Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
-
Chương 165: Ván cờ của Tô Mặc
Edit: huyền béo
Beta: Cá Xù
Dĩ nhiên, may mắn là đệ nhất mỹ nữ Ma giới không xuất hiện, nếu không nhất định sẽ bị khí chất yêu mị của Tô Mặc làm lu mờ.
Phía bên kia, mọi người ai cũng cố gắng đoán mỹ nhân này rốt cuộc là ai, có lai lịch thế nào?
Kim Đan kì, thực lực quả là không tồi, bọn họ trước giờ chưa từng thấy qua.
So với đệ nhất mỹ nữ Ma Giới mà nói, đã khác nhau một trời một vực, mà thật ra đệ nhất mỹ nữ Ma Giới cũng không bằng người trước mặt.
Có người muốn chủ động đến gần Tô Mặc, nhưng lại cảm thấy nam nhân bên cạnh nàng là một cao thủ tuyệt đỉnh, khí thế sâu không lường được, mặt có râu quai nón, nhìn qua cũng không giống người hiền lành, làm cho người ta không nhìn ra được nông sâu, không biết người này rốt cuộc là hộ vệ hay là chủ nhân, nên không ai còn dám tùy tiện tiến lên chào hỏi.
Tô Mặc thoáng liếc mắt nhanh một cái, cả người mang hơi thở tao nhã, lần đầu tiên tới sòng bạc Ma giới nên đương nhiên có chút cảm giác mới lạ, lúc đầu nàng chỉ chăm chú nhìn loại bàn banh mang nhiều số thứ tự kì quái này, nhưng sau khi Hoa Tích Dung nói sơ qua một chút luật lệ, dần dần liền lên tay, Tô Mặc cực kì thông minh, thậm chí chỉ một lúc sau đã nắm rõ luật chơi, lại nói kĩ năng đánh bóng của nàng rất nhanh tiến bộ, không kém Hoa Tích Dung là bao, hơn nữa nàng có thể dùng thần thức để điều khiển bi trắng, hai người chơi đùa rất cao hứng, thậm chí còn chơi đến cực kì đắc chí.
Chơi ba ván, Hoa Tích Dung vẫn đặt nhầm cổng, một viên bi đen bị nốc ao, không nhịn được chậm rãi lắc đầu.
"Gia, ván này chàng thua." Tô Mặc vươn tay, quyến rũ ngáp một cái.
"Đều do râu của gia quá nhiều, ảnh hưởng tới tầm mắt của gia." Hoa Tích Dung chậm rãi nở nụ cười, mặt mũi mang theo biến hoá kì lạ yêu dị, hít một hơi khí lạnh thật sâu, không nghĩ tới hắn lại thua một người thường, hắn cảm thấy rất mất mặt, lập tức tìm cớ ngụy biện.
"Gia, ta vừa nãy không dán ở dưới lông mày của chàng, chẳng lẽ tầm mắt của chàng ở dưới râu sao?" Tô Mặc cười khẽ một tiếng.
"Tầm mắt để đánh banh là ở dưới, nàng xem...." Đáy mắt Hoa Tích Dung lóe lên tia lạnh nhạt đầy mê hoặc, nhưng còn xen kẻ một tia hậm hực, cố ý cười tủm tỉm tiến đến trước mặt nàng, dùng râu cọ cọ nàng, nhưng Tô Mặc vẫn không để ý mà đưa tay ra, thậm chí còn khua tay trước mặt hắn, biết nàng đang nói mình đặt cọc tiền, đành phải nghiêm túc lấy ra một chồng ngân phiếu thật dày đặt lên tay nàng.
Tô Mặc tiếp nhận ngân phiếu, hài lòng nở nụ cười, nụ cười này thật sự khiến cho hồng nhan thiên hạ thất sắc.
Người ngoài vừa nhìn thấy, nhịp tim đập nhanh hơn, chỉ cảm thấy nữ tử này thật ham tiền, đó cũng là nhược điểm của nàng phải không?
"Vị mỹ nhân này từ nơi nào tới? Lần đầu tới nơi này sao?" Bỗng nhiên, một mỹ nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi trang phục đẹp đẽ quý giá, dáng người thon dài từ chỗ không xa đi tới, người này phe phẩy cây quạt, mặt trên cây quạt kia vẽ hình sông núi, vừa nhìn đã biết loại người thể hiện học rộng tài cao, diện mạo cũng được coi như ngọc thụ lâm phong phóng khoáng lỗi lạc ở Ma giới, trang phục căn bản là không khác gì với Hoa Tích Dung mặc thường ngày, loè loẹt diêm dúa, nhưng mà hôm nay Hoa Tích Dung được Tô Mặc cố ý cải trang ngược lại thật ra lại có vẻ dễ nhìn bình thường hơn một chút.
"Mỹ nhân, rất hân hạnh được đón tiếp nàng, có muốn chơi một ván với bản công tử không?" Trong ánh mắt long lanh của nam tử kia tràn đầy nhiệt tình, nhưng nhìn cũng ra ánh mắt hắn chỉ toàn chứa suy nghĩ đen tối, ám muội. Nếu hắn không sợ Hoa Tích Dung thì đương nhiên thân phận cũng không tầm thường, nam nhân quý tộc tới nơi này người nào cũng đều có chút năng lực, nhưng ánh mắt hắn lại giống như muốn nuốt chửng Tô Mặc vào trong bụng.
Tô Mặc không ngờ tới mình lại bị nam nhân trêu ghẹo, lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, "Ta không rảnh!"
Hoa Tích Dung lập tức khẽ cười một tiếng, chậm rãi vuốt ve chòm râu.
Sắc mặt nam tử tuấn mỹ kia thoáng chốc trở nên lúng túng, nghĩ rằng dù sao hắn cũng là đệ nhất quý tộc Ma giới, nhưng lại bị nữ nhân này cự tuyệt không đếm xỉa như thế, các quý tộc xung quanh đều nhìn hắn cười cười làm hắn cảm thấy bị mất thể diện, vì vậy hắn liền đi đến cạnh Tô Mặc nói: "Vị cô nương này đừng lạnh lùng như thế được không? Có câu trước lạ sau quen, bản công tử chính là đệ nhất quý tộc Ma giới, bản công tử họ Cao, đây là danh thiếp của bản công tử."
Dứt lời, hắn cố ý lấy ra một danh thiếp được khảm kim cương đẹp đẽ quý giá, lộ ra thân phận cao quý của hắn.
Tô Mặc dứt khoát không để ý đến nam tử này, cũng không liếc mắt nhìn danh thiếp kia một cái, vẫn cười tủm tỉm với Hoa Tích Dung.
Cao công tử tay cầm danh thiếp cực kì xấu hổ, người xung quanh sau khi nhìn thấy danh thiếp kia lập tức kêu lên kinh hãi: "Người này họ Cao, không phải hắn là huynh trưởng của đệ nhất mỹ nữ Ma giới hay sao? Nếu hắn ở đây, như vậy không phải đệ nhất mỹ nữ Ma giới cũng đến sao?"
Có người thấp giọng lẩm bẩm: "Ta thấy hắn chạy tới mỹ nhân này, xem ra mỹ nhân này còn đẹp hơn người kia."
Có người đã thấy đệ nhất mỹ nữ Ma giới, khẽ cười nói: "Không sai, mỹ nhân đẹp hơn rất nhiều!"
Thần thức của Tô Mặc đương nhiên nghe được lời mọi người nói, cũng không có hứng thú gì đối với đệ nhất mỹ nữ Ma giới gì đó, một mực xoay người đánh cầu, vòng eo mê người của nàng cúi xuống, lộ ra đường cong, trâm cài màu vàng kim trên búi tóc lay động, đôi mắt đẹp trong veo như nước mang theo mị ý gợn sóng, ngón tay thon dài mang theo viên ngọc trơn bóng sạch sẽ lóng lánh, gậy golf ở đầu ngón tay chuyển động rất thành thạo, đập một viên bi đạn cầu bắn ra ngoài, suýt nữa đánh trúng cái mũi của Cao công tử, vị Cao công tử kia còn chưa kịp tránh, đã bị dùng sức hung hăng đập vào trên mũi, mọi người xung quanh thấy thế liền cười nhạo.
"Ôi trời, vị công tử này, ngươi không sao chứ!" Tô Mặc cố ý vô tội nhìn hắn, trong lòng cười lạnh một tiếng.
"Không sao, không sao." Cao công tử lập tức lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao, rất bao dung độ lượng.
"Nếu công tử không có việc gì, vậy mời công tử rời khỏi nơi này, gậy golf của ta không có mắt, nếu mà làm tổn thương công tử, ta không biết phải làm gì đâu?" Tô Mặc nghiêng thân mình, nhẹ nhàng vuốt ve gậy golf, chậm rãi cong môi lên.
"Đi xuống đi! Đi xuống đi! Các hạ nên đi đi!" Người xung quanh cũng đang ồn ào.
Cao công tử hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt của hắn ngày càng khó coi, trong mắt xẹt qua một tia tính toán, hắn xưa nay luôn tâm cao khí ngạo, là quý tộc trong quý tộc, chưa có ai dám không cho hắn ba phần mặt mũi, vì thế ánh mắt chuyển sang phía Hoa Tích Dung, nhìn vẻ mặt mang râu quai nón của Hoa Tích Dung, lại vẫn cứ không nhìn thấu được tu vi của hắn, hắn xác định người này là một người lợi hại.
Nhưng các lão tộc trưởng nhà hắn, mỗi người đều là Nguyên Anh kì, người nào mà không giữ thể diện cho hắn, mặc dù nguyên nhân bên trong là có muội muội của hắn, nhưng hắn cũng dần trở nên kiêu căng hơn. Hai người trước mặt hắn nhìn không có chút tao nhã, lại ở nơi tầm thường này chơi đánh cầu, dù có chút thực lực thì sao, cũng là loại tầm thường, trong lòng hắn lập tức cảm thấy khinh thường.
Hắn xoa nhẹ cái mũi, tiến lên hai bước nói: "Vị huynh đài này, lúc nãy ta đã thấy kỹ thuật dẫn bóng của các hạ không tốt lắm, thật sự không thích hợp chơi cùng vị cô nương này, cũng không xứng, như vậy đi! Ta cho ngươi mười viên Ma thạch bình thường, ngươi tặng cho ta một canh giờ!"
Hoa Tích Dung cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện lên một tia chế giễu nhàn nhạt, lại nghĩ tới nam nhân này hình như là huynh trưởng của đệ nhất mỹ nữ Ma giới gì đó, mười viên Ma thạch mà lại muốn hắn tặng lão bà của mình cho cái người không biết tên này, quả thực là khinh thường gia, tiểu khốn khiếp đúng là muốn tìm cái chết, tuy trong lòng hắn hung hăng muốn chỉnh đối phương, nhưng ngoài miệng vẫn khẽ cười như trước nói: "Mười viên Ma thạch bình thường quá ít, nếu ngươi nói một nghìn viên cực phẩm Ma thạch thì ngược lại ta có thể suy nghĩ một chút."
Trên đời này ngoại trừ Hoa Tích Dung hắn ra, cũng không có kẻ nào có thể lấy ra được một nghìn viên cực phẩm Ma thạch, hắn đương nhiên đang khiến đối phương biết khó mà lui."
Tô Mặc không nhịn được trừng mắt, liếc mắt nhìn Hoa Tích Dung một cái, nam nhân này lại còn nói là suy nghĩ một chút.
Cao công tử nghe thấy lời nói của Hoa Tích Dung không giận mà cười, nam nhân này quả thật là thô tục, một nghìn viên cực phẩm Ma thạch, rất nể mặt mình phải không, lập tức nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt nói: "Cực phẩm thì không có, mười viên nhị phẩm Ma thạch là được rồi."
Hoa Tích Dung nhíu mày, trong lòng nhất thời hiểu ra, ánh mắt lại hiện lên một tia tàn nhẫn ác độc, trong lòng nghĩ nam nhân này cư nhiên lại không tiếc hạ xuống vốn ban đầu, lúc trước một trăm viên nhị phẩm Ma thạch hắn mới có thể hôn nàng một cái, đồ phá gia chi tử này mà cũng ra tay hào phóng như vậy dám tranh nữ nhân với gia, không biết sống chết. Chính là đối phương đã tự ra giá hoài cựu như vậy tốt lắm? Chẳng lẽ không biết Tô Mặc sẽ tức giận sao?
Ngược lại Tô Mặc vẫn như cười như không, mặt mũi hàm ẩn xinh đẹp, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve trên gậy golf, móng tay sơn màu đỏ chu sa nhìn qua đặc biệt mê người, giọng điệu nhàn nhạt nói với Cao công tử: "Công tử muốn chơi với ta? Như vậy chúng ta liền đánh cược một trận đi."
Trong lòng Cao công tử mừng như điên, vẻ mặt tươi cười nói: "Có thể, không biết tiền đặt cược của cô nương như thế nào?"
Tô Mặc híp đôi mắt mê người lại nói: "Một cầu đổ được mười viên nhị phẩm Ma thạch!"
Thật nhiều Ma thạch a, Cao công tử hơi ngẩn ra, cắn răng nói: "Được! Vậy thì mười viên nhị phẩm Ma thạch đi."
Hắn biết muội muội nhà mình sẽ gả cho Hoa Tích Dung - người giàu có nhất Ma giới, đến lúc đó hắn sẽ yêu cầu thật nhiều thật nhiều sính lễ, muội phu của hắn tiền như nhiều như biển, nên đương nhiên hắn không ngại ở đây vung tiền như rác, hắn dự tính đầu tiên thua nữ nhân này hai viên, làm cho nàng vui mừng một chút, sau đó sẽ cho nàng thấy sự lợi hại của mình, dù sao hắn cũng thường chơi bàn cầu này với các quý tộc, thực lực cũng rất mạnh, cuối cùng khiến nàng nợ mình một món nợ lớn, rồi giả vờ bộ dạng khoan hồng độ lượng bỏ qua cho nàng, làm cho nàng vui vẻ, hắn sẽ cho nàng hiểu rằng cái kẻ râu quai nón kia căn bản không phải là người có tiền tài có địa vị gì cả.
Tô Mặc cũng chậm rãi cười cười, nói tiếp: "Cao công tử, hay là chúng ta thương lượng một chút, thua cầu đầu tiên chính là mười viên nhị phẩm Ma thạch, thua cầu thứ hai là mười một viên nhị phẩm Ma thạch, cầu thứ ba là mười hai viên, nếu cứ liên tiếp đánh cầu vào thì phải tăng lên gấp đôi viên.....cứ thế mà suy ra."
Hoa Tích Dung nhìn ra được Tô Mặc muốn bố trí ván cờ, đáy mắt không nhịn được loé sáng bất định, hắn xưa nay vốn bụng dạ nham hiểm, sẽ không quan tâm người này sẽ thua thảm thiết như thế nào, hắn ho khan một tiếng, không kìm lòng được bật cười yêu mị.
Lại thấy Tô Mặc hung hăng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt giống như hạt tiêu nhỏ mê người, trong lòng hắn hoảng hốt, bụng dưới nóng lên, lập tức nhớ lại một màn hai người vui sướng trên giường, máu nóng lại sục sôi, vội vàng chậm chạp đứng sang một bên, chỉ còn chờ đối phương thua mà lấy Ma thạch ra.
Cao công tử đương nhiên không biết bản thân ở trong mắt người ta đã nghiễm nhiên trở thành một con cá bị mắc câu.
Thậm chí trong lòng còn cực kì vui sướng chuẩn bị đánh một ván với giai nhân.
Trong lòng nhanh chóng thầm nghĩ trước tiên cho nữ tử này hai viên, sau đó lần lượt khiến nàng thất bại dưới tay mình, lúc nàng không đủ Ma thạch trả thì sẽ cho nàng nợ, bất quá hắn chính là cao thủ trong bụi hoa, loại mỹ nhân tuyệt sắc như thế này hắn đã sống hơn một nghìn năm mà chưa bao giờ thấy, hắn thề nhất định sẽ lấy nàng làm vợ, hắn phải từ từ tiếp cận, không thể nhất thời nóng vội, phải thể hiện hắn là một người nho nhã, lịch sự, mời nàng dùng bữa, đưa nàng đi dạo phố, tặng nàng những lễ vật quý giá đẹp đẽ nhất, rồi đưa nàng về nhà, biểu hiện giống như quân tử, còn không khiến cho tâm hồn thiếu nữ của nàng vương vấn hắn được sao?
Đầu tiên Cao công tử còn có tác phong quân tử, để cho Tô Mặc đánh trước.
Ai biết vừa mở cầu, Cao công tử đã lập tức biến sắc.
Không nghĩ rằng thân hình mỹ nhân đứng thẳng, cả người phát ra ra hơi thở sắc bén, giống như một thanh kiếm có một không hai, gậy golf lúc thì nắm bên tay trái, lúc lại đổi sang tay phải, thắt lưng lúc thì uốn cong cúi xuống tao nhã, lúc thì nheo lại hai bên mắt trái phải mà phản công, tư thế tao nhã giống như đang nhảy múa, bày ra các loại tư thế mê người, "Ba ba ba ba" liên tiếp đánh cầu, hoàn toàn không, cầu chạm cầu, liên hoàn cầu, vòng vòng đan xen, không hề có sai lầm gì, dường như không cho Cao công tử cơ hội gì, hạ hơn mười cái liên tiếp toàn bộ trên bàn liền dọn hết sạch sẽ, trống không.
Nàng cười xinh đẹp, "Ngươi thua."
Sắc mặt Cao công tử ngày càng khó coi, trở nên trắng bệch.
Hoa Tích Dung chấn động mạnh mẽ, cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn, Tiểu Mạch của hắn thật là lần đầu tiên tới sòng bạc? Thật sự không biết chơi bàn cầu?
Nữ tử này cư nhiên lại là lão luyện trong các tay lão luyện, kĩ thuật đánh banh kia căn bản là yêu nghiệt a!
Hơn nữa đã thấy cánh tay đắc lực của nàng liên kích, thậm chí ngồi ở trên bàn cầu cực kì xinh đẹp, tao nhã lấy cây gậy ra từ phía sau, thực lực kia làm cho người ta xấu hổ.
"Tổng cộng là một nghìn viên nhị phẩm Ma thạch, đưa Ma thạch đây." Tô Mặc vươn bàn tay thon dài nhỏ nhắn trắng nõn ra.
Một nghìn viên nhị phẩm Ma thạch? Nữ nhân này sao lại tính ra nhanh như thế? Sắc mặt Cao công tử nhất thời trắng bệch, hắn làm sao có nhiều nhị phẩm Ma thạch như thế? Nếu bây giờ tìm người đi gom góp chỉ e cũng không thể gom được nhiều như thế, hắn cắn răng nói: "Được lắm, được lắm, các ngươi chờ đấy."
Tô Mặc dường như không để ý cười cười, ai lại biết Cao công tử mang theo mấy nam nhân đi ra, trên người mặc trang phục bên trong sòng bạc, đương nhiên là các quản sự và bảo vệ của sòng bạc, ánh mắt quản sự kia lạnh thấu xương, nhìn vẻ mặt của Cao công tử triền miên, dù sao Cao công tử cũng là khách quý trong sòng bạc, hắn lạnh như băng nói với Tô Mặc và Hoa Tích Dung: "Có khách nhân nói các ngươi ở chỗ này sắp đặt, lập mưu lừa gạt người, hai ngươi liên thủ lừa gạt một nghìn viên nhị phẩm Ma thạch của hắn, loại chuyện này quả thật ta mới nghe lần đầu, quá xấu xa, hai người các ngươi phải cùng ta đi đối chất với quan nha!"
Sòng bạc này được xây dựng đối diện với quan nha, do Hoa Tích Dung cố ý xây dựng tại nơi đây, bất cứ lúc nào cũng có thể phòng bị có người chơi xấu, bất kì lúc nào cũng có thể điều động binh lực, cũng không nghĩ rằng lần này lại đối phó với chính hắn.
Người xung quanh đều nhìn hai người, chuẩn bị xem trò hay, dù sao đắc tội với Cao công tử kia, vẫn là chuyện cực kì phiền phức.
Tô Mặc không nhịn được cười, nhìn phía Hoa Tích Dung nói: "Gia, những người này nói chúng ta lừa gạt người nha!"
Hoa Tích Dung giễu cợt một tiếng, từ trong lồng ngực lấy ra một lệnh bài đưa cho quản sự này, ở bên tai hắn thấp giọng lẩm bẩm nói hai câu, vẻ mặt quản sự không nhịn được kinh hoàng, sau đó thân mình run lẩy bẩy, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, chỉ có thể cúi đầu khom lưng cười làm hòa, tươi cười còn khó nhìn hơn cả khóc, thậm chí hắn còn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng thấy Tô Mặc và Hoa Tích Dung không để ý đến hắn, chậm rãi chơi bàn cầu tiếp.
"Sao lại thế?" Cao công tử trừng mắt lạnh, đối với việc làm của quản sự rất bất mãn.
Quản sự kia dường như sắp khóc lên, lạnh run lẩy bẩy nói: " Nguy rồi nguy rồi, Cao công tử, chuyện này chúng ta không thể giúp ngươi được, ngươi nợ Ma thạch thì nhất định phải giao cho bọn họ, bởi vì ngươi không biết đâu a..... Cô nương kia...... Chính là bà chủ của sòng bạc này, rất có quyền lực, sao nàng có thể là kẻ lừa đảo chứ?" Nếu làm không tốt thì bát cơm của hắn cũng sẽ bị đập bể mất! Cư nhiên lại giúp người ngoài đối phó với người trong nhà, lại là bà chủ của sòng bạc. Điên rồi, hắn sắp điên rồi!
"Cái gì? Nàng là....." Trong lòng Cao công tử cực kì kinh ngạc, không nhịn được nhìn về bóng dáng mê người yểu điệu của Tô Mặc, ánh mắt tràn ngập không thể tin nổi.
Lần này xem ra hắn gặp xui rồi, lại chọc dính phải nữ nhân này.
Một nghìn viên nhị phẩm Ma thạch, hắn làm sao có đưa cho nàng? Hắn không có nhiều như thế!
Nhưng Cao công tử đã lập tức nghĩ tới Hoa Tích Dung, nam nhân kia có nhiều tiền nhất Ma giới, đương nhiên hắn không nghĩ tới việc nữ nhân xinh đẹp này hoá ra lại là bà chủ của sòng bạc, như vậy chờ sau khi Hoa Tích Dung trở thành muội phu của hắn, hắn liền lập tức yêu cầu một lượng lớn nhị phẩm Ma thạch với hắn, sau đó lại thu mua luôn sòng bạc này, hắn muốn nắm thật chặt nữ nhân này trong tay.
Một nghìn viên nhị phẩm Ma thạch, hắn càng nghĩ càng thấy bất mãn, hắn lớn như vậy lại là lần đầu tiên gặp loại chuyện như thế này.
Chết tiệt, hắn phải tóm nữ nhân này.
Sau này, hắn phải cho nàng biết bản lĩnh của mình, bắt nàng hầu hạ hắn, cung phụng dưới thân hắn.
"Đúng rồi, Cao công tử, ngươi sẽ trả ma thạch như thế nào?" Quản sự kia cắn chặt răng, vội vàng hỏi.
"Giấy nợ, giấy nợ không được sao?" Cao công tử không kiên nhẫn phe phẩy cây quạt, đành phải đem toàn bộ hy vọng gửi gắm trên người Hoa Tích Dung.
"Giấy nợ....này... chỉ sợ....." Quản sự không biết nên trả lời như thế nào.
"Không sao, cái gọi là giấy nợ đương nhiên cũng có thể, Cao công tử, thật ra sòng bạc này cũng có một ngân hàng tư nhân ngầm sau lưng, cũng có thể cung cấp cho vay nặng lãi." Nụ cười của Tô Mặc mang theo sức mê hoặc tao nhã tươi sáng, nắm cây gậy trong tay chậm rãi đi tới, từ từ đứng ở trước mặt Cao công tử cười, hai chân nàng thon dài, vẻ quyến rũ kia làm cho nhịp tim người ta đập nhanh hơn, không hít thở được.
"Được được, cho vay nặng lãi thì cho vay nặng lãi." Cao công tử khép cây quạt lại, cảm thấy đối với muội phu Hoa Tích Dung, trả món nợ này cũng không khó khăn gì.
"Mà này Cao công tử, ta cho vay nặng lãi chính là nợ càng nhiều lãi càng cao, lãi mẹ đẻ lãi con, các hạ tốt nhất nên sớm trả lại a." Tô Mặc nhìn hắn nói thong thả.
"Hiểu, hiểu." Cao công tử vẫn thể hiện ra tư thế phong lưu phóng khoáng.
"Công tử, đây là danh thiếp của ta, lần này ngươi thiếu nợ Ma thạch của ta, trong vòng một tháng nữa ta sẽ đến thu về." Tô Mặc lấy danh gián mạ vàng của mình ra vứt xuống trước mặt nam nhân kia,mặt trên cũng được khảm vô số bảo thạch, đồng thời viết một chữ "Mặc" rất lớn, đương nhiên, từ lúc bắt đầu Tô Mặc mặc nữ trang xuất hành Ma giới, sau đó tạo ta sự nghiệp của mình, sau này, chữ "Mặc" của nàng đã tung hoành trong bốn phương Ma giới, khiến cho vẻ mặt mọi người phải biến sắc, bất quá, hôm nay mới chỉ là khởi đầu.
Lầu trên, Tạ Thiên Dạ mặc một thân trường bào màu tím quý giá đẹp đẽ, trong tay cầm ly trà, sương mù mờ mịt che đậy lại mặt mũi của hắn, mà ánh mắt của hắn nhàn nhạt nhìn nữ tử này, chậm rãi ngồi trầm tư suy nghĩ trước bàn.
Ngay từ đầu, một màn dưới lầu đều rơi vào trong mắt hắn.
Thật không nghĩ rằng nàng cư nhiên lại có một mặt xinh đẹp, hoạt bát như vậy, thật là cực kì... Đáng yêu!
Beta: Cá Xù
Dĩ nhiên, may mắn là đệ nhất mỹ nữ Ma giới không xuất hiện, nếu không nhất định sẽ bị khí chất yêu mị của Tô Mặc làm lu mờ.
Phía bên kia, mọi người ai cũng cố gắng đoán mỹ nhân này rốt cuộc là ai, có lai lịch thế nào?
Kim Đan kì, thực lực quả là không tồi, bọn họ trước giờ chưa từng thấy qua.
So với đệ nhất mỹ nữ Ma Giới mà nói, đã khác nhau một trời một vực, mà thật ra đệ nhất mỹ nữ Ma Giới cũng không bằng người trước mặt.
Có người muốn chủ động đến gần Tô Mặc, nhưng lại cảm thấy nam nhân bên cạnh nàng là một cao thủ tuyệt đỉnh, khí thế sâu không lường được, mặt có râu quai nón, nhìn qua cũng không giống người hiền lành, làm cho người ta không nhìn ra được nông sâu, không biết người này rốt cuộc là hộ vệ hay là chủ nhân, nên không ai còn dám tùy tiện tiến lên chào hỏi.
Tô Mặc thoáng liếc mắt nhanh một cái, cả người mang hơi thở tao nhã, lần đầu tiên tới sòng bạc Ma giới nên đương nhiên có chút cảm giác mới lạ, lúc đầu nàng chỉ chăm chú nhìn loại bàn banh mang nhiều số thứ tự kì quái này, nhưng sau khi Hoa Tích Dung nói sơ qua một chút luật lệ, dần dần liền lên tay, Tô Mặc cực kì thông minh, thậm chí chỉ một lúc sau đã nắm rõ luật chơi, lại nói kĩ năng đánh bóng của nàng rất nhanh tiến bộ, không kém Hoa Tích Dung là bao, hơn nữa nàng có thể dùng thần thức để điều khiển bi trắng, hai người chơi đùa rất cao hứng, thậm chí còn chơi đến cực kì đắc chí.
Chơi ba ván, Hoa Tích Dung vẫn đặt nhầm cổng, một viên bi đen bị nốc ao, không nhịn được chậm rãi lắc đầu.
"Gia, ván này chàng thua." Tô Mặc vươn tay, quyến rũ ngáp một cái.
"Đều do râu của gia quá nhiều, ảnh hưởng tới tầm mắt của gia." Hoa Tích Dung chậm rãi nở nụ cười, mặt mũi mang theo biến hoá kì lạ yêu dị, hít một hơi khí lạnh thật sâu, không nghĩ tới hắn lại thua một người thường, hắn cảm thấy rất mất mặt, lập tức tìm cớ ngụy biện.
"Gia, ta vừa nãy không dán ở dưới lông mày của chàng, chẳng lẽ tầm mắt của chàng ở dưới râu sao?" Tô Mặc cười khẽ một tiếng.
"Tầm mắt để đánh banh là ở dưới, nàng xem...." Đáy mắt Hoa Tích Dung lóe lên tia lạnh nhạt đầy mê hoặc, nhưng còn xen kẻ một tia hậm hực, cố ý cười tủm tỉm tiến đến trước mặt nàng, dùng râu cọ cọ nàng, nhưng Tô Mặc vẫn không để ý mà đưa tay ra, thậm chí còn khua tay trước mặt hắn, biết nàng đang nói mình đặt cọc tiền, đành phải nghiêm túc lấy ra một chồng ngân phiếu thật dày đặt lên tay nàng.
Tô Mặc tiếp nhận ngân phiếu, hài lòng nở nụ cười, nụ cười này thật sự khiến cho hồng nhan thiên hạ thất sắc.
Người ngoài vừa nhìn thấy, nhịp tim đập nhanh hơn, chỉ cảm thấy nữ tử này thật ham tiền, đó cũng là nhược điểm của nàng phải không?
"Vị mỹ nhân này từ nơi nào tới? Lần đầu tới nơi này sao?" Bỗng nhiên, một mỹ nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi trang phục đẹp đẽ quý giá, dáng người thon dài từ chỗ không xa đi tới, người này phe phẩy cây quạt, mặt trên cây quạt kia vẽ hình sông núi, vừa nhìn đã biết loại người thể hiện học rộng tài cao, diện mạo cũng được coi như ngọc thụ lâm phong phóng khoáng lỗi lạc ở Ma giới, trang phục căn bản là không khác gì với Hoa Tích Dung mặc thường ngày, loè loẹt diêm dúa, nhưng mà hôm nay Hoa Tích Dung được Tô Mặc cố ý cải trang ngược lại thật ra lại có vẻ dễ nhìn bình thường hơn một chút.
"Mỹ nhân, rất hân hạnh được đón tiếp nàng, có muốn chơi một ván với bản công tử không?" Trong ánh mắt long lanh của nam tử kia tràn đầy nhiệt tình, nhưng nhìn cũng ra ánh mắt hắn chỉ toàn chứa suy nghĩ đen tối, ám muội. Nếu hắn không sợ Hoa Tích Dung thì đương nhiên thân phận cũng không tầm thường, nam nhân quý tộc tới nơi này người nào cũng đều có chút năng lực, nhưng ánh mắt hắn lại giống như muốn nuốt chửng Tô Mặc vào trong bụng.
Tô Mặc không ngờ tới mình lại bị nam nhân trêu ghẹo, lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, "Ta không rảnh!"
Hoa Tích Dung lập tức khẽ cười một tiếng, chậm rãi vuốt ve chòm râu.
Sắc mặt nam tử tuấn mỹ kia thoáng chốc trở nên lúng túng, nghĩ rằng dù sao hắn cũng là đệ nhất quý tộc Ma giới, nhưng lại bị nữ nhân này cự tuyệt không đếm xỉa như thế, các quý tộc xung quanh đều nhìn hắn cười cười làm hắn cảm thấy bị mất thể diện, vì vậy hắn liền đi đến cạnh Tô Mặc nói: "Vị cô nương này đừng lạnh lùng như thế được không? Có câu trước lạ sau quen, bản công tử chính là đệ nhất quý tộc Ma giới, bản công tử họ Cao, đây là danh thiếp của bản công tử."
Dứt lời, hắn cố ý lấy ra một danh thiếp được khảm kim cương đẹp đẽ quý giá, lộ ra thân phận cao quý của hắn.
Tô Mặc dứt khoát không để ý đến nam tử này, cũng không liếc mắt nhìn danh thiếp kia một cái, vẫn cười tủm tỉm với Hoa Tích Dung.
Cao công tử tay cầm danh thiếp cực kì xấu hổ, người xung quanh sau khi nhìn thấy danh thiếp kia lập tức kêu lên kinh hãi: "Người này họ Cao, không phải hắn là huynh trưởng của đệ nhất mỹ nữ Ma giới hay sao? Nếu hắn ở đây, như vậy không phải đệ nhất mỹ nữ Ma giới cũng đến sao?"
Có người thấp giọng lẩm bẩm: "Ta thấy hắn chạy tới mỹ nhân này, xem ra mỹ nhân này còn đẹp hơn người kia."
Có người đã thấy đệ nhất mỹ nữ Ma giới, khẽ cười nói: "Không sai, mỹ nhân đẹp hơn rất nhiều!"
Thần thức của Tô Mặc đương nhiên nghe được lời mọi người nói, cũng không có hứng thú gì đối với đệ nhất mỹ nữ Ma giới gì đó, một mực xoay người đánh cầu, vòng eo mê người của nàng cúi xuống, lộ ra đường cong, trâm cài màu vàng kim trên búi tóc lay động, đôi mắt đẹp trong veo như nước mang theo mị ý gợn sóng, ngón tay thon dài mang theo viên ngọc trơn bóng sạch sẽ lóng lánh, gậy golf ở đầu ngón tay chuyển động rất thành thạo, đập một viên bi đạn cầu bắn ra ngoài, suýt nữa đánh trúng cái mũi của Cao công tử, vị Cao công tử kia còn chưa kịp tránh, đã bị dùng sức hung hăng đập vào trên mũi, mọi người xung quanh thấy thế liền cười nhạo.
"Ôi trời, vị công tử này, ngươi không sao chứ!" Tô Mặc cố ý vô tội nhìn hắn, trong lòng cười lạnh một tiếng.
"Không sao, không sao." Cao công tử lập tức lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao, rất bao dung độ lượng.
"Nếu công tử không có việc gì, vậy mời công tử rời khỏi nơi này, gậy golf của ta không có mắt, nếu mà làm tổn thương công tử, ta không biết phải làm gì đâu?" Tô Mặc nghiêng thân mình, nhẹ nhàng vuốt ve gậy golf, chậm rãi cong môi lên.
"Đi xuống đi! Đi xuống đi! Các hạ nên đi đi!" Người xung quanh cũng đang ồn ào.
Cao công tử hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt của hắn ngày càng khó coi, trong mắt xẹt qua một tia tính toán, hắn xưa nay luôn tâm cao khí ngạo, là quý tộc trong quý tộc, chưa có ai dám không cho hắn ba phần mặt mũi, vì thế ánh mắt chuyển sang phía Hoa Tích Dung, nhìn vẻ mặt mang râu quai nón của Hoa Tích Dung, lại vẫn cứ không nhìn thấu được tu vi của hắn, hắn xác định người này là một người lợi hại.
Nhưng các lão tộc trưởng nhà hắn, mỗi người đều là Nguyên Anh kì, người nào mà không giữ thể diện cho hắn, mặc dù nguyên nhân bên trong là có muội muội của hắn, nhưng hắn cũng dần trở nên kiêu căng hơn. Hai người trước mặt hắn nhìn không có chút tao nhã, lại ở nơi tầm thường này chơi đánh cầu, dù có chút thực lực thì sao, cũng là loại tầm thường, trong lòng hắn lập tức cảm thấy khinh thường.
Hắn xoa nhẹ cái mũi, tiến lên hai bước nói: "Vị huynh đài này, lúc nãy ta đã thấy kỹ thuật dẫn bóng của các hạ không tốt lắm, thật sự không thích hợp chơi cùng vị cô nương này, cũng không xứng, như vậy đi! Ta cho ngươi mười viên Ma thạch bình thường, ngươi tặng cho ta một canh giờ!"
Hoa Tích Dung cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện lên một tia chế giễu nhàn nhạt, lại nghĩ tới nam nhân này hình như là huynh trưởng của đệ nhất mỹ nữ Ma giới gì đó, mười viên Ma thạch mà lại muốn hắn tặng lão bà của mình cho cái người không biết tên này, quả thực là khinh thường gia, tiểu khốn khiếp đúng là muốn tìm cái chết, tuy trong lòng hắn hung hăng muốn chỉnh đối phương, nhưng ngoài miệng vẫn khẽ cười như trước nói: "Mười viên Ma thạch bình thường quá ít, nếu ngươi nói một nghìn viên cực phẩm Ma thạch thì ngược lại ta có thể suy nghĩ một chút."
Trên đời này ngoại trừ Hoa Tích Dung hắn ra, cũng không có kẻ nào có thể lấy ra được một nghìn viên cực phẩm Ma thạch, hắn đương nhiên đang khiến đối phương biết khó mà lui."
Tô Mặc không nhịn được trừng mắt, liếc mắt nhìn Hoa Tích Dung một cái, nam nhân này lại còn nói là suy nghĩ một chút.
Cao công tử nghe thấy lời nói của Hoa Tích Dung không giận mà cười, nam nhân này quả thật là thô tục, một nghìn viên cực phẩm Ma thạch, rất nể mặt mình phải không, lập tức nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt nói: "Cực phẩm thì không có, mười viên nhị phẩm Ma thạch là được rồi."
Hoa Tích Dung nhíu mày, trong lòng nhất thời hiểu ra, ánh mắt lại hiện lên một tia tàn nhẫn ác độc, trong lòng nghĩ nam nhân này cư nhiên lại không tiếc hạ xuống vốn ban đầu, lúc trước một trăm viên nhị phẩm Ma thạch hắn mới có thể hôn nàng một cái, đồ phá gia chi tử này mà cũng ra tay hào phóng như vậy dám tranh nữ nhân với gia, không biết sống chết. Chính là đối phương đã tự ra giá hoài cựu như vậy tốt lắm? Chẳng lẽ không biết Tô Mặc sẽ tức giận sao?
Ngược lại Tô Mặc vẫn như cười như không, mặt mũi hàm ẩn xinh đẹp, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve trên gậy golf, móng tay sơn màu đỏ chu sa nhìn qua đặc biệt mê người, giọng điệu nhàn nhạt nói với Cao công tử: "Công tử muốn chơi với ta? Như vậy chúng ta liền đánh cược một trận đi."
Trong lòng Cao công tử mừng như điên, vẻ mặt tươi cười nói: "Có thể, không biết tiền đặt cược của cô nương như thế nào?"
Tô Mặc híp đôi mắt mê người lại nói: "Một cầu đổ được mười viên nhị phẩm Ma thạch!"
Thật nhiều Ma thạch a, Cao công tử hơi ngẩn ra, cắn răng nói: "Được! Vậy thì mười viên nhị phẩm Ma thạch đi."
Hắn biết muội muội nhà mình sẽ gả cho Hoa Tích Dung - người giàu có nhất Ma giới, đến lúc đó hắn sẽ yêu cầu thật nhiều thật nhiều sính lễ, muội phu của hắn tiền như nhiều như biển, nên đương nhiên hắn không ngại ở đây vung tiền như rác, hắn dự tính đầu tiên thua nữ nhân này hai viên, làm cho nàng vui mừng một chút, sau đó sẽ cho nàng thấy sự lợi hại của mình, dù sao hắn cũng thường chơi bàn cầu này với các quý tộc, thực lực cũng rất mạnh, cuối cùng khiến nàng nợ mình một món nợ lớn, rồi giả vờ bộ dạng khoan hồng độ lượng bỏ qua cho nàng, làm cho nàng vui vẻ, hắn sẽ cho nàng hiểu rằng cái kẻ râu quai nón kia căn bản không phải là người có tiền tài có địa vị gì cả.
Tô Mặc cũng chậm rãi cười cười, nói tiếp: "Cao công tử, hay là chúng ta thương lượng một chút, thua cầu đầu tiên chính là mười viên nhị phẩm Ma thạch, thua cầu thứ hai là mười một viên nhị phẩm Ma thạch, cầu thứ ba là mười hai viên, nếu cứ liên tiếp đánh cầu vào thì phải tăng lên gấp đôi viên.....cứ thế mà suy ra."
Hoa Tích Dung nhìn ra được Tô Mặc muốn bố trí ván cờ, đáy mắt không nhịn được loé sáng bất định, hắn xưa nay vốn bụng dạ nham hiểm, sẽ không quan tâm người này sẽ thua thảm thiết như thế nào, hắn ho khan một tiếng, không kìm lòng được bật cười yêu mị.
Lại thấy Tô Mặc hung hăng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt giống như hạt tiêu nhỏ mê người, trong lòng hắn hoảng hốt, bụng dưới nóng lên, lập tức nhớ lại một màn hai người vui sướng trên giường, máu nóng lại sục sôi, vội vàng chậm chạp đứng sang một bên, chỉ còn chờ đối phương thua mà lấy Ma thạch ra.
Cao công tử đương nhiên không biết bản thân ở trong mắt người ta đã nghiễm nhiên trở thành một con cá bị mắc câu.
Thậm chí trong lòng còn cực kì vui sướng chuẩn bị đánh một ván với giai nhân.
Trong lòng nhanh chóng thầm nghĩ trước tiên cho nữ tử này hai viên, sau đó lần lượt khiến nàng thất bại dưới tay mình, lúc nàng không đủ Ma thạch trả thì sẽ cho nàng nợ, bất quá hắn chính là cao thủ trong bụi hoa, loại mỹ nhân tuyệt sắc như thế này hắn đã sống hơn một nghìn năm mà chưa bao giờ thấy, hắn thề nhất định sẽ lấy nàng làm vợ, hắn phải từ từ tiếp cận, không thể nhất thời nóng vội, phải thể hiện hắn là một người nho nhã, lịch sự, mời nàng dùng bữa, đưa nàng đi dạo phố, tặng nàng những lễ vật quý giá đẹp đẽ nhất, rồi đưa nàng về nhà, biểu hiện giống như quân tử, còn không khiến cho tâm hồn thiếu nữ của nàng vương vấn hắn được sao?
Đầu tiên Cao công tử còn có tác phong quân tử, để cho Tô Mặc đánh trước.
Ai biết vừa mở cầu, Cao công tử đã lập tức biến sắc.
Không nghĩ rằng thân hình mỹ nhân đứng thẳng, cả người phát ra ra hơi thở sắc bén, giống như một thanh kiếm có một không hai, gậy golf lúc thì nắm bên tay trái, lúc lại đổi sang tay phải, thắt lưng lúc thì uốn cong cúi xuống tao nhã, lúc thì nheo lại hai bên mắt trái phải mà phản công, tư thế tao nhã giống như đang nhảy múa, bày ra các loại tư thế mê người, "Ba ba ba ba" liên tiếp đánh cầu, hoàn toàn không, cầu chạm cầu, liên hoàn cầu, vòng vòng đan xen, không hề có sai lầm gì, dường như không cho Cao công tử cơ hội gì, hạ hơn mười cái liên tiếp toàn bộ trên bàn liền dọn hết sạch sẽ, trống không.
Nàng cười xinh đẹp, "Ngươi thua."
Sắc mặt Cao công tử ngày càng khó coi, trở nên trắng bệch.
Hoa Tích Dung chấn động mạnh mẽ, cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn, Tiểu Mạch của hắn thật là lần đầu tiên tới sòng bạc? Thật sự không biết chơi bàn cầu?
Nữ tử này cư nhiên lại là lão luyện trong các tay lão luyện, kĩ thuật đánh banh kia căn bản là yêu nghiệt a!
Hơn nữa đã thấy cánh tay đắc lực của nàng liên kích, thậm chí ngồi ở trên bàn cầu cực kì xinh đẹp, tao nhã lấy cây gậy ra từ phía sau, thực lực kia làm cho người ta xấu hổ.
"Tổng cộng là một nghìn viên nhị phẩm Ma thạch, đưa Ma thạch đây." Tô Mặc vươn bàn tay thon dài nhỏ nhắn trắng nõn ra.
Một nghìn viên nhị phẩm Ma thạch? Nữ nhân này sao lại tính ra nhanh như thế? Sắc mặt Cao công tử nhất thời trắng bệch, hắn làm sao có nhiều nhị phẩm Ma thạch như thế? Nếu bây giờ tìm người đi gom góp chỉ e cũng không thể gom được nhiều như thế, hắn cắn răng nói: "Được lắm, được lắm, các ngươi chờ đấy."
Tô Mặc dường như không để ý cười cười, ai lại biết Cao công tử mang theo mấy nam nhân đi ra, trên người mặc trang phục bên trong sòng bạc, đương nhiên là các quản sự và bảo vệ của sòng bạc, ánh mắt quản sự kia lạnh thấu xương, nhìn vẻ mặt của Cao công tử triền miên, dù sao Cao công tử cũng là khách quý trong sòng bạc, hắn lạnh như băng nói với Tô Mặc và Hoa Tích Dung: "Có khách nhân nói các ngươi ở chỗ này sắp đặt, lập mưu lừa gạt người, hai ngươi liên thủ lừa gạt một nghìn viên nhị phẩm Ma thạch của hắn, loại chuyện này quả thật ta mới nghe lần đầu, quá xấu xa, hai người các ngươi phải cùng ta đi đối chất với quan nha!"
Sòng bạc này được xây dựng đối diện với quan nha, do Hoa Tích Dung cố ý xây dựng tại nơi đây, bất cứ lúc nào cũng có thể phòng bị có người chơi xấu, bất kì lúc nào cũng có thể điều động binh lực, cũng không nghĩ rằng lần này lại đối phó với chính hắn.
Người xung quanh đều nhìn hai người, chuẩn bị xem trò hay, dù sao đắc tội với Cao công tử kia, vẫn là chuyện cực kì phiền phức.
Tô Mặc không nhịn được cười, nhìn phía Hoa Tích Dung nói: "Gia, những người này nói chúng ta lừa gạt người nha!"
Hoa Tích Dung giễu cợt một tiếng, từ trong lồng ngực lấy ra một lệnh bài đưa cho quản sự này, ở bên tai hắn thấp giọng lẩm bẩm nói hai câu, vẻ mặt quản sự không nhịn được kinh hoàng, sau đó thân mình run lẩy bẩy, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, chỉ có thể cúi đầu khom lưng cười làm hòa, tươi cười còn khó nhìn hơn cả khóc, thậm chí hắn còn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng thấy Tô Mặc và Hoa Tích Dung không để ý đến hắn, chậm rãi chơi bàn cầu tiếp.
"Sao lại thế?" Cao công tử trừng mắt lạnh, đối với việc làm của quản sự rất bất mãn.
Quản sự kia dường như sắp khóc lên, lạnh run lẩy bẩy nói: " Nguy rồi nguy rồi, Cao công tử, chuyện này chúng ta không thể giúp ngươi được, ngươi nợ Ma thạch thì nhất định phải giao cho bọn họ, bởi vì ngươi không biết đâu a..... Cô nương kia...... Chính là bà chủ của sòng bạc này, rất có quyền lực, sao nàng có thể là kẻ lừa đảo chứ?" Nếu làm không tốt thì bát cơm của hắn cũng sẽ bị đập bể mất! Cư nhiên lại giúp người ngoài đối phó với người trong nhà, lại là bà chủ của sòng bạc. Điên rồi, hắn sắp điên rồi!
"Cái gì? Nàng là....." Trong lòng Cao công tử cực kì kinh ngạc, không nhịn được nhìn về bóng dáng mê người yểu điệu của Tô Mặc, ánh mắt tràn ngập không thể tin nổi.
Lần này xem ra hắn gặp xui rồi, lại chọc dính phải nữ nhân này.
Một nghìn viên nhị phẩm Ma thạch, hắn làm sao có đưa cho nàng? Hắn không có nhiều như thế!
Nhưng Cao công tử đã lập tức nghĩ tới Hoa Tích Dung, nam nhân kia có nhiều tiền nhất Ma giới, đương nhiên hắn không nghĩ tới việc nữ nhân xinh đẹp này hoá ra lại là bà chủ của sòng bạc, như vậy chờ sau khi Hoa Tích Dung trở thành muội phu của hắn, hắn liền lập tức yêu cầu một lượng lớn nhị phẩm Ma thạch với hắn, sau đó lại thu mua luôn sòng bạc này, hắn muốn nắm thật chặt nữ nhân này trong tay.
Một nghìn viên nhị phẩm Ma thạch, hắn càng nghĩ càng thấy bất mãn, hắn lớn như vậy lại là lần đầu tiên gặp loại chuyện như thế này.
Chết tiệt, hắn phải tóm nữ nhân này.
Sau này, hắn phải cho nàng biết bản lĩnh của mình, bắt nàng hầu hạ hắn, cung phụng dưới thân hắn.
"Đúng rồi, Cao công tử, ngươi sẽ trả ma thạch như thế nào?" Quản sự kia cắn chặt răng, vội vàng hỏi.
"Giấy nợ, giấy nợ không được sao?" Cao công tử không kiên nhẫn phe phẩy cây quạt, đành phải đem toàn bộ hy vọng gửi gắm trên người Hoa Tích Dung.
"Giấy nợ....này... chỉ sợ....." Quản sự không biết nên trả lời như thế nào.
"Không sao, cái gọi là giấy nợ đương nhiên cũng có thể, Cao công tử, thật ra sòng bạc này cũng có một ngân hàng tư nhân ngầm sau lưng, cũng có thể cung cấp cho vay nặng lãi." Nụ cười của Tô Mặc mang theo sức mê hoặc tao nhã tươi sáng, nắm cây gậy trong tay chậm rãi đi tới, từ từ đứng ở trước mặt Cao công tử cười, hai chân nàng thon dài, vẻ quyến rũ kia làm cho nhịp tim người ta đập nhanh hơn, không hít thở được.
"Được được, cho vay nặng lãi thì cho vay nặng lãi." Cao công tử khép cây quạt lại, cảm thấy đối với muội phu Hoa Tích Dung, trả món nợ này cũng không khó khăn gì.
"Mà này Cao công tử, ta cho vay nặng lãi chính là nợ càng nhiều lãi càng cao, lãi mẹ đẻ lãi con, các hạ tốt nhất nên sớm trả lại a." Tô Mặc nhìn hắn nói thong thả.
"Hiểu, hiểu." Cao công tử vẫn thể hiện ra tư thế phong lưu phóng khoáng.
"Công tử, đây là danh thiếp của ta, lần này ngươi thiếu nợ Ma thạch của ta, trong vòng một tháng nữa ta sẽ đến thu về." Tô Mặc lấy danh gián mạ vàng của mình ra vứt xuống trước mặt nam nhân kia,mặt trên cũng được khảm vô số bảo thạch, đồng thời viết một chữ "Mặc" rất lớn, đương nhiên, từ lúc bắt đầu Tô Mặc mặc nữ trang xuất hành Ma giới, sau đó tạo ta sự nghiệp của mình, sau này, chữ "Mặc" của nàng đã tung hoành trong bốn phương Ma giới, khiến cho vẻ mặt mọi người phải biến sắc, bất quá, hôm nay mới chỉ là khởi đầu.
Lầu trên, Tạ Thiên Dạ mặc một thân trường bào màu tím quý giá đẹp đẽ, trong tay cầm ly trà, sương mù mờ mịt che đậy lại mặt mũi của hắn, mà ánh mắt của hắn nhàn nhạt nhìn nữ tử này, chậm rãi ngồi trầm tư suy nghĩ trước bàn.
Ngay từ đầu, một màn dưới lầu đều rơi vào trong mắt hắn.
Thật không nghĩ rằng nàng cư nhiên lại có một mặt xinh đẹp, hoạt bát như vậy, thật là cực kì... Đáng yêu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook