Không tới mấy ngày nữa, rốt cục Lâm Thiển Hạ cũng đón năm mới đầu tiên từ khi cô và Tập Vi Lương bên nhau.

Chỉ tiếc là không có Tập Vi Lương làm bạn.

Buổi tối ba mươi tết, đám trẻ con vui sướng đắm chìm trong thức ăn ngon và tiền lì xì, nơi nơi đều tràn ngập tiếng hoan hô và tiếng pháo trúc hân hoan.

Lâm Thiển Hạ đã trải qua hai mươi mốt cái năm mới, từ vài năm trước cô bắt đầu, không có nhiều cảm giác đối với năm mới đến lắm.

Còn gala lễ hội mùa xuân*, cho tới bây giờ cô vốn không có thói quen xem.

(*lễ hội mùa xuân: một chương trình đón năm mới hàng năm của Trung Quốc, kéo dài 5 tiếng, trực tiếp vào đêm giao thừa từ 19:00 đến qua 0h.)

Đối với đôi vợ chồng gìa Lâm Đông Quan Hòa Trần Cố Cần, thì đang trốn trong ổ chăn ấm áp xem biểu diễn tiểu phẩm, thường vang đến tiếng cười vui vẻ hớn hở.

Lâm Thiển Hạ nhìn hình ảnh cha mẹ ân ái, trong lòng rất vui mừng, nhưng có phần cũng cảm thấy cô đơn rất nhiều.

Mấy ngày trước, cô còn tưởng tượng thật tốt đẹp, có thể cùng Tập Vi Lương còn có cha mẹ một nhà bốn người ngồi trên sô pha trong phòng khách xem tiết mục cuối năm.

Nhưng trong đơn vị có chuyện, Tập Vi Lương không có cách nào đến.

Lần đầu tiên Lâm Thiển Hạ sinh ra một ít cảm xúc mâu thuẫn với quân đội, lần đầu tiên hi vọng Tập Vi Lương không phải một quân nhân.

Dù sao phần lớn vị trí công tác, lại bóc lột cấp dưới như thế, ba mươi lê quýy đônn tết cũng không tha không thể nghỉ.

Trong lòng Lâm Thiển Hạ khó chịu, muốn đi ra ngoài một chút.

Mới trước đây buổi tối ba mươi tết, Trần Cố Cần không cho phép Lâm Thiển Hạ ra ngoài, nói như vậy sẽ gặp điềm xấu. Sau khi lớn lên Trần Cố Cần không quản nhiều lắm, vì Lâm Thiển Hạ cũng đi.

Lâm Thiển Hạ vừa mở cửa, vừa đúng lúc gặp được Thiệu Hoa Trạch đang đứng trước cửa nhà mình, mặt đối mặt nhìn cô.

Thiệu Hoa Trạch nhìn Lâm Thiển Hạ, đôi mắt lấp lánh lưu chuyển. “Thiển Hạ, chúng ta cùng đi ra một chút đi.”

Lâm Thiển Hạ không cự tuyệt. Theo trực giác của cô đêm nay Thiệu Hoa Trạch có chuyện nói với cô, cô cảm thấy có một số điểm vẫn nên nói rõ ràng, như vậy đều tốt cho tất cả.

Hai người đi dọc đường vẫn duy trì khoảng cách thích hợp.

Đi đến công viên mới xây dựng phía sau thôn, Thiệu Hoa Trạch chọn một chiếc ghế sạch sẽ ngồi xuống.

Lâm Thiển Hạ không có biện pháp, đành phải ngồi xuống theo anh ta.

Thiệu Hoa Trạch trầm mặc đã lâu, khuôn mặt tuấn tú ẩn hiển trong bóng đêm sâu thẳm, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ.

Lâm Thiển Hạ cũng không nói nói.

Không khí áp lực, hoàn toàn trái ngược với không khí vui mừng xung quanh.

Thật lâu sau, dường như qua một thế kỷ giống như, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Thiệu Hoa Trạch, rốt cục phá tan bầu trời đêm lạnh như băng.

“Nghiêu Nhi thật sự rất giống anh......”

“Ừ? Đúng vậy, ha ha......” Lâm Thiển Hạ sửng sốt, cô hoàn toàn không ngờ rằng Thiệu Hoa Trạch vừa mở miệng lại nói với cô chuyện râu ria như vậy.

“Nó và anh giống nhau, đều thích em như vậy......” Giọng nói của Thiệu Hoa Trạch rất nhỏ, nhỏ đến mức như chỉ cần có một trận gió thổi qua, dường như sẽ bị thổi tan.

Nhưng những lời này của anh, vẫn rành mạch như cũ rơi vào tai Lâm Thiển Hạ.

Cả người Lâm Thiển Hạ run lên, trong hốc mắt có nước mắt đảo quanh.

Vì sao? Vì sao khi chúng ta đã không có khả năng lại để cho em biết điều này?!

Ánh mắt Thiệu Hoa Trạch đau thương, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng càng ngày càng phiền muộn. “Có lẽ em đã sớm không nhớ rõ... Khi đó, anh vừa đánh bóng về, còn em có vẻ là vì làm trực nhật hay là làm sao, vừa vặn gặp anh... Anh vĩnh viễn sẽ không quên cảnh tượng đó, em dùng đôi mắt tròn xoe trong suốt nhìn chằm chằm anh, là khi đó, anh đã thích em......”

Thiệu Hoa Trạch cũng không biết đêm nay mình bị làm sao, vì sao nhắc tới nhiều vậy, vì sao phải nói ra những bí mật vốn tính giấu diếm cả đời.

Có lẽ, anh ta muốn một cái kết thúc, hay là, anh ta chỉ muốn cố gắng lần cuối cùng.

Ngày tết, sẽ làm rất nhiều người tạm thời quên đi phiền não và áp lực, nhưng sẽ làm con người cô đơn, càng yếu ớt hơn.

Cuối cùng Lâm Thiển Hạ khóc. Từng giọt nước mắt to tựa như chuỗi trân châu bị chặt đứt rơi xuống, cho dù ánh trăng mờ mịt, lại vẫn trong suốt sáng long lanh như vậy.

Cô chưa bao giờ biết, cô yêu anh cùng lúc đó, Thiệu Hoa Trạch cũng yêu mình.

“Khi đó anh hai mươi ba tuổi, em mới mười ba tuổi. Anh chưa từng thích một người như vậy, mỗi ngày làm chuyện gì đều nhớ em. Sau đó anh thử thông qua em trai của anh thăm dò địa vị của mình ở trong lòng em, nhưng anh không nghĩ tới......” Thiệu Hoa Trạch càng nói, giọng nói càng nghẹn ngào, giống như cổ họng bị cái gì chặn. “Em nói anh cái gì cũng tệ, tuy rằng em trai của anh không nói lại cho anh biết, nhưng nó không biết, em cũng không biết, khi đó anh đang im lặng trốn ở ngoài cửa nghe lén...... Em nói anh không học vấn không nghề nghiệp, là cái thùng cơm trong nhà, ba mẹ nuôi anh quả thực là sỉ nhục......”

Lúc này Lâm Thiển Hạ cũng đã khóc không thành tiếng, cô dùng giọng nói run rẩy không ngừng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi... Là lỗi của em, là lỗi của em......” Vì sao, vì sao lúc trước cô lại dối trá như vậy? Tại sao lúc trước cô có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy?!

“Em trai nói đúng, là anh cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.”Giọng nói Thiệu Hoa Trạch khàn khàn, nước mắt cũng sớm đã ướt đẫm mặt anh ta. “Thành tích của em tốt như vậy, lại nhỏ hơn anh mười tuổi, vậy mà anh lại không biết tự lượng sức mình....”

“Không phải, không phải...... Căn bản không phải như vậy......” Trong lòng Lâm Thiển Hạ vô cùng kích động, cô có một sự kích động giải thích hết, nhưng lại cố gắng áp chế cảm xúc đó.

Kỳ thật thành tích Lâm Thiển Hạ không tốt lắm, nhưng so sánh với Thiệu Hoa Trạch, quả thật tốt hơn.

“Khi đó anh nghe xong đã khóc, trốn trong phòng khóc rất lâu...... Sau khi ra ngoài, anh nói với ba mẹ anh, anh muốn tham gia thi lại một lần, anh muốn học trường trung học tốt nhất khu vực, anh muốn học trường đại học tốt nhất khu vực. Ba mẹ anh rất cao hứng, nhưng ông bà nói, nếu anh muốn, nhất định phải đến Đông Bắc, ở đó ông bà có bạn bè, có thể vận dụng quan hệ. Tuy rằng anh không nỡ xa em, nhưng không còn bao lâu, anh lựa chọn rời đi, bởi vì ta muốn trở nên xuất sắc hơn em, đến lúc đó trở về, có lẽ em sẽ có thay đổi đối với anh......”

Rốt cuộc Lâm Thiển Hạ nói không ra lời, vừa chảy nước mắt không ngừng, hai tay vừa nắm chặt cổ tay áo của mình, tựa hồ đang cố ý ẩn nhẫn cái gì.

“Anh luôn luôn cố gắng học hành, cuối cùng sáu năm đã trôi qua, đem bằng tốt nghiệp đại học về. Lúc học đại học, cha mẹ liên tục thúc giục anh kết hôn. Anh thật không muốn, nhưng anh không dám nói cho cha mẹ mình tâm tư với em, anh từng cãi nhau với họ, cuối cùng anh khuất phục...... Anh yêu đương, yêu đương với một cô gái anh thực thích, nhưng cô ấy sinh Nghiêu Nhi không bao lâu, cô ấy đã phát hiện bí mật của anh, cô liền vứt bỏ Nghiêu Nhi, một mình rời đi......”

Lâm Thiển Hạ rốt cục đã hiểu được, nguyên nhân tại sao Thiệu Lạc Nghiêu không có mẹ.

“Anh thật khờ, anh tại sao ngu ngốc như vậy...... Em căn bản không thích anh, em chưa từng thích anh, anh thật khờ, anh thật khờ!!!” Thiệu Hoa Trạch càng nói càng kích động, thậm chí kích động đến mức dùng hai tay đấm mạnh vào đầu mình, bộ dáng thống khổ, thật giống như một người giàu có, trong một đêm táng gia bại sản thông thường, không lúc nào nhìn thấy lối thoát.

Lâm Thiển Hạ nhìn Thiệu Hoa Trạch tàn nhẫn đập vào đầu mình như vậy, rốt cục không kiềm chế được vươn tay ngăn anh ta lại, rốt cục không kiềm chế được gào lên bí mật cô trôn giấu đã lâu.

“Không phải, em có thích anh! Bắt đầu từ khi em mười ba tuổi đã thích anh! Em thích anh từ khi anh bắt đầu thích ta! Kỳ thật em thích anh suốt bảy năm!”

Lâm Thiển Hạ gao to một câu tê tâm liệt phế, mang theo vô vàn tang thương và tuyệt vọng.

Chỉ tiếc, tất cả đều đã trôi qua......

Lâm Thiển Hạ không biết, lời nói của cô, làm cho một người đàn ông ở trong bóng đêm vô tận tìm được một chút ánh sáng, nhưng cũng làm một người đàn ông khác, rơi vào vực sâu thống khổ trong nháy mắt......

“Vi... Vi Lương???” Làm Lâm Thiển Hạ đã thấy người đàn ông đứng đối diện cách mình không xa thì cơ hồ có chút khó tin nhìn bóng dáng vẫn đứng thẳng tắp cao ngất như cũ, lại đang khẽ run run.

Đồng tử Lâm Thiển Hạ bỗng dãn ra, mà ngay cả phải nhanh chóng thả tay đang cầm cánh tay Thiệu Hoa Trạch cũng quên, mà ngay cả phải nói với Thiệu Hoa Trạch “Bây giờ cô đã không còn thích anh” cũng quên.

Lâm Thiển Hạ không biết, lúc này cô và Thiệu Hoa Trạch, hai cái đều lệ nóng doanh tròng*, hơn nữa tay cô còn nắm chặt cánh tay Thiệu Hoa Trạch, thoạt nhìn rất giống, rất giống một đôi uyên ương số khổ rốt cục có thể gương vỡ lại lành......

(*Lệ nóng doanh tròng: nước mắt ngập tròng mắt, một thành ngữ của TQ.)

Tập Vi Lương cảm thấy thế giới của mình bỗng chốc mất đi tất cả màu sắc.

Lúc này anh giống như lại một lần nữa nhìn thấy, cha mở to đôi ánh mắt máu chảy đầm đìa nói với anh, “Vi Lương, thực xin lỗi, tình địch của ba thực sự rất nhiều, ba không đối phó được, cho nên lúc này đây, ba lựa chọn đối phó với mẹ con......”

Sau đó cha nói với anh, “Vi Lương, thực xin lỗi, ba thật sự không đành lòng để con một mình trên đời, con nhất định là bằng lòng đi cùng ba mẹ đúng không? Con nhất định là bằng vĩnh viễn đi cùng ba mẹ đúng không?”

Cuối cùng anh lại thấy, người mẹ thoạt nhìn nhu nhược của anh, đột nhiên phóng đến kiên quyết ôm lấy cha anh cùng nhau nhảy xuống biển rộng.

Trước khi, nhảy xuống biển mẹ anh nói với anh, “ Vi Lương, mẹ thực xin lỗi con!”

......

Tập Vi Lương gắt gao nhắm chặt hai mắt, khi mở ra một lần nữa, trong đôi mắt đen xưa nay hờ hững, đã tràn ngập nồng đậm sát ý.

Anh đi tới phía hai người, cả người tựa như cái một xác, mất đi linh hồn.

Nhưng anh chưa đi được vài bước, phía sau Ngụy Lễ Quần lại đột nhiên chạy lên, ôm chặt lấy Tập Vi Lương, hét lớn về phía Lâm Thiển Hạ và Thiệu Hoa Trạch: “Đi mau...... Đi mau! Bằng không sẽ chết người!”

Lâm Thiển Hạ nghe tiếng gầm lên giận dữ, rốt cục tỉnh táo.

“ Vi Lương, không phải như thế, anh nghe em giải thích, tất cả......”

“Tất cả đã trôi qua” vẫn chưa nói xong, Thiệu Hoa Trạch lại đột nhiên nắm lấy Lâm Thiển Hạ, làm bộ muốn dẫn cô rời đi. “Chúng ta đi mau, anh ta điên rồi, Tập Vi Lương điên rồi......”

“Không, anh buông ra! Em có lời nói với anh ấy! Em muốn giải thích với anh ấy!” Lâm Thiển Hạ gầy yếu như vậy, Thiệu Hoa Trạch không cần dùng bao nhiêu khí lực đã kéo cô đi được vài thước.

“Buông vợ của tôi ra!!!” Tập Vi Lương đột nhiên rít gào một tiếng, toàn bộ công viên tựa hồ cũng đang run rẩy, chấn động.

Kỳ thật Ngụy Lễ Quần làm sao có thể khống chế được Tập Vi Lương chứ? Tập Vi Lương bất quá là đang khống chế chính mình. Lúc này anh, lý trí và kích động đang chiến đấu.

Anh không biết, chính anh cũng không biết, nếu anh thật sự tới trước mặt Thiệu Hoa Trạch thì đến tột cùng sẽ làm ra cái gì.

Thiệu Hoa Trạch bị Tập Vi Lương gào như vậy, thật sự cả người bị dọa. Mà Lâm Thiển Hạ vẫn hai mắt đẫm lệ khẩn cầu anh ta: “Van cầu anh nhanh rời đi, van cầu anh......”

Thiệu Hoa Trạch bất đắc dĩ, rốt cục rời đi.

Sắc mặt Tập Vi Lương rất khủng bố, đôi mắt đen cuồn cuộn lửa giận nhìn chằm chằm cô, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Lâm Thiển Hạ thực sự sợ hãi, nhưng vẫn từng bước một qua đi, giọng mang theo nghẹn ngào nồng đậm nói: “Vi Lương, anh nghe em giải thích, em không thích Thiệu Hoa Trạch, hiện tại em chỉ......”

Lâm Thiển Hạ còn chưa nói xong, Tập Vi Lương lại đột nhiên giãy khỏi trói buộc của Ngụy Lễ Quần, xoay người đi nhanh ly khai.

Lâm Thiển Hạ hoảng, chạy nhanh đuổi theo anh.

Tập Vi Lương tựa hồ nghe phía sau có tiếng bước chân đi theo, đột nhiên cũng đi nhanh hơn.

Lâm Thiển Hạ vẫn khóc xin anh dừng lại, nhưng bước chân Tập Vi Lương không thay đổi ngay cả một tia do dự cũng không có, rốt cục ở một cái chỗ rẽ, Lâm Thiển Hạ rốt cuộc không tìm thấy bóng dáng Tập Vi Lương.

Đột nhiên Lâm Thiển Hạ không cẩn thận lảo đảo một cái, hung hăng ngã sấp xuống.

Môi cô vì té nên rách, máu chảy rất nhiều rất nhiều. Lâm Thiển Hạ vẫn khóc gọi tên Tập Vi Lương, nhưng anh vẫn không xuất hiện.

Lâm Thiển Hạ biết, anh đã rời đi rồi, anh không trốn ở trong bóng tối nhìn mình, anh thật sự bỏ đi.

Cô thật sự đã đánh mất anh, có lẽ cô đã để mất anh hoàn toàn.....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương