Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng]
-
Chương 119: Sống là để chết
Lôi Bố nằm trên đất, điên cuồng hét lên.
Đau đớn khiến cho hắn tỉnh táo, cũng khiến hắn sụp đổ, tuyệt vọng.
Hắn biết rõ đôi chân của mình e rằng đã hỏng rồi.
Càng đáng sợ là kẻ địch lại nhân cơ hội này ào ào xông đến, đồng loạt hạ thủ với hắn.
Đao vẫn đang ở trong tay hắn.
Hắn cũng cố hết sức chống cự.
Hắn không muốn chết, hắn muốn sống tiếp.
Có thể sao?
Không ai muốn chết, nhưng rốt cuộc vẫn phải chết.
Có thể nói con người sống là để chết, sống một ngày là một ngày, sống một lúc là một lúc, cho đến chết mới thôi.
Có thể sống vui vẻ, ai không muốn sống?
Nhưng sống chết đâu phải do ý người.
Những người xông lên, ai ai cũng muốn hắn chết, người người đều muốn hắn chết.
Hắn lăn trên đất, ánh đao như tuyết lại chém ngã hai ba người.
Hổ giận bị thương, dù sao mấy con chó nhỏ cũng không thể lăng nhục được.
Nhưng người xông lên đã giết đến đỏ mắt.
Bọn họ đều cầm binh khí xông đến, người không có binh khí thì vớ được cái gì dùng cái đó. Có người dùng mảnh gỗ, cánh cửa, có người dùng cái ghế, cái bàn, thậm chí có người còn dùng đũa, đế cắm nến, vừa thấy hắn là giống như phát điên đâm tới, đập tới. Chỉ có một mục đích, đó là giết chết hắn.
Lôi Bố rất sợ hãi.
Hắn biết mình đã sắp xong đời, mà tất cả đều là do chính hắn gây nên.
Những kẻ này đã điên rồi.
Những kẻ giống như điên này muốn giết hắn, là vì hắn đã giết đến mức khiến cho bọn họ phát điên.
Hắn đã quá sơ ý.
Hắn không xem nhẹ “tác dụng” của trẻ con. Khi chiến đấu vừa bắt đầu, hắn đã tấn công hai đứa trẻ này để phân tán sự chú ý của mọi người, đồng thời uy hiếp những cao thủ có mặt. Nhưng hắn vẫn xem nhẹ “năng lực tác chiến” của trẻ con, cho dù bọn chúng lương thiện ôn hòa, cũng đủ khiến gia trưởng hao hết tâm huyết, cúc cung tận tụy, nuôi dưỡng thành người, vì vậy mà giảm thọ bệnh tật, nhiều không đếm xuể, thậm chí còn không biết vì sao mà chết, huống hồ là lúc bọn chúng có địch ý với ngươi.
Bởi vì Lôi Bố xem thường năng lực phản kích của chúng, cho nên hắn đã nằm xuống, đứng không nổi nữa.
Chỉ trong phút chốc, hắn đã ngăn cản mấy cái đĩa, lại đánh văng một cây gậy, hai thanh đao, cộng thêm một cái bàn tính, đồng thời còn tránh khỏi ba mũi tiêu đuôi én, hai hạt sen bằng sắt, còn phản kích chém ngã hai người. Nhưng hắn vẫn bị người ta đá một cước (một cước này đủ khiến hắn nôn tim nôn phổi), lại bị nước nóng tạt lên người, còn bị người ta đâm một đao vào mông.
Hắn bị thương nghiêm trọng, đao pháp càng loạn, đột nhiên phát hiện trong tay không phải đao, mà là một con rắn, đang há mồm muốn cắn vào hắn.
Hắn vội vàng vứt đao, mới biết lại là ảo giác.
Nhưng đao đã không còn, kẻ địch lại càng nhiều.
Lần này đến phiên hắn gào lên, thân thể lăn đến đâu, tay vớ được cái gì liền dùng cái đó, liều mạng đến cùng.
Hắn vớ được một sợi roi da, liền quất ngã hai người, cuối cùng bị người ta đoạt mất. Hắn lại vớ được một chiếc yên ngựa, dùng làm khiên đánh mười bảy mười tám chiêu, mới bị người ta dùng đại đao chém rách. Hắn lại vớ được một thứ khác, ngăn bảy tám chiêu, còn đánh ngã một kẻ địch, mới biết đó là một đoạn chân người.
Lúc này ánh nến chập chờn, ánh sáng mờ mịt, mọi người đã giết đến choáng váng, đánh đến điên cuồng.
Lôi Bố vẫn ngoan cố chống cự.
Hắn đoạt được một chiếc giản thép (vũ khí giống như cây sắt gắn vào chuôi kiếm), vung vẩy mấy cái, thép đồng lại biến thành thép cuộn, quấn vào cánh tay phải của hắn mấy vòng, lập tức máu tươi đầm đìa.
Hắn vội vàng vứt giản, lại lấy được một cây móc câu, lập tức móc đứt đầu một kẻ địch, sau đó móc câu lại biến thành một con chim “mổ” vào mặt hắn.
Hắn vội vàng vứt đi, con chim rơi xuống đất, lại biến thành móc câu.
Khi hắn hiểu ra đó là huyễn tượng, lại trúng phải một bổng.
Hắn vồ lấy bổng nanh sói, một tay múa bổng, đánh ra mấy chiêu vù vù, quét ra mấy đường mạnh mẽ, bức lui kẻ địch, đột nhiên bổng lại biến thành một con rết lớn.
Hắn nhìn thấy trước mặt có một người đang xông về phía mình, đó là Ngư Thiên Lương.
Hắn lập tức tỉnh ngộ, đó nhất định là ảo giác, trên tay hắn nhất định là bổng nanh sói chứ không phải con rết.
Không có con rết nào to như vậy, dài như vậy, lớn như vậy.
Đối phương muốn hắn vứt côn, sau đó mới hạ độc thủ với hắn. Tất cả ảo cảnh đều là do con ả chết tiệt này làm ra.
Cho nên hắn cầm thẳng bổng, liều chết không buông.
Hắn dùng bổng phản kích, không ngờ “bổng” lại “cắn” hắn một cái.
Đó thật sự là con rết.
Lúc này trước mắt hắn đã tối đen, sao vàng tỏa ra.
Hắn đã không chống đỡ được nữa.
Ngư cô nương đã lao đến bên phải hắn.
Vòng thép kia vẫn “cắn” vào cánh tay phải của hắn, khiến hắn không phát hiện Ngư Hảo Thu đã từ góc chết bên phải phát ra “tâm của nữ nhân, kim dưới đáy biển”.
Nàng muốn hắn chết, nàng muốn lấy mạng hắn.
Cho dù hắn phát hiện nàng hạ độc thủ, cũng không thể nào tập trung chú ý, bởi vì kéo, kiếm, tay của Tôn Thanh Nha, Tống Triển Mi, Dư Mặc Nhiên đã đồng loạt đánh vào hắn.
Hắn biết mình sẽ chết, bởi vì hắn đã mất đi năng lực phản kháng.
Ngay lúc này, chợt nghe một tiếng kêu quái gở.
Không phải một tiếng, mà là ba tiếng.
Ba loại âm thanh liên tục vang lên, đầu tiên là tiếng gào thét, sau đó là tiếng rầm rầm, cuối cùng là tiếng “phịch”, rơi xuống bên cạnh Lôi Bố.
Chợt nghe một người kêu lớn với Lôi Bố:
- Ngươi giúp ta, ngươi cứu ta!
Trong nháy mắt này, Lôi Bố thật không biết nên cười thì tốt, nên khóc thì tốt, hay là chết đi cho rồi.
Với tình cảnh của hắn hiện giờ, lại còn có kẻ muốn hắn cứu người?
Đau đớn khiến cho hắn tỉnh táo, cũng khiến hắn sụp đổ, tuyệt vọng.
Hắn biết rõ đôi chân của mình e rằng đã hỏng rồi.
Càng đáng sợ là kẻ địch lại nhân cơ hội này ào ào xông đến, đồng loạt hạ thủ với hắn.
Đao vẫn đang ở trong tay hắn.
Hắn cũng cố hết sức chống cự.
Hắn không muốn chết, hắn muốn sống tiếp.
Có thể sao?
Không ai muốn chết, nhưng rốt cuộc vẫn phải chết.
Có thể nói con người sống là để chết, sống một ngày là một ngày, sống một lúc là một lúc, cho đến chết mới thôi.
Có thể sống vui vẻ, ai không muốn sống?
Nhưng sống chết đâu phải do ý người.
Những người xông lên, ai ai cũng muốn hắn chết, người người đều muốn hắn chết.
Hắn lăn trên đất, ánh đao như tuyết lại chém ngã hai ba người.
Hổ giận bị thương, dù sao mấy con chó nhỏ cũng không thể lăng nhục được.
Nhưng người xông lên đã giết đến đỏ mắt.
Bọn họ đều cầm binh khí xông đến, người không có binh khí thì vớ được cái gì dùng cái đó. Có người dùng mảnh gỗ, cánh cửa, có người dùng cái ghế, cái bàn, thậm chí có người còn dùng đũa, đế cắm nến, vừa thấy hắn là giống như phát điên đâm tới, đập tới. Chỉ có một mục đích, đó là giết chết hắn.
Lôi Bố rất sợ hãi.
Hắn biết mình đã sắp xong đời, mà tất cả đều là do chính hắn gây nên.
Những kẻ này đã điên rồi.
Những kẻ giống như điên này muốn giết hắn, là vì hắn đã giết đến mức khiến cho bọn họ phát điên.
Hắn đã quá sơ ý.
Hắn không xem nhẹ “tác dụng” của trẻ con. Khi chiến đấu vừa bắt đầu, hắn đã tấn công hai đứa trẻ này để phân tán sự chú ý của mọi người, đồng thời uy hiếp những cao thủ có mặt. Nhưng hắn vẫn xem nhẹ “năng lực tác chiến” của trẻ con, cho dù bọn chúng lương thiện ôn hòa, cũng đủ khiến gia trưởng hao hết tâm huyết, cúc cung tận tụy, nuôi dưỡng thành người, vì vậy mà giảm thọ bệnh tật, nhiều không đếm xuể, thậm chí còn không biết vì sao mà chết, huống hồ là lúc bọn chúng có địch ý với ngươi.
Bởi vì Lôi Bố xem thường năng lực phản kích của chúng, cho nên hắn đã nằm xuống, đứng không nổi nữa.
Chỉ trong phút chốc, hắn đã ngăn cản mấy cái đĩa, lại đánh văng một cây gậy, hai thanh đao, cộng thêm một cái bàn tính, đồng thời còn tránh khỏi ba mũi tiêu đuôi én, hai hạt sen bằng sắt, còn phản kích chém ngã hai người. Nhưng hắn vẫn bị người ta đá một cước (một cước này đủ khiến hắn nôn tim nôn phổi), lại bị nước nóng tạt lên người, còn bị người ta đâm một đao vào mông.
Hắn bị thương nghiêm trọng, đao pháp càng loạn, đột nhiên phát hiện trong tay không phải đao, mà là một con rắn, đang há mồm muốn cắn vào hắn.
Hắn vội vàng vứt đao, mới biết lại là ảo giác.
Nhưng đao đã không còn, kẻ địch lại càng nhiều.
Lần này đến phiên hắn gào lên, thân thể lăn đến đâu, tay vớ được cái gì liền dùng cái đó, liều mạng đến cùng.
Hắn vớ được một sợi roi da, liền quất ngã hai người, cuối cùng bị người ta đoạt mất. Hắn lại vớ được một chiếc yên ngựa, dùng làm khiên đánh mười bảy mười tám chiêu, mới bị người ta dùng đại đao chém rách. Hắn lại vớ được một thứ khác, ngăn bảy tám chiêu, còn đánh ngã một kẻ địch, mới biết đó là một đoạn chân người.
Lúc này ánh nến chập chờn, ánh sáng mờ mịt, mọi người đã giết đến choáng váng, đánh đến điên cuồng.
Lôi Bố vẫn ngoan cố chống cự.
Hắn đoạt được một chiếc giản thép (vũ khí giống như cây sắt gắn vào chuôi kiếm), vung vẩy mấy cái, thép đồng lại biến thành thép cuộn, quấn vào cánh tay phải của hắn mấy vòng, lập tức máu tươi đầm đìa.
Hắn vội vàng vứt giản, lại lấy được một cây móc câu, lập tức móc đứt đầu một kẻ địch, sau đó móc câu lại biến thành một con chim “mổ” vào mặt hắn.
Hắn vội vàng vứt đi, con chim rơi xuống đất, lại biến thành móc câu.
Khi hắn hiểu ra đó là huyễn tượng, lại trúng phải một bổng.
Hắn vồ lấy bổng nanh sói, một tay múa bổng, đánh ra mấy chiêu vù vù, quét ra mấy đường mạnh mẽ, bức lui kẻ địch, đột nhiên bổng lại biến thành một con rết lớn.
Hắn nhìn thấy trước mặt có một người đang xông về phía mình, đó là Ngư Thiên Lương.
Hắn lập tức tỉnh ngộ, đó nhất định là ảo giác, trên tay hắn nhất định là bổng nanh sói chứ không phải con rết.
Không có con rết nào to như vậy, dài như vậy, lớn như vậy.
Đối phương muốn hắn vứt côn, sau đó mới hạ độc thủ với hắn. Tất cả ảo cảnh đều là do con ả chết tiệt này làm ra.
Cho nên hắn cầm thẳng bổng, liều chết không buông.
Hắn dùng bổng phản kích, không ngờ “bổng” lại “cắn” hắn một cái.
Đó thật sự là con rết.
Lúc này trước mắt hắn đã tối đen, sao vàng tỏa ra.
Hắn đã không chống đỡ được nữa.
Ngư cô nương đã lao đến bên phải hắn.
Vòng thép kia vẫn “cắn” vào cánh tay phải của hắn, khiến hắn không phát hiện Ngư Hảo Thu đã từ góc chết bên phải phát ra “tâm của nữ nhân, kim dưới đáy biển”.
Nàng muốn hắn chết, nàng muốn lấy mạng hắn.
Cho dù hắn phát hiện nàng hạ độc thủ, cũng không thể nào tập trung chú ý, bởi vì kéo, kiếm, tay của Tôn Thanh Nha, Tống Triển Mi, Dư Mặc Nhiên đã đồng loạt đánh vào hắn.
Hắn biết mình sẽ chết, bởi vì hắn đã mất đi năng lực phản kháng.
Ngay lúc này, chợt nghe một tiếng kêu quái gở.
Không phải một tiếng, mà là ba tiếng.
Ba loại âm thanh liên tục vang lên, đầu tiên là tiếng gào thét, sau đó là tiếng rầm rầm, cuối cùng là tiếng “phịch”, rơi xuống bên cạnh Lôi Bố.
Chợt nghe một người kêu lớn với Lôi Bố:
- Ngươi giúp ta, ngươi cứu ta!
Trong nháy mắt này, Lôi Bố thật không biết nên cười thì tốt, nên khóc thì tốt, hay là chết đi cho rồi.
Với tình cảnh của hắn hiện giờ, lại còn có kẻ muốn hắn cứu người?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook