Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo
-
Quyển 1 - Chương 56-2: Bạo lực phiên sơn ấn, một đám thổ phỉ! (2)
"Phiên Sơn ấn!"
Tiếng kêu lạnh lùng mang theo khí thế mạnh mẽ, vang vọng không trung Hộ Quốc phủ mãi không tan.
"Oanh!"
Một luồng khí lãng trào ra từ thân hình nhỏ xinh của Lăng Vô Song, công kích dọa người kia hợp thành một hình bóng núi cao, tựa như thật, mạnh mẽ đánh lên cửa quặng Thiên Tinh đồng!
Tức khắc đất rung núi chuyển, ảnh hưởng đến phòng ốc chung quanh, liên tục sụp xuống, mấy cây đại thụ xa xa bị làn khí lãng vuốt nhẹ, nháy mắt đã biến thành đám gà trụi lông, lá cây tung bay, tràn ngập đất cát, chôn vùi đi cánh cửa lớn cao cả trượng.
"Đây là huyền kỹ công pháp gì thế này?" Lý Nghị thân người đong đưa, hay cho một công kích dọa người, uy lực hoàn toàn sánh ngang với công pháp thiên giai Phi Vũ Lưu Tinh trân quý của Hộ Quốc phủ, thậm chí còn muốn lợi hại hơn: "Thật đáng sợ."
Bấy giờ Lý Nghị mới nhìn thẳng vào thiếu nữ đối diện một lần nữa, hắn thân là Thiên huyền cấp chín cao cấp mà còn cảm thấy muốn không địch nổi.
Lăng Vô Song thật sự chỉ là một Thiên huyền cấp bảy thôi sao?
"Ầm ầm ầm oanh ——"
Các toà nhà xung quanh Hộ Quốc phủ chịu đựng dư lực lan đến, bị sụp không ít, chỉ sau chốc lát, bụi đất tan đi, lộ ra cánh cửa đá màu vàng đất khổng lồ vẫn đang đứng sừng sững như trước, tựa hồ không chút sứt mẻ.
Lý Nghị thấy tình cảnh như vậy, trái tim treo cao rốt cuộc cũng được hạ xuống, nhưng vẫn đập thình thịch vang dội như cũ, cố gắng trấn định bản thân, lạnh lùng hừ hai tiếng, châm chọc nói: "Không có bản lĩnh thì đừng làm màu."
"Vậy mà cũng không mở được hả." Chúng đệ tử Lăng gia vô cùng tiếc nuối, phòng ốc chung quanh còn bị chút dư âm kia đánh sụp xuống, vậy mà cánh cửa này lại không tổn hao chút lông tóc. Khối quặng Thiên Tinh đồng quả kia nhiên giống như đồn đãi, vô cùng cứng.
"Phải không?" Ai ngờ Lăng Vô Song lại cười, cười đến sáng mày sáng mặt, bỗng nhiên ánh mắt lạnh lùng đột nhiên trở nên sa sầm, nặng nề vung tay, quát lạnh: "Vỡ cho ta!"
"Vỡ cho ta!"
"Vỡ cho ta!"
"Vỡ cho ta!"
Thanh âm thanh lãnh, nói năng tràn đầy khí phách, thanh thúy có lực, dư âm văng vẳng bên tai không dứt.
"Răng rắc ——"
Lăng Vô Song vừa nói hết câu, một tiếng răng rắc nho nhỏ từ đâu vang lên, sau đó tiếng răng rắc liên tục nhân đôi, giống như tiếng cự thú đang cắn nuốt tảng đá. Giữa đám người trợn mắt há hốc mồm, bề mặt cửa Thiên Tinh đồng cao cao nhanh chóng nứt ra một cái khe mỏng như mạng nhện, cấp tốc lan ra khắp khối cự thạch, bụi đất rơi xuống lả tả!
"Rầm rầm!"
Cánh cửa màu vàng đất đúc từ cự thạch Thiên Tinh đồng nguyên chất ầm ầm sụp xuống, tựa như người khổng lồ đột nhiên quỵ đầu gối xuống đất, đá vụn lớn bằng bàn tay bắn loạn tứ tung, rơi trúng đám thị vệ Hộ Quốc phủ chưa kịp chạy, bọn họ nhảy nhót lung tung như khỉ đột, gian nan chạy trốn.
Lăng Vô Song nhẹ cong môi đỏ, điểm khủng bố nhất của Phiên Sơn ấn chính là khả năng che dấu lực bạo kích của nó!
"Trời ơi" Lăng Thiền há miệng anh đào nho nhỏ, lộ ra hai chiếc răng nanh.
Quặng Thiên Tinh thạch màu vàng đất vỡ thành từng khối đá to bằng nắm tay, liên tục lăn đến dưới chân đệ tử Lăng gia, vẻ mặt mọi người dại ra, qua nửa ngày cũng chưa có phản ứng. Lực bạo kích thật khủng khiếp, thế nhưng có thể đánh vỡ tung một khối đá Thiên Tinh đồng nguyên chất ra từng mảnh vụn!
"Lý đại tướng quân, ta đây không khách khí nữa." Lăng Vô Song phủi phủi tro bụi trên vai, trên khuôn mặt thanh linh tuyệt mỹ tràn đầy ý cười thân thiết, cười khẽ với Lý Nghị, dẫn đầu đi vào trong bảo khố.
"Ngươi —— ngươi ——" Lý Nghị không nói rõ được một câu, cứ mãi chỉ vào bóng lưng Lăng Vô Song, cơ mặt run rẩy, tái mét, sao có thể!
"Các huynh đệ, vào thôi." Lăng Sách phản ứng trước tiên, buồn cười vẫy tay về phía đệ tử Lăng gia, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi theo sau lưng Lăng Vô Song, đến gần cánh cửa bảo khố vỡ vụn.
"Tất cả còn ngây ra đó làm gì, vào dọn đồ đi!" Mọi người lần lượt phản ứng lại, người này nối đuôi người kia vội chạy vào.
"Đại tướng quân, chuyện này..." Đám thị vệ bên cạnh thấy tình hình thế này, không biết phải làm sao nên nhìn sang Lý Nghị, Kiếm thánh đại nhân phải góp nhặt suốt nửa đời người mới có được bảo khố kia. Chẳng lẽ thật sự phải giao cho Lăng Vô Song sao.
"Một đám chỉ biết ăn với ăn, nhìn ta làm gì!" Lý Nghị phủi tay, xoay người đi, sắc mặt khó coi như ăn trúng chuột chết, đá một cước lên mông một thị vệ bên cạnh, phẫn nộ quát: "Còn không mau mò đến Kiếm Đạo trai, mau đi!"
Hắn có thể làm gì bây giờ, nói cũng đã nói rồi, nếu lại đổi ý thì cả Đông Lâm sẽ nhìn Hộ Quốc phủ bằng ánh mắt gì, vốn là một cơ hội tốt gây khó dễ cho Lăng Vô Song, làm Lăng gia xấu mặt, ai ngờ Lăng Vô Song im hơi lặng tiếng mấy ngày có thể đánh vỡ khoáng thạch Thiên Tinh đồng thành từng mảnh!
Bất quá, quan trọng nhất là... Lý Nghị có cảm giác, dù ở đây có thêm một khối ngại vật nữa cũng không làm khó được Lăng Vô Song, bằng không đã đổi ý một lần, hắn có đổi thêm lần nữa thì cũng chỉ như ngựa quen đường cũ mà thôi.
"Vâng vâng!" Người nọ lảo đảo chạy như điên ra ngoài, Kiếm thánh đại nhân đang bế quan, nhưng tình thế bắt buộc, phải đến nhắc nhở người.
Lăng Vô Song vừa bước vào bảo khố liền không nhịn được kinh ngạc cảm thán, một lão già phẩm chất không ra gì như Lý Thiên Nhất lại tìm được toàn đồ trân bảo như thế này, bảo khố Hộ Quốc phủ quả nhiên đáng nhìn.
Bảo khố có dạng hình tròn thật lớn, toàn bộ sàn nhà đều được dát từ Hắc Khoáng thạch trân quý, chỗ nào cũng chất một đống kỳ trân dị bảo, tinh hạch các loại huyền thú tỏa ra ánh sáng làm say lòng người, trên vách tường được gắn hai mươi ba mươi chén đốt đèn nhỏ hình quạt, tản ra hào quang dịu dàng, soi sáng cả phòng bảo khố.
Một vài bảo bối trân quý hơn, có một không hai, tỷ như Vân Hắc thạch, Bạch Kim thạch, Kỳ Lân Ngọc quặng,... mọi thứ đều được bày biện trên các giá gỗ xung quanh, nâng niu như kho báu, chỉ riêng bệ đỡ thôi cũng trông có vẻ được đặt rất cẩn thận, thậm chí ngay cả giá gỗ chứa đồ cũng được tạo ra từ loại gỗ Tử Vân Hắc Tử quý hiếm nhất.
"Oa, các ngươi mau nhìn kìa, đó là một đống tinh hạch huyền thú cấp bốn, còn nữa, còn chỗ đó nữa, một đống tinh hạch huyền thú cấp năm!" Lăng Thiền tiện tay chỉ vào một góc, lại nhìn nhìn vào phía trong, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi, kinh nhạc cảm thán nói: "Ít nhất cũng mấy trăm viên a!"
-------------------
Ra chap nhỏ, thông báo editor hoạt động trở lại ạ =))) mong cả nhà vẫn ủng hộ!!
Tối nay hoặc tối mai hoàn thành chap 56 (truyện gì mà chap dài như dãy Trường Sơn á T.T)
Tiếng kêu lạnh lùng mang theo khí thế mạnh mẽ, vang vọng không trung Hộ Quốc phủ mãi không tan.
"Oanh!"
Một luồng khí lãng trào ra từ thân hình nhỏ xinh của Lăng Vô Song, công kích dọa người kia hợp thành một hình bóng núi cao, tựa như thật, mạnh mẽ đánh lên cửa quặng Thiên Tinh đồng!
Tức khắc đất rung núi chuyển, ảnh hưởng đến phòng ốc chung quanh, liên tục sụp xuống, mấy cây đại thụ xa xa bị làn khí lãng vuốt nhẹ, nháy mắt đã biến thành đám gà trụi lông, lá cây tung bay, tràn ngập đất cát, chôn vùi đi cánh cửa lớn cao cả trượng.
"Đây là huyền kỹ công pháp gì thế này?" Lý Nghị thân người đong đưa, hay cho một công kích dọa người, uy lực hoàn toàn sánh ngang với công pháp thiên giai Phi Vũ Lưu Tinh trân quý của Hộ Quốc phủ, thậm chí còn muốn lợi hại hơn: "Thật đáng sợ."
Bấy giờ Lý Nghị mới nhìn thẳng vào thiếu nữ đối diện một lần nữa, hắn thân là Thiên huyền cấp chín cao cấp mà còn cảm thấy muốn không địch nổi.
Lăng Vô Song thật sự chỉ là một Thiên huyền cấp bảy thôi sao?
"Ầm ầm ầm oanh ——"
Các toà nhà xung quanh Hộ Quốc phủ chịu đựng dư lực lan đến, bị sụp không ít, chỉ sau chốc lát, bụi đất tan đi, lộ ra cánh cửa đá màu vàng đất khổng lồ vẫn đang đứng sừng sững như trước, tựa hồ không chút sứt mẻ.
Lý Nghị thấy tình cảnh như vậy, trái tim treo cao rốt cuộc cũng được hạ xuống, nhưng vẫn đập thình thịch vang dội như cũ, cố gắng trấn định bản thân, lạnh lùng hừ hai tiếng, châm chọc nói: "Không có bản lĩnh thì đừng làm màu."
"Vậy mà cũng không mở được hả." Chúng đệ tử Lăng gia vô cùng tiếc nuối, phòng ốc chung quanh còn bị chút dư âm kia đánh sụp xuống, vậy mà cánh cửa này lại không tổn hao chút lông tóc. Khối quặng Thiên Tinh đồng quả kia nhiên giống như đồn đãi, vô cùng cứng.
"Phải không?" Ai ngờ Lăng Vô Song lại cười, cười đến sáng mày sáng mặt, bỗng nhiên ánh mắt lạnh lùng đột nhiên trở nên sa sầm, nặng nề vung tay, quát lạnh: "Vỡ cho ta!"
"Vỡ cho ta!"
"Vỡ cho ta!"
"Vỡ cho ta!"
Thanh âm thanh lãnh, nói năng tràn đầy khí phách, thanh thúy có lực, dư âm văng vẳng bên tai không dứt.
"Răng rắc ——"
Lăng Vô Song vừa nói hết câu, một tiếng răng rắc nho nhỏ từ đâu vang lên, sau đó tiếng răng rắc liên tục nhân đôi, giống như tiếng cự thú đang cắn nuốt tảng đá. Giữa đám người trợn mắt há hốc mồm, bề mặt cửa Thiên Tinh đồng cao cao nhanh chóng nứt ra một cái khe mỏng như mạng nhện, cấp tốc lan ra khắp khối cự thạch, bụi đất rơi xuống lả tả!
"Rầm rầm!"
Cánh cửa màu vàng đất đúc từ cự thạch Thiên Tinh đồng nguyên chất ầm ầm sụp xuống, tựa như người khổng lồ đột nhiên quỵ đầu gối xuống đất, đá vụn lớn bằng bàn tay bắn loạn tứ tung, rơi trúng đám thị vệ Hộ Quốc phủ chưa kịp chạy, bọn họ nhảy nhót lung tung như khỉ đột, gian nan chạy trốn.
Lăng Vô Song nhẹ cong môi đỏ, điểm khủng bố nhất của Phiên Sơn ấn chính là khả năng che dấu lực bạo kích của nó!
"Trời ơi" Lăng Thiền há miệng anh đào nho nhỏ, lộ ra hai chiếc răng nanh.
Quặng Thiên Tinh thạch màu vàng đất vỡ thành từng khối đá to bằng nắm tay, liên tục lăn đến dưới chân đệ tử Lăng gia, vẻ mặt mọi người dại ra, qua nửa ngày cũng chưa có phản ứng. Lực bạo kích thật khủng khiếp, thế nhưng có thể đánh vỡ tung một khối đá Thiên Tinh đồng nguyên chất ra từng mảnh vụn!
"Lý đại tướng quân, ta đây không khách khí nữa." Lăng Vô Song phủi phủi tro bụi trên vai, trên khuôn mặt thanh linh tuyệt mỹ tràn đầy ý cười thân thiết, cười khẽ với Lý Nghị, dẫn đầu đi vào trong bảo khố.
"Ngươi —— ngươi ——" Lý Nghị không nói rõ được một câu, cứ mãi chỉ vào bóng lưng Lăng Vô Song, cơ mặt run rẩy, tái mét, sao có thể!
"Các huynh đệ, vào thôi." Lăng Sách phản ứng trước tiên, buồn cười vẫy tay về phía đệ tử Lăng gia, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi theo sau lưng Lăng Vô Song, đến gần cánh cửa bảo khố vỡ vụn.
"Tất cả còn ngây ra đó làm gì, vào dọn đồ đi!" Mọi người lần lượt phản ứng lại, người này nối đuôi người kia vội chạy vào.
"Đại tướng quân, chuyện này..." Đám thị vệ bên cạnh thấy tình hình thế này, không biết phải làm sao nên nhìn sang Lý Nghị, Kiếm thánh đại nhân phải góp nhặt suốt nửa đời người mới có được bảo khố kia. Chẳng lẽ thật sự phải giao cho Lăng Vô Song sao.
"Một đám chỉ biết ăn với ăn, nhìn ta làm gì!" Lý Nghị phủi tay, xoay người đi, sắc mặt khó coi như ăn trúng chuột chết, đá một cước lên mông một thị vệ bên cạnh, phẫn nộ quát: "Còn không mau mò đến Kiếm Đạo trai, mau đi!"
Hắn có thể làm gì bây giờ, nói cũng đã nói rồi, nếu lại đổi ý thì cả Đông Lâm sẽ nhìn Hộ Quốc phủ bằng ánh mắt gì, vốn là một cơ hội tốt gây khó dễ cho Lăng Vô Song, làm Lăng gia xấu mặt, ai ngờ Lăng Vô Song im hơi lặng tiếng mấy ngày có thể đánh vỡ khoáng thạch Thiên Tinh đồng thành từng mảnh!
Bất quá, quan trọng nhất là... Lý Nghị có cảm giác, dù ở đây có thêm một khối ngại vật nữa cũng không làm khó được Lăng Vô Song, bằng không đã đổi ý một lần, hắn có đổi thêm lần nữa thì cũng chỉ như ngựa quen đường cũ mà thôi.
"Vâng vâng!" Người nọ lảo đảo chạy như điên ra ngoài, Kiếm thánh đại nhân đang bế quan, nhưng tình thế bắt buộc, phải đến nhắc nhở người.
Lăng Vô Song vừa bước vào bảo khố liền không nhịn được kinh ngạc cảm thán, một lão già phẩm chất không ra gì như Lý Thiên Nhất lại tìm được toàn đồ trân bảo như thế này, bảo khố Hộ Quốc phủ quả nhiên đáng nhìn.
Bảo khố có dạng hình tròn thật lớn, toàn bộ sàn nhà đều được dát từ Hắc Khoáng thạch trân quý, chỗ nào cũng chất một đống kỳ trân dị bảo, tinh hạch các loại huyền thú tỏa ra ánh sáng làm say lòng người, trên vách tường được gắn hai mươi ba mươi chén đốt đèn nhỏ hình quạt, tản ra hào quang dịu dàng, soi sáng cả phòng bảo khố.
Một vài bảo bối trân quý hơn, có một không hai, tỷ như Vân Hắc thạch, Bạch Kim thạch, Kỳ Lân Ngọc quặng,... mọi thứ đều được bày biện trên các giá gỗ xung quanh, nâng niu như kho báu, chỉ riêng bệ đỡ thôi cũng trông có vẻ được đặt rất cẩn thận, thậm chí ngay cả giá gỗ chứa đồ cũng được tạo ra từ loại gỗ Tử Vân Hắc Tử quý hiếm nhất.
"Oa, các ngươi mau nhìn kìa, đó là một đống tinh hạch huyền thú cấp bốn, còn nữa, còn chỗ đó nữa, một đống tinh hạch huyền thú cấp năm!" Lăng Thiền tiện tay chỉ vào một góc, lại nhìn nhìn vào phía trong, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi, kinh nhạc cảm thán nói: "Ít nhất cũng mấy trăm viên a!"
-------------------
Ra chap nhỏ, thông báo editor hoạt động trở lại ạ =))) mong cả nhà vẫn ủng hộ!!
Tối nay hoặc tối mai hoàn thành chap 56 (truyện gì mà chap dài như dãy Trường Sơn á T.T)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook