Thiên Hạ Chí Tôn
-
Chương 126: Một mất một còn
Vũ Thiên Long đạp lên tinh không, đứng ở đó, bên dưới màn đêm bộc phát ra kinh người chiến ý, khí thế hắn sắc bén, thâm trầm như trời biển, trên dưới, bao quát thiên thượng địa hạ tựa hồ một tôn duy ngã Tiên Thần.
Tay nắm Chiến Thần Đỉnh, tứ phương huyết quang ngùn ngụt, trên đỉnh đầu Xích Quỷ Ma Tháp phun trào ma khí, mơ hồ viễn cổ tái hiện.
Đồ Thiên cũng không chút yếu thế, tu vi hắn đã đạt đến cực hạn, ma khí che trời, xung quanh cơ thể huyễn hóa ra vô số tôn Cự Quỷ, mỗi một đầu Cự Quỷ này tu vi có thể đạt đến Hợp Đạo kỳ, ngàn vạn cái bóng mờ ảo lấp đầy một mảnh tinh không, thanh âm quỷ khiếu chấn động thiên địa.
Khí thế tương đồng, hai luồng lực lượng liên tục va chạm hóa thành phong bạo trùng kích, quét sạch thương khung, một khắc này tinh không run rẩy, hư vô hôn ám khiếp người, kinh đào hải lãng lực lượng lấy xu thế cưỡng ép hết thảy nhấn chìm tinh không.
Hai người bọn hắn ở giữa khoảng cách ngàn dặm âm trầm nhìn nhau, chớp mắt Vũ Thiên Long chủ động xuất thủ, Thuận Thiên Kiếm bên trong Sơn Hà Đồ được hắn triệu hồi, một đạo kiếm mang kinh người thình lình lóe lên, kiếm ảnh bàng bạc quét ngang hư vô, tựa một đạo hồ quang thiểm điện hướng Đồ Thiên tề nhiên công kích.
Tốc độ rất nhanh, mới chớp mắt vừa xuất hiện, sau một cái chớp mắt liền ngàn dặm cách không trực tiếp giáng lâm, một kiếm này bổ đôi thiên địa, không gì không phá, không gì cản được.
Đồ Thiên hô hấp dồn dập, cảm nhận một kiếm kia ẩn chứa vô thượng lực lượng hắn tự nhiên không dám khinh thường, khi kiếm ảnh vừa đến Đồ Thiên cũng nhấc tay, thúc dục tu vi đánh ra một chưởng đối kháng.
Một chưởng kinh thiên, sát na xuất hiện chiếm chỗ thương khung, bàng bạc chưởng ấn phun trào ra vô cùng vô tận ma khí, một chưởng cản lại kiếm ảnh, hai luồng lực lượng ở giữa trực tiếp nổ tung.
Thanh âm trùng kích kinh thiên động địa ở trong tinh không nổ vang hóa thành âm bạo oanh minh quanh quẩn, một kiếm đánh ra, một chưởng ngăn cản, khung cảnh này ở trong vũ trụ liền hóa vĩnh hằng.
Lực lượng phản chấn quá mức khủng khiếp, Vũ Thiên Long cùng Đồ Thiên cả hai người bọn hắn không khống chế được thân thể, đồng thời lùi lại phía sau hơn trăm dặm, y phục cùng lúc nhấc lên, kình lực tứ tán.
Mắt lóe tinh mang, Vũ Thiên Long tiếp tục xuất thủ, lần này Thuận Thiên Kiếm liên tục chém ra hơn trăm kiếm, cả người hắn cũng đồng thời hướng về phía trước phá không mà đi.
Kiếm ảnh ngang dọc như muốn khai trời tách đất, mảnh tinh không trong phút chốc bị đốt lên bàng bạc quang mang, mỗi một đạo kiếm khí so với trước đó tựa hồ càng mạnh, kiếm này đủ sức diệt sát Vấn Đỉnh cảnh, trăm kiếm cùng tụ thực lực kinh khủng thế nào có thể mường tượng.
Bách kiếm như lưu tinh loạn vũ ở trong tinh không đồng thời rơi xuống, hóa thành một mảnh kiếm hải, mảnh kiếm hải ẩn chứa phong ấn chi lực lập tức khóa chặt Đồ Thiên, Vũ Thiên Long cũng trực tiếp giáng lâm, kiếm hải đi trước, Chiến Thần Đỉnh lớn hơn một ngọn kinh thiên sơn nhạc sừng sững theo sau.
Vũ Thiên Long không muốn dây dưa, ý định của hắn là nhất kích tất sát, Vũ Thiên Long hiển nhiên có thể sử dụng Đạo Thần, dùng Đạo Thần trấn áp Đồ Thiên, nhưng hắn sẽ chỉ dùng trong trường hợp bất khả kháng, bởi để lộ Đạo Thần rất dễ dẫn đến Thiên Đạo chú ý, một lần bên trong Hoang Cổ Chi Địa, Vũ Thiên Long đã quá rõ ràng sự khủng bố của lực lượng Thiên Đạo.
" Đồ Thiên a! Đáng ra ngươi cùng ta ở bên trong trời đất này phải đồng sinh, đồng thời đi đến đỉnh cao Tiên Đạo, vẽ xuống Tu Chân lịch sử một đoạn huy hoàng truyền kỳ..Đáng tiếc Thiên Đạo sắp đặt, để cho ta và ngươi hôm nay phải tranh đấu một mất một còn".
" Ngươi xác thực thiên phú không kém ta, tầm mắt, thậm chí kinh lịch cũng không kém.. Hơn hết, xuất thân của ngươi thuộc vào hàng vô thượng.. Là con trai một vị Hóa Hư Đạo Tổ.. Phụ thân ngươi cùng ta lại có một đoạn dính líu nhân sinh.. Đáng ra chúng ta phải là bằng hữu.. Đáng ra ngươi phải cáng đáng trọng trách quốc gia.. Nhưng khó trách, mẫu thân ngươi lại là Vu Tộc Hoa Hạ.. Ở giữa chúng ta, lấy trận chiến này giải quyết hết thảy...
Nếu ngươi giết được ta..Xem như báo được đại thù.. Nhưng nếu ngươi chết trong tay ta.. Đại Việt về sau bớt đi một cái di thiên đại họa.
Trận chiến này ta sẽ không dùng đến Đạo Thần.. Chúng ta.. Bình đẳng chiến đấu ".
Vũ Thiên Long nhàn nhạt thanh âm, trong lời nói che dấu ẩn tình, đối với Đồ Thiên thực lòng hắn không muốn phải quá mức dứt khoát, nếu như đối phương có thể bỏ đi thù hận thì với hắn, với Đại Việt chính là một cái may mắn... Thiên kiêu như vậy vạn năm khó gặp, bằng hữu như vậy, một đời khó kiếm.
Lời nói vừa rơi xuống, nét mặt Đồ Thiên liền có chút biến sắc, hắn đương nhiên hiểu ra ẩn tình bên trong, bất quá, Đổ Thiên cũng không đáp trả mà nhếch môi cười nhạt.
" Ngươi đã bao giờ hỏi tại sao ta không phải họ Hứa.. Mà lại lấy một chữ Đồ để đặt trước danh tự hay không?.. Ngươi đã bao giờ nhìn thấy cảnh một kẻ tự tay giết chết vị hôn thê cùng đứa con chưa kịp chào đời?..Ngươi đã bao giờ nhìn thấy một cái Oán Anh, tồn tại ở bên trong trời đất này.. 10 vạn năm không thể siêu sinh...Mặc cho ngày hay đêm đều bị dương hỏa đốt hồn?.
Thống khổ đó.. Những trải nghiệm đó ngươi chắc chắn chưa bao giờ nhìn thấy.. Nếu có thể, ta cũng muốn chỉ hận một mình hắn.. Nhưng mà.. Ta hồi sinh.. Ta tồn tại cho đến ngày hôm này là bằng vào phần thù hận đủ để thiêu đốt thương khung nhật nguyệt kia..Thù hận, chính là đạo tâm của Đồ Thiên ta.. Không thể chối bỏ, không thể không báo! ".
Đồ Thiên gằn giọng, thanh âm chém đinh chặt sắt, ngôn từ ngữ điệu đều mang theo thê lương khó tả, thù hận bên trong hắn quả thực quá mức mãnh liệt, như lời hắn, chồng chất đến mức độ có thể đốt cháy nhật nguyệt, thương khung.
Vừa nói, trên người hắn oán khí, sát khí phun trào càng thêm dữ dội, một mảnh thương khung lúc này oán khí tràn ngập, quỷ khiếu, hồn minh chấn cho hư vô oanh minh vang vọng.
Tu vi hắn đã đến nửa bước Hóa Hư, nếu không bị Vô Tiên quy tắc trói buộc thì tùy thời đều có thể đột phá phi thăng.. Kẻ địch như vậy nếu tồn tại, nếu để cho hắn có thời gian phát triển, tự nhiên hậu họa khôn lường.
Vũ Thiên Long nhíu mày, thở dài một tiếng, hắn minh bạch tình thế đã không thể vãn hồi, trước khi bước xuống một bước không quên hồi tưởng Hứa Vân Phi, đáy lòng thốt ra một câu xin lỗi.
Vũ Thiên Long hướng Đồ Thiên, hướng hư vô phía trước bước ra một bước, một bước phảng phất kinh thiên trọng lực, ngay lập tức tinh không oanh minh chấn động, khí thế hắn trong thời điểm này chân chính bộc phát, mặc dù vẫn bảo lưu ở Hợp Đạo hậu kỳ nhưng mơ hồ mang theo một cỗ bá đạo chi ý, thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn.
Ma khí do Đồ Thiên tạo thành liền bị đánh cho xơ xác, bốn phía hư vô quang minh kéo lên, Sinh Tử Luân Hồi Đạo Nguyên lay trời giáng lâm.
Vũ Thiên Long nhấc tay, bình sinh Thần thông Toái Tâm Chưởng xuất hiện, một cái đại chưởng ấn hoàng kim đi theo phía sau Chiến Thần Đỉnh, theo phía sau mảnh kiếm hải ở giữa tinh không ầm vang rơi xuống.
Ba đòn sát thủ liên tiếp chồng chất lên nhau, uy thế vô cùng khủng bố, uy thế bực này thiên hạ khó người chống đỡ.
Kiếm ảnh gào thét, cự đỉnh huyết quang tràn ngập, đại chưởng hoàng kim nhuộm vàng thương khung.
Lúc này bên ngoài tinh không, một tôn Xích Quỷ khổng lồ đang ngủ say, mi mắt hắn bỗng nhiên chớp giật, Cự Quỷ thình lình nhếch môi cười, hướng cái nhìn thâm trầm đến phương hướng Huyền Hoàng đại lục, một mảnh đại lục nhỏ bé, mờ nhạt ở giữa vũ trụ..Thanh âm mang theo kích động.
" Cũng quá nhanh.. Bổn tôn! Ta đã làm hết thảy vì ngươi rồi.. Con đường về sau nên xem ngươi đi thế nào..Ta đã ở nơi đây ngủ mất mấy trăm vạn năm.. Lần sau khi ta mở mắt hy vọng sẽ thấy được ngươi!..Hy vọng sẽ thấy Huyền Hoàng bị diệt... Đạo Tổ a! Đạo Tổ.. Ván cờ này ngươi thua định!".
Ầm..Ầm.. Ầm.
Tinh không rung chuyển phảng phất phá toái, mảnh kiếm hải đi trước rơi xuống xé nát hư không.
Chiến Thần Đỉnh giáng lâm kinh thiên địa, khiếp quỷ Thần.
Toái Tâm Chưởng chưởng ấn, bao hàm thương khung nhấn chìm hết thảy.
Đồ Thiên một lần nữa biến sắc, khuôn mặt dần để lộ ra vẻ nghiêm túc chưa từng có, địch nhân của hắn không những mạnh, mà còn mạnh đến mức độ nghịch thiên.. Trước đó Vũ Thiên Long vẫn bảo lưu thực lực.
Đồ Thiên không lùi mà tiến, lập tức xuất thủ, toàn lực ứng phó.
Tay nắm Chiến Thần Đỉnh, tứ phương huyết quang ngùn ngụt, trên đỉnh đầu Xích Quỷ Ma Tháp phun trào ma khí, mơ hồ viễn cổ tái hiện.
Đồ Thiên cũng không chút yếu thế, tu vi hắn đã đạt đến cực hạn, ma khí che trời, xung quanh cơ thể huyễn hóa ra vô số tôn Cự Quỷ, mỗi một đầu Cự Quỷ này tu vi có thể đạt đến Hợp Đạo kỳ, ngàn vạn cái bóng mờ ảo lấp đầy một mảnh tinh không, thanh âm quỷ khiếu chấn động thiên địa.
Khí thế tương đồng, hai luồng lực lượng liên tục va chạm hóa thành phong bạo trùng kích, quét sạch thương khung, một khắc này tinh không run rẩy, hư vô hôn ám khiếp người, kinh đào hải lãng lực lượng lấy xu thế cưỡng ép hết thảy nhấn chìm tinh không.
Hai người bọn hắn ở giữa khoảng cách ngàn dặm âm trầm nhìn nhau, chớp mắt Vũ Thiên Long chủ động xuất thủ, Thuận Thiên Kiếm bên trong Sơn Hà Đồ được hắn triệu hồi, một đạo kiếm mang kinh người thình lình lóe lên, kiếm ảnh bàng bạc quét ngang hư vô, tựa một đạo hồ quang thiểm điện hướng Đồ Thiên tề nhiên công kích.
Tốc độ rất nhanh, mới chớp mắt vừa xuất hiện, sau một cái chớp mắt liền ngàn dặm cách không trực tiếp giáng lâm, một kiếm này bổ đôi thiên địa, không gì không phá, không gì cản được.
Đồ Thiên hô hấp dồn dập, cảm nhận một kiếm kia ẩn chứa vô thượng lực lượng hắn tự nhiên không dám khinh thường, khi kiếm ảnh vừa đến Đồ Thiên cũng nhấc tay, thúc dục tu vi đánh ra một chưởng đối kháng.
Một chưởng kinh thiên, sát na xuất hiện chiếm chỗ thương khung, bàng bạc chưởng ấn phun trào ra vô cùng vô tận ma khí, một chưởng cản lại kiếm ảnh, hai luồng lực lượng ở giữa trực tiếp nổ tung.
Thanh âm trùng kích kinh thiên động địa ở trong tinh không nổ vang hóa thành âm bạo oanh minh quanh quẩn, một kiếm đánh ra, một chưởng ngăn cản, khung cảnh này ở trong vũ trụ liền hóa vĩnh hằng.
Lực lượng phản chấn quá mức khủng khiếp, Vũ Thiên Long cùng Đồ Thiên cả hai người bọn hắn không khống chế được thân thể, đồng thời lùi lại phía sau hơn trăm dặm, y phục cùng lúc nhấc lên, kình lực tứ tán.
Mắt lóe tinh mang, Vũ Thiên Long tiếp tục xuất thủ, lần này Thuận Thiên Kiếm liên tục chém ra hơn trăm kiếm, cả người hắn cũng đồng thời hướng về phía trước phá không mà đi.
Kiếm ảnh ngang dọc như muốn khai trời tách đất, mảnh tinh không trong phút chốc bị đốt lên bàng bạc quang mang, mỗi một đạo kiếm khí so với trước đó tựa hồ càng mạnh, kiếm này đủ sức diệt sát Vấn Đỉnh cảnh, trăm kiếm cùng tụ thực lực kinh khủng thế nào có thể mường tượng.
Bách kiếm như lưu tinh loạn vũ ở trong tinh không đồng thời rơi xuống, hóa thành một mảnh kiếm hải, mảnh kiếm hải ẩn chứa phong ấn chi lực lập tức khóa chặt Đồ Thiên, Vũ Thiên Long cũng trực tiếp giáng lâm, kiếm hải đi trước, Chiến Thần Đỉnh lớn hơn một ngọn kinh thiên sơn nhạc sừng sững theo sau.
Vũ Thiên Long không muốn dây dưa, ý định của hắn là nhất kích tất sát, Vũ Thiên Long hiển nhiên có thể sử dụng Đạo Thần, dùng Đạo Thần trấn áp Đồ Thiên, nhưng hắn sẽ chỉ dùng trong trường hợp bất khả kháng, bởi để lộ Đạo Thần rất dễ dẫn đến Thiên Đạo chú ý, một lần bên trong Hoang Cổ Chi Địa, Vũ Thiên Long đã quá rõ ràng sự khủng bố của lực lượng Thiên Đạo.
" Đồ Thiên a! Đáng ra ngươi cùng ta ở bên trong trời đất này phải đồng sinh, đồng thời đi đến đỉnh cao Tiên Đạo, vẽ xuống Tu Chân lịch sử một đoạn huy hoàng truyền kỳ..Đáng tiếc Thiên Đạo sắp đặt, để cho ta và ngươi hôm nay phải tranh đấu một mất một còn".
" Ngươi xác thực thiên phú không kém ta, tầm mắt, thậm chí kinh lịch cũng không kém.. Hơn hết, xuất thân của ngươi thuộc vào hàng vô thượng.. Là con trai một vị Hóa Hư Đạo Tổ.. Phụ thân ngươi cùng ta lại có một đoạn dính líu nhân sinh.. Đáng ra chúng ta phải là bằng hữu.. Đáng ra ngươi phải cáng đáng trọng trách quốc gia.. Nhưng khó trách, mẫu thân ngươi lại là Vu Tộc Hoa Hạ.. Ở giữa chúng ta, lấy trận chiến này giải quyết hết thảy...
Nếu ngươi giết được ta..Xem như báo được đại thù.. Nhưng nếu ngươi chết trong tay ta.. Đại Việt về sau bớt đi một cái di thiên đại họa.
Trận chiến này ta sẽ không dùng đến Đạo Thần.. Chúng ta.. Bình đẳng chiến đấu ".
Vũ Thiên Long nhàn nhạt thanh âm, trong lời nói che dấu ẩn tình, đối với Đồ Thiên thực lòng hắn không muốn phải quá mức dứt khoát, nếu như đối phương có thể bỏ đi thù hận thì với hắn, với Đại Việt chính là một cái may mắn... Thiên kiêu như vậy vạn năm khó gặp, bằng hữu như vậy, một đời khó kiếm.
Lời nói vừa rơi xuống, nét mặt Đồ Thiên liền có chút biến sắc, hắn đương nhiên hiểu ra ẩn tình bên trong, bất quá, Đổ Thiên cũng không đáp trả mà nhếch môi cười nhạt.
" Ngươi đã bao giờ hỏi tại sao ta không phải họ Hứa.. Mà lại lấy một chữ Đồ để đặt trước danh tự hay không?.. Ngươi đã bao giờ nhìn thấy cảnh một kẻ tự tay giết chết vị hôn thê cùng đứa con chưa kịp chào đời?..Ngươi đã bao giờ nhìn thấy một cái Oán Anh, tồn tại ở bên trong trời đất này.. 10 vạn năm không thể siêu sinh...Mặc cho ngày hay đêm đều bị dương hỏa đốt hồn?.
Thống khổ đó.. Những trải nghiệm đó ngươi chắc chắn chưa bao giờ nhìn thấy.. Nếu có thể, ta cũng muốn chỉ hận một mình hắn.. Nhưng mà.. Ta hồi sinh.. Ta tồn tại cho đến ngày hôm này là bằng vào phần thù hận đủ để thiêu đốt thương khung nhật nguyệt kia..Thù hận, chính là đạo tâm của Đồ Thiên ta.. Không thể chối bỏ, không thể không báo! ".
Đồ Thiên gằn giọng, thanh âm chém đinh chặt sắt, ngôn từ ngữ điệu đều mang theo thê lương khó tả, thù hận bên trong hắn quả thực quá mức mãnh liệt, như lời hắn, chồng chất đến mức độ có thể đốt cháy nhật nguyệt, thương khung.
Vừa nói, trên người hắn oán khí, sát khí phun trào càng thêm dữ dội, một mảnh thương khung lúc này oán khí tràn ngập, quỷ khiếu, hồn minh chấn cho hư vô oanh minh vang vọng.
Tu vi hắn đã đến nửa bước Hóa Hư, nếu không bị Vô Tiên quy tắc trói buộc thì tùy thời đều có thể đột phá phi thăng.. Kẻ địch như vậy nếu tồn tại, nếu để cho hắn có thời gian phát triển, tự nhiên hậu họa khôn lường.
Vũ Thiên Long nhíu mày, thở dài một tiếng, hắn minh bạch tình thế đã không thể vãn hồi, trước khi bước xuống một bước không quên hồi tưởng Hứa Vân Phi, đáy lòng thốt ra một câu xin lỗi.
Vũ Thiên Long hướng Đồ Thiên, hướng hư vô phía trước bước ra một bước, một bước phảng phất kinh thiên trọng lực, ngay lập tức tinh không oanh minh chấn động, khí thế hắn trong thời điểm này chân chính bộc phát, mặc dù vẫn bảo lưu ở Hợp Đạo hậu kỳ nhưng mơ hồ mang theo một cỗ bá đạo chi ý, thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn.
Ma khí do Đồ Thiên tạo thành liền bị đánh cho xơ xác, bốn phía hư vô quang minh kéo lên, Sinh Tử Luân Hồi Đạo Nguyên lay trời giáng lâm.
Vũ Thiên Long nhấc tay, bình sinh Thần thông Toái Tâm Chưởng xuất hiện, một cái đại chưởng ấn hoàng kim đi theo phía sau Chiến Thần Đỉnh, theo phía sau mảnh kiếm hải ở giữa tinh không ầm vang rơi xuống.
Ba đòn sát thủ liên tiếp chồng chất lên nhau, uy thế vô cùng khủng bố, uy thế bực này thiên hạ khó người chống đỡ.
Kiếm ảnh gào thét, cự đỉnh huyết quang tràn ngập, đại chưởng hoàng kim nhuộm vàng thương khung.
Lúc này bên ngoài tinh không, một tôn Xích Quỷ khổng lồ đang ngủ say, mi mắt hắn bỗng nhiên chớp giật, Cự Quỷ thình lình nhếch môi cười, hướng cái nhìn thâm trầm đến phương hướng Huyền Hoàng đại lục, một mảnh đại lục nhỏ bé, mờ nhạt ở giữa vũ trụ..Thanh âm mang theo kích động.
" Cũng quá nhanh.. Bổn tôn! Ta đã làm hết thảy vì ngươi rồi.. Con đường về sau nên xem ngươi đi thế nào..Ta đã ở nơi đây ngủ mất mấy trăm vạn năm.. Lần sau khi ta mở mắt hy vọng sẽ thấy được ngươi!..Hy vọng sẽ thấy Huyền Hoàng bị diệt... Đạo Tổ a! Đạo Tổ.. Ván cờ này ngươi thua định!".
Ầm..Ầm.. Ầm.
Tinh không rung chuyển phảng phất phá toái, mảnh kiếm hải đi trước rơi xuống xé nát hư không.
Chiến Thần Đỉnh giáng lâm kinh thiên địa, khiếp quỷ Thần.
Toái Tâm Chưởng chưởng ấn, bao hàm thương khung nhấn chìm hết thảy.
Đồ Thiên một lần nữa biến sắc, khuôn mặt dần để lộ ra vẻ nghiêm túc chưa từng có, địch nhân của hắn không những mạnh, mà còn mạnh đến mức độ nghịch thiên.. Trước đó Vũ Thiên Long vẫn bảo lưu thực lực.
Đồ Thiên không lùi mà tiến, lập tức xuất thủ, toàn lực ứng phó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook