Thiên Hạ Đệ Cửu
-
Chương 157: Cường giả thích gia trở về
Một giờ sau hắn tìm ra chỗ giấu linh mạch, khi hắn thấy đại trận bảo vệ linh mạch, cũng phải há hốc miệng kinh ngạc.
Theo Địch Cửu thấy đại trận này còn mạnh hơn hộ trận bảo vệ tông môn nữa, thậm chí có thể vượt qua cấp chín.
Nếu hắn gọi tất cả đám người kia lại cùng công phá, thì hơn hai tháng cũng không phá nổi nữa.
Gọi một hai ngàn người tới công phá chỗ này,dùng thời gian hai tháng mới có thể đánh vỡ, mà chỉ phân chia được một chút xíu, hắn cũng không rảnh làm loại chuyện đầu vô nước thế này đâu.
Huống chi hắn có một loại hảo cảm đối với tông môn này, hảo cảm bắt nguồn từ đao ý nghiêm nghị bất khuất.
Truyền một đạo tin tức cho Thụ Đệ, Địch Cửu nghĩ tốt nhất nên rời khỏi nơi này, nghiên cứu Đoán Thần Thuật trước.
Thụ Đệ rất nhanh đã chạy tới, nhìn dáng vẻ hớn hở của nó thì đã biết, lần này thu hoạch không nhỏ.
- Đại ca, trong này có rất nhiều thứ tốt, đệ tìm thấy một vườn linh dược, đào được hơn một ngàn gốc, chỉ tiếc toàn là cấp năm trở xuống.
- Chúng ta đi thôi.
Địch Cửu ngắt lời Thụ Đệ, không có linh thảo cao cấp đã nằm trong dự liệu của hắn. Linh thảo cao cấp trừ khi sinh trưởng trong thiên nhiên, trồng trong vườn linh dược tông môn thì phải được sự yêu thương chăm chút của linh dược sư, nếu không bất kì việc ngoài ý muốn nào cũng dẫn đến linh thảo khô héo.
Quan trọng hơn là, muốn linh thảo cao cấp sống được thì phải hoàn thành quy tắc thiên địa. Việc này là hắn biết là cảm nhận được từ Thế Giới Thư, rõ ràng quy tắc thiên địa của Thiên Mạc đã rách nát, làm sao dược thảo cao cấp có thể sinh trưởng chứ.
- A…
Thụ Đệ kinh ngạc a lên.
- Đại ca, có thể còn thứ tốt trong này mà.
- Đi thôi, đừng nhiều lời.
Địch Cửu lấy ra phi thuyền, người khác không dám bay trong này, chứ Địch Cửu không kiên kỵ gì, mà đã đi qua một lần rồi nên cũng không có nguy hiểm gì phải sợ.
Nhìn thấy Địch Cửu lấy ra phi thuyền, Thụ Đệ không dám tiếp tục ở lại nơi đây, vội vàng nhảy lên phi thuyền.
Đã đi qua một lần, nên tốc độ điều khiển phi thuyền của hắn rất nhanh, chỉ cần một ngày là đã trở về hẻm núi cũ.
Cái động phủ này là đo Tần Âm tìm cho hắn, Địch Cửu lại rất thích ở chỗ này tu luyện. Nơi đây im lặng, cũng không có linh vật hay khoáng thạch, nên không có tu sĩ nào mò tới.
Thiên Mạc lúc nào đóng lại thì hắn không biết, chỉ biết là khi Thiên Mạc đóng lại thì hắn sẽ được truyền tống tới quảng trường.
Với thực lực bây giờ, hắn không phải sợ người của Thích gia nữa, cái mà hắn e dè chính là người đã khắc ấn ký cấp chín lên ngọc giản thần niệm độn thuật.
Hắn không có được công pháp luyện thể, thì ngọn lửa đó đừng mong nghĩ tới, cũng may hắn đã có được một miếng ngọc giản Đoán Thần Thuật, chuyện này có tác dụng cực kỳ lớn với hắn.
Thăng cấp phòng ngự trân lên cấp sáu xong, Địch Cửu gọi Thụ Đệ lên, lấy linh mạch màu xanh và hạt châu lạnh như băng ra, mới bắt đầu nghiên cứu ngọc giản Đoán Thần Thuật bị hư hại kia.
Chữ trên miếng ngọc giản Đoán Thần Thuật càng về sau viết càng mờ nhạt, nhưng cũng đã cho Địch Cửu gợi ý cực lớn. Mấy ngày sau, lúc Địch Cửu dùng Đoán Thần Thuật rèn luyện thần niệm, hắn liền cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ.
Đoán Thần Thuật giống như được tạo ra cho tinh không mạch vậy, thần niệm dựa theo phương thức rèn luyện của Đoán Thần Thuật tiến hành áp súc, rồi thông qua tinh không mạch, sau đó lại dùng Đoán Thần Thuật rèn luyện áp súc lần nữa, Chỉ qua mấy chu thiên, chẳng những là thần niệm Địch Cửu càng lúc càng cô đọng, mà tu vi cũng dần tăng lên.
...
"Ầm!"
Hộ trận to lớn của Tinh Hà phái rung lắc kịch liệt.
Tất cả đệ tử của Tinh Hà phái đều kinh hoảng chạy vọt ra, không chờ mọi người chạy tới cửa đại trận, thì đã có tiếng nổ tung truyền tới.
Hộ trận của Tinh Hà phái nổ tung thành hư vô, tông môn giống như bị lột hết quần áo, hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
- Thích Trầm Tượng, Thích gia.
Người lao ra đầu tiên là cường giả Tinh Hà phái - Liễu Mộc Sinh thốt lên.
Thích Trầm Tượng là đệ nhất cường giả của Thích gia, lúc này Thích Trầm Tượng khí tức hùng hậu, khí thế mạnh mẽ, rõ ràng là tu vi lại tiến một bước.
Tu vi tiến thêm một bước? Trong lòng Liễu Mộc Sinh càng kinh hoảng, Thích Trầm Tượng bước vào nguyên hồn viên mãn đã rất nhiều năm, nếu tiến thêm một bước, đây chẳng phải là nói...
Không cần suy đoán, Liễu Mộc Sinh khẳng định Thích Trầm Tượng đã bước vào hư thần cảnh. Trước kia, Thích gia không đụng đến Tinh Hà phái không phải là do chuyện Tinh Hà phái đã làm, mà là do cường giả thực sự của Thích gia còn chưa trở về. Lần này Thích Trầm Tượng của Thích gia chẳng những bước vào hư thần cảnh, còn đi tới Tinh Hà Phái, giải thích duy nhất là Thích gia từ trước đến nay cũng không có định bỏ qua cho Tinh Hà Phái. Chỉ là chờ cường giả trở về thì mới tìm Tinh Hà phái tỉnh sổ.
Hắn lập tức ôm quyền nói:
- Tinh Hà phái ta cũng được coi là một tông môn có danh tiếng, năm đó Địch Cửu...
Thích Trầm Tượng cũng không đợi Liễu Mộc Sinh nói hết lời, giơ tay đấm ra một quyền, thế quyền cuồng bạo lập tức bao phủ lấy Liễu Mộc Sinh.
Nguyên hồn tầng một của Liễu Mộc Sinh cũng coi như là giả( do cưỡng ép tiến cấp), đối mặt một quyền này, gần như không có sức phản kháng.
Hai tên tu sĩ kim đan Tinh Hà phái theo phía sau, thấy Liễu thái thượng đang gắn sức chống một quyền này, không chút do dự xông tới.
Oành!
Hai đạo huyết vụ nổ tung, hai tên tu sĩ kim đan bị một quyền của Thích Trầm Tượng đánh cho nổ tung.
Chân nguyên còn sót lại cũng làm cho Liễu Mộc Sinh phun ra một ngụm máu tươi, tông chủ vừa thay thế là Hòa Khôi lấy ra mấy chục trận kỳ ném ra ngoài, đồng thời thê lương la lên:
- Tất cả đệ tử Tinh Hà phái nghe lệnh ta, rời khỏi Tinh Hà phái….
Hắn biết rõ Tinh Hà Phái sẽ bị Thích Trầm Tượng san bằng trong hôm nay, bây giờ nếu đệ tử trong tông môn giải tán, còn có một tia hi vọng bảo tồn mầm sống.
Khốn sát đại trận của Tinh Hà phái khởi động, giam cầm Thích Trầm Tượng ở trong đó. Thích Trầm Tượng cười ha ha:
- Chỉ là một cái khốn sát trận, mà cũng đòi giam giữ ta sao?
Ngay cả pháp bảo cũng không cần lấy ra, đánh ra một quyền, khốn sát đại trận vừa mới hình thành đã vang lên tiếng nứt vỡ, chỉ trong chóc lát đã vỡ vụn.
Trong chớp mắt Liễu Mộc Sinh nuốt vào một viên đan dược, điênon ồng đánh về phái Thích Trầm Tượng.
Sau khi nuốt đan dược vào, khí thế khắp người Liễu Mộc Sinh điên duồng tăng vọt, rất nhanh đã tăng đến nguyên hồn hậu kỳ.
Đừng nói đến nguyên hồn của Liễu Mộc Sinh chỉ là giả tạo, bây giờ dưới sự kích thích của đan dược tăng đến nguyên hồn hậu kỳ, cũng không thể ngăn cảm Thích Trầm Tượng được bao lâu.
...
Địch Cửu không biết Tinh Hà Phái sắp diệt vong, thần niệm của hắn đã ngưng luyện đến cực hạn, tu vi cũng từ kim đan tầng bảy lên đến kim đan tầng chín, việc này chỉ trong không tới bốn tháng mà thôi. Duy nhất để Địch Cửu làm đau lòng là, linh mạch màu làm lại nhỏ đi nữa rồi.
Địch Cửu ngưng việc rèn luyện thần niệm lại, có lại công pháp như Đoán Thần Thuật này, thì mọi lúc thần niệm hắn cũng được cô động.
Hiện tại hắn bước vào kim đan tầng chín, việc phải làm là bước vào nguyên hồn cảnh. Hiện nay thần niệm hắn đã cực kỳ cô đọng, nếu như lại bước vào nguyên hồn, thì khi ra ngoài sẽ có thêm chút hy vọng sống.
Sau khi vận chuyển Tinh Hà Quyết, Địch Cửu kinh ngạc vui mừng phát hiện ra tốc độ hấp thụ linh khí từ linh mạch màu xanh của mình nhanh hơn không ít. Việc này hẳn là có liên quan đến cô động thần niệm, tu luyện ngày càng dễ dàng.
Thụ Đệ ngồi cách đó không xa nhìn linh khí xung quanh linh mạch màu xanh bị Địch Cửu hút lấy, tốc độ hao mòn của linh mạch có thể thấy bằng mắt thường, làm nó sợ hãi.
Đại ca tu luyện tốc độ hấp thu linh khí quả thực là có hơi nhanh, nếu tu luyện với tốc độ này thì linh mạch màu xanh này cũng không đủ cung cấp bao lâu nữa.
Cái linh mạch màu xanh đối với nó cũng cực mới có lợi, chỗ tốt nhất của linh mạch này là trợ giúp đột phá bình cảnh. Nó còn tính đợi đến lúc cấp ba đỉnh phong, tiếp tục nhờ vào linh mạch này đột phá một lần nữa, hiện tại xem ra loại ý nghĩ như thế này chỉ có thể để ở trong lòng.
Với cách làm phá gia chi tử của Đại ca, linh mạch màu xanh chỉ có thể dùng trong thời gian một năm, mà khoảng cách tới cấp bốn còn xa lắm đây.
Nếu như có thể, nó cũng muốn nói Địch Cửu không nên tiếp tục dùng linh mạch này nữa, đột phá bằng linh mạch này còn tốt hơn dùng đan dược, giữ lại để đột phá cảnh giới một lần nữa không phải tốt hơn sao.
Nó cũng rất rõ ràng, Đại ca không thích dùng các loại đan dược, hơn nữa nó cũng không luyện chế được ngưng hồn đan.
Chỉ hơn nửa tháng trôi qua, Địch Cửu đã tới kim đan viên mãn.
Hắn bắt đầu dùng toàn bộ lực trùng kích đánh vào nguyên hồn cảnh, mỗi lần trùng kích đánh vào, Địch Cửu có thể cảm nhận được tinh không mạch rung lắc theo.
Nhưng bản chất của nguyên hồn và kim đan có chút khác biệt, việc này là hình thức ban đầu của nhưng luyện thần hồn sau cảnh giới. Cảm ngộ của Địch Cửu trong lúc ở Kim đan kỳ cũng không nhiều, cho nên cho dù cảnh giới đến, dưới sự trùng kích nhiều lần thì với nguyên hồn cảnh vẫn có một khoảng cách. Duy nhất có thể tạo ra, là mỗi lần tinh không mạch đều bị rung động. Về phần ngăn cách tu vi nguyên hồn cảnh, hắn ngay cả chạm cũng không có chạm tới.
- Đại ca, có phải bây giờ đệ nên học cách luyện chế nhưng hồn đan hay không?
Ngồi cách không xa, Thụ Đệ nhìn thấy Địch Cửu không cách nào bước vào nguyên hồn cảnh, vội vàng nói.
Địch Cửu không có để ý đến Thụ Đệ, hắn khẳng định Thụ Đệ không luyện chế được ngưng hồn đan. Cái này không chỉ là liên quan tới hạn chế cảnh giới của Thụ Đệ,mà còn liên quan tới ngọn lửa dùng để luyện. Cộng thêm ngọc giản luyện đan mà Thụ Đệ có, đều là hắn lấy từ Thích Gia Thương Lâu, một vài ngọc giản của Thích Gia Thương lâu, chỉ có thể cho Thụ Đệ bước vào tam phẩm linh đan sư, hắn đã rất là hài lòng rồi.
Ước chừng trùng kích một ngày, Địch Cửu ngưng trùng kích vào nguyên hồn cảnh. Một ngày cũng không chạm tới miến da lông nào, tiếp tục thì cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
Tu luyện không thể lo lắng, đạo lý này hắn rất hiểu, chỉ có là đến lượt hắn thì hắn không hiểu mà thôi.
- Thụ Đệ, một vài linh thảo cao cấp ngươi không nên lãng phí, sau này có thể hữu dụng với ta. Ta cần thời gian nghiên cứu Thế Giới Thư, ngươi không nên quấy rầy ta.
Địch Cửu biết rõ Thụ Đệ không có lửa tốt, luyện chế đan dược cao cấp cũng chỉ là lãng phí linh thảo.
Hắn xác định mình chỉ mới kim đan tầng chín, cộng thêm trên người còn có một Phụ Cốt thần niệm ấn ký, hắn cần phải nhanh một chút tìm được biện pháp.
----------------
Thiếu biên tập, đôi lúc có sạn, mong bỏ qua... SátCấu
Theo Địch Cửu thấy đại trận này còn mạnh hơn hộ trận bảo vệ tông môn nữa, thậm chí có thể vượt qua cấp chín.
Nếu hắn gọi tất cả đám người kia lại cùng công phá, thì hơn hai tháng cũng không phá nổi nữa.
Gọi một hai ngàn người tới công phá chỗ này,dùng thời gian hai tháng mới có thể đánh vỡ, mà chỉ phân chia được một chút xíu, hắn cũng không rảnh làm loại chuyện đầu vô nước thế này đâu.
Huống chi hắn có một loại hảo cảm đối với tông môn này, hảo cảm bắt nguồn từ đao ý nghiêm nghị bất khuất.
Truyền một đạo tin tức cho Thụ Đệ, Địch Cửu nghĩ tốt nhất nên rời khỏi nơi này, nghiên cứu Đoán Thần Thuật trước.
Thụ Đệ rất nhanh đã chạy tới, nhìn dáng vẻ hớn hở của nó thì đã biết, lần này thu hoạch không nhỏ.
- Đại ca, trong này có rất nhiều thứ tốt, đệ tìm thấy một vườn linh dược, đào được hơn một ngàn gốc, chỉ tiếc toàn là cấp năm trở xuống.
- Chúng ta đi thôi.
Địch Cửu ngắt lời Thụ Đệ, không có linh thảo cao cấp đã nằm trong dự liệu của hắn. Linh thảo cao cấp trừ khi sinh trưởng trong thiên nhiên, trồng trong vườn linh dược tông môn thì phải được sự yêu thương chăm chút của linh dược sư, nếu không bất kì việc ngoài ý muốn nào cũng dẫn đến linh thảo khô héo.
Quan trọng hơn là, muốn linh thảo cao cấp sống được thì phải hoàn thành quy tắc thiên địa. Việc này là hắn biết là cảm nhận được từ Thế Giới Thư, rõ ràng quy tắc thiên địa của Thiên Mạc đã rách nát, làm sao dược thảo cao cấp có thể sinh trưởng chứ.
- A…
Thụ Đệ kinh ngạc a lên.
- Đại ca, có thể còn thứ tốt trong này mà.
- Đi thôi, đừng nhiều lời.
Địch Cửu lấy ra phi thuyền, người khác không dám bay trong này, chứ Địch Cửu không kiên kỵ gì, mà đã đi qua một lần rồi nên cũng không có nguy hiểm gì phải sợ.
Nhìn thấy Địch Cửu lấy ra phi thuyền, Thụ Đệ không dám tiếp tục ở lại nơi đây, vội vàng nhảy lên phi thuyền.
Đã đi qua một lần, nên tốc độ điều khiển phi thuyền của hắn rất nhanh, chỉ cần một ngày là đã trở về hẻm núi cũ.
Cái động phủ này là đo Tần Âm tìm cho hắn, Địch Cửu lại rất thích ở chỗ này tu luyện. Nơi đây im lặng, cũng không có linh vật hay khoáng thạch, nên không có tu sĩ nào mò tới.
Thiên Mạc lúc nào đóng lại thì hắn không biết, chỉ biết là khi Thiên Mạc đóng lại thì hắn sẽ được truyền tống tới quảng trường.
Với thực lực bây giờ, hắn không phải sợ người của Thích gia nữa, cái mà hắn e dè chính là người đã khắc ấn ký cấp chín lên ngọc giản thần niệm độn thuật.
Hắn không có được công pháp luyện thể, thì ngọn lửa đó đừng mong nghĩ tới, cũng may hắn đã có được một miếng ngọc giản Đoán Thần Thuật, chuyện này có tác dụng cực kỳ lớn với hắn.
Thăng cấp phòng ngự trân lên cấp sáu xong, Địch Cửu gọi Thụ Đệ lên, lấy linh mạch màu xanh và hạt châu lạnh như băng ra, mới bắt đầu nghiên cứu ngọc giản Đoán Thần Thuật bị hư hại kia.
Chữ trên miếng ngọc giản Đoán Thần Thuật càng về sau viết càng mờ nhạt, nhưng cũng đã cho Địch Cửu gợi ý cực lớn. Mấy ngày sau, lúc Địch Cửu dùng Đoán Thần Thuật rèn luyện thần niệm, hắn liền cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ.
Đoán Thần Thuật giống như được tạo ra cho tinh không mạch vậy, thần niệm dựa theo phương thức rèn luyện của Đoán Thần Thuật tiến hành áp súc, rồi thông qua tinh không mạch, sau đó lại dùng Đoán Thần Thuật rèn luyện áp súc lần nữa, Chỉ qua mấy chu thiên, chẳng những là thần niệm Địch Cửu càng lúc càng cô đọng, mà tu vi cũng dần tăng lên.
...
"Ầm!"
Hộ trận to lớn của Tinh Hà phái rung lắc kịch liệt.
Tất cả đệ tử của Tinh Hà phái đều kinh hoảng chạy vọt ra, không chờ mọi người chạy tới cửa đại trận, thì đã có tiếng nổ tung truyền tới.
Hộ trận của Tinh Hà phái nổ tung thành hư vô, tông môn giống như bị lột hết quần áo, hoàn toàn lộ ra bên ngoài.
- Thích Trầm Tượng, Thích gia.
Người lao ra đầu tiên là cường giả Tinh Hà phái - Liễu Mộc Sinh thốt lên.
Thích Trầm Tượng là đệ nhất cường giả của Thích gia, lúc này Thích Trầm Tượng khí tức hùng hậu, khí thế mạnh mẽ, rõ ràng là tu vi lại tiến một bước.
Tu vi tiến thêm một bước? Trong lòng Liễu Mộc Sinh càng kinh hoảng, Thích Trầm Tượng bước vào nguyên hồn viên mãn đã rất nhiều năm, nếu tiến thêm một bước, đây chẳng phải là nói...
Không cần suy đoán, Liễu Mộc Sinh khẳng định Thích Trầm Tượng đã bước vào hư thần cảnh. Trước kia, Thích gia không đụng đến Tinh Hà phái không phải là do chuyện Tinh Hà phái đã làm, mà là do cường giả thực sự của Thích gia còn chưa trở về. Lần này Thích Trầm Tượng của Thích gia chẳng những bước vào hư thần cảnh, còn đi tới Tinh Hà Phái, giải thích duy nhất là Thích gia từ trước đến nay cũng không có định bỏ qua cho Tinh Hà Phái. Chỉ là chờ cường giả trở về thì mới tìm Tinh Hà phái tỉnh sổ.
Hắn lập tức ôm quyền nói:
- Tinh Hà phái ta cũng được coi là một tông môn có danh tiếng, năm đó Địch Cửu...
Thích Trầm Tượng cũng không đợi Liễu Mộc Sinh nói hết lời, giơ tay đấm ra một quyền, thế quyền cuồng bạo lập tức bao phủ lấy Liễu Mộc Sinh.
Nguyên hồn tầng một của Liễu Mộc Sinh cũng coi như là giả( do cưỡng ép tiến cấp), đối mặt một quyền này, gần như không có sức phản kháng.
Hai tên tu sĩ kim đan Tinh Hà phái theo phía sau, thấy Liễu thái thượng đang gắn sức chống một quyền này, không chút do dự xông tới.
Oành!
Hai đạo huyết vụ nổ tung, hai tên tu sĩ kim đan bị một quyền của Thích Trầm Tượng đánh cho nổ tung.
Chân nguyên còn sót lại cũng làm cho Liễu Mộc Sinh phun ra một ngụm máu tươi, tông chủ vừa thay thế là Hòa Khôi lấy ra mấy chục trận kỳ ném ra ngoài, đồng thời thê lương la lên:
- Tất cả đệ tử Tinh Hà phái nghe lệnh ta, rời khỏi Tinh Hà phái….
Hắn biết rõ Tinh Hà Phái sẽ bị Thích Trầm Tượng san bằng trong hôm nay, bây giờ nếu đệ tử trong tông môn giải tán, còn có một tia hi vọng bảo tồn mầm sống.
Khốn sát đại trận của Tinh Hà phái khởi động, giam cầm Thích Trầm Tượng ở trong đó. Thích Trầm Tượng cười ha ha:
- Chỉ là một cái khốn sát trận, mà cũng đòi giam giữ ta sao?
Ngay cả pháp bảo cũng không cần lấy ra, đánh ra một quyền, khốn sát đại trận vừa mới hình thành đã vang lên tiếng nứt vỡ, chỉ trong chóc lát đã vỡ vụn.
Trong chớp mắt Liễu Mộc Sinh nuốt vào một viên đan dược, điênon ồng đánh về phái Thích Trầm Tượng.
Sau khi nuốt đan dược vào, khí thế khắp người Liễu Mộc Sinh điên duồng tăng vọt, rất nhanh đã tăng đến nguyên hồn hậu kỳ.
Đừng nói đến nguyên hồn của Liễu Mộc Sinh chỉ là giả tạo, bây giờ dưới sự kích thích của đan dược tăng đến nguyên hồn hậu kỳ, cũng không thể ngăn cảm Thích Trầm Tượng được bao lâu.
...
Địch Cửu không biết Tinh Hà Phái sắp diệt vong, thần niệm của hắn đã ngưng luyện đến cực hạn, tu vi cũng từ kim đan tầng bảy lên đến kim đan tầng chín, việc này chỉ trong không tới bốn tháng mà thôi. Duy nhất để Địch Cửu làm đau lòng là, linh mạch màu làm lại nhỏ đi nữa rồi.
Địch Cửu ngưng việc rèn luyện thần niệm lại, có lại công pháp như Đoán Thần Thuật này, thì mọi lúc thần niệm hắn cũng được cô động.
Hiện tại hắn bước vào kim đan tầng chín, việc phải làm là bước vào nguyên hồn cảnh. Hiện nay thần niệm hắn đã cực kỳ cô đọng, nếu như lại bước vào nguyên hồn, thì khi ra ngoài sẽ có thêm chút hy vọng sống.
Sau khi vận chuyển Tinh Hà Quyết, Địch Cửu kinh ngạc vui mừng phát hiện ra tốc độ hấp thụ linh khí từ linh mạch màu xanh của mình nhanh hơn không ít. Việc này hẳn là có liên quan đến cô động thần niệm, tu luyện ngày càng dễ dàng.
Thụ Đệ ngồi cách đó không xa nhìn linh khí xung quanh linh mạch màu xanh bị Địch Cửu hút lấy, tốc độ hao mòn của linh mạch có thể thấy bằng mắt thường, làm nó sợ hãi.
Đại ca tu luyện tốc độ hấp thu linh khí quả thực là có hơi nhanh, nếu tu luyện với tốc độ này thì linh mạch màu xanh này cũng không đủ cung cấp bao lâu nữa.
Cái linh mạch màu xanh đối với nó cũng cực mới có lợi, chỗ tốt nhất của linh mạch này là trợ giúp đột phá bình cảnh. Nó còn tính đợi đến lúc cấp ba đỉnh phong, tiếp tục nhờ vào linh mạch này đột phá một lần nữa, hiện tại xem ra loại ý nghĩ như thế này chỉ có thể để ở trong lòng.
Với cách làm phá gia chi tử của Đại ca, linh mạch màu xanh chỉ có thể dùng trong thời gian một năm, mà khoảng cách tới cấp bốn còn xa lắm đây.
Nếu như có thể, nó cũng muốn nói Địch Cửu không nên tiếp tục dùng linh mạch này nữa, đột phá bằng linh mạch này còn tốt hơn dùng đan dược, giữ lại để đột phá cảnh giới một lần nữa không phải tốt hơn sao.
Nó cũng rất rõ ràng, Đại ca không thích dùng các loại đan dược, hơn nữa nó cũng không luyện chế được ngưng hồn đan.
Chỉ hơn nửa tháng trôi qua, Địch Cửu đã tới kim đan viên mãn.
Hắn bắt đầu dùng toàn bộ lực trùng kích đánh vào nguyên hồn cảnh, mỗi lần trùng kích đánh vào, Địch Cửu có thể cảm nhận được tinh không mạch rung lắc theo.
Nhưng bản chất của nguyên hồn và kim đan có chút khác biệt, việc này là hình thức ban đầu của nhưng luyện thần hồn sau cảnh giới. Cảm ngộ của Địch Cửu trong lúc ở Kim đan kỳ cũng không nhiều, cho nên cho dù cảnh giới đến, dưới sự trùng kích nhiều lần thì với nguyên hồn cảnh vẫn có một khoảng cách. Duy nhất có thể tạo ra, là mỗi lần tinh không mạch đều bị rung động. Về phần ngăn cách tu vi nguyên hồn cảnh, hắn ngay cả chạm cũng không có chạm tới.
- Đại ca, có phải bây giờ đệ nên học cách luyện chế nhưng hồn đan hay không?
Ngồi cách không xa, Thụ Đệ nhìn thấy Địch Cửu không cách nào bước vào nguyên hồn cảnh, vội vàng nói.
Địch Cửu không có để ý đến Thụ Đệ, hắn khẳng định Thụ Đệ không luyện chế được ngưng hồn đan. Cái này không chỉ là liên quan tới hạn chế cảnh giới của Thụ Đệ,mà còn liên quan tới ngọn lửa dùng để luyện. Cộng thêm ngọc giản luyện đan mà Thụ Đệ có, đều là hắn lấy từ Thích Gia Thương Lâu, một vài ngọc giản của Thích Gia Thương lâu, chỉ có thể cho Thụ Đệ bước vào tam phẩm linh đan sư, hắn đã rất là hài lòng rồi.
Ước chừng trùng kích một ngày, Địch Cửu ngưng trùng kích vào nguyên hồn cảnh. Một ngày cũng không chạm tới miến da lông nào, tiếp tục thì cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
Tu luyện không thể lo lắng, đạo lý này hắn rất hiểu, chỉ có là đến lượt hắn thì hắn không hiểu mà thôi.
- Thụ Đệ, một vài linh thảo cao cấp ngươi không nên lãng phí, sau này có thể hữu dụng với ta. Ta cần thời gian nghiên cứu Thế Giới Thư, ngươi không nên quấy rầy ta.
Địch Cửu biết rõ Thụ Đệ không có lửa tốt, luyện chế đan dược cao cấp cũng chỉ là lãng phí linh thảo.
Hắn xác định mình chỉ mới kim đan tầng chín, cộng thêm trên người còn có một Phụ Cốt thần niệm ấn ký, hắn cần phải nhanh một chút tìm được biện pháp.
----------------
Thiếu biên tập, đôi lúc có sạn, mong bỏ qua... SátCấu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook