Thiên Hà Đại Lục Ký
-
Chương 4: Trần Long
Bên trong mật thất tu luyện.
Lúc bấy giờ đã hơn mười nhịp hô hấp trôi qua, linh khí màu ánh kim đã ngưng thôi đổ vào bên trong mật thất.
Mật thất tu luyện bên trong những cái ô vuông ngũ giác kia, lại là một không gian độc lập khác, thể tích vừa đủ lớn để một người đả tọa tu luyện, xung quanh lại vô cùng yên tĩnh.
Đang ngồi ở đó là một cậu bé chừng mười tuổi, có khuôn mặt khá khôi ngô. Đứa bé này chính là Trần Long, người mà bọn Trần Như Bảo vừa nhắc đến bên ngoài. Lúc này Trần Long tư thế đang ngồi đả tọa, hai mắt nhắm chặt, tinh thần toàn bộ đều tập trung vào đan điền của mình. Nơi đó là một vùng hỗn độn linh khí màu ánh kim, đang liên tục xoay tròn, quyện vào nhau với một tốc độ chóng mặt.
Linh khí màu ánh kim ở trong đan điền của Trần Long, đã được cô đặc đến mức độ cực hạn, thậm chí gần như là linh khí sắp hóa lỏng.
- Sự tinh thuần và mức độ cô đặc của linh khí đều đã vượt qua giới hạn. Vì sao linh khí còn chưa thể lột xác thành chân nguyên nhỉ? Hay là tốc độ vận chuyển còn chưa đủ? Tăng lên ba ngàn vòng trên một nhịp hô hấp xem sao! – Trần Long nghĩ thầm trong đầu, liền nhanh chóng đưa ra quyết định.
Trần Long lập tức dùng ý niệm, vận chuyển những dòng chảy linh khí màu ánh kim, xoay tròn trong đan điền với một tốc độ cực kỳ khủng bố.
Hai ngàn hai trăm vòng trên một nhịp hô hấp…
Hai ngàn bốn trăm vòng…
Hai ngàn sáu trăm vòng…
Hai ngàn tám trăm vòng…
Ba ngàn vòng…
Đây đã là cực hạn tốc độ vận chuyển linh khí của một Kim Linh Giả hậu kỳ đỉnh phong cảnh giới.
Bỗng nhiên…Rắc…Rắc…Rắc…!
Trong đan điền của Trần Long bây giờ, các dòng chảy kim linh khí đã xuất hiện rất nhiều vết rạn nứt trên bề mặt.
- Nứt rồi…ha ha! Cuối cùng cũng chịu nứt. Cố gắng duy trì tốc độ này thêm chút nữa, chắc chắn linh khí sẽ phá kén mà ra thành chân nguyên.
Trần Long thấy vậy thì rất đỗi vui mừng, nhưng vẫn không quên cố hết sức mà duy trì cái tốc độ khủng bố này.
Lại một trăm nhịp hô hấp trôi qua, trên bề mặt các dòng chảy kim linh khí đã hoàn toàn vỡ ra. Một loại chất lỏng màu trắng chậm rãi xuất hiện, nhỏ xuống thành từng giọt và đọng lại bên trong đan điền của Trần Long. Nó chính là chân nguyên lực lượng, chính xác hơn là Bạch Chân Nguyên.
Đây là một quá trình biến đổi về số lượng lẫn chất lượng. Công suất và lực lượng phát ra từ chân nguyên rất to lớn, xa xa linh khí không cách nào có thể so sánh được.
Sau khi quá trình biến đổi kết thúc, Trần Long liền cảm thấy lực lượng trong cơ thể mình như muốn bạo phát. Trần Long liền vận chuyển toàn bộ số lượng bạch chân nguyên vừa kết đọng được, dẫn phát đi đến khắp nơi vào các yếu huyệt, gia cố lại toàn bộ kỳ kinh bát mạch trong cơ thể, sau đó liền bộc phát lực lượng ra ngoài.
Một cái vung tay như thế của Trần Long liền phá hủy cửa truyền tống vào mật thất tu luyện của mình, đến nỗi mặt đất trong tầng hai Cửu Long Tháp cũng thoáng rung chuyển một chút.
Bọn người Trần Như Bảo bên ngoài cũng cực kỳ kinh ngạc.
- Đột phá Bạch Nguyên Vương thôi mà, sao lại dẫn phát lực lượng lớn như vậy chứ? – Đỗ Thạch Quy chớp chớp hai con mắt to tròn, lẩm bẩm.
Đúng lúc này, một đạo tinh quang từ trong mật thất bay ra, xuất hiện trước mặt mọi người, không ai khác chính là Trần Long.
Thấy mọi người tụ tập một chỗ, lại chằm chằm nhìn mình, Trần Long cũng thoáng giật mình. Nhưng nghĩ lại, hắn làm ra động tĩnh lớn như vậy, liền chợt hiểu, hắn gãi đầu cười cười, tiến đến chào hỏi mọi người:
- Như Bảo đại ca! Đại Dương huynh! Thạch Quy huynh! Mọi người làm gì nhìn đệ dữ vậy?
- Tiểu Long, đệ đột phá Bạch Nguyên Vương à? – Trần Như Bảo mặc dù đã đoán được, nhưng vẫn muốn Trần Long xác nhận.
- Dạ! Ba tháng tu luyện liên tục ở tầng hai,đệ đã đột phá từ Tử Linh giả lên Bạch Nguyên Vương! – Trần Long gật gật đầu trả lời, biểu cảm như là một chuyện rất đỗi bình thường vậy.
Toàn trường hít một ngụm khí sâu, tất cả đôi mắt nhìn Trần Long như một dạng quái vật vậy, không nói nên lời.
- Chúc mừng đệ, Trần Long! Như Bảo huynh, chúc mừng Trần gia lại xuất hiện một cái đại thiên tài! – Hồ Đại Dương cũng liền chắp tay hướng Trần Long chúc mừng một cái, sau lại quay qua Trần Như Bảo cùng chia vui.
- Trần Long, chúc mừng…!
- Chúc mừng…
Mọi người Hồ gia cũng là nhao nhao lên tiếng chúc mừng. Trần Long thấy thế thì liên tục gật đầu đáp lễ.
Bỗng nhiên, lại một đạo tinh quang từ bên ngoài lao tới, xuất hiện trước mặt mọi người. Đó là một vị trung niên, dáng người cao gầy, mái tóc hoa râm, gương mặt dày dạn sương gió, một đôi mắt hiền từ phúc hậu.
- Cha!
- Trấn Trưởng Đại Nhân!
Khi nhân ảnh hiện ra, Trần Như Bảo và Trần Long lên tiếng trước, sau đó mọi người cũng đồng thanh lên tiếng.
- Ở đây phát sinh chuyện gì, sao lại có động tĩnh lớn như thế? – Vị trung niên này chính là Trấn Trưởng Thuận An Trấn, Trần Minh. Thấy mọi người hành lễ cũng thoáng gật đầu, sau lại quay qua Trần Như Bảo hỏi.
- Cha, là Tiểu Long đột phát Bạch Nguyên Vương! – Trần Như Bảo đáp lại.
- Hả, thật sự? – Trần Minh nghe vậy cũng rất giật mình, liền quay qua Trần Long hỏi lại.
- Dạ! Lúc đột phá phát lực, không may phá hủy cửa truyền tống vào mật thất tu luyện, nên mới dẫn đến động tĩnh lớn như vậy. – Trần Long gật đầu, lại xoa xoa đầu cười cười.
Trần Minh nghe vậy liền nhìn lên mật thất của Trần Long vừa tu luyện, lúc này cửa truyền tống bên ngoài mật thất đã không còn, Trần Minh thoáng gật gù một chút, ông lại nói:
- Được rồi, mấy nhóc vào mật thất tu luyện đi. Một tháng nữa, tộc niên đại hội sẽ bắt đầu, năm nay phần thưởng cho mười hạng đầu là cực kỳ lớn, mấy nhóc phải cố gắng hết sức, có biết không?
- Dạ, Trấn Trưởng Đại Nhân! – Đỗ Thạch Quy và mọi người Hồ gia đồng thanh đáp, sau đó hóa thành từng cái tinh quang, tiến nhập vào trong mật thất tu luyện.
- Cha, con cũng đi tu luyện đây! – Trần Như Bảo quay qua Trần Minh gật đầu nói.
- Uhm, một tháng, con phải cố gắng đột phá đến Kim Linh giả hậu kỳ đỉnh phong, biết chưa? Đây là Phá Linh Đan, sử dụng nó sẽ giúp con đột phá từ Kim Linh giả hậu kỳ đỉnh phong lên Bạch Nguyên Vương. Đúng ra là phải đạt đến cảnh giới đó, con mới nhận được linh đan này từ Bách Bảo Các. Giờ ta phát trước cho con, đừng làm cha thất vọng! – Trần Minh trầm ngâm dặn dò con trai vài câu, sau đó khẽ lật tay một cái, một viên đan dược màu vàng kim từ trong Không Gian Giới Chỉ xuất hiện trên tay ông ấy, rồi đưa cho Trần Như Bảo.
- Dạ thưa cha, con biết rồi! – Trần Như Bảo tiếp nhận Phá Linh Đan, cúi chào Trần Minh, lại gật đầu cười cười vỗ vai Trần Long vài cái, liền hóa thành tinh quang tiến nhập mật thất tu luyện.
Lúc này chỉ còn lại Trấn Trưởng Trần Minh và Trần Long đứng ở đó. Trần Minh thoáng nhìn qua Trần Long một lượt, gật gù tỏ vẻ hài lòng, lại nói:
- Tiểu Long, cảm giác lực lượng trong cơ thể của con như thế nào?
- Dạ, rất mãnh liệt! Bây giờ một quyền toàn lực con phát ra, lực lượng ước chừng khoảng sáu ngàn cân ạ! – Trần Long nghe vậy liền hồi tưởng lại lần phát lực lúc nãy, gật đầu nói.
- Tốc độ vận chuyển chân nguyên xoay tròn trong đan điền của con, tối đa là bao nhiêu vòng trên một nhịp hô hấp? – Trần Minh chợt nhíu mày một chút, lại hỏi.
- Dạ, ba ngàn vòng trên một nhịp hô hấp ạ! – Trần Long liền đáp.
- Ồ, Ba ngàn vòng trên một nhịp hô hấp, lại sinh ra lực lượng sáu ngàn cân. Cái này…cũng phải. Xem ra ta suy đoán quả thật không sai. – Trần Minh thoáng ngạc nhiên một chút, lại như hiểu ra điều gì.
- Có gì không ổn sao, thưa cha? – Trần Long chợt hỏi.
- Không, không có gì không ổn cả, ngược lại là rất tốt. – Trần Minh khẽ lắc đầu, cười cười đáp.
- Đúng rồi, Cha! Lúc đột phá Bạch Nguyên Vương, khi con vận chuyển chân nguyên trong đan điền, thông qua đường huyết đi tu bổ toàn bộ kỳ kinh bát mạch và các yếu huyệt trong cơ thể. Con cảm thấy, đạo phong ấn bao quanh trái tim con, liền biến mất tại thời điểm đó. – Trần Long chợt hồi tưởng lại lúc đột phá khi nãy mà tự sự.
- Haiz! Đối với đạo phong ấn này, ta liền chịu thua. Ta chỉ biết, nó là do mẹ con để lại. Cái đại bí mật này, con là phải tự mình đi tìm hiểu rồi. – Trần Minh lại lắc đầu cười cười.
- Dạ, nhưng mà… - Trần Long định nói lại thôi.
- Được rồi, ta biết trong lòng con đang nghĩ gì. Thời điểm con rời trấn đi tìm thân phận thật sự của mình cũng sắp đến. Một tháng nữa tộc niên đại hội sẽ diễn ra, bây giờ con hãy tranh thủ đi vào rừng Đông Nam Hạ mà diệt sát yêu thú, làm quen với lực lượng bản thân và củng cố vững chắc cảnh giới Bạch Nguyên Vương của con đi. – Trần Minh lại cười, xoa xoa đầu Trần Minh, khích lệ.
- Dạ thưa cha, vậy con xin đi trước ạ! – Trần Long gật đầu đáp, rồi tiến lại vòng tròn truyền tống trên mặt đất, rời khỏi tầng hai Cửu Long Tháp.
- Chẳng lẽ thật sự là một Bán Nhân Yêu hay sao? Chỉ có yêu thú, lực lượng thân thể phát ra mới gấp đôi nhân tộc mà thôi. Haiz! Ước hẹn mười năm vậy mà thoắt cái đã đến. – Trần Minh chắp tay sau lưng tự ngẫm, sau lại thở ra một hơi, lắc đầu rời khỏi Cửu Long Tháp.
Lại nói đến Trần Long, sau khi rời khỏi Cửu Long Tháp, liền một mạch đi đến cổng ra vào trấn, tiến nhập vào rừng Đông Nam Hạ.
Tại cổng ra vào Thuận An trấn, lúc này hai người Chung Cao Hổ và Phạm Đoan Mộc đang đứng gác ở đó. Thấy Trần Long đi ra, Chung Cao Hổ lên tiếng:
- Ồ, đây chẳng phải là Tiểu Trùng của Trần gia hay sao? Suốt ngày trốn trong Cửu Long Tháp tu luyện, không biết là đã đến cái dạng gì rồi ha?
- Cao Hổ huynh! Đoan Mộc huynh! Đệ có việc vào rừng Đông Nam Hạ một chút, làm phiền rồi! – Nghe Chung Cao Hổ giọng điệu khiêu khích như vậy, Trần Long chỉ bỏ ngoài tai, khẽ cười rồi chào hỏi một tiếng, liền muốn ly khai.
- Đứng lại, này nhóc con! Ta đang hỏi, ngươi không nghe thấy à? – Thấy Trần Long định bỏ đi không thèm đếm xỉa đến mình, Chung Cao Hổ tức giận quát.
- Cao Hổ huynh, đệ đạt đến dạng gì, chẳng lẽ một Kim Linh giả hậu kỳ như huynh không nhìn ra hay sao? – Trần Long đang bước đi thì ngừng lại, quay đầu nhìn Chung Cao Hổ, khẽ cười nhạt.
- Ồ…! – Phạm Đoan Mộc đang đứng bên cạnh chợt ồ lên một tiếng rồi im lặng, chậm rãi nhìn bao quát Trần Long một lượt lại càng kinh ngạc hơn.
Chung Cao Hổ lúc này cũng bừng tỉnh, đảo mắt nhìn thật kỹ vào đan điền của Trần Long, lập tức liền tròn mắt kinh ngạc vì thật sự không thể nào nhìn thấu được tu vi cảnh giới của Trần Long là gì.
Thấy hai người bọn họ giương mắt ếch lên nhìn mình như vậy, Trần Long chỉ khẽ cười phì, lạnh nhạt nói:
- Nếu không còn việc gì, đệ xin đi trước! – Nói rồi, Trần long liền quay người đi thẳng vào rừng Đông Nam Hạ.
Hai người Chung Cao Hổ và Phạm Đoan Mộc lúc này là bốn mắt ếch nhìn nhau, ai cũng thấy được trong mắt đối phương là một sự khiếp sợ không hề nhỏ.
- Cao Hổ huynh, huynh có nhìn ra được tu vi cảnh giới của Trần Long hay không? – Phạm Đoan Mộc lên tiếng hỏi trước.
- Hoàn toàn không nhìn thấu được! – Chung Cao Hổ đáp.
- Chẳng lẽ…! – Phạm Đoan Mộc nghi hoặc nói nửa chừng.
- Không thể nào, hắn chỉ mới mười tuổi, làm sao có thể đột phá Bạch Nguyên Vương cảnh giới được. – Chung Cao Hổ cũng hiểu được suy nghĩ của Phạm Đoan Mộc, nhưng liền lắc đầu, vì không thể chấp nhận được một cái suy đoán kinh thiên động địa như vậy.
- Không nhìn ra được cảnh giới của người khác, chỉ có thể là do cảnh giới của mình thấp hơn người. Cao Hổ huynh, huynh có cách lý giải nào khác không? – Phạm Đoan Mộc cũng là một màn kinh tâm suy đoán, nghe Chung Cao Hổ nói vậy liền hỏi.
- Ta nghe cha ta nói, có một loại bí quyết gọi là Ẩn Khí Thuật. Một khi luyện đến trình độ nào đó, bản thân có thể ẩn giấu tu vi trước mắt người có cảnh giới cao hơn mình một đại cảnh giới. – Chung Cao Hổ trầm ngâm nhớ lại.
- Ồ, thì ra là vậy! Nhưng mà, hình như trong Bách Bảo Các lại không có tàng trữ loại bí quyết này à! – Phạm Đoan Mộc như chợt tỉnh ngộ, sau lại hiếu kỳ hỏi.
- Có gì là khó giải thích đâu chứ! Trấn Trưởng ông ấy thiên vị Trần gia cũng là chuyện bình thường thôi. Thậm chí sợ rằng không ít võ học thượng thừa trong Bách Bảo Các, đều bị ông ấy lấy ra giấu làm của riêng cho con cháu Trần gia tu luyện rồi. – Chung Cao Hổ lại nói, giọng điệu kèm theo chút tức giận và ganh ghét.
- Nếu thật sự như vậy thì đúng là quá vô sỉ rồi! – Phạm Đoan Mộc cũng là phụ họa mắng chửi theo.
- Không được, chuyện này phải sớm thông báo về gia tộc. Nếu Trần gia cất giấu võ học thượng thừa quá cường đại, chẳng phải Chung Phạm hai nhà chúng ta sẽ gặp nguy hiểm hay sao? – Chung Cao Hổ chợt nghĩ tới điều gì đó vội quay sang Phạm Đoan Mộc nói.
- Cao Hổ huynh nói rất phải! Vậy bây giờ, đệ hay là huynh lập tức đi vào thông tri cho người trong gia tộc đây? – Phạm Đoan Mộc liền hỏi.
- Để ta đi sẽ tốt hơn! Đệ yên tâm, ta sẽ cho người đi qua thông báo cho Phạm gia một tiếng. – Chung Cao Hổ lập tức đáp lại.
Nói xong, Chung Cao Hổ liền chạy như bay vào trong trấn, hướng về địa bàn Chung gia mà lao đi.
Một ngày rất bình thường ở Thuận An Trấn cứ như thế qua đi. Đêm lại đến, nhà nhà lại quay quầng với nhau bên ánh nến. Sự việc Trần Long đột phá lên Bạch Nguyên Vương cũng không ai biết đến. Chẳng là Đỗ Thạch Quy và mọi người Hồ gia vào Cửu Long Tháp tu luyện liền một tháng mới ra ngoài. Trần Long thì tiến nhập vào rừng Đông Nam Hạ diệt sát yêu thú cũng bằng thời gian như vậy. Chỉ có hai nhà Chung Phạm, sau khi nghe Chung Cao Hổ về thông tri, nói rằng Trần gia cất giấu bí quyết Ẩn Khí Thuật làm của riêng. Hai nhà bọn họ liền tiến hành âm thầm điều tra, nhưng một tháng qua đi cũng chẳng có kết quả gì.
Lúc bấy giờ đã hơn mười nhịp hô hấp trôi qua, linh khí màu ánh kim đã ngưng thôi đổ vào bên trong mật thất.
Mật thất tu luyện bên trong những cái ô vuông ngũ giác kia, lại là một không gian độc lập khác, thể tích vừa đủ lớn để một người đả tọa tu luyện, xung quanh lại vô cùng yên tĩnh.
Đang ngồi ở đó là một cậu bé chừng mười tuổi, có khuôn mặt khá khôi ngô. Đứa bé này chính là Trần Long, người mà bọn Trần Như Bảo vừa nhắc đến bên ngoài. Lúc này Trần Long tư thế đang ngồi đả tọa, hai mắt nhắm chặt, tinh thần toàn bộ đều tập trung vào đan điền của mình. Nơi đó là một vùng hỗn độn linh khí màu ánh kim, đang liên tục xoay tròn, quyện vào nhau với một tốc độ chóng mặt.
Linh khí màu ánh kim ở trong đan điền của Trần Long, đã được cô đặc đến mức độ cực hạn, thậm chí gần như là linh khí sắp hóa lỏng.
- Sự tinh thuần và mức độ cô đặc của linh khí đều đã vượt qua giới hạn. Vì sao linh khí còn chưa thể lột xác thành chân nguyên nhỉ? Hay là tốc độ vận chuyển còn chưa đủ? Tăng lên ba ngàn vòng trên một nhịp hô hấp xem sao! – Trần Long nghĩ thầm trong đầu, liền nhanh chóng đưa ra quyết định.
Trần Long lập tức dùng ý niệm, vận chuyển những dòng chảy linh khí màu ánh kim, xoay tròn trong đan điền với một tốc độ cực kỳ khủng bố.
Hai ngàn hai trăm vòng trên một nhịp hô hấp…
Hai ngàn bốn trăm vòng…
Hai ngàn sáu trăm vòng…
Hai ngàn tám trăm vòng…
Ba ngàn vòng…
Đây đã là cực hạn tốc độ vận chuyển linh khí của một Kim Linh Giả hậu kỳ đỉnh phong cảnh giới.
Bỗng nhiên…Rắc…Rắc…Rắc…!
Trong đan điền của Trần Long bây giờ, các dòng chảy kim linh khí đã xuất hiện rất nhiều vết rạn nứt trên bề mặt.
- Nứt rồi…ha ha! Cuối cùng cũng chịu nứt. Cố gắng duy trì tốc độ này thêm chút nữa, chắc chắn linh khí sẽ phá kén mà ra thành chân nguyên.
Trần Long thấy vậy thì rất đỗi vui mừng, nhưng vẫn không quên cố hết sức mà duy trì cái tốc độ khủng bố này.
Lại một trăm nhịp hô hấp trôi qua, trên bề mặt các dòng chảy kim linh khí đã hoàn toàn vỡ ra. Một loại chất lỏng màu trắng chậm rãi xuất hiện, nhỏ xuống thành từng giọt và đọng lại bên trong đan điền của Trần Long. Nó chính là chân nguyên lực lượng, chính xác hơn là Bạch Chân Nguyên.
Đây là một quá trình biến đổi về số lượng lẫn chất lượng. Công suất và lực lượng phát ra từ chân nguyên rất to lớn, xa xa linh khí không cách nào có thể so sánh được.
Sau khi quá trình biến đổi kết thúc, Trần Long liền cảm thấy lực lượng trong cơ thể mình như muốn bạo phát. Trần Long liền vận chuyển toàn bộ số lượng bạch chân nguyên vừa kết đọng được, dẫn phát đi đến khắp nơi vào các yếu huyệt, gia cố lại toàn bộ kỳ kinh bát mạch trong cơ thể, sau đó liền bộc phát lực lượng ra ngoài.
Một cái vung tay như thế của Trần Long liền phá hủy cửa truyền tống vào mật thất tu luyện của mình, đến nỗi mặt đất trong tầng hai Cửu Long Tháp cũng thoáng rung chuyển một chút.
Bọn người Trần Như Bảo bên ngoài cũng cực kỳ kinh ngạc.
- Đột phá Bạch Nguyên Vương thôi mà, sao lại dẫn phát lực lượng lớn như vậy chứ? – Đỗ Thạch Quy chớp chớp hai con mắt to tròn, lẩm bẩm.
Đúng lúc này, một đạo tinh quang từ trong mật thất bay ra, xuất hiện trước mặt mọi người, không ai khác chính là Trần Long.
Thấy mọi người tụ tập một chỗ, lại chằm chằm nhìn mình, Trần Long cũng thoáng giật mình. Nhưng nghĩ lại, hắn làm ra động tĩnh lớn như vậy, liền chợt hiểu, hắn gãi đầu cười cười, tiến đến chào hỏi mọi người:
- Như Bảo đại ca! Đại Dương huynh! Thạch Quy huynh! Mọi người làm gì nhìn đệ dữ vậy?
- Tiểu Long, đệ đột phá Bạch Nguyên Vương à? – Trần Như Bảo mặc dù đã đoán được, nhưng vẫn muốn Trần Long xác nhận.
- Dạ! Ba tháng tu luyện liên tục ở tầng hai,đệ đã đột phá từ Tử Linh giả lên Bạch Nguyên Vương! – Trần Long gật gật đầu trả lời, biểu cảm như là một chuyện rất đỗi bình thường vậy.
Toàn trường hít một ngụm khí sâu, tất cả đôi mắt nhìn Trần Long như một dạng quái vật vậy, không nói nên lời.
- Chúc mừng đệ, Trần Long! Như Bảo huynh, chúc mừng Trần gia lại xuất hiện một cái đại thiên tài! – Hồ Đại Dương cũng liền chắp tay hướng Trần Long chúc mừng một cái, sau lại quay qua Trần Như Bảo cùng chia vui.
- Trần Long, chúc mừng…!
- Chúc mừng…
Mọi người Hồ gia cũng là nhao nhao lên tiếng chúc mừng. Trần Long thấy thế thì liên tục gật đầu đáp lễ.
Bỗng nhiên, lại một đạo tinh quang từ bên ngoài lao tới, xuất hiện trước mặt mọi người. Đó là một vị trung niên, dáng người cao gầy, mái tóc hoa râm, gương mặt dày dạn sương gió, một đôi mắt hiền từ phúc hậu.
- Cha!
- Trấn Trưởng Đại Nhân!
Khi nhân ảnh hiện ra, Trần Như Bảo và Trần Long lên tiếng trước, sau đó mọi người cũng đồng thanh lên tiếng.
- Ở đây phát sinh chuyện gì, sao lại có động tĩnh lớn như thế? – Vị trung niên này chính là Trấn Trưởng Thuận An Trấn, Trần Minh. Thấy mọi người hành lễ cũng thoáng gật đầu, sau lại quay qua Trần Như Bảo hỏi.
- Cha, là Tiểu Long đột phát Bạch Nguyên Vương! – Trần Như Bảo đáp lại.
- Hả, thật sự? – Trần Minh nghe vậy cũng rất giật mình, liền quay qua Trần Long hỏi lại.
- Dạ! Lúc đột phá phát lực, không may phá hủy cửa truyền tống vào mật thất tu luyện, nên mới dẫn đến động tĩnh lớn như vậy. – Trần Long gật đầu, lại xoa xoa đầu cười cười.
Trần Minh nghe vậy liền nhìn lên mật thất của Trần Long vừa tu luyện, lúc này cửa truyền tống bên ngoài mật thất đã không còn, Trần Minh thoáng gật gù một chút, ông lại nói:
- Được rồi, mấy nhóc vào mật thất tu luyện đi. Một tháng nữa, tộc niên đại hội sẽ bắt đầu, năm nay phần thưởng cho mười hạng đầu là cực kỳ lớn, mấy nhóc phải cố gắng hết sức, có biết không?
- Dạ, Trấn Trưởng Đại Nhân! – Đỗ Thạch Quy và mọi người Hồ gia đồng thanh đáp, sau đó hóa thành từng cái tinh quang, tiến nhập vào trong mật thất tu luyện.
- Cha, con cũng đi tu luyện đây! – Trần Như Bảo quay qua Trần Minh gật đầu nói.
- Uhm, một tháng, con phải cố gắng đột phá đến Kim Linh giả hậu kỳ đỉnh phong, biết chưa? Đây là Phá Linh Đan, sử dụng nó sẽ giúp con đột phá từ Kim Linh giả hậu kỳ đỉnh phong lên Bạch Nguyên Vương. Đúng ra là phải đạt đến cảnh giới đó, con mới nhận được linh đan này từ Bách Bảo Các. Giờ ta phát trước cho con, đừng làm cha thất vọng! – Trần Minh trầm ngâm dặn dò con trai vài câu, sau đó khẽ lật tay một cái, một viên đan dược màu vàng kim từ trong Không Gian Giới Chỉ xuất hiện trên tay ông ấy, rồi đưa cho Trần Như Bảo.
- Dạ thưa cha, con biết rồi! – Trần Như Bảo tiếp nhận Phá Linh Đan, cúi chào Trần Minh, lại gật đầu cười cười vỗ vai Trần Long vài cái, liền hóa thành tinh quang tiến nhập mật thất tu luyện.
Lúc này chỉ còn lại Trấn Trưởng Trần Minh và Trần Long đứng ở đó. Trần Minh thoáng nhìn qua Trần Long một lượt, gật gù tỏ vẻ hài lòng, lại nói:
- Tiểu Long, cảm giác lực lượng trong cơ thể của con như thế nào?
- Dạ, rất mãnh liệt! Bây giờ một quyền toàn lực con phát ra, lực lượng ước chừng khoảng sáu ngàn cân ạ! – Trần Long nghe vậy liền hồi tưởng lại lần phát lực lúc nãy, gật đầu nói.
- Tốc độ vận chuyển chân nguyên xoay tròn trong đan điền của con, tối đa là bao nhiêu vòng trên một nhịp hô hấp? – Trần Minh chợt nhíu mày một chút, lại hỏi.
- Dạ, ba ngàn vòng trên một nhịp hô hấp ạ! – Trần Long liền đáp.
- Ồ, Ba ngàn vòng trên một nhịp hô hấp, lại sinh ra lực lượng sáu ngàn cân. Cái này…cũng phải. Xem ra ta suy đoán quả thật không sai. – Trần Minh thoáng ngạc nhiên một chút, lại như hiểu ra điều gì.
- Có gì không ổn sao, thưa cha? – Trần Long chợt hỏi.
- Không, không có gì không ổn cả, ngược lại là rất tốt. – Trần Minh khẽ lắc đầu, cười cười đáp.
- Đúng rồi, Cha! Lúc đột phá Bạch Nguyên Vương, khi con vận chuyển chân nguyên trong đan điền, thông qua đường huyết đi tu bổ toàn bộ kỳ kinh bát mạch và các yếu huyệt trong cơ thể. Con cảm thấy, đạo phong ấn bao quanh trái tim con, liền biến mất tại thời điểm đó. – Trần Long chợt hồi tưởng lại lúc đột phá khi nãy mà tự sự.
- Haiz! Đối với đạo phong ấn này, ta liền chịu thua. Ta chỉ biết, nó là do mẹ con để lại. Cái đại bí mật này, con là phải tự mình đi tìm hiểu rồi. – Trần Minh lại lắc đầu cười cười.
- Dạ, nhưng mà… - Trần Long định nói lại thôi.
- Được rồi, ta biết trong lòng con đang nghĩ gì. Thời điểm con rời trấn đi tìm thân phận thật sự của mình cũng sắp đến. Một tháng nữa tộc niên đại hội sẽ diễn ra, bây giờ con hãy tranh thủ đi vào rừng Đông Nam Hạ mà diệt sát yêu thú, làm quen với lực lượng bản thân và củng cố vững chắc cảnh giới Bạch Nguyên Vương của con đi. – Trần Minh lại cười, xoa xoa đầu Trần Minh, khích lệ.
- Dạ thưa cha, vậy con xin đi trước ạ! – Trần Long gật đầu đáp, rồi tiến lại vòng tròn truyền tống trên mặt đất, rời khỏi tầng hai Cửu Long Tháp.
- Chẳng lẽ thật sự là một Bán Nhân Yêu hay sao? Chỉ có yêu thú, lực lượng thân thể phát ra mới gấp đôi nhân tộc mà thôi. Haiz! Ước hẹn mười năm vậy mà thoắt cái đã đến. – Trần Minh chắp tay sau lưng tự ngẫm, sau lại thở ra một hơi, lắc đầu rời khỏi Cửu Long Tháp.
Lại nói đến Trần Long, sau khi rời khỏi Cửu Long Tháp, liền một mạch đi đến cổng ra vào trấn, tiến nhập vào rừng Đông Nam Hạ.
Tại cổng ra vào Thuận An trấn, lúc này hai người Chung Cao Hổ và Phạm Đoan Mộc đang đứng gác ở đó. Thấy Trần Long đi ra, Chung Cao Hổ lên tiếng:
- Ồ, đây chẳng phải là Tiểu Trùng của Trần gia hay sao? Suốt ngày trốn trong Cửu Long Tháp tu luyện, không biết là đã đến cái dạng gì rồi ha?
- Cao Hổ huynh! Đoan Mộc huynh! Đệ có việc vào rừng Đông Nam Hạ một chút, làm phiền rồi! – Nghe Chung Cao Hổ giọng điệu khiêu khích như vậy, Trần Long chỉ bỏ ngoài tai, khẽ cười rồi chào hỏi một tiếng, liền muốn ly khai.
- Đứng lại, này nhóc con! Ta đang hỏi, ngươi không nghe thấy à? – Thấy Trần Long định bỏ đi không thèm đếm xỉa đến mình, Chung Cao Hổ tức giận quát.
- Cao Hổ huynh, đệ đạt đến dạng gì, chẳng lẽ một Kim Linh giả hậu kỳ như huynh không nhìn ra hay sao? – Trần Long đang bước đi thì ngừng lại, quay đầu nhìn Chung Cao Hổ, khẽ cười nhạt.
- Ồ…! – Phạm Đoan Mộc đang đứng bên cạnh chợt ồ lên một tiếng rồi im lặng, chậm rãi nhìn bao quát Trần Long một lượt lại càng kinh ngạc hơn.
Chung Cao Hổ lúc này cũng bừng tỉnh, đảo mắt nhìn thật kỹ vào đan điền của Trần Long, lập tức liền tròn mắt kinh ngạc vì thật sự không thể nào nhìn thấu được tu vi cảnh giới của Trần Long là gì.
Thấy hai người bọn họ giương mắt ếch lên nhìn mình như vậy, Trần Long chỉ khẽ cười phì, lạnh nhạt nói:
- Nếu không còn việc gì, đệ xin đi trước! – Nói rồi, Trần long liền quay người đi thẳng vào rừng Đông Nam Hạ.
Hai người Chung Cao Hổ và Phạm Đoan Mộc lúc này là bốn mắt ếch nhìn nhau, ai cũng thấy được trong mắt đối phương là một sự khiếp sợ không hề nhỏ.
- Cao Hổ huynh, huynh có nhìn ra được tu vi cảnh giới của Trần Long hay không? – Phạm Đoan Mộc lên tiếng hỏi trước.
- Hoàn toàn không nhìn thấu được! – Chung Cao Hổ đáp.
- Chẳng lẽ…! – Phạm Đoan Mộc nghi hoặc nói nửa chừng.
- Không thể nào, hắn chỉ mới mười tuổi, làm sao có thể đột phá Bạch Nguyên Vương cảnh giới được. – Chung Cao Hổ cũng hiểu được suy nghĩ của Phạm Đoan Mộc, nhưng liền lắc đầu, vì không thể chấp nhận được một cái suy đoán kinh thiên động địa như vậy.
- Không nhìn ra được cảnh giới của người khác, chỉ có thể là do cảnh giới của mình thấp hơn người. Cao Hổ huynh, huynh có cách lý giải nào khác không? – Phạm Đoan Mộc cũng là một màn kinh tâm suy đoán, nghe Chung Cao Hổ nói vậy liền hỏi.
- Ta nghe cha ta nói, có một loại bí quyết gọi là Ẩn Khí Thuật. Một khi luyện đến trình độ nào đó, bản thân có thể ẩn giấu tu vi trước mắt người có cảnh giới cao hơn mình một đại cảnh giới. – Chung Cao Hổ trầm ngâm nhớ lại.
- Ồ, thì ra là vậy! Nhưng mà, hình như trong Bách Bảo Các lại không có tàng trữ loại bí quyết này à! – Phạm Đoan Mộc như chợt tỉnh ngộ, sau lại hiếu kỳ hỏi.
- Có gì là khó giải thích đâu chứ! Trấn Trưởng ông ấy thiên vị Trần gia cũng là chuyện bình thường thôi. Thậm chí sợ rằng không ít võ học thượng thừa trong Bách Bảo Các, đều bị ông ấy lấy ra giấu làm của riêng cho con cháu Trần gia tu luyện rồi. – Chung Cao Hổ lại nói, giọng điệu kèm theo chút tức giận và ganh ghét.
- Nếu thật sự như vậy thì đúng là quá vô sỉ rồi! – Phạm Đoan Mộc cũng là phụ họa mắng chửi theo.
- Không được, chuyện này phải sớm thông báo về gia tộc. Nếu Trần gia cất giấu võ học thượng thừa quá cường đại, chẳng phải Chung Phạm hai nhà chúng ta sẽ gặp nguy hiểm hay sao? – Chung Cao Hổ chợt nghĩ tới điều gì đó vội quay sang Phạm Đoan Mộc nói.
- Cao Hổ huynh nói rất phải! Vậy bây giờ, đệ hay là huynh lập tức đi vào thông tri cho người trong gia tộc đây? – Phạm Đoan Mộc liền hỏi.
- Để ta đi sẽ tốt hơn! Đệ yên tâm, ta sẽ cho người đi qua thông báo cho Phạm gia một tiếng. – Chung Cao Hổ lập tức đáp lại.
Nói xong, Chung Cao Hổ liền chạy như bay vào trong trấn, hướng về địa bàn Chung gia mà lao đi.
Một ngày rất bình thường ở Thuận An Trấn cứ như thế qua đi. Đêm lại đến, nhà nhà lại quay quầng với nhau bên ánh nến. Sự việc Trần Long đột phá lên Bạch Nguyên Vương cũng không ai biết đến. Chẳng là Đỗ Thạch Quy và mọi người Hồ gia vào Cửu Long Tháp tu luyện liền một tháng mới ra ngoài. Trần Long thì tiến nhập vào rừng Đông Nam Hạ diệt sát yêu thú cũng bằng thời gian như vậy. Chỉ có hai nhà Chung Phạm, sau khi nghe Chung Cao Hổ về thông tri, nói rằng Trần gia cất giấu bí quyết Ẩn Khí Thuật làm của riêng. Hai nhà bọn họ liền tiến hành âm thầm điều tra, nhưng một tháng qua đi cũng chẳng có kết quả gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook