Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt
-
Chương 151: Thứ tự trước sau
Đình viện cũng không có phong cảnh gì quá phồn hoa, thật ra Tô Mặc và Cơ Bạch không cần những thứ xa xỉ xa hoa, trong viện chỉ có một đường mòn phủ đầy đá vụn. Trên đá vụn là ngọn núi giả làm từ đá biển rất đẹp, đều do Hoa Tích Dung đưa tới. Trên đỉnh non bộ trồng cây leo cực kì rậm rạp, che lấp ánh mặt trời bên ngoài, ánh nắng chiếu xuống thành từng mảng loang lổ trên mặt đất, phía dưới để vài cái bàn xinh xắn.
Trong hồ nước có cá màu trắng đang thong thả bơi lội, vẩy cá lóe kim quang nhàn nhạt dưới ánh mặt trời, đuôi cá đung đưa, nhìn rất thông minh lanh lợi, toàn mặt hồ tản khí lạnh mát rượi.
Băng hồ ngồi cạnh chảy nước miếng, ao này dùng để nuôi dưỡng cá băng Yêu giới, cả băng tuyết Yêu giới cũng là do Hoa Tích Dung mang về. Hoa Tích Dung yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả băng hồ mà cũng nịnh bợ.
Sư Anh và Ngu Nhiễm ngồi cạnh bàn, trước mặt đặt mấy cái chén không, còn có một ấm trà, nghiêm chỉnh chờ Cơ Bạch dâng trà.
“Cơ công tử, đã lâu không gặp.” Sư Anh mỉm cười ôn nhã, nhặt một cành hoa thược dược màu đỏ rực trước mặt lên, nhàn nhạt nhìn hắn, Tô Mặc vậy mà lại bị nam nhân này mê hoặc sao? Nhưng Mặc Nhi của hắn không phải nữ nhân nông cạn, hắn lừa mình dối người nghĩ.
“Là các ngươi.” Ánh mắt Cơ Bạch đảo qua, mặc dù có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường.
“Sần này Thần Sử đại nhân đi sứ Ma giới, không ngờ lại ở cùng Mặc Nhi, xem ra các hạ được chăm sóc rất tốt.” Sư Anh nhìn chăm chú, nụ cười như có như không, nhìn Cơ Bạch giống như người thủy tinh, không thể ẩn trốn, không thể giấu diếm được chuyện gì.
“Hiện tại sứ giả của Nhân giới chỉ có hai người chúng ta, hơn nữa Mặc Nhi là nữ giả nam trang, đương nhiên không cần tị hiềm. Nhưng Hoa Tích Dung lại bị đồn đãi là đoạn tụ với nàng, cuối cùng đương nhiên là hai người chúng ta chỉ có thể ở cùng nhau.” Nghe thấy Sư Anh nhắc tới Tô Mặc, ánh mắt Cơ Bạch hơi mềm đi, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi.
Mặc Nhi? Hắn ta gọi cũng thân mật thật!
Sư Anh mỉm cười tao nhã, ánh mắt lại lóe chút tức giận.
“Nhưng mà, nơi này dường như chỉ có một gian phòng ngủ nhỉ!” Ngu Nhiễm cũng tức giận, có điều ám chỉ.
“Thật ra phòng ngủ có thể tùy ý dựng thêm, nhưng dù thế nào thì vẫn rất sơ sài, không thích hợp cho hai vị ở lại.” Cơ Bạch không để ý tới hai người, hắn đương nhiên biết bọn họ có chuẩn bị rồi mới đến.
“Cơ công tử khách khí quá, ta với Mặc Nhi vốn là phu thê, nếu đã đến đây, ở cùng nhau cũng không có gì lạ. Phu thê vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, đồng cam cộng khổ, lúc trước ở trên thuyền không phải chúng ta cũng cực kì khó khăn đó sao? Công tử Cơ Bạch cũng không có gì phải giải thích, tóm lại những chuyện khác không liên quan gì đến Cơ huynh.” Ánh mắt Sư Anh lạnh nhạt nhã, phong thái tự nhiên thanh cao, muốn cắt đứt quan hệ với Cơ Bạch.
“Thật ra, bản công tử cũng không quan tâm.” Ngu Nhiễm chậm rãi phe phẩy quạt, “Mặc Nhi dù sao cũng sẽ không đuổi ta đi.”
“……” Cơ Bạch không nhịn được nhíu mày, hai người kia căn bản không có ý định lùi bước.
“Đúng rồi, chúng ta đã ngồi rất lâu, Cơ công tử dường như không hiểu đạo đãi khách lắm.” Sư Anh chỉ cái chén trước mặt, như cười như không nói.
“Đúng vậy! Chúng ta đã ngàn dặm xa xôi đến đây, tại sao không có chút nước trà nào vậy?” Ngu Nhiễm cũng lạnh lùng cười.
Hai nam tử đều nhìn Cơ Bạch, đương nhiên muốn đối phương châm trà rót nước, nhận thức được ai lớn ai nhỏ.
Cơ Bạch nhíu mày, biết ý định của hai người. Hắn vốn thông minh, đương nhiên biết được hai người họ đã nắm được manh mối.
“Hai vị nếu biết mình là khách vậy nhớ phải nhập gia tùy tục, tiếc là nơi này không có trà ngon tiếp đãi, không bằng các vị khách tùy theo chủ đi.” Cơ Bạch chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt lạnh nhạt.
“Không có trà ngon, thật đáng tiếc!” Sư Anh than nhẹ.
Ngu Nhiễm hơi híp mắt, cười nhàn nhạt, nửa nói giỡn: “Nếu không có trà, vậy đừng mong được bản công tử đồng ý.”
Cơ Bạch lại ồ một tiếng, “Đồng ý chuyện gì?”
Xem ra Thần sử đại nhân này cũng rất không thẳng thắn, ra vẻ đạo mạo nghiêm trang. Sư Anh lập tức mỉm cười, thở dài một tiếng thầm kín, chậm rãi nói: “Cơ công tử, tại hạ nghe nói kiếm tu có một phương pháp đặc biệt để xem xét có phải thân Thuần Dương hay không.”
Sắc mặt Cơ Bạch hơi cứng lại, nam nhân bình thường không có thân thuần dương cũng không sao, nhưng kiếm tu lại cực kì nghiêm khắc, nhất là kiếm tu của núi Côn Luân. Hắn không còn thân thuần dương, kiếm tu liếc mắt một cái là nhìn ra được.
Sư Anh tiếp tục nói: “Thân thuần dương của Cơ công tử dường như đã không còn, đúng không?”
Sắc mặt Cơ Bạch hơi biến đổi, trong đôi mắt đen thẳm hiện lên một tia ảm đạm, quả nhiên không gì có thể gạt được Sư Anh.
Ngu Nhiễm đương nhiên đã hiểu ra, vô cùng tức giận, cái gì mà Thần Sử vô tình vô dục, chỉ ra vẻ đạo mạo trang nghiêm thôi. Sắc mặt hắn có chút không kiên nhẫn, cong môi nói: “Được lắm, được lắm, không biết Văn Nhân Dịch biết chuyện sư huynh hắn làm sẽ có suy nghĩ gì đây?”
Cơ Bạch nhẹ nhàng xoay ly trà, không nói lời nào.
Mí mắt Ngu Nhiễm rũ xuống, người dựa vào bàn, cảm thấy Cơ Bạch này quả thật không phải kiêu ngạo bình thường. May mà Sư Anh cũng tới đây, hai người Bắc Cơ Nam Anh xem như cũng ngang vai ngang vế. Tuy hắn là thế tử của Vô Song thành, thân phận cực kì cao quý, nhưng Cơ Bạch chính là người mà ngay cả phụ thân hắn cũng sẽ tôn trọng ba phần, mặc dù nói rằng có thứ tự trước sau, nhưng Ngu Nhiễm cũng không có biện pháp đánh phủ đầu với hắn.
“Tử Ngọc, ai vậy?” Tô Mặc chậm rãi nhô đầu ra từ trên lầu ba, xinh đẹp như đóa mạn đà la tươi mát trong lành, mang vẻ mị hoặc riêng biệt của nữ tử.
Sư Anh và Ngu Nhiễm ngước lên, ánh mắt lập tức dừng ở bóng dáng nữ tử mặc áo mỏng trắng như tuyết kia, nàng tiện tay vén lại mái tóc rối sau lưng, đường cong thân thể uyển chuyển khiến người ta không thể rời mắt. Tự chủ mạnh mẽ như Sư Anh mà cũng có xúc động, muốn xông lên ôm chặt nàng, ôm siết vào lòng.
Ước chừng mấy ngày nay thường được mưa móc làm dịu nên Tô Mặc càng thêm mị hoặc, đẹp đến mức mỗi đường cong dường như đều có thể làm dâng lên khát khao nguyên thủy nhất của nam nhân.
“A Anh.” Mắt Tô Mặc lóe lên, có chút khó tin, “Nhiễm, chàng cũng tới.”
Ngu Nhiễm hơi mất hứng, “Cạch” một tiếng khép cây quạt lại, người đầu tiên nàng nhìn thấy lại là Sư Anh, hắn nâng mắt lên phát hiện Cơ Bạch cũng không vui, trong lòng lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Tô Mặc mỉm cười với hai người, “Không ngờ các chàng tới đây nhanh như thế, đã dùng bữa chưa?”
“Ừm, đã dùng rồi.” Sư Anh chậm rãi trả lời.
Tô Mặc lập tức chạy chân trần từ lầu ba xuống dưới, phong thái như mây, vội vàng tới trước mặt hai người.
Nàng chạy rất nhanh, Đào Mộc châu trên cổ chân lay động, ánh mắt ba nam nhân lại chuyển sang chân ngọc của nàng.
Cơ Bạch rốt cuộc nhịn không được nói: “Mặc Nhi, sau này nàng phải đi tất ở trong phòng, đêm khuya rất lạnh, cẩn thận.”
Tô Mặc nghe vậy, nàng chỉ cười cười, chậm rãi ngồi xuống cạnh bàn, có người lén lút sờ chân nàng.
Khi bàn tay lén lút kia lỡ chạm phải tay của tình địch thì rụt về ngay lập tức, ba người chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Tô Mặc vừa vui vừa sầu, lúc này mới ý thức được hiện tại là hoàn cảnh gì, không ngờ đến Ma giới nàng lại có thêm một người khế ước. Sư Anh và Ngu Nhiễm cũng tới, nhìn hai người đều có vẻ bình tĩnh, bình tĩnh như đêm trước bão tố vậy.
Ba nam tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất là Ngu Nhiễm, trong lòng hắn cực kì khó chịu, rõ ràng Mặc Nhi là nữ nhân của hắn, hai tên này vốn là đến sau, chuyện này làm sao hắn chịu được?
Tô Mặc lấy ra rất nhiều quà đã chuẩn bị trước đưa cho Ngu Nhiễm và Sư Anh, có cả ngọc bội nàng tự khắc. Sư Anh nhìn chữ “Anh” trên ngọc, Ngu Nhiễm cũng nhìn chữ “Nhiễm”, cuối cùng ánh mắt hai người chuyển qua thân kiếm của Cơ Bạch, nơi đó quả nhiên có ngọc bội khắc chữ “Cơ”, vật chứng rõ ràng, không thể phủ nhận được.
Sư Anh cầm ngọc bội trong tay, ý cười trên môi càng thêm rõ ràng, Cơ Bạch lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào.
Nhân lúc mọi người không chú ý, Ngu Nhiễm dứt khoát ôm lấy cơ thể thơm ngát mềm mại của nàng, hôn lên má một cái.
“Chàng làm sao thế?” Ở trước mặt nhiều người, Tô Mặc có chút không quen.
“Mặc Nhi, ta bị bệnh.” Ngu Nhiễm yếu ớt nói.
“Bị bệnh?” Tô Mặc nhíu mày, đưa tay sờ trán hắn.
“Thế nào? Có phải bị bệnh không?” Ngu Nhiễm chăm chăm nhìn nàng.
“Nhìn không ra, ta thấy mặt mũi chàng rất hồng hào mà.” Tô Mặc liếc hắn một cái.
“Mặc Nhi, bệnh tương tư cũng là bệnh.” Ngu Nhiễm kéo tay nàng đặt lên ngực mình.
Cảm nhận được tiếng tim thịch thịch của hắn, Tô Mặc cười khẽ, tiếp tục lấy ra rất nhiều quà, “Những thứ này đều do ta chuẩn bị, vốn định trở về mới đưa cho các chàng, không ngờ các chàng lại đến nhanh như vậy.”
“Mặc Nhi, không cần quan tâm đến bọn ta ta, Cơ Bạch rốt cuộc là sao?” Ngu Nhiễm vuốt vuốt cây quạt trong tay, bỗng lên tiếng hỏi.
“Chàng ấy….” Tô Mặc có chút thẹn thùng xấu hổ, không ngờ lại ngả bài nhanh như thế.
“Thật ra cũng không có gì, ta chỉ phỏng đoán hắn là khế ước thứ tư mà thôi.” Sư Anh cười nhạt.
“Việc đó… Ta pha trà, các chàng nhất định đang rất khát nước.” Khuôn mặt Tô Mặc đỏ ửng lên, vội vàng xoay người ngồi ngồi cạnh pha trà.
Cơ Bạch nhìn thoáng qua Tô Mặc, vẻ mặt không chút thay đổi: “Không sai, ta là người thứ tư!”
Sư Anh khẽ cười: “Vậy nên hai người đang ở đây trong hưởng tuần trăng mật?”
Cơ Bạch gật đầu, “Không sai, ta và nàng rất vui vẻ.”
Sư Anh cũng nói: “Tốt lắm, rất tốt!”
Tô Mặc nghĩ mấy người bọn họ sẽ nháo lớn, ai ngờ Sư Anh và Cơ Bạch vẫn còn hòa thuận, Ngu Nhiễm vẫn cười, nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt trong tay, so với trước đây, Ngu Nhiễm đã chín chắn hơn rất nhiều rồi.
Tô Mặc mềm mại đưa tay ngọc ra, cổ tay trắng như tuyết, vô cùng mịn màng, rót cho ba người mỗi người đều thêm một chén nước trà, mắt đảo một vòng, lòng không nhịn được rung động, ba nam nhân này ngồi cùng nhauthật sự là nhật nguyệt cùng mất ánh sáng – trời đất mất sắc màu.
“Sư Anh công tử, mời dùng trà.” Cơ Bạch rất tự nhiên nâng ly trà lên, đưa tới trước mặt Sư Anh, dường như đang mời đối phương thưởng thức tay nghề của thê tử.
“Tay nghề pha trà của Mặc Nhi vẫn luôn rất tốt, đích thực do ta truyền thụ.” Sư Anh cũng không khách khí.
“Bắc Cơ nam Anh chúng ta hiếm khi được ngồi cùng nhau.” Cơ Bạch nhàn nhạt nói.
“Ừm, cơ hội ta nói chuyện với ngươi cũng không nhiều.” Sư Anh mỉm cười.
Cơ Bạch và Sư Anh chậm rãi hàn huyên, mắt nhìn đối phương chằm chằm, từ khi Tô Mặc ngồi xuống, cả hai đều rất biết kiềm chế.
Chỉ là hòa hợp mặt ngoài mà thôi, Ngu Nhiễm biết bọn họ đã sớm bắt đầu thầm đọ sức rồi.
Hắn cong môi cười, bỗng ngồi sát vào Tô Mặc, “Mặc Nhi, nàng xem, bọn họ thật sự là mới quen đã thân.”
Tô Mặc đương nhiên cũng đang suy đoán, thầm nghĩ Sư Anh và Cơ Bạch đều là “hàng lậu” nghìn năm, như thế này vẫn tốt hơn Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch đánh nhau bể đầu nhiều.
“Mặc Nhi, nếu bọn họ đã có chung đề tài như thế, hay là hai chúng ta cùng tâm sự đi!”
Ngu Nhiễm kéo tay Tô Mặc đi đến ven hồ cá, một cước đá văng băng hồ cản đường, kề sát tai nàng, nói mấy chuyện khanh khanh ta ta gì đó. Triền miên hết lời một hồi, Ngu Nhiễm hài lòng nhìn khuôn mặt Tô Mặc trở nên đỏ ửng, y phục trắng tuyết càng nổi bật hơn dưới ánh trăng, cực kì xinh đẹp, thanh lệ quyến rũ, rung động lòng người. Ngu Nhiễm vẫn không quên một câu: “Mặc Nhi, đêm nay ngủ cùng ta.”
Tô Mặc cười cười, lông mày dáng hơi nhíu lên, bản lĩnh nói lời ân ái của hắn ngày càng lớn, tình ý từ tận đáy lòng rất dễ làm người ta rung động. Nàng hỏi: “Nhiễm, chàng có muốn ôm ta không?”
Ngu Nhiễm vui mừng cười: “Mặc Nhi, ta rất muốn ôm nàng.”
Hắn vội vàng đưa tay kéo Tô Mặc qua, ôm chặt nàng vào ngực, cảm nhận nhịp tim của nàng, hai người không nói gì hồi lâu.
“Mặc Nhi, ngươi ở nơi này không tệ, rất gần biển.” Ngu Nhiễm ôm chặt Tô Mặc, mắt nhìn biển rộng.
“Đúng vậy, hơn nữa cũng không nóng ẩm, Cơ Bạch nói ở trong này rất tốt cho cơ thể và tinh thần.” Tô Mặc gật đầu.
“Mặc Nhi, chúng ta ra ngoài xem một chút được không?”
“Được! Để cho bọn họ nói chuyện trước đi.” Tô Mặc và Ngu Nhiễm bước ra ngoài hàng rào, đi đến bờ biển.
Đi được hai bước, mắt Ngu Nhiễm đảo qua, bỗng nhiên cười nói: “Mặc Nhi, nàng quên đi giày rồi, muốn ta cõng nàng không?”
Tô Mặc nhìn chân trần của mình, Ngu Nhiễm nói xong lập tức hơi khom người xuống trước mặt nàng, để cho nàng một tấm lưng ấm áp, Tô Mặc mỉm cười, nhún người nhảy lên lưng Ngu Nhiễm.
Nữ tử trên lưng nhẹ như yến như liễu, Ngu Nhiễm cảm thấy cõng nàng cũng là một loại hưởng thụ vô cùng lớn, hơn nữa hắn nhận ra nàng không vì chuyện của Cơ Bạch mà lạnh nhạt với hắn, tâm tình hắn dường như cũng không tệ lắm, chỉ Sư Anh mới thật sự là tệ, Sư Anh đã gặp được tình địch cường hãn nhất rồi. Có lẽ sau khi trải qua quá trình lo lắng bị Sư Anh cướp đi nữ tử mình yêu mến, suy nghĩ vô sỉ của Ngu Nhiễm đã thay đổi lớn, hắn cũng lạnh nhạt với Sư Anh giống Văn Nhân Dịch! Ngu Nhiễm bỗng nhiên thấy có chút hả hê.
Tô Mặc dựa trên lưng Ngu Nhiễm, cảm nhận được tâm tình hắn mặc dù hơi xuống thấp một chút, nhưng hiện giờ đã hồi phục lại vẻ vui tươi thoải mái giống trước kia. Còn trong lòng Ngu Nhiễm rốt cuộc nghĩ như thế nào, Tô Mặc không thể biết được, nhưng chỉ cần Ngu Nhiễm luôn luôn vui vẻ phấn chấn là nàng cũng rất vui vẻ rồi. Ngu Nhiễm cõng nàng chạy băng băng một mạch ở bên bờ biển.
Sư Anh và Cơ Bạch vẫn luôn khách sáo với nhau, tâm tư không tập trung, ánh mắt hơi nghiêng, quay đầu nhìn bóng hai người ôm nhau, ánh mắt bọn họ đồng thời tối xuống.
Sư Anh bỗng cười cười, không ngờ lần này mình lại không bằng Ngu Nhiễm.
Cơ Bạch nhìn hai người kia, trong lòng cũng không thoải mái.
“Cơ công tử, nàng và Ngu Nhiễm đều cùng lứa tuổi, cùng tuổi thì luôn vui vẻ hơn, hai người chúng ta có lẽ đã già rồi.” Sư Anh chậm rãi nhấp một ngụm trà.
“Ta cũng đã từng trẻ bằng tuổi nàng, Sư Anh ngươi hoàn toàn không hề biết quá khứ của ta và nàng.” Cơ Bạch nhớ đến thời điểm chín trăm năm trước, lúc đó hắn cũng không vui tươi thoải mái như Ngu Nhiễm hiện tại.
“Thần Sử đại nhân, mắt của ta không nhìn được quá khứ, chỉ nhìn về tương lai.”
“Hừ, người trẻ tuổi dù sao vẫn còn thanh niên, không đủ gây sợ, ngươi mới là tình địch ta e ngại nhất.” Cơ Bạch liền dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
“Ta chỉ e là… ta cũng vậy.” Sư Anh mỉm cười.
“Không ngờ Bắc Cơ Nam Anh lại có duyên như thế.” Cơ Bạch than nhẹ một tiếng, rất bất đắc dĩ.
Sắc sương mịt mù, ánh trăng lờ mờ, gió mát phóng khoáng.
Bên kia, trên tòa thành, một lão giả đi ra, đúng là lão già mà Cơ Bạch giao phó trông cửa.
Hắn chậm rãi kéo quần áo trên người xuống, khuôn mặt cũng đột nhiên biến thành một bộ dạng khác, từ lão già biến thành một nam nhi phong hoa tuyệt đại. Nam tử quyến rũ lười biếng, y phục hoa lệ nhẹ nhàng lay động theo gió, hắn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt từ từ nhìn ra xa, môi mỉm cười, “Được lắm, được lắm, nếu Sư Anh và Ngu Nhiễm đã cùng đến đây, vậy Cơ Bạch hoàn toàn không đáng sợ nữa, gia có thể ngồi yên xem hổ đấu, cuối cùng, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
Trong hồ nước có cá màu trắng đang thong thả bơi lội, vẩy cá lóe kim quang nhàn nhạt dưới ánh mặt trời, đuôi cá đung đưa, nhìn rất thông minh lanh lợi, toàn mặt hồ tản khí lạnh mát rượi.
Băng hồ ngồi cạnh chảy nước miếng, ao này dùng để nuôi dưỡng cá băng Yêu giới, cả băng tuyết Yêu giới cũng là do Hoa Tích Dung mang về. Hoa Tích Dung yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả băng hồ mà cũng nịnh bợ.
Sư Anh và Ngu Nhiễm ngồi cạnh bàn, trước mặt đặt mấy cái chén không, còn có một ấm trà, nghiêm chỉnh chờ Cơ Bạch dâng trà.
“Cơ công tử, đã lâu không gặp.” Sư Anh mỉm cười ôn nhã, nhặt một cành hoa thược dược màu đỏ rực trước mặt lên, nhàn nhạt nhìn hắn, Tô Mặc vậy mà lại bị nam nhân này mê hoặc sao? Nhưng Mặc Nhi của hắn không phải nữ nhân nông cạn, hắn lừa mình dối người nghĩ.
“Là các ngươi.” Ánh mắt Cơ Bạch đảo qua, mặc dù có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường.
“Sần này Thần Sử đại nhân đi sứ Ma giới, không ngờ lại ở cùng Mặc Nhi, xem ra các hạ được chăm sóc rất tốt.” Sư Anh nhìn chăm chú, nụ cười như có như không, nhìn Cơ Bạch giống như người thủy tinh, không thể ẩn trốn, không thể giấu diếm được chuyện gì.
“Hiện tại sứ giả của Nhân giới chỉ có hai người chúng ta, hơn nữa Mặc Nhi là nữ giả nam trang, đương nhiên không cần tị hiềm. Nhưng Hoa Tích Dung lại bị đồn đãi là đoạn tụ với nàng, cuối cùng đương nhiên là hai người chúng ta chỉ có thể ở cùng nhau.” Nghe thấy Sư Anh nhắc tới Tô Mặc, ánh mắt Cơ Bạch hơi mềm đi, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi.
Mặc Nhi? Hắn ta gọi cũng thân mật thật!
Sư Anh mỉm cười tao nhã, ánh mắt lại lóe chút tức giận.
“Nhưng mà, nơi này dường như chỉ có một gian phòng ngủ nhỉ!” Ngu Nhiễm cũng tức giận, có điều ám chỉ.
“Thật ra phòng ngủ có thể tùy ý dựng thêm, nhưng dù thế nào thì vẫn rất sơ sài, không thích hợp cho hai vị ở lại.” Cơ Bạch không để ý tới hai người, hắn đương nhiên biết bọn họ có chuẩn bị rồi mới đến.
“Cơ công tử khách khí quá, ta với Mặc Nhi vốn là phu thê, nếu đã đến đây, ở cùng nhau cũng không có gì lạ. Phu thê vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, đồng cam cộng khổ, lúc trước ở trên thuyền không phải chúng ta cũng cực kì khó khăn đó sao? Công tử Cơ Bạch cũng không có gì phải giải thích, tóm lại những chuyện khác không liên quan gì đến Cơ huynh.” Ánh mắt Sư Anh lạnh nhạt nhã, phong thái tự nhiên thanh cao, muốn cắt đứt quan hệ với Cơ Bạch.
“Thật ra, bản công tử cũng không quan tâm.” Ngu Nhiễm chậm rãi phe phẩy quạt, “Mặc Nhi dù sao cũng sẽ không đuổi ta đi.”
“……” Cơ Bạch không nhịn được nhíu mày, hai người kia căn bản không có ý định lùi bước.
“Đúng rồi, chúng ta đã ngồi rất lâu, Cơ công tử dường như không hiểu đạo đãi khách lắm.” Sư Anh chỉ cái chén trước mặt, như cười như không nói.
“Đúng vậy! Chúng ta đã ngàn dặm xa xôi đến đây, tại sao không có chút nước trà nào vậy?” Ngu Nhiễm cũng lạnh lùng cười.
Hai nam tử đều nhìn Cơ Bạch, đương nhiên muốn đối phương châm trà rót nước, nhận thức được ai lớn ai nhỏ.
Cơ Bạch nhíu mày, biết ý định của hai người. Hắn vốn thông minh, đương nhiên biết được hai người họ đã nắm được manh mối.
“Hai vị nếu biết mình là khách vậy nhớ phải nhập gia tùy tục, tiếc là nơi này không có trà ngon tiếp đãi, không bằng các vị khách tùy theo chủ đi.” Cơ Bạch chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt lạnh nhạt.
“Không có trà ngon, thật đáng tiếc!” Sư Anh than nhẹ.
Ngu Nhiễm hơi híp mắt, cười nhàn nhạt, nửa nói giỡn: “Nếu không có trà, vậy đừng mong được bản công tử đồng ý.”
Cơ Bạch lại ồ một tiếng, “Đồng ý chuyện gì?”
Xem ra Thần sử đại nhân này cũng rất không thẳng thắn, ra vẻ đạo mạo nghiêm trang. Sư Anh lập tức mỉm cười, thở dài một tiếng thầm kín, chậm rãi nói: “Cơ công tử, tại hạ nghe nói kiếm tu có một phương pháp đặc biệt để xem xét có phải thân Thuần Dương hay không.”
Sắc mặt Cơ Bạch hơi cứng lại, nam nhân bình thường không có thân thuần dương cũng không sao, nhưng kiếm tu lại cực kì nghiêm khắc, nhất là kiếm tu của núi Côn Luân. Hắn không còn thân thuần dương, kiếm tu liếc mắt một cái là nhìn ra được.
Sư Anh tiếp tục nói: “Thân thuần dương của Cơ công tử dường như đã không còn, đúng không?”
Sắc mặt Cơ Bạch hơi biến đổi, trong đôi mắt đen thẳm hiện lên một tia ảm đạm, quả nhiên không gì có thể gạt được Sư Anh.
Ngu Nhiễm đương nhiên đã hiểu ra, vô cùng tức giận, cái gì mà Thần Sử vô tình vô dục, chỉ ra vẻ đạo mạo trang nghiêm thôi. Sắc mặt hắn có chút không kiên nhẫn, cong môi nói: “Được lắm, được lắm, không biết Văn Nhân Dịch biết chuyện sư huynh hắn làm sẽ có suy nghĩ gì đây?”
Cơ Bạch nhẹ nhàng xoay ly trà, không nói lời nào.
Mí mắt Ngu Nhiễm rũ xuống, người dựa vào bàn, cảm thấy Cơ Bạch này quả thật không phải kiêu ngạo bình thường. May mà Sư Anh cũng tới đây, hai người Bắc Cơ Nam Anh xem như cũng ngang vai ngang vế. Tuy hắn là thế tử của Vô Song thành, thân phận cực kì cao quý, nhưng Cơ Bạch chính là người mà ngay cả phụ thân hắn cũng sẽ tôn trọng ba phần, mặc dù nói rằng có thứ tự trước sau, nhưng Ngu Nhiễm cũng không có biện pháp đánh phủ đầu với hắn.
“Tử Ngọc, ai vậy?” Tô Mặc chậm rãi nhô đầu ra từ trên lầu ba, xinh đẹp như đóa mạn đà la tươi mát trong lành, mang vẻ mị hoặc riêng biệt của nữ tử.
Sư Anh và Ngu Nhiễm ngước lên, ánh mắt lập tức dừng ở bóng dáng nữ tử mặc áo mỏng trắng như tuyết kia, nàng tiện tay vén lại mái tóc rối sau lưng, đường cong thân thể uyển chuyển khiến người ta không thể rời mắt. Tự chủ mạnh mẽ như Sư Anh mà cũng có xúc động, muốn xông lên ôm chặt nàng, ôm siết vào lòng.
Ước chừng mấy ngày nay thường được mưa móc làm dịu nên Tô Mặc càng thêm mị hoặc, đẹp đến mức mỗi đường cong dường như đều có thể làm dâng lên khát khao nguyên thủy nhất của nam nhân.
“A Anh.” Mắt Tô Mặc lóe lên, có chút khó tin, “Nhiễm, chàng cũng tới.”
Ngu Nhiễm hơi mất hứng, “Cạch” một tiếng khép cây quạt lại, người đầu tiên nàng nhìn thấy lại là Sư Anh, hắn nâng mắt lên phát hiện Cơ Bạch cũng không vui, trong lòng lập tức thoải mái hơn rất nhiều.
Tô Mặc mỉm cười với hai người, “Không ngờ các chàng tới đây nhanh như thế, đã dùng bữa chưa?”
“Ừm, đã dùng rồi.” Sư Anh chậm rãi trả lời.
Tô Mặc lập tức chạy chân trần từ lầu ba xuống dưới, phong thái như mây, vội vàng tới trước mặt hai người.
Nàng chạy rất nhanh, Đào Mộc châu trên cổ chân lay động, ánh mắt ba nam nhân lại chuyển sang chân ngọc của nàng.
Cơ Bạch rốt cuộc nhịn không được nói: “Mặc Nhi, sau này nàng phải đi tất ở trong phòng, đêm khuya rất lạnh, cẩn thận.”
Tô Mặc nghe vậy, nàng chỉ cười cười, chậm rãi ngồi xuống cạnh bàn, có người lén lút sờ chân nàng.
Khi bàn tay lén lút kia lỡ chạm phải tay của tình địch thì rụt về ngay lập tức, ba người chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Tô Mặc vừa vui vừa sầu, lúc này mới ý thức được hiện tại là hoàn cảnh gì, không ngờ đến Ma giới nàng lại có thêm một người khế ước. Sư Anh và Ngu Nhiễm cũng tới, nhìn hai người đều có vẻ bình tĩnh, bình tĩnh như đêm trước bão tố vậy.
Ba nam tử ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất là Ngu Nhiễm, trong lòng hắn cực kì khó chịu, rõ ràng Mặc Nhi là nữ nhân của hắn, hai tên này vốn là đến sau, chuyện này làm sao hắn chịu được?
Tô Mặc lấy ra rất nhiều quà đã chuẩn bị trước đưa cho Ngu Nhiễm và Sư Anh, có cả ngọc bội nàng tự khắc. Sư Anh nhìn chữ “Anh” trên ngọc, Ngu Nhiễm cũng nhìn chữ “Nhiễm”, cuối cùng ánh mắt hai người chuyển qua thân kiếm của Cơ Bạch, nơi đó quả nhiên có ngọc bội khắc chữ “Cơ”, vật chứng rõ ràng, không thể phủ nhận được.
Sư Anh cầm ngọc bội trong tay, ý cười trên môi càng thêm rõ ràng, Cơ Bạch lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào.
Nhân lúc mọi người không chú ý, Ngu Nhiễm dứt khoát ôm lấy cơ thể thơm ngát mềm mại của nàng, hôn lên má một cái.
“Chàng làm sao thế?” Ở trước mặt nhiều người, Tô Mặc có chút không quen.
“Mặc Nhi, ta bị bệnh.” Ngu Nhiễm yếu ớt nói.
“Bị bệnh?” Tô Mặc nhíu mày, đưa tay sờ trán hắn.
“Thế nào? Có phải bị bệnh không?” Ngu Nhiễm chăm chăm nhìn nàng.
“Nhìn không ra, ta thấy mặt mũi chàng rất hồng hào mà.” Tô Mặc liếc hắn một cái.
“Mặc Nhi, bệnh tương tư cũng là bệnh.” Ngu Nhiễm kéo tay nàng đặt lên ngực mình.
Cảm nhận được tiếng tim thịch thịch của hắn, Tô Mặc cười khẽ, tiếp tục lấy ra rất nhiều quà, “Những thứ này đều do ta chuẩn bị, vốn định trở về mới đưa cho các chàng, không ngờ các chàng lại đến nhanh như vậy.”
“Mặc Nhi, không cần quan tâm đến bọn ta ta, Cơ Bạch rốt cuộc là sao?” Ngu Nhiễm vuốt vuốt cây quạt trong tay, bỗng lên tiếng hỏi.
“Chàng ấy….” Tô Mặc có chút thẹn thùng xấu hổ, không ngờ lại ngả bài nhanh như thế.
“Thật ra cũng không có gì, ta chỉ phỏng đoán hắn là khế ước thứ tư mà thôi.” Sư Anh cười nhạt.
“Việc đó… Ta pha trà, các chàng nhất định đang rất khát nước.” Khuôn mặt Tô Mặc đỏ ửng lên, vội vàng xoay người ngồi ngồi cạnh pha trà.
Cơ Bạch nhìn thoáng qua Tô Mặc, vẻ mặt không chút thay đổi: “Không sai, ta là người thứ tư!”
Sư Anh khẽ cười: “Vậy nên hai người đang ở đây trong hưởng tuần trăng mật?”
Cơ Bạch gật đầu, “Không sai, ta và nàng rất vui vẻ.”
Sư Anh cũng nói: “Tốt lắm, rất tốt!”
Tô Mặc nghĩ mấy người bọn họ sẽ nháo lớn, ai ngờ Sư Anh và Cơ Bạch vẫn còn hòa thuận, Ngu Nhiễm vẫn cười, nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt trong tay, so với trước đây, Ngu Nhiễm đã chín chắn hơn rất nhiều rồi.
Tô Mặc mềm mại đưa tay ngọc ra, cổ tay trắng như tuyết, vô cùng mịn màng, rót cho ba người mỗi người đều thêm một chén nước trà, mắt đảo một vòng, lòng không nhịn được rung động, ba nam nhân này ngồi cùng nhauthật sự là nhật nguyệt cùng mất ánh sáng – trời đất mất sắc màu.
“Sư Anh công tử, mời dùng trà.” Cơ Bạch rất tự nhiên nâng ly trà lên, đưa tới trước mặt Sư Anh, dường như đang mời đối phương thưởng thức tay nghề của thê tử.
“Tay nghề pha trà của Mặc Nhi vẫn luôn rất tốt, đích thực do ta truyền thụ.” Sư Anh cũng không khách khí.
“Bắc Cơ nam Anh chúng ta hiếm khi được ngồi cùng nhau.” Cơ Bạch nhàn nhạt nói.
“Ừm, cơ hội ta nói chuyện với ngươi cũng không nhiều.” Sư Anh mỉm cười.
Cơ Bạch và Sư Anh chậm rãi hàn huyên, mắt nhìn đối phương chằm chằm, từ khi Tô Mặc ngồi xuống, cả hai đều rất biết kiềm chế.
Chỉ là hòa hợp mặt ngoài mà thôi, Ngu Nhiễm biết bọn họ đã sớm bắt đầu thầm đọ sức rồi.
Hắn cong môi cười, bỗng ngồi sát vào Tô Mặc, “Mặc Nhi, nàng xem, bọn họ thật sự là mới quen đã thân.”
Tô Mặc đương nhiên cũng đang suy đoán, thầm nghĩ Sư Anh và Cơ Bạch đều là “hàng lậu” nghìn năm, như thế này vẫn tốt hơn Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch đánh nhau bể đầu nhiều.
“Mặc Nhi, nếu bọn họ đã có chung đề tài như thế, hay là hai chúng ta cùng tâm sự đi!”
Ngu Nhiễm kéo tay Tô Mặc đi đến ven hồ cá, một cước đá văng băng hồ cản đường, kề sát tai nàng, nói mấy chuyện khanh khanh ta ta gì đó. Triền miên hết lời một hồi, Ngu Nhiễm hài lòng nhìn khuôn mặt Tô Mặc trở nên đỏ ửng, y phục trắng tuyết càng nổi bật hơn dưới ánh trăng, cực kì xinh đẹp, thanh lệ quyến rũ, rung động lòng người. Ngu Nhiễm vẫn không quên một câu: “Mặc Nhi, đêm nay ngủ cùng ta.”
Tô Mặc cười cười, lông mày dáng hơi nhíu lên, bản lĩnh nói lời ân ái của hắn ngày càng lớn, tình ý từ tận đáy lòng rất dễ làm người ta rung động. Nàng hỏi: “Nhiễm, chàng có muốn ôm ta không?”
Ngu Nhiễm vui mừng cười: “Mặc Nhi, ta rất muốn ôm nàng.”
Hắn vội vàng đưa tay kéo Tô Mặc qua, ôm chặt nàng vào ngực, cảm nhận nhịp tim của nàng, hai người không nói gì hồi lâu.
“Mặc Nhi, ngươi ở nơi này không tệ, rất gần biển.” Ngu Nhiễm ôm chặt Tô Mặc, mắt nhìn biển rộng.
“Đúng vậy, hơn nữa cũng không nóng ẩm, Cơ Bạch nói ở trong này rất tốt cho cơ thể và tinh thần.” Tô Mặc gật đầu.
“Mặc Nhi, chúng ta ra ngoài xem một chút được không?”
“Được! Để cho bọn họ nói chuyện trước đi.” Tô Mặc và Ngu Nhiễm bước ra ngoài hàng rào, đi đến bờ biển.
Đi được hai bước, mắt Ngu Nhiễm đảo qua, bỗng nhiên cười nói: “Mặc Nhi, nàng quên đi giày rồi, muốn ta cõng nàng không?”
Tô Mặc nhìn chân trần của mình, Ngu Nhiễm nói xong lập tức hơi khom người xuống trước mặt nàng, để cho nàng một tấm lưng ấm áp, Tô Mặc mỉm cười, nhún người nhảy lên lưng Ngu Nhiễm.
Nữ tử trên lưng nhẹ như yến như liễu, Ngu Nhiễm cảm thấy cõng nàng cũng là một loại hưởng thụ vô cùng lớn, hơn nữa hắn nhận ra nàng không vì chuyện của Cơ Bạch mà lạnh nhạt với hắn, tâm tình hắn dường như cũng không tệ lắm, chỉ Sư Anh mới thật sự là tệ, Sư Anh đã gặp được tình địch cường hãn nhất rồi. Có lẽ sau khi trải qua quá trình lo lắng bị Sư Anh cướp đi nữ tử mình yêu mến, suy nghĩ vô sỉ của Ngu Nhiễm đã thay đổi lớn, hắn cũng lạnh nhạt với Sư Anh giống Văn Nhân Dịch! Ngu Nhiễm bỗng nhiên thấy có chút hả hê.
Tô Mặc dựa trên lưng Ngu Nhiễm, cảm nhận được tâm tình hắn mặc dù hơi xuống thấp một chút, nhưng hiện giờ đã hồi phục lại vẻ vui tươi thoải mái giống trước kia. Còn trong lòng Ngu Nhiễm rốt cuộc nghĩ như thế nào, Tô Mặc không thể biết được, nhưng chỉ cần Ngu Nhiễm luôn luôn vui vẻ phấn chấn là nàng cũng rất vui vẻ rồi. Ngu Nhiễm cõng nàng chạy băng băng một mạch ở bên bờ biển.
Sư Anh và Cơ Bạch vẫn luôn khách sáo với nhau, tâm tư không tập trung, ánh mắt hơi nghiêng, quay đầu nhìn bóng hai người ôm nhau, ánh mắt bọn họ đồng thời tối xuống.
Sư Anh bỗng cười cười, không ngờ lần này mình lại không bằng Ngu Nhiễm.
Cơ Bạch nhìn hai người kia, trong lòng cũng không thoải mái.
“Cơ công tử, nàng và Ngu Nhiễm đều cùng lứa tuổi, cùng tuổi thì luôn vui vẻ hơn, hai người chúng ta có lẽ đã già rồi.” Sư Anh chậm rãi nhấp một ngụm trà.
“Ta cũng đã từng trẻ bằng tuổi nàng, Sư Anh ngươi hoàn toàn không hề biết quá khứ của ta và nàng.” Cơ Bạch nhớ đến thời điểm chín trăm năm trước, lúc đó hắn cũng không vui tươi thoải mái như Ngu Nhiễm hiện tại.
“Thần Sử đại nhân, mắt của ta không nhìn được quá khứ, chỉ nhìn về tương lai.”
“Hừ, người trẻ tuổi dù sao vẫn còn thanh niên, không đủ gây sợ, ngươi mới là tình địch ta e ngại nhất.” Cơ Bạch liền dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
“Ta chỉ e là… ta cũng vậy.” Sư Anh mỉm cười.
“Không ngờ Bắc Cơ Nam Anh lại có duyên như thế.” Cơ Bạch than nhẹ một tiếng, rất bất đắc dĩ.
Sắc sương mịt mù, ánh trăng lờ mờ, gió mát phóng khoáng.
Bên kia, trên tòa thành, một lão giả đi ra, đúng là lão già mà Cơ Bạch giao phó trông cửa.
Hắn chậm rãi kéo quần áo trên người xuống, khuôn mặt cũng đột nhiên biến thành một bộ dạng khác, từ lão già biến thành một nam nhi phong hoa tuyệt đại. Nam tử quyến rũ lười biếng, y phục hoa lệ nhẹ nhàng lay động theo gió, hắn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt từ từ nhìn ra xa, môi mỉm cười, “Được lắm, được lắm, nếu Sư Anh và Ngu Nhiễm đã cùng đến đây, vậy Cơ Bạch hoàn toàn không đáng sợ nữa, gia có thể ngồi yên xem hổ đấu, cuối cùng, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook