Thiển Hạ Vi Lương
-
Chương 45
Bởi vì Tập Vi Lương rất kiên trì, Lâm Thiển Hạ cũng cảm thấy l.q.d năm tên nhóc này phải được giáo dục cho tốt nên mới đồng ý đi ra bờ suối cách chùa không xa ngồi chờ.
Kết quả mới được năm sáu phút, năm đứa trẻ mặt mũi sưng vù lần lượt đi ra, trên tay chân cũng có mấy mảng bầm tím, quần áo vốn rách nát cũng dính toàn bụi đất.
Lâm Thiển Hạ nhìn Tập Vi Lương mặt đen như bao công, trong lòng có chút sợ hãi. Mặc dù vừa thấy cô anh liền khôi phục dáng vẻ dịu dàng thường ngày nhưng Lâm Thiển Hạ vẫn mơ hồ lo lắng, nếu sau này con bọn họ không nghe lời có phải cũng sẽ bị đánh như vậy không?
Sau khi về nhà, Lâm Thiển Hạ liền mệt mỏi ngã xuống giường ngủ luôn. Tối ngày hôm qua phải ngồi trên mặt đất lạnh băng, một tấm chăn mỏng cũng không có làm hại cô cả đêm không thể chợp mắt.
Mà Tập Vi Lương dĩ nhiên một khắc cũng không dám chậm trễ chuyện đi đều tra chân tướng. Thì ra cả năm “tên cướp” đều là trẻ mồ côi, khi bị hỏi đến ông bà, cha mẹ thì đều rối rít lắc đầu bảo không biết, từ khi bọn họ bắt đầu l.q.d hiểu chuyện thì đã ở chung với nhau “lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường”, sống trong đói khổ. Bọn họ bình thường làm côn đồ ở địa phương, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn sẽ tìm địa phương khác để “tìm kế sinh nhai”
Nghe bọn họ kể về những chuyện đã qua, con ngươi Tập Vi Lương có chút ướt át.
Năm đứa bé khi bị hỏi là ai đã thuê họ thì đều không hẹn mà cùng im lặng, có chết cũng không mở miệng.
Tập Vi Lương tức giận, vỗ tay lên đầu bọn họ, đứa nhỏ tuổi nhất bị đau đến mức khóc lên "Ô ô …"
Riêng đứa lớn tuổi nhất, rõ ràng sợ muốn chết nhưng vẫn “vịt chết cứng mỏ” nói: "Có đánh chết bọn tôi cũng không nói, đây là đạo nghĩa giang hồ!"
Tập Vi Lương nghe xong vừa thì thấy dở khóc dở cười, đột nhiên cảm thấy nếu bọn họ còn biết nói tới đạo nghĩa thì còn có thể giúp đỡ được nên tìm ngay một cảnh sát biết ăn nói trong cục sang giảng giải đạo lý một lúc.
Năm chú nhóc sau khi bị cảnh sát giảng một đống đạo lý, cuối cùng cũng đem thủ lĩnh khai ra.
Tập Vi Lương lập tức phái người đến đường Cửu Long bắt tên đầu sỏ trở về.
Kết quả vừa nhìn thấy đó là một thanh niên tầm hai mươi tuổi thì nhân viên trong cục đều phải thở dài về nền giáo dục chưa hoàn thiện.
Bị hỏi được thuê bao nhiêu tiền thì tiểu thanh niên cũng rất thành thực khai báo.
"Cái gì?! Mày được 1000 (cái này là nhân dân tệ nhaa)?! Bọn tao ra tay cũng chỉ được 500, vậy mà mày lại nuốt không 1000, đồ bịp bợm… " Vừa nghe tới số tiền, cả năm người đều căm phẫn mắng to.
Đôi mắt lạnh lẽo của Tập Vi Lương vừa đảo qua, khi thế hùng dũng vừa rồi của cả năm người lập tức xìu xuống.
Tên đầu sỏ bởi vì có nợ mới chồng nợ cũ nên bị tạm giam ba ngày, sau khi bị xét xử thì bị tòa án tuyên một năm ba tháng tù có thời hạn. Mà khu Internet cũng bị phong tỏa. Thông qua điều tra địa chỉ IP, một mạng lưới kinh doanh phi pháp cũng bị sa lưới. Về phần Nguyễn Đình và Diêu Dương, bởi vì là nghi phạm l.q.d lớn nhất, mặc dù bọn họ không dùng tài khoản của bản thân nhưng thông qua nhật kí chuyển tiền vẫn có thể tìm ra.
Bởi vì vụ bắt cóc này không hề tống tiền nên chỉ cấu thành tội giam người trái phép. Nguyễn Đình và Diêu Dương mặc dù không trực tiếp phạm tội nhưng cũng đóng vai trò xúi giục phạm tội, cho nên bị xử như đồng phạm. Bởi vì tình tiết rõ ràng, không gây ra thương tổn về thân thể và tinh thần cho người bị hại nên chỉ bị xử sáu tháng tù có thời hạn.
Lúc Nguyễn Đình và Diêu Dương bị cảnh sát áp giải thì khóc đến long trời lở đất. Mặc dù gia thế của bọn họ không tệ, cha mẹ đều là nhân viên nhà nước nhưng so với Tập trung tá thì chẳng là gì nên dù có muốn táng gia bại sản hối lộ thì cũng chẳng ai dám nhận.
Đại học K lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của truyền thông thành phố K và cả nước, tất cả các tờ báo thay nhau giật tít “Nữ sinh đại học giam người phi pháp”. Hình tượng l.q.d đại học K sau vụ trộm vẫn chưa thể khôi phục, bây giờ lại có thêm tiếng xấu, ngay lập tức kết quả tuyển sinh của đại học K bị ghi nhận là thấp nhất trong lịch sử. Mà lãnh đạo của đại học K cũng đã bị bộ giáo dục ra quyết định sa thải.
Khi biết Nguyễn Đình và Diêu Dương bị xử sáu tháng tù giam, Lâm Thiển Hạ thật sự giật mình. Mặc dù không coi là quá dài, nhưng chỉ vì một phút kích động mù quáng mà bọn họ phải trả giá bằng sáu tháng tù, hơn nữa cả đời cũng không có cách nà xóa đi vết nhơ.
Còn năm “tên cướp” vắt mũi chưa sạch, vì Tập Vi Lương đi cửa sau nên bọn họ bị đưa đi bộ đội. Nhưng vì bọn họ quá gầy yếu, không thể lập tức tham gia huấn luyện tân binh cho nên chỉ có thể tạm thời đảm nhiệm... nhiệm vụ nuôi heo…
. . . . . .
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Lâm Thiển Hạ lại tiếp tục vùi đầu vào chuẩn bị thi anh văn cấp sáu. Mỗi tối trước khi ngủ, Tập Vi Lương cũng chỉ thân thiết, sờ nơi này nơi kia nhưng chưa bao giờ vượt quá giới hạn.
Cuối tháng mười hai, rốt cuộc kì thi anh văn cấp sáu cũng tới.
Lúc Tập Vi Lương tới đại học K đón cô, thấy thái độ của Lâm Thiển Hạ lúc đi ra khỏi trường thi có vẻ nhẹ nhõm, cũng biết nàng nên khảo được không tệ.
Thật ra thì Lâm Thiển Hạ không cảm thấy mình thi tốt, chỉ là cô vốn không yêu cầu cao, chỉ cần có thể qua là được.
Không ngờ, trước khi lên xe, hai người lại gặp được Tập Dương đi với nhóm bạn.
Lâm Nhân Vinh từ xa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười của Lâm Thiển Hạ, trong đầu chỉ nghĩ tới một câu thành ngữ “cười đẹp như hoa”.
"Anh, chị dâu." Tập Dương tùy ý chào hỏi hai người. Cậu ta nhỏ hơn Tập Vi Lương chín tuổi, lúc Tập Vi Lương đi bộ đội thì cậu ta cũng chỉ tầm 6, 7 cho nên cũng không quá thân thiết với Tập Vi Lương, lúc chào hỏi cũng rất khách sáo
Tập Vi Lương gật đầu đáp lại, mà Lâm Thiển Hạ bởi vì vừa mới thi xong anh văn cấp sáu nên tâm trạng không tệ, liền cười hì hì chào hỏi Tập Dương. Cô lơ đãng nhìn người cao gầy đứng bên cạnh Tập Dương, sau đó tầm mắt liền tạm thời không cách nào dời đi.
Nếu như lúc trước ở nhà chú Tập Vi Lương, Tập Dương không cảnh cáo cô thì vĩnh viễn cô cũng không biết Lâm Nhân Vinh thích cô.
Trước đây, Lâm Thiển Hạ vẫn ngây thơ cho rằng Lâm Nhân Vinh thấy cô chạy mệt nên mới chạy theo động viên cô.
Nụ cười trên mặt Lâm Thiển Hạ có chút cứng ngắc, nhưng Lâm Nhân Vinh lại ngược lại, khóe miệng cười có chút nhẹ nhõm.
Đúng vậy, Lâm Nhân Vinh dĩ nhiên đã bình thường trở lại. Thấy cô có thể cười hạnh phúc như vậy, anh cũng yên lòng. Người đàn ông bên cạnh cô không phải là người mà l.q.d anh có thể so sánh, nghe Tập Dương nói anh ta là trung tá.
Đi theo anh ta, cô chắc là rất hạnh phúc. Lâm Nhân Vinh thầm nghĩ.
Cuộc sống chính là như vậy, khắp nơi đều tràn đầy bi kịch. Cô nhớ mình đã từng nghe qua một câu nói: cuộc đời mỗi người đều giống như một cái cầu, mỗi cây cầu đều có những vết thương, mà mỗi vết thương đó đều có chuyện xưa.
Đúng vậy, cuộc đời mỗi người đều giống như một cây cầu, mà những người khác thì đều là khách qua đường. Lâm Thiển Hạ biết, mặc dù cô và Lâm Nhân Vinh thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau, nhưng ánh mắt làm đau lòng người kia đã để lại trong lòng cô một vết thương, hơn nữa cả đời cũng không cách nào lau đi được.
Trên đường trở về, Lâm Thiển Hạ thầm hỏi mình, nếu, nếu Tập Vi Lương chưa từng xuất hiện, có khi nào cô sẽ Lâm Nhân Vinh ở chung một chỗ. Nhưng cuộc sống làm sao có chữ nếu? Nếu ban đầu cô không ăn ở hai lòng, nói không chừng với Thiệu Hoa Trạch sẽ là thanh mai trúc mã, sau đó có thể cưới nhau và sống một cuộc sống rồi.
Cho nên, tất cả đều chẳng có ý nghĩa. Cô nghĩ, hoặc đây là số mệnh…
Hai người đã nhịn gần một tháng nên Tập Vi Lương liền không nhịn, nhanh chóng đè Lâm Thiển Hạ mà hôn ở phòng khách.
Lâm Thiển Hạ bị hôn đến chóng đột nhiên tỉnh táo lại, cả người mềm nhũn ở trong ngực Tập Vi Lương thở hổn hển nói: "Cửa ban công còn mở đấy… Rèm cửa sổ cũng chưa…"
Tập Vi Lương đem thân thể Lâm Thiển Hạ đặt lên ghế sa lon, sau đó liền thẳng đi tới cửa ban công. Lúc muốn kéo cửa lên, anh lại một lần nữa thấy ở ban công đối diện có một cô gái tầm hai mươi tuổi nhìn chăm chú sang bên này. Thấy anh nhìn, cô ấy cũng không có ý trốn tránh.
Tập Vi Lương chau mày, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút lo lắng.
Anh kéo cửa ban công lại. sau đó tiếp tục hưởng thụ phúc lợi của mình.
Thân thể của Lâm Thiển Hạ càng ngày càng nhạy cảm, Tập Vi Lương không cần phải tốn công tốn sức trêu đùa như trước đây thì cô đã động tình rồi.
Mà Tập Vi Lương lại càng giống như nắm hết những điểm mẫn cảm trên thân thể cô, hết sức toàn lực vuốt ve tất cả vùng mẫn cảm, làm cho Lâm Thiển Hạ thở gấp liên tiếp…
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Sau khi ăn no thoả mãn, Tập Vi Lương kéo chăn lên đắp cho Lâm Thiển Hạ, sau đó mở cửa ban công…
Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, cô gái kì quái đó vẫn đứng yên lặng như cũ nhìn sang bên này. Gió đêm xào xạc thổi làm rối loạn mái tóc dài của cô, bộ dáng của cô có chút bi thương.
Nếu như không đoán sai, có thể cô ấy vẫn đứng trên ban công tới bây giờ.
Tập Vi Lương l.q.d đi xuống, còn cô gái kia cũng đi theo xuống
Hai nguời đứng cách nhau mười mét…..
Tập Vi Lương vẻ mặt lạnh nhạt, lạnh lùng nói: "Cô là ai? Cô đã quan sát vợ chồng tôi từ lâu rồi."
Gió lạnh thổi qua làm l.q.d cô gái thoáng run rẩy, đôi môi khô ráo tái nhợt. Cô nhìn người đàn ông đối diện, hốc mắt dần dần ướt át, sau đó giống như cắn răng nghiến lợi mà nói: "Tập Vi Lương, anh đúng là lòng dạ độc ác …”
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 45:
Bởi vì Tập Vi Lương rất kiên trì, Lâm Thiển Hạ cũng cảm thấy l.q.d năm tên nhóc này phải được giáo dục cho tốt nên mới đồng ý đi ra bờ suối cách chùa không xa ngồi chờ.
Kết quả mới được năm sáu phút, năm đứa trẻ mặt mũi sưng vù lần lượt đi ra, trên tay chân cũng có mấy mảng bầm tím, quần áo vốn rách nát cũng dính toàn bụi đất.
Lâm Thiển Hạ nhìn Tập Vi Lương mặt đen như bao công, trong lòng có chút sợ hãi. Mặc dù vừa thấy cô anh liền khôi phục dáng vẻ dịu dàng thường ngày nhưng Lâm Thiển Hạ vẫn mơ hồ lo lắng, nếu sau này con bọn họ không nghe lời có phải cũng sẽ bị đánh như vậy không?
Sau khi về nhà, Lâm Thiển Hạ liền mệt mỏi ngã xuống giường ngủ luôn. Tối ngày hôm qua phải ngồi trên mặt đất lạnh băng, một tấm chăn mỏng cũng không có làm hại cô cả đêm không thể chợp mắt.
Mà Tập Vi Lương dĩ nhiên một khắc cũng không dám chậm trễ chuyện đi đều tra chân tướng. Thì ra cả năm “tên cướp” đều là trẻ mồ côi, khi bị hỏi đến ông bà, cha mẹ thì đều rối rít lắc đầu bảo không biết, từ khi bọn họ bắt đầu l.q.d hiểu chuyện thì đã ở chung với nhau “lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường”, sống trong đói khổ. Bọn họ bình thường làm côn đồ ở địa phương, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn sẽ tìm địa phương khác để “tìm kế sinh nhai”
Nghe bọn họ kể về những chuyện đã qua, con ngươi Tập Vi Lương có chút ướt át.
Năm đứa bé khi bị hỏi là ai đã thuê họ thì đều không hẹn mà cùng im lặng, có chết cũng không mở miệng.
Tập Vi Lương tức giận, vỗ tay lên đầu bọn họ, đứa nhỏ tuổi nhất bị đau đến mức khóc lên "Ô ô …"
Riêng đứa lớn tuổi nhất, rõ ràng sợ muốn chết nhưng vẫn “vịt chết cứng mỏ” nói: "Có đánh chết bọn tôi cũng không nói, đây là đạo nghĩa giang hồ!"
Tập Vi Lương nghe xong vừa thì thấy dở khóc dở cười, đột nhiên cảm thấy nếu bọn họ còn biết nói tới đạo nghĩa thì còn có thể giúp đỡ được nên tìm ngay một cảnh sát biết ăn nói trong cục sang giảng giải đạo lý một lúc.
Năm chú nhóc sau khi bị cảnh sát giảng một đống đạo lý, cuối cùng cũng đem thủ lĩnh khai ra.
Tập Vi Lương lập tức phái người đến đường Cửu Long bắt tên đầu sỏ trở về.
Kết quả vừa nhìn thấy đó là một thanh niên tầm hai mươi tuổi thì nhân viên trong cục đều phải thở dài về nền giáo dục chưa hoàn thiện.
Bị hỏi được thuê bao nhiêu tiền thì tiểu thanh niên cũng rất thành thực khai báo.
"Cái gì?! Mày được 1000 (cái này là nhân dân tệ nhaa)?! Bọn tao ra tay cũng chỉ được 500, vậy mà mày lại nuốt không 1000, đồ bịp bợm… " Vừa nghe tới số tiền, cả năm người đều căm phẫn mắng to.
Đôi mắt lạnh lẽo của Tập Vi Lương vừa đảo qua, khi thế hùng dũng vừa rồi của cả năm người lập tức xìu xuống.
Tên đầu sỏ bởi vì có nợ mới chồng nợ cũ nên bị tạm giam ba ngày, sau khi bị xét xử thì bị tòa án tuyên một năm ba tháng tù có thời hạn. Mà khu Internet cũng bị phong tỏa. Thông qua điều tra địa chỉ IP, một mạng lưới kinh doanh phi pháp cũng bị sa lưới. Về phần Nguyễn Đình và Diêu Dương, bởi vì là nghi phạm l.q.d lớn nhất, mặc dù bọn họ không dùng tài khoản của bản thân nhưng thông qua nhật kí chuyển tiền vẫn có thể tìm ra.
Bởi vì vụ bắt cóc này không hề tống tiền nên chỉ cấu thành tội giam người trái phép. Nguyễn Đình và Diêu Dương mặc dù không trực tiếp phạm tội nhưng cũng đóng vai trò xúi giục phạm tội, cho nên bị xử như đồng phạm. Bởi vì tình tiết rõ ràng, không gây ra thương tổn về thân thể và tinh thần cho người bị hại nên chỉ bị xử sáu tháng tù có thời hạn.
Lúc Nguyễn Đình và Diêu Dương bị cảnh sát áp giải thì khóc đến long trời lở đất. Mặc dù gia thế của bọn họ không tệ, cha mẹ đều là nhân viên nhà nước nhưng so với Tập trung tá thì chẳng là gì nên dù có muốn táng gia bại sản hối lộ thì cũng chẳng ai dám nhận.
Đại học K lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của truyền thông thành phố K và cả nước, tất cả các tờ báo thay nhau giật tít “Nữ sinh đại học giam người phi pháp”. Hình tượng l.q.d đại học K sau vụ trộm vẫn chưa thể khôi phục, bây giờ lại có thêm tiếng xấu, ngay lập tức kết quả tuyển sinh của đại học K bị ghi nhận là thấp nhất trong lịch sử. Mà lãnh đạo của đại học K cũng đã bị bộ giáo dục ra quyết định sa thải.
Khi biết Nguyễn Đình và Diêu Dương bị xử sáu tháng tù giam, Lâm Thiển Hạ thật sự giật mình. Mặc dù không coi là quá dài, nhưng chỉ vì một phút kích động mù quáng mà bọn họ phải trả giá bằng sáu tháng tù, hơn nữa cả đời cũng không có cách nà xóa đi vết nhơ.
Còn năm “tên cướp” vắt mũi chưa sạch, vì Tập Vi Lương đi cửa sau nên bọn họ bị đưa đi bộ đội. Nhưng vì bọn họ quá gầy yếu, không thể lập tức tham gia huấn luyện tân binh cho nên chỉ có thể tạm thời đảm nhiệm... nhiệm vụ nuôi heo…
. . . . . .
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Lâm Thiển Hạ lại tiếp tục vùi đầu vào chuẩn bị thi anh văn cấp sáu. Mỗi tối trước khi ngủ, Tập Vi Lương cũng chỉ thân thiết, sờ nơi này nơi kia nhưng chưa bao giờ vượt quá giới hạn.
Cuối tháng mười hai, rốt cuộc kì thi anh văn cấp sáu cũng tới.
Lúc Tập Vi Lương tới đại học K đón cô, thấy thái độ của Lâm Thiển Hạ lúc đi ra khỏi trường thi có vẻ nhẹ nhõm, cũng biết nàng nên khảo được không tệ.
Thật ra thì Lâm Thiển Hạ không cảm thấy mình thi tốt, chỉ là cô vốn không yêu cầu cao, chỉ cần có thể qua là được.
Không ngờ, trước khi lên xe, hai người lại gặp được Tập Dương đi với nhóm bạn.
Lâm Nhân Vinh từ xa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười của Lâm Thiển Hạ, trong đầu chỉ nghĩ tới một câu thành ngữ “cười đẹp như hoa”.
"Anh, chị dâu." Tập Dương tùy ý chào hỏi hai người. Cậu ta nhỏ hơn Tập Vi Lương chín tuổi, lúc Tập Vi Lương đi bộ đội thì cậu ta cũng chỉ tầm 6, 7 cho nên cũng không quá thân thiết với Tập Vi Lương, lúc chào hỏi cũng rất khách sáo
Tập Vi Lương gật đầu đáp lại, mà Lâm Thiển Hạ bởi vì vừa mới thi xong anh văn cấp sáu nên tâm trạng không tệ, liền cười hì hì chào hỏi Tập Dương. Cô lơ đãng nhìn người cao gầy đứng bên cạnh Tập Dương, sau đó tầm mắt liền tạm thời không cách nào dời đi.
Nếu như lúc trước ở nhà chú Tập Vi Lương, Tập Dương không cảnh cáo cô thì vĩnh viễn cô cũng không biết Lâm Nhân Vinh thích cô.
Trước đây, Lâm Thiển Hạ vẫn ngây thơ cho rằng Lâm Nhân Vinh thấy cô chạy mệt nên mới chạy theo động viên cô.
Nụ cười trên mặt Lâm Thiển Hạ có chút cứng ngắc, nhưng Lâm Nhân Vinh lại ngược lại, khóe miệng cười có chút nhẹ nhõm.
Đúng vậy, Lâm Nhân Vinh dĩ nhiên đã bình thường trở lại. Thấy cô có thể cười hạnh phúc như vậy, anh cũng yên lòng. Người đàn ông bên cạnh cô không phải là người mà l.q.d anh có thể so sánh, nghe Tập Dương nói anh ta là trung tá.
Đi theo anh ta, cô chắc là rất hạnh phúc. Lâm Nhân Vinh thầm nghĩ.
Cuộc sống chính là như vậy, khắp nơi đều tràn đầy bi kịch. Cô nhớ mình đã từng nghe qua một câu nói: cuộc đời mỗi người đều giống như một cái cầu, mỗi cây cầu đều có những vết thương, mà mỗi vết thương đó đều có chuyện xưa.
Đúng vậy, cuộc đời mỗi người đều giống như một cây cầu, mà những người khác thì đều là khách qua đường. Lâm Thiển Hạ biết, mặc dù cô và Lâm Nhân Vinh thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau, nhưng ánh mắt làm đau lòng người kia đã để lại trong lòng cô một vết thương, hơn nữa cả đời cũng không cách nào lau đi được.
Trên đường trở về, Lâm Thiển Hạ thầm hỏi mình, nếu, nếu Tập Vi Lương chưa từng xuất hiện, có khi nào cô sẽ Lâm Nhân Vinh ở chung một chỗ. Nhưng cuộc sống làm sao có chữ nếu? Nếu ban đầu cô không ăn ở hai lòng, nói không chừng với Thiệu Hoa Trạch sẽ là thanh mai trúc mã, sau đó có thể cưới nhau và sống một cuộc sống rồi.
Cho nên, tất cả đều chẳng có ý nghĩa. Cô nghĩ, hoặc đây là số mệnh…
Hai người đã nhịn gần một tháng nên Tập Vi Lương liền không nhịn, nhanh chóng đè Lâm Thiển Hạ mà hôn ở phòng khách.
Lâm Thiển Hạ bị hôn đến chóng đột nhiên tỉnh táo lại, cả người mềm nhũn ở trong ngực Tập Vi Lương thở hổn hển nói: "Cửa ban công còn mở đấy… Rèm cửa sổ cũng chưa…"
Tập Vi Lương đem thân thể Lâm Thiển Hạ đặt lên ghế sa lon, sau đó liền thẳng đi tới cửa ban công. Lúc muốn kéo cửa lên, anh lại một lần nữa thấy ở ban công đối diện có một cô gái tầm hai mươi tuổi nhìn chăm chú sang bên này. Thấy anh nhìn, cô ấy cũng không có ý trốn tránh.
Tập Vi Lương chau mày, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút lo lắng.
Anh kéo cửa ban công lại. sau đó tiếp tục hưởng thụ phúc lợi của mình.
Thân thể của Lâm Thiển Hạ càng ngày càng nhạy cảm, Tập Vi Lương không cần phải tốn công tốn sức trêu đùa như trước đây thì cô đã động tình rồi.
Mà Tập Vi Lương lại càng giống như nắm hết những điểm mẫn cảm trên thân thể cô, hết sức toàn lực vuốt ve tất cả vùng mẫn cảm, làm cho Lâm Thiển Hạ thở gấp liên tiếp…
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Sau khi ăn no thoả mãn, Tập Vi Lương kéo chăn lên đắp cho Lâm Thiển Hạ, sau đó mở cửa ban công…
Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, cô gái kì quái đó vẫn đứng yên lặng như cũ nhìn sang bên này. Gió đêm xào xạc thổi làm rối loạn mái tóc dài của cô, bộ dáng của cô có chút bi thương.
Nếu như không đoán sai, có thể cô ấy vẫn đứng trên ban công tới bây giờ.
Tập Vi Lương l.q.d đi xuống, còn cô gái kia cũng đi theo xuống
Hai nguời đứng cách nhau mười mét…..
Tập Vi Lương vẻ mặt lạnh nhạt, lạnh lùng nói: "Cô là ai? Cô đã quan sát vợ chồng tôi từ lâu rồi."
Gió lạnh thổi qua làm l.q.d cô gái thoáng run rẩy, đôi môi khô ráo tái nhợt. Cô nhìn người đàn ông đối diện, hốc mắt dần dần ướt át, sau đó giống như cắn răng nghiến lợi mà nói: "Tập Vi Lương, anh đúng là lòng dạ độc ác …..”
Kết quả mới được năm sáu phút, năm đứa trẻ mặt mũi sưng vù lần lượt đi ra, trên tay chân cũng có mấy mảng bầm tím, quần áo vốn rách nát cũng dính toàn bụi đất.
Lâm Thiển Hạ nhìn Tập Vi Lương mặt đen như bao công, trong lòng có chút sợ hãi. Mặc dù vừa thấy cô anh liền khôi phục dáng vẻ dịu dàng thường ngày nhưng Lâm Thiển Hạ vẫn mơ hồ lo lắng, nếu sau này con bọn họ không nghe lời có phải cũng sẽ bị đánh như vậy không?
Sau khi về nhà, Lâm Thiển Hạ liền mệt mỏi ngã xuống giường ngủ luôn. Tối ngày hôm qua phải ngồi trên mặt đất lạnh băng, một tấm chăn mỏng cũng không có làm hại cô cả đêm không thể chợp mắt.
Mà Tập Vi Lương dĩ nhiên một khắc cũng không dám chậm trễ chuyện đi đều tra chân tướng. Thì ra cả năm “tên cướp” đều là trẻ mồ côi, khi bị hỏi đến ông bà, cha mẹ thì đều rối rít lắc đầu bảo không biết, từ khi bọn họ bắt đầu l.q.d hiểu chuyện thì đã ở chung với nhau “lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường”, sống trong đói khổ. Bọn họ bình thường làm côn đồ ở địa phương, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn sẽ tìm địa phương khác để “tìm kế sinh nhai”
Nghe bọn họ kể về những chuyện đã qua, con ngươi Tập Vi Lương có chút ướt át.
Năm đứa bé khi bị hỏi là ai đã thuê họ thì đều không hẹn mà cùng im lặng, có chết cũng không mở miệng.
Tập Vi Lương tức giận, vỗ tay lên đầu bọn họ, đứa nhỏ tuổi nhất bị đau đến mức khóc lên "Ô ô …"
Riêng đứa lớn tuổi nhất, rõ ràng sợ muốn chết nhưng vẫn “vịt chết cứng mỏ” nói: "Có đánh chết bọn tôi cũng không nói, đây là đạo nghĩa giang hồ!"
Tập Vi Lương nghe xong vừa thì thấy dở khóc dở cười, đột nhiên cảm thấy nếu bọn họ còn biết nói tới đạo nghĩa thì còn có thể giúp đỡ được nên tìm ngay một cảnh sát biết ăn nói trong cục sang giảng giải đạo lý một lúc.
Năm chú nhóc sau khi bị cảnh sát giảng một đống đạo lý, cuối cùng cũng đem thủ lĩnh khai ra.
Tập Vi Lương lập tức phái người đến đường Cửu Long bắt tên đầu sỏ trở về.
Kết quả vừa nhìn thấy đó là một thanh niên tầm hai mươi tuổi thì nhân viên trong cục đều phải thở dài về nền giáo dục chưa hoàn thiện.
Bị hỏi được thuê bao nhiêu tiền thì tiểu thanh niên cũng rất thành thực khai báo.
"Cái gì?! Mày được 1000 (cái này là nhân dân tệ nhaa)?! Bọn tao ra tay cũng chỉ được 500, vậy mà mày lại nuốt không 1000, đồ bịp bợm… " Vừa nghe tới số tiền, cả năm người đều căm phẫn mắng to.
Đôi mắt lạnh lẽo của Tập Vi Lương vừa đảo qua, khi thế hùng dũng vừa rồi của cả năm người lập tức xìu xuống.
Tên đầu sỏ bởi vì có nợ mới chồng nợ cũ nên bị tạm giam ba ngày, sau khi bị xét xử thì bị tòa án tuyên một năm ba tháng tù có thời hạn. Mà khu Internet cũng bị phong tỏa. Thông qua điều tra địa chỉ IP, một mạng lưới kinh doanh phi pháp cũng bị sa lưới. Về phần Nguyễn Đình và Diêu Dương, bởi vì là nghi phạm l.q.d lớn nhất, mặc dù bọn họ không dùng tài khoản của bản thân nhưng thông qua nhật kí chuyển tiền vẫn có thể tìm ra.
Bởi vì vụ bắt cóc này không hề tống tiền nên chỉ cấu thành tội giam người trái phép. Nguyễn Đình và Diêu Dương mặc dù không trực tiếp phạm tội nhưng cũng đóng vai trò xúi giục phạm tội, cho nên bị xử như đồng phạm. Bởi vì tình tiết rõ ràng, không gây ra thương tổn về thân thể và tinh thần cho người bị hại nên chỉ bị xử sáu tháng tù có thời hạn.
Lúc Nguyễn Đình và Diêu Dương bị cảnh sát áp giải thì khóc đến long trời lở đất. Mặc dù gia thế của bọn họ không tệ, cha mẹ đều là nhân viên nhà nước nhưng so với Tập trung tá thì chẳng là gì nên dù có muốn táng gia bại sản hối lộ thì cũng chẳng ai dám nhận.
Đại học K lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của truyền thông thành phố K và cả nước, tất cả các tờ báo thay nhau giật tít “Nữ sinh đại học giam người phi pháp”. Hình tượng l.q.d đại học K sau vụ trộm vẫn chưa thể khôi phục, bây giờ lại có thêm tiếng xấu, ngay lập tức kết quả tuyển sinh của đại học K bị ghi nhận là thấp nhất trong lịch sử. Mà lãnh đạo của đại học K cũng đã bị bộ giáo dục ra quyết định sa thải.
Khi biết Nguyễn Đình và Diêu Dương bị xử sáu tháng tù giam, Lâm Thiển Hạ thật sự giật mình. Mặc dù không coi là quá dài, nhưng chỉ vì một phút kích động mù quáng mà bọn họ phải trả giá bằng sáu tháng tù, hơn nữa cả đời cũng không có cách nà xóa đi vết nhơ.
Còn năm “tên cướp” vắt mũi chưa sạch, vì Tập Vi Lương đi cửa sau nên bọn họ bị đưa đi bộ đội. Nhưng vì bọn họ quá gầy yếu, không thể lập tức tham gia huấn luyện tân binh cho nên chỉ có thể tạm thời đảm nhiệm... nhiệm vụ nuôi heo…
. . . . . .
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Lâm Thiển Hạ lại tiếp tục vùi đầu vào chuẩn bị thi anh văn cấp sáu. Mỗi tối trước khi ngủ, Tập Vi Lương cũng chỉ thân thiết, sờ nơi này nơi kia nhưng chưa bao giờ vượt quá giới hạn.
Cuối tháng mười hai, rốt cuộc kì thi anh văn cấp sáu cũng tới.
Lúc Tập Vi Lương tới đại học K đón cô, thấy thái độ của Lâm Thiển Hạ lúc đi ra khỏi trường thi có vẻ nhẹ nhõm, cũng biết nàng nên khảo được không tệ.
Thật ra thì Lâm Thiển Hạ không cảm thấy mình thi tốt, chỉ là cô vốn không yêu cầu cao, chỉ cần có thể qua là được.
Không ngờ, trước khi lên xe, hai người lại gặp được Tập Dương đi với nhóm bạn.
Lâm Nhân Vinh từ xa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười của Lâm Thiển Hạ, trong đầu chỉ nghĩ tới một câu thành ngữ “cười đẹp như hoa”.
"Anh, chị dâu." Tập Dương tùy ý chào hỏi hai người. Cậu ta nhỏ hơn Tập Vi Lương chín tuổi, lúc Tập Vi Lương đi bộ đội thì cậu ta cũng chỉ tầm 6, 7 cho nên cũng không quá thân thiết với Tập Vi Lương, lúc chào hỏi cũng rất khách sáo
Tập Vi Lương gật đầu đáp lại, mà Lâm Thiển Hạ bởi vì vừa mới thi xong anh văn cấp sáu nên tâm trạng không tệ, liền cười hì hì chào hỏi Tập Dương. Cô lơ đãng nhìn người cao gầy đứng bên cạnh Tập Dương, sau đó tầm mắt liền tạm thời không cách nào dời đi.
Nếu như lúc trước ở nhà chú Tập Vi Lương, Tập Dương không cảnh cáo cô thì vĩnh viễn cô cũng không biết Lâm Nhân Vinh thích cô.
Trước đây, Lâm Thiển Hạ vẫn ngây thơ cho rằng Lâm Nhân Vinh thấy cô chạy mệt nên mới chạy theo động viên cô.
Nụ cười trên mặt Lâm Thiển Hạ có chút cứng ngắc, nhưng Lâm Nhân Vinh lại ngược lại, khóe miệng cười có chút nhẹ nhõm.
Đúng vậy, Lâm Nhân Vinh dĩ nhiên đã bình thường trở lại. Thấy cô có thể cười hạnh phúc như vậy, anh cũng yên lòng. Người đàn ông bên cạnh cô không phải là người mà l.q.d anh có thể so sánh, nghe Tập Dương nói anh ta là trung tá.
Đi theo anh ta, cô chắc là rất hạnh phúc. Lâm Nhân Vinh thầm nghĩ.
Cuộc sống chính là như vậy, khắp nơi đều tràn đầy bi kịch. Cô nhớ mình đã từng nghe qua một câu nói: cuộc đời mỗi người đều giống như một cái cầu, mỗi cây cầu đều có những vết thương, mà mỗi vết thương đó đều có chuyện xưa.
Đúng vậy, cuộc đời mỗi người đều giống như một cây cầu, mà những người khác thì đều là khách qua đường. Lâm Thiển Hạ biết, mặc dù cô và Lâm Nhân Vinh thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau, nhưng ánh mắt làm đau lòng người kia đã để lại trong lòng cô một vết thương, hơn nữa cả đời cũng không cách nào lau đi được.
Trên đường trở về, Lâm Thiển Hạ thầm hỏi mình, nếu, nếu Tập Vi Lương chưa từng xuất hiện, có khi nào cô sẽ Lâm Nhân Vinh ở chung một chỗ. Nhưng cuộc sống làm sao có chữ nếu? Nếu ban đầu cô không ăn ở hai lòng, nói không chừng với Thiệu Hoa Trạch sẽ là thanh mai trúc mã, sau đó có thể cưới nhau và sống một cuộc sống rồi.
Cho nên, tất cả đều chẳng có ý nghĩa. Cô nghĩ, hoặc đây là số mệnh…
Hai người đã nhịn gần một tháng nên Tập Vi Lương liền không nhịn, nhanh chóng đè Lâm Thiển Hạ mà hôn ở phòng khách.
Lâm Thiển Hạ bị hôn đến chóng đột nhiên tỉnh táo lại, cả người mềm nhũn ở trong ngực Tập Vi Lương thở hổn hển nói: "Cửa ban công còn mở đấy… Rèm cửa sổ cũng chưa…"
Tập Vi Lương đem thân thể Lâm Thiển Hạ đặt lên ghế sa lon, sau đó liền thẳng đi tới cửa ban công. Lúc muốn kéo cửa lên, anh lại một lần nữa thấy ở ban công đối diện có một cô gái tầm hai mươi tuổi nhìn chăm chú sang bên này. Thấy anh nhìn, cô ấy cũng không có ý trốn tránh.
Tập Vi Lương chau mày, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút lo lắng.
Anh kéo cửa ban công lại. sau đó tiếp tục hưởng thụ phúc lợi của mình.
Thân thể của Lâm Thiển Hạ càng ngày càng nhạy cảm, Tập Vi Lương không cần phải tốn công tốn sức trêu đùa như trước đây thì cô đã động tình rồi.
Mà Tập Vi Lương lại càng giống như nắm hết những điểm mẫn cảm trên thân thể cô, hết sức toàn lực vuốt ve tất cả vùng mẫn cảm, làm cho Lâm Thiển Hạ thở gấp liên tiếp…
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Sau khi ăn no thoả mãn, Tập Vi Lương kéo chăn lên đắp cho Lâm Thiển Hạ, sau đó mở cửa ban công…
Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, cô gái kì quái đó vẫn đứng yên lặng như cũ nhìn sang bên này. Gió đêm xào xạc thổi làm rối loạn mái tóc dài của cô, bộ dáng của cô có chút bi thương.
Nếu như không đoán sai, có thể cô ấy vẫn đứng trên ban công tới bây giờ.
Tập Vi Lương l.q.d đi xuống, còn cô gái kia cũng đi theo xuống
Hai nguời đứng cách nhau mười mét…..
Tập Vi Lương vẻ mặt lạnh nhạt, lạnh lùng nói: "Cô là ai? Cô đã quan sát vợ chồng tôi từ lâu rồi."
Gió lạnh thổi qua làm l.q.d cô gái thoáng run rẩy, đôi môi khô ráo tái nhợt. Cô nhìn người đàn ông đối diện, hốc mắt dần dần ướt át, sau đó giống như cắn răng nghiến lợi mà nói: "Tập Vi Lương, anh đúng là lòng dạ độc ác …”
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 45:
Bởi vì Tập Vi Lương rất kiên trì, Lâm Thiển Hạ cũng cảm thấy l.q.d năm tên nhóc này phải được giáo dục cho tốt nên mới đồng ý đi ra bờ suối cách chùa không xa ngồi chờ.
Kết quả mới được năm sáu phút, năm đứa trẻ mặt mũi sưng vù lần lượt đi ra, trên tay chân cũng có mấy mảng bầm tím, quần áo vốn rách nát cũng dính toàn bụi đất.
Lâm Thiển Hạ nhìn Tập Vi Lương mặt đen như bao công, trong lòng có chút sợ hãi. Mặc dù vừa thấy cô anh liền khôi phục dáng vẻ dịu dàng thường ngày nhưng Lâm Thiển Hạ vẫn mơ hồ lo lắng, nếu sau này con bọn họ không nghe lời có phải cũng sẽ bị đánh như vậy không?
Sau khi về nhà, Lâm Thiển Hạ liền mệt mỏi ngã xuống giường ngủ luôn. Tối ngày hôm qua phải ngồi trên mặt đất lạnh băng, một tấm chăn mỏng cũng không có làm hại cô cả đêm không thể chợp mắt.
Mà Tập Vi Lương dĩ nhiên một khắc cũng không dám chậm trễ chuyện đi đều tra chân tướng. Thì ra cả năm “tên cướp” đều là trẻ mồ côi, khi bị hỏi đến ông bà, cha mẹ thì đều rối rít lắc đầu bảo không biết, từ khi bọn họ bắt đầu l.q.d hiểu chuyện thì đã ở chung với nhau “lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường”, sống trong đói khổ. Bọn họ bình thường làm côn đồ ở địa phương, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn sẽ tìm địa phương khác để “tìm kế sinh nhai”
Nghe bọn họ kể về những chuyện đã qua, con ngươi Tập Vi Lương có chút ướt át.
Năm đứa bé khi bị hỏi là ai đã thuê họ thì đều không hẹn mà cùng im lặng, có chết cũng không mở miệng.
Tập Vi Lương tức giận, vỗ tay lên đầu bọn họ, đứa nhỏ tuổi nhất bị đau đến mức khóc lên "Ô ô …"
Riêng đứa lớn tuổi nhất, rõ ràng sợ muốn chết nhưng vẫn “vịt chết cứng mỏ” nói: "Có đánh chết bọn tôi cũng không nói, đây là đạo nghĩa giang hồ!"
Tập Vi Lương nghe xong vừa thì thấy dở khóc dở cười, đột nhiên cảm thấy nếu bọn họ còn biết nói tới đạo nghĩa thì còn có thể giúp đỡ được nên tìm ngay một cảnh sát biết ăn nói trong cục sang giảng giải đạo lý một lúc.
Năm chú nhóc sau khi bị cảnh sát giảng một đống đạo lý, cuối cùng cũng đem thủ lĩnh khai ra.
Tập Vi Lương lập tức phái người đến đường Cửu Long bắt tên đầu sỏ trở về.
Kết quả vừa nhìn thấy đó là một thanh niên tầm hai mươi tuổi thì nhân viên trong cục đều phải thở dài về nền giáo dục chưa hoàn thiện.
Bị hỏi được thuê bao nhiêu tiền thì tiểu thanh niên cũng rất thành thực khai báo.
"Cái gì?! Mày được 1000 (cái này là nhân dân tệ nhaa)?! Bọn tao ra tay cũng chỉ được 500, vậy mà mày lại nuốt không 1000, đồ bịp bợm… " Vừa nghe tới số tiền, cả năm người đều căm phẫn mắng to.
Đôi mắt lạnh lẽo của Tập Vi Lương vừa đảo qua, khi thế hùng dũng vừa rồi của cả năm người lập tức xìu xuống.
Tên đầu sỏ bởi vì có nợ mới chồng nợ cũ nên bị tạm giam ba ngày, sau khi bị xét xử thì bị tòa án tuyên một năm ba tháng tù có thời hạn. Mà khu Internet cũng bị phong tỏa. Thông qua điều tra địa chỉ IP, một mạng lưới kinh doanh phi pháp cũng bị sa lưới. Về phần Nguyễn Đình và Diêu Dương, bởi vì là nghi phạm l.q.d lớn nhất, mặc dù bọn họ không dùng tài khoản của bản thân nhưng thông qua nhật kí chuyển tiền vẫn có thể tìm ra.
Bởi vì vụ bắt cóc này không hề tống tiền nên chỉ cấu thành tội giam người trái phép. Nguyễn Đình và Diêu Dương mặc dù không trực tiếp phạm tội nhưng cũng đóng vai trò xúi giục phạm tội, cho nên bị xử như đồng phạm. Bởi vì tình tiết rõ ràng, không gây ra thương tổn về thân thể và tinh thần cho người bị hại nên chỉ bị xử sáu tháng tù có thời hạn.
Lúc Nguyễn Đình và Diêu Dương bị cảnh sát áp giải thì khóc đến long trời lở đất. Mặc dù gia thế của bọn họ không tệ, cha mẹ đều là nhân viên nhà nước nhưng so với Tập trung tá thì chẳng là gì nên dù có muốn táng gia bại sản hối lộ thì cũng chẳng ai dám nhận.
Đại học K lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của truyền thông thành phố K và cả nước, tất cả các tờ báo thay nhau giật tít “Nữ sinh đại học giam người phi pháp”. Hình tượng l.q.d đại học K sau vụ trộm vẫn chưa thể khôi phục, bây giờ lại có thêm tiếng xấu, ngay lập tức kết quả tuyển sinh của đại học K bị ghi nhận là thấp nhất trong lịch sử. Mà lãnh đạo của đại học K cũng đã bị bộ giáo dục ra quyết định sa thải.
Khi biết Nguyễn Đình và Diêu Dương bị xử sáu tháng tù giam, Lâm Thiển Hạ thật sự giật mình. Mặc dù không coi là quá dài, nhưng chỉ vì một phút kích động mù quáng mà bọn họ phải trả giá bằng sáu tháng tù, hơn nữa cả đời cũng không có cách nà xóa đi vết nhơ.
Còn năm “tên cướp” vắt mũi chưa sạch, vì Tập Vi Lương đi cửa sau nên bọn họ bị đưa đi bộ đội. Nhưng vì bọn họ quá gầy yếu, không thể lập tức tham gia huấn luyện tân binh cho nên chỉ có thể tạm thời đảm nhiệm... nhiệm vụ nuôi heo…
. . . . . .
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Lâm Thiển Hạ lại tiếp tục vùi đầu vào chuẩn bị thi anh văn cấp sáu. Mỗi tối trước khi ngủ, Tập Vi Lương cũng chỉ thân thiết, sờ nơi này nơi kia nhưng chưa bao giờ vượt quá giới hạn.
Cuối tháng mười hai, rốt cuộc kì thi anh văn cấp sáu cũng tới.
Lúc Tập Vi Lương tới đại học K đón cô, thấy thái độ của Lâm Thiển Hạ lúc đi ra khỏi trường thi có vẻ nhẹ nhõm, cũng biết nàng nên khảo được không tệ.
Thật ra thì Lâm Thiển Hạ không cảm thấy mình thi tốt, chỉ là cô vốn không yêu cầu cao, chỉ cần có thể qua là được.
Không ngờ, trước khi lên xe, hai người lại gặp được Tập Dương đi với nhóm bạn.
Lâm Nhân Vinh từ xa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười của Lâm Thiển Hạ, trong đầu chỉ nghĩ tới một câu thành ngữ “cười đẹp như hoa”.
"Anh, chị dâu." Tập Dương tùy ý chào hỏi hai người. Cậu ta nhỏ hơn Tập Vi Lương chín tuổi, lúc Tập Vi Lương đi bộ đội thì cậu ta cũng chỉ tầm 6, 7 cho nên cũng không quá thân thiết với Tập Vi Lương, lúc chào hỏi cũng rất khách sáo
Tập Vi Lương gật đầu đáp lại, mà Lâm Thiển Hạ bởi vì vừa mới thi xong anh văn cấp sáu nên tâm trạng không tệ, liền cười hì hì chào hỏi Tập Dương. Cô lơ đãng nhìn người cao gầy đứng bên cạnh Tập Dương, sau đó tầm mắt liền tạm thời không cách nào dời đi.
Nếu như lúc trước ở nhà chú Tập Vi Lương, Tập Dương không cảnh cáo cô thì vĩnh viễn cô cũng không biết Lâm Nhân Vinh thích cô.
Trước đây, Lâm Thiển Hạ vẫn ngây thơ cho rằng Lâm Nhân Vinh thấy cô chạy mệt nên mới chạy theo động viên cô.
Nụ cười trên mặt Lâm Thiển Hạ có chút cứng ngắc, nhưng Lâm Nhân Vinh lại ngược lại, khóe miệng cười có chút nhẹ nhõm.
Đúng vậy, Lâm Nhân Vinh dĩ nhiên đã bình thường trở lại. Thấy cô có thể cười hạnh phúc như vậy, anh cũng yên lòng. Người đàn ông bên cạnh cô không phải là người mà l.q.d anh có thể so sánh, nghe Tập Dương nói anh ta là trung tá.
Đi theo anh ta, cô chắc là rất hạnh phúc. Lâm Nhân Vinh thầm nghĩ.
Cuộc sống chính là như vậy, khắp nơi đều tràn đầy bi kịch. Cô nhớ mình đã từng nghe qua một câu nói: cuộc đời mỗi người đều giống như một cái cầu, mỗi cây cầu đều có những vết thương, mà mỗi vết thương đó đều có chuyện xưa.
Đúng vậy, cuộc đời mỗi người đều giống như một cây cầu, mà những người khác thì đều là khách qua đường. Lâm Thiển Hạ biết, mặc dù cô và Lâm Nhân Vinh thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau, nhưng ánh mắt làm đau lòng người kia đã để lại trong lòng cô một vết thương, hơn nữa cả đời cũng không cách nào lau đi được.
Trên đường trở về, Lâm Thiển Hạ thầm hỏi mình, nếu, nếu Tập Vi Lương chưa từng xuất hiện, có khi nào cô sẽ Lâm Nhân Vinh ở chung một chỗ. Nhưng cuộc sống làm sao có chữ nếu? Nếu ban đầu cô không ăn ở hai lòng, nói không chừng với Thiệu Hoa Trạch sẽ là thanh mai trúc mã, sau đó có thể cưới nhau và sống một cuộc sống rồi.
Cho nên, tất cả đều chẳng có ý nghĩa. Cô nghĩ, hoặc đây là số mệnh…
Hai người đã nhịn gần một tháng nên Tập Vi Lương liền không nhịn, nhanh chóng đè Lâm Thiển Hạ mà hôn ở phòng khách.
Lâm Thiển Hạ bị hôn đến chóng đột nhiên tỉnh táo lại, cả người mềm nhũn ở trong ngực Tập Vi Lương thở hổn hển nói: "Cửa ban công còn mở đấy… Rèm cửa sổ cũng chưa…"
Tập Vi Lương đem thân thể Lâm Thiển Hạ đặt lên ghế sa lon, sau đó liền thẳng đi tới cửa ban công. Lúc muốn kéo cửa lên, anh lại một lần nữa thấy ở ban công đối diện có một cô gái tầm hai mươi tuổi nhìn chăm chú sang bên này. Thấy anh nhìn, cô ấy cũng không có ý trốn tránh.
Tập Vi Lương chau mày, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút lo lắng.
Anh kéo cửa ban công lại. sau đó tiếp tục hưởng thụ phúc lợi của mình.
Thân thể của Lâm Thiển Hạ càng ngày càng nhạy cảm, Tập Vi Lương không cần phải tốn công tốn sức trêu đùa như trước đây thì cô đã động tình rồi.
Mà Tập Vi Lương lại càng giống như nắm hết những điểm mẫn cảm trên thân thể cô, hết sức toàn lực vuốt ve tất cả vùng mẫn cảm, làm cho Lâm Thiển Hạ thở gấp liên tiếp…
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Sau khi ăn no thoả mãn, Tập Vi Lương kéo chăn lên đắp cho Lâm Thiển Hạ, sau đó mở cửa ban công…
Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, cô gái kì quái đó vẫn đứng yên lặng như cũ nhìn sang bên này. Gió đêm xào xạc thổi làm rối loạn mái tóc dài của cô, bộ dáng của cô có chút bi thương.
Nếu như không đoán sai, có thể cô ấy vẫn đứng trên ban công tới bây giờ.
Tập Vi Lương l.q.d đi xuống, còn cô gái kia cũng đi theo xuống
Hai nguời đứng cách nhau mười mét…..
Tập Vi Lương vẻ mặt lạnh nhạt, lạnh lùng nói: "Cô là ai? Cô đã quan sát vợ chồng tôi từ lâu rồi."
Gió lạnh thổi qua làm l.q.d cô gái thoáng run rẩy, đôi môi khô ráo tái nhợt. Cô nhìn người đàn ông đối diện, hốc mắt dần dần ướt át, sau đó giống như cắn răng nghiến lợi mà nói: "Tập Vi Lương, anh đúng là lòng dạ độc ác …..”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook