Thiên Hạ Chí Tôn
-
Chương 24: Đại Đế giá lâm
" Các vị không nhìn nhầm, đây mới là Thượng Phương chân chính, long uy, đế uy thế nào làm giả? Còn cái thứ treo trên bức tường bày biện kia chỉ là một đống sắt vụn không hơn không kém, Vũ Thiên Nguyên làm mất bảo kiếm đáng tội khi quân không những vậy cố tình ngụy tạo quốc bảo hòng che mắt Thánh Thượng, tội chồng thêm tội.
Nay Diệp mỗ thay mặt Thánh Thượng ra tay tróc nã tội phạm mong các vị hợp tác".
Diệp Vô Ngân thanh âm như sấm dậy chấn nhiếp nhân tâm, khí thế trên thân càng là cường hoành bộc phát, tu vị hắn đã đạt đến Giả Đan cảnh tự nhiên hoàn toàn áp chế Vũ Thiên Nguyên.
Khách khanh đến dự đại tiệc Vũ gia phần đông là bằng hữu của Vũ Thiên Nguyên nhưng tuyệt đối đều không phải dạng thiện lương gì, con người luôn luôn như vậy, có cho mình một chút quyền lực cùng danh vọng thì bụng dạ, tâm địa đã không còn giống với thưở hàn vi.
Ai nấy đều đặt lợi ích lên trên sự sống chết của kẻ khác, Vũ Thiên Nguyên phạm tội khi quân đã rõ như ban ngày, hoặc có còn đôi chút mù mờ thì trong bụng cũng riêng phần mình âm thầm bày mưu tính kế miễn sao cho bản thân đạt được lợi ích cao nhất.
Vừa có công tróc nã tội phạm, vừa dễ dàng triệt tiêu một thế lực mà chẳng hề tốn chút công sức, việc vạn lợi vô hại như vậy chỉ có kẻ ngu mới không vui mừng hợp tác.
Đại điện Vũ gia giờ phút này cực kỳ ngưng trọng, mấy trăm đôi mắt ngập tràn lửa nóng, tư tâm mỗi người một khác nhưng đều nhìn Vũ Thiên Nguyên, nhìn Vũ gia với cái nhìn tàn nhẫn, tựa hồ Ngọc Thố béo tròn đi lạc vào hang ổ của Lang Vương vậy.
Vũ Thiên Nguyên tâm như nước lặng, hắn ngoài mặt không hề biểu hiện chút gì cảm xúc, có chăng trong đáy lòng đắng chát, hoá ra xưa nay bằng hữu của hắn đều là dạng người nhất nhân nhị diện.
" Vũ Thiên Nguyên! Uổng công ta coi ngươi là huynh đệ...".
" Vũ Thiên Nguyên! Ngươi dám lừa gạt cả Đại Đế, lần này Vũ gia chết trăm lần không hết tội ".
" Thứ gì tiệc mừng công? Hôm nay là đám ma của ngươi thì có!".
" May mà Diệp gia chủ trung tâm, bằng không Thánh Thượng sẽ bị Vũ gia lừa gạt đến lúc nào đây?".
" May mà ta với hắn chưa kết thành thông gia, bằng không thì!".
" Trời a! Đại sự, lần này Trung Bộ nhất định có biến!".
Ác ngôn như dao sắc vồ vập tập kích Vũ Thiên Nguyên, khiến cho bản thân hắn mặc dù đã định liệu từ trước cũng không khỏi chới với.
Lý Phi Yến vẻ mặt thất sắc, nếu nói không lo sợ tất nhiên là giả, đặt hết niềm tin nơi nhi tử nhưng tràng cảnh trước mắt quá mức hung hiểm, chẳng may bất trắc Vũ gia xem như thập tử nhất sinh.
Tứ đại thủ hộ giả tâm tính trầm ổn cũng khó tránh khỏi có đôi chút giật mình, cảm giác sống lưng lạnh buốt, quả thực trong hơn một trăm khách khanh dự tiệc giờ phút này không một ai chịu nghiêng lưng về phía Vũ gia.
Vũ Thiên Nguyên mắt đảo xung quanh lần lượt nhìn hết từng khuôn mặt một vòng, mấy hơi thở sau bỗng dưng mở miệng cười:" Tốt! Rất tốt! Phi thường tốt! Cổ nhân nói quả không sai:Tri nhân tri diện bất tri tâm! Con mẹ nó! Lão tử muốn xem rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì "
" Hàm hồ! 500 tư binh Diệp gia đã phong toả bốn phía, Trấn Thiên Quan bốn đầu quan lộ đều bị bịt kín, tốt nhất ngươi nên đưa tay chịu trói, đừng có ý nghĩ phản kháng.
Chuyện này Diệp mỗ đã sớm báo cáo lên Đại Đế, dám chắc ngài cũng sắp sửa giá lâm" Diệp Vô Ngân hung hăng quát lớn, bách chúng đồng loạt đứng dậy, khí tức quật khởi khiến cho đại điện Vũ gia cát bay đá chạy.
" Long nhi nói không sai, sở dĩ bệ hạ có ý thu hồi Thượng Phương Kiếm là bởi nguyên do này, cái miệng thúi của hắn, Diệp Vô Ngân! Ta cùng ngươi chơi, để xem ai là người cười cuối cùng " Vũ Thiên Nguyên nói thầm, hắn cũng không chịu thua kém, khí tức trên thân toàn diện chống ra, Trúc Cơ hậu kỳ tu vị ầm vang lan toả.
Một thân tử y trường bào phất phới, Vũ Thiên Nguyên giờ phút này uy dũng lạ thường, đúng với thân phận thống soái, thống lĩnh vạn quân.
Cả người Vũ Thiên Nguyên thình lình xông thẳng ra phía trước mười bước, sát khí, chiến khí điệp gia khiến cho bầu trời bên trên thương khung ầm ầm chấn động, Vũ Thiên Nguyên trầm mặt, đanh giọng quát.
" Bổn Hầu mười năm chinh chiến đóng góp cho quốc gia không ít công trạng, đừng nói Diệp Vô Ngân ngươi mà ngay cả Đại Đế đích thân đến đây cũng không dám cưỡng tình đoạt lý, trước khi trắng đen chưa rõ, kẻ nào dám ở trong địa bàn Vũ gia làm loạn, tuyệt giết không tha ".
Phía trước Vũ Thiên Nguyên tứ đại thủ hộ giả chẳng biết từ lúc nào cũng phân biệt cách không lăng lập, bốn luồng Kết Đan khí tức ngập trời bộc phát, thiên địa một khắc này bị kiềm chế, nhân tâm một khắc này hoàn toàn bị định trụ.
Xét cho cùng, tại trong Trấn Thiên Quan Vũ gia hiển nhiên có nội tình sâu nhất, Đại thủ hộ giả tu vị Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong chỉ cách Nguyên Anh kỳ nửa bước, tu sĩ bực này đặt ở phàm nhân giới đã là bá chủ một phương, Vũ gia trong vòng mười năm lên như như diều gặp gió cũng không nằm ngoài nguyên nhân ấy.
Đúng lúc này bầu trời bên trên thương khung vần vũ, gió thổi mây phun, điện lôi chớp giật, có một cỗ khí tức cường hoành, lăng lệ đến cực điểm ầm vang mà bộc phát, khí tức này siêu việt hết thảy, phần nào đó tựa hồ còn thay thế cả thiên uy khiến cho bốn phía không gian cảm giác vô cùng áp bách.
Một vệt điện lôi thình lình chia đôi thương khung, người bên ngoài đại điện Vũ gia có thể nhìn thấy một chiếc xa giá màu vàng vương giả do ba đầu Ly Long phân biệt kéo đi, ở phía sau xa giá có đến hơn ngàn cự nhân giáp trụ một mảnh cấp tốc hướng Trấn Thiên Quan gào thét đến gần, tựa hồ mây đen di động.
Ngập trời khí tức, ngập trời uy nghiêm, Đại Việt Quốc chỉ có Đại Đế vi hành mới tạo nên bực ấy oanh động, chúng nhân cung kính phủ phục, vạn người đồng thanh:" Cung nghênh Thánh Giá!".
Người ngồi bên trên xa giá không rõ dung nhan chỉ thấy đỉnh đầu hắn hào quang cuồng chiếu huyễn hoá ra một vầng mặt trời trắng bạc, uy áp tự thân lan tràn càng áp bức thiên địa, cơ hồ ở đó, duy ngã độc tôn.
Đương kim Đại Đế Lạc Hồng Văn đích thân giá lâm, Trấn Thiên Quan lòng người kinh động, Lạc Hồng Văn này tu vi không rõ nhưng tuyệt nhiên là một bậc hoàng giả thâm tàng bất lộ.
Đại Việt Quốc lấy Võ trị quốc, triều đình, cơ cấu của nó không đơn thuần như tông phái Tu Chân mà phức tạp hơn vô số lần, hình dung một gốc cổ thụ, lấy Đại Đế, kẻ đứng đầu thiên hạ làm gốc cây, Lạc Hầu, Lạc Tướng hợp lại thân cây, còn tán cây vươn dài ra bên ngoài là tám lộ quan chức địa phương.
Mỗi một dòng tộc phàm là hoàng thân quốc thích thân cận Lạc gia thì gọi là Công, dưới công là Hầu, kiểu phong tước như vậy nhân mạch chỉ một lần thụ hưởng còn về sau cha truyền con nối.
Nói về nguồn gốc, lai lịch Lạc gia vẫn là một hồi bí sử, chỉ biết hơn vạn năm trước Lạc Hồng Nhân, người này tu vị vượt trên thiên địa, trước khi đột phá Hợp Đạo một mình đại triển thần uy trấn áp chư hầu đơn phương thống nhất quần hùng lập ra Đại Việt.
Đến đời Lạc Hồng Văn đã trải qua mấy trăm triều đại, tuy nhiên quốc hiệu không đổi.
Về sau mặc dù Tu Chân tông phái mọc lên như nấm cũng đạt vào thời kỳ trường thịnh nhất phần nào đó thực lực lấn áp cả triều đình nhưng không vì vậy mà nội bộ sinh loạn, ngũ đại tông môn hiện tại phàm cho là kẻ tu vị cao thâm thế nào cũng âm thầm mặc định trong thiên hạ này Đại Đế độc tôn, Đại Việt là quốc hiệu duy nhất không được phép lung lay, không một ai có quyền thay đổi.
Xa giá đáp xuống địa phận Vũ gia, một ngàn cự nhân giáp sắt hình thể khổng lồ ai nấy trên thân đều tràn ra Trúc Cơ khí tức, từng luồng hơi thở mãnh liệt va đập vào nhau, giáp sắt nặng nề, đại đao bóng loáng, đây là Thiết Thánh Quân, đội quân tinh nhuệ nhất Đại Việt.
Tộc nhân Vũ gia khi nhìn đến tràng cảnh ấy không khỏi kinh hồn táng đảm, trong thâm tâm mỗi sinh linh thì Đại Đế là cấp bậc ngang bằng Thần Linh tồn tại, nay được xem qua Thánh nhan đáng lý phải mừng vui nhưng đằng này phần nhiều hơn là lo sợ.
Trước cửa lớn chính điện ngàn người phủ phục hô vang:" Thánh Hoàng vạn tuế!".
Vũ Thiên Nguyên, tứ thủ hộ giả, Diệp Vô Ngân, mặc cho là ai cũng đầu dập sát đất, đáy lòng run rẩy, không chỉ đơn thuần là Thánh uy áp bách mà tu vị Lạc Hồng Văn này cũng cực kỳ khủng bố, có cảm giác là một tồn tại không thể nào đụng chạm đến, tựa hồ thái sơn áp đỉnh khiến cho chúng nhân muốn kháng cự đều vô pháp.
Nay Diệp mỗ thay mặt Thánh Thượng ra tay tróc nã tội phạm mong các vị hợp tác".
Diệp Vô Ngân thanh âm như sấm dậy chấn nhiếp nhân tâm, khí thế trên thân càng là cường hoành bộc phát, tu vị hắn đã đạt đến Giả Đan cảnh tự nhiên hoàn toàn áp chế Vũ Thiên Nguyên.
Khách khanh đến dự đại tiệc Vũ gia phần đông là bằng hữu của Vũ Thiên Nguyên nhưng tuyệt đối đều không phải dạng thiện lương gì, con người luôn luôn như vậy, có cho mình một chút quyền lực cùng danh vọng thì bụng dạ, tâm địa đã không còn giống với thưở hàn vi.
Ai nấy đều đặt lợi ích lên trên sự sống chết của kẻ khác, Vũ Thiên Nguyên phạm tội khi quân đã rõ như ban ngày, hoặc có còn đôi chút mù mờ thì trong bụng cũng riêng phần mình âm thầm bày mưu tính kế miễn sao cho bản thân đạt được lợi ích cao nhất.
Vừa có công tróc nã tội phạm, vừa dễ dàng triệt tiêu một thế lực mà chẳng hề tốn chút công sức, việc vạn lợi vô hại như vậy chỉ có kẻ ngu mới không vui mừng hợp tác.
Đại điện Vũ gia giờ phút này cực kỳ ngưng trọng, mấy trăm đôi mắt ngập tràn lửa nóng, tư tâm mỗi người một khác nhưng đều nhìn Vũ Thiên Nguyên, nhìn Vũ gia với cái nhìn tàn nhẫn, tựa hồ Ngọc Thố béo tròn đi lạc vào hang ổ của Lang Vương vậy.
Vũ Thiên Nguyên tâm như nước lặng, hắn ngoài mặt không hề biểu hiện chút gì cảm xúc, có chăng trong đáy lòng đắng chát, hoá ra xưa nay bằng hữu của hắn đều là dạng người nhất nhân nhị diện.
" Vũ Thiên Nguyên! Uổng công ta coi ngươi là huynh đệ...".
" Vũ Thiên Nguyên! Ngươi dám lừa gạt cả Đại Đế, lần này Vũ gia chết trăm lần không hết tội ".
" Thứ gì tiệc mừng công? Hôm nay là đám ma của ngươi thì có!".
" May mà Diệp gia chủ trung tâm, bằng không Thánh Thượng sẽ bị Vũ gia lừa gạt đến lúc nào đây?".
" May mà ta với hắn chưa kết thành thông gia, bằng không thì!".
" Trời a! Đại sự, lần này Trung Bộ nhất định có biến!".
Ác ngôn như dao sắc vồ vập tập kích Vũ Thiên Nguyên, khiến cho bản thân hắn mặc dù đã định liệu từ trước cũng không khỏi chới với.
Lý Phi Yến vẻ mặt thất sắc, nếu nói không lo sợ tất nhiên là giả, đặt hết niềm tin nơi nhi tử nhưng tràng cảnh trước mắt quá mức hung hiểm, chẳng may bất trắc Vũ gia xem như thập tử nhất sinh.
Tứ đại thủ hộ giả tâm tính trầm ổn cũng khó tránh khỏi có đôi chút giật mình, cảm giác sống lưng lạnh buốt, quả thực trong hơn một trăm khách khanh dự tiệc giờ phút này không một ai chịu nghiêng lưng về phía Vũ gia.
Vũ Thiên Nguyên mắt đảo xung quanh lần lượt nhìn hết từng khuôn mặt một vòng, mấy hơi thở sau bỗng dưng mở miệng cười:" Tốt! Rất tốt! Phi thường tốt! Cổ nhân nói quả không sai:Tri nhân tri diện bất tri tâm! Con mẹ nó! Lão tử muốn xem rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì "
" Hàm hồ! 500 tư binh Diệp gia đã phong toả bốn phía, Trấn Thiên Quan bốn đầu quan lộ đều bị bịt kín, tốt nhất ngươi nên đưa tay chịu trói, đừng có ý nghĩ phản kháng.
Chuyện này Diệp mỗ đã sớm báo cáo lên Đại Đế, dám chắc ngài cũng sắp sửa giá lâm" Diệp Vô Ngân hung hăng quát lớn, bách chúng đồng loạt đứng dậy, khí tức quật khởi khiến cho đại điện Vũ gia cát bay đá chạy.
" Long nhi nói không sai, sở dĩ bệ hạ có ý thu hồi Thượng Phương Kiếm là bởi nguyên do này, cái miệng thúi của hắn, Diệp Vô Ngân! Ta cùng ngươi chơi, để xem ai là người cười cuối cùng " Vũ Thiên Nguyên nói thầm, hắn cũng không chịu thua kém, khí tức trên thân toàn diện chống ra, Trúc Cơ hậu kỳ tu vị ầm vang lan toả.
Một thân tử y trường bào phất phới, Vũ Thiên Nguyên giờ phút này uy dũng lạ thường, đúng với thân phận thống soái, thống lĩnh vạn quân.
Cả người Vũ Thiên Nguyên thình lình xông thẳng ra phía trước mười bước, sát khí, chiến khí điệp gia khiến cho bầu trời bên trên thương khung ầm ầm chấn động, Vũ Thiên Nguyên trầm mặt, đanh giọng quát.
" Bổn Hầu mười năm chinh chiến đóng góp cho quốc gia không ít công trạng, đừng nói Diệp Vô Ngân ngươi mà ngay cả Đại Đế đích thân đến đây cũng không dám cưỡng tình đoạt lý, trước khi trắng đen chưa rõ, kẻ nào dám ở trong địa bàn Vũ gia làm loạn, tuyệt giết không tha ".
Phía trước Vũ Thiên Nguyên tứ đại thủ hộ giả chẳng biết từ lúc nào cũng phân biệt cách không lăng lập, bốn luồng Kết Đan khí tức ngập trời bộc phát, thiên địa một khắc này bị kiềm chế, nhân tâm một khắc này hoàn toàn bị định trụ.
Xét cho cùng, tại trong Trấn Thiên Quan Vũ gia hiển nhiên có nội tình sâu nhất, Đại thủ hộ giả tu vị Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong chỉ cách Nguyên Anh kỳ nửa bước, tu sĩ bực này đặt ở phàm nhân giới đã là bá chủ một phương, Vũ gia trong vòng mười năm lên như như diều gặp gió cũng không nằm ngoài nguyên nhân ấy.
Đúng lúc này bầu trời bên trên thương khung vần vũ, gió thổi mây phun, điện lôi chớp giật, có một cỗ khí tức cường hoành, lăng lệ đến cực điểm ầm vang mà bộc phát, khí tức này siêu việt hết thảy, phần nào đó tựa hồ còn thay thế cả thiên uy khiến cho bốn phía không gian cảm giác vô cùng áp bách.
Một vệt điện lôi thình lình chia đôi thương khung, người bên ngoài đại điện Vũ gia có thể nhìn thấy một chiếc xa giá màu vàng vương giả do ba đầu Ly Long phân biệt kéo đi, ở phía sau xa giá có đến hơn ngàn cự nhân giáp trụ một mảnh cấp tốc hướng Trấn Thiên Quan gào thét đến gần, tựa hồ mây đen di động.
Ngập trời khí tức, ngập trời uy nghiêm, Đại Việt Quốc chỉ có Đại Đế vi hành mới tạo nên bực ấy oanh động, chúng nhân cung kính phủ phục, vạn người đồng thanh:" Cung nghênh Thánh Giá!".
Người ngồi bên trên xa giá không rõ dung nhan chỉ thấy đỉnh đầu hắn hào quang cuồng chiếu huyễn hoá ra một vầng mặt trời trắng bạc, uy áp tự thân lan tràn càng áp bức thiên địa, cơ hồ ở đó, duy ngã độc tôn.
Đương kim Đại Đế Lạc Hồng Văn đích thân giá lâm, Trấn Thiên Quan lòng người kinh động, Lạc Hồng Văn này tu vi không rõ nhưng tuyệt nhiên là một bậc hoàng giả thâm tàng bất lộ.
Đại Việt Quốc lấy Võ trị quốc, triều đình, cơ cấu của nó không đơn thuần như tông phái Tu Chân mà phức tạp hơn vô số lần, hình dung một gốc cổ thụ, lấy Đại Đế, kẻ đứng đầu thiên hạ làm gốc cây, Lạc Hầu, Lạc Tướng hợp lại thân cây, còn tán cây vươn dài ra bên ngoài là tám lộ quan chức địa phương.
Mỗi một dòng tộc phàm là hoàng thân quốc thích thân cận Lạc gia thì gọi là Công, dưới công là Hầu, kiểu phong tước như vậy nhân mạch chỉ một lần thụ hưởng còn về sau cha truyền con nối.
Nói về nguồn gốc, lai lịch Lạc gia vẫn là một hồi bí sử, chỉ biết hơn vạn năm trước Lạc Hồng Nhân, người này tu vị vượt trên thiên địa, trước khi đột phá Hợp Đạo một mình đại triển thần uy trấn áp chư hầu đơn phương thống nhất quần hùng lập ra Đại Việt.
Đến đời Lạc Hồng Văn đã trải qua mấy trăm triều đại, tuy nhiên quốc hiệu không đổi.
Về sau mặc dù Tu Chân tông phái mọc lên như nấm cũng đạt vào thời kỳ trường thịnh nhất phần nào đó thực lực lấn áp cả triều đình nhưng không vì vậy mà nội bộ sinh loạn, ngũ đại tông môn hiện tại phàm cho là kẻ tu vị cao thâm thế nào cũng âm thầm mặc định trong thiên hạ này Đại Đế độc tôn, Đại Việt là quốc hiệu duy nhất không được phép lung lay, không một ai có quyền thay đổi.
Xa giá đáp xuống địa phận Vũ gia, một ngàn cự nhân giáp sắt hình thể khổng lồ ai nấy trên thân đều tràn ra Trúc Cơ khí tức, từng luồng hơi thở mãnh liệt va đập vào nhau, giáp sắt nặng nề, đại đao bóng loáng, đây là Thiết Thánh Quân, đội quân tinh nhuệ nhất Đại Việt.
Tộc nhân Vũ gia khi nhìn đến tràng cảnh ấy không khỏi kinh hồn táng đảm, trong thâm tâm mỗi sinh linh thì Đại Đế là cấp bậc ngang bằng Thần Linh tồn tại, nay được xem qua Thánh nhan đáng lý phải mừng vui nhưng đằng này phần nhiều hơn là lo sợ.
Trước cửa lớn chính điện ngàn người phủ phục hô vang:" Thánh Hoàng vạn tuế!".
Vũ Thiên Nguyên, tứ thủ hộ giả, Diệp Vô Ngân, mặc cho là ai cũng đầu dập sát đất, đáy lòng run rẩy, không chỉ đơn thuần là Thánh uy áp bách mà tu vị Lạc Hồng Văn này cũng cực kỳ khủng bố, có cảm giác là một tồn tại không thể nào đụng chạm đến, tựa hồ thái sơn áp đỉnh khiến cho chúng nhân muốn kháng cự đều vô pháp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook