Thiên Hạ Đệ Nhất Đặc Công
-
Chương 4: Nàng đã trở lại!
Bỗng nắp quan tài mở ra. Mộ Lãnh Thanh vội điều chỉnh thân thể, nhắm mắt như chưa từng tỉnh dậy. Nàng hé mắt nhìn, thấy mình bị một tên mang khuôn mặt đáng khinh vác trên vai. Tên đó vác nàng đi rất lâu, thẳng tới một căn nhà. Bước vào trong, hắn ném nàng xuống đất không thương tiếc. Mộ Lãnh Thanh bỗng mở mắt nhìn hắn chằm chằm như nhìn một người chết. Hắn rùng mình sợ hãi nhưng nhanh chóng trấn định, rút con dao bên người ra, đâm về phía nàng. Mộ Lãnh Thanh lạnh lùng cười, cổ tay vừa nhấc, tên đó bay ra ngoài. Hắn "phốc" một búng máu, chết ngay tại chỗ. Đôi mắt nàng lướt qua, lạnh lùng cười: "Muốn giết ta sao? Nằm mơ!"
Mộ Lãnh Thanh bước ra khỏi căn nhà, quan sát xung quanh. Đây là một nơi toàn vách đá, chỉ có độc nhất một ngôi nhà mà tên kia vừa mang nàng tới. Xem ra nàng nên đi khỏi đây. Nghĩ là làm, bóng dáng Mộ Lãnh Thanh nhoáng lên, biến mất.
Hiện tại trên đường cái xuất hiện một người mặc áo choàng đen thấp bé, tản mát ra hơi thở nguy hiểm. Mọi người trên đường không ai dám nhìn, chỉ vội vàng đi thẳng. Người mặc áo đen đó chính là Mộ Lãnh Thanh. Nàng bước vào một tửu lâu, gọi tiểu nhị bưng đồ ăn lên, đồng thời nghe ngóng mọi người trò chuyện xung quanh. Một đại hán trong đó lớn tiếng nói: "Các ngươi nghe gì chưa, thập tiểu thư của Mộ gia mất tích rồi. Nghe đâu do nhị tiểu thư sai người ám sát nàng không thành công, nên cho người bắt cóc nàng, mang nàng đi ném tới sơn mạch Tử Thần rồi.
Một người có vẻ là thư sinh cả kinh nói: "Vậy cũng quá độc ác rồi đi? Sơn mạch Tử Thần chính là do Tử Thần cai quản, sao nàng ta lại nhẫn tâm ném thập tiểu thư tới đó chứ, chả nhẽ nhị tiểu thư muốn nàng chết sao? Nói gì thì nói tuy không cùng mẫu thân nhưng đều chung một người phụ thân, ít nhất cũng cùng chung huyết mạch. Nàng đây không phải quá nhẫn tâm rồi đi?"
Một người ngồi cùng bàn bịp miệng người thư sinh lại, nói: "Ngươi ở đây hò hét cái gì, dù sao cũng là nội tình của đại gia tộc, để người Mộ gia nghe thấy ngươi không phải đi tìm chết sao? Đến đến đến, uống cạn vò rượu này đi, coi như chưa ai nói gì cả, chuyện này coi như cho qua đi."
Mấy người còn lại vội vàng bịt cái miệng đang chít chít oa oa của mình, uống rượu nói chuyện cười hề hề như chưa có chuyện gì xảy ra. Thấy họ không có ý định nói tiếp, Mộ Lãnh Thanh đứng dậy, trả tiền rồi bước ra khỏi quán. Nàng muốn yên tĩnh đi ra khỏi đây nhưng lại có kẻ không biết sống chết đến trêu chọc nàng. Đó là một tên công tử bột ăn chơi trác táng, vận trên người một bộ bạch y ra vẻ nho nhã. Hắn chặn đường, ngăn không cho nàng bước tiếp, nói: "Này tên tiểu tử thối, liếm giày cho ta rồi bổn đại gia sẽ tha mạng cho ngươi" Nói xong hắn còn cùng đồng bạn đi bên cạnh ha ha cười nhạo báng.
Nếu là người bình thường có lẽ sẽ run sợ nhưng Mộ Lãnh Thanh là ai? Nàng là Hắc Ám chi vương, đặc công dị năng đứng đầu thế giới chẳng nhẽ lại sợ một tên công tử bột? Huống hồ một thân tu vi Thần hoàng ma pháp sư lại sợ một tên ma pháp sư sao? Ngay lập tức cái tên đang cười bay ra ngoài, người đập vào tường, "phụt" một búng máu bất tỉnh tại chỗ. Những tên đi theo hắn hoảng sợ nhìn về phía nàng. Có thể đánh bay một ma pháp sư chắc chắn không phải một tên dễ chọc. Ngay lập tức một trong số chúng chạy lại đỡ tên kia dậy, ném lại một câu đe dọa rồi cong đuôi chạy mất.
Mộ Lãnh Thanh cảm thấy thực khinh bỉ đám người kia, bước tiếp trên con đường rộng thênh thang. Có một màn làm gương vừa rồi thì không còn kẻ nào dám gây rối với nàng nữa. Vì vậy Mộ Lãnh Thanh đến khi trời tối vẫn yên bình thuê một phòng trọ đi ngủ chuẩn bị cho kế hoạch ngày mai đã được vạch sẵn.
Sáng hôm sau, nàng tiến thẳng ra đường, tới sòng bạc lớn nhất kinh thành: Bạc Vũ Lâu. Mới ngoài cửa Bạc Vũ Lâu đã nghe thấy những tiếng hô hào, hò hét đặt đại tiểu, những tiếng chửi rủa của những kẻ đen đủi và những tiếng cười khoái trá của những kẻ may mắn. Đây quả thực chính là thiên đường của những trò bịp bợm. Khi Mộ Lãnh Thanh bước vào, đại sảnh lặng ngắt như tờ. Nhưng sau đó lại nhanh chóng ồn ào như cũ. Một người trông có vẻ là hướng dẫn đi tới, nở một nụ cười nịnh nọt, hỏi: "Ngài là lần đầu tiên đến đây phải không ạ? Xin hãy để tiểu nhân hướng dẫn cho ngài. Sòng bạc ở đây chính là nơi đánh bạc lớn nhất Hoàng Thành. Thêm nữa ở đây còn có các phục vụ vô cùng tuyệt vời dành cho những người có tiền. Ở đây tồn tại mọi loại đánh cược tồn tại khắp vương quốc. Một số những trò mà ngài có thể ăn cược lớn là: đổ xúc xắc, đánh đại tiểu,... Ngài còn cần gì không ạ?"
Mộ Lãnh Thanh lạnh lùng trả lời: "Không cần, ngươi có thể đi" Tên phục vụ lui xuống, khẽ lau mồ hôi trên trán. Lãnh khí từ người này thật kinh khủng a, hắn hoài nghi nếu đứng một chút nữa có thể hay không dọa chết hắn a. Nghĩ nghĩ vẫn là nên để người này cho lão đại, loại người này hắn không kham nổi a.
Suy nghĩ của tên tiểu tốt này nàng làm sao không biết chứ, nhưng nàng cũng không có ý định vạch trần hắn. Người ta vẫn nói: "Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng ". Nàng không biết gì về sòng bạc này, huống hồ nàng vẫn còn ở trong địa bàn của người ta, vẫn là nên tránh rắc rối đi. Nhưng mà cũng nên bóc lột của người ta chút ít a. Nàng không phúc hậu nở nụ cười thầm.
Nghĩ gì làm nấy, Mộ Lãnh Thanh đi tới một bàn đặt đại tiểu, lôi toàn bộ số bạc có trong người ra đặt hết vào "đại". Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó lại khinh bỉ vì nghĩ nàng là người mới có thể biết cái gì chứ. Đến khi mở đổ lọ ra, đúng bên trong ba cái xúc xắc đều chỉ rõ "đại", ai cũng ngẩn người nhưng họ nhanh chóng cho rằng chỉ là may mắn. Nhưng đến khi Mộ Lãnh Thanh thắng đến lần thứ hai, rồi lần thứ ba, thứ tư rồi thì chẳng còn ai dám khinh thường nàng nữa, tất cả đều đặt theo nàng.
Tên đổ xúc xắc khóe miệng trừu rút, người này có phái hay không còn là người a? Cứ cái đà này sòng bạc sẽ sớm phá sản a. Có khổ mà không nói nên lời, tên đổ cứ tiếp tục đổ a đổ với khuôn mặt không thể nào thảm hại hơn. Cũng may đến ván thứ 20 Mộ Lãnh Thanh không tiếp tục chơi nữa, bước ra khỏi sòng bạc. Mọi người nhìn theo nàng với vẻ tiếc nuối. Tên đổ xúc xắc nhanh chóng cười mừng, tiểu tổ tông này đi rồi, sòng bạc sẽ không bị phá sản nữa a, nhưng mất đến hơn phân nửa tài sản, lão đại không vặt lông hắn mới là lạ. Nghĩ đến đây, tên đổ lại vui quá hóa buồn, khóc ròng trong lòng. May mà không ai biết suy nghĩ này của hắn, nếu biết phỏng chừng cười đến rụng răng luôn a.
Ra khỏi Bạc Vũ Lâu, Mộ Lãnh Thanh lại bước tới một tiệm y phục, mua hai kiện một bạch y và một hắc y. Nói gì thì nói, bộ hắc y nàng đang mặc trên người cũng đã thảm hại không chịu nổi rồi. Thử, đóng gói, ra ngoài, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Nàng tiếp tục bước tiếp trên đường. Nhưng nó không còn vô thức bước đi như hôm qua nữa. Mộ Lãnh Thanh quyết định sẽ đi về Mộ thành, nơi Mộ gia đang sinh sống. Nàng mua một ít lương khô và nước uống chuẩn bị cho chuyến đi. Rốt cục thì hai ngày sau, nàng tới được Mộ thành. Nơi đây nhỏ hơn Hoàng thành một chút, vì vậy mà người qua lại cũng ít tấp nập hơn. Trả phí qua cửa, nàng bước vào trong thành với suy nghĩ: "Mộ gia, ta đã trở về!"
Mộ Lãnh Thanh bước ra khỏi căn nhà, quan sát xung quanh. Đây là một nơi toàn vách đá, chỉ có độc nhất một ngôi nhà mà tên kia vừa mang nàng tới. Xem ra nàng nên đi khỏi đây. Nghĩ là làm, bóng dáng Mộ Lãnh Thanh nhoáng lên, biến mất.
Hiện tại trên đường cái xuất hiện một người mặc áo choàng đen thấp bé, tản mát ra hơi thở nguy hiểm. Mọi người trên đường không ai dám nhìn, chỉ vội vàng đi thẳng. Người mặc áo đen đó chính là Mộ Lãnh Thanh. Nàng bước vào một tửu lâu, gọi tiểu nhị bưng đồ ăn lên, đồng thời nghe ngóng mọi người trò chuyện xung quanh. Một đại hán trong đó lớn tiếng nói: "Các ngươi nghe gì chưa, thập tiểu thư của Mộ gia mất tích rồi. Nghe đâu do nhị tiểu thư sai người ám sát nàng không thành công, nên cho người bắt cóc nàng, mang nàng đi ném tới sơn mạch Tử Thần rồi.
Một người có vẻ là thư sinh cả kinh nói: "Vậy cũng quá độc ác rồi đi? Sơn mạch Tử Thần chính là do Tử Thần cai quản, sao nàng ta lại nhẫn tâm ném thập tiểu thư tới đó chứ, chả nhẽ nhị tiểu thư muốn nàng chết sao? Nói gì thì nói tuy không cùng mẫu thân nhưng đều chung một người phụ thân, ít nhất cũng cùng chung huyết mạch. Nàng đây không phải quá nhẫn tâm rồi đi?"
Một người ngồi cùng bàn bịp miệng người thư sinh lại, nói: "Ngươi ở đây hò hét cái gì, dù sao cũng là nội tình của đại gia tộc, để người Mộ gia nghe thấy ngươi không phải đi tìm chết sao? Đến đến đến, uống cạn vò rượu này đi, coi như chưa ai nói gì cả, chuyện này coi như cho qua đi."
Mấy người còn lại vội vàng bịt cái miệng đang chít chít oa oa của mình, uống rượu nói chuyện cười hề hề như chưa có chuyện gì xảy ra. Thấy họ không có ý định nói tiếp, Mộ Lãnh Thanh đứng dậy, trả tiền rồi bước ra khỏi quán. Nàng muốn yên tĩnh đi ra khỏi đây nhưng lại có kẻ không biết sống chết đến trêu chọc nàng. Đó là một tên công tử bột ăn chơi trác táng, vận trên người một bộ bạch y ra vẻ nho nhã. Hắn chặn đường, ngăn không cho nàng bước tiếp, nói: "Này tên tiểu tử thối, liếm giày cho ta rồi bổn đại gia sẽ tha mạng cho ngươi" Nói xong hắn còn cùng đồng bạn đi bên cạnh ha ha cười nhạo báng.
Nếu là người bình thường có lẽ sẽ run sợ nhưng Mộ Lãnh Thanh là ai? Nàng là Hắc Ám chi vương, đặc công dị năng đứng đầu thế giới chẳng nhẽ lại sợ một tên công tử bột? Huống hồ một thân tu vi Thần hoàng ma pháp sư lại sợ một tên ma pháp sư sao? Ngay lập tức cái tên đang cười bay ra ngoài, người đập vào tường, "phụt" một búng máu bất tỉnh tại chỗ. Những tên đi theo hắn hoảng sợ nhìn về phía nàng. Có thể đánh bay một ma pháp sư chắc chắn không phải một tên dễ chọc. Ngay lập tức một trong số chúng chạy lại đỡ tên kia dậy, ném lại một câu đe dọa rồi cong đuôi chạy mất.
Mộ Lãnh Thanh cảm thấy thực khinh bỉ đám người kia, bước tiếp trên con đường rộng thênh thang. Có một màn làm gương vừa rồi thì không còn kẻ nào dám gây rối với nàng nữa. Vì vậy Mộ Lãnh Thanh đến khi trời tối vẫn yên bình thuê một phòng trọ đi ngủ chuẩn bị cho kế hoạch ngày mai đã được vạch sẵn.
Sáng hôm sau, nàng tiến thẳng ra đường, tới sòng bạc lớn nhất kinh thành: Bạc Vũ Lâu. Mới ngoài cửa Bạc Vũ Lâu đã nghe thấy những tiếng hô hào, hò hét đặt đại tiểu, những tiếng chửi rủa của những kẻ đen đủi và những tiếng cười khoái trá của những kẻ may mắn. Đây quả thực chính là thiên đường của những trò bịp bợm. Khi Mộ Lãnh Thanh bước vào, đại sảnh lặng ngắt như tờ. Nhưng sau đó lại nhanh chóng ồn ào như cũ. Một người trông có vẻ là hướng dẫn đi tới, nở một nụ cười nịnh nọt, hỏi: "Ngài là lần đầu tiên đến đây phải không ạ? Xin hãy để tiểu nhân hướng dẫn cho ngài. Sòng bạc ở đây chính là nơi đánh bạc lớn nhất Hoàng Thành. Thêm nữa ở đây còn có các phục vụ vô cùng tuyệt vời dành cho những người có tiền. Ở đây tồn tại mọi loại đánh cược tồn tại khắp vương quốc. Một số những trò mà ngài có thể ăn cược lớn là: đổ xúc xắc, đánh đại tiểu,... Ngài còn cần gì không ạ?"
Mộ Lãnh Thanh lạnh lùng trả lời: "Không cần, ngươi có thể đi" Tên phục vụ lui xuống, khẽ lau mồ hôi trên trán. Lãnh khí từ người này thật kinh khủng a, hắn hoài nghi nếu đứng một chút nữa có thể hay không dọa chết hắn a. Nghĩ nghĩ vẫn là nên để người này cho lão đại, loại người này hắn không kham nổi a.
Suy nghĩ của tên tiểu tốt này nàng làm sao không biết chứ, nhưng nàng cũng không có ý định vạch trần hắn. Người ta vẫn nói: "Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng ". Nàng không biết gì về sòng bạc này, huống hồ nàng vẫn còn ở trong địa bàn của người ta, vẫn là nên tránh rắc rối đi. Nhưng mà cũng nên bóc lột của người ta chút ít a. Nàng không phúc hậu nở nụ cười thầm.
Nghĩ gì làm nấy, Mộ Lãnh Thanh đi tới một bàn đặt đại tiểu, lôi toàn bộ số bạc có trong người ra đặt hết vào "đại". Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó lại khinh bỉ vì nghĩ nàng là người mới có thể biết cái gì chứ. Đến khi mở đổ lọ ra, đúng bên trong ba cái xúc xắc đều chỉ rõ "đại", ai cũng ngẩn người nhưng họ nhanh chóng cho rằng chỉ là may mắn. Nhưng đến khi Mộ Lãnh Thanh thắng đến lần thứ hai, rồi lần thứ ba, thứ tư rồi thì chẳng còn ai dám khinh thường nàng nữa, tất cả đều đặt theo nàng.
Tên đổ xúc xắc khóe miệng trừu rút, người này có phái hay không còn là người a? Cứ cái đà này sòng bạc sẽ sớm phá sản a. Có khổ mà không nói nên lời, tên đổ cứ tiếp tục đổ a đổ với khuôn mặt không thể nào thảm hại hơn. Cũng may đến ván thứ 20 Mộ Lãnh Thanh không tiếp tục chơi nữa, bước ra khỏi sòng bạc. Mọi người nhìn theo nàng với vẻ tiếc nuối. Tên đổ xúc xắc nhanh chóng cười mừng, tiểu tổ tông này đi rồi, sòng bạc sẽ không bị phá sản nữa a, nhưng mất đến hơn phân nửa tài sản, lão đại không vặt lông hắn mới là lạ. Nghĩ đến đây, tên đổ lại vui quá hóa buồn, khóc ròng trong lòng. May mà không ai biết suy nghĩ này của hắn, nếu biết phỏng chừng cười đến rụng răng luôn a.
Ra khỏi Bạc Vũ Lâu, Mộ Lãnh Thanh lại bước tới một tiệm y phục, mua hai kiện một bạch y và một hắc y. Nói gì thì nói, bộ hắc y nàng đang mặc trên người cũng đã thảm hại không chịu nổi rồi. Thử, đóng gói, ra ngoài, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Nàng tiếp tục bước tiếp trên đường. Nhưng nó không còn vô thức bước đi như hôm qua nữa. Mộ Lãnh Thanh quyết định sẽ đi về Mộ thành, nơi Mộ gia đang sinh sống. Nàng mua một ít lương khô và nước uống chuẩn bị cho chuyến đi. Rốt cục thì hai ngày sau, nàng tới được Mộ thành. Nơi đây nhỏ hơn Hoàng thành một chút, vì vậy mà người qua lại cũng ít tấp nập hơn. Trả phí qua cửa, nàng bước vào trong thành với suy nghĩ: "Mộ gia, ta đã trở về!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook