Thời gian từng ngày qua đi, đội ngũ gà con càng thêm lớn mạnh.
Chúng tiên Thiên Giới từ quen dần dần biến thành không quen.
Những quả trứng sinh ra cùng năm với quả thứ 365, trừ trứng “Hòa Tế” cuối cùng được ban danh chưa phá vỏ, còn lại tất cả đều đã phá.
Nói cách khác, Thiên giới có 364 con gà nuôi thả!
Hiện giờ, khu vực trung tâm Thiên Giới nơi nơi đều là quả cầu lông tơ màu vàng vung cánh nhỏ nhảy tới nhảy lui.
Đói bụng trèo tường nhảy phủ đệ, khát trèo tường nhảy phủ đệ, mệt nhọc trèo tường nhảy phủ đệ…
Cắt ngang không biết bao nhiêu lần chúng tiên làm việc/ làm chuyện tốt trai gái.
Hơn nữa pháp trận không có hiệu quả với chúng nó, quả thực làm chúng tiên tức chết.
Tích góp thời gian dài, oán giận lan tràn, chúng tiên vỗ tay một cái, liên danh thượng tấu.
***
364 con gà con, ngươi chen ta, ta chen ngươi tụ ở bên nhau, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Kim Hi chắp cánh, ở dưới chân Thiên Tôn và Mặc Hoa Tiên Quân, rảo bước chân đi qua đi lại.
“Gà con đã sinh ra, không thể xử lý nhân đạo.
Trứng chưa phá vỏ, đút cho gà… Khụ, để Mặc Hoa Tiên Quân ăn luôn là được.”
Thiên Tôn ngồi xổm xuống, thấy mặt gà của Kim Hi thản nhiên, thắc mắc: “Trứng cũng là con của ngươi, không sao à?”
“Hả?” Kim Hi chả hiểu ra sao: “Ta đã có 365 đứa con rồi, đủ nhiều rồi, đủ nhiều rồi!
“Hơn nữa, một con gà như ta một mình sinh trứng, vốn dĩ là dùng để ăn.
Ai biết được, ở Thiên Giới, chúng nó lại phá vỏ.”
Kim Hi không nghĩ ra vấn đề, Thiên Tôn và Mặc Hoa Tiên Quân vừa nghe đã biết.
Thiên Giới linh khí sung túc, gà không tu luyện công pháp, lại dùng phương thức đẻ trứng để đẩy linh khí dư thừa trong cơ thể ra ngoài.
Linh trứng lại được Thiên Giới tưới tắm, ấp thành gà con.
364 gà con đã phá vỏ này, là gà lại cũng không phải gà.
Chúng nó chỉ là một đám thân thể có bản năng phục chế.
Có lẽ đến lúc, chung quy có một ngày sẽ sinh ra linh trí, mà cũng có lẽ vĩnh viễn sẽ không.
“Như vậy, về sau Kim Hi không cần kêu báo sáng nữa.” Thiên Tôn vuốt cằm.
“Cục cục tác?”
“Đứa con cả của ngươi sắp thành niên, việc như này giao cho hắn là được.
Ngươi đến ở trong cung của ta nỗ lực tu luyện, vì 365 đứa con của ngươi, tìm ra một bộ phương pháp thích hợp tu hành.”
...!Thiên Tôn lại bắt đầu nghiêm trang mà lừa gà.
Khóe mắt Mặc Hoa Tiên Quân run rẩy, thật sự không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc là Thiên Tôn vừa mắt con gà ngốc nhà mình ở chỗ nào.
Hình ảnh một gà một con phượng làm người yêu, quá mức cay mắt, Mặc Hoa Tiên Quân bèn dịch ánh mắt lên trên quả trứng thứ 365 tên là “Hòa Tế”.
Đây là quả trứng cuối cùng được cho phép phá vỏ.
Trứng sinh ra sau đó đã bị nhốt ở Tỏa Linh trận.
Trứng không thể hấp thu linh khí, linh khí còn tồn lại trong trứng sẽ tự động tan đi, biến về trứng gà bình thường.
Hòa Tế được Thiên Tôn ban cho chúc phúc khác với những quả trứng trước, nó như cái động không đáy ăn không đủ no, vẫn luôn hấp thu linh khí chung quanh.
Nếu không nói đây là một quả trứng gà, sợ là người không biết chuyện sẽ ngộ nhận nó thành con của Yêu Tộc cấp cao khác.
“Nhưng ta là gà của Mặc Hoa Tiên Quân.”
Kim Hi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nháy mắt đánh thức Mặc Hoa Tiên Quân.
Thiên Tôn ân cần dạy bảo: “Mặc Hoa Tiên Quân nhà ngươi đã có 365 con gà, ta lại không có con nào.
Mà lúc trước ngươi đã nhận lời với ta ‘trứng ngày mai’ cũng chưa làm được(*).”
(*) Nguyên văn phó chư đông khứ 付诸东去: Một thành ngữ của Trung, có nghĩa là ném vào dòng nước chảy về phía đông và bị cuốn trôi.
Là phép ẩn dụ cho sự thất bại của hi vọng, mất kết quả và từ bỏ những thành tựu trước đó như cuốn trôi theo dòng nước.
Mặc Hoa Tiên Quân tiếp nhận ám hiệu của Thiên Tôn, khóe miệng run rẩy: “Như vậy, Kim Hi ngươi gán nợ bản thân cho Thiên Tôn đi.”
Kim Hi: Cục cục tác? Đừng có bắt nạt gà nghe không hiểu, cái này rõ ràng có quỷ!
Cho dù Kim Hi có chống cự thế nào, quyền nuôi nấng nó vẫn từ trong tay Mặc Hoa Tiên Quân chuyển tới trên người Thiên Tôn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook