Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
-
Chương 162: Tặng cùng danh kiếm
Edit: Nhisiêunhân
“Gia, chàng chảy máu mũi.” Tô Mặc trêu chọc.
“Thật à?” Hoa Tích Dung nhíu mày, hắn mà lại chạy máu mũi sao? Chẳng lẽ là nóng trong người quá mức? Lại còn chảy trước mặt người mình yêu, quá mất mặt! Nhưng hắn quẹt tay áo lại chẳng thấy gì cả, vẫn bình yên vô sự.
“Gạt chàng thôi.” Tô Mặc cười vui vẻ, khiến tim người nhìn đập nhanh hơn.
“Tiểu Mạch, nàng đúng là bé con hư hỏng.” Hoa Tích Dung nheo mắt, duỗi tay giữ đầu nàng không có phép chạy trốn, tay kia ôm eo kéo nàng sát lại mình, cúi đầu hôn khẽ. Mấy hôm nay tuy họ không làm chuyện thân mật nhưng hắn lại thường xuyên hôn nàng. Nụ hôn của hắn nóng bỏng, dịu dàng, gắn bó dây dưa.
Có lẽ vì biết đêm động phòng đã cận kè, nên tâm tình họ cũng biến đổi.
Hoa Tích Dung rất vui mừng, cưới vợ chính là chuyện quan trọng cả đời, hắn không ngừng dùng nụ hôn để bày tỏ niềm vui đó.
Tô Mặc không ngừng thuyết phục mình tiếp nhận khế ước thứ năm, nàng cố ý trêu chọc hắn, tận lực biểu hiện tự nhiên hơn, rồi lại phát hiện những mặt khác của bản thân mà nàng không muốn người khác biết, nàng thích chơi đùa cùng hắn, ngông cuồng, náo loạn với hắn… Nàng thích ở cạnh hắn.
Suy nghĩ miên man, nụ hôn này kéo dài bao lâu nàng cũng không còn nhớ rõ.
Đến khi Tô Mặc cảm thấy môi mình ấm nóng mềm mại, đến khi nàng khó có thể thoát khỏi sự dịu dàng của hắn, khi gần như sắp không thở nổi thì Hoa Tích Dung mới mỉm cười ngừng lại.
Tô Mặc híp mắt, đầu óc và nhịp tim không còn nằm trong sự khống chế của nàng, toàn thân vô lực, mềm mại không xương như hóa thành nước, dần dần tan biến, chỉ còn lại môi răng và hai má ửng hồng là chứng minh sự tồn tại của mình.
“Tiểu Mạch, đêm nay chúng ta ngủ sớm đi.” Hoa Tích Dung vuốt bụng nàng, gấp gáp không chờ đợi được.
“Ừ.” Tô Mặc rũ mi, đáp lời.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa “cộc cộc”, sắc mặt Hoa Tích Dung lập tức trầm xuống, “Ai?”
Người tới là tâm phúc của Hoa Tích Dung, hắn biết mình đã quấy rầy Hoa gia, nhưng hắn được Thánh Tử dặn dò trước, chỉ cần là tin từ Cơ Bạch thì phải lập tức thông báo, vì vậy hắn cẩn thận nói: “Bẩm gia, là đồ của Cơ công tử gửi cho Thánh Tử đại nhân.”
Hoa Tích Dung ôm eo Tô Mặc, lạnh lùng nói: “Muộn rồi, mai hãy đưa đến.”
Người nọ có chút chần chờ: “Nhưng mà…”
Tô Mặc mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Hoa gia, là đồ của Cơ Bạch.”
Tuy nàng đang cười, nhưng Hoa Tích Dung nhìn thấy vẻ không vui trong mắt nàng.
Cơ Bạch, Cơ Bạch, lại là Cơ Bạch!
Lòng Hoa Tích Dung khó chịu, Cơ Bạch đúng là âm hồn không tan, ngay cả đêm động phòng của gia cũng muốn quấy rầy.
Tô Mặc đứng lên mở cửa, ngước mắt hỏi: “Là gì vậy?”
Tên tâm phúc thấy Tô Mặc mặc nữ trang thì giật mình, hắn đương nhiên sẽ không ngu ngốc cho rằng Tô Mặc là nam có diện mạo giống nữ, hay là có đam mê đặc biệt thích giả gái cái gì, mà nàng chính là một nữ nhân. Không ngờ Thánh Tử lại là nữ, hơn nữa còn ở cùng Hoa Tích Dung hàng đêm, quan hệ có vẻ thân mật, thì ra Hoa Tích Dung không phải đoạn tụ.
Nhưng mà phi lễ chớ nhìn, hắn vội vã hồi phục tinh thần, lấy một cái hộp ra, nghiêm túc nói: “Thánh Tử đại nhân, trên mặt hộp có cấm chế, ngoài Thánh Tử ra thì không ai mở được.”
“Để xuống đi.” Tô Mặc chỉ vào cái bàn.
Tên tâm phúc thở ra nhẹ nhõm, vội vàng cẩn thận đặt hộp xuống.
Tô Mặc bước lên, dễ dàng lấy thanh kiếm trong hộp ra. Tuy nàng không phải kiếm tu, nhưng nàng cũng biết thuật đúc kiếm của Cơ Bạch là đứng đầ thiên hạ. Tuy kiếm không giống pháp khí, nhưng độ hữu dụng lại không kém hơn chút nào.
Đây là một thanh kiếm nhỏ cỡ dao găm, lưỡi kiếm màu tím ánh vàng.
Bên cạnh có một tờ giấy, trên đó viết “Kiếm Cơ Mặc”.
Tô Mặc rút kiếm ra vung qua vung lại, động tác phong lưu. Thanh kiếm xé gió vù vù như tiếng rồng ngâm.
Nàng cảm thấy thân kiếm hơi nhỏ, nếu lớn hơn chút nữa thì tốt rồi.
Nào ngờ nàng mới nghĩ vậy, thanh kiếm lập tức biến ảo, lôi điện loang loáng, hóa thành một thanh kiếm kích cỡ bình thường.
Tô Mặc vô cùng vui mừng, nàng có thể cảm nhận được trong kiếm chứa đầy hơi thở của Cơ Bạch, Sư Anh và Ngu Nhiễm, xem ra ba người họ đã cùng hợp lực chế thành. Tuy hiện giờ nàng không rõ thanh kiếm này có gì thần kỳ, nhưng Cơ Bạch đã suy nghĩ chu đáo như vậy, nàng tin nó chắc chắn hơn hẳn rất nhiều danh kiếm, bọn họ quả nhiên rất tốt với nàng.
Nàng múa kiếm, thon thả lắc nhẹ, lưu loát xoay người, xinh đẹp thướt tha.
Hoa Tích Dung nhìn nàng, tuy trong bụng lại rục rịch nhưng vẫn cùng ánh mắt khinh bỉ liếc cái hộp, lại liếc thanh kiếm, rõ ràng là do tên Cơ Bạch kia làm ra.
Hắn nhếch miệng, khẽ cười một tiếng: “Tiểu Mạch, nàng thích thanh kiếm này mà lại không thích kiếm của gia, chẳng lẽ không sợ gia tức giận sao?”
Tô Mặc xoay người thu kiếm, nó lập tức biến nhỏ lại như ruột cá, rất tiện mang theo người. Nàng nhíu mày nhìn Hoa Tích Dung, cười cười: “Lúc nãy múa kiếm, Tiểu Mạch đã đổi ý rồi, không bằng gia ra ngoài một lát đi.”
Ánh mắt Hoa Tích Dung lập tức tối xuống: “Tiểu Mạch, nàng có mới nới cũ.”
Tô Mặc cong môi, “Gia nói lung tung gì vậy, rõ ràng là Cơ Bạch đến trước chàng đến sau, sao lại là có mới nới cũ?”
Hoa Tích Dung không chịu yếu thế, “Tiểu Mạch à, kiếm gia đã ở trước mặt nàng, kiếm của Cơ Bạch giờ mới đến, phải luận thứ tự rõ ràng chứ.”
Tô Mặc cười phì, vươn tay đẩy hắn ra ngoài, “Gia, ở cùng nhau cả ngày ngán lắm, chàng đi dạo chốc lát đi, ta thay y phục rồi lại mời chàng vào.” Hắn cứ quấn quít lấy nàng suốt, cả ngủ cũng ngủ chung, chỉ trừ khi nàng đi nhà xí thôi.
Vì vậy, Hoa Tích Dung buồn bực bị đẩy ra ngoài cửa, cánh cửa sau lưng lạch cạch đóng lại.
Hắn nhíu mày, đi tới đi lui trong hành lang, ánh mắt u ám, tâm tình cũng rất tồi tệ.
Không biết ánh mắt dời đến quần áo trên người từ khi nào. Mấy hôm nay hắn cảm thấy mình đã là người có vợ nên rất thích mặc kiểu hoa lệ rực rỡ, chỉ mỗi màu đỏ này thôi cũng là mặc mấy ngày. Nhìn bươm bươm vàng giương cánh muốn bay trên áo, Hoa Tích Dung thở dài một hơi, sắc mặt hung ác nham hiểm, vẫn rất khó chịu.
Đúng lúc này, một nam tử áo tím bước tới từ xa, là Tạ Thiên Dạ.
“Diệp lão đại?” Hoa Tích Dung nhếch môi, nhíu mày, “Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta tới tìm ngươi, sao không vào phòng?” Tạ Thiên Dạ dừng chân, thấp giọng hỏi.
“Gia đợi Tiểu Mạch, nàng đang thay quần áo, nữ nhân mà thay quần áo là vô cùng phiền phức, làm nam nhân phải kiên nhẫn chờ lâu một chút.” Hoa Tích Dung ưỡn ngực, giả vờ mình rất thoải mái. Hắn chớp chớp mắt, lắc lắc quạt: “Diệp lão đại, nếu không có chuyện gì quan trọng thì có thể nói ngay tại đây.”
Tạ Thiên Dạ lạnh nhạt nhìn Hoa Tích Dung, “Ta muốn ra ngoài làm việc nhưng không biết đường, phái một tên thông minh dẫn đường cho ta.”
Hoa Tích Dung cười: “Không thành vấn đề, Diệp lão đại muốn đi đâu?”
“Đến Ma giới đã lâu, cũng đã lập khế ước với nhiều thế lực, ta nên tự mình đi bái phỏng.”
“Ngươi đúng là chăm chỉ, ngay cả chuyện nhỏ này cũng muốn đích thân làm sao?”
Tạ Thiên Dạ không nhận lời khen, hắn muốn khiến người Ma giới kinh sợ mình i. Trong tam giới này, chỉ có hắn mới là lão đại thật sự.
Hai người đứng hàn huyên vài câu, qua chừng một nén nhang, đột nhiên cửa mở.
Cả hai đồng thời nhìn qua, bắt gặp Tô Mặc mặc hỉ phục đứng ở cửa.
Tô Mặc hờn dỗi nhìn Hoa Tích Dung, hoa dung tóc mây, lười biếng xinh đẹp, phong tình vạn chủng, như nữ tiên giáng trần.
Nàng không búi tóc, mái tóc đen thả xuống như thác nước, sợi tóc vươn trên vai, xoăn nhẹ.
Nhìn nàng như vậy, Hoa Tích Dung không kìm được hít sâu một hơi, đây chính là trang phục của tân nương mà!
Tạ Thiên Dạ cũng khẽ giật mình, tim đập chậm nửa nhịp. Lần đầu tiên hắn thấy Tô Mặc mặc nữ trang, không ngờ lại là y phục tân nương mỹ lệ thế này.
Hai nam nhân nhìn nàng chăm chăm, nàng mềm mại đáng yêu, thướt tha uyển chuyển, tóc đen tăng ba phần vũ mị. Tâm tình bọn họ đều rất phức tạp, Hoa Tích Dung thì ngứa ngáy, rốt cục cũng có cảm giác làm tân lang.
Tạ Thiên Dạ đứng khoanh tay, nhìn y phục đỏ của hai người, sắc mặt hắn ngày càng lạnh, khóe môi vô thức mím chặt. Hắn nghĩ thầm, mặc dù biết tình cảm Hoa Tích Dung đối với Tô Mặc không bình thường, nhưng Yêu Cơ luôn ôn hòa với hắn, huống chi nàng cũng ở cùng thế tử Vô Song thành Ngu Nhiễm rồi không phải sao? Sao chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi đã trở thành phu thê với Hoa Tích Dung? Thật kỳ quái.
“Gia, chàng chảy máu mũi.” Tô Mặc trêu chọc.
“Thật à?” Hoa Tích Dung nhíu mày, hắn mà lại chạy máu mũi sao? Chẳng lẽ là nóng trong người quá mức? Lại còn chảy trước mặt người mình yêu, quá mất mặt! Nhưng hắn quẹt tay áo lại chẳng thấy gì cả, vẫn bình yên vô sự.
“Gạt chàng thôi.” Tô Mặc cười vui vẻ, khiến tim người nhìn đập nhanh hơn.
“Tiểu Mạch, nàng đúng là bé con hư hỏng.” Hoa Tích Dung nheo mắt, duỗi tay giữ đầu nàng không có phép chạy trốn, tay kia ôm eo kéo nàng sát lại mình, cúi đầu hôn khẽ. Mấy hôm nay tuy họ không làm chuyện thân mật nhưng hắn lại thường xuyên hôn nàng. Nụ hôn của hắn nóng bỏng, dịu dàng, gắn bó dây dưa.
Có lẽ vì biết đêm động phòng đã cận kè, nên tâm tình họ cũng biến đổi.
Hoa Tích Dung rất vui mừng, cưới vợ chính là chuyện quan trọng cả đời, hắn không ngừng dùng nụ hôn để bày tỏ niềm vui đó.
Tô Mặc không ngừng thuyết phục mình tiếp nhận khế ước thứ năm, nàng cố ý trêu chọc hắn, tận lực biểu hiện tự nhiên hơn, rồi lại phát hiện những mặt khác của bản thân mà nàng không muốn người khác biết, nàng thích chơi đùa cùng hắn, ngông cuồng, náo loạn với hắn… Nàng thích ở cạnh hắn.
Suy nghĩ miên man, nụ hôn này kéo dài bao lâu nàng cũng không còn nhớ rõ.
Đến khi Tô Mặc cảm thấy môi mình ấm nóng mềm mại, đến khi nàng khó có thể thoát khỏi sự dịu dàng của hắn, khi gần như sắp không thở nổi thì Hoa Tích Dung mới mỉm cười ngừng lại.
Tô Mặc híp mắt, đầu óc và nhịp tim không còn nằm trong sự khống chế của nàng, toàn thân vô lực, mềm mại không xương như hóa thành nước, dần dần tan biến, chỉ còn lại môi răng và hai má ửng hồng là chứng minh sự tồn tại của mình.
“Tiểu Mạch, đêm nay chúng ta ngủ sớm đi.” Hoa Tích Dung vuốt bụng nàng, gấp gáp không chờ đợi được.
“Ừ.” Tô Mặc rũ mi, đáp lời.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa “cộc cộc”, sắc mặt Hoa Tích Dung lập tức trầm xuống, “Ai?”
Người tới là tâm phúc của Hoa Tích Dung, hắn biết mình đã quấy rầy Hoa gia, nhưng hắn được Thánh Tử dặn dò trước, chỉ cần là tin từ Cơ Bạch thì phải lập tức thông báo, vì vậy hắn cẩn thận nói: “Bẩm gia, là đồ của Cơ công tử gửi cho Thánh Tử đại nhân.”
Hoa Tích Dung ôm eo Tô Mặc, lạnh lùng nói: “Muộn rồi, mai hãy đưa đến.”
Người nọ có chút chần chờ: “Nhưng mà…”
Tô Mặc mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Hoa gia, là đồ của Cơ Bạch.”
Tuy nàng đang cười, nhưng Hoa Tích Dung nhìn thấy vẻ không vui trong mắt nàng.
Cơ Bạch, Cơ Bạch, lại là Cơ Bạch!
Lòng Hoa Tích Dung khó chịu, Cơ Bạch đúng là âm hồn không tan, ngay cả đêm động phòng của gia cũng muốn quấy rầy.
Tô Mặc đứng lên mở cửa, ngước mắt hỏi: “Là gì vậy?”
Tên tâm phúc thấy Tô Mặc mặc nữ trang thì giật mình, hắn đương nhiên sẽ không ngu ngốc cho rằng Tô Mặc là nam có diện mạo giống nữ, hay là có đam mê đặc biệt thích giả gái cái gì, mà nàng chính là một nữ nhân. Không ngờ Thánh Tử lại là nữ, hơn nữa còn ở cùng Hoa Tích Dung hàng đêm, quan hệ có vẻ thân mật, thì ra Hoa Tích Dung không phải đoạn tụ.
Nhưng mà phi lễ chớ nhìn, hắn vội vã hồi phục tinh thần, lấy một cái hộp ra, nghiêm túc nói: “Thánh Tử đại nhân, trên mặt hộp có cấm chế, ngoài Thánh Tử ra thì không ai mở được.”
“Để xuống đi.” Tô Mặc chỉ vào cái bàn.
Tên tâm phúc thở ra nhẹ nhõm, vội vàng cẩn thận đặt hộp xuống.
Tô Mặc bước lên, dễ dàng lấy thanh kiếm trong hộp ra. Tuy nàng không phải kiếm tu, nhưng nàng cũng biết thuật đúc kiếm của Cơ Bạch là đứng đầ thiên hạ. Tuy kiếm không giống pháp khí, nhưng độ hữu dụng lại không kém hơn chút nào.
Đây là một thanh kiếm nhỏ cỡ dao găm, lưỡi kiếm màu tím ánh vàng.
Bên cạnh có một tờ giấy, trên đó viết “Kiếm Cơ Mặc”.
Tô Mặc rút kiếm ra vung qua vung lại, động tác phong lưu. Thanh kiếm xé gió vù vù như tiếng rồng ngâm.
Nàng cảm thấy thân kiếm hơi nhỏ, nếu lớn hơn chút nữa thì tốt rồi.
Nào ngờ nàng mới nghĩ vậy, thanh kiếm lập tức biến ảo, lôi điện loang loáng, hóa thành một thanh kiếm kích cỡ bình thường.
Tô Mặc vô cùng vui mừng, nàng có thể cảm nhận được trong kiếm chứa đầy hơi thở của Cơ Bạch, Sư Anh và Ngu Nhiễm, xem ra ba người họ đã cùng hợp lực chế thành. Tuy hiện giờ nàng không rõ thanh kiếm này có gì thần kỳ, nhưng Cơ Bạch đã suy nghĩ chu đáo như vậy, nàng tin nó chắc chắn hơn hẳn rất nhiều danh kiếm, bọn họ quả nhiên rất tốt với nàng.
Nàng múa kiếm, thon thả lắc nhẹ, lưu loát xoay người, xinh đẹp thướt tha.
Hoa Tích Dung nhìn nàng, tuy trong bụng lại rục rịch nhưng vẫn cùng ánh mắt khinh bỉ liếc cái hộp, lại liếc thanh kiếm, rõ ràng là do tên Cơ Bạch kia làm ra.
Hắn nhếch miệng, khẽ cười một tiếng: “Tiểu Mạch, nàng thích thanh kiếm này mà lại không thích kiếm của gia, chẳng lẽ không sợ gia tức giận sao?”
Tô Mặc xoay người thu kiếm, nó lập tức biến nhỏ lại như ruột cá, rất tiện mang theo người. Nàng nhíu mày nhìn Hoa Tích Dung, cười cười: “Lúc nãy múa kiếm, Tiểu Mạch đã đổi ý rồi, không bằng gia ra ngoài một lát đi.”
Ánh mắt Hoa Tích Dung lập tức tối xuống: “Tiểu Mạch, nàng có mới nới cũ.”
Tô Mặc cong môi, “Gia nói lung tung gì vậy, rõ ràng là Cơ Bạch đến trước chàng đến sau, sao lại là có mới nới cũ?”
Hoa Tích Dung không chịu yếu thế, “Tiểu Mạch à, kiếm gia đã ở trước mặt nàng, kiếm của Cơ Bạch giờ mới đến, phải luận thứ tự rõ ràng chứ.”
Tô Mặc cười phì, vươn tay đẩy hắn ra ngoài, “Gia, ở cùng nhau cả ngày ngán lắm, chàng đi dạo chốc lát đi, ta thay y phục rồi lại mời chàng vào.” Hắn cứ quấn quít lấy nàng suốt, cả ngủ cũng ngủ chung, chỉ trừ khi nàng đi nhà xí thôi.
Vì vậy, Hoa Tích Dung buồn bực bị đẩy ra ngoài cửa, cánh cửa sau lưng lạch cạch đóng lại.
Hắn nhíu mày, đi tới đi lui trong hành lang, ánh mắt u ám, tâm tình cũng rất tồi tệ.
Không biết ánh mắt dời đến quần áo trên người từ khi nào. Mấy hôm nay hắn cảm thấy mình đã là người có vợ nên rất thích mặc kiểu hoa lệ rực rỡ, chỉ mỗi màu đỏ này thôi cũng là mặc mấy ngày. Nhìn bươm bươm vàng giương cánh muốn bay trên áo, Hoa Tích Dung thở dài một hơi, sắc mặt hung ác nham hiểm, vẫn rất khó chịu.
Đúng lúc này, một nam tử áo tím bước tới từ xa, là Tạ Thiên Dạ.
“Diệp lão đại?” Hoa Tích Dung nhếch môi, nhíu mày, “Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta tới tìm ngươi, sao không vào phòng?” Tạ Thiên Dạ dừng chân, thấp giọng hỏi.
“Gia đợi Tiểu Mạch, nàng đang thay quần áo, nữ nhân mà thay quần áo là vô cùng phiền phức, làm nam nhân phải kiên nhẫn chờ lâu một chút.” Hoa Tích Dung ưỡn ngực, giả vờ mình rất thoải mái. Hắn chớp chớp mắt, lắc lắc quạt: “Diệp lão đại, nếu không có chuyện gì quan trọng thì có thể nói ngay tại đây.”
Tạ Thiên Dạ lạnh nhạt nhìn Hoa Tích Dung, “Ta muốn ra ngoài làm việc nhưng không biết đường, phái một tên thông minh dẫn đường cho ta.”
Hoa Tích Dung cười: “Không thành vấn đề, Diệp lão đại muốn đi đâu?”
“Đến Ma giới đã lâu, cũng đã lập khế ước với nhiều thế lực, ta nên tự mình đi bái phỏng.”
“Ngươi đúng là chăm chỉ, ngay cả chuyện nhỏ này cũng muốn đích thân làm sao?”
Tạ Thiên Dạ không nhận lời khen, hắn muốn khiến người Ma giới kinh sợ mình i. Trong tam giới này, chỉ có hắn mới là lão đại thật sự.
Hai người đứng hàn huyên vài câu, qua chừng một nén nhang, đột nhiên cửa mở.
Cả hai đồng thời nhìn qua, bắt gặp Tô Mặc mặc hỉ phục đứng ở cửa.
Tô Mặc hờn dỗi nhìn Hoa Tích Dung, hoa dung tóc mây, lười biếng xinh đẹp, phong tình vạn chủng, như nữ tiên giáng trần.
Nàng không búi tóc, mái tóc đen thả xuống như thác nước, sợi tóc vươn trên vai, xoăn nhẹ.
Nhìn nàng như vậy, Hoa Tích Dung không kìm được hít sâu một hơi, đây chính là trang phục của tân nương mà!
Tạ Thiên Dạ cũng khẽ giật mình, tim đập chậm nửa nhịp. Lần đầu tiên hắn thấy Tô Mặc mặc nữ trang, không ngờ lại là y phục tân nương mỹ lệ thế này.
Hai nam nhân nhìn nàng chăm chăm, nàng mềm mại đáng yêu, thướt tha uyển chuyển, tóc đen tăng ba phần vũ mị. Tâm tình bọn họ đều rất phức tạp, Hoa Tích Dung thì ngứa ngáy, rốt cục cũng có cảm giác làm tân lang.
Tạ Thiên Dạ đứng khoanh tay, nhìn y phục đỏ của hai người, sắc mặt hắn ngày càng lạnh, khóe môi vô thức mím chặt. Hắn nghĩ thầm, mặc dù biết tình cảm Hoa Tích Dung đối với Tô Mặc không bình thường, nhưng Yêu Cơ luôn ôn hòa với hắn, huống chi nàng cũng ở cùng thế tử Vô Song thành Ngu Nhiễm rồi không phải sao? Sao chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi đã trở thành phu thê với Hoa Tích Dung? Thật kỳ quái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook