Thiên Hạ Vô Song
-
Chương 13: Hô Phong Hoán Vũ (1)
- Ta đã hiểu rõ.
Mạnh Hàn nhìn một biển cát vàng mênh mông phía xa, đột nhiên cảm khái nói một câu:
- Nếu như nơi này có thể có chút mưa, vậy cũng tốt.
- Đúng vậy!
Grace lớn lên ở chỗ này, tất nhiên biết được chỗ khổ của nơi này. Nàng thở dài một hơi:
- Có thể có chút mưa, thì tốt rồi!
Grace vừa dứt lời, một giọt nước trực tiếp nhỏ xuống trên mặt của nàng. Grace và hai người thị nữ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn. Các nàng đột nhiên phát hiện, ngay trong nháy mắt bầu trời trở nên âm u. Sau đó, mưa bụi màu trắng giống như nước, từ không trung rơi xuống, nện vào mặt đất khô hạn, kích thích khiến từng đám bụi bay lên.
- Trời mưa rồi!
Sau khi ngớ người ra khoảng mười mấy giây, Grace đột nhiên điên cuồng kêu to lên. Dáng vẻ kinh ngạc và vui mừng đan xen của nàng đã khiến Mạnh Hàn nhìn thấy mà sợ hết cả hồn. Hắn rất sợ thân thể nàng gầy yếu, sau khi có hành động điên cuồng như vậy làm sao có thể chống đỡ nổi.
Thật may, tình cảnh này chỉ xảy ra trong trí tưởng tượng của Mạnh Hàn chứ không hề xảy ra trong thực thế. Nhưng ý niệm trời mưa vừa xuất hiện, trong chớp mắt trời liền đổ mưa xuống. Tình hình có phần quỷ dị này vẫn khiến cho Mạnh Hàn cảm thấy sợ hết cả hồn.
Hai người thị nữ câm và Grace hài lòng quả thực như muốn nhảy dựng lên. Từ khi các nàng có ký ức tới nay, nơi này chưa từng có mưa xuống. Chút thu hoạch của bọn họ vẫn là dựa vào rừng rậm Tinh Linh. Lòng đất có chút ẩm ướt mới có thể tồn tại được. Hiện tại bọn họ đột nhiên nhìn thấy trời mưa, lập tức rơi vào tình trạng cuồng loạn.
A nha!
Grace giơ hai tay ra, cảm nhận hạt mưa rơi xuống. Trong chớp mắt nàng sợ hãi kêu lên một tiếng:
- Gay go, bên kia bọn họ không che chắn, trời mưa sẽ bị dột. Làm sao bây giờ?
Grace vừa kêu lên, Mạnh Hàn liền hiểu được. Tuy rằng lều bên kia có nóc, nhưng chỉ dùng để che nắng. Cái nơi đáng chết này mấy chục năm không có mưa xuống, ai sẽ chú ý mà làm lều che chắc chắn chứ. Thân thể của những lão nhân kia vốn đã yếu. Nếu mắc một trận mưa to, sợ là không tránh khỏi sẽ bị bệnh.
- Nhanh, đi đỡ tất cả bọn họ tới đây!
Mạnh Hàn cũng không có chủ ý nào tốt hơn, chỉ có thể hô to một tiếng, sau đó xông lên trước chạy về hướng các lều.
Grace và hai người thị nữ ở phía sau nhìn nhau, sau đó cũng nhanh chóng chạy theo.
Mưa không lớn, nhưng không nhỏ. Trong lòng Mạnh Hàn cảm thấy sốt ruột, không nhịn được nhắc:
- Rơi chậm một chút, rơi chậm một chút. Không nên làm hại những người này!
Những người thiện lương này, chỉ bởi vì mình là lãnh chúa, liền mang ra phòng ở tốt nhất thức ăn ngon nhất của bọn họ đưa cho mình. Mạnh Hàn cũng không muốn bọn họ có chuyện gì không tốt.
Nói ra cũng kỳ quái. Mạnh Hàn vừa mơi nói như vậy, mưa trong bầu trời lập tức nhỏ đi rất nhiều. Nếu như nói lúc đầu là mưa bụi, hiện tại liền biến thành mưa phùn. Thỉnh thoảng mới có vài giọt nước mưa rơi xuống, nhưng nước mưa vẫn chậm rãi thấm dần xuống mặt đất.
Tuy rằng biến hóa này khiến Mạnh Hàn kinh ngạc, nhưng hắn cũng cảm thấy vui mừng.
Mạnh Hàn nhanh chóng chạy đến bên lều kia, lại nhìn thấy một đám mấy lão nhân đều ở bên ngoài, nhìn lên không trung, đưa tay hứng lấy những giọt mưa. Bộ dạng mỗi người đều kích động giống như đã biến thành một đứa trẻ vậy. Bọn họ vừa khóc vừa cười.
- Mau qua bên lãnh chúa phủ tránh mưa đi!
Không suy nghĩ được nhiều, Mạnh Hàn hô to một tiếng, đánh thức những lão nhân đang kích động này.
- Đại nhân!
- Đại nhân!
Nhìn thấy Mạnh Hàn lại đây, mấy lão nhân kêu lên không ngớt. Mỗi người đều nhìn về phía Mạnh Hàn hành lễ. Mạnh Hàn thở hồng hộc, đưa tay chỉ về phía sau, lặp lại một lần nữa:
- Nhanh, đến bên trong lãnh chúa phủ tránh mưa đi!
- Không được a, đại nhân!
Một lão nhân lập tức bắt đầu từ chối:
- Đó là phủ đệ của đại nhân, tuy rằng có hơi đổ nát, nhưng những kẻ mang xui xẻo như chúng ta sao có thể tùy tiện vào được.
Người này vừa mở miệng, một đám lão nhân khác đều đồng thanh phụ họa. Bọn họ túm tụm lại một đám, nhưng không có một người nào đi về phía lãnh chúa phủ.
Lúc này vừa vặn Grace và Demi Diana cũng đã chạy tới. Nhìn thấy tình hình như vậy, ba nàng cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Bọn họ đứng ở tại chỗ, chờ Mạnh Hàn phân phó tiếp.
Mắt thấy những mảnh vải rách trên người của mọi người cũng đã ướt đẫm cả, tóc của mọi người đều ẩm ướt mà rũ xuống, Mạnh Hàn lại không có cách nào thuyết phục được những lão nhân này, hắn chỉ có thể có chút sốt ruột nhìn lên bầu trời kêu:
- Đáng chết, còn chưa chuẩn bị kỹ càng đã cho mưa xuống. Mưa ngừng là tốt rồi!
Trong thời gian ngắn ngủi chưa tới mấy phút, Mạnh Hàn cũng đã thay đổi chủ ý của mình tới ba lần. Từ ban đầu muốn mưa to rơi xuống, đến mong mưa nhỏ. Cho tới bây giờ lại không muốn trời mưa nữa. Tất cả đều là vì những người ở nơi này, nhưng mỗi lần đều hi vọng không giống nhau.
Giống như thần tích vậy, theo suy nghĩ của Mạnh Hàn, bầu trời lập tức trở nên cực kỳ sáng sủa, cũng không còn vẻ âm u như vừa nãy nữa. Bầu trời xanh thẳm lại một lần nữa xuất hiện. Trong bầu trời ngoại trừ một đám mây trắng cực lớn đang bồng bềnh ra, không có thứ gì khác. Nếu như không phải trên mặt đất còn vệt nước ẩm ướt, Mạnh Hàn quả thực muốn nghi ngờ, vừa nãy mình đã nhìn lầm.
Mọi người ngơ ngác nhìn lên không trung, dường như không thể tin được đây là sự thật.
Vị thần vĩ đại vừa mới đến thăm trấn nhỏ bị bỏ rơi này. Tại sao trong chớp mắt lại biến mất không còn tăm tích? Rất nhiều người đều không thể chịu đựng trước sự chênh lệch cực lớn đối với tâm tình này, lập tức ngồi bệt xuống mặt đất còn ẩm ướt, gào khóc.
Có một người đi đầu, lập tức có người kế tiếp. Trong lúc nhất thời, những lão nhân này đều phát ra những âm thanh trầm thấp muốn khóc.
Ngay cả ba người Grace và Demi Diana cũng ngơ ngác nhìn lên không trung, bộ dạng có chút không tin được. Các nàng vươn tay ra ngoài không khí, khi không chạm được cái gì mới biết, mưa thật sự đã ngừng rơi.
Mạnh Hàn giống như đột nhiên tỉnh ngộ ra điều gì vậy. Hắn ngơ ngác nhìn đám mây trắng lẻ lôi bên trên không trung, trầm tư suy nghĩ. Trong đầu hắn đang nhớ lại những gì mình đã trải qua trên đường tới đây.
Dường như từ sau khi bá tước đại nhân kia rời đi, trên đường Mạnh Hàn đi tới đây đều không bị mặt trời chói chang chiếu tới. Lúc đó chỉ cần ánh mặt trời nóng rát chiếu đến trên người mình, Mạnh Hàn sẽ không kìm lòng được suy nghĩ, nếu như đám mây trắng trong bầu trời kia có thể di chuyển một chút tới gần bên này, có thể che khuất ánh mặt trời nóng bức. Mỗi lần như vậy, hình như nguyện vọng của Mạnh Hàn đều sẽ được thực hiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook