Thiên Hạ Kiêu Hùng
-
Chương 1082: Đại chiến Tùy Đường (24)
Thành Trường An đã cấm đi lại ban đêm, khắp nơi đều có đám binh lính thuộc Kim Ngô Vệ, tay cầm gậy đồng đi lại tuần tra. Bất luận là ai cũng không cho phép đi lại trên đường cái. Nhưng đường thuộc phường thì không cấm, có thể tùy ý đi lại.
Dương Tuấn cưỡi ngựa ròi khỏi phường Diên Thọ, nhằm hướng Hoàng cung mà đi. Nhưng y vừa ra khỏi cửa phường không xa lắm, lập tức có một đội lính Kim Ngô Vệ hiện ra ngăn cản.
B Dương Tuấn đang mặc quan phục nên binh lính Kim Ngô Vệ không lập tức bắt y lại. Gã Giáo úy cầm đầu lạnh lùng nói:
-Mặc kệ là ai, trái với lệnh cấm đi lại ban đêm đều bị bất giữ. Cho dù là Tướng quốc đương triều cũng nhất định phải trở về tư phủ.
Dương Tuấn lấy ngân bài ra, đưa cho Giáo úy:
-Ta có thứ này, không thê thông hành sao?
Giáo Úy cầm lấy “Tề Vương lệnh” chạy vội đi hỏi ý kiến, không bao lâu sau liền trở về, khoát tay nói:
-Ngài đi đi!
Bọn lính dẹp sang hai bên mở ra một con đường. Dương Tuấn giục ngựa chạy về hướng bắc, liên tiếp vượt qua ba lượt kiểm tra, mỗi lần cũng phải đi xác nhận, ước chừng hao phí gần một canh giờ mới đến được Đông cung. Trước Đông cung cũng được canh phòng nghiêm mật. Ba ngàn Vũ lâm quân bảo vệ Đông cung một cách nghiêm mật. Bên trong Đông cung, hai người Tiết Vạn Quân và La Thành đem ba trăm thị vệ canh phòng noi ở của Lý Kiến Thành, trước điện Hiển Đức.
Dương Tuấn có lệnh bài đặc biệt có thể ra vào Đông cung, một đường thông suốt, rất nhanh đã đi tói trước bậc thang điện Hiển Đức nhưng giữa đường lại bị La Thành ngăn lại. Mặc dù La Nghệ đầu hàng quân Tùy ở Hán Trung nhung La Thành không bị phụ thân liên lụy. Lý Kiến Thành vẫn tín nhiệm y như cũ, vẫn bổ nhiệm y làm Lang tướng Thị vệ, cùng với Tiết Vạn Quân trở thành hai viên Đại tướng hộ vệ Lý Kiến Thành.
-Dương tẩy mã muốn gặp Thái tử sao?
La Thành chắp thủ, rất thành khẩn nói:
-Bây giờ là thời khắc vô cùng nhạy cảm, không thể tùy tiện gặp Thái tử.
Dương Tuấn vội vàng nói:
-Sự tình vô cùng trọng đại, ta nhất định phải gặp Thái tử. Có đại sự khẩn cấp cần bẩm báo với Thái tử.
-Xin đợi!
La Thành vội vàng đi vào bẩm báo, không bao lâu sau đã trờ lại, chấp tay nói:
-Điện hạ mòi Dương tẩy mã vào gặp.
Dương Tuấn vội vào tiến vào điện Hiển Đức. Lúc này, đèn đuốc trong điện Hiển Đức sáng trưng, không chỉ có Thái tử Lý Kiến Thành ở đó, còn có ba mươi mấy vị trọng thần trung thành với Lý Kiến Thành, thậm chí còn có kẻ tùng kết thù với Lý Kiến Thành là Bùi Tịch. Vì sự kiện Tề Vương nên y cùng đi với Lý Kiến Thành.
Các đại thần là được Lý Kiến Thành đưa đến Đông cung đề tránh né khả năng phát sinh tai nạn. Cuối cùng Lý Kiến Thành và Vũ lâm Đại tướng quân Trưởng Tôn Thuận Đức đã đạt được thỏa hiệp. Mặc dù Trường Tôn Thuận Đức không nghe theo sự điều khiển của Lý Kiến Thành, nhưng xuất phát từ chức trách, Trường Tôn Thuận Đức vẫn đáp ứng phái ra ba ngàn quân đội bảo vệ Đông cung. Cái này biểu lộ lập trường trung lập của Trường Tôn Thuận Đức, không ủng hộ binh biến.
Cứ như vậy, trong Đông cung trở nên tương đối an toàn. Lý Kiến Thành liền đem các đại thần tâm phúc của y đến Đông cung để được bảo vệ.
Trong thư phòng, Sài Thiệu, Vương Khuê và vài vị đại thần đang cùng Lý Kiến Thành thảo luận đối sách. Quân đội Tần Vương cuối cùng cũng bị toàn diệt khiến cho tâm trạng bọn họ đều rất nặng nề. Nhưng vào lúc này, Tề Vương Lý Nguyên Cát vẫn đi ngược lại lợi ích của triều đĩnh như cũ, phát rồ phát dại quyết phải đoạt vị đăng cơ, đồng dạng khơi dậy sự phẫn nộ của các đại thần. Hiện tại bọn họ cũng không phải vì bảo vệ Vương triều Đường, mà là vì giữ gìn sự tôn nghiêm cuối cùng của triều Đường.
Lý Kiến Thành cũng có một loại trực giác, nếu quân Đường đã bị đánh tan tành, như vậy Tề Vương cũng sẽ không chờ đợi Tần Vương vào thành. Trong hai ngày tới, rất có khả năng y sẽ hành động, điều này khiến cho nội tâm Lý Kiến Thành vô cùng khẩn trương.
Lúc này, có hoạn quan bẩm báo:
-Điện hạ, Dương tẩy mã đến rồi!
-Cho y vào!
Trong số ba mươi mấy vị đại thần được Dương Nguyên Khánh đưa vào Đông cung không có Dương Tuấn, điều này đã nói lên thái độ của Lý Kiến Thành với Dương Tuấn, đã đem y loại bỏ khỏi đội ngũ tâm phúc của mình. Cũng nói lên rằng Lý Kiến Thành không còn tín nhiệm Dương Tuấn nữa. Tuy nhiên Dương Tuấn cũng không biết, ba mươi mấy vị đại thần đều ở trong hậu điện. Y từ tiền điện tiến vào, không nhìn thấy những vị đại thần này. Nếu nhìn thấy, khẳng định tâm tư của y sẽ vô cùng phức tạp.
Dương Tuấn bước nhanh vào thư phòng, khom người thi lễ:
-Vi thần Dương Tuấn tham kiến Điện hạ!
-Dương tẩy mã miễn lễ!
-Tạ Điện hạ!
Dương Tuấn vừa mới ngẩng mặt lên, Sài Thiệu ở bên cạnh cảm thấy kỳ quái bèn hỏi:
-Bên ngoài quân đội tuần tra nghiêm mật, sao Dương tẩy mã có thể đến đây?
Những lời này đã nhấc nhở Lý Kiến Thành. Y cũng vô cùng kỳ quái nhìn Dương Tuấn. Y cũng muốn biết nguyên nhân, vì sao Dương Tuấn có thể đến đây?
Dương Tuấn thở dài, bèn đem câu chuyện đệ đệ Dương Vanh tìm đến y kể lại một lần, nhưng lại che dấu tin tức Lý Uyên đã băng hà. Dương Tuấn cũng không biết việc này là thật hay giả, y không dám nói liều.
Nói xong, y liền lấy ngân bài ra, hai tay trình lên:
-Điện hạ, đây chính là nguyên nhân thần có thể một đường xuyên qua các chốt tuần tra của Kim Ngô Vệ. Mời Điện hạ xem qua.
Lý Kiến Thành tiếp nhận lệnh bài, nhìn thoáng qua, y lập tức biến đổi sắc mật. Lý Kiến Thành và Sài Thiệu nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ vè khẩn trương. Nếu Tề Vương đã hạ lệnh cấm đi lại ban đêm, Đoàn Đức Thao thi hành mệnh lệnh, điều này không có vấn đề, vấn đề là Tề Vương lại có được đặc quyền thông hành. Lấy một cái “Tề Vương lệnh” liền có thể thoải mái đi lại. Vậy chẳng phải đội tư binh của Tề Vương có thế tự do đi lại trong thành Trường An hay sao?
Điều này nói lên Đoàn Đức Thao đã đánh mất chính kiến, dần dần biến thành tay sai của Tề Vương rồi. Lý Kiến Thành lại hỏi:
-Huynh đệ của ngươi nói tối nay Tề Vương muốn động thủ, là ám chi y muốn tấn công Đông cung sao?
-Điều này... Cụ thể phương án hành động ra sao thì huynh đệ của thần không được biết, y không phải là nhân vật trọng yếu. Tuy nhiên, căn cứ vào mệnh lệnh mà y nhận được, canh ba đêm nay, ba ngàn tư binh của Tề Vương toàn bộ xuất động, hẳn là tấn công Đông cung.
Lý Kiến Thành gật gật đầu:
-Chuyện này ngươi làm rất khá, đi xuống nghỉ ngoi trước đi!
-Tạ Điện hạ khích lệ. Vi thần cáo lui trước!
Dương Tuấn vừa mới đi xuống, Vương Khuê vốn luôn trầm mặc liền nói:
-Điện hạ, sự tình người này nói có chút kỳ quái.
-Kỳ quái gì?
Vương Khuê cười lạnh một tiếng:
-Điện hạ cho rằng cái loại người như Dương Vanh có khả năng nhìn thấy danh sách giết người cơ mật của Tề Vương sao? Còn có cái “Tề Vương lệnh” này hoàn toàn được làm bằng bạc. Dựa theo cấp bậc phân phối, kim bài hẳn là do Tề Vương giữ, ngân bài hẳn là được trao cho một vài nhân vật trọng yếu. Hạng người như Dương Vanh, nhiều lắm là nhận được một cái lệnh đồng bài. Nhưng không ngờ y lại có thể lấy ra hai cái ngân bài, còn rất phóng khoáng đưa cho Kỳ huynh một cái. Điện hạ không cảm thấy kỳ quái sao?
Lý Kiến Thành gật gật đầu. Những điều Vương Khuê nói quả thật rất có đạo lý. Ánh mất của y dừng lại trên người Vương Khuê:
-Vậy ý của ngươi là phải...
-Vi thần tạm thòi phỏng đoán, đây thật ra là kế của Tề Vương, muốn mượn miệng của Dương Tuấn đến nói cho Điện hạ một sự tình.
Lý Kiến Thành nhướng mày, không hiểu hỏi:
-Nhưng... Điều y muốn nói là gì? Không có ý nghĩa gì! Ta đương nhiên biết nếu không phải Tề Vương động thủ vào đêm nay thì là đêm mai.
Sài Thiệu ờ bên cạnh vỗ tay một cái:
-Thần hiểu được!
Lý Kiến Thành và Vương Khuê cùng nhau hướng hắn nhìn lại, Sài Thiệu hừ một cái thật mạnh:
-Tề Vương hẳn là cố ý mượn việc Dương Vanh có thể thoải mái thông hành để chúng ta có những phán đoán sai lầm, khiến chúng ta nghĩ là Đoàn Đức Thao đã theo phe Tề Vương.
Sài Thiệu nhặt “Tề Vương lệnh” lên, lạnh lùng nói:
-Nếu thần đoán không sai, cái “Tề Vương lệnh” này hẳn phải có điều kiện. Nói không chừng, tổng cộng cũng chỉ có hai cái có thể thông hành, về phần tư binh trên đường phố vân vân, khẳng định là không cho phép.
-Sài Tướng quân nói đúng.
Vương Khuê bên cạnh cũng bổ sung:
-Tề Vương muốn xuống tay với Điện hạ cũng thật sự không dễ dàng. Đông cung có Vũ lâm quân canh gác nghiêm mật, y căn bản là không vào được. Nếu y muốn dũng mãnh cường cường công thì sẽ dẫn tới càng nhiều Vũ lâm quân hơn nữa. Nếu vậy y làm sao có thể ra tay với Điện hạ? Chi có một biện pháp, chính là dụ Điện hạ ra khỏi Đông cung, tỷ như là dụ vào cung chẳng hạn.
Lý Kiến Thành hiểu ra, gật gật đầu, cũng nói tiếp:
-Cho nên Tề Vương lợi dụng Dương Tuấn đến truyền cho ta một tin tức, Đoàn Đức Thao đã đầu hàng Tề Vương, để cho ta tin tường, Tề Vương sẽ dùng quân đội của Đoàn Đức Thao để phát động binh biến, để ta tin là y có thể dễ dàng điều quân tấn công Đông cung, là thế phải không?
-Đúng là như thế!
Vừa dứt lòi, ngoài cửa có Thị vệ gấp gáp bẩm báo:
-Điện hạ, trong cung có người khẩn cấp truyền tin đến!
Mấy người Lý Kiến Thành và Sài Thiệu nhìn nhau, phối họp thật sự ăn ý nha!
Lý Kiến Thành bước nhanh đến đại điện, một gã hoạn quan đang lo lắng đi đi lại lại, vừa thấy Lý Kiến Thành đến, y nhào lên quỳ xuống đất khóc lớn:
-Điện hạ! Thánh thượng... Thánh thượng băng hà rồi.
Dương Tuấn cưỡi ngựa ròi khỏi phường Diên Thọ, nhằm hướng Hoàng cung mà đi. Nhưng y vừa ra khỏi cửa phường không xa lắm, lập tức có một đội lính Kim Ngô Vệ hiện ra ngăn cản.
B Dương Tuấn đang mặc quan phục nên binh lính Kim Ngô Vệ không lập tức bắt y lại. Gã Giáo úy cầm đầu lạnh lùng nói:
-Mặc kệ là ai, trái với lệnh cấm đi lại ban đêm đều bị bất giữ. Cho dù là Tướng quốc đương triều cũng nhất định phải trở về tư phủ.
Dương Tuấn lấy ngân bài ra, đưa cho Giáo úy:
-Ta có thứ này, không thê thông hành sao?
Giáo Úy cầm lấy “Tề Vương lệnh” chạy vội đi hỏi ý kiến, không bao lâu sau liền trở về, khoát tay nói:
-Ngài đi đi!
Bọn lính dẹp sang hai bên mở ra một con đường. Dương Tuấn giục ngựa chạy về hướng bắc, liên tiếp vượt qua ba lượt kiểm tra, mỗi lần cũng phải đi xác nhận, ước chừng hao phí gần một canh giờ mới đến được Đông cung. Trước Đông cung cũng được canh phòng nghiêm mật. Ba ngàn Vũ lâm quân bảo vệ Đông cung một cách nghiêm mật. Bên trong Đông cung, hai người Tiết Vạn Quân và La Thành đem ba trăm thị vệ canh phòng noi ở của Lý Kiến Thành, trước điện Hiển Đức.
Dương Tuấn có lệnh bài đặc biệt có thể ra vào Đông cung, một đường thông suốt, rất nhanh đã đi tói trước bậc thang điện Hiển Đức nhưng giữa đường lại bị La Thành ngăn lại. Mặc dù La Nghệ đầu hàng quân Tùy ở Hán Trung nhung La Thành không bị phụ thân liên lụy. Lý Kiến Thành vẫn tín nhiệm y như cũ, vẫn bổ nhiệm y làm Lang tướng Thị vệ, cùng với Tiết Vạn Quân trở thành hai viên Đại tướng hộ vệ Lý Kiến Thành.
-Dương tẩy mã muốn gặp Thái tử sao?
La Thành chắp thủ, rất thành khẩn nói:
-Bây giờ là thời khắc vô cùng nhạy cảm, không thể tùy tiện gặp Thái tử.
Dương Tuấn vội vàng nói:
-Sự tình vô cùng trọng đại, ta nhất định phải gặp Thái tử. Có đại sự khẩn cấp cần bẩm báo với Thái tử.
-Xin đợi!
La Thành vội vàng đi vào bẩm báo, không bao lâu sau đã trờ lại, chấp tay nói:
-Điện hạ mòi Dương tẩy mã vào gặp.
Dương Tuấn vội vào tiến vào điện Hiển Đức. Lúc này, đèn đuốc trong điện Hiển Đức sáng trưng, không chỉ có Thái tử Lý Kiến Thành ở đó, còn có ba mươi mấy vị trọng thần trung thành với Lý Kiến Thành, thậm chí còn có kẻ tùng kết thù với Lý Kiến Thành là Bùi Tịch. Vì sự kiện Tề Vương nên y cùng đi với Lý Kiến Thành.
Các đại thần là được Lý Kiến Thành đưa đến Đông cung đề tránh né khả năng phát sinh tai nạn. Cuối cùng Lý Kiến Thành và Vũ lâm Đại tướng quân Trưởng Tôn Thuận Đức đã đạt được thỏa hiệp. Mặc dù Trường Tôn Thuận Đức không nghe theo sự điều khiển của Lý Kiến Thành, nhưng xuất phát từ chức trách, Trường Tôn Thuận Đức vẫn đáp ứng phái ra ba ngàn quân đội bảo vệ Đông cung. Cái này biểu lộ lập trường trung lập của Trường Tôn Thuận Đức, không ủng hộ binh biến.
Cứ như vậy, trong Đông cung trở nên tương đối an toàn. Lý Kiến Thành liền đem các đại thần tâm phúc của y đến Đông cung để được bảo vệ.
Trong thư phòng, Sài Thiệu, Vương Khuê và vài vị đại thần đang cùng Lý Kiến Thành thảo luận đối sách. Quân đội Tần Vương cuối cùng cũng bị toàn diệt khiến cho tâm trạng bọn họ đều rất nặng nề. Nhưng vào lúc này, Tề Vương Lý Nguyên Cát vẫn đi ngược lại lợi ích của triều đĩnh như cũ, phát rồ phát dại quyết phải đoạt vị đăng cơ, đồng dạng khơi dậy sự phẫn nộ của các đại thần. Hiện tại bọn họ cũng không phải vì bảo vệ Vương triều Đường, mà là vì giữ gìn sự tôn nghiêm cuối cùng của triều Đường.
Lý Kiến Thành cũng có một loại trực giác, nếu quân Đường đã bị đánh tan tành, như vậy Tề Vương cũng sẽ không chờ đợi Tần Vương vào thành. Trong hai ngày tới, rất có khả năng y sẽ hành động, điều này khiến cho nội tâm Lý Kiến Thành vô cùng khẩn trương.
Lúc này, có hoạn quan bẩm báo:
-Điện hạ, Dương tẩy mã đến rồi!
-Cho y vào!
Trong số ba mươi mấy vị đại thần được Dương Nguyên Khánh đưa vào Đông cung không có Dương Tuấn, điều này đã nói lên thái độ của Lý Kiến Thành với Dương Tuấn, đã đem y loại bỏ khỏi đội ngũ tâm phúc của mình. Cũng nói lên rằng Lý Kiến Thành không còn tín nhiệm Dương Tuấn nữa. Tuy nhiên Dương Tuấn cũng không biết, ba mươi mấy vị đại thần đều ở trong hậu điện. Y từ tiền điện tiến vào, không nhìn thấy những vị đại thần này. Nếu nhìn thấy, khẳng định tâm tư của y sẽ vô cùng phức tạp.
Dương Tuấn bước nhanh vào thư phòng, khom người thi lễ:
-Vi thần Dương Tuấn tham kiến Điện hạ!
-Dương tẩy mã miễn lễ!
-Tạ Điện hạ!
Dương Tuấn vừa mới ngẩng mặt lên, Sài Thiệu ở bên cạnh cảm thấy kỳ quái bèn hỏi:
-Bên ngoài quân đội tuần tra nghiêm mật, sao Dương tẩy mã có thể đến đây?
Những lời này đã nhấc nhở Lý Kiến Thành. Y cũng vô cùng kỳ quái nhìn Dương Tuấn. Y cũng muốn biết nguyên nhân, vì sao Dương Tuấn có thể đến đây?
Dương Tuấn thở dài, bèn đem câu chuyện đệ đệ Dương Vanh tìm đến y kể lại một lần, nhưng lại che dấu tin tức Lý Uyên đã băng hà. Dương Tuấn cũng không biết việc này là thật hay giả, y không dám nói liều.
Nói xong, y liền lấy ngân bài ra, hai tay trình lên:
-Điện hạ, đây chính là nguyên nhân thần có thể một đường xuyên qua các chốt tuần tra của Kim Ngô Vệ. Mời Điện hạ xem qua.
Lý Kiến Thành tiếp nhận lệnh bài, nhìn thoáng qua, y lập tức biến đổi sắc mật. Lý Kiến Thành và Sài Thiệu nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ vè khẩn trương. Nếu Tề Vương đã hạ lệnh cấm đi lại ban đêm, Đoàn Đức Thao thi hành mệnh lệnh, điều này không có vấn đề, vấn đề là Tề Vương lại có được đặc quyền thông hành. Lấy một cái “Tề Vương lệnh” liền có thể thoải mái đi lại. Vậy chẳng phải đội tư binh của Tề Vương có thế tự do đi lại trong thành Trường An hay sao?
Điều này nói lên Đoàn Đức Thao đã đánh mất chính kiến, dần dần biến thành tay sai của Tề Vương rồi. Lý Kiến Thành lại hỏi:
-Huynh đệ của ngươi nói tối nay Tề Vương muốn động thủ, là ám chi y muốn tấn công Đông cung sao?
-Điều này... Cụ thể phương án hành động ra sao thì huynh đệ của thần không được biết, y không phải là nhân vật trọng yếu. Tuy nhiên, căn cứ vào mệnh lệnh mà y nhận được, canh ba đêm nay, ba ngàn tư binh của Tề Vương toàn bộ xuất động, hẳn là tấn công Đông cung.
Lý Kiến Thành gật gật đầu:
-Chuyện này ngươi làm rất khá, đi xuống nghỉ ngoi trước đi!
-Tạ Điện hạ khích lệ. Vi thần cáo lui trước!
Dương Tuấn vừa mới đi xuống, Vương Khuê vốn luôn trầm mặc liền nói:
-Điện hạ, sự tình người này nói có chút kỳ quái.
-Kỳ quái gì?
Vương Khuê cười lạnh một tiếng:
-Điện hạ cho rằng cái loại người như Dương Vanh có khả năng nhìn thấy danh sách giết người cơ mật của Tề Vương sao? Còn có cái “Tề Vương lệnh” này hoàn toàn được làm bằng bạc. Dựa theo cấp bậc phân phối, kim bài hẳn là do Tề Vương giữ, ngân bài hẳn là được trao cho một vài nhân vật trọng yếu. Hạng người như Dương Vanh, nhiều lắm là nhận được một cái lệnh đồng bài. Nhưng không ngờ y lại có thể lấy ra hai cái ngân bài, còn rất phóng khoáng đưa cho Kỳ huynh một cái. Điện hạ không cảm thấy kỳ quái sao?
Lý Kiến Thành gật gật đầu. Những điều Vương Khuê nói quả thật rất có đạo lý. Ánh mất của y dừng lại trên người Vương Khuê:
-Vậy ý của ngươi là phải...
-Vi thần tạm thòi phỏng đoán, đây thật ra là kế của Tề Vương, muốn mượn miệng của Dương Tuấn đến nói cho Điện hạ một sự tình.
Lý Kiến Thành nhướng mày, không hiểu hỏi:
-Nhưng... Điều y muốn nói là gì? Không có ý nghĩa gì! Ta đương nhiên biết nếu không phải Tề Vương động thủ vào đêm nay thì là đêm mai.
Sài Thiệu ờ bên cạnh vỗ tay một cái:
-Thần hiểu được!
Lý Kiến Thành và Vương Khuê cùng nhau hướng hắn nhìn lại, Sài Thiệu hừ một cái thật mạnh:
-Tề Vương hẳn là cố ý mượn việc Dương Vanh có thể thoải mái thông hành để chúng ta có những phán đoán sai lầm, khiến chúng ta nghĩ là Đoàn Đức Thao đã theo phe Tề Vương.
Sài Thiệu nhặt “Tề Vương lệnh” lên, lạnh lùng nói:
-Nếu thần đoán không sai, cái “Tề Vương lệnh” này hẳn phải có điều kiện. Nói không chừng, tổng cộng cũng chỉ có hai cái có thể thông hành, về phần tư binh trên đường phố vân vân, khẳng định là không cho phép.
-Sài Tướng quân nói đúng.
Vương Khuê bên cạnh cũng bổ sung:
-Tề Vương muốn xuống tay với Điện hạ cũng thật sự không dễ dàng. Đông cung có Vũ lâm quân canh gác nghiêm mật, y căn bản là không vào được. Nếu y muốn dũng mãnh cường cường công thì sẽ dẫn tới càng nhiều Vũ lâm quân hơn nữa. Nếu vậy y làm sao có thể ra tay với Điện hạ? Chi có một biện pháp, chính là dụ Điện hạ ra khỏi Đông cung, tỷ như là dụ vào cung chẳng hạn.
Lý Kiến Thành hiểu ra, gật gật đầu, cũng nói tiếp:
-Cho nên Tề Vương lợi dụng Dương Tuấn đến truyền cho ta một tin tức, Đoàn Đức Thao đã đầu hàng Tề Vương, để cho ta tin tường, Tề Vương sẽ dùng quân đội của Đoàn Đức Thao để phát động binh biến, để ta tin là y có thể dễ dàng điều quân tấn công Đông cung, là thế phải không?
-Đúng là như thế!
Vừa dứt lòi, ngoài cửa có Thị vệ gấp gáp bẩm báo:
-Điện hạ, trong cung có người khẩn cấp truyền tin đến!
Mấy người Lý Kiến Thành và Sài Thiệu nhìn nhau, phối họp thật sự ăn ý nha!
Lý Kiến Thành bước nhanh đến đại điện, một gã hoạn quan đang lo lắng đi đi lại lại, vừa thấy Lý Kiến Thành đến, y nhào lên quỳ xuống đất khóc lớn:
-Điện hạ! Thánh thượng... Thánh thượng băng hà rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook