Thiên Hạ Kiêu Hùng
-
Chương 1080: Đại chiến Tùy Đường (22)
Nghĩ vậy, Lý Kiến Thành hừ lạnh một tiếng:
- Tề Vương đến tột cùng là bệnh thật hay giả bệnh ta cũng mặc kệ, ta chỉ muốn biết câu trả lời, rốt cuộc Tề Vương có xuất binh hay không?
Vương Thúc Bảo là người vô cùng khôn ngoan, chỉ có điều do nhân phẩm có chút thấp kém nên dần dần bị Lý Uyên vứt bỏ, y biết phải đối phó với cục diện trước mặt như thế nào cho tốt, không chút hoang mang nói:
-Điện hạ, lúc trước, khi Bệ hạ đem quân quyền của bốn mươi ngàn quân giao cho Tề Vương, người có nói rất rõ ràng. Bốn mươi ngàn quân này phụ trách bảo vệ xung quanh kinh thành, không cho phép tự tiện rời khỏi kinh thành một bước. Tề Vương Điện hạ cẩn tuân thánh ý, không dám phạm chút sai lầm. Hiện tại Thái tử Điện hạ yêu cầu quân đội ra khỏi thành đánh giặc, thần xin phép hỏi Điện hạ, rốt cuộc là ý chỉ của Thánh thượng lớn, hay ý chỉ của Điện hạ lớn?
-Ngươi …
Lý Kiến Thành thấy gã nói chuyện không chút khách khí, trong lòng tức giận. Cuối cùng y cũng nhịn được sự tức giận xuống, bình tĩnh nói:
-Tần Vương ở Thiển Thủy Nguyên thất lợi, hiện giờ rất cần có viện quân. Hiện tại quân đội cao cấp của Đại Đường chỉ còn lại bốn mươi ngàn quân này là có thể điều động. Hy vọng Tề Vương có thể lấy đại cục làm trọng. Lấy đại cục làm trọng.
-Điện hạ, lời vừa nói khiến thần thấy ngạc nhiên. Quân đội Tần Vương bất lợi, cần viện quân, cái đó thần có thể hiểu được. Nhưng quân đội thủ thành chẳng lẽ cũng không phải là lấy đại cục làm trọng sao? Hiện tại khắp Quan Trung, nơi nào mà không có nguy cơ. Hôm trước quân đội của Trình Giảo Kim còn xuất hiện ở Bá Thượng, mười lăm ngàn đại quân đã chiếm lĩnh Quan Đông, nhằm hướng Trường An xuất phát. Nếu Tề Vương đem đội quân kia điều ra khỏi thành, Trường An phải làm sao bây giờ? Bây giờ là Trường An trọng yếu, hay huyện Tân Bình trọng yếu? Thần thấy lúc này Tần Vương hẳn nên rút toàn bộ quân đội về Trường An, đấy mới là lấy đại cục làm trọng.
…
Ngươi của hai bên tranh luận một hồi, cuối cùng giải tán trong không vui. Tề Vương Lý Nguyên Cát nhất định không chịu phái binh ra, vạn bất đắc dĩ, Lý Kiến Thành đành phải trở về Đông cung. Trên xa giá, Lý Kiến Thành tâm trạng nặng nề, y đang suy nghĩ đối sách cuối cùng. Mặc dù có một số việc y không muốn đối mặt, cũng không muốn lo lắng, nhưng hiện giờ, nguy cơ ngày càng sâu, thời gian cũng ngày càng cấp bách, y cũng không có lựa chọn nào khác.
Có lẽ Tần Vương hồi kinh mới là giải pháp cuối cùng để giải quyết nguy cơ, để Tần Vương đối phó Nguyên Cát. Tuy nhiên, trước khi đưa ra quyết định cuối cùng này, y còn cần làm một chuyện, y cần đi thăm hỏi Ngự lâm quân Đại tướng quân Trưởng Tôn Thuận Đức. Nghĩ vậy, Lý Kiến Thành lập tức ra lệnh:
-Đi Hoàng thành!
…
Huyện Tân Bình cách Thiển Thủy Nguyên khoảng chừng tám mươi dặm, là một cái huyện thành ở phía nam Thiển Thủy Nguyên. Từ sau khi thất bại ở Thiển Thủy Nguyên, Lý Thế Dân dẫn tàn quân lùi về đến chỗ này, chỉnh đốn bại binh, chỉ còn lại có hơn mười bảy ngàn người, quân đội đã tổn thất hơn phân nửa. Quan trọng hơn là, lương thực và quân tư của quân Đường hầu như đã bị đánh mất hoàn toàn. Lương thực tồn trữ của huyện Tân Bình chỉ đủ cho quân Đường ăn trong bốn ngày.
Nói cách khác, trong vòng ba ngày tới, nếu lương thực không thể kịp thời đưa đến huyện Tân Bình, vậy thì cho dù quân Tùy không xuôi nam, quân Đường cũng không thể không rút khỏi huyện Tân Binh, trở về Trường An.
Trong màn đêm, Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đứng trên trường thành chậm rãi đi tới, suy nghĩ thật sâu. Y đang suy nghĩ về tương lai Đại Đường, suy nghĩ về vận mệnh của mình. Thật ra, trong lòng Lý Thế Dân cực kỳ rõ ràng, từ sau khi thất bại ở Kinh Tương, định mệnh diệt vong của Đại Đường đã được xác định. Hán Trung bị quân Tùy công chiếm, thời khắc diệt vong sắp sửa xảy ra.
Đại thế đã định. Lúc này, cho dù quân Đường có giành được một trận thắng lợi, cũng không cải biến được vận mệnh thất bại cuối cùng. Trong lòng Lý Thế Dân tràn đầy chua xót. Nếu như Dương Nguyên Khánh không xuất hiện, chỉ cần triều Tùy diệt vong, như vậy, đối với triều Đường mà nói, bất kể là Tiết Cử, Lưu Vũ Chu, Lương Sư Đô, Đậu Kiến Đức hay Lý Mật, Vương Thế Sung, Tiêu Tiển, tiêu diệt bọn họ là việc không quá khó khăn. Bởi vì đám quân phiệt cát cứ này không có căn cơ, không chiếm được sự ủng hộ của các loại thế lực quý tộc kiểu như quý tộc Quan Lũng, bọn họ nhất định không thể tồn tại lâu dài.
Nhưng việc Dương Nguyên Khánh thành lập tân triều Tùy lại khác. Y không chỉ chiếm được sự ủng hộ của các thế lực triều Tùy cũ, còn chiếm được sự ủng hộ của thế lực quý tộc Sơn Đông. Đúng là nhờ có những thế lực này ủng hộ, mới khiến cho tân triều Tùy đứng vững vàng ở Hà Đông, Hà Bắc, từng bước từng bước nuốt lấy thiên hạ.
Mà triều Đường, thành cũng do quý tộc Quan Lũng, bại cũng do quý tộc Quan Lũng. Nếu không phải quý tộc Quan Lũng khống chế lượng lớn đất đai, nếu triều Đường có thể thuận lợi thi hành lệnh quân điền, quân Đường cũng sẽ không rơi vào tình cảnh bị động như ngày hôm nay.
-Điện hạ còn muốn đánh với quân Tùy một trận nữa sao?
Chẳng biết từ lúc nào, Phòng Huyền Linh đã xuất hiện sau lưng y.
Lý Thế Dân gật gật đầu, thở dài nói:
-Gặp thất bại liên tiếp như vậy, thật không cam lòng!
-Hiện tại thần cảm thấy người nên buông tay.
Phòng Huyền Linh hạ giọng nói.
Một lúc lâu sau Lý Thế Dân không nói gì. Y trầm mặc ngắm nhìn bóng đêm. Bóng tối rất sâu, rất đen, khiến y không thể nhìn thấy điểm cuối.
-Điện hạ còn tính toán trở về Trường An sao?
Phòng Huyền Linh hỏi rất kín đáo.
Lý Thế Dân cười khổ một tiếng:
- Nói thật, ta cũng không biết nữa.
Y chắp tay sau lưng, nhìn bầu trời đêm, thở dài một tiếng:
-Cho dù đoạt vị thành công, nhưng khi trở thành vua mất nước, vậy thì có ý nghĩa gì?
Đúng lúc này, một gã kỵ binh báo tin khẩn cấp chạy tới, một lát sau đã đến dưới chân thành hô to:
-Ta được Thái tử Điện hạ phái ra truyền tin khẩn cấp đến Tần Vương. Mau mau mở cửa!
Không bao lâu sau, mấy tên lính đem tên lính báo tin lên đầu thành, đi đến trước mặt Lý Thế Dân. Tên lính báo tin lấy ra một phong thư, hai tay dâng lên cho Lý Thế Dân:
-Thái tử Điện hạ có thư tín khẩn cấp, mời Tần Vương xem.
Lý Thế Dân tiếp nhận thư tín, mở ra. Một gã thân binh đốt đuốc lên, chiếu sáng thư tín. Lý Thế Dân nhìn qua một lần, trên mặt không ngăn được một nụ cười lạnh. Chuyện đã đến nước này, Tề Vương vẫn nắm chặt quân quyền không buông, xem ra y rất hy vọng mình sẽ hồi kinh. Một khi đã như vậy, ta sẽ thành toàn cho y.
Lý Thế Dân không chút nghi ngờ, lập tức hạ lệnh:
-Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân tập kết, lập tức trở về Trường An.
Sau khi cuộc chiến ở Thiển Thủy Nguyên kết thúc, Dương Nguyên Khánh cũng không lập tức chỉ huy quân đội xuôi nam mà để toàn quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn hai ngày. Hắn biết rõ Trường An đang phát sinh nội chiến.
Nếu quân Tùy bức bách quá chặt, ngược lại sẽ khiến cho ba huynh đệ đồng lòng ngăn địch. Nếu thả lỏng một chút, như vậy nội chiến giữa bọn họ chắc chắn sẽ bùng nổ. Cứ như vậy, hắn cuối cùng cướp lấy Trường An, cũng không gặp phải trắc trở quá lớn.
Dương Nguyên Khánh rất rõ ràng cục hiện tại. Bắc tuyến có một trăm ngàn đại quân, đông tuyến có mười lăm ngàn đại quân, còn có một trăm ngàn đại quân Tùy ở tây tuyến cũng đã đột phá Đại Chấn Quan, giết vào quận Phù Phong, hướng Trường An xuất phát, còn có năm mươi ngàn quân Tùy ở nam tuyến, sau khi chỉnh biên xong cũng đã phong tỏa toàn bộ thông đạo xuôi nam. Sắp có ba trăm năm mươi ngàn đại quân bao vây Trường An, mặc kệ quân Đường gây sức ép thế nào, đại thế cũng đã mất.
Lúc này, đại doanh quân Tùy cũng đã rời khỏi Thiển Thủy Nguyên, chậm rãi di chuyển dọc theo sông Kính Thủy xuôi nam, cuối cùng trú đóng ở một thung lũng nằm giữa đồng trống, cách huyện Tân Bình ước chừng mười lăm dặm.
Vào lúc canh hai, khi Dương Nguyên Khánh vừa đi vào giấc ngủ thì bị thân binh đánh thức:
-Điện hạ! Điện hạ!
Dương Nguyên Khánh ngồi dậy hỏi:
-Chuyện gì?
-Thám báo truyền đến tin tình báo, quân Đường ở huyện Tân Bình đã rút về hướng nam. Ngưu Tướng quân xin chỉ thị của Điện hạ, có muốn tập kết quân đội hay không?
Dương Nguyên Khánh đứng dậy đi ra lều lớn liền thấy Ngưu Tiến Đạt và vài tên thám báo đang đứng ở ngoài trướng vải chờ mệnh lệnh. Thấy Dương Nguyên Khánh đi ra, Ngưu Tiến Đạt lập tức tiến lên bẩm báo:
-Khởi bẩm Điện hạ, quân Đường ở huyện Tân Bình đã rút lui, chúng ta có truy kích hay không?
Dương Nguyên Khánh híp mắt nhìn đen kịt bầu trời đêm, hắn dứt khoát hạ lệnh:
-Lập tức tập kết bốn mươi ngàn kỵ binh, suốt đêm truy kích quân Đường!
Mệnh lệnh được ban ra, một khắc đồng hồ sau (15 phút), bốn mươi ngàn kỵ binh nhanh chóng tập kết. Dương Nguyên Khánh tự mình thống lĩnh bốn mươi ngàn thiết kỵ binh, lao ra khỏi đại doanh, dọc theo đường lớn rộng mở, nhằm thẳng hướng nam lao nhanh. Mặt đất chấn động, khí thế hào hung, tiếng vó ngựa như sấm rền truyền xa đến vài dặm.
Lý Thế Dân suất lĩnh quân đội rời khỏi huyện Tân Bình đã được bốn mươi dặm, tiến vào bình nguyên Quan Trung rộng lớn. Lúc này, vài tên thám báo chạy gấp tới, hoảng sợ vạn phần, vội vàng bẩm báo:
-Điện hạ, kỵ binh quân Tùy giết đến rồi!
Lý Thế Dân chấn động, quay đầu nhìn về hướng bắc, chỉ thấy ở phương bắc là một mảnh mờ mịt, khói bụi tràn ngập che lấp ánh trăng.
Rất nhanh, mặt đất bắt đầu rung lên, tiếng vó ngựa như sấm rền vang lên ở phương bắc. Quân Đường hoảng sợ hô to:
-Quân Tùy đến rồi!
Lý Thế Dân lớn tiếng quát:
-Không được bối rối, bày trận!
- Tề Vương đến tột cùng là bệnh thật hay giả bệnh ta cũng mặc kệ, ta chỉ muốn biết câu trả lời, rốt cuộc Tề Vương có xuất binh hay không?
Vương Thúc Bảo là người vô cùng khôn ngoan, chỉ có điều do nhân phẩm có chút thấp kém nên dần dần bị Lý Uyên vứt bỏ, y biết phải đối phó với cục diện trước mặt như thế nào cho tốt, không chút hoang mang nói:
-Điện hạ, lúc trước, khi Bệ hạ đem quân quyền của bốn mươi ngàn quân giao cho Tề Vương, người có nói rất rõ ràng. Bốn mươi ngàn quân này phụ trách bảo vệ xung quanh kinh thành, không cho phép tự tiện rời khỏi kinh thành một bước. Tề Vương Điện hạ cẩn tuân thánh ý, không dám phạm chút sai lầm. Hiện tại Thái tử Điện hạ yêu cầu quân đội ra khỏi thành đánh giặc, thần xin phép hỏi Điện hạ, rốt cuộc là ý chỉ của Thánh thượng lớn, hay ý chỉ của Điện hạ lớn?
-Ngươi …
Lý Kiến Thành thấy gã nói chuyện không chút khách khí, trong lòng tức giận. Cuối cùng y cũng nhịn được sự tức giận xuống, bình tĩnh nói:
-Tần Vương ở Thiển Thủy Nguyên thất lợi, hiện giờ rất cần có viện quân. Hiện tại quân đội cao cấp của Đại Đường chỉ còn lại bốn mươi ngàn quân này là có thể điều động. Hy vọng Tề Vương có thể lấy đại cục làm trọng. Lấy đại cục làm trọng.
-Điện hạ, lời vừa nói khiến thần thấy ngạc nhiên. Quân đội Tần Vương bất lợi, cần viện quân, cái đó thần có thể hiểu được. Nhưng quân đội thủ thành chẳng lẽ cũng không phải là lấy đại cục làm trọng sao? Hiện tại khắp Quan Trung, nơi nào mà không có nguy cơ. Hôm trước quân đội của Trình Giảo Kim còn xuất hiện ở Bá Thượng, mười lăm ngàn đại quân đã chiếm lĩnh Quan Đông, nhằm hướng Trường An xuất phát. Nếu Tề Vương đem đội quân kia điều ra khỏi thành, Trường An phải làm sao bây giờ? Bây giờ là Trường An trọng yếu, hay huyện Tân Bình trọng yếu? Thần thấy lúc này Tần Vương hẳn nên rút toàn bộ quân đội về Trường An, đấy mới là lấy đại cục làm trọng.
…
Ngươi của hai bên tranh luận một hồi, cuối cùng giải tán trong không vui. Tề Vương Lý Nguyên Cát nhất định không chịu phái binh ra, vạn bất đắc dĩ, Lý Kiến Thành đành phải trở về Đông cung. Trên xa giá, Lý Kiến Thành tâm trạng nặng nề, y đang suy nghĩ đối sách cuối cùng. Mặc dù có một số việc y không muốn đối mặt, cũng không muốn lo lắng, nhưng hiện giờ, nguy cơ ngày càng sâu, thời gian cũng ngày càng cấp bách, y cũng không có lựa chọn nào khác.
Có lẽ Tần Vương hồi kinh mới là giải pháp cuối cùng để giải quyết nguy cơ, để Tần Vương đối phó Nguyên Cát. Tuy nhiên, trước khi đưa ra quyết định cuối cùng này, y còn cần làm một chuyện, y cần đi thăm hỏi Ngự lâm quân Đại tướng quân Trưởng Tôn Thuận Đức. Nghĩ vậy, Lý Kiến Thành lập tức ra lệnh:
-Đi Hoàng thành!
…
Huyện Tân Bình cách Thiển Thủy Nguyên khoảng chừng tám mươi dặm, là một cái huyện thành ở phía nam Thiển Thủy Nguyên. Từ sau khi thất bại ở Thiển Thủy Nguyên, Lý Thế Dân dẫn tàn quân lùi về đến chỗ này, chỉnh đốn bại binh, chỉ còn lại có hơn mười bảy ngàn người, quân đội đã tổn thất hơn phân nửa. Quan trọng hơn là, lương thực và quân tư của quân Đường hầu như đã bị đánh mất hoàn toàn. Lương thực tồn trữ của huyện Tân Bình chỉ đủ cho quân Đường ăn trong bốn ngày.
Nói cách khác, trong vòng ba ngày tới, nếu lương thực không thể kịp thời đưa đến huyện Tân Bình, vậy thì cho dù quân Tùy không xuôi nam, quân Đường cũng không thể không rút khỏi huyện Tân Binh, trở về Trường An.
Trong màn đêm, Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đứng trên trường thành chậm rãi đi tới, suy nghĩ thật sâu. Y đang suy nghĩ về tương lai Đại Đường, suy nghĩ về vận mệnh của mình. Thật ra, trong lòng Lý Thế Dân cực kỳ rõ ràng, từ sau khi thất bại ở Kinh Tương, định mệnh diệt vong của Đại Đường đã được xác định. Hán Trung bị quân Tùy công chiếm, thời khắc diệt vong sắp sửa xảy ra.
Đại thế đã định. Lúc này, cho dù quân Đường có giành được một trận thắng lợi, cũng không cải biến được vận mệnh thất bại cuối cùng. Trong lòng Lý Thế Dân tràn đầy chua xót. Nếu như Dương Nguyên Khánh không xuất hiện, chỉ cần triều Tùy diệt vong, như vậy, đối với triều Đường mà nói, bất kể là Tiết Cử, Lưu Vũ Chu, Lương Sư Đô, Đậu Kiến Đức hay Lý Mật, Vương Thế Sung, Tiêu Tiển, tiêu diệt bọn họ là việc không quá khó khăn. Bởi vì đám quân phiệt cát cứ này không có căn cơ, không chiếm được sự ủng hộ của các loại thế lực quý tộc kiểu như quý tộc Quan Lũng, bọn họ nhất định không thể tồn tại lâu dài.
Nhưng việc Dương Nguyên Khánh thành lập tân triều Tùy lại khác. Y không chỉ chiếm được sự ủng hộ của các thế lực triều Tùy cũ, còn chiếm được sự ủng hộ của thế lực quý tộc Sơn Đông. Đúng là nhờ có những thế lực này ủng hộ, mới khiến cho tân triều Tùy đứng vững vàng ở Hà Đông, Hà Bắc, từng bước từng bước nuốt lấy thiên hạ.
Mà triều Đường, thành cũng do quý tộc Quan Lũng, bại cũng do quý tộc Quan Lũng. Nếu không phải quý tộc Quan Lũng khống chế lượng lớn đất đai, nếu triều Đường có thể thuận lợi thi hành lệnh quân điền, quân Đường cũng sẽ không rơi vào tình cảnh bị động như ngày hôm nay.
-Điện hạ còn muốn đánh với quân Tùy một trận nữa sao?
Chẳng biết từ lúc nào, Phòng Huyền Linh đã xuất hiện sau lưng y.
Lý Thế Dân gật gật đầu, thở dài nói:
-Gặp thất bại liên tiếp như vậy, thật không cam lòng!
-Hiện tại thần cảm thấy người nên buông tay.
Phòng Huyền Linh hạ giọng nói.
Một lúc lâu sau Lý Thế Dân không nói gì. Y trầm mặc ngắm nhìn bóng đêm. Bóng tối rất sâu, rất đen, khiến y không thể nhìn thấy điểm cuối.
-Điện hạ còn tính toán trở về Trường An sao?
Phòng Huyền Linh hỏi rất kín đáo.
Lý Thế Dân cười khổ một tiếng:
- Nói thật, ta cũng không biết nữa.
Y chắp tay sau lưng, nhìn bầu trời đêm, thở dài một tiếng:
-Cho dù đoạt vị thành công, nhưng khi trở thành vua mất nước, vậy thì có ý nghĩa gì?
Đúng lúc này, một gã kỵ binh báo tin khẩn cấp chạy tới, một lát sau đã đến dưới chân thành hô to:
-Ta được Thái tử Điện hạ phái ra truyền tin khẩn cấp đến Tần Vương. Mau mau mở cửa!
Không bao lâu sau, mấy tên lính đem tên lính báo tin lên đầu thành, đi đến trước mặt Lý Thế Dân. Tên lính báo tin lấy ra một phong thư, hai tay dâng lên cho Lý Thế Dân:
-Thái tử Điện hạ có thư tín khẩn cấp, mời Tần Vương xem.
Lý Thế Dân tiếp nhận thư tín, mở ra. Một gã thân binh đốt đuốc lên, chiếu sáng thư tín. Lý Thế Dân nhìn qua một lần, trên mặt không ngăn được một nụ cười lạnh. Chuyện đã đến nước này, Tề Vương vẫn nắm chặt quân quyền không buông, xem ra y rất hy vọng mình sẽ hồi kinh. Một khi đã như vậy, ta sẽ thành toàn cho y.
Lý Thế Dân không chút nghi ngờ, lập tức hạ lệnh:
-Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân tập kết, lập tức trở về Trường An.
Sau khi cuộc chiến ở Thiển Thủy Nguyên kết thúc, Dương Nguyên Khánh cũng không lập tức chỉ huy quân đội xuôi nam mà để toàn quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn hai ngày. Hắn biết rõ Trường An đang phát sinh nội chiến.
Nếu quân Tùy bức bách quá chặt, ngược lại sẽ khiến cho ba huynh đệ đồng lòng ngăn địch. Nếu thả lỏng một chút, như vậy nội chiến giữa bọn họ chắc chắn sẽ bùng nổ. Cứ như vậy, hắn cuối cùng cướp lấy Trường An, cũng không gặp phải trắc trở quá lớn.
Dương Nguyên Khánh rất rõ ràng cục hiện tại. Bắc tuyến có một trăm ngàn đại quân, đông tuyến có mười lăm ngàn đại quân, còn có một trăm ngàn đại quân Tùy ở tây tuyến cũng đã đột phá Đại Chấn Quan, giết vào quận Phù Phong, hướng Trường An xuất phát, còn có năm mươi ngàn quân Tùy ở nam tuyến, sau khi chỉnh biên xong cũng đã phong tỏa toàn bộ thông đạo xuôi nam. Sắp có ba trăm năm mươi ngàn đại quân bao vây Trường An, mặc kệ quân Đường gây sức ép thế nào, đại thế cũng đã mất.
Lúc này, đại doanh quân Tùy cũng đã rời khỏi Thiển Thủy Nguyên, chậm rãi di chuyển dọc theo sông Kính Thủy xuôi nam, cuối cùng trú đóng ở một thung lũng nằm giữa đồng trống, cách huyện Tân Bình ước chừng mười lăm dặm.
Vào lúc canh hai, khi Dương Nguyên Khánh vừa đi vào giấc ngủ thì bị thân binh đánh thức:
-Điện hạ! Điện hạ!
Dương Nguyên Khánh ngồi dậy hỏi:
-Chuyện gì?
-Thám báo truyền đến tin tình báo, quân Đường ở huyện Tân Bình đã rút về hướng nam. Ngưu Tướng quân xin chỉ thị của Điện hạ, có muốn tập kết quân đội hay không?
Dương Nguyên Khánh đứng dậy đi ra lều lớn liền thấy Ngưu Tiến Đạt và vài tên thám báo đang đứng ở ngoài trướng vải chờ mệnh lệnh. Thấy Dương Nguyên Khánh đi ra, Ngưu Tiến Đạt lập tức tiến lên bẩm báo:
-Khởi bẩm Điện hạ, quân Đường ở huyện Tân Bình đã rút lui, chúng ta có truy kích hay không?
Dương Nguyên Khánh híp mắt nhìn đen kịt bầu trời đêm, hắn dứt khoát hạ lệnh:
-Lập tức tập kết bốn mươi ngàn kỵ binh, suốt đêm truy kích quân Đường!
Mệnh lệnh được ban ra, một khắc đồng hồ sau (15 phút), bốn mươi ngàn kỵ binh nhanh chóng tập kết. Dương Nguyên Khánh tự mình thống lĩnh bốn mươi ngàn thiết kỵ binh, lao ra khỏi đại doanh, dọc theo đường lớn rộng mở, nhằm thẳng hướng nam lao nhanh. Mặt đất chấn động, khí thế hào hung, tiếng vó ngựa như sấm rền truyền xa đến vài dặm.
Lý Thế Dân suất lĩnh quân đội rời khỏi huyện Tân Bình đã được bốn mươi dặm, tiến vào bình nguyên Quan Trung rộng lớn. Lúc này, vài tên thám báo chạy gấp tới, hoảng sợ vạn phần, vội vàng bẩm báo:
-Điện hạ, kỵ binh quân Tùy giết đến rồi!
Lý Thế Dân chấn động, quay đầu nhìn về hướng bắc, chỉ thấy ở phương bắc là một mảnh mờ mịt, khói bụi tràn ngập che lấp ánh trăng.
Rất nhanh, mặt đất bắt đầu rung lên, tiếng vó ngựa như sấm rền vang lên ở phương bắc. Quân Đường hoảng sợ hô to:
-Quân Tùy đến rồi!
Lý Thế Dân lớn tiếng quát:
-Không được bối rối, bày trận!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook