Lý Tuấn Hy thì thoải mái rồi.

Hắn đúng là muốn làm ông ta mất hết mặt mũi, tức tới run rẩy, nhưng không thể làm gì mình!
“Thành chủ, nhớ lấy, ông không có tư cách bỏ vợ, hôm nay bọn ta rời khỏi thành Ly Hỏa là bởi vì ông không xứng với bà ấy!”
“Còn ngẩn ra đó làm gì, Viêm Hoàng lệnh đâu, lấy ra!”
Ánh mắt Lý Tuấn Hy nhìn ông ta sáng rực.

“Thành chủ, mất mặt quá rồi!”.

Rất nhiều người thầm bàn tán.

Rốt cuộc Lý Viêm Phong khó chịu dường nào? E rằng chỉ mình ông ta biết!
Đúng lúc này…
Bỗng nhiên có một người phụ nữ đi đến bên cạnh Lý Viêm Phong, kéo lấy cánh tay ông ta.


Chính là Liễu Khanh!
Liễu Khanh nở nụ cười điềm đạm, nàng ta nhìn về phía Lý Tuấn Hy, môi hồng hé mở, ánh mắt tựa như biết nói, chớp mắt một cái đã có quyến rũ vô hạn tựa như hoa đào rơi lên trên người Lý Tuấn Hy.

“Tuấn Hy, người trẻ tuổi không nên quá nóng nảy”.

Liễu Khanh dịu dàng nói, giọng điệu mềm mỏng nhưng không dung tục, nàng ta không phải kiểu phụ nữ lẳng lơ tầm thường, mà là kiểu dịu dàng tao nhã.

“Phu nhân có ý gì đây?”.

Đối với người phụ nữ trẻ tuổi thay thế vị trí của mẫu thân mình này, Lý Tuấn Hy chẳng hề quan tâm, hắn không thể nào có thiện cảm với người của phủ Lôi Tôn.

“Ý của ta là, tuyển chọn của học cung Viêm Hoàng vẫn chưa kết thúc, vẫn còn một vị thiên tài của thành Ly Hỏa chưa ra sân”, Liễu Khanh mỉm cười.

Câu nói này khiến mọi người nơi đây rơi vào mơ hồ và nghi ngờ, bao gồm cả Lý Tuấn Hy.

Sao vẫn còn người?
Chẳng lẽ là bản thân Liễu Khanh? Chuyện này không thể nào, nàng ta đã quá hai mươi tuổi rồi, hơn nữa cảnh giới của nàng ta ít nhất cũng phải là Linh Nguyên Cảnh.

Như vậy, sẽ là ai đây!
Không chỉ Lý Tuấn Hy không hiểu lời của Liễu Khanh, mà đa số người ở đây đều lộ vẻ nghi ngờ vô cùng.

Thậm chí mẹ con Mạc phu nhân và Lý Tử Phong cũng không biết là sẽ còn người khác tham gia tuyển chọn của học cung Viêm Hoàng!
Bọn họ vô cùng rõ ràng, trong thành Ly Hỏa có bao nhiêu người cạnh tranh, cũng có thể điều tra tường tận lai lịch gốc gác tổ tiên của mỗi người.

Ánh mắt Lý Viêm Phong nhìn Lý Tuấn Hy lạnh lùng hơn rất nhiều.

Nhưng mà, khi ông ta quay đầu nhìn lại, trên khuôn mặt bỗng hiện ra nụ cười hiền từ của trưởng bối đối với vãn bối, trong ánh mắt là yêu thích và bảo vệ.


“Thiên Dương, mặc dù đệ từ xa đến đây, nhưng sau khi ta và tỷ tỷ đệ thành hôn, đệ cũng coi như là người của thành Ly Hỏa ta rồi”.

Ánh mắt ông ta dán chặt vào người một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi đang ngồi ở đó, bỗng chốc, thiếu niên trở thành tiêu điểm của nơi này.

“Đa số người trẻ tuổi của thành Ly Hỏa chúng ta đều là ếch ngồi đáy giếng, không biết thiên tài thực sự có tạo hóa cỡ nào, mặc dù đệ còn nhỏ tuổi, nhưng vai vế tương đối cao, giờ xuống thể hiện một chút, cho đám ếch ngồi đáy giếng kia được mở mang tầm mắt đi”, Lý Viêm Phong mỉm cười nói.

“Thiên Dương, còn không mau đến”.

Liễu Khanh khoác lên cánh tay Lý Viêm Phong, thúc giục.

Cuối cùng mọi người cũng nghe rõ rồi!
Thiếu niên tên là Liễu Thiên Dương này là đệ đệ của Liễu Khanh, tất nhiên cũng tới từ phủ Lôi Tôn!
“Đệ đệ của phu nhân cũng có thể coi là người của thành Ly Hỏa, ý của thành chủ là cho đệ đệ của phu nhân đến cạnh tranh Viêm Hoàng lệnh? Đây là nhất thời nghĩ tới, hay là sắp đặt từ lâu…”
Rất nhiều người càng nghĩ lại càng hoảng sợ, bởi vì sắp đặt như vậy không giống như nhất thời nghĩ tới.

Điều này chứng tỏ, hôm nay Lý Viêm Phong hoàn toàn không định giao Viêm Hoàng lệnh cho đứa con thứ hai Lý Tử Phong, thảo nào ông ta lập thế tử xong rồi không làm gì nữa.

Hai người con trai cạnh tranh, nhưng ông ta lại định giao Viêm Hoàng lệnh cho đệ đệ của phu nhân mới?
Chân tướng thế này, phần lớn mọi người không dám nói, cũng không dám hỏi, cho nên hiện tại nơi đây lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều tập trung nhìn thiếu niên đến từ phủ Lôi Tôn đang đứng dậy từ trên lầu Thính Phong kia.


Khi thiếu niên này xuất hiện trong tầm mắt mọi người, chỉ với ánh nhìn đầu tiên, mọi người ở đây đã có thể nhìn ra được, so với những thiên tài của thành Ly Hỏa, thiếu niên này mới thật sự là rồng phượng trong loài người!
Trông tuổi tác của hắn ta còn nhỏ hơn Lý Tử Phong, màu da vô cùng trắng, vẻ ngoài tương tự Liễu Khanh, đương nhiên tuấn tú sáng láng, đặc biệt là đôi mắt kia, trong suốt long lanh, hệt như đá quý.

Nhưng mà, thứ hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất vẫn là khí chất của hắn ta, đó là khí chất quý tộc bẩm sinh đã có, chỉ có bá chủ một phương của phủ Lôi Tôn mới có thể nuôi dưỡng ra thiên tài thế này!
So với hắn ta, Lý Tử Phong ồn ào hống hách lập tức trở nên tầm thường, thiếu niên tên là Liễu Thiên Dương này trực tiếp thể hiện ra cái gọi là cao quý của con cháu thế gia lớn, đó là loại cảm giác cao không thể chạm tới.

Mọi người nhìn thiếu niên này đi ra, trong mắt tràn đầy khen ngợi, nhân vật như vậy, quả thật đủ để mọi người bỏ quên đám thanh niên trong thành Ly Hỏa.

“Thiên Dương, nếu muốn Viêm Hoàng lệnh, vậy tự đệ giành lấy đi”, Liễu Khanh sửa sang quần áo cho hắn ta, dịu dàng nói ra.

“Được, tỷ tỷ, cảm ơn tỷ phu”.

Thiếu niên nói chuyện đúng mực, vô cùng khôn khéo và lễ phép, nhưng nếu bởi vậy mà cho rằng đối phương mềm yếu, vậy thì hoàn toàn sai rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương