Ngày hôm sau, Bạch Thiên Vũ thượng triều, Âu Dương Vô Cực phong thưởng, tuy rằng bách quan đều cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nghĩ đến biểu hiện không thể có ý kiến của Bạch Thiên Vũ ngày đó, chắc hẳn mấy ngày nay là y tự ý bỏ trốn, Hoàng Thượng luyến tiếc buông tha cho một nhân tài như vậy mà hồi tâm chuyển ý, ngày đó nói ‘muốn y’ cũng bỏ qua, dù sao y có đẹp tới đâu cũng chỉ là một nam nhân, quốc sắc thiên hương trong hậu cung còn rất nhiều, nhưng thiên hạ Võ trạng nguyên dù có muốn cũng không có được bao nhiêu người, Hoàng Thượng rốt cuộc vẫn là một minh quân không phải sao?

Sau khi hạ triều, bách quan đều hướng Bạch Thiên Vũ chúc mừng, lại được Tần Phong dẫn đường đến phủ để do Hoàng Thượng ban thưởng cho Bạch Thiên Vũ, mọi người vừa mới tiến phủ, chưa kịp vì nội phủ tinh xảo tuyệt luân mà cảm thán, thì thình lình nghe một tiếng hoán”Hoàng Thượng giá lâm” chỉ thấy Âu Dương Vô Cực giữa vòng người tiến đến.

Mọi người vội vàng quỳ xuống, chỉ nghe Âu Dương Vô Cực thanh âm thoải mái, mấy ngày nay hiếm khi nghe được, lệnh mọi người bình thân, hắn nói đây không phải ở trong cung, không cần quy củ như vậy, kỳ thật Âu Dương Vô Cực vốn là như vậy, trừ bỏ ở trong cung, những thời điểm khác luôn rất tùy ý, hắn vốn chính là một kẻ không để ý đến những lễ tiết thông thường, không thích những quy củ này, nhưng hắn lại hỉ giận vô thường khiến thuộc hạ không dám nghĩ đến mà thôi.

Sau đó chỉ thấy vị hoàng đế luôn làm cho người khác không đoán được này đang dùng một thanh âm siểm mị(*), đúng vậy, tất cả mọi người tin tưởng mình chắc chắn không nghe lầm, tuyệt đối là một thanh âm “siểm mị”, hướng về Bạch Thiên Vũ mà nói, “Ngươi có vừa lòng sự bố trí của ta không, phủ đệ này có thể sống được đúng không?” Bách quan kinh hãi đến rớt cằm

Âu Dương Vô Cực thấy Bạch Thiên Vũ trừng mắt về phía mình, lại nhìn sắc khí của bách quan đang hướng về mình, hắn ý thức được mình cư nhiên đối Bạch Thiên Vũ nói “Ta và ngươi” mà không phải”Trẫm cùng thần” tuy rằng hắn cùng Bạch Thiên Vũ lúc ở chung đều xưng hô như vậy, mà bản thân hắn cũng không muốn ở trước mặt Bạch Thiên Vũ tự xưng trẫm gì cả, nhưng tuyệt đối không phải là ở thời điểm hiện tại, khi Bạch Thiên Vũ gần như muốn đem chính mình giết chết.

Nhanh chóng trấn định lại tinh thần, ho khan một tiếng, kéo theo những cái cằm của bách quan như đang rớt xuống đất trở về.”Ý của trẫm chính là một câu nói đùa ngày đó của trẫm, khiến Bạch ái khanh chịu không ít ủy khuất, tất nhiên là trẫm không đúng, phủ đệ này xem như là bồi lễ của trẫm.”.

Cằm của bách quan tuy trở về vị trí cũ, nhưng lại kinh ngạc trước phần bồi lễ của vị hoàng đế trước nay luôn tự cao tự đại này, mặt khác không nói, chỉ sợ sự sủng ái của hoàng thượng với Bạch Thiên Vũ là không ai có thể nghi ngờ được nữa, sau đó bách quan lại nhìn về phía Bạch Thiên Vũ, trong ánh mắt lộ ra sự hâm mộ cùng lấy lòng.

Trên triều đường, Âu Dương Vô Cực khống chế ánh mắt không tự chủ được của mình, không thể để nó quét nhìn về phía Bạch Thiên Vũ, y chỉ đứng ở đó, mà sinh ra một loại khí chất phong lưu tiêu sái, tao nhã như vậy, đẹp như vậy, siêu tục như vậy, Âu Dương Vô Cực chỉ cảm thấy mắt mình như muốn rơi xuống. Đại thần đang bẩm báo dưới triều nói đến nửa ngày, nhưng hoàng đế đến nửa điểm phản ứng cũng không có, nhịn không được giương mắt hướng về phía trước mà nhìn, chỉ thấy hoàng đế đại nhân một bộ như sắp chảy nước miếng nhìn về dưới hạ điện. Tần Phong đứng bên cạnh hoàng đế, vừa thấy tình cảnh này, vội vàng ho khan vài tiếng, kéo ánh mắt đang dại ra của hoàng đế trở về, lắc lắc đầu.

Âu Dương Vô Cực nhìn thần tử đang đứng thẫn thờ dưới hạ điện biết chính mình vừa mới xuất thần, vội vàng che dấu nói”Liền làm như ái khanh nói đi.” Đại thần dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn hoàng đế, hôm nay sao lại có chuyện dễ dàng đến vậy, dự toán tài chính này chỉ vậy mà được thông qua, tuy nói đây là kết quả mình cố gắng đã lâu, nhưng xét từ dĩ vãng mà nói, Âu Dương Vô Cực chắc chắn sẽ đề ra nghi vấn cả nửa ngày, sau khi làm mình toát cả mồ hôi, mới có có thể thông qua, hôm nay bầu trời rơi xuống làm nhân bánh sao(**).

Bạch Thiên Vũ tựa nghiêng vào tháp thượng, khẽ chau mày, từ ngày hôm đó trở đi cứ diễn ra một màn như thế, cứ vậy, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may, lại nghĩ về vị hoàng đế kia, hắn đem thời gian thượng triều kéo dài ra, nhiều ngày qua thượng triều đều là đến giữa trưa mới xong, tuy rằng bên trong hắn cũng an bài y tử cho mọi người ngồi, nhưng thật sự là không có việc gì nhiều đến mức phải bẩm báo đến giờ ấy cả, thế là hoàng đế của chúng ta đem chuyện đông chuyện tây, bất cứ thứ gì có thể nói được đều đem ra nói, thậm chí cả một hạt vừng cùng hạt thóc bị thối cũng nói ra, khiến các thần tử như đang ngồi trên kim châm, trong lúc đó thì ánh mắt hắn lại trắng trợn nhìn y, tuy nói quần thần không dám nhìn thẳng hoàng đế, nhưng cứ tiếp tục như vậy thể nào cũng sẽ bị nhận ra. Còn thường xuyên mở tiệc chiêu đãi bách quan, xảy ra một chút việc cũng sẽ lấy cớ đến phủ mình thăm hỏi một chút, có trời mới biết hắn chẳng làm công tác gì cả càng không phải hảo tâm thăm hỏi gì cả. Buổi tối thỉnh thoảng lại dùng võ nghệ cao cường của mình đến phủ để của y mà thập thà thập thỏm, tuy chưa bao giờ đẩy cửa đi vào, nhưng Bạch Thiên Vũ vừa nghĩ đến việc có người ngồi trên mái hiên cũng đã không thể ngủ ngon giấc. Hơn nữa trong khoảng thời gian này phản ứng khác thường của hoàng đế đã khiến mọi người bắt đầu nghị luận.

Ngày hôm đó, biên quan thượng tấu, có Lân Kỵ bộ lạc thường phạm biên cảnh của ta, vọng triều đình xuất binh trấn áp, Bạch Thiên Vũ chỉ cần nghe thấy vậy lập tức bước ra khỏi hàng, yêu cầu cho y mang binh xuất chinh. Âu Dương Vô Cực vừa định phản đối một chút, chợt nghe Bạch Thiên Vũ nói”Thần thân chịu hoàng ân, đến nay vẫn không cách nào báo đền được, vọng Thánh Thượng chuẩn thần đem một thân sở học của mình phụng sự cho quốc gia, nếu không chức vị Binh mã đại nguyên soái này với thần mà nói chẳng khác gì là đang chế nhạo.” Âu Dương Vô Cực nhìn Bạch Thiên Vũ đang đứng dưới hạ điện, biết ngày hôm nay chắc chắn sẽ đến, y tất phải đi, không phải không tin năng lực của y, nhưng nghĩ đến cảnh y phải ở trong thiên quân vạn mà mà chém giết, tâm hắn phỏng chừng cũng theo đó mà bị xé rách, không còn cách nào khác là phải đồng ý.

Trên giáo tràng, Âu Dương Vô Cực tự mình điểm binh đưa tiễn, nhìn Bạch Thiên Vũ một thân nhung trang(***), khôi giáp màu trắng với những đường cong đỏ uốn lượn bên mép, hộ trụ trước ngực bay thằng lên, y ngồi trên lưng ngựa, nét tao nhã vô song kia cơ hồ làm cho người ta không dám nhìn thẳng, khuôn mặt không chút tỳ vết, lộ ra nét lạnh lùng, thân hình rắn rỏi, dấu đi sự nhu nhược vốn có, còn lại chính là anh khí trùng thiên, không ai còn thấu người vốn được xưng là quốc sắc thiên hương cùng với cách ăn mặc không chút nổi bật này đâu nữa, chỉ còn thấy một vị Bạch tướng quân thật giống như thiên binh hạ phàm.

Lúc Bạch Thiên Vũ trên sa trường tiến hành công kích, Âu Dương Vô Cực cơ hồ mỗi ngày đều khó khăn trải qua, trên triều đường mỗi người đều cảm thấy bất an, ai cũng có thể nhận thấy hoàng đế đã hết sức căng thẳng, ai cũng không nguyện ý làm chuyện gì không hay ho, đến khi phong thư báo tin chiến thằng đến, trên tấu chương không dấu nổi sự bội phục với Bạch Thiên Vũ, nói y dụng binh như thần, không mất mấy ngày liền đem Lân Kỵ bộ lạc đánh cho tan rả, hiện nay chỉ còn đợi lấy được thủ cấp của tộc trưởng là có thể thu binh hồi triều. Âu Dương Vô Cực đang chuẩn bị nghênh đón Bạch Thiên Vũ chiến thắng trở về, không nghĩ chỉ mấy ngày sau liền nhận được một tấu chương khác, nói thủ lĩnh đã bắt được, đại quân thu binh, nhưng Bạch tướng quân nghe được mật báo, Nam man có ngoại tộc xâm lấn, đã dẫn đội hộ vệ đến đó thăm dò.

Âu Dương Vô Cực giận dữ, toát ra ngọn lửa suýt nữa làm đại thần đang bẩm báo chết cháy ngay tại chỗ, sau đó lại ban thánh chỉ, muốn Bạch Thiên Vũ lập tức hồi triều, nhưng cái gọi là tương tại ngoại, quân lệnh hữu sở bất thụ(****), dây dây dưa dưa, đến khi Bạch Thiên Vũ hồi triều đã là ba tháng sau việc này, trong lúc đó cái gọi là nam man ngoại tộc cũng đã bị y dẹp yên.

Quay về hướng không được vài ngày, lại nghe được cái gì Đông Châu có người tác loạn, Bạch Thiên Vũ tất nhiên là vì nghĩa bất dung từ, tự xưng là vì lần trước kháng chỉ mà chuộc tội, lại thỉnh anh(*****) mà đi, trời biết Đông Châu kia bất quá là mấy gã cường đạo chặn đường cướp bóc, sao có thể tựu thành tác loạn, Âu Dương Vô Cực thiếu chút nữa đem đại thần bẩm báo việc này giết, sau đó y lại lấy cớ mà không trở về, lại chạy đến địa phương nào đó diệt trừ đạo phỉ, sau đó cứ như vậy, chỉ cần Bạch Thiên Vũ tại triều, chỉ cần có người thượng tấu chỗ nào không ổn, hắn nhất định một người một ngựa đi đầu, nếu không ai bẩm báo, Bạch Thiên Vũ cũng tự mình tìm nơi không ổn để bẩm báo, sau đó thỉnh anh, nếu Âu Dương Vô Cực không chịu, Bạch Thiên Vũ liền lộ ra một thái độ nếu ta không thể dùng, vậy cho ta giải gáp quy điền(******) thì hơn, làm cho Âu Dương Vô Cực không thể không đáp ứng.

Năm năm, cứ như vậy, ngươi truy ta trốn, thời gian Bạch Thiên Vũ ở kinh thành tổng cộng chưa đến một tháng, trừ bỏ Lí Tín, Nạp Lan bộ lạc, Lân Kỵ bộ lạc xem như là tác loạn chân chính, còn lại không nói cũng vậy, nhưng năm năm này quả thật quốc thái dân an, bởi vì mọi người đều biết có một Bạch đại tướng quân phi phàm vô cùng dũng mãnh, sở thích là chinh chiến sa trường, bình khấu bình loạn, nếu không phải chán sống, ngàn vạn lần đừng có bất cứ ý niệm không tốt nào trong đầu, ngay cả việc nhỏ như vượt ngục vân vân tốt nhất cũng không nên nghĩ, bởi vì Bạch đại tướng quân đánh giặc xong nhất định sẽ đi ngao du chung quanh, không phải hoàng đế xuất vài đạo thánh chỉ, là tuyệt đối không trở hồi triều, nếu trong lúc y đi ngao du mà rơi vào tay y, cũng coi như là gặp phải xui xẻo đi.

Nhưng cả triều văn võ, hơn nữa bách tính đối với vị Bạch Đại tướng quân là bội phục sát đất, không nói đến việc y có vẻ ngoài đẹp tựa thiên thần hạ phàm, chỉ nói về tài văn thao võ lược, thật sự là hiếm có người có thể sánh bằng, tác loạn đến tay y liền như một lá cải, chỉ cần nắn nhẹ liền gãy thành từng đoạn, biên cảnh sau khi bị y càn quét vài lần an toàn đến mức ngủ không cần đóng cửa.

Nhưng, chỉ nhưng một chút thôi, mỗi lần Bạch đại tướng quân xuất chinh, sau khi đắc thắng, trong triều chắc chắn sẽ có một vài người xui xẻo, sau khi y xuất chinh người gặp xui hẳn là người đã bẩm báo việc có nơi nào bất ổn, trời biết ngay cả hắn cũng biết, căn bản chút việc nhỏ này cũng không cần Bạch đại tướng quân tự thân tham gia, nhưng có việc cũng không thể không báo, hai năm trở lại đây mọi đều đã khôn hơn một chút, nếu không phải chuyện bất dắc dĩ, tuyệt đối không nên bẩm báo việc này lúc Bạch Thiên Vũ đang tại triều. Sau khi đắc thắng, tất nhiên là Bạch Thiên Vũ đi điều tra những chuyện xấu của các quan viên, trời biết nơi hắn cai quản đã bình an khang thái đến cỡ nào.

Ai, Bạch đại tướng quân nha, ngươi có thể không cần oai hùng như vậy không, này có thể nói là tiếng lòng hiện tại của cả triều văn võ bá quan.

Chú giải:

(*)Siểm mị: nịnh nọt, ton hót…

(**)ý nói trời đất đảo điên, không còn tôn ti trật tự

(***)Nhung trang: quân phục

(****)Tương tại ngoại, quân lệnh hữu sở bất thụ:cầm quân đánh giặc, quân lệnh có thể không theo, nói một cách ngắn gọn hơn chính là chỉ có một số việc cũng không nên kiên trì giữ nguyên tắc, phải biết linh hoạt ứng dụng, giảm tối thiểu tổn thất cùng ảnh hưởng

(*****)Anh: một loại ngọc, được kết thành chuỗi, mang ở cổ, trong bối cảnh truyện có thể hiểu nó tương đương với quân phù

(******)Giải gáp quy điền: về nhà làm ruộng

Hết chính văn đệ thập nhất chương

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương