Thiên Giáng Đại Vận
-
Chương 186: Một cuộc lừa đảo
Bên trong doanh trại, vị tiểu thư to béo được mọi người chờ rốt cuộc đã tới. Những người ngồi trong vương thành Thiên Thanh đều đầy âm mưu, chỉ có Da Luật Đậu Cáp được coi là người quen của bọn họ. Dù sao mọi người trên đường đồng cam cộng khổ hơn mười ngày, ít nhiều cũng được coi như nửa bằng hữu.
Nhìn Da Luật Đậu Cáp thân mình run rẩy bước xuống xe ngựa, Đại Ngưu cười ha hả nói:
- Đại nhân, còn phải nói, vài ngày không gặp ta rất nhớ nàng ấy.
- Tốt lắm, nếu vậy khi quay về bản đại nhân sẽ thay các ngươi làm chủ, đem Da Luật muội muội gả cho lão Ngưu ngươi. Nhìn dáng người nàng ta, nhất định có thể sinh cho ngươi bảy tám đứa con.
Chu Thiên Giáng xéo mắt nói.
- Ta không cần, lấy về rồi ta gánh không nổi.
- Đồ liệt não, không biết tốt xấu. Ở Thiên Thanh, địa vị của muội tử Da Luật được coi như tương đương với khuê nữ Vương gia. Nếu tiểu tử ngươi có thể lấy được nàng, đối với lão Ngưu gia mà nói, tuyệt đối là ‘rạng rỡ tổ tông’.
Chu đại quan nhân bĩu môi nói.
- Ách, vậy hay là đại nhân ngài làm rạng rỡ tổ tông đi, dù sao ta cảm thấy địa vị hai người khá xứng.
Đại Ngưu không phục ngạnh cổ nói.
- Cút, đồ liệt não càng ngày càng không biết lớn nhỏ. Hạ Thanh, buổi tối bỏ đói tên tiểu tử này.
Chu Thiên Giáng nói xong đảo cặp mắt trắng dã, cất bước hướng về phía Da Luật Đậu Cáp đi tới.
Vài ngày không gặp, Da Luật Đậu Cáp vừa nhì thấy Chu Thiên Giáng, liền nhiệt tình ôm một cái. Bị vùi trong một đống thịt, Chu đại quan nhân suýt nữa bị ép chết.
Đại Ngưu hừ lạnh một tiếng, vui sướng khi có người gặp họa. Nhìn về phía Chu Nhất:
- Nhìn thấy chưa? Đó chính là chứng cớ, trở lại kinh thành ra phải đi tìm Quách Dĩnh và Ngọc cách cách cáo trạng.
Chu Nhất cười cười nhìn Hạ Thanh nói:
- Hạ Thanh đại ca, chúng ta xâm nhập hang hổ, ta cảm thấy trước mắt cứ để đại nhân thi triển một chút mỹ nam kế, đối với chúng ta mới có lợi.
Hạ Thanh ha hả cười:
- Cũng được, vậy lát nữa chúng ta làm vị mập kia vui vẻ một chút.
- Phải làm như thế nào, ta cũng muốn tham gia.
Đại Ngưu hưng phấn nói.
Ba kẻ này đi theo Chu Thiên Giáng một thời gian dài, cũng học được bản lĩnh treo ghẹo người khác. Ba người nhỏ giọng nói vài câu, cất bước hướng phía Da Luật Đậu Cáp đi đến. Mọi người nghênh đón đưa đại tiểu thư Da Luật tới đại đường, đám người Chu Nhất Hạ Thanh tiến lên khách khí nói với Da Luật Đậu Cáp:
- Tiểu thư Da Luật mấy ngày nay ngài không tới, đại nhân nhà ta luôn nhắc tới ngài.
- Đúng vậy, đến cơm nước đều chẳng màng.
Chu Nhất Hạ Thanh trêu chọc xong, Đại Ngưu liền vội vã nói xen vào một câu:
- Đến nằm mơ cũng gọi tên ngài, khiến ta ngại cũng không dám nghe.
Chu Thiên Giáng há hốc miệng, trong lòng nghĩ hôm nay mọi người làm sao vậy, chả lẽ muốn khởi nghĩa sao. Đại Ngưu đầu óc có vấn đề, nói ra lời này còn hiểu được, thế nào mà cả Chu Nhất Hạ Thanh cũng ngớ ngẩn theo. Phải biết không thể đùa kiểu đó được, ở Đại Phong nói vậy có thể khiến nữ tử xấu hổ thắt cổ tự vẫn. Nước Thiên Thanh càng không lường trước được, đại muội tử Da Luật này sẽ tưởng thật thì sao. Ngộ ngỡ nàng cho là thật, Chu đại quan nhân có thể xui xẻo tận mạng.
Da Luật Đậu Cáp ẩn tình nhìn Chu Thiên Giáng, ánh mắt đưa tình nhìn sang:
- Đáng ghét, ai cho ngươi gọi loạn tên người ta.
Chu đại quan nhân da gà nổi lên rơi đầy đất:
- Đợi chút, các ngươi vừa nói gì? Có phải ăn no rỗi việc đến mức hồ đồ rồi không, mê sảng nói linh tinh.
Không đợi đám người Chu Nhất mở miệng, Dạ Luật Đậu Cáp ha hả cười:
- Được rồi, ra biết là bọn họ muốn ta vui vẻ. Bản tiểu thư trong lòng hiểu, bản tiểu thư không lọt được vào mắt Chu đại nhân của các ngươi.
- Đại muội tử, tư tưởng lớn gặp nhau.
Chu đại quan nhân vội vàng nói.
- Ngươi nàm mơ đi, không thể giống như bọn họ, nói vài lời khiến ta vui vẻ được sao.
Da Luật Đậu Cáp vênh mặt, trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng xấu hổ gãi gãi đầu, trong lòng tự nhủ, nếu chẳng may ngươi vui mừng quá mức, thì lão tử chính là đen đủi. Nơi này là địa bàn của ngươi, đến lúc đó lão tử có muốn cũng không chạy thoát được.
Da Luật Đậu Cáp khẽ mỉm cười, bắt đầu nói đến chính sự:
- Đại ca Thiên Giáng, trong vương đô không đồng ý lắm với điều kiện của ngươi. Vốn ta cùng với phụ thân đại nhân đều đem chuyện này thu xếp gần ổn thỏa rồi, chỉ không ngờ chiến sự xuất hiện biến hóa.
Nói đến đây, Da Luật Đậu Cáp thở dài một tiếng:
- Haizz, nếu cục diện thật sự thay đổi, chỉ sợ chuyến đi này của đại ca Thiên Giáng phí công rồi. Tuy nhiên mọi người yên tâm, Da Luật Đậu Cáp ta đã mang mọi người vào, liền có biện pháp đưa các ngươi ra khỏi vương đô. Phương diện an toàn, ta dám cam đoan với đại ca Thiên Giáng.
- Đại muội tử ngươi có thế lấy được chiến báo và binh lực với bản đồ không? Tốt nhất là lấy được bản đồ chiến lược.
Chu Thiên Giáng chăm chú hỏi.
Chu Nhị dựa vào huynh đệ ở Niêm Can Xử, chỉ lấy được ít tin tức thắng thua, đối với chiến sự cụ thể của tộc Ương Kim và Ô Tộc họ cũng không rõ ràng. Hơn nữa, ở thành Tạp Sắt tình hình phân phố binh sĩ phòng thủ đều là cơ mật, không phải người bình thường có thể lấy được.
- Không vấn đề, nếu ngươi muốn thì ta sẽ lập tức đi đại doanh lấy một phần. Da Luật Đậu Cáp nói.
- Vậy thì tốt quá, ngươi đi luôn đi. Ta cảm thấy tin thắng lợi có chút ngoài ý muốn, hình như cố tình lộ ra cho ta biết vậy. Chỉ có nắm trong tay tình báo cụ thể, mới có thể phân tích được nguyên nhân thắng lợi của trận đánh này.
Chu Thiên Giáng thúc giục nói.
Da Luật Đậu Cáp còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, đã bị Chu Thiên Giáng đuổi đi, tuy rằng trong lòng lão đại không vui, nhưng nàng biết đây là đại sự, liên quân tới vận mệnh bộ tộc Ương Kim.
Da Luật Đậu Cáp lấy ra lệnh bài, tiến thẳng tới đại doanh Thống soái mà đi. Với thân phận và địa vị của nàng, muốn lấy được những tin tình báo này không phải là khó. Toàn bộ đại quân Ương Kim đều dựa vào Da Luật Tát Khắc gia tộc nuôi sống, không ai dám ngăn cản vị cháu gái béo được Đại vương rất yêu thương này. Còn nữa, Da Luật Đậu Cáp cũng không phải là người dễ chọc, người bình thường đều không dám động thủ.
Chưa tới một canh giờ, Da Luật Đậu Cáp liền quay lại nơi của Chu Thiên Giáng. Trong đại sảnh, Chu Thiên Giáng đem tư liệu Da Luật Đậu Cáp lấy được đặt lên bàn. Lâm Phong, Chu Nhất, Chu Nhị, Hạ Thanh, Chu Tứ cùng Đại Ngưu đều cúi đầu nhìn chăm chú.
- Không đúng, ở đây có vấn đề.
Chu Thiên Giáng bỗng nhiên nói.
- Thiên Giáng, có vấn đề gì?
Lâm Phong nhướn mày, nhìn Chu Thiên Giáng vội hỏi.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người của Chu Thiên Giáng, Chu Thiên Giáng không nói gì, cầm vài cái chén trà, dựa theo bố cục hai bên trong bản đồ, đặt trên mặt đất.
Đặt xong hết, Chu Thiên Giáng đứng lên nói:
- Mọi người xem, hao tổn mà tình báo cung cấp, nói rằng Da Luật Bình liên tiếp đại thắng, giết quân đánh địch tơi bời, thu được chiến mã hơn ba nghìn, giết chết quân địch gần bốn trăm người. Mọi người nói xem trong này có gì sơ hở.
Chu Thiên Giáng nói xong, ánh mắt lướt qua mọi người.
Da Luật Đậu Cáp kỳ quái noi:
- Này, ta thấy rất bình thường, Da Luật Bình lá gan không nhỏ, nhưng gã cũng không dám bảo tin tình báo giả. Tình hình chiến sự và dán bố cáo không giống nhau, không thể giả dối dù là một chút. Nói cách khác, sẽ ảnh hưởng tới việc phán đoán toàn thế cục.
Da Luật Đậu Cáp nói xong, tất cả mọi người đều gật gật đầu. Tình hình chiến sự không thể có nửa điểm giả dối, nhất cử nhất động ở tiền phương, đều liên quan tới bố cục Thống soái ở hậu phương. Bất kể là Đại Phong, hay Thiên Thanh đều vậy, giả tạo tình hình chiến sự chính là tử tôi, không ai dám làm như vậy. Đương nhiên, cũng không phải không có ai không có can đảm đó, Chu đại quan nhân lúc tấn công kinh thành, mỗi ngày đều báo tin tức giả cho Thành Võ Hoàng. Tuy nhiên, khi Chu Thiên Giáng là thống soái quân sự tối cao, lần đó cũng chỉ là bất đắc dĩ. Da Luật Bình không thể giống với hắn, nếu dùng chiến báo giả để lừ gạt nước Thiên Thanh, vậy chẳng khác nào đem Ương Kim bộ tộc chôn vùi.
- Mọi người lầm rồi, ta không phải nói tình báo này là giả, chỉ nói nội dung chiến báo có vấn đề.
Chu Thiên Giáng cười lạnh nói.
Đại Ngưu gãi gãi đầu, gã nghe tới mức hồ đồ rồi. Nếu không phải làm giả, thì tại sao nội dung lại có vấn đề được.
Da Luật Đậu Cáp lắc lắc đầu:
- Đại ca Thiên Giáng, tuy rằng trên chiến báo giết không được nhiều địch, nếu nói ra có khi còn không bằng số người chúng ta giết ở Ô Tộc. Nhưng ở đây không giống, đại quân tác chiến trên quy mô lớn, bên chiến sẽ dốc toàn lực đi công kích chủ tướng của đối phương, khi đó sẽ để cho tàn binh tháo chạy được. Chiến tích không chỉ dựa vào việc giết nhiều hay ít địch.
- Ta nói này đại muội tử, ngươi vẫn chưa hiểu ý của ta. Nếu thu được hơn hai ngàn chiến mã, vì sao chỉ đánh chết có bốn trăm người? Hơn nữa từ việc đối phương vứt bỏ binh khí và ngựa chiến, lại còn không có tù binh. Vậy binh sĩ và ngựa chiến không cân xứng. Ta cũng là một tướng quân, đối với việc chiến đấu trên chiến trường hiểu rất rõ. Xuất hiện loại tình huống này, rõ ràng không phải hành vi bình thường. Căn cứ vào tình hình ở thành Tạp Sắt, Da Luật Bình đang bị bao vây, nên ở trong thủ thành. Vậy mà gã lại ra khỏi thành nghênh chiến phản công, nhìn thì dũng mãnh nhưng thật ra là hành vi lỗ mãng.
Nhìn Da Luật Đậu Cáp thân mình run rẩy bước xuống xe ngựa, Đại Ngưu cười ha hả nói:
- Đại nhân, còn phải nói, vài ngày không gặp ta rất nhớ nàng ấy.
- Tốt lắm, nếu vậy khi quay về bản đại nhân sẽ thay các ngươi làm chủ, đem Da Luật muội muội gả cho lão Ngưu ngươi. Nhìn dáng người nàng ta, nhất định có thể sinh cho ngươi bảy tám đứa con.
Chu Thiên Giáng xéo mắt nói.
- Ta không cần, lấy về rồi ta gánh không nổi.
- Đồ liệt não, không biết tốt xấu. Ở Thiên Thanh, địa vị của muội tử Da Luật được coi như tương đương với khuê nữ Vương gia. Nếu tiểu tử ngươi có thể lấy được nàng, đối với lão Ngưu gia mà nói, tuyệt đối là ‘rạng rỡ tổ tông’.
Chu đại quan nhân bĩu môi nói.
- Ách, vậy hay là đại nhân ngài làm rạng rỡ tổ tông đi, dù sao ta cảm thấy địa vị hai người khá xứng.
Đại Ngưu không phục ngạnh cổ nói.
- Cút, đồ liệt não càng ngày càng không biết lớn nhỏ. Hạ Thanh, buổi tối bỏ đói tên tiểu tử này.
Chu Thiên Giáng nói xong đảo cặp mắt trắng dã, cất bước hướng về phía Da Luật Đậu Cáp đi tới.
Vài ngày không gặp, Da Luật Đậu Cáp vừa nhì thấy Chu Thiên Giáng, liền nhiệt tình ôm một cái. Bị vùi trong một đống thịt, Chu đại quan nhân suýt nữa bị ép chết.
Đại Ngưu hừ lạnh một tiếng, vui sướng khi có người gặp họa. Nhìn về phía Chu Nhất:
- Nhìn thấy chưa? Đó chính là chứng cớ, trở lại kinh thành ra phải đi tìm Quách Dĩnh và Ngọc cách cách cáo trạng.
Chu Nhất cười cười nhìn Hạ Thanh nói:
- Hạ Thanh đại ca, chúng ta xâm nhập hang hổ, ta cảm thấy trước mắt cứ để đại nhân thi triển một chút mỹ nam kế, đối với chúng ta mới có lợi.
Hạ Thanh ha hả cười:
- Cũng được, vậy lát nữa chúng ta làm vị mập kia vui vẻ một chút.
- Phải làm như thế nào, ta cũng muốn tham gia.
Đại Ngưu hưng phấn nói.
Ba kẻ này đi theo Chu Thiên Giáng một thời gian dài, cũng học được bản lĩnh treo ghẹo người khác. Ba người nhỏ giọng nói vài câu, cất bước hướng phía Da Luật Đậu Cáp đi đến. Mọi người nghênh đón đưa đại tiểu thư Da Luật tới đại đường, đám người Chu Nhất Hạ Thanh tiến lên khách khí nói với Da Luật Đậu Cáp:
- Tiểu thư Da Luật mấy ngày nay ngài không tới, đại nhân nhà ta luôn nhắc tới ngài.
- Đúng vậy, đến cơm nước đều chẳng màng.
Chu Nhất Hạ Thanh trêu chọc xong, Đại Ngưu liền vội vã nói xen vào một câu:
- Đến nằm mơ cũng gọi tên ngài, khiến ta ngại cũng không dám nghe.
Chu Thiên Giáng há hốc miệng, trong lòng nghĩ hôm nay mọi người làm sao vậy, chả lẽ muốn khởi nghĩa sao. Đại Ngưu đầu óc có vấn đề, nói ra lời này còn hiểu được, thế nào mà cả Chu Nhất Hạ Thanh cũng ngớ ngẩn theo. Phải biết không thể đùa kiểu đó được, ở Đại Phong nói vậy có thể khiến nữ tử xấu hổ thắt cổ tự vẫn. Nước Thiên Thanh càng không lường trước được, đại muội tử Da Luật này sẽ tưởng thật thì sao. Ngộ ngỡ nàng cho là thật, Chu đại quan nhân có thể xui xẻo tận mạng.
Da Luật Đậu Cáp ẩn tình nhìn Chu Thiên Giáng, ánh mắt đưa tình nhìn sang:
- Đáng ghét, ai cho ngươi gọi loạn tên người ta.
Chu đại quan nhân da gà nổi lên rơi đầy đất:
- Đợi chút, các ngươi vừa nói gì? Có phải ăn no rỗi việc đến mức hồ đồ rồi không, mê sảng nói linh tinh.
Không đợi đám người Chu Nhất mở miệng, Dạ Luật Đậu Cáp ha hả cười:
- Được rồi, ra biết là bọn họ muốn ta vui vẻ. Bản tiểu thư trong lòng hiểu, bản tiểu thư không lọt được vào mắt Chu đại nhân của các ngươi.
- Đại muội tử, tư tưởng lớn gặp nhau.
Chu đại quan nhân vội vàng nói.
- Ngươi nàm mơ đi, không thể giống như bọn họ, nói vài lời khiến ta vui vẻ được sao.
Da Luật Đậu Cáp vênh mặt, trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng xấu hổ gãi gãi đầu, trong lòng tự nhủ, nếu chẳng may ngươi vui mừng quá mức, thì lão tử chính là đen đủi. Nơi này là địa bàn của ngươi, đến lúc đó lão tử có muốn cũng không chạy thoát được.
Da Luật Đậu Cáp khẽ mỉm cười, bắt đầu nói đến chính sự:
- Đại ca Thiên Giáng, trong vương đô không đồng ý lắm với điều kiện của ngươi. Vốn ta cùng với phụ thân đại nhân đều đem chuyện này thu xếp gần ổn thỏa rồi, chỉ không ngờ chiến sự xuất hiện biến hóa.
Nói đến đây, Da Luật Đậu Cáp thở dài một tiếng:
- Haizz, nếu cục diện thật sự thay đổi, chỉ sợ chuyến đi này của đại ca Thiên Giáng phí công rồi. Tuy nhiên mọi người yên tâm, Da Luật Đậu Cáp ta đã mang mọi người vào, liền có biện pháp đưa các ngươi ra khỏi vương đô. Phương diện an toàn, ta dám cam đoan với đại ca Thiên Giáng.
- Đại muội tử ngươi có thế lấy được chiến báo và binh lực với bản đồ không? Tốt nhất là lấy được bản đồ chiến lược.
Chu Thiên Giáng chăm chú hỏi.
Chu Nhị dựa vào huynh đệ ở Niêm Can Xử, chỉ lấy được ít tin tức thắng thua, đối với chiến sự cụ thể của tộc Ương Kim và Ô Tộc họ cũng không rõ ràng. Hơn nữa, ở thành Tạp Sắt tình hình phân phố binh sĩ phòng thủ đều là cơ mật, không phải người bình thường có thể lấy được.
- Không vấn đề, nếu ngươi muốn thì ta sẽ lập tức đi đại doanh lấy một phần. Da Luật Đậu Cáp nói.
- Vậy thì tốt quá, ngươi đi luôn đi. Ta cảm thấy tin thắng lợi có chút ngoài ý muốn, hình như cố tình lộ ra cho ta biết vậy. Chỉ có nắm trong tay tình báo cụ thể, mới có thể phân tích được nguyên nhân thắng lợi của trận đánh này.
Chu Thiên Giáng thúc giục nói.
Da Luật Đậu Cáp còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, đã bị Chu Thiên Giáng đuổi đi, tuy rằng trong lòng lão đại không vui, nhưng nàng biết đây là đại sự, liên quân tới vận mệnh bộ tộc Ương Kim.
Da Luật Đậu Cáp lấy ra lệnh bài, tiến thẳng tới đại doanh Thống soái mà đi. Với thân phận và địa vị của nàng, muốn lấy được những tin tình báo này không phải là khó. Toàn bộ đại quân Ương Kim đều dựa vào Da Luật Tát Khắc gia tộc nuôi sống, không ai dám ngăn cản vị cháu gái béo được Đại vương rất yêu thương này. Còn nữa, Da Luật Đậu Cáp cũng không phải là người dễ chọc, người bình thường đều không dám động thủ.
Chưa tới một canh giờ, Da Luật Đậu Cáp liền quay lại nơi của Chu Thiên Giáng. Trong đại sảnh, Chu Thiên Giáng đem tư liệu Da Luật Đậu Cáp lấy được đặt lên bàn. Lâm Phong, Chu Nhất, Chu Nhị, Hạ Thanh, Chu Tứ cùng Đại Ngưu đều cúi đầu nhìn chăm chú.
- Không đúng, ở đây có vấn đề.
Chu Thiên Giáng bỗng nhiên nói.
- Thiên Giáng, có vấn đề gì?
Lâm Phong nhướn mày, nhìn Chu Thiên Giáng vội hỏi.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người của Chu Thiên Giáng, Chu Thiên Giáng không nói gì, cầm vài cái chén trà, dựa theo bố cục hai bên trong bản đồ, đặt trên mặt đất.
Đặt xong hết, Chu Thiên Giáng đứng lên nói:
- Mọi người xem, hao tổn mà tình báo cung cấp, nói rằng Da Luật Bình liên tiếp đại thắng, giết quân đánh địch tơi bời, thu được chiến mã hơn ba nghìn, giết chết quân địch gần bốn trăm người. Mọi người nói xem trong này có gì sơ hở.
Chu Thiên Giáng nói xong, ánh mắt lướt qua mọi người.
Da Luật Đậu Cáp kỳ quái noi:
- Này, ta thấy rất bình thường, Da Luật Bình lá gan không nhỏ, nhưng gã cũng không dám bảo tin tình báo giả. Tình hình chiến sự và dán bố cáo không giống nhau, không thể giả dối dù là một chút. Nói cách khác, sẽ ảnh hưởng tới việc phán đoán toàn thế cục.
Da Luật Đậu Cáp nói xong, tất cả mọi người đều gật gật đầu. Tình hình chiến sự không thể có nửa điểm giả dối, nhất cử nhất động ở tiền phương, đều liên quan tới bố cục Thống soái ở hậu phương. Bất kể là Đại Phong, hay Thiên Thanh đều vậy, giả tạo tình hình chiến sự chính là tử tôi, không ai dám làm như vậy. Đương nhiên, cũng không phải không có ai không có can đảm đó, Chu đại quan nhân lúc tấn công kinh thành, mỗi ngày đều báo tin tức giả cho Thành Võ Hoàng. Tuy nhiên, khi Chu Thiên Giáng là thống soái quân sự tối cao, lần đó cũng chỉ là bất đắc dĩ. Da Luật Bình không thể giống với hắn, nếu dùng chiến báo giả để lừ gạt nước Thiên Thanh, vậy chẳng khác nào đem Ương Kim bộ tộc chôn vùi.
- Mọi người lầm rồi, ta không phải nói tình báo này là giả, chỉ nói nội dung chiến báo có vấn đề.
Chu Thiên Giáng cười lạnh nói.
Đại Ngưu gãi gãi đầu, gã nghe tới mức hồ đồ rồi. Nếu không phải làm giả, thì tại sao nội dung lại có vấn đề được.
Da Luật Đậu Cáp lắc lắc đầu:
- Đại ca Thiên Giáng, tuy rằng trên chiến báo giết không được nhiều địch, nếu nói ra có khi còn không bằng số người chúng ta giết ở Ô Tộc. Nhưng ở đây không giống, đại quân tác chiến trên quy mô lớn, bên chiến sẽ dốc toàn lực đi công kích chủ tướng của đối phương, khi đó sẽ để cho tàn binh tháo chạy được. Chiến tích không chỉ dựa vào việc giết nhiều hay ít địch.
- Ta nói này đại muội tử, ngươi vẫn chưa hiểu ý của ta. Nếu thu được hơn hai ngàn chiến mã, vì sao chỉ đánh chết có bốn trăm người? Hơn nữa từ việc đối phương vứt bỏ binh khí và ngựa chiến, lại còn không có tù binh. Vậy binh sĩ và ngựa chiến không cân xứng. Ta cũng là một tướng quân, đối với việc chiến đấu trên chiến trường hiểu rất rõ. Xuất hiện loại tình huống này, rõ ràng không phải hành vi bình thường. Căn cứ vào tình hình ở thành Tạp Sắt, Da Luật Bình đang bị bao vây, nên ở trong thủ thành. Vậy mà gã lại ra khỏi thành nghênh chiến phản công, nhìn thì dũng mãnh nhưng thật ra là hành vi lỗ mãng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook