Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng]
-
Chương 115: Củi khô, lửa chết, vong kê thạch
Lôi Bố quả thật không ngăn được “Thất Hảo thần quyền” của Mạnh Tương Lữ.
Hắn chỉ không ngăn được quyền của đối phương, chứ không phải là tay.
Cho nên hắn đã dùng “lực sát thương”, trong nháy mắt phát lực bóp gãy cổ tay Mạnh Tương Lữ.
Mặc dù xương ngón tay của hắn đã gãy, nhưng cổ tay phải của Mạnh Tương Lữ cũng gãy.
Cổ tay phải của Mạnh Tương Lữ bị gãy, nhưng còn có tay trái.
Tay trái của y vốn phát ra một quyền hư không, dẫn dắt “lực sát thương” của Lôi Bố, lúc này vẫn tiếp tục phát quyền.
Không phải đánh Lôi Bố, mà là đánh vào tất cả binh khí công kích Lôi Bố, chẳng hạn như củi khô của Cam Dũng, lửa chết của Dã Dã, dây thừng của Nại Nại, Thanh Sắc đao của Chu Bất Thời, Nhất Cấp bổng của Sài Khả Phu.
Còn có một hòn đá, đó là vong kê thạch do Ngư cô nương ném ra .
Trên thực tế, vong kê thạch vốn tên là “vong ký thạch”, có thể nhặt được nhiều ở các khe suối thuộc khu vực thôn Vong, lớn khoảng bằng nắm tay, bên trong tống rỗng, vân cong có đốm, rực rỡ mê người. Thôn Vong ở gần Thanh Kê lĩnh, do đó người ta gọi loại này đá là “vong kê thạch”. Nghe nói loại đá này bỏ vào nước nấu lên cho người ta uống, sẽ hoàn toàn quên hết chuyện trước kia. Bởi vì bên trong nó phần lớn trống rỗng, lại có nhiều khe hở, lúc ném sẽ phát ra tiếng kêu như kim loại, làm loạn tai mắt người khác, do đó những danh gia ám khí như “Mãn Thiên Tinh, Lượng Tinh Tinh”, Thục Trung Đường môn và “Hạ Tam Lạm” Hà gia, “Minh Khí Vương” Vô Tình đều sử dụng loại đá này làm ám khí.
Ngư cô nương đã ném vong kê thạch vào Lôi Bố, còn Mạnh Tương Lữ lại dùng một quyền đánh vào vong kê thạch.
Củi khô vốn đã bay lên trời, người dùng củi khô làm vũ khí đã chết.
Ngay cả dây thừng cũng đã vô lực rũ xuống, lửa chết đã yếu đi, Thanh Sắc đao sắp rơi xuống đất, kể cả Nhất Cấp bổng cũng không còn bổng (khỏe) nữa, bởi vì Lôi Bố đã đánh ngã người sử dụng những vũ khí này.
Nhưng quyền kình của Mạnh Tương Lữ lại cách không đánh vào những binh khí này, khiến cho những “thứ” này đều “sống” dậy.
Trong nháy mắt này, Lôi Bố chợt cảm thấy giống như bị đủ loại tập kích.
Củi khô nện vào đầu hắn.
Hắn vừa đánh văng củi khô, toàn thân lại đột nhiên bốc cháy.
Hắn đang muốn dập tắt ngọn lửa, nhưng lưng đã trúng một bổng, bên hông cũng ăn một đao.
Hắn dùng một tay bắt lấy đao.
Đao màu xanh, sắc đao xanh xanh.
Hắn dùng một đao chặt đứt bổng, lại chẻ củi thành bốn mảnh, nhưng một sợi dây thừng lại lặng lẽ quấn lấy cổ của hắn, khiến hắn gần như nghẹt thở.
Hắn kịp thời dùng đao cắt đứt dây thừng, nhưng một hòn đá giống như con gà đã bay tới trước mặt hắn.
Hắn muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp, “gà” đã “mổ” vào sống mũi của hắn.
Lần này hắn chỉ nghe một tiếng “bốp”, xương sống mũi đã rạn nứt, máu trào ra như đê vỡ.
Hắn dùng tay che lại, nhưng không che được, máu từ trong vết nứt nơi cánh mũi chảy ra xì xì, lập tức năm kẽ ngón tay phải của hắn đầy máu, còn chảy tới tận khuỷu tay.
Hắn đau đến mức nước mắt muốn trào ra.
May mắn là trên tay hắn có đao, lại có đao.
Trên tay hắn có đao, đó là bất hạnh kẻ địch.
Ít nhất cũng là bất hạnh Mạnh Tương Lữ.
Có đao, người mạnh.
Đao nơi tay, Lôi Bố lại trở thành khủng bố.
Một đao, đầu rơi.
Hắn chém một đao vào đầu Mạnh Tương Lữ.
Đao màu xanh, máu màu xanh, đao này giết người, ngay cả máu cũng biến thành màu xanh.
Hay cho một thanh đao.
Đây là một thanh đao tốt, nhưng đối với Lôi Bố thì lại không phải là một thanh đao thuận thiên.
Đây không phải là Bộ Bộ đao.
Hắn đã quen dùng Bộ Bộ đao.
Bộ Bộ đao và Thanh Sắc đao này khác nhau về dài ngắn, nặng nhẹ, lưỡi đao, thậm chí là mũi đao, phần bảo vệ tay. Cho nên sau khi Lôi Bố dùng một đao giết chết Mạnh Tương Lữ, chợt thấy một người xông tới, liền dùng một chiêu “Bộ Bộ Cao Thăng” chém qua, nhưng vì kết cấu của đao không giống nhau, khiến cho tốc độ của đao chậm lại một chút, đao thế lệch qua một chút, đao kình yếu hơn một chút. Hai tay người nọ vỗ một cái, lập tức kẹp lấy đao. Lúc này Lôi Bố mới phát hiện người nọ mang găng tay màu da, mà găng tay này lại giống như hộ giáp tơ vàng, khiến lưỡi đao không thương tổn được tay của hắn.
Nếu không phải Lôi Bố đang khẩn trương nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, phát hiện người này mang găng tay, hắn còn tưởng rằng danh bổ Thiết Thủ đã tới rồi.
Người này vừa tới đã ngăn cản đao của Lôi Bố.
Điểm đáng sợ nhất của Lôi Bố chính là đao của hắn.
Người này quyết không để Lôi Bố dùng đao.
Hắn nhìn chuẩn, bắt chuẩn.
Nhìn chuẩn là nhãn giới của hắn, bắt chuẩn là thủ pháp của hắn.
Hắn còn nắm chuẩn, nắm chuẩn thời cơ.
Hắn chỉ không ngăn được quyền của đối phương, chứ không phải là tay.
Cho nên hắn đã dùng “lực sát thương”, trong nháy mắt phát lực bóp gãy cổ tay Mạnh Tương Lữ.
Mặc dù xương ngón tay của hắn đã gãy, nhưng cổ tay phải của Mạnh Tương Lữ cũng gãy.
Cổ tay phải của Mạnh Tương Lữ bị gãy, nhưng còn có tay trái.
Tay trái của y vốn phát ra một quyền hư không, dẫn dắt “lực sát thương” của Lôi Bố, lúc này vẫn tiếp tục phát quyền.
Không phải đánh Lôi Bố, mà là đánh vào tất cả binh khí công kích Lôi Bố, chẳng hạn như củi khô của Cam Dũng, lửa chết của Dã Dã, dây thừng của Nại Nại, Thanh Sắc đao của Chu Bất Thời, Nhất Cấp bổng của Sài Khả Phu.
Còn có một hòn đá, đó là vong kê thạch do Ngư cô nương ném ra .
Trên thực tế, vong kê thạch vốn tên là “vong ký thạch”, có thể nhặt được nhiều ở các khe suối thuộc khu vực thôn Vong, lớn khoảng bằng nắm tay, bên trong tống rỗng, vân cong có đốm, rực rỡ mê người. Thôn Vong ở gần Thanh Kê lĩnh, do đó người ta gọi loại này đá là “vong kê thạch”. Nghe nói loại đá này bỏ vào nước nấu lên cho người ta uống, sẽ hoàn toàn quên hết chuyện trước kia. Bởi vì bên trong nó phần lớn trống rỗng, lại có nhiều khe hở, lúc ném sẽ phát ra tiếng kêu như kim loại, làm loạn tai mắt người khác, do đó những danh gia ám khí như “Mãn Thiên Tinh, Lượng Tinh Tinh”, Thục Trung Đường môn và “Hạ Tam Lạm” Hà gia, “Minh Khí Vương” Vô Tình đều sử dụng loại đá này làm ám khí.
Ngư cô nương đã ném vong kê thạch vào Lôi Bố, còn Mạnh Tương Lữ lại dùng một quyền đánh vào vong kê thạch.
Củi khô vốn đã bay lên trời, người dùng củi khô làm vũ khí đã chết.
Ngay cả dây thừng cũng đã vô lực rũ xuống, lửa chết đã yếu đi, Thanh Sắc đao sắp rơi xuống đất, kể cả Nhất Cấp bổng cũng không còn bổng (khỏe) nữa, bởi vì Lôi Bố đã đánh ngã người sử dụng những vũ khí này.
Nhưng quyền kình của Mạnh Tương Lữ lại cách không đánh vào những binh khí này, khiến cho những “thứ” này đều “sống” dậy.
Trong nháy mắt này, Lôi Bố chợt cảm thấy giống như bị đủ loại tập kích.
Củi khô nện vào đầu hắn.
Hắn vừa đánh văng củi khô, toàn thân lại đột nhiên bốc cháy.
Hắn đang muốn dập tắt ngọn lửa, nhưng lưng đã trúng một bổng, bên hông cũng ăn một đao.
Hắn dùng một tay bắt lấy đao.
Đao màu xanh, sắc đao xanh xanh.
Hắn dùng một đao chặt đứt bổng, lại chẻ củi thành bốn mảnh, nhưng một sợi dây thừng lại lặng lẽ quấn lấy cổ của hắn, khiến hắn gần như nghẹt thở.
Hắn kịp thời dùng đao cắt đứt dây thừng, nhưng một hòn đá giống như con gà đã bay tới trước mặt hắn.
Hắn muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp, “gà” đã “mổ” vào sống mũi của hắn.
Lần này hắn chỉ nghe một tiếng “bốp”, xương sống mũi đã rạn nứt, máu trào ra như đê vỡ.
Hắn dùng tay che lại, nhưng không che được, máu từ trong vết nứt nơi cánh mũi chảy ra xì xì, lập tức năm kẽ ngón tay phải của hắn đầy máu, còn chảy tới tận khuỷu tay.
Hắn đau đến mức nước mắt muốn trào ra.
May mắn là trên tay hắn có đao, lại có đao.
Trên tay hắn có đao, đó là bất hạnh kẻ địch.
Ít nhất cũng là bất hạnh Mạnh Tương Lữ.
Có đao, người mạnh.
Đao nơi tay, Lôi Bố lại trở thành khủng bố.
Một đao, đầu rơi.
Hắn chém một đao vào đầu Mạnh Tương Lữ.
Đao màu xanh, máu màu xanh, đao này giết người, ngay cả máu cũng biến thành màu xanh.
Hay cho một thanh đao.
Đây là một thanh đao tốt, nhưng đối với Lôi Bố thì lại không phải là một thanh đao thuận thiên.
Đây không phải là Bộ Bộ đao.
Hắn đã quen dùng Bộ Bộ đao.
Bộ Bộ đao và Thanh Sắc đao này khác nhau về dài ngắn, nặng nhẹ, lưỡi đao, thậm chí là mũi đao, phần bảo vệ tay. Cho nên sau khi Lôi Bố dùng một đao giết chết Mạnh Tương Lữ, chợt thấy một người xông tới, liền dùng một chiêu “Bộ Bộ Cao Thăng” chém qua, nhưng vì kết cấu của đao không giống nhau, khiến cho tốc độ của đao chậm lại một chút, đao thế lệch qua một chút, đao kình yếu hơn một chút. Hai tay người nọ vỗ một cái, lập tức kẹp lấy đao. Lúc này Lôi Bố mới phát hiện người nọ mang găng tay màu da, mà găng tay này lại giống như hộ giáp tơ vàng, khiến lưỡi đao không thương tổn được tay của hắn.
Nếu không phải Lôi Bố đang khẩn trương nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, phát hiện người này mang găng tay, hắn còn tưởng rằng danh bổ Thiết Thủ đã tới rồi.
Người này vừa tới đã ngăn cản đao của Lôi Bố.
Điểm đáng sợ nhất của Lôi Bố chính là đao của hắn.
Người này quyết không để Lôi Bố dùng đao.
Hắn nhìn chuẩn, bắt chuẩn.
Nhìn chuẩn là nhãn giới của hắn, bắt chuẩn là thủ pháp của hắn.
Hắn còn nắm chuẩn, nắm chuẩn thời cơ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook