Thiển Hạ Vi Lương
-
Chương 21: Viện trưởng
Nghe Lâm Thiển Hạ khóc lóc kể lể, Tập Vi Lương chỉ có thể phiền muộn đi tới đi lui trong phòng khách.
Vi Lương, ở cùng với anh thực sự quá mệt mỏi!
Cô ở cùng anh lại cảm thấy mệt mỏi?!
Anh toàn tâm toàn ý, dùng hết sức mình đối xử tốt với cô, vậy mà cô lại cảm thấy rất mệt mỏi??!!
Chẳng lẽ đây chính là sự khác nhau mà cô nói???
Nếu không phải bởi vì cô không nghe lời anh dặn, anh cũng sẽ không bao giờ nhốt cô lại như thế.
"Em… em muốn trở về trường học." Lâm Thiển Hạ cũng không chờ Tập Vi Lương kịp phản ứng, liền đứng dậy muốn rời đi.
"Đừng!" Tập Vi Lương liền theo bản năng đưa tay ra kéo cô lại, nhưng không ngờ lại bị Ngụy Lễ Quần ngăn cản.
Anh nhíu mày nhìn Ngụy Lễ Quần, chỉ thấy sau con ngươi nâu đen mà anh đã rất quen thuộc hiện lên mộ tia sáng chân thành.
Đúng, hai người bọn họ quen nhau đã hơn hai mươi mấy năm, ánh mắt của Ngụy Lễ Quần làm sao mà Tập Vi Lương lại không hiểu.
Ngụy Lễ Quần âm thầm nói cho anh biết, tin tưởng tôi, tôi sẽ không bao giờ hại cậu.
Tập Vi Lương cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng nghi ngờ Ngụy Lễ Quần, cho nên anh lựa chọn tin tưởng. Anh cứ như vậy đứng thẳng giữa phòng khách, trơ mắt nhìn Lâm Thiển Hạ vừa lau nước mắt vừa đi lướt qua bên cạnh, trơ mắt nhìn một bóng dáng không hề lưu luyến biến mất ngay trước mắt…
Sau khi Lâm Thiển Hạ rời đi mấy phút, Tập Vi Lương liền không thể nào bình tĩnh hơn được nữa. Tay anh siết chặt thành nắm đấm đi tới đi lui trong phòng khách, gân xanh nổi lên trên trán, sắc mặt cực kì khủng bố.
Anh thật sự rất sợ Lâm Thiển Hạ sẽ không bao giờ trở về nữa…
Tập Nam Phong nhìn dáng vẻ bức bối khó chịu của Tập Vi Lương, ông hình như cũng đoán được đầu đuôi câu chuyện.
Tập Nam Phong hiểu, cái tính lẳng lơ của mẹ chính là nhát dao trí mạng đối với Tập Vi Lương, nhưng đó lại là người sinh ra nên dĩ nhiên không thể thoát khỏi quan hệ.
Dù sao lúc ấy cậu mới chỉ là một đứa bé mười mấy tuổi…
Ngụy Lễ Quần cũng không thể nhìn nổi nữa, anh đi tới đè cái thân thể đang phiền não lo lắng của Tập Vi Lương lại, nhìn cái vẻ mặt nóng nảy đó thì chỉ tiếc “rèn sắt không thành thép”, cất giọng mắng: "Con mẹ nó!!! Cậu đã là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi, chỉ vì một người phụ nữ mà biến thành bộ dạng như vậy?! Cậu cho rằng bây giờ cậu vẫn còn đang là một đứa trẻ bú sữa mẹ hay sao hả??!!"
Tập Vi Lương cố gắng khống chế tâm tình nóng nảy, cau mày, lạnh giọng nói: "Cậu không hiểu." Thật ra thì ngay chính anh cũng không hiểu là chuyện gì đang xảy ra.
Ngụy Lễ Quần không muốn nhìn thấy bộ dạng khổ sở của Tập Vi Lương như vậy. Cùng Tập Vi Lương làm anh em đã hơn hai mươi mấy năm nay, nhìn cậu ta không tốt thì anh cũng rất khó chịu.
Lắc đầu một cái, Ngụy Lễ Quần vô lực vỗ trán nói: "Bên ngoại nhà tôi có một người làm bác sĩ tâm lý, hôm nào cậu tới gặp một lần đi."
"Tôi không có bệnh!" Tập Vi Lương trong nháy mắt liền mất đi lý trí.
"Được… Được… Cậu không có bệnh, cậu không có bệnh…" Ngụy Lễ Quần dừng lại mấy giây rồi nói tiếp: "Hôm nào tôi gọi thư ký soạn giúp các cậu giấy thỏa thuận li hôn."
"...." Tập Vi Lương bị nghẹn họng, không thể thốt nên lời. Anh muốn mở miệng mắng to, nhưng lại chỉ có thể đè nén lửa giận đến mức có cảm giác không thở được.
"Tài sản của cậu chia cho cô ấy một nửa. Một cô gái đã ly hôn thì rất khó lấy thêm chồng, có nhiều tiền hơn một chút thì dễ lấy được một người chống tốt." Ngụy Lễ Quần càng đổ dầu vô lửa.
Tập Vi Lương bó tay hết cách đành phải ngồi vào trên ghế sa lon, cả người không có chút sức lực nào sụp xuống. Anh khổ sở đưa hai tay ôm đầu, vẻ mặt thất bại nói: "Được rồi, cậu giúp tôi chuẩn bị một chút."
Lâm Thiển Hạ một mình bắt xe buýt quay trở lại trường học.
Trong túc xá không có bất kỳ ai. Lúc cô muốn liên lạc với Vương Mộng Khuê thì mới nhớ tới điện thoại di động của mình vẫn còn ở chỗ Tập Vi Lương.
Cô mở ngăn kéo, lấy chiếc điện thoại cũ đã dùng hồi cấp 3 ra.
Bởi vì ở trường thỉnh thoảng sẽ phải nộp lại bản sao giấy tờ, vì vậy để cho tiện, thẻ căn cước và thẻ sinh viên của Lâm Thiển Hạ đều để ở trong trường.
Mang theo chiếc điện thoại di động cũ cùng các giấy tờ liên quan, Lâm Thiển Hạ lại ngồi lên xe buýt đến cửa hàng điện thoại di động Nhạc Sơn làm lại sim điện thoại.
Tới lúc làm xong quay trở lại kí túc xá, Vương Mộng Khuê vừa thấy Lâm Thiển Hạ liền rất vui mừng.
"Tiểu Hạ, cậu rốt cuộc đã trở lại!!!" Vương Mộng Khuê kích động chạy đến ôm lấy Lâm Thiển Hạ, mới phát hiện năm ngày không thấy, cô hình như gầy một chút, sắc mặt cũng tiều tụy đi rất nhiều."Cậu không sao chứ? Tập Vi Lương…"
"Stop!" Lâm Thiển Hạ không muốn nghe đến tên Tập Vi Lương nên liền cắt ngang lời Vương Mộng Khuê: "Cái gì cũng đừng hỏi, tớ hiện tại không muốn nói gì cả."
Cho dù Vương Mộng Khuê có hiếu kì đi nữa, nhưng khi chứng kiến bộ dáng tiều tụy như vậy cũng đành nhịn xuống.
Chỉ là tin tức phía sau mặc kệ Lâm Thiển Hạ có muốn nghe hay không, Vương Mộng Khuê cũng không thể không nói cho cô biết. "Trong năm ngày này cậu đều không đi học. Trường chúng ta bởi vì sợ các học sinh tham gia “Điếu Ngư đảo” đi biểu tình nên đều bắt các giảng viên mỗi buổi học đều phải điểm danh gắt gao, vì vậy tớ không có cách nào giúp cậu được cả."
"…" Lâm Thiển Hạ ở trong lòng thầm đếm xem mình đã cúp bao nhiêu tiết, sau đó liền cảm thấy lòng đang rỉ từng giọt máu.
Năm ba đại học mặc dù có ít tiết, nhưng mỗi một tiết học đều rất quan trọng. Hơn nữa đại học K đối với sinh viên lại rất nghiêm khắc, mặc dù không phải ngày nào l.q.d cũng điểm danh, nhưng nếu như bị điểm danh thiếu thì không chỉ đơn giản là bị trừ điểm, mà phụ đạo viên đã pha xong hai ly trà ngồi chờ trong phòng làm việc rồi !
Vương Mộng Khuê không đành lòng nhìn Lâm Thiển Hạ đau khổ, nhưng còn có một tin dữ cô phải nói cho Lâm Thiển Hạ. “Cậu liên tục năm ngày không đi học, không chỉ làm ảnh hưởng đến phụ đạo viên, ngay cả viện trưởng của chúng ta cũng biết. Bởi vì vẫn không liên lạc l.q.d được với cậu, ông ấy liền bảo tớ nếu như cậu quay lại thì nhắc cậu đến phòng làm việc tìm ông ấy."
Phụ đạo viên cùng viện trưởng đều tới tìm Vương Mộng Khuê hỏi thăm tình hình của Lâm Thiển Hạ, nhưng Vương Mộng Khuê cũng không biết chính xác nguyên nhân vì sao Lâm Thiển Hạ lại nghỉ học, sợ càng nói nhiều càng sai nhiều, cho nên giữ yên lặng là biện pháp tốt nhất.
Lâm Thiển Hạ ở trong lòng liền mang tổ tông mười tám đời của Tập Vi Lương ra mắng.
Đồ t*ng trùng lên não!!! Vậy mà cũng không xin nghỉ giúp cô?! Làm hại cô vất vả mới được ra ngoài thì vẫn còn một cục diện rối rắm cần phải xử lý.
Chỉ là Tập Vi Lương thực sự không phải không muốn giúp, mấy ngàỳ đó anh cũng không thể kìm chế được nỗi lòng, cả ngày lúc nào cũng thấp thỏm lo lắng, làm gì còn có thời giờ mà nghĩ đến những chuyện vụn vặt như vậy?
Trong trường đại học có rất nhiều sinh viên cho đến lúc tốt nghiệp đại học có lẽ cũng chưa bao giờ có cơ hội nói chuyện với viện trưởng của bọn họ một câu nói, nhưng Lâm Thiển Hạ và viện trưởng lại không phải người xa lạ.
Viện trưởng của Lâm Thiển Hạ là Lan Gia Thành, quê ở Phúc Kiến.
Lâm Thiển Hạ cùng Lan Gia Thành lần đầu gặp nhau là hồi cô học năm nhất đại học.
Khi đó lãnh đạo viện của các cô không biết bị trúng gió nơi nào, mở ra một khóa học … gọi là hướng dẫn lý luận chuyên nghành.
Học liên tục ba buổi tối thứ 6, lại không có bài kiểm tra lấy điểm bộ phận, chỉ đến để nghe Lan Gia Thành nói chuyện trời đất, hơn nữa khóa học này cũng không quan trọng nên cũng không điểm danh.
Lâm Thiển Hạ đi học được hai bữa liền không chịu nổi mà trốn tiết trở về nhà. Dù sao cô l.q.d khi đó cũng vừa mới lên năm nhất, vẫn chưa thích ứng được với cuộc sống đại học, đường về nhà cũng không xa, vì vậy chỉ cần có cơ hội thì cô liền xách đồ chạy ngay về nhà.
Bởi vì không tính điểm bộ phận, cho nên các sinh viên chỉ cần nộp lên luận văn cuối khóa.
Lâm Thiển Hạ cũng vì viết một bài luận văn mà mất hơn một tuần lễ, không ngờ lại làm cho vị viện trưởng này chú ý tới.
Lan Gia Thành rất thưởng thức tài văn chương của Lâm Thiển Hạ, cuối năm nhất liền chạy tới tìm cô.
Thì ra là Lan Gia Thành và em trai của mình hợp tác mở một nhà xuất bản, muốn Lâm Thiển Hạ độc quyền viết bài cho bọn họ. Ông cho rằng đây là cơ hội hiếm hoi mà khó sinh viên nà có thể có được, chỉ là không ngờ cô lại cho ông mở rộng tầm mắt, trực tiếp quả quyết từ chối.
Văn chương của Lâm Thiển Hạ không tệ, hơn nữa đối với các hiện tượng thực tế trong xã hội lại dùng các quan điểm cá nhân rất độc đáo để giải thích, nhưng chí của lại cô không nằm ở chỗ này. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm một nhà văn, cô chỉ muốn làm một người quan sát và cảm nhận cuộc sống tinh tế xung quanh mà thôi.
Vì vậy mặc dù cô rất thích viết lách, nhưng cũng chỉ coi đó là sở thích cá nhân, nếu muốn thì cũng chỉ muốn tự mình sáng tác. Nhưng nếu kí hợp đồng với nhà xuất bản của Lan Gia Thành, mặc dù tiền nhuận bút khá cao, nhưng lại không có sự tự do. Yêu cầu phải mỗi tháng nộp ba bài, mà Lâm Thiển Hạ lại không phải là người lúc nào cũng có sẵn linh cảm, một khi đã không có linh cảm thì dù một “cái rắm” cô cũng không thể rặn ra ngoài.
Lan Gia Thành lúc bị bị Lâm Thiển Hạ từ chối thì sắc mặt liền tối thui, cho đến nay kí ức vẫn còn như mới, vì vậy mỗi lần đi ngang qua văn phòng lãnh đạo viện thì cô đều chọn đi đường vòng, hơn nữa cho dù thỉnh thoảng viết được chút văn chương cô cũng chưa bao giờ giao cho nhà xuất bản của Lan Gia Thành.
Thời tiết buổi chiều không phải là rất nóng, nhưng lúc Lâm Thiển Hạ đi tới phòng làm việc của viện trưởng thân đã đầy mồ hôi.
Bất kỳ sinh viên nào bị viện trưởng “đại nhân” gọi đi "nói chuyện riêng" cũng sẽ cảm thấy thấp thỏm, hơn nữa Lâm Thiển Hạ trước đây lại cũng Lan Gia Thành có một câu chuyện không vui đây ?!
Lâm Thiển Hạ hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, sau khi nghe thấy âm thanh lạnh nhạt"Mời vào" liền cẩn thận đẩy cửa đi vào.
Lan Gia Thành vẫn còn sửa chữa tài liệu. Thời điểm ông ngẩng đầu nhìn thấy người tiến vào là Lâm Thiển Hạ thì có chút giật mình. “Em năm ngày này đi đâu?"
"…" Lâm Thiển Hạ thật sự không biết nên giải thích làm sao."Trong nhà em có việc ạ."
Lan Gia Thành vừa nghe cũng biết Lâm Thiển Hạ đang gạt ông. Nếu là trong nhà có việc vì sao em không xin phép nghỉ? Nhưng mà ông cũng không phải là một người thích truy xét người khác, ông vô cùng tôn trọng sự riêng tư của học sinh, huống chi Lâm Thiển Hạ lại rất an phận thủ thường, không giống là một học sinh chuyên gây rắc rối.
Em bình yên vô sự là tốt rồi.
“Em nghỉ liền một lần 15 tiết học. Em có biết, trường học của chúng ta có quy định nghỉ trên 10 tiết là có thể lập biên bản lưu ban không?!!"
". . . . . ." Lâm Thiển Hạ thật sự rất muốn khóc. Lưu ban? Đây là điều đáng sợ nhất nha! Đối với một người được.
Nếu như bây giờ trong tay có một thanh đao, Lâm Thiển Hạ thật sự sẽ vọt tới nhà Tập Vi Lương cùng anh “đồng quy vu tận”.
Vi Lương, ở cùng với anh thực sự quá mệt mỏi!
Cô ở cùng anh lại cảm thấy mệt mỏi?!
Anh toàn tâm toàn ý, dùng hết sức mình đối xử tốt với cô, vậy mà cô lại cảm thấy rất mệt mỏi??!!
Chẳng lẽ đây chính là sự khác nhau mà cô nói???
Nếu không phải bởi vì cô không nghe lời anh dặn, anh cũng sẽ không bao giờ nhốt cô lại như thế.
"Em… em muốn trở về trường học." Lâm Thiển Hạ cũng không chờ Tập Vi Lương kịp phản ứng, liền đứng dậy muốn rời đi.
"Đừng!" Tập Vi Lương liền theo bản năng đưa tay ra kéo cô lại, nhưng không ngờ lại bị Ngụy Lễ Quần ngăn cản.
Anh nhíu mày nhìn Ngụy Lễ Quần, chỉ thấy sau con ngươi nâu đen mà anh đã rất quen thuộc hiện lên mộ tia sáng chân thành.
Đúng, hai người bọn họ quen nhau đã hơn hai mươi mấy năm, ánh mắt của Ngụy Lễ Quần làm sao mà Tập Vi Lương lại không hiểu.
Ngụy Lễ Quần âm thầm nói cho anh biết, tin tưởng tôi, tôi sẽ không bao giờ hại cậu.
Tập Vi Lương cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng nghi ngờ Ngụy Lễ Quần, cho nên anh lựa chọn tin tưởng. Anh cứ như vậy đứng thẳng giữa phòng khách, trơ mắt nhìn Lâm Thiển Hạ vừa lau nước mắt vừa đi lướt qua bên cạnh, trơ mắt nhìn một bóng dáng không hề lưu luyến biến mất ngay trước mắt…
Sau khi Lâm Thiển Hạ rời đi mấy phút, Tập Vi Lương liền không thể nào bình tĩnh hơn được nữa. Tay anh siết chặt thành nắm đấm đi tới đi lui trong phòng khách, gân xanh nổi lên trên trán, sắc mặt cực kì khủng bố.
Anh thật sự rất sợ Lâm Thiển Hạ sẽ không bao giờ trở về nữa…
Tập Nam Phong nhìn dáng vẻ bức bối khó chịu của Tập Vi Lương, ông hình như cũng đoán được đầu đuôi câu chuyện.
Tập Nam Phong hiểu, cái tính lẳng lơ của mẹ chính là nhát dao trí mạng đối với Tập Vi Lương, nhưng đó lại là người sinh ra nên dĩ nhiên không thể thoát khỏi quan hệ.
Dù sao lúc ấy cậu mới chỉ là một đứa bé mười mấy tuổi…
Ngụy Lễ Quần cũng không thể nhìn nổi nữa, anh đi tới đè cái thân thể đang phiền não lo lắng của Tập Vi Lương lại, nhìn cái vẻ mặt nóng nảy đó thì chỉ tiếc “rèn sắt không thành thép”, cất giọng mắng: "Con mẹ nó!!! Cậu đã là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi, chỉ vì một người phụ nữ mà biến thành bộ dạng như vậy?! Cậu cho rằng bây giờ cậu vẫn còn đang là một đứa trẻ bú sữa mẹ hay sao hả??!!"
Tập Vi Lương cố gắng khống chế tâm tình nóng nảy, cau mày, lạnh giọng nói: "Cậu không hiểu." Thật ra thì ngay chính anh cũng không hiểu là chuyện gì đang xảy ra.
Ngụy Lễ Quần không muốn nhìn thấy bộ dạng khổ sở của Tập Vi Lương như vậy. Cùng Tập Vi Lương làm anh em đã hơn hai mươi mấy năm nay, nhìn cậu ta không tốt thì anh cũng rất khó chịu.
Lắc đầu một cái, Ngụy Lễ Quần vô lực vỗ trán nói: "Bên ngoại nhà tôi có một người làm bác sĩ tâm lý, hôm nào cậu tới gặp một lần đi."
"Tôi không có bệnh!" Tập Vi Lương trong nháy mắt liền mất đi lý trí.
"Được… Được… Cậu không có bệnh, cậu không có bệnh…" Ngụy Lễ Quần dừng lại mấy giây rồi nói tiếp: "Hôm nào tôi gọi thư ký soạn giúp các cậu giấy thỏa thuận li hôn."
"...." Tập Vi Lương bị nghẹn họng, không thể thốt nên lời. Anh muốn mở miệng mắng to, nhưng lại chỉ có thể đè nén lửa giận đến mức có cảm giác không thở được.
"Tài sản của cậu chia cho cô ấy một nửa. Một cô gái đã ly hôn thì rất khó lấy thêm chồng, có nhiều tiền hơn một chút thì dễ lấy được một người chống tốt." Ngụy Lễ Quần càng đổ dầu vô lửa.
Tập Vi Lương bó tay hết cách đành phải ngồi vào trên ghế sa lon, cả người không có chút sức lực nào sụp xuống. Anh khổ sở đưa hai tay ôm đầu, vẻ mặt thất bại nói: "Được rồi, cậu giúp tôi chuẩn bị một chút."
Lâm Thiển Hạ một mình bắt xe buýt quay trở lại trường học.
Trong túc xá không có bất kỳ ai. Lúc cô muốn liên lạc với Vương Mộng Khuê thì mới nhớ tới điện thoại di động của mình vẫn còn ở chỗ Tập Vi Lương.
Cô mở ngăn kéo, lấy chiếc điện thoại cũ đã dùng hồi cấp 3 ra.
Bởi vì ở trường thỉnh thoảng sẽ phải nộp lại bản sao giấy tờ, vì vậy để cho tiện, thẻ căn cước và thẻ sinh viên của Lâm Thiển Hạ đều để ở trong trường.
Mang theo chiếc điện thoại di động cũ cùng các giấy tờ liên quan, Lâm Thiển Hạ lại ngồi lên xe buýt đến cửa hàng điện thoại di động Nhạc Sơn làm lại sim điện thoại.
Tới lúc làm xong quay trở lại kí túc xá, Vương Mộng Khuê vừa thấy Lâm Thiển Hạ liền rất vui mừng.
"Tiểu Hạ, cậu rốt cuộc đã trở lại!!!" Vương Mộng Khuê kích động chạy đến ôm lấy Lâm Thiển Hạ, mới phát hiện năm ngày không thấy, cô hình như gầy một chút, sắc mặt cũng tiều tụy đi rất nhiều."Cậu không sao chứ? Tập Vi Lương…"
"Stop!" Lâm Thiển Hạ không muốn nghe đến tên Tập Vi Lương nên liền cắt ngang lời Vương Mộng Khuê: "Cái gì cũng đừng hỏi, tớ hiện tại không muốn nói gì cả."
Cho dù Vương Mộng Khuê có hiếu kì đi nữa, nhưng khi chứng kiến bộ dáng tiều tụy như vậy cũng đành nhịn xuống.
Chỉ là tin tức phía sau mặc kệ Lâm Thiển Hạ có muốn nghe hay không, Vương Mộng Khuê cũng không thể không nói cho cô biết. "Trong năm ngày này cậu đều không đi học. Trường chúng ta bởi vì sợ các học sinh tham gia “Điếu Ngư đảo” đi biểu tình nên đều bắt các giảng viên mỗi buổi học đều phải điểm danh gắt gao, vì vậy tớ không có cách nào giúp cậu được cả."
"…" Lâm Thiển Hạ ở trong lòng thầm đếm xem mình đã cúp bao nhiêu tiết, sau đó liền cảm thấy lòng đang rỉ từng giọt máu.
Năm ba đại học mặc dù có ít tiết, nhưng mỗi một tiết học đều rất quan trọng. Hơn nữa đại học K đối với sinh viên lại rất nghiêm khắc, mặc dù không phải ngày nào l.q.d cũng điểm danh, nhưng nếu như bị điểm danh thiếu thì không chỉ đơn giản là bị trừ điểm, mà phụ đạo viên đã pha xong hai ly trà ngồi chờ trong phòng làm việc rồi !
Vương Mộng Khuê không đành lòng nhìn Lâm Thiển Hạ đau khổ, nhưng còn có một tin dữ cô phải nói cho Lâm Thiển Hạ. “Cậu liên tục năm ngày không đi học, không chỉ làm ảnh hưởng đến phụ đạo viên, ngay cả viện trưởng của chúng ta cũng biết. Bởi vì vẫn không liên lạc l.q.d được với cậu, ông ấy liền bảo tớ nếu như cậu quay lại thì nhắc cậu đến phòng làm việc tìm ông ấy."
Phụ đạo viên cùng viện trưởng đều tới tìm Vương Mộng Khuê hỏi thăm tình hình của Lâm Thiển Hạ, nhưng Vương Mộng Khuê cũng không biết chính xác nguyên nhân vì sao Lâm Thiển Hạ lại nghỉ học, sợ càng nói nhiều càng sai nhiều, cho nên giữ yên lặng là biện pháp tốt nhất.
Lâm Thiển Hạ ở trong lòng liền mang tổ tông mười tám đời của Tập Vi Lương ra mắng.
Đồ t*ng trùng lên não!!! Vậy mà cũng không xin nghỉ giúp cô?! Làm hại cô vất vả mới được ra ngoài thì vẫn còn một cục diện rối rắm cần phải xử lý.
Chỉ là Tập Vi Lương thực sự không phải không muốn giúp, mấy ngàỳ đó anh cũng không thể kìm chế được nỗi lòng, cả ngày lúc nào cũng thấp thỏm lo lắng, làm gì còn có thời giờ mà nghĩ đến những chuyện vụn vặt như vậy?
Trong trường đại học có rất nhiều sinh viên cho đến lúc tốt nghiệp đại học có lẽ cũng chưa bao giờ có cơ hội nói chuyện với viện trưởng của bọn họ một câu nói, nhưng Lâm Thiển Hạ và viện trưởng lại không phải người xa lạ.
Viện trưởng của Lâm Thiển Hạ là Lan Gia Thành, quê ở Phúc Kiến.
Lâm Thiển Hạ cùng Lan Gia Thành lần đầu gặp nhau là hồi cô học năm nhất đại học.
Khi đó lãnh đạo viện của các cô không biết bị trúng gió nơi nào, mở ra một khóa học … gọi là hướng dẫn lý luận chuyên nghành.
Học liên tục ba buổi tối thứ 6, lại không có bài kiểm tra lấy điểm bộ phận, chỉ đến để nghe Lan Gia Thành nói chuyện trời đất, hơn nữa khóa học này cũng không quan trọng nên cũng không điểm danh.
Lâm Thiển Hạ đi học được hai bữa liền không chịu nổi mà trốn tiết trở về nhà. Dù sao cô l.q.d khi đó cũng vừa mới lên năm nhất, vẫn chưa thích ứng được với cuộc sống đại học, đường về nhà cũng không xa, vì vậy chỉ cần có cơ hội thì cô liền xách đồ chạy ngay về nhà.
Bởi vì không tính điểm bộ phận, cho nên các sinh viên chỉ cần nộp lên luận văn cuối khóa.
Lâm Thiển Hạ cũng vì viết một bài luận văn mà mất hơn một tuần lễ, không ngờ lại làm cho vị viện trưởng này chú ý tới.
Lan Gia Thành rất thưởng thức tài văn chương của Lâm Thiển Hạ, cuối năm nhất liền chạy tới tìm cô.
Thì ra là Lan Gia Thành và em trai của mình hợp tác mở một nhà xuất bản, muốn Lâm Thiển Hạ độc quyền viết bài cho bọn họ. Ông cho rằng đây là cơ hội hiếm hoi mà khó sinh viên nà có thể có được, chỉ là không ngờ cô lại cho ông mở rộng tầm mắt, trực tiếp quả quyết từ chối.
Văn chương của Lâm Thiển Hạ không tệ, hơn nữa đối với các hiện tượng thực tế trong xã hội lại dùng các quan điểm cá nhân rất độc đáo để giải thích, nhưng chí của lại cô không nằm ở chỗ này. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm một nhà văn, cô chỉ muốn làm một người quan sát và cảm nhận cuộc sống tinh tế xung quanh mà thôi.
Vì vậy mặc dù cô rất thích viết lách, nhưng cũng chỉ coi đó là sở thích cá nhân, nếu muốn thì cũng chỉ muốn tự mình sáng tác. Nhưng nếu kí hợp đồng với nhà xuất bản của Lan Gia Thành, mặc dù tiền nhuận bút khá cao, nhưng lại không có sự tự do. Yêu cầu phải mỗi tháng nộp ba bài, mà Lâm Thiển Hạ lại không phải là người lúc nào cũng có sẵn linh cảm, một khi đã không có linh cảm thì dù một “cái rắm” cô cũng không thể rặn ra ngoài.
Lan Gia Thành lúc bị bị Lâm Thiển Hạ từ chối thì sắc mặt liền tối thui, cho đến nay kí ức vẫn còn như mới, vì vậy mỗi lần đi ngang qua văn phòng lãnh đạo viện thì cô đều chọn đi đường vòng, hơn nữa cho dù thỉnh thoảng viết được chút văn chương cô cũng chưa bao giờ giao cho nhà xuất bản của Lan Gia Thành.
Thời tiết buổi chiều không phải là rất nóng, nhưng lúc Lâm Thiển Hạ đi tới phòng làm việc của viện trưởng thân đã đầy mồ hôi.
Bất kỳ sinh viên nào bị viện trưởng “đại nhân” gọi đi "nói chuyện riêng" cũng sẽ cảm thấy thấp thỏm, hơn nữa Lâm Thiển Hạ trước đây lại cũng Lan Gia Thành có một câu chuyện không vui đây ?!
Lâm Thiển Hạ hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, sau khi nghe thấy âm thanh lạnh nhạt"Mời vào" liền cẩn thận đẩy cửa đi vào.
Lan Gia Thành vẫn còn sửa chữa tài liệu. Thời điểm ông ngẩng đầu nhìn thấy người tiến vào là Lâm Thiển Hạ thì có chút giật mình. “Em năm ngày này đi đâu?"
"…" Lâm Thiển Hạ thật sự không biết nên giải thích làm sao."Trong nhà em có việc ạ."
Lan Gia Thành vừa nghe cũng biết Lâm Thiển Hạ đang gạt ông. Nếu là trong nhà có việc vì sao em không xin phép nghỉ? Nhưng mà ông cũng không phải là một người thích truy xét người khác, ông vô cùng tôn trọng sự riêng tư của học sinh, huống chi Lâm Thiển Hạ lại rất an phận thủ thường, không giống là một học sinh chuyên gây rắc rối.
Em bình yên vô sự là tốt rồi.
“Em nghỉ liền một lần 15 tiết học. Em có biết, trường học của chúng ta có quy định nghỉ trên 10 tiết là có thể lập biên bản lưu ban không?!!"
". . . . . ." Lâm Thiển Hạ thật sự rất muốn khóc. Lưu ban? Đây là điều đáng sợ nhất nha! Đối với một người được.
Nếu như bây giờ trong tay có một thanh đao, Lâm Thiển Hạ thật sự sẽ vọt tới nhà Tập Vi Lương cùng anh “đồng quy vu tận”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook