Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo
Quyển 1 - Chương 57-2: Tiểu thư lăng gia là phết vật? (2)

Lăng Vô Song hai tay bày ra, vô tội nói: "Đây cũng đâu phải do ta nói."

"Trời ơi, một khối Thái Vân thạch trị giá mấy ngàn lượng bạc, thế nhưng lại được đôn lên thành năm mươi vạn lượng."

"Không sai, đây chính là giá bán Thái Vân thạch đắt nhất trong lịch sử a"

"Công tử Khương gia quả nhiên giàu có."

Người chung quanh ngươi một lời ta một câu, liên tục kinh ngạc cảm thán lên tiếng, còn đám người Khương Nghĩa Nam Cung Tuyết nghe thấy lại tái xanh cả mặt.

"Nữ nhân đáng giận, ngươi cố ý!" Khuôn mặt tuấn tú của Khương Nghĩa vô cùng âm trầm, lúc này hắn rốt cuộc cũng hiểu ra mình bị Lăng Vô Song chơi đùa.

Đệ tử Lăng gia theo cạnh Lăng Vô Song cũng mới bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi cười trộm trong lòng, Vô Song tiểu thư thật nham hiểm nha, Lăng Thiền nhún vai hừ mũi, ai bảo các ngươi đoạt đồ với Vô Song tiểu thư đâu.

Dù như thế nào, người vui vẻ nhất không ai khác chính là tiểu nhị tiệm khí thạch, mặt sắp cười đến rút gân, hắn đến cạnh Khương Nghĩa, vui tươi hớn hở nói: "Khương công tử, thật ngại quá, vậy năm mươi vạn lượng bạc này..."

Cũng không thể viết giấy nợ, tiểu nhị nhìn sắc mặt âm trầm của Khương Nghĩa, nhanh chóng nuốt câu cuối trở về trong bụng.

Khương Nghĩa cắn môi, cậy mạnh nói: "Yên tâm, sẽ trả ngươi không thiếu một lượng bạc, bản công tử không thiếu chút bạc ấy."

Đối với loại người như Khương Nghĩa mà nói, có thể không muốn sống, nhưng không thể để mất mặt mũi, nếu chỉ có mỗi tiểu nhị này ở đây thì giết là xong, nhưng quanh có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, hắn chỉ có thể tiếp tục dùng cường thế chống đỡ.

"Được được" Tiểu nhị kia mặt mày hồng hào, hôm nay trúng đậm rồi!

Lăng Vô Song cười cười, đang định mở miệng nói gì đó, ánh mắt lơ đãng đột nhiên quét qua một góc trên chiếc bàn dài màu đen, bên trên bày một đống đá màu xám, giống như chỉ tuỳ ý chất đống ở nơi đó thôi, như mẫu đá thừa của tinh thạch, giống như tầm thường không có gì đặc biệt.

Lăng Vô Song nhẹ chau mày một cái, cất bước đi đến, giơ tay cầm lên, thổi bay tro bụi bên trên.

"Tiểu nhị" Lăng Vô Song giơ tay ước lượng, một cục đá nho nhỏ, khá nặng, thuận miệng hỏi: "Khối đá này bán thế nào?"

Tiểu nhị lập tức đi đến, vui cười hớn hở nói: "Khối đá này chỉ là một mẫu đá thừa cắt từ một góc tinh thiết mà thôi, hàm lượng tinh thiết cũng không bao nhiêu, nếu cô nương ngươi muốn lấy, tuỳ tiện để lại mấy chục lượng bạc là được rồi."

Tiểu cô nương thật đúng là thần tài, giúp hắn hôm nay kiếm được lời nhiều như vậy, lão bản mà biết, chắc chắn sẽ thưởng lớn cho hắn một phen.

Bất quá dù là vậy, tiểu nhị kia vẫn không đổi được lòng tham tật xấu, tảng đá này trong mắt hắn chỉ đáng giá mấy lượng bạc, lại mở miệng muốn mấy chục lượng của Lăng Vô Song.

Nhưng ai ngờ Lăng Vô Song lại há mồm sảng khoái nói: "Lăng Thiền, đưa tiền, một trăm lượng."

"Tiểu thư..." Lăng Thiền khó hiểu, bất mãn lộ ra chiếc răng nanh, tuy nàng không hiểu mấy chuyện thạch bảo quặng, nhưng nàng cũng có thể nhận ra đó chỉ là một khối phế thạch nhiều đá tầm mười lượng bạc, sao tiểu thư lại muốn mang lợi ích cho tên gian thương này.

"Cho ngươi" Tuy rằng không tán đồng nhưng Lăng Thiền vẫn đưa cho tiểu nhị một thỏi bạc, tiểu nhị vui đến mắt cười thành sợi chỉ.

Lăng Vô Song cầm đá trong tay, thấy ánh mắt Nam Cung Tuyết như muốn ăn thịt nàng, cười nhẹ nói: "Chẳng lẽ Bát công chúa cũng thấy hứng thú trên tay ta?"

Nam Cung Tuyết khẽ cắn môi, đột nhiên nghiêng đầu, khinh thường nói: "Một cục phế thạch mà thôi, bản công chúa khinh thường tranh với ngươi."

Nữ nhi đáng giận này lại muốn lừa nàng, bẫy được nàng một lần thôi, nàng mới không mắc mưu nữa!

"Phế thạch?" Lăng Vô Song ước lượng cục đá trong tay, nhếch môi cười khẽ, như nghe chuyện lạ mà thở dài: "Viên đá trong tay ta chính là bảo bối hàng thật giá thật."

"Sợ là cô nương này lại muốn gạt đám Khương công tử nữa rồi, rõ ràng chỉ là một mẫu đá thừa từ góc tinh thiết mà thôi, nói bảo vật gì chứ."

"Bị gạt một lần, kẻ ngu mới bị gạt lần hai."

"Ha ha ha, thật buồn cười, cô nương thật mạnh miệng, còn hô cục đá này là bảo bối?"

......

Chung quanh đều là khách trong khí thạch phô, trong số đó có không ít người rất hiểu về kỳ quặng, tất cả đều sôi nổi lắc đầu, thầm nói tiểu cô nương âu non nớt, rõ ràng chỉ là một khối phế thạch thối mà thôi.

"Đây là đang làm gì?" Vân Khanh Trần nhìn khí thạch phô nhà mình đông đúc tấp nập, bu một chỗ, hạ nhân cửa hàng hình như cũng đang xem náo nhiệt nào đó, mấy ngày nay tâm tình hắn không tốt, tức khắc liền nổi giận quát: "Đều không làm việc sao."

Trong tứ đại gia tộc, Vân gia đặc biệt nhất, lấy thương trường làm chủ, không ít tửu lầu, hiệu thuốc, khí thạch ở kinh thành thuộc sở hữu của Vân gia, thậm chí lấn sang cả tứ quốc. Thực lực gia tộc tuy yếu kém, nhưng về mặt tài lực lại mạnh nhất.

Tiểu nhị thấy lão bản, nhanh chân đến tiếp đón, cúi đầu khom lưng, vội tranh công: "Công tử, tiểu nhân vừa bán được một khối Thái Vân thạch với giá năm mươi vạn lượng bạc."

"Thái Vân thạch, năm mươi vạn lượng bạc?" Vân Khanh Trần vạn bạch y phiêu phiêu như cũ, vô cùng kinh ngạc, một khối Thái Vân thạch tốt nhất cũng chỉ co giá vạn lượng bạc trắng, thật sự có người coi tiền như rác, dám bỏ năm mươi vạn lượng bạc mua một khối Thái Vân thạch?

Vân Khanh Trần đi vào đám người, quét mắt về hướng người coi tiền như rác nào đó, nhìn thấy người tới, có chút giật mình, bước vài bước lên đón, mặt đầy ý cười nói: "Thì ra là Khương huynh, huynh hồi kinh lúc nào lại không thông báo một tiếng vậy, đã lâu không ghé Minh Khê lâu, mang lên mấy bàn, đón gió cho huynh."

"Vân huynh, đã lâu không gặp." Khương Nghĩa thấy Vân Khanh Trần, bị gạt năm mươi vạn lượng, sắc mặt sao có thể tốt được, chỉ gật gật đầu.

"Chẳng lẽ người bỏ năm mươi vạn lượng mua một khối Thái Vân thạch là Khương huunh?" Vân Khanh Trần thầm cười trong lòng một tiếng, liếc liếc mắt nhìn Nam Cung Tuyết bên cạnh Khương Nghĩa, chế nhạo: "Không ngờ vì muốn giành được nụ cười mỹ nhân, mà Khương huynh có thể chi lớn cỡ này."

Năm mươi vạn lượng bạc, hoàn toàn sánh ngang với lợi nhuận nhiều năm của cửa hàng này, Khương Nghĩa đi ra ngoài một thời gian, trở về lại muốn dâng tiền lên cho Vân gia?

Vân Khanh Trần nói nói mấy câu, nếu cẩn thận lắng nghe, sẽ nhận ra một loại ý tứ vui sướng khi người gặp hoạ. Tứ đại gia tộc, mặt ngoài bình tĩnh hoà hợp, bên trong lại tranh đấu gay gắt không hồi kết. Vân Khanh Trần thân là người nối nghiệp Vân gia, thì sao có giao tình thật sự với con cháu của đại gia chủ Khương gia.

Khương Nghĩa cơ mặt co rút, mạnh miệng: "Năm mươi vạn lượng bạc mà thôi, chút tiền ấy Khương gia còn không thèm đặt vào mắt."

Vân Khanh Trần chính là một tiểu bạch kiểm hám tài tham của, tuyệt không để hắn xem thường.

Lăng Vô Song thấy Vân Khanh Trần và Khương Nghĩa làm ra vẻ huynh đệ tốt, khẽ cười một tiếng, hai người này đâm chọt nhau sau lưng không biết bao nhiêu lần nữa là, sau đó lại ước lượng cục đá trong tay, xem ra ở đây không có chuyện của nàng, chuyến này thật sự có thu hoạch ngoài ý muốn, đi vòng đến công hội tượng sư.

"Lăng Vô Song!" Lăng Vô Song vừa định cất bước rời đi, Nam Cung Tuyết vừa nhìn liền biết ý định của nàng, mở miệng hét lớn: "Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Nữ nhân này thế nhưng thừa dịp loạn muốn chạy đi, làm Khương biểu ca tốn nhiều tiền như vậy, nàng tuyệt đối không buông tha cho nữ nhân này!

"Lăng Vô Song!?" Vân Khanh Trần đồn nhiên quay đầu lại, nhìn thấy thiếu nữ tuyệt sắc nói cười nhàn nhã, sắc mặt lập tức biến hoá nhiều màu, một chốc hồng, một chốc lại xanh, hai mắt trừng lớn, cả người cứng đờ.

Như thế nào tiểu sát tinh này lại chạy đến cửa hàng nhà hắn!!

"Lăng Vô Song!"

Người chung quanh tức khắc giật mình, đám người ồn ào tản ra, cách xa chỗ nàng, sao lại là tiểu tổ tông này.

Khương Nghĩa nhíu chặt mày, thấy phản ứng mãnh liệt của Vân Khanh Trần cùng những người chung quanh, rất khó hiểu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, trong mắt sáng lên, lạnh lùng cười: "Ta còn tưởng là ai, thì ra là tiểu thư phế vật của Lăng gia."

Lăng Vô Song, chẳng phải là tiểu thư phế vật của Lăng gia đó sao, một nữ nhân bị Nam Cung Diệp ghét bỏ mà thôi, khó trách Tuyết Nhi lại không vừa mắt nàng, Lăng Vô Song này đích xác không hề xứng với biểu ca.

"Ha ha ha ha" Khương Nghĩa bắt được nhược điểm của Lăng Vô Song, phảng phất như nghe được chuyện gì rất buồn cười, liền ngửa đầu cười to, sau đó châm chọc: "Một cái phế vật, coi trọng một khối phế thạch, quả nhiên xứng đôi."

Lăng Vô Song, phế vật Lăng gia, hơn nữa còn là sỉ nhục của tứ đại gia tộc bọn họ!

"Phốc —— tiểu thư Lăng gia là phế vật?"

Người chung quanh nghe thấy lời Khương Nghĩa, sôi nổi trợn trắng mắt, tất cả đôi mắt đều đồng loạt nhìn sang, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc, nhìn chằm chằm Khương Nghĩa đang cười to. Người này dám nói tiểu thư Lăng gia là phế vật, ta phi, hắn không phải mới bước ra từ xó xỉnh nào đó chứ?

Nhưng Khương Nghĩa đúng là rời kinh thành mấy tháng, hôm nay mới quay về Khương gia, tự nhiên là hoàn toàn không biết gì về những chuyện gần đây. Còn Nam Cung Tuyết hôn mê mấy ngày nay, vẫn luôn dưỡng trong hoàng cung, hôm nay vì đón Khương Nghĩa trở về nên mới rãnh rõi cuất cung.

Nếu để nàng ta biết chuyện bằng hữu tốt nhất của mình là Lý Mị Nhi bị Lăng Vô Song đánh cho tàn phế, phỏng chừng sẽ càng thêm phẫn nộ đi.

"Ha ha ha ha ——"

"Ha —— ha ——" Khương Nghĩa cười cười, phát hiện có gì đó không đúng, âm thanh từ từ nhỏ xuống, phát hiện người chung quanh đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình,

"Buồn cười như vậy sao?" Người chung quanh có kẻ nhìn Khương Nghĩa bằng ánh mắt bất đắc dĩ, có kẻ mang theo ý cười xem kịch vui, còn có kẻ đồng tình.

Vân Khanh Trần cúi đầu ôm trán, có chút dở khóc dở cười lắc đầu, tiểu sát tinh này cư nhiên ở đây, cuối cùng hắn cũng biết tại sao Khương Nghĩa làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy! Chỉ hi vọng xảy ra chuyện gì, đừng nhắc đến hắn là được.

Vân Khanh Trần ăn không ít đau khổ trên tay Lăng Vô Song, sau khi bị nàng đại náo Minh Khê lâu, sau đó bị lừa đi hai trăm vạn lượng hoàng kim. Lúc này hắn chỉ biết cầu thần bái phật, hi vọng tiểu tổ tông nhanh chóng rời đi.

Ai ngờ Vân Khanh Trần vẫn chưa kịp mở miệng, đã nghe Khương Nghĩa thốt ta một câu: "Ta nói, tiểu thư phế vật, hay là mở thứ gọi là "bảo bối" trong tay ngươi ra cho mọi người nhìn xem, rốt cuộc là cái thứ gì."

Nữ nhân phế vật gạt hắn mấy chục vạn lượng bạ, không cho nàng xấu mặt một lần, thật sự khó tiêu hận trong lòng hắn!

"Cục đá này, ngươi bán cho nàng bao nhiêu tiền?" Vân Khanh Trần thấp giọng hỏi tiểu nhị đứng bên cạnh, lòng căng thẳng.

Tiểu nhị nghe vậy, lập tức tấu lên, vui mừng nói: "Lão bản, phế thạch này ta bán được tận một trăm lượng, Thái Vân thạch hồi nảy cũng do cô nương này muốn, ta bán năm mươi vạn lượng."

Nói xong, tiểu nhị còn vươn lên năm ngón tay lắc qua lắc lại, thầm vui mừng nói: chẳng lẽ lão bản muốn thẳng cho hắn?

"Ngươi —— ngươi ——"

Ai ngờ lời của tiểu nhị lại chọc giận Vân Khanh Trần, hắn đá lên mông tiểu nhị, miệng run run, thiếu chút nữa thăm hỏi hết cả nhà tiểu nhị, gia hoả này vậy mà dám lừa tên tiểu tổ tông Lăng Vô Song! Cửa hàng nho nhỏ này của hắn, còn có thể mở cửa?

Tiểu nhị xoa mông, từ trên đất đứng lên, không rõ nguyên do, hắn bán giá tốt như vậy, một lần gạt được cả đám người, vì sao công tử lại không vui, chẳng lẽ giá bán chưa đủ cao?

Vân Khanh Trần sắc mặt cứng đờ, trái tim đập loạn, nữ nhân này tới bảo khố của Kiếm thánh Lý Thiên Nhất còn dám đoạt, ngay cả gạch ngọc lát sàn nhà cũng cạy đi không còn một tấm, hắn vẫn chưa nghe nói Lăng Vô Song chịu bị gạt bao giờ? Cái cửa hàng nho nhỏ này của hắn, nàng làm ơn đừng lấy a!

"Bảo bối ngươi nâng niu như vậy, chắc chắn là thứ tốt." Khương Nghĩa trực tiếp xem nhẹ ánh mắt kỳ lạ của người bên cạnh, liên tục nói.

Lăng Vô Song mới vừa bước ra một bước, chậm chạp thu lại, động tác nhẹ nhàng chậm chạp đến khiến Vân Khanh Trần hãi hùng khiếp vía, chỉ thấy cánh môi hồng nhuận của nàng kéo ra độ cong nhàn nhạt, giống như một đoá bạch liên từ từ nở rộ: "Ngươi muốn xem?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương