Tát Nhĩ Đạt hét đến nỗi ánh mắt đỏ bừng lên, cố hết sức thúc lạc đà chạy.
Nhưng, mọi thứ đều đã muộn, chừng hơn hai trăm kỵ binh Đột Kỵ Thi trong chớp mắt đã vượt qua bọn họ, trước tiên tên thủ lĩnh phóng một mũi tên tới, một gã thương nhân Hồ kêu thảm thiết, từ trên lưng lạc đà ngã nhào xuống đất.
Đám kỵ binh Đột Kỵ Thi không thèm hỏi han gì, vung đao mãi võ hừng hừng lao tới, trong ánh mắt sáng loé lên sự đói khát và hưng phấn, giống như đám sói nhìn thấy con mồi lạc lõng vậy, một gã râu rậm tiến tới lấy đao chém vỡ một cái hòm gỗ, những hồng bảo thạch chứa đầy trong hòm vung ra khắp đất, vài tên Đột Kỵ Thi mắt sáng lên, liền chạy tới cướp lấy.
- Đám cường đạo kia! Đây là đồ vật của ta.
Chủ nhân của đám đồ đạc đó liền khóc lóc lao tới, liền bị tên râu rậm cho một đao chết luôn, ngoài ra còn có hơn mười tên kỵ binh nhe răng cười ngạo nghễ tiến về phía những thiếu nữ, những thiếu nữ kêu gào thảm thương, từ lạc đà nhảy xuống chạy đi, nhưng bọn họ làm sao mà chạy thoát đám kỵ mã kia, trong chớp mắt liền bị bọn họ bắt gọn đưa lên ngựa.
Lúc đó, thủ lĩnh của Đột Kỵ Thi Nhân nhìn thấy diện mạo xinh đẹp của Thạch Câu Lan, hắn cười ha hả một tiếng, thúc ngựa về phía trước, giơ tay chộp lấy nàng.
- Đô La Tiên, là ngươi!
Thạch Câu Lan đột nhiên nhận ra tên thủ lĩnh của Đột Kỵ Thi Nhân.
Tên thủ lĩnh ngây ra, hắn cũng nhận ra Thạch Câu Lan, hắn cười thầm nói:
- Thì ra là Thạch Câu Lan công chúa, tốt quá rồi, năm ngoái ta cầu hôn nàng thì bị nàng từ chối, bây giờ không ngờ nàng lại rơi vào tay ta.
Thạch Câu Lan phẫn nộ nói:
- Ta sẽ nói với phụ vương, bảo người cắt đứt mọi quan hệ với người Đột Kỵ Thi các ngươi.
Ánh mắt Đô La Tiên hiện lên một tia sát khí, ngửa đầu cười ngạo nghễ, nói:
- Ngươi nằm mơ đi! Đợi ta vờn ngươi chán đã, sẽ giết ngươi, xem ngươi bẩm báo được với ai nào?
Hắn giơ tay hướng về bộ ngực cao ngất của Thạch Câu Lan và chộp tới, Thạch Câu Lan liền rút vội đoản kiếm ra, Đô La Tiên không kịp phòng bị, trên cổ tay bị đoản kiếm cắt một viết thương lớn, ngay tức khắc máy chảy như suối.
Đô La Tiên tức tím mặt, không ngờ dám làm thương cánh tay quý giá còn lại của hắn, hắn rút đao ra hét lớn:
- Lột sạch quần áo của ả ra, mọi người lao tới, hiếp chết ả cho ta!
Thạch Câu Lan nhảy từ lạc đà xuồng rồi chạy, vài tên Đột Kỵ Thi Nhân cũng xuống ngựa, bao vây tứ phía, Thạch Câu Lan lảo đảo rồi ngã lăn xuống đất.
- Ta vào trước!
Tên râu rậm Đột Kỵ Thi Nhân cởi áo rồi lao tới, mắt thấy Thạch Câu Lan sẽ gặp phải bất hạnh, bỗng có một mũi tên nhanh như chớp phóng tới, một tên phóng trúng vào sau đầu của tên râu rậm Đột Kỵ Thi, làm hắn chết ngay tức khắc. Truyện "Thiên Hạ "
- Là Đường Quân!
Biến cố đột ngột khiến Đột Kỵ Thi kinh hãi, Đô La Tiên liền quay đầu lại, chỉ thấy một gã quan quân Đường Quân trẻ tuổi ngồi trên ngựa, kéo cung hướng về phía mình, mũi tên lạnh lùng lao tớimình, không đợi hắn phản ứng, mũi tên gào thét tới, bản năng của Đô La Tiên khiến hắn rụt cổ lại, mũi tên sượt da đầu phóng trúng mũ hắn, mũ hắn bay ra xa ngoài ba trượng.
Da đầu nóng bỏng đau rát, máu chảy xuống gò má, giống như một ác mộng vậy, Đô La Tiên bỗng nhớ ra điều gì đó, hắn sợ đến hồn siêu phách lạc, thúc ngựa mà chạy, lúc đó, hơn trăm tên Đường Quân cũng thúc ngựa đuổi theo, Đột Kỵ Thi sợ khiếp hồn, nháo nhác lên ngựa mà chạy, Đường Quân bắn tên như mưa, mấy chục tên Đột Kỵ Thi ôm các thiếu nữ chạy chậm hơn, liền bị những mũi tên của Đường Quân phóng tới mà tử, Đường Quân cứu được những thiếu nữ đó.
Lý Khánh An thúc ngựa chậm rãi tiến tới trước mặt Thạch Câu Lan, hắn xuống ngựa, ngồi xổm bên nàng dịu dàng nói:
- Chân bị trẹo phải không?
Thạch Câu Lan nước mắt trào ra, nàng gật đầu không nói gì.
Hắn cười và nói:
- Ta là Lý Khánh An, là thám báo Đường Quân, ta tới xem chân nàng thế nào.
Nói xong, hắn không để ý xem Thạch Câu Lan có đồng ý hay không, khẽ nâng chân của nàng đặt lên đùi mình, ấn một cái vào sau chân nàng.
- Đây có đau không?
Thạch Câu Lan mặt ửng đỏ, lắc đầu.
- Cũng may chưa bị thương tới xương, chỉ là trẹo chân mà thôi, nghỉ ngơi một ngày là khỏi à.
Lý Khánh An không chữa trị cho nàng tiếp nữa, lấy từ trong áo ra một cao dán, đưa cho nàng và nói:
- Đây là cao do ta tự chế, dán vào một ngày, chân của nàng sẽ không vấn đề gì nữa.
- Cảm ơn chàng!
Thạch Câu Lan khẽ nói.
Lý Khánh An ha ha cười nói:
- Cảm ơn cái gì, tuy ta chỉ thưởng thức vẻ ngoài của nàng, nhưng nếu nàng bị bọn cường đạo lột hết quần áo, ta thật không lỡ.
Thạch Câu Lan ngượng ngùng, định trừng mắt nhìn hắn, nhưng không biết vì sao mà không làm thế được.
Lúc đó, Tát Nhĩ Đạt bị đánh ngất đi cũng tỉnh lại, trong lòng hắn cảm kích muôn phần, liền tiến tới phía trước hành lễ cảm ơn, nói:
- Đa tạ Lý tướng qua cứu giúp, chúng tôi vô cùng cảm kích.
Lý Khánh An khuấy tay nói:
- Thu tiền rượu thit của các ngươi, ắt phải giúp các ngươi một lần chứ, nhưng ta nhắc nhở ngươi lần nữa, các ngươi chỉ gặp một đám quân nhỏ của Đột Kỵ Thi xâm phạm biên giới mà thôi, nếu các ngươi đơn lẻ vậy, ắt sẽ gặp lại bọn chúng, các ngươi hãy suy nghĩ đi nhé!
Hồ thương bị giết mất bảy người, bọn họ đã sợ mất mật rồi, không đợi Tát Nhĩ Đạt trả lời, bọn họ đồng loạt hô lớn:
- Chúng tôi khẩn cầu Đường Quân hộ vệ.
Lý Khánh An nheo mắt cười, cười như một con hồ ly.
- Các ngươi đều là những người kinh doanh, ắt biết được giá của việc hộ tống, bây giờ không còn hai quán tiền nữa rồi, chúng ta lấy mỗi người hai mươi quán tiền, có thuê không? Không thuê thì bọn ta sẽ đi ngay.
Đám thương nhân ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đồng thanh nói:
- Chúng tôi đồng ý!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook