Thiên Hạ Đệ Nhất Mĩ Nhân
Chương 60: Bắt các người sống ko bằng chết

Từ khi các chủ chuyển về Hạnh Hoa Lầu, mọi người trên dưới Hạnh Hoa Lầu đều nhận thức được các chủ của bọn họ cực kì cực kì ko vui, à không, ko vui là một từ ko chính xác lắm mà phải nói các chủ càng ngày càng lãnh khốc, phải nói một ánh mắt của người cũng đủ giết người rồi! Lão bản Hạnh Hoa Lầu phải xếp cho các chủ ở một tiểu viện phía sau, ngày ngày đều sai người chuẩn bị trà hoa cúc thanh nhiệt và một số món ăn có thể làm hạ hỏa.

Ai, tất cả là tại nữ nhân ko biết tốt xấu Đình Nghi kia hại bọn họ lâm vào tình cảnh khổ sở! Thế là nhất loại người trong Lạc Hoa Các đều xếp Minh Đình Nghi vào danh sách kẻ thù của Lạc Hoa Các.

Sau sự việc lần đó, Nhược Bạch ngày nào cũng đến tìm nàng, một là hắn hướng nàng giải thích quan hệ của hắn cùng nữ nhân kia, hai là muốn nàng nhẹ tay với Minh gia, dù sao hắn cũng do Minh lão minh chủ nuôi lớn, bất quá ko có lần nào gặp được Phi Yến. Mà nguyên nhân nàng ko gặp hắn là vì nàng nhớ rất rõ thái độ của hắn ngày hôm đó, hắn nghe nữ nhân kia nói những lời độc địa như vậy ko những ko giúp nàng ra mặt mà còn muốn nàng tha cho nàng ta.

“Tiểu thư….Ờ…..Nhược Bạch công tử lại đến!” Thanh Phi mấy ngày nay cũng bị tiểu thư dọa chết. Nàng ngày đó tuy ko có mặt nhưng nghe những người khác kể tiểu thư tát nữ nhân ko biết trời cao đất dày kia như thế nào rồi thần sắc lãnh khốc đến đâu nàng cũng đủ hoảng sợ rồi! Lúc trước tuy tiểu thư cũng có lúc nóng giận nhưng chưa bao giờ giận giữ và mất bình tĩnh như ngày hôm đó.

Phi Yến buông cuộn giấy thông báo tình hình một tháng qua của Lạc Hoa Các xuống, mâu quang lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ, hình bóng một nam tử lam y nhàn nhạt đang đứng xa xa nhìn về phía này, tuy ko nhìn thấy rõ khuôn mặt nam tử kia nhưng cũng đủ biết tất cả tâm trí hắn đều đặt bên trong căn phòng trước mặt. “Kêu hắn vào đi!”

Thanh Phi sững sờ giây lát. Nàng ko ngờ tiểu thư sẽ gặp Nhược Bạch công tử a! “Dạ…..” Thanh Phi lấy lại tinh thần rồi lập tức chạy ra ngoài.

Không lâu sau đó…..

Namtử lam y nhàn nhạt kia đứng trước mặt Phi Yến.

Ánh mắt hắn thủy chung nhìn chằm chằm vào nữ tử trước mặt nhưng từ khi hắn bước vào nàng vẫn ko hề nhìn hắn một cái, nàng vẫn cúi đầu xuống ghi ghu chép chép một cái gì đó!

“Phi Yến…..Ta……Kỳ thực Đình Nghi…..Ta chỉ coi nàng ấy như muội muội……Phụ thân nàng ấy, Minh lão minh chủ đã nuôi nấng, thâu nhận ta khi mẫu thân ta mất, ông ấy dạy võ công cho ta, cho ta ăn học, nếu ko có ông ấy ta đã phải lang thang đầu đường xó chợ từ lâu rồi! Ta biết những lời nói của Đình Nghi là ko đúng nhưng nàng niệm tình ta có thể tha cho nàng ấy một lần ko? Tính tình Đình Nghi vốn ko xấu nhưng do từ nhỏ được cưng chiều nên bướng bỉnh và khó bảo thôi! Ta thay mặt muội ấy tạ lỗi với nàng!” Nhược Bạch chậm rãi nói, rồi cuối đầu đúng một góc chín mươi độ trước mặt nàng.

“Được rồi, ta có thể hiểu! Huynh lui ra đi, ta có việc quan trọng phải làm! Yên tâm, ta ko giết nàng ấy đâu!” Phi Yến vẫn thủy chung ko ngẩng đầu lên.

Nhược Bạch trong lòng chấn động. Nàng chưa bao giờ đối với hắn bày tỏ thái độ lạnh nhạt cùng hờ hững như vậy, thanh âm nàng nói với hắn cũng chưa bao giờ lạnh lùng như thế! Thà rằng nàng tức giận với hắn còn hơn, hắn thực sự ko chịu nổi sự lạnh nhạt của nàng bây giờ! “Đa tạ nàng! Đây là kẹo đường mà nàng thích ăn!” Nhược Bạch đặt xuống bàn một gói giấy nhỏ rồi chần chừ một lát mới đi ra ngoài.

Đợi Nhược Bạch đi khỏi, nàng mới ngẩng đầu lên và mở gói giấy kia ra. Bên trong gói giấy là những viên kẹo đường nhỏ trắng tinh tựa như bông tuyết, Phi Yến nhón tay lấy một viên bên trong rồi cho vào miệng, vị ngọt của đường từ từ lan ra trong miệng nàng.

Nàng vẫn nhớ Nhược Bạch từng vì nàng ko uống thuốc đắng được mà mua kẹo cho nàng ăn, rồi ko ngại nguy hiểm một mình đến Thanh Phong môn cứu nàng ra, còn giúp nàng trang hoàng Mĩ Nhân Lâu nữa, nàng cũng ko muốn lạnh nhạt với hắn nhưng là nàng ko thể a! Nàng ko thể tha thứ được việc làm trên dưới Minh gia đối với tiểu Thần.

Nhớ sự việc lần trước mà nàng cho người điều tra Minh gia, đến lúc đó nàng mới biết được thân thế của tiểu Thần.

Minh Hạo Nhân – minh chủ võ lâm Huyền Vũ quốc được mọi người tôn kính, là người có tiếng nói trong giang hồ. Hắn có hai đứa con, một nam nhi là Minh Đình Hạo và một nữ nhi là Minh Đình Nghi. Minh Đình Hạo tướng mạo xuất anh tuấn, tuy ko sánh được với bọnTử Ly,Nhược Bạch, Lãnh Phong,….nhưng cũng được xếp vào hàng thập đại mỹ nam trong thiên hạ, bất quá hắn chỉ đứng thứ mười mà thôi! Minh Đình Hạo một thân bản tính phong lưu, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, đi tới đâu cũng để lại mối nợ tương tư ở đó, trong nhà hắn cũng có tới năm thê thiếp nhưng hắn vẫn ko thảo mãn mà ra ngoài tìm thêm. Mẫu thâ của tiểu Thần vốn thiên kim của một thương gia, do có sắc đẹp chim sa cá lặn mà lọt vào mắt xanh Đình Hạo, hắn muốn tiến tới nàng cầu hôn, đem nàng về làm nương tử thứ sáu nhưng bị nàng cự tuyệt thẳng thừng. Đính Hạo vì vậy mà tức giận nên tìm cách cưỡng bức nàng, sau khi chiếm đoạt xong hắn còn thẳng tay khiến nhà nàng bị phá sản, phụ thân nàng vì ko chịu được cảnh này nên hộc máu mà chết. Hắn đem nàng về biến nàng thành một nha hoàn thị tẩm thấp hèn. Mẫu thân của tiểu Thần mặc dù ko muốn mang thai nhưng lại nỡ hủy đi sinh mạng bé nhỏ trong bụng nàng nên chấp nhận sanh tiểu Thần ra, sau đó hai mẹ con sẽ chạy trốn. Nào ngờ đám thị thiếp độc ác và Đình Nghi kia vì chướng mắt nàng mà sau khi nàng sanh tiểu Thần ra liền bức nàng chết. Đình Hạo tuy có nhiều thê thiếp nhưng chỉ có hai đứa con là Minh Vũ Kiệt và tiểu Thần. Minh Vũ Kiệt do chánh thê sinh ra nên được mọi người nuông chiều còn tiểu Thần, ai, lúc sinh ra còn ko được đặt lấy một cái tên, đã vậy còn bị bắt nhốt trong phòng tối thường xuyên, ko cho ăn cơm, rồi bị mọi người đánh đập.

Ai, Phi Yến sau khi nghe những tin này xong, lòng nàng cảm thấy vô cùng đau đớn. Đau đớn là vì tiểu Thần còn nhỏ như vậy mà đã chịu cực khổ cùng sỉ nhục, còn là vì nàng đã coi tiểu Thần như hài tử ruột của mình. Thử hỏi có mẫu thân nào thấy hài tử mình bị người ta hiếp đáp mà ko tức giận chứ? Cho nên thù này nàng ko trả, nàng ko còn mang tên Vương Phi Yến! Phải, nàng đã hứa với Nhược Bạch sẽ ko giết người, bất quá nàng cũng ko có ý định giết người! Chỉ có điều nàng sẽ bắt trên dưới Minh gia….sống ko bằng chết!

Nàng đang mê man suy nghĩ thì cảm thấy góc áo của mình bị ai đó giật nhẹ. Phi Yến cúi đầu xuống liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Thần. Nàng dịu dàng ôm tiểu Thần vào lòng.

“Mẫu thân…..có phải….. người sắp đưa con về…… chỗ đáng sợ kia ko?” Tiểu Thần giọng run run

Tiểu Thần sau khi gặp Đình Nghi xong liền trầm mặc, ít nói, thậm chí buổi tối còn mơ thấy ác mộng mà mấy ngày nay ánh mắt tiểu Thần luôn ánh lên sự sợ hãi. “Ko, con là hài tử của ta! Đương nhiên lúc nào cũng ở cùng ta, ta ko bao giờ cho con về đó đâu!”

“Tiểu Thần, con nhớ cho kỹ lời ta nói! Trên thế gian này con chỉ có hai người mẫu thân, một là người trên bia mộ lần trước ta dẫn con tới, hai là ta. Ngoài ta ra con ko cần quan tâm tới bất kì một ai khác! Nói cho ta nghe tên họ con là gì?” Phi Yến nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tiểu Thần

“Vương Ngân Thần!” Tiểu Thần lúc này dõng dạc nói. Nó rất thích cái tên này! Nó luôn cảm thấy tự hào khi đọc lên cái tên mẫu thân đặt cho nó.

Phi Yến lấy từ trong người ra một thanh đoản đao.

Nàng đưa nó cho tiểu Thần, “Thanh đoản đao này ta tặng con! Con mau rút nó ra xem thử!” Thanh đoản đao này là do nàng nhờ thợ rèn giỏi nhất để làm ra.

Chui đao tinh xảo, cầm rất vừa tay, trên đó còn được đính những viên đá quý ánh lên sắc bạc, thân đao sáng bóng, trên đó còn khắc hai chữ “Ngân Thần”, bên trên hai chữ này là ký hiệu có khắc chữ “Vương”. Ký hiệu này là ký hiệu đặc trưng của Vương gia nàng, thanh đoản đao này cũng là do nàng dựa theo đồ gia truyền Vương gia mà làm. Thanh đoản đao khắc chữ “Vương” chỉ có con cháu của Vương gia mới được nhận mà lúc nàng xuyên qua thì ko có đem theo thanh đoản đao này!

“Mẫu thân, chữ khắc trên đây thật là đẹp!” Tiểu Thần vuốt nhẹ dòng chữ khắc trên đó

“Đương nhiên, ba chữ này là do chính tay ta tỉ mỉ khắc! Tiểu Thần, thanh đoản đao này chỉ có người họ Vương mới có, con là người họ Vương nên ta tặng con thanh đoản đao này!”

Tiểu Thần hai mắt sáng long lanh, vui mừng nhìn nàng, “Mẫu thân, con rất thích! Con nhất định sẽ giữ thật kỹ vật này!”

“Hảo! Tiểu Thần, con còn nhớ ta đã từng dạy con phải đối xử như thế nào đối với những kẻ ức hiếp, coi thường mình ko?”

“Ko được mềm lòng với những người đó! Luôn phải kiên cường, nếu họ bắt mình chịu khổ một, mình phải bắt họ chịu khổ mười!” Tiểu Thần cẩn trọng lặp lại những gì nàng nói

“Hảo! Tiểu Thần, hài tử của ta nhất định phải là một người mạnh mẽ, kiên cường! Cho dù bị ai bắt nạt đi chăng nữa cũng sẽ cứng rắn chống trả lại! Con có hiểu ko?” Nàng thâm ý nói

Tiểu Thần suy nghĩ một lát, rồi tụt xuống người nàng, đứng thẳng lưng, hai mắt kiên định nhìn nàng, “Mẫu thân, tiểu Thần đã biết! Mấy ngày qua con thật ko đúng! Bây giờ con sẽ đi luyện công!” Nói xong thì ngẩng cao đầu, mạnh mẽ bước ra ngoài.

Phi Yến nghĩ ngợi một lát rồi đi ra ngoài. Nàng hướng về phái phòng Lãnh Phong đi đến.

“Lãnh Phong, tối nay huynh có muốn ra ngoài dạo chơi cùng ta ko?”

“……” Lãnh Phong im lặng

Nàng biết Lãnh Phong im lặng là đồng nghĩa với đồng ý.

“Đi đâu? Ko phải nàng đã đi hết Hoa Dương thành này rồi sao?” Thanh âm lành lạnh vang lên, tuy thanh âm Lãnh Phong vẫn lạnh như thường nhưng chất chứa trong đó là nhu tình đầy ấp.

“Kỹ viện a! Chúng ta tới đó xem kịch vui!” Nàng lộ ra vẻ mặt giảo hoạt

“Ta cũng muốn xem kịch vui! Nàng có hứng thú để ta đi cùng ko?” Một thanh âm mị hoặc từ phía sau vang lên.

“Ko thành vấn đề, càng đông càng thú vị!” Nàng quay lại nhìn thân ảnh yêu mị đỏ rực đứng ngay cửa cười.

Chậc, kịch vui sẽ bắt đầu vào tối nay!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương