Thiển Hạ Vi Lương
-
Chương 17: Về nhà
Tập Vi Lương gần như mất ngủ cả đêm…
Có người nói, đối với những điều hoặc những chuyện làm bạn cảm thấy không vui, bạn nên lựa chọn quên đi hoặc chôn giấu nó thật kĩ.
Đối với nguyên nhân thật sự l.q.d gây ra cái chết của cha mẹ, từ mười mấy năm trước Tập Vi Lương đã lựa chọn chôn ở sâu trong trí nhớ. Chưa bao giờ nói qua với bất kỳ ai chân tướng của sự việc, thậm chí là với chính bản thân, anh cũng tự thôi miên mình: “Ba mẹ chỉ là chết bởi tai nạn trên biển thôi…”
Có lẽ thân thể vì quá mức mệt mỏi, cho nên mặc dù tâm tình nặng nề, Lâm Thiển Hạ cũng ngủ một giấc đến khi trời sáng.
Khi luồng ánh mặt trời l.q.d xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào mặt Lâm Thiển Hạ, cô từ từ mở mắt nhưng bởi vì nhất thời không thể thích ứng được với ánh sáng nên theo thói quen lấy tay che mắt.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua khe hở giữa những ngón tay của cô rơi xuống, Lâm Thiển Hạ ngồi dậy mới phát hiện một người cao lớn đang tĩnh lặng đứng ở bên giường.
Tập Vi Lương như vậy, khiến Lâm Vi Hạ không tự chủ được lại nghĩ đến ngày đầu tiên cô gặp anh.
Khi đó, đầu óc cô dường như vẫn đang mơ màng, lại đột nhiên nghe được một âm thanh trầm ổn, khẩu khí tựa như một lãnh đạo Trung ương đang hạ lệnh với cấp dưới.
Anh nói với cô, gả cho tôi!
Đúng, chính là cầu hôn.
Nhưng thử hỏi có người đàn ông nào sẽ vì tình một đêm mà cầu hôn một cô gái xa lạ??!!!
Vì vậy, Lâm Thiển Hạ l.q.d khi đó hoàn toàn không coi trọng những lời này.
Sự thật chứng minh cô sai rồi. Anh thế nhưng lại từng bước từng bước mà ép sát, để cho cô trở thành vợ của anh, mục tiêu rõ ràng giống như bọn họ từ tám trăm năm trước đã có hôn ước.
Nhưng Lâm Thiển Hạ biết đó không phải, cô và Tập Vi Lương từ trước đến nay chưa từng quen nhau.
Nếu như trong tiểu thuyết, có lẽ sẽ cho rằng Tập Vi Lương đối với cô là tình huống vừa gặp đã thương, có lẽ chỉ là bởi vì một cái mỉm cười, hay chỉ là một ánh mắt…
Lâm Thiển Hạ biết như vậy lại càng không thể nào, bởi vì tiểu thuyết vĩnh viễn khác xa với thực tế.
Trên thực tế, Lâm Thiển Hạ vẫn luôn hiểu, thật ra từ trước tới nay Tập Vi Lương chưa bao giờ yêu cô, cho dù đối với cô anh vẫn luôn luôn cẩn thận che chở, nuông chiều.
Anh đối với cô, có lẽ cũng chỉ là một loại trách nhiệm. Nói cách khác, nếu như ngày đó l.q.d người say khướt ở Vương Mộng Khuê không phải là cô, mà là bất kỳ một cô gái nào khác chưa cưới, anh cũng sẽ lấy cô ấy.
Loại nhận thức này khiến Lâm Thiển Hạ cảm giác lòng mình giống như bị người ta dùng một cây châm hung hăng đâm xuống, chỉ đau rất nhẹ nhưng lại khắc cốt ghi tâm.
Lúc này cô vẫn chưa phát hiện, đối với việc Tập Vi Lương là chồng của mình, cô đã không còn đơn giản mà chấp nhận như trước nữa.
. . . . .
Lâm Thiển Hạ đang mặc đồ ngủ, cô biết sau khi mình ngủ, Tập Vi Lương đã thay giúp cô, hơn nữa thân thể của cô l.q.d cũng không còn cảm giác dinh dính, hẳn là anh cũng đã giúp cô tắm rửa qua.
Cô xuống giường l.q.d đi tới phòng tắm, nhưng thời điểm chân phải mở ra chuẩn bị bước đi mới phát hiện, hạ thân truyền đến đau đớn khiến cô phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Tập Vi Lương đi nhanh đến ôm lấy cô, có lẽ là hối tiếc bởi vì hành vi tàn bạo tối hôm qua của mình nên ánh mắt của anh vẫn không dám nhìn thẳng Lâm Thiển Hạ.
Ôm Lâm Thiển Hạ đến để trước gương l.q.d trong phòng tắm, Tập Vi Lươg cũng không lập tức rời đi, anh không nói tiếng nào đứng ở sau lưng cô, bộ dáng cẩn thận giống như Lâm Thiển Hạ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Lâm Thiển Hạ cũng không muốn để ý đến anh, trực tiếp coi anh tựa như không khí, cắm đầu cắm cổ đánh răng, rửa mặt.
Trong lòng cô rất tức giận, tối hôm qua không chỉ nói là rất đau mà thậm chí cô còn hoài nghi mình rất có thể đã bị thương.
. . . . . .
Tập Vi Lương lái xe đưa Lâm Thiển Hạ đi học, từ sáng sớm tỉnh lại cho đến khi xuống xe rời đi, cô vẫn thủy chung l.q.d không nói với anh câu nào.
Tập Vi Lương an tĩnh ngồi ở trong xe, không chớp mắt nhìn chăm chú vào Lâm Thiển Hạ, cho đến khi bóng lưng của cô càng lúc càng xa dần.
Ở giữa đám đông, cô thật sự rất nhỏ, dường như bất kì ai cũng có thể hoàn toàn che kín bóng dáng nhỏ bé đó.
Nhưng hai mắt anh hình như có cảm ứng, bất kì lúc nào, ở bất kì đâu, cho dù chỗ đó chật chội đến cỡ nào, chúng đều có thể tìm được cô một cách chính xác.
Dường như trong lòng anh có một âm thanh đang nói: Đúng, chính là cô. Chắc chắn không sai!
Anh nghĩ, chỉ cần anh còn có một hơi thở, nhất định sẽ không để cho cô chạy trốn khỏi vòng tay của mình.
. . . . . .
Hai người cứ chiến tranh lạnh như vậy, đến tận lúc được nghỉ mười ngày nghỉ lễ Trung thu và Quốc Khánh.
Lâm Thiển Hạ thu thập tốt hành lý, liền kéo rương chuẩn bị về nhà.
Tập Vi Lương nhìn Lâm Thiển Hạ vui vẻ bên cạnh bao lớn, bao nhỏ trước cửa, tâm trạng lại vô cùng nặng nề. Anh rất muốn nói với cô, trở về sớm một chút. Nhưng cho đến khi bóng dáng nhỏ nhắn của cô biến mất sau cửa phòng đóng chặt, anh một chữ cũng không nói nên lời…
Sau lộ trình hơn 3 tiếng, Lâm Thiển Hạ cuối cùng cũng không còn chút hơi sức về đến nhà.
Vì thông gió nên cửa nhà lúc nào cũng mở.
Lâm Thiển Hạ đứng ở cửa, kinh ngạc khi thấy được một người.
Đó là người mà cô từng ngày nhớ đêm mong, cho đến chết cũng không nghĩ sẽ gặp lại trong hoàn cảnh này.
Gương mặt tuấn tú l.q.d làm cô không thể nào quên cứ chân thật như vậy hiện vào trong mắt, Lâm Thiển Hạ chỉ cảm thấy nội tâm chao đảo, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh được.
“Thiển Hạ, em đã trở lại." Thiệu Hoa Trạch xoay người, ánh mắt sáng quắc chăm chú mà nhìn Lâm Thiển Hạ, giọng nói nghe hết sức cảm động.
Lâm Thiển Hạ bình ổn tâm thần, khóe miệng miễn cưỡng nâng lên một đường cong cứng ngắc, sắc mặt phức tạp nói: "Vâng!"
Lúc này, một cái đầu nho nhỏ từ sau lưng Thiệu Hoa Trạch cẩn thận từng li từng tí lộ ra, một đôi mắt đen tròn vo nhìn chằm chằm vào Lâm Thiển Hạ.
"Nghiêu nhi, gọi chị." Thiệu Hoa Trạch dịu dàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của con trai, dặn dò.
"Chị."
Giọng nói gây thơ, non nớt trực tiếp xông vào lỗ tai Lâm Thiển Hạ, cô chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, dường như chỉ một giây sau đã có thể ngã xuống.
Lâm Thiển Hạ không đáp lại, thậm chí cũng không nguyện ý nhìn con trai Thiệu Hoa Trạch một cái, hai tay nắm chặt cánh cửa, trong lòng có một âm thanh đang gầm thét muốn rời đi.
"Còn ngây ngốc ở cửa ra vào làm gì??!!! Mau vào đi!" Mẹ Lâm Thiển Hạ, Trần Cố Cần thấy con gái còn đứng ở cửa không tiến vào liền tức giận nói mấy câu, sau đó liền đi tới nhận lấy hành lý từ trên tay cô.
Lâm Thiển Hạ đi theo Trần Cố Cần vào trong nhà, lại phát hiện Thiệu Văn Trạch cũng ở đây, đang cùng cha cô chơi cờ tướng.
"Ơ, Thiển Hạ!" Thiệu Văn Trạch vừa thấy Lâm Thiển Hạ liền chuẩn bị bỏ ván cờ, lại không nghĩ rằng l.q.d bị người mê cờ như Lâm Đông ( cha Lâm Thiển Hạ) ngăn cản, Ông hơi có vẻ nghiêm túc nói: "Tiểu tử thúi, một chút tinh thần cũng không có!"
Thiệu Văn Trạch bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lại ngồi xuống bồi Lâm Đông đánh cờ.
"Ba." Lâm Thiển Hạ kêu lên.
"Ừ. Thiển Hạ, nhanh lên qua đây rót cho ba ly trà." Lâm Đông nhìn thấy đứa con gái duy nhất của mình trở lại, mặt mày cũng không giấu được nét cười.
"Vâng." Lâm Thiển Hạ ngoan ngoãn đi tới, rót cho ba ly trà Thiết Quan Âm.
Cô vốn là muốn cố ý làm bộ như không nhìn thấy hai cha con Thiệu Hoa Trạch, lại thấy Trần Cố Cần l.q.d dắt con trai Thiệu Hoa Trạch đi tới, phân phó cho cô: "Con gái, chơi đùa với Lạc Nghiêu một chút, Hoa Trạch muốn ở phòng bếp làm trợ thủ cho mẹ." Sau đó cũng không đợi cô trả lời, liền mạnh mẽ vang dội mà đi vào phòng bếp.
Lâm Thiển Hạ không dám nhìn vào đôi mắt trong veo của Thiệu Lạc Nghiêu, chỉ có thể dắt đứa bé tới giữa phòng khách rồi ngồi bên cạnh nó cùng chơi xếp gỗ.
Bọn họ ngồi cách phòng bếp rất gần, vì vậy trong phòng bếp âm thanh hai người nói chuyện đều truyền vào trong lỗ tai của Lâm Thiển Hạ.
"Lạc Nghiêu có phải dinh dưỡng không đầy đủ hay không? Thoạt nhìn liền như đứa trẻ ba tuổi."
"Đúng vậy ạ. Mẹ Nghiêu nhi khó sinh, sinh nó xong thì mất. Giọng nói của Thiệu Hoa Trạch, cho dù xen lẫn với âm thanh xào nấu "Tư lạp tư lạp" cũng không che giấu được giọng điệu chua cay: "Nó không được uống sữa mẹ, ăn đều là sữa bột, hơn nữa cũng không có mẹ chăm sóc nên sức khỏe không tốt."
Thì ra nguyên nhân chính là như vậy.
Nhưng Lâm Thiển Hạ rất kinh ngạc. Vậy cô gái mà ngày đó cô thấy ở siêu thị là ai?
Cô nhìn lại Thiệu Lạc Nghiêu, chỉ thấy nó đang hết sức chuyên chú chơi xếp gỗ, hình như hoàn toàn không nghe được hai người nói chuyện trong phòng bếp.
"Đứa bé cũng năm tuổi rồi, cũng không muốn tìm mẹ cho nó sao?" Trần Cố Cần tiếp tục nói.
"Có đi tìm, nhưng sau khi chung sống một thời gian lại cảm thấy không thích hợp lắm. Trước cũng có một cô gái cùng cháu đã bàn đến kết hôn, nhưng buổi tối ngày trước khi lĩnh chứng lại nói muốn đưa Nghiêu nhi cho cha mẹ cháu nuôi, cháu nhất định là không muốn, liền cùng cô ấy chia tay."
Lâm Thiển Hạ coi như đã hiểu rõ, xem ra cô gái ngày đó ở siêu thị đã cùng Thiệu Hoa Trạch chia tay, nói cách khác, hắn bây giờ còn là độc thân.
Nhưng như vậy thì sao? Lâm Thiển Hạ khổ sở quệt quệt khóe môi, tất cả đều đã quá muộn…
Đứa bé rất hiếu học, Thiệu Lạc Nghiêu chơi xếp gỗ liền quấn lấy Lâm Thiển Hạ hỏi.
Lâm Thiển Hạ cảm thấy Thiệu Lạc Nghiêu cũng thật sự đáng thương, ngay cả mẹ ruột mình cũng chưa từng thấy, còn phải đi thích ứng với những cô gái khác mà cha mang về, lại không có ai thật sự chấp nhận nó.
Cô thu thập xong tâm tình, liền kiên nhẫn trả lời những vấn đề của Thiệu Lạc Nghiêu.
Thiệu Lạc Nghiêu hình như rất thích Lâm Thiển Hạ, lúc ăn cơm cũng phải ngồi kế bên cô, còn réo tên cô không ngừng.
Ba mẹ Thiệu đều đã đi thăm nhà thân thích, vì vậy chỉ có hai con trai Thiệu gia tới nhà Lâm Thiển Hạ làm khách.
Năm người lớn, lại thêm một đứa con nít coi như vui vẻ hòa thuận ăn xong bữa trưa.
Cha mẹ Lâm cùng Thiệu Văn Trạch đều ra ngoài tản bộ, Thiệu Hoa Trạch bởi vì ở cùng con trai chưa xem xong chương trình thiếu nhi nên chưa đi, Lâm Thiển Hạ lấy cớ mình đi xe mệt nhọc cũng không đi.
Thiệu Lạc Nghiêu xem xong rốt cuộc cũng phải về nhà, tiểu tử nắm chặt tay Lâm Thiển Hạ, lưu luyến không rời mà nói: "Chị, chị làm mẹ em được không?"
Thật ra, trong thời gian chung đụng ngắn ngủi, Lâm Thiển Hạ cũng không đối tốt với Thiệu Lạc Nghiêu được bao nhiêu, nhưng đứa trẻ đều sẽ nhìn ngừơi bằng cảm giác, nó chính là cảm thấy người chị gái này so với tất cả những cô gái ba mang về đều tốt hơn.
Lâm Thiển Hạ phức tạp nhìn ánh mắt trong suốt của Thiệu Lạc Nghiêu nhất thời nói không ra lời. Thiệu Hoa trạch cũng rất lúng túng, chỉ có thể mắng con trai một câu rồi giục nó mau về nhà.
". . . . . . Không được!" Lâm Thiển Hạ đột nhiên kích động hất ra cánh tay nhỏ bé của Thiệu Lạc Nghiêu đang níu chặt lấy tay cô, cả người giống như tị nạn chạy vào gian phòng, sau đó nằm lỳ ở trên giường nhỏ giọng khóc lên.
Có người nói, đối với những điều hoặc những chuyện làm bạn cảm thấy không vui, bạn nên lựa chọn quên đi hoặc chôn giấu nó thật kĩ.
Đối với nguyên nhân thật sự l.q.d gây ra cái chết của cha mẹ, từ mười mấy năm trước Tập Vi Lương đã lựa chọn chôn ở sâu trong trí nhớ. Chưa bao giờ nói qua với bất kỳ ai chân tướng của sự việc, thậm chí là với chính bản thân, anh cũng tự thôi miên mình: “Ba mẹ chỉ là chết bởi tai nạn trên biển thôi…”
Có lẽ thân thể vì quá mức mệt mỏi, cho nên mặc dù tâm tình nặng nề, Lâm Thiển Hạ cũng ngủ một giấc đến khi trời sáng.
Khi luồng ánh mặt trời l.q.d xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào mặt Lâm Thiển Hạ, cô từ từ mở mắt nhưng bởi vì nhất thời không thể thích ứng được với ánh sáng nên theo thói quen lấy tay che mắt.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua khe hở giữa những ngón tay của cô rơi xuống, Lâm Thiển Hạ ngồi dậy mới phát hiện một người cao lớn đang tĩnh lặng đứng ở bên giường.
Tập Vi Lương như vậy, khiến Lâm Vi Hạ không tự chủ được lại nghĩ đến ngày đầu tiên cô gặp anh.
Khi đó, đầu óc cô dường như vẫn đang mơ màng, lại đột nhiên nghe được một âm thanh trầm ổn, khẩu khí tựa như một lãnh đạo Trung ương đang hạ lệnh với cấp dưới.
Anh nói với cô, gả cho tôi!
Đúng, chính là cầu hôn.
Nhưng thử hỏi có người đàn ông nào sẽ vì tình một đêm mà cầu hôn một cô gái xa lạ??!!!
Vì vậy, Lâm Thiển Hạ l.q.d khi đó hoàn toàn không coi trọng những lời này.
Sự thật chứng minh cô sai rồi. Anh thế nhưng lại từng bước từng bước mà ép sát, để cho cô trở thành vợ của anh, mục tiêu rõ ràng giống như bọn họ từ tám trăm năm trước đã có hôn ước.
Nhưng Lâm Thiển Hạ biết đó không phải, cô và Tập Vi Lương từ trước đến nay chưa từng quen nhau.
Nếu như trong tiểu thuyết, có lẽ sẽ cho rằng Tập Vi Lương đối với cô là tình huống vừa gặp đã thương, có lẽ chỉ là bởi vì một cái mỉm cười, hay chỉ là một ánh mắt…
Lâm Thiển Hạ biết như vậy lại càng không thể nào, bởi vì tiểu thuyết vĩnh viễn khác xa với thực tế.
Trên thực tế, Lâm Thiển Hạ vẫn luôn hiểu, thật ra từ trước tới nay Tập Vi Lương chưa bao giờ yêu cô, cho dù đối với cô anh vẫn luôn luôn cẩn thận che chở, nuông chiều.
Anh đối với cô, có lẽ cũng chỉ là một loại trách nhiệm. Nói cách khác, nếu như ngày đó l.q.d người say khướt ở Vương Mộng Khuê không phải là cô, mà là bất kỳ một cô gái nào khác chưa cưới, anh cũng sẽ lấy cô ấy.
Loại nhận thức này khiến Lâm Thiển Hạ cảm giác lòng mình giống như bị người ta dùng một cây châm hung hăng đâm xuống, chỉ đau rất nhẹ nhưng lại khắc cốt ghi tâm.
Lúc này cô vẫn chưa phát hiện, đối với việc Tập Vi Lương là chồng của mình, cô đã không còn đơn giản mà chấp nhận như trước nữa.
. . . . .
Lâm Thiển Hạ đang mặc đồ ngủ, cô biết sau khi mình ngủ, Tập Vi Lương đã thay giúp cô, hơn nữa thân thể của cô l.q.d cũng không còn cảm giác dinh dính, hẳn là anh cũng đã giúp cô tắm rửa qua.
Cô xuống giường l.q.d đi tới phòng tắm, nhưng thời điểm chân phải mở ra chuẩn bị bước đi mới phát hiện, hạ thân truyền đến đau đớn khiến cô phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Tập Vi Lương đi nhanh đến ôm lấy cô, có lẽ là hối tiếc bởi vì hành vi tàn bạo tối hôm qua của mình nên ánh mắt của anh vẫn không dám nhìn thẳng Lâm Thiển Hạ.
Ôm Lâm Thiển Hạ đến để trước gương l.q.d trong phòng tắm, Tập Vi Lươg cũng không lập tức rời đi, anh không nói tiếng nào đứng ở sau lưng cô, bộ dáng cẩn thận giống như Lâm Thiển Hạ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Lâm Thiển Hạ cũng không muốn để ý đến anh, trực tiếp coi anh tựa như không khí, cắm đầu cắm cổ đánh răng, rửa mặt.
Trong lòng cô rất tức giận, tối hôm qua không chỉ nói là rất đau mà thậm chí cô còn hoài nghi mình rất có thể đã bị thương.
. . . . . .
Tập Vi Lương lái xe đưa Lâm Thiển Hạ đi học, từ sáng sớm tỉnh lại cho đến khi xuống xe rời đi, cô vẫn thủy chung l.q.d không nói với anh câu nào.
Tập Vi Lương an tĩnh ngồi ở trong xe, không chớp mắt nhìn chăm chú vào Lâm Thiển Hạ, cho đến khi bóng lưng của cô càng lúc càng xa dần.
Ở giữa đám đông, cô thật sự rất nhỏ, dường như bất kì ai cũng có thể hoàn toàn che kín bóng dáng nhỏ bé đó.
Nhưng hai mắt anh hình như có cảm ứng, bất kì lúc nào, ở bất kì đâu, cho dù chỗ đó chật chội đến cỡ nào, chúng đều có thể tìm được cô một cách chính xác.
Dường như trong lòng anh có một âm thanh đang nói: Đúng, chính là cô. Chắc chắn không sai!
Anh nghĩ, chỉ cần anh còn có một hơi thở, nhất định sẽ không để cho cô chạy trốn khỏi vòng tay của mình.
. . . . . .
Hai người cứ chiến tranh lạnh như vậy, đến tận lúc được nghỉ mười ngày nghỉ lễ Trung thu và Quốc Khánh.
Lâm Thiển Hạ thu thập tốt hành lý, liền kéo rương chuẩn bị về nhà.
Tập Vi Lương nhìn Lâm Thiển Hạ vui vẻ bên cạnh bao lớn, bao nhỏ trước cửa, tâm trạng lại vô cùng nặng nề. Anh rất muốn nói với cô, trở về sớm một chút. Nhưng cho đến khi bóng dáng nhỏ nhắn của cô biến mất sau cửa phòng đóng chặt, anh một chữ cũng không nói nên lời…
Sau lộ trình hơn 3 tiếng, Lâm Thiển Hạ cuối cùng cũng không còn chút hơi sức về đến nhà.
Vì thông gió nên cửa nhà lúc nào cũng mở.
Lâm Thiển Hạ đứng ở cửa, kinh ngạc khi thấy được một người.
Đó là người mà cô từng ngày nhớ đêm mong, cho đến chết cũng không nghĩ sẽ gặp lại trong hoàn cảnh này.
Gương mặt tuấn tú l.q.d làm cô không thể nào quên cứ chân thật như vậy hiện vào trong mắt, Lâm Thiển Hạ chỉ cảm thấy nội tâm chao đảo, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh được.
“Thiển Hạ, em đã trở lại." Thiệu Hoa Trạch xoay người, ánh mắt sáng quắc chăm chú mà nhìn Lâm Thiển Hạ, giọng nói nghe hết sức cảm động.
Lâm Thiển Hạ bình ổn tâm thần, khóe miệng miễn cưỡng nâng lên một đường cong cứng ngắc, sắc mặt phức tạp nói: "Vâng!"
Lúc này, một cái đầu nho nhỏ từ sau lưng Thiệu Hoa Trạch cẩn thận từng li từng tí lộ ra, một đôi mắt đen tròn vo nhìn chằm chằm vào Lâm Thiển Hạ.
"Nghiêu nhi, gọi chị." Thiệu Hoa Trạch dịu dàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của con trai, dặn dò.
"Chị."
Giọng nói gây thơ, non nớt trực tiếp xông vào lỗ tai Lâm Thiển Hạ, cô chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, dường như chỉ một giây sau đã có thể ngã xuống.
Lâm Thiển Hạ không đáp lại, thậm chí cũng không nguyện ý nhìn con trai Thiệu Hoa Trạch một cái, hai tay nắm chặt cánh cửa, trong lòng có một âm thanh đang gầm thét muốn rời đi.
"Còn ngây ngốc ở cửa ra vào làm gì??!!! Mau vào đi!" Mẹ Lâm Thiển Hạ, Trần Cố Cần thấy con gái còn đứng ở cửa không tiến vào liền tức giận nói mấy câu, sau đó liền đi tới nhận lấy hành lý từ trên tay cô.
Lâm Thiển Hạ đi theo Trần Cố Cần vào trong nhà, lại phát hiện Thiệu Văn Trạch cũng ở đây, đang cùng cha cô chơi cờ tướng.
"Ơ, Thiển Hạ!" Thiệu Văn Trạch vừa thấy Lâm Thiển Hạ liền chuẩn bị bỏ ván cờ, lại không nghĩ rằng l.q.d bị người mê cờ như Lâm Đông ( cha Lâm Thiển Hạ) ngăn cản, Ông hơi có vẻ nghiêm túc nói: "Tiểu tử thúi, một chút tinh thần cũng không có!"
Thiệu Văn Trạch bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lại ngồi xuống bồi Lâm Đông đánh cờ.
"Ba." Lâm Thiển Hạ kêu lên.
"Ừ. Thiển Hạ, nhanh lên qua đây rót cho ba ly trà." Lâm Đông nhìn thấy đứa con gái duy nhất của mình trở lại, mặt mày cũng không giấu được nét cười.
"Vâng." Lâm Thiển Hạ ngoan ngoãn đi tới, rót cho ba ly trà Thiết Quan Âm.
Cô vốn là muốn cố ý làm bộ như không nhìn thấy hai cha con Thiệu Hoa Trạch, lại thấy Trần Cố Cần l.q.d dắt con trai Thiệu Hoa Trạch đi tới, phân phó cho cô: "Con gái, chơi đùa với Lạc Nghiêu một chút, Hoa Trạch muốn ở phòng bếp làm trợ thủ cho mẹ." Sau đó cũng không đợi cô trả lời, liền mạnh mẽ vang dội mà đi vào phòng bếp.
Lâm Thiển Hạ không dám nhìn vào đôi mắt trong veo của Thiệu Lạc Nghiêu, chỉ có thể dắt đứa bé tới giữa phòng khách rồi ngồi bên cạnh nó cùng chơi xếp gỗ.
Bọn họ ngồi cách phòng bếp rất gần, vì vậy trong phòng bếp âm thanh hai người nói chuyện đều truyền vào trong lỗ tai của Lâm Thiển Hạ.
"Lạc Nghiêu có phải dinh dưỡng không đầy đủ hay không? Thoạt nhìn liền như đứa trẻ ba tuổi."
"Đúng vậy ạ. Mẹ Nghiêu nhi khó sinh, sinh nó xong thì mất. Giọng nói của Thiệu Hoa Trạch, cho dù xen lẫn với âm thanh xào nấu "Tư lạp tư lạp" cũng không che giấu được giọng điệu chua cay: "Nó không được uống sữa mẹ, ăn đều là sữa bột, hơn nữa cũng không có mẹ chăm sóc nên sức khỏe không tốt."
Thì ra nguyên nhân chính là như vậy.
Nhưng Lâm Thiển Hạ rất kinh ngạc. Vậy cô gái mà ngày đó cô thấy ở siêu thị là ai?
Cô nhìn lại Thiệu Lạc Nghiêu, chỉ thấy nó đang hết sức chuyên chú chơi xếp gỗ, hình như hoàn toàn không nghe được hai người nói chuyện trong phòng bếp.
"Đứa bé cũng năm tuổi rồi, cũng không muốn tìm mẹ cho nó sao?" Trần Cố Cần tiếp tục nói.
"Có đi tìm, nhưng sau khi chung sống một thời gian lại cảm thấy không thích hợp lắm. Trước cũng có một cô gái cùng cháu đã bàn đến kết hôn, nhưng buổi tối ngày trước khi lĩnh chứng lại nói muốn đưa Nghiêu nhi cho cha mẹ cháu nuôi, cháu nhất định là không muốn, liền cùng cô ấy chia tay."
Lâm Thiển Hạ coi như đã hiểu rõ, xem ra cô gái ngày đó ở siêu thị đã cùng Thiệu Hoa Trạch chia tay, nói cách khác, hắn bây giờ còn là độc thân.
Nhưng như vậy thì sao? Lâm Thiển Hạ khổ sở quệt quệt khóe môi, tất cả đều đã quá muộn…
Đứa bé rất hiếu học, Thiệu Lạc Nghiêu chơi xếp gỗ liền quấn lấy Lâm Thiển Hạ hỏi.
Lâm Thiển Hạ cảm thấy Thiệu Lạc Nghiêu cũng thật sự đáng thương, ngay cả mẹ ruột mình cũng chưa từng thấy, còn phải đi thích ứng với những cô gái khác mà cha mang về, lại không có ai thật sự chấp nhận nó.
Cô thu thập xong tâm tình, liền kiên nhẫn trả lời những vấn đề của Thiệu Lạc Nghiêu.
Thiệu Lạc Nghiêu hình như rất thích Lâm Thiển Hạ, lúc ăn cơm cũng phải ngồi kế bên cô, còn réo tên cô không ngừng.
Ba mẹ Thiệu đều đã đi thăm nhà thân thích, vì vậy chỉ có hai con trai Thiệu gia tới nhà Lâm Thiển Hạ làm khách.
Năm người lớn, lại thêm một đứa con nít coi như vui vẻ hòa thuận ăn xong bữa trưa.
Cha mẹ Lâm cùng Thiệu Văn Trạch đều ra ngoài tản bộ, Thiệu Hoa Trạch bởi vì ở cùng con trai chưa xem xong chương trình thiếu nhi nên chưa đi, Lâm Thiển Hạ lấy cớ mình đi xe mệt nhọc cũng không đi.
Thiệu Lạc Nghiêu xem xong rốt cuộc cũng phải về nhà, tiểu tử nắm chặt tay Lâm Thiển Hạ, lưu luyến không rời mà nói: "Chị, chị làm mẹ em được không?"
Thật ra, trong thời gian chung đụng ngắn ngủi, Lâm Thiển Hạ cũng không đối tốt với Thiệu Lạc Nghiêu được bao nhiêu, nhưng đứa trẻ đều sẽ nhìn ngừơi bằng cảm giác, nó chính là cảm thấy người chị gái này so với tất cả những cô gái ba mang về đều tốt hơn.
Lâm Thiển Hạ phức tạp nhìn ánh mắt trong suốt của Thiệu Lạc Nghiêu nhất thời nói không ra lời. Thiệu Hoa trạch cũng rất lúng túng, chỉ có thể mắng con trai một câu rồi giục nó mau về nhà.
". . . . . . Không được!" Lâm Thiển Hạ đột nhiên kích động hất ra cánh tay nhỏ bé của Thiệu Lạc Nghiêu đang níu chặt lấy tay cô, cả người giống như tị nạn chạy vào gian phòng, sau đó nằm lỳ ở trên giường nhỏ giọng khóc lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook