Thiên Hà Đại Lục Ký
-
Chương 11: Thần thú phát uy
Bước ra khỏi cửa truyền tống ở tầng bốn, Trần Long quay sang hỏi Giao Long:
- Lão Long, cái lục quang hộ thể này khi nào thì mới hết tác dụng vậy?
- Đây là Hộ Thể Lục Linh Phù Thần Cấp, công kích dưới Chư Thần cảnh là vô dụng với nó. Thời gian duy trì thì phân biệt theo màu sắc, giống như cảnh giới của Linh Giả và Nguyên Vương, thứ tự là Bạch, Lục, Thanh, Lam, Hồng, Hoàng, Xích, Tử, Ngân, Kim ứng với thời gian từ một ngày đến mười ngày. - Giao Long nhìn thoáng qua vòng lục quang hộ thể một cái liền nói.
- Như vậy, ta phải luôn phát quang trong hơn một ngày nữa sao? Cũng quá nổi bật rồi! - Trần Long thoáng sửng sốt, sau đó cười khổ.
Trần Long và Giao Long đi đến đại sảnh tầng bốn thì thấy ba người Trần Minh đang ngồi ở đó. Trần Long lên tiếng gọi:
- Cha! Đỗ Chấp sự, Hồ Chấp sự! Ba người sao lại ở đây, mọi người trong trấn thế nào rồi?
- Tiểu Long? Là con sao? Vòng lục quang xung quanh người con là gì vậy? - Đỗ Thu Thủy ở gần nhất lên tiếng trước.
- Cái này là tác dụng của Linh PHù hộ thể mà thôi. Có nó con mới lên tầng năm được. - Trần Long quay sang Đỗ Thu Thủy trả lời, sau lại nhìn Trần Minh.
- Tiểu Long, vị tiền bối này là...?- Trần Minh thấy đứng bên cạnh Trần Long có một vị lão giả nên liền hỏi.
- Dạ! Vị này là bằng hữu của mẹ con, gọi là Lão Long, tầng năm Cửu Long Tháp chính là nơi tu luyện của ông ấy. Lão Long sẽ giúp chúng ta giải quyết đám người Hắc Bạch Phong Bang. - Trần Long liền trả lời.
- Vậy thì tốt quá, ta thay mặt Thuận An Trấn cảm tạ Long tiền bối ra tay tương trợ. - Trần Minh nghe vậy thì rất phấn khởi, ông khom người hành lễ với Giao Long một cái thật sâu.
- Được rồi, ngươi không cần đa lễ,Thiếu Chủ đã lên tiếng, ta tất nhiên phải ra tay rồi. - Giao Long nhàn nhạt nói.
- Thiếu Chủ? - ba người Trần Minh, Đỗ Thu Thủy và Hồ Hoàng Hải cùng hô nhỏ.
- Không cần để ý, Cha! Mọi người thế nào rồi? - Trần Long khoát khoát tay, sau lại hỏi.
- Mọi người không sao? Cửu Long Tháp này, ngoại nhân là vô phương vào được, mọi người đang ở các tầng dưới. - Trần Minh lại nói.
- Chuyện cũng rất dài dòng, chúng ta xuống các tầng phía dưới hội họp với mọi người thôi, vừa đi chúng ta sẽ nói lại cho con biết chuyện đã phát sinh. - lúc này, Hồ Hoàng Hải lên tiếng.
Cứ như thế, năm người đi xuống các tầng phía dưới của Cửu Long Tháp. Cuối cùng hội họp tất cả mọi người tại tầng một.
Bên ngoài Cửu Long Tháp, Chung Gia và Phạm Gia đã trở lại địa bàn của mình để thủ hộ, bọn họ thật sự rất e ngại đám lâu la của Hắc Bạch Phong Bang sẽ làm ẩu. Chung Sơn và Phạm Lâm thì lại vô cùng hớn hở, năm ngày qua đi, toàn bộ gia sản của ba nhà Trần, Đỗ, Hồ đều nằm trong Không Gian Giới Chỉ của hai người bọn họ.
Bạch Vân lão giả và Hắc Vũ lão giả vẫn ngồi lại trên quảng trường trung tâm tiếp tục chữa thương, bang chúng Hắc Bạch Phong Bang thì đi đi lại lại trong trấn phá phách các kiểu, chỉ cần có thể dùng được bọn chúng liền cướp lấy, thậm chí nhiều lần xảy ra xung đột với hai nhà Chung Phạm.
Phạm Lâm nhìn thấy Thuận An trấn bị tàn phá, không khỏi dâng lên xúc cảm, nhìn qua Chung Sơn nói:
- Chung Sơn huynh, dẫn sói vào nhà, muốn đuổi đi là rất khó, không biết huynh có kế sách gì không?
- Kế sách gì bây giờ, chỉ là hai cái phó Bang Chủ, chúng ta một chiêu cũng không đỡ nổi. Ta vẫn là đánh giá quá thấp thực lực của bọn họ rồi. - Chung Sơn lắc đầu cười khổ.
- Chẳng lẽ huynh không có chuẩn bị bước hậu thủ nào? - Phạm Lâm biến sắc hỏi lại.
- Đúng là có một chút, nhưng chỉ là muối bỏ biển mà thôi. Cho nên ta đã truyền tin cho đối phương không cần đến rồi. Haiz...Bây giờ chỉ mong đối phương tuân thủ thỏa thuận, nếu không...chỉ có thể làm mặt dày mà trốn vào trong Cửu Long Tháp. - Chung Sơn lại lắc đầu.
- Haiz...Đi sai một nước cờ, thiên thu uất hận. - Phạm Lâm cũng thở dài một cái.
Hai người Chung Sơn, Phạm Lâm lúc này đã đi vào quảng trường trung tâm. Nhìn thấy Chung Sơn đi vào, Hắc Vũ lập tức đứng dậy quát:
- Chung Sơn, hôm qua ngươi dám đánh bang chúng Hắc Phong Bang của ta sao?
- Hắc Vũ lão huynh, chỉ là hiểu lầm mà thôi, Người Chung Gia và bang chúng Hắc Phong bang có một chút xung đột, đệ chỉ là đứng ra hòa giải. - Chung Sơn đắng chát trong lòng, cố gượng cười giải thích.
- Hừm! Nếu để ta biết, ngươi dám khi dễ bang chúng Hắc Phong bang, đừng trách ta trở mặt. - Hắc Vũ hừ giọng nói. Chung Sơn khẽ gật gật đầu, còn Phạm Lâm thì lắc đầu thở dài.
- Chung Sơn lão đệ, ngươi và Phạm Lâm lão đệ chẳng phải là có thể tiến nhập bảo tháp hay sao? Chi bằng hai người các ngươi vào trong đó bắt Trần Minh ra đây đi. - Bạch Vân Liếc mắt nhìn hai người Chung Sơn, Phạm Lâm nhàn nhạt nói.
- Bạch Vân lão huynh, chúng ta không phải đối thủ của bọn họ. Ta thấy chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa, bọn chúng tất sẽ bị đói mà ra thôi. - Chung Sơn nghe vậy thì thoáng biến sắc, vội nói.
- Hừm! Vô dụng! - Hắc Vũ hừ giọng khinh thường.
- Trần Minh hắn đã biết chuẩn bị truyền tống trận trong lôi đài, tự nhiên sẽ có chuẩn bị lương thực để lưu lại trong bảo tháp lâu dài, cứ đợi như vậy không phải là cách. - Bạch Vân lại nhàn nhạt nói.
- Cái này...- Chung Sơn nhăn mặt vô cùng khó coi, đang không biết làm thế nào, chỉ thầm nghĩ " Hai con sói già này quả thật không giữ chữ tính rồi, chẳng lẽ thật sự phải làm mặt dày hay sao?".
- Cái này, cái kia cái gì! Nếu ngươi còn không vào dẫn dụ bọn chúng ra, có tin hay không ta liền diệt tộc ngươi? - Hắc Vũ lại nóng tính quát Chung Sơn.
- Hắc Vũ lão huynh bớt giận, ta và Chung Sơn sẽ lập tức dẫn theo toàn bộ người trong tộc đánh vào Cửu Long Tháp. - Phạm Lâm đứng một bên nghe vậy liền bước ra lên tiếng, sau đó liếc mắt khẽ nhìn qua Chung Sơn gật đầu ra hiệu.
- Được rồi, hai vị lão huynh, bọn đệ phải về gia tộc tập hợp mọi người một chút,sẽ lập tức quay lại. - Chung Sơn khẽ khom người, hướng Bạch Vân lão giả nhỏ giọng nói.
Bạch Vân lão giả cũng không có trả lời, chỉ đưa mắt nhìn qua Phạm Lâm một cái rồi khẽ gật gật đầu. Hai người Chung Sơn, Phạm Lâm liền rời khỏi quảng trường trung tâm, hướng gia tộc của mình mà đi về. Trên đường đi, Phạm Lâm nhỏ giọng nói:
- Đánh kẻ chạy đi, chứ không ai đánh người chạy lại, chỉ cần chúng ta có chút thành ý, ta tin Trần Minh bọn họ sẽ bỏ qua thôi.
- Làm thế nào mới là có thành ý đây, ta bây giờ đã là tội nhân thiên cổ của Thuận An trấn rồi. - Chung Sơn lại lắc đầu ngán ngẫm.
Chúng ta về gia tộc, bảo tộc nhân chuẩn bị nhiều lương thực dự trữ một chút, toàn bộ cất giấu vào trong Không Gian Giới Chỉ. Chỉ cần chúng ta lưu lại trong bảo tháp lâu một chút, ta nghĩ hậu nhân của vị cường giả Thánh Cấp kia sẽ sớm đến thôi. - Phạm Lâm lại nói.
- Cũng chỉ có thể làm như vậy. - Chung Sơn khẽ gật đầu.
Lúc này, tại quảng trường trung tâm, Sau khi hai người Chung Sơn, Phạm Lâm vừa rời khỏi thì đám người Trần Long cũng đã ra khỏi Cửu Long Tháp. Nhìn thấy một đám người như thế lao ra, Bạch Vân, Hắc Vũ và toàn bộ bang chúng Hắc Bạch Phong Bang đều nháo nhào tụ lại một chỗ.
- Cuối cùng cũng chịu ra rồi sao? Đã nhịn đói không được rồi à? Ha ha ha. - Hắc Vũ lên tiếng cười nhạo.
- Hắc Vũ huynh, cẩn thận lão giả đứng bên cạnh tiểu tử kia. - Bạch Vân trấn tĩnh hơn, nhìn qua một lượt toàn trường, sau đó ánh mắt dừng lại trên người của Giao Long lão giả, liền nhỏ giọng nhắc nhở Hắc Vũ.
Hắc Vũ nghe vậy lập tức ngưng cười, thầm đánh giá Giao Long lão giả một chút.
- Hai người các ngươi là Bang Chủ của Hắc Bạch Phong Bang? - Trần Long thấy vậy khẽ cười cười, nhìn Bạch Vân lão giả hỏi.
- Ở đâu ra nhóc con không biết tôn ti,chỗ người lớn nói chuyện lại dám xen vào? - Hắc Vũ vốn nóng tính, nghe Trần Long hỏi vậy liền trừng mắt quát, sau đó tiện tay vung một chưởng về phía Trần Long.
- Tiểu Long cẩn thận. - Trần Minh thấy vậy thì biến sắc, đang định nhảy ra tiếp chưởng thì bị Trần Long ngăn lại.
Chỉ thấy lúc này, Trần Long lao nhanh về phía trước, trực tiếp đón nhận chưởng kình của Hắc Vũ đang đánh tới.
Ầm..Bùm...Bùm...Bùm...Bùm... Chưởng kình va chạm lên trên vòng lục quang hộ thể của Trần Long, liền bị trôi tuột xuống đất và ra hai bên tạo nên nhiều tiếng nổ, đất đá văng tung tóe, Trần Long bị đẩy lui ra sau vài bước.
Toàn trường lúc này hoàn toàn tĩnh lặng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào vòng lục quang bao quanh trên người của Trần Long.
- Hộ Thể Lục Linh Phù? Cấp bậc cũng không nhỏ! Chẳng lẽ...- Bạch Vân lẩm bẩm, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
- Thì ra có Hộ Thể Lục Linh Phù làm chỗ dựa, chẳng trách lại dám tự tin như vậy. Để lão phu đập nát cái vòng hộ thể này, xem nhóc con ngươi còn tự tin nữa hay không? -Hắc Vũ cũng hơi kinh ngạc, nghe Bạch Vân nói vậy liền quát lớn.
- Thật không hổ là Bang Hội trong giang hồ, vừa nhìn đã biết đây là Hộ Thể Linh Phù nha. Vậy để tiểu tử chơi đùa với hắc lão đầu người một chút. - Trần Long nhe răng cười hì hì, nhìn hai người Bạch Vân, Hắc Vũ một thoáng nói.
Dứt lời, Trần Long liền vận dụng nguyên lực từ đan điền, lao đến Hắc Vũ, xuất quyền liên tiếp.
- Bạch Nguyên Vương hậu kỳ, lại nhỏ tuổi như vậy, ở đâu ra cái biến thái yêu nghiệt này a. - Hắc Vũ nhìn thấy bạch quang nguyên lực của Trần Long dao động thì không khỏi sửng sốt kinh ngạc, lại vội vàng đón tiếp quyền phong của Trần Long đang lao tới.
Binh..Binh..Binh..Đùng...Ầm... Ầm... Ầm!
Hàng loạt quyền chiêu được xuất ra, Hắc Vũ cũng liên tục xuất chưởng về phía Trần Long. Tuy nhiên Trần Long chỉ là bị đẩy văng ra, còn Hắc Vũ thì vết thương càng ngày càng nhiều. Hắc Vũ mặc dù là Kim Nguyên Vương hậu kỳ, nhưng thân thể không thể so với Xích Lân Tê Giáp được. Trần long xuất chiêu nhiều như vậy, mặc dù cảnh giới chênh lệch rất nhiều, nhưng bị thương là Hắc Vũ không thể tránh khỏi.
Sau một lần giao phong, Trần Long bị đẩy ra xa, hắn đang định lao lên đánh tiếp thì Hắc Vũ chợt tức tối quát:
- Dừng tay, chơi như vậy không công bằng nha. Ngươi có Linh Phù Hộ Thể, một cọng lông của ngươi ta cũng không chạm tới được, còn ta thì vết thương đầy mình rồi đây này. Nghỉ chơi!
- Lão đầu người đầu bị cửa kẹp à. Ngươi một cái lão đầu năm sáu mươi tuổi, tu vi liền là Kim Nguyên Vương hậu kỳ đi, lại ra tay với ta một cái tiểu hài tử mới có mười tuổi năm ngày, ngươi còn dám nói tới hai chữ công bằng hử? - Trần Long nghe vậy liền trợn mắt lên trêu chọc.
Ha ha ha ha ha ha! Toàn trường lúc này, ngoại trừ bang chúng Hắc Bạch Phong Bang không dám cười, tất cả dân chúng Thuận An trấn đều phá lên cười ha hả.
- Ngươi....! Hắc Vũ lão giả cả người nóng ran, gương mặt đỏ bừng, cũng không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể trừng mắt, chỉ tay vào Trần Long tức giận muốn phun huyết.
- Hắc Vũ lão huynh, đừng đánh mất mặt nữa, xem ra chúng ta đá nhầm tấm sắt rồi. - Bạch Vân nói mà trên mặt đầy vẻ ngưng trọng.
- Không biết vị tiểu ca này xưng hô thế nào? Nếu có gì hiểu lầm, chúng ta có thể từ từ thương lượng. - Bạch Vân lão giả tiến lên phía trước, nói chuyện với Trần Long như mắt cứ liếc nhìn Giao Long lão giả.
- Hiểu lầm sao? Các người cường hoành đến trấn của chúng ta cướp đoạt, lại còn muốn nói chuyện thương lượng, chẳng lẽ ngươi cũng giống như hắc lão, đầu cũng bị cửa kẹp rồi sao. - Trần Long lại lên tiếng trêu chọc.
Ha ha ha ha ha! Toàn trường lại vang lên tiếng cười ha hả.
Bạch Vân mặt đỏ như tôm luộc, giận đến run người, nhưng vẫn bình tĩnh nhỏ giọng nói:
- Vị tiểu ca này...lão phu dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, ngươi cũng phải biết một chút kính lão đắc thọ chứ?
- À! vậy được rồi, không đùa giỡn với các ngươi nữa, cho các ngươi một cái lựa chọn, muốn chết như thế nào? - Trần Long cười cười, gật gù nói.
- Nhóc con, đừng tưởng có Hộ Thể Linh Phù thì liền lên mặt, chúng ta không thể làm gì được ngươi, nhưng muốn rời khỏi thì các ngươi làm sao giữ được. - Hắc Vũ lúc này lại nóng nảy quát lớn.
- Vậy sao? Lão Long, người cho hai vị Hắc Bạch kẹp đầu này biết bị ngược đãi là như thế nào đi a! - Trần Long khẽ nhướng mày cười cười, nhìn hai vị Bạch Vân, Hắc Vũ một thoáng, sau lại quay qua Giao Long lão giả khẽ nói.
Giao Long lão giả cũng không có lên tiếng, trực tiếp biến mất tại chỗ, lại xuất hiện trước mặt Bạch Vân và Hắc Vũ. Giao Long nắm đấm cầm lại, nện một phát vào ngực Hắc Vũ. Hắc Vũ lập tức phản ứng, vận dụng Kim Quang Nguyên Lực hộ thể phòng ngự một chiêu này.
Đùng! Hắc Vũ văng ra xa, hai chân kéo lê trên mặt đất hơn hai mươi thước mới dừng lại. năm bước chân cuối cùng của Hắc Vũ để lại dấu vết thật sâu trên mặt đất.
- Lực lượng thân thể thật mạnh, không dùng đến linh lực mà một chiêu liền để cho Hắc Vũ phải chịu thiệt. - Bạch Vân biến sắc, nói nhỏ.
- Ngươi cũng tiếp ta một quyền đi! - Giao Long quay qua nhìn Bạch Vân cười quỷ dị.
Lời vừa dứt, Giao Long lại xuất ra một quyền. Lần này, Bạch Vân đã có chuẩn bị trước, hai chân một điểm chạm đất, cả người lập tức thối lui về sau. Quyền tay của Giao Long vẫn là cách ngực của Bạch Vân khoảng một thước, cứ như vậy người tiến kẻ lui hơn hai mươi thước. Bạch Vân lại giậm chân một cái, tung người lên cao, trên tay lại xuất hiện một thanh Ngân Kiếm dài một thước ba tấc, rộng một tất ba. Toàn thân Ngân Kiếm phát ra những luồng ngân quang sắc bén, lại có thêm một chút sắc lục âm độc. Ngay tức khắc, Bạch Vân vận dụng Kim Nguyên Lực quán chú vào trong thanh Ngân Kiếm, lập chém xuống Giao Long đang ở phía dưới, miệng quát lớn:
- Lưu Phong Kiếm!
Kiếm chưa xuống, kình phong đã tới trước, một kiếm này mang theo sức mạnh của gió, lại có hơi thở của độc khí, ào ạt cuốn đến Giao Long. Nhưng Giao Long lúc này cũng không thèm né tránh, chỉ đơn giản giơ một tay lên, đỡ kiếm.
Choang! Một tiếng kiếm ngân vang dội, kình phong buông xuống mặt đất tạo thành mấy cái khe rộng, bụi bay mịt mù. Khi bụi tan đi, toàn trường lại chết lặng, một kiếm khủng bố như vậy lại bị Giao Long lão giả tay không bắt lấy. Giao Long cầm lưỡi kiếm trong tay, Bạch Vân muốn thu kiếm lại nhưng vô phương rút ra được.
- Không tệ! Một thanh Ngân Kiếm Vương Cấp, lại được khảm Vương Cấp Đá Hồn trung phẩm độc thuộc tính, Vương Cấp Cường Lực Minh Văn tam phẩm. Một kiếm chém ra, dưới Chư Thần cảnh tất sẽ bị thương. - Giao Long nhìn chằm vào thanh kiếm trong tay, chợt đánh giá.
Đúng lúc này Hắc Vũ liền lao tới, trên hai tay hắn đã xuất hiện hai cái Triền Thủ tự bao giờ. Kim Nguyên Lực lập tức được vận chuyển, đôi Triền Thủ bỗng nhiên cuồn cuộn kim sắc lẫn hắc sắc bao quanh, Hắc Vũ xuất ra một chưởng, miệng quát lớn:
- Hắc Phong Chưởng!
Lập tức, kình phong hắc khí từ đôi Triền Thủ lao ra ngoài, hướng người Giao Long mà tới. Giao Long tay cầm kiếm kéo nhẹ một cái làm Bạch Vân mất đà, sau đó buông kiếm ra tung một quyền làm cho Bạch Vân văng ra xa, lại quay sang hướng Hắc Vũ tung tiếp một quyền làm Hắc Phong Chưởng tán loạn, nhưng quyền phong vẫn chưa dừng lại tiếp tục xung kích lên người Hắc Vũ.
Hự! Hắc Vũ lại văng ra.
- Lâm Thiên, Chu Bằng, hai người các ngươi còn đứng đó làm gì? Tất cả cùng ra tay đi. - Bạch Vân loạng choạng đứng dậy, nhìn sang hai người Lâm Thiên, Chu Bằng một cái, lên tiếng.
- Được! Hắc Phong Đao!
- Hàn Băng Kiếm!
- Lưu Vân Kiếm!
- Hắc Hỏa Chưởng!
Hai người Lâm Thiên và Chu Bằng nghe vậy liền lấy ra binh khí của mình, Lâm Thiên dùng kiếm, Chu Bằng lại dùng đao, cả hai cùng xuất chiêu chém tới. Bạch Vân và Hắc Vũ cũng không kém, sau khi ổn định thân thể liền một lần nữa xuất chiêu về phía Giao Long.
- Xem ra không cho các ngươi nằm im một chỗ là không được rồi! Biến! - Giao Long nhìn thấy bốn hướng đều có công kích thì thoáng chần chờ, sau lại lập tức đưa ra quyết định.
Lúc này, Giao Long đã hóa trở lại bản thể, thành một con Thần Thú Giao Long chân chính.
- Trời ạ! Vị lão giả kia lại là một con Thần Thú Giao Long, là cường giả Chư Thần Cảnh đó a. Chúng ta chạy mau. - bên kia bang chúng Hắc Bạch Phong Bang, có một người đứng trợn mắt la to, sau đó vắt chân bỏ chạy.
Một sự cộng hưởng lập tức xảy ra, bang chúng Hắc Bạch Phong Bang cứ như thế nháo nhào định lao ra khỏi quảng trường. Tuy nhiên đúng lúc này Trần Minh lại quát:
- Dân chúng Thuận An trấn nghe lệnh, lập tức diệt sát hết đám lâu la này cho ta, không được để tên nào chạy thoát.
Lệnh vừa ra, một màn hỗn chiến liền phát sinh. Ba nhà Trần, Đỗ, Hồ tất cả võ giả đều ra tay, chỉ trừ có Trần Long vẫn đang đứng đó, âm thầm quan sát trận chiến của Giao Long cùng bốn người kia.
Giao Long sau khi biến thành bản thể, trực tiếp đón nhận bốn cái công kích của bọn người Bạch Vân, Hắc Vũ mà không có một chút tổn thương nào. Giao Long khí tức Thần Thú đã bộc phát triệt để, chỉ trong mười mấy nhịp hô hấp, bốn người Bạch Vân, Hắc Vũ, Lâm Thiên, Chu Bằng liền bị long trảo tát thành thịt vụn. Bên kia trận hỗn chiến cũng đã đi đến hồi kết thúc. Bang chúng Hắc Bạch Phong Bang toàn quân bị diệt, người của ba gia tộc cũng có một ít thương vong.
Giao Long lại hóa thành hình nhân tộc đi đến bên cạnh Trần Long nói nhỏ:
- Thiếu Chủ, Lão Nô phải vào trong Cửu Long Tháp một chút. Khi nào người sẵn sàng rời trấn đi Hạ Long Đảo, hãy đến tầng một tìm Lão nô.
Giao Long nói xong liền bay vào trong Cửu Long Tháp, biến mất.
Đúng lúc này, Chung Sơn và Phạm Lâm dẫn theo toàn bộ tộc nhân của mình đi đến quảng trường trung tâm. Khi đến, họ nhìn thấy khắp nơi đều là thi thể của bang chúng Hắc Bạch Phong Bang, nhìn xa xa lại thấy bốn cái thi thể đã biến dạng của Bạch Vân, Hắc Vũ, Lâm Thiên và Chu Bằng, hai người Chung Sơn, Phạm Lâm càng thêm biến sắc giật mình, hai chân bọn họ đã muốn đứng không nổi.
- Lão Long, cái lục quang hộ thể này khi nào thì mới hết tác dụng vậy?
- Đây là Hộ Thể Lục Linh Phù Thần Cấp, công kích dưới Chư Thần cảnh là vô dụng với nó. Thời gian duy trì thì phân biệt theo màu sắc, giống như cảnh giới của Linh Giả và Nguyên Vương, thứ tự là Bạch, Lục, Thanh, Lam, Hồng, Hoàng, Xích, Tử, Ngân, Kim ứng với thời gian từ một ngày đến mười ngày. - Giao Long nhìn thoáng qua vòng lục quang hộ thể một cái liền nói.
- Như vậy, ta phải luôn phát quang trong hơn một ngày nữa sao? Cũng quá nổi bật rồi! - Trần Long thoáng sửng sốt, sau đó cười khổ.
Trần Long và Giao Long đi đến đại sảnh tầng bốn thì thấy ba người Trần Minh đang ngồi ở đó. Trần Long lên tiếng gọi:
- Cha! Đỗ Chấp sự, Hồ Chấp sự! Ba người sao lại ở đây, mọi người trong trấn thế nào rồi?
- Tiểu Long? Là con sao? Vòng lục quang xung quanh người con là gì vậy? - Đỗ Thu Thủy ở gần nhất lên tiếng trước.
- Cái này là tác dụng của Linh PHù hộ thể mà thôi. Có nó con mới lên tầng năm được. - Trần Long quay sang Đỗ Thu Thủy trả lời, sau lại nhìn Trần Minh.
- Tiểu Long, vị tiền bối này là...?- Trần Minh thấy đứng bên cạnh Trần Long có một vị lão giả nên liền hỏi.
- Dạ! Vị này là bằng hữu của mẹ con, gọi là Lão Long, tầng năm Cửu Long Tháp chính là nơi tu luyện của ông ấy. Lão Long sẽ giúp chúng ta giải quyết đám người Hắc Bạch Phong Bang. - Trần Long liền trả lời.
- Vậy thì tốt quá, ta thay mặt Thuận An Trấn cảm tạ Long tiền bối ra tay tương trợ. - Trần Minh nghe vậy thì rất phấn khởi, ông khom người hành lễ với Giao Long một cái thật sâu.
- Được rồi, ngươi không cần đa lễ,Thiếu Chủ đã lên tiếng, ta tất nhiên phải ra tay rồi. - Giao Long nhàn nhạt nói.
- Thiếu Chủ? - ba người Trần Minh, Đỗ Thu Thủy và Hồ Hoàng Hải cùng hô nhỏ.
- Không cần để ý, Cha! Mọi người thế nào rồi? - Trần Long khoát khoát tay, sau lại hỏi.
- Mọi người không sao? Cửu Long Tháp này, ngoại nhân là vô phương vào được, mọi người đang ở các tầng dưới. - Trần Minh lại nói.
- Chuyện cũng rất dài dòng, chúng ta xuống các tầng phía dưới hội họp với mọi người thôi, vừa đi chúng ta sẽ nói lại cho con biết chuyện đã phát sinh. - lúc này, Hồ Hoàng Hải lên tiếng.
Cứ như thế, năm người đi xuống các tầng phía dưới của Cửu Long Tháp. Cuối cùng hội họp tất cả mọi người tại tầng một.
Bên ngoài Cửu Long Tháp, Chung Gia và Phạm Gia đã trở lại địa bàn của mình để thủ hộ, bọn họ thật sự rất e ngại đám lâu la của Hắc Bạch Phong Bang sẽ làm ẩu. Chung Sơn và Phạm Lâm thì lại vô cùng hớn hở, năm ngày qua đi, toàn bộ gia sản của ba nhà Trần, Đỗ, Hồ đều nằm trong Không Gian Giới Chỉ của hai người bọn họ.
Bạch Vân lão giả và Hắc Vũ lão giả vẫn ngồi lại trên quảng trường trung tâm tiếp tục chữa thương, bang chúng Hắc Bạch Phong Bang thì đi đi lại lại trong trấn phá phách các kiểu, chỉ cần có thể dùng được bọn chúng liền cướp lấy, thậm chí nhiều lần xảy ra xung đột với hai nhà Chung Phạm.
Phạm Lâm nhìn thấy Thuận An trấn bị tàn phá, không khỏi dâng lên xúc cảm, nhìn qua Chung Sơn nói:
- Chung Sơn huynh, dẫn sói vào nhà, muốn đuổi đi là rất khó, không biết huynh có kế sách gì không?
- Kế sách gì bây giờ, chỉ là hai cái phó Bang Chủ, chúng ta một chiêu cũng không đỡ nổi. Ta vẫn là đánh giá quá thấp thực lực của bọn họ rồi. - Chung Sơn lắc đầu cười khổ.
- Chẳng lẽ huynh không có chuẩn bị bước hậu thủ nào? - Phạm Lâm biến sắc hỏi lại.
- Đúng là có một chút, nhưng chỉ là muối bỏ biển mà thôi. Cho nên ta đã truyền tin cho đối phương không cần đến rồi. Haiz...Bây giờ chỉ mong đối phương tuân thủ thỏa thuận, nếu không...chỉ có thể làm mặt dày mà trốn vào trong Cửu Long Tháp. - Chung Sơn lại lắc đầu.
- Haiz...Đi sai một nước cờ, thiên thu uất hận. - Phạm Lâm cũng thở dài một cái.
Hai người Chung Sơn, Phạm Lâm lúc này đã đi vào quảng trường trung tâm. Nhìn thấy Chung Sơn đi vào, Hắc Vũ lập tức đứng dậy quát:
- Chung Sơn, hôm qua ngươi dám đánh bang chúng Hắc Phong Bang của ta sao?
- Hắc Vũ lão huynh, chỉ là hiểu lầm mà thôi, Người Chung Gia và bang chúng Hắc Phong bang có một chút xung đột, đệ chỉ là đứng ra hòa giải. - Chung Sơn đắng chát trong lòng, cố gượng cười giải thích.
- Hừm! Nếu để ta biết, ngươi dám khi dễ bang chúng Hắc Phong bang, đừng trách ta trở mặt. - Hắc Vũ hừ giọng nói. Chung Sơn khẽ gật gật đầu, còn Phạm Lâm thì lắc đầu thở dài.
- Chung Sơn lão đệ, ngươi và Phạm Lâm lão đệ chẳng phải là có thể tiến nhập bảo tháp hay sao? Chi bằng hai người các ngươi vào trong đó bắt Trần Minh ra đây đi. - Bạch Vân Liếc mắt nhìn hai người Chung Sơn, Phạm Lâm nhàn nhạt nói.
- Bạch Vân lão huynh, chúng ta không phải đối thủ của bọn họ. Ta thấy chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa, bọn chúng tất sẽ bị đói mà ra thôi. - Chung Sơn nghe vậy thì thoáng biến sắc, vội nói.
- Hừm! Vô dụng! - Hắc Vũ hừ giọng khinh thường.
- Trần Minh hắn đã biết chuẩn bị truyền tống trận trong lôi đài, tự nhiên sẽ có chuẩn bị lương thực để lưu lại trong bảo tháp lâu dài, cứ đợi như vậy không phải là cách. - Bạch Vân lại nhàn nhạt nói.
- Cái này...- Chung Sơn nhăn mặt vô cùng khó coi, đang không biết làm thế nào, chỉ thầm nghĩ " Hai con sói già này quả thật không giữ chữ tính rồi, chẳng lẽ thật sự phải làm mặt dày hay sao?".
- Cái này, cái kia cái gì! Nếu ngươi còn không vào dẫn dụ bọn chúng ra, có tin hay không ta liền diệt tộc ngươi? - Hắc Vũ lại nóng tính quát Chung Sơn.
- Hắc Vũ lão huynh bớt giận, ta và Chung Sơn sẽ lập tức dẫn theo toàn bộ người trong tộc đánh vào Cửu Long Tháp. - Phạm Lâm đứng một bên nghe vậy liền bước ra lên tiếng, sau đó liếc mắt khẽ nhìn qua Chung Sơn gật đầu ra hiệu.
- Được rồi, hai vị lão huynh, bọn đệ phải về gia tộc tập hợp mọi người một chút,sẽ lập tức quay lại. - Chung Sơn khẽ khom người, hướng Bạch Vân lão giả nhỏ giọng nói.
Bạch Vân lão giả cũng không có trả lời, chỉ đưa mắt nhìn qua Phạm Lâm một cái rồi khẽ gật gật đầu. Hai người Chung Sơn, Phạm Lâm liền rời khỏi quảng trường trung tâm, hướng gia tộc của mình mà đi về. Trên đường đi, Phạm Lâm nhỏ giọng nói:
- Đánh kẻ chạy đi, chứ không ai đánh người chạy lại, chỉ cần chúng ta có chút thành ý, ta tin Trần Minh bọn họ sẽ bỏ qua thôi.
- Làm thế nào mới là có thành ý đây, ta bây giờ đã là tội nhân thiên cổ của Thuận An trấn rồi. - Chung Sơn lại lắc đầu ngán ngẫm.
Chúng ta về gia tộc, bảo tộc nhân chuẩn bị nhiều lương thực dự trữ một chút, toàn bộ cất giấu vào trong Không Gian Giới Chỉ. Chỉ cần chúng ta lưu lại trong bảo tháp lâu một chút, ta nghĩ hậu nhân của vị cường giả Thánh Cấp kia sẽ sớm đến thôi. - Phạm Lâm lại nói.
- Cũng chỉ có thể làm như vậy. - Chung Sơn khẽ gật đầu.
Lúc này, tại quảng trường trung tâm, Sau khi hai người Chung Sơn, Phạm Lâm vừa rời khỏi thì đám người Trần Long cũng đã ra khỏi Cửu Long Tháp. Nhìn thấy một đám người như thế lao ra, Bạch Vân, Hắc Vũ và toàn bộ bang chúng Hắc Bạch Phong Bang đều nháo nhào tụ lại một chỗ.
- Cuối cùng cũng chịu ra rồi sao? Đã nhịn đói không được rồi à? Ha ha ha. - Hắc Vũ lên tiếng cười nhạo.
- Hắc Vũ huynh, cẩn thận lão giả đứng bên cạnh tiểu tử kia. - Bạch Vân trấn tĩnh hơn, nhìn qua một lượt toàn trường, sau đó ánh mắt dừng lại trên người của Giao Long lão giả, liền nhỏ giọng nhắc nhở Hắc Vũ.
Hắc Vũ nghe vậy lập tức ngưng cười, thầm đánh giá Giao Long lão giả một chút.
- Hai người các ngươi là Bang Chủ của Hắc Bạch Phong Bang? - Trần Long thấy vậy khẽ cười cười, nhìn Bạch Vân lão giả hỏi.
- Ở đâu ra nhóc con không biết tôn ti,chỗ người lớn nói chuyện lại dám xen vào? - Hắc Vũ vốn nóng tính, nghe Trần Long hỏi vậy liền trừng mắt quát, sau đó tiện tay vung một chưởng về phía Trần Long.
- Tiểu Long cẩn thận. - Trần Minh thấy vậy thì biến sắc, đang định nhảy ra tiếp chưởng thì bị Trần Long ngăn lại.
Chỉ thấy lúc này, Trần Long lao nhanh về phía trước, trực tiếp đón nhận chưởng kình của Hắc Vũ đang đánh tới.
Ầm..Bùm...Bùm...Bùm...Bùm... Chưởng kình va chạm lên trên vòng lục quang hộ thể của Trần Long, liền bị trôi tuột xuống đất và ra hai bên tạo nên nhiều tiếng nổ, đất đá văng tung tóe, Trần Long bị đẩy lui ra sau vài bước.
Toàn trường lúc này hoàn toàn tĩnh lặng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào vòng lục quang bao quanh trên người của Trần Long.
- Hộ Thể Lục Linh Phù? Cấp bậc cũng không nhỏ! Chẳng lẽ...- Bạch Vân lẩm bẩm, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
- Thì ra có Hộ Thể Lục Linh Phù làm chỗ dựa, chẳng trách lại dám tự tin như vậy. Để lão phu đập nát cái vòng hộ thể này, xem nhóc con ngươi còn tự tin nữa hay không? -Hắc Vũ cũng hơi kinh ngạc, nghe Bạch Vân nói vậy liền quát lớn.
- Thật không hổ là Bang Hội trong giang hồ, vừa nhìn đã biết đây là Hộ Thể Linh Phù nha. Vậy để tiểu tử chơi đùa với hắc lão đầu người một chút. - Trần Long nhe răng cười hì hì, nhìn hai người Bạch Vân, Hắc Vũ một thoáng nói.
Dứt lời, Trần Long liền vận dụng nguyên lực từ đan điền, lao đến Hắc Vũ, xuất quyền liên tiếp.
- Bạch Nguyên Vương hậu kỳ, lại nhỏ tuổi như vậy, ở đâu ra cái biến thái yêu nghiệt này a. - Hắc Vũ nhìn thấy bạch quang nguyên lực của Trần Long dao động thì không khỏi sửng sốt kinh ngạc, lại vội vàng đón tiếp quyền phong của Trần Long đang lao tới.
Binh..Binh..Binh..Đùng...Ầm... Ầm... Ầm!
Hàng loạt quyền chiêu được xuất ra, Hắc Vũ cũng liên tục xuất chưởng về phía Trần Long. Tuy nhiên Trần Long chỉ là bị đẩy văng ra, còn Hắc Vũ thì vết thương càng ngày càng nhiều. Hắc Vũ mặc dù là Kim Nguyên Vương hậu kỳ, nhưng thân thể không thể so với Xích Lân Tê Giáp được. Trần long xuất chiêu nhiều như vậy, mặc dù cảnh giới chênh lệch rất nhiều, nhưng bị thương là Hắc Vũ không thể tránh khỏi.
Sau một lần giao phong, Trần Long bị đẩy ra xa, hắn đang định lao lên đánh tiếp thì Hắc Vũ chợt tức tối quát:
- Dừng tay, chơi như vậy không công bằng nha. Ngươi có Linh Phù Hộ Thể, một cọng lông của ngươi ta cũng không chạm tới được, còn ta thì vết thương đầy mình rồi đây này. Nghỉ chơi!
- Lão đầu người đầu bị cửa kẹp à. Ngươi một cái lão đầu năm sáu mươi tuổi, tu vi liền là Kim Nguyên Vương hậu kỳ đi, lại ra tay với ta một cái tiểu hài tử mới có mười tuổi năm ngày, ngươi còn dám nói tới hai chữ công bằng hử? - Trần Long nghe vậy liền trợn mắt lên trêu chọc.
Ha ha ha ha ha ha! Toàn trường lúc này, ngoại trừ bang chúng Hắc Bạch Phong Bang không dám cười, tất cả dân chúng Thuận An trấn đều phá lên cười ha hả.
- Ngươi....! Hắc Vũ lão giả cả người nóng ran, gương mặt đỏ bừng, cũng không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể trừng mắt, chỉ tay vào Trần Long tức giận muốn phun huyết.
- Hắc Vũ lão huynh, đừng đánh mất mặt nữa, xem ra chúng ta đá nhầm tấm sắt rồi. - Bạch Vân nói mà trên mặt đầy vẻ ngưng trọng.
- Không biết vị tiểu ca này xưng hô thế nào? Nếu có gì hiểu lầm, chúng ta có thể từ từ thương lượng. - Bạch Vân lão giả tiến lên phía trước, nói chuyện với Trần Long như mắt cứ liếc nhìn Giao Long lão giả.
- Hiểu lầm sao? Các người cường hoành đến trấn của chúng ta cướp đoạt, lại còn muốn nói chuyện thương lượng, chẳng lẽ ngươi cũng giống như hắc lão, đầu cũng bị cửa kẹp rồi sao. - Trần Long lại lên tiếng trêu chọc.
Ha ha ha ha ha! Toàn trường lại vang lên tiếng cười ha hả.
Bạch Vân mặt đỏ như tôm luộc, giận đến run người, nhưng vẫn bình tĩnh nhỏ giọng nói:
- Vị tiểu ca này...lão phu dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, ngươi cũng phải biết một chút kính lão đắc thọ chứ?
- À! vậy được rồi, không đùa giỡn với các ngươi nữa, cho các ngươi một cái lựa chọn, muốn chết như thế nào? - Trần Long cười cười, gật gù nói.
- Nhóc con, đừng tưởng có Hộ Thể Linh Phù thì liền lên mặt, chúng ta không thể làm gì được ngươi, nhưng muốn rời khỏi thì các ngươi làm sao giữ được. - Hắc Vũ lúc này lại nóng nảy quát lớn.
- Vậy sao? Lão Long, người cho hai vị Hắc Bạch kẹp đầu này biết bị ngược đãi là như thế nào đi a! - Trần Long khẽ nhướng mày cười cười, nhìn hai vị Bạch Vân, Hắc Vũ một thoáng, sau lại quay qua Giao Long lão giả khẽ nói.
Giao Long lão giả cũng không có lên tiếng, trực tiếp biến mất tại chỗ, lại xuất hiện trước mặt Bạch Vân và Hắc Vũ. Giao Long nắm đấm cầm lại, nện một phát vào ngực Hắc Vũ. Hắc Vũ lập tức phản ứng, vận dụng Kim Quang Nguyên Lực hộ thể phòng ngự một chiêu này.
Đùng! Hắc Vũ văng ra xa, hai chân kéo lê trên mặt đất hơn hai mươi thước mới dừng lại. năm bước chân cuối cùng của Hắc Vũ để lại dấu vết thật sâu trên mặt đất.
- Lực lượng thân thể thật mạnh, không dùng đến linh lực mà một chiêu liền để cho Hắc Vũ phải chịu thiệt. - Bạch Vân biến sắc, nói nhỏ.
- Ngươi cũng tiếp ta một quyền đi! - Giao Long quay qua nhìn Bạch Vân cười quỷ dị.
Lời vừa dứt, Giao Long lại xuất ra một quyền. Lần này, Bạch Vân đã có chuẩn bị trước, hai chân một điểm chạm đất, cả người lập tức thối lui về sau. Quyền tay của Giao Long vẫn là cách ngực của Bạch Vân khoảng một thước, cứ như vậy người tiến kẻ lui hơn hai mươi thước. Bạch Vân lại giậm chân một cái, tung người lên cao, trên tay lại xuất hiện một thanh Ngân Kiếm dài một thước ba tấc, rộng một tất ba. Toàn thân Ngân Kiếm phát ra những luồng ngân quang sắc bén, lại có thêm một chút sắc lục âm độc. Ngay tức khắc, Bạch Vân vận dụng Kim Nguyên Lực quán chú vào trong thanh Ngân Kiếm, lập chém xuống Giao Long đang ở phía dưới, miệng quát lớn:
- Lưu Phong Kiếm!
Kiếm chưa xuống, kình phong đã tới trước, một kiếm này mang theo sức mạnh của gió, lại có hơi thở của độc khí, ào ạt cuốn đến Giao Long. Nhưng Giao Long lúc này cũng không thèm né tránh, chỉ đơn giản giơ một tay lên, đỡ kiếm.
Choang! Một tiếng kiếm ngân vang dội, kình phong buông xuống mặt đất tạo thành mấy cái khe rộng, bụi bay mịt mù. Khi bụi tan đi, toàn trường lại chết lặng, một kiếm khủng bố như vậy lại bị Giao Long lão giả tay không bắt lấy. Giao Long cầm lưỡi kiếm trong tay, Bạch Vân muốn thu kiếm lại nhưng vô phương rút ra được.
- Không tệ! Một thanh Ngân Kiếm Vương Cấp, lại được khảm Vương Cấp Đá Hồn trung phẩm độc thuộc tính, Vương Cấp Cường Lực Minh Văn tam phẩm. Một kiếm chém ra, dưới Chư Thần cảnh tất sẽ bị thương. - Giao Long nhìn chằm vào thanh kiếm trong tay, chợt đánh giá.
Đúng lúc này Hắc Vũ liền lao tới, trên hai tay hắn đã xuất hiện hai cái Triền Thủ tự bao giờ. Kim Nguyên Lực lập tức được vận chuyển, đôi Triền Thủ bỗng nhiên cuồn cuộn kim sắc lẫn hắc sắc bao quanh, Hắc Vũ xuất ra một chưởng, miệng quát lớn:
- Hắc Phong Chưởng!
Lập tức, kình phong hắc khí từ đôi Triền Thủ lao ra ngoài, hướng người Giao Long mà tới. Giao Long tay cầm kiếm kéo nhẹ một cái làm Bạch Vân mất đà, sau đó buông kiếm ra tung một quyền làm cho Bạch Vân văng ra xa, lại quay sang hướng Hắc Vũ tung tiếp một quyền làm Hắc Phong Chưởng tán loạn, nhưng quyền phong vẫn chưa dừng lại tiếp tục xung kích lên người Hắc Vũ.
Hự! Hắc Vũ lại văng ra.
- Lâm Thiên, Chu Bằng, hai người các ngươi còn đứng đó làm gì? Tất cả cùng ra tay đi. - Bạch Vân loạng choạng đứng dậy, nhìn sang hai người Lâm Thiên, Chu Bằng một cái, lên tiếng.
- Được! Hắc Phong Đao!
- Hàn Băng Kiếm!
- Lưu Vân Kiếm!
- Hắc Hỏa Chưởng!
Hai người Lâm Thiên và Chu Bằng nghe vậy liền lấy ra binh khí của mình, Lâm Thiên dùng kiếm, Chu Bằng lại dùng đao, cả hai cùng xuất chiêu chém tới. Bạch Vân và Hắc Vũ cũng không kém, sau khi ổn định thân thể liền một lần nữa xuất chiêu về phía Giao Long.
- Xem ra không cho các ngươi nằm im một chỗ là không được rồi! Biến! - Giao Long nhìn thấy bốn hướng đều có công kích thì thoáng chần chờ, sau lại lập tức đưa ra quyết định.
Lúc này, Giao Long đã hóa trở lại bản thể, thành một con Thần Thú Giao Long chân chính.
- Trời ạ! Vị lão giả kia lại là một con Thần Thú Giao Long, là cường giả Chư Thần Cảnh đó a. Chúng ta chạy mau. - bên kia bang chúng Hắc Bạch Phong Bang, có một người đứng trợn mắt la to, sau đó vắt chân bỏ chạy.
Một sự cộng hưởng lập tức xảy ra, bang chúng Hắc Bạch Phong Bang cứ như thế nháo nhào định lao ra khỏi quảng trường. Tuy nhiên đúng lúc này Trần Minh lại quát:
- Dân chúng Thuận An trấn nghe lệnh, lập tức diệt sát hết đám lâu la này cho ta, không được để tên nào chạy thoát.
Lệnh vừa ra, một màn hỗn chiến liền phát sinh. Ba nhà Trần, Đỗ, Hồ tất cả võ giả đều ra tay, chỉ trừ có Trần Long vẫn đang đứng đó, âm thầm quan sát trận chiến của Giao Long cùng bốn người kia.
Giao Long sau khi biến thành bản thể, trực tiếp đón nhận bốn cái công kích của bọn người Bạch Vân, Hắc Vũ mà không có một chút tổn thương nào. Giao Long khí tức Thần Thú đã bộc phát triệt để, chỉ trong mười mấy nhịp hô hấp, bốn người Bạch Vân, Hắc Vũ, Lâm Thiên, Chu Bằng liền bị long trảo tát thành thịt vụn. Bên kia trận hỗn chiến cũng đã đi đến hồi kết thúc. Bang chúng Hắc Bạch Phong Bang toàn quân bị diệt, người của ba gia tộc cũng có một ít thương vong.
Giao Long lại hóa thành hình nhân tộc đi đến bên cạnh Trần Long nói nhỏ:
- Thiếu Chủ, Lão Nô phải vào trong Cửu Long Tháp một chút. Khi nào người sẵn sàng rời trấn đi Hạ Long Đảo, hãy đến tầng một tìm Lão nô.
Giao Long nói xong liền bay vào trong Cửu Long Tháp, biến mất.
Đúng lúc này, Chung Sơn và Phạm Lâm dẫn theo toàn bộ tộc nhân của mình đi đến quảng trường trung tâm. Khi đến, họ nhìn thấy khắp nơi đều là thi thể của bang chúng Hắc Bạch Phong Bang, nhìn xa xa lại thấy bốn cái thi thể đã biến dạng của Bạch Vân, Hắc Vũ, Lâm Thiên và Chu Bằng, hai người Chung Sơn, Phạm Lâm càng thêm biến sắc giật mình, hai chân bọn họ đã muốn đứng không nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook