Thiên Đường Quá Xa, Nhân Gian Thì Quá Gần
-
Chương 47
Trần Mặc cẩn thận gấp lá thư lại, mặc áo khoác chuẩn bị đi, anh đứng trên trạm gác gọi điện thoại cho Thành Huy, nói bây giờ anh phải đi ra ngoài, không biết khi nào mới về, Thành Huy không nhịn được chế giễu anh một câu, đi lo chuyện kết hôn hả?! Trần Mặc cười khổ nói, đúng vậy!
Về quê lâu như vậy rồi, bây giờ Trần Mặc mới phát hiện ra anh chưa bao giờ đến chỗ làm việc của Vi Nhược Kỳ, giống như đó là khu vực cấm, trong tiềm thức của anh luôn dặn mình phải tránh xa nơi ấy. Chỗ đó có tất cả đặc thù của cơ quan chính phủ, lười biếng, nhìn thì có vẻ như đang rất bận, nhưng sắc mặt lại đờ đẫn. Trần Mặc chặn một cô gái trẻ thoạt nhìn giống như nhân viên lại, anh nói anh muốn gặp trưởng phòng Vi, cô nhân viên chỉ một cái ghế trong góc phòng rồi nói: anh đợi một lát, trưởng phòng bây giờ đang bận. Trần Mặc cũng không muốn gặp mẹ ngay, thậm chí, ở đâu đó trong trái tim anh, anh còn hy vọng có thể trì hoãn thêm một, hai ngày nữa.
Nửa tiếng sau, Trần Mặc thấy cửa phòng làm việc mở ra, một người đàn ông hơi mập, quần áo chỉnh tề đi giật lùi ra khỏi phòng, vừa quay người, sắc mặt anh ta đã biến thành kiêu căng, hống hách. Trần Mặc nhớ cha anh đã từng nói với anh, chức vụ hiện tại của mẹ anh mặc dù cũng không quá cao, nhưng rất có địa vị ở đây, cho tới bây giờ, chỉ có người khác phải cầu xin mẹ anh chứ bà tuyệt đối không bao giờ phải cầu xin người khác. Trần Mặc cười khổ, công việc này rất phù hợp với tính cách của Vi Nhược Kỳ.
Cô thư ký bước vào phòng hỏi trước một tiếng, sau đó ra ngoài nói với Trần Mặc, anh có thể đi vào, nhưng cũng đừng nói quá lâu, một giờ sau trưởng phòng còn có một cuộc hẹn khác.
Một giờ! Trần Mặc nghĩ, vậy là đủ rồi.
Vi Nhược Kỳ ngẩng mặt lên nhìn thấy Trần Mặc thì khẽ sửng sốt, vội cầm cái ly lên rót nước để che giấu sự kinh ngạc của bà. Trần Mặc buông lỏng hai tay đứng trước bàn làm việc, những câu mở đầu anh đã cẩn thận suy nghĩ trước đó giờ như đám mây bay lơ lửng trong đầu anh, Trần Mặc bình thản nói: “Hai ngày trước, con và Miêu Uyển đã kết hôn rồi!”
Vi Nhược Kỳ nhìn chằm chằm vào anh, trên mặt đều là không thể tin được: “Con nói lại lần nữa xem.”
“Chúng con đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi, từ góc độ pháp luật mà nói….”
Vi Nhược Kỳ tức giận, tiện tay cầm cái ly ném về phía Trần Mặc, Trần Mặc cũng không tránh, ly sứ thô cứng nặng nề va vào trán anh rồi rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, tuy rằng vết bầm hơi mờ và cũng không chảy máu, nhưng nếu ai nhìn thấy cảnh đó cũng sẽ phải rùng mình.
“Tại sao không tránh?” Vi Nhược Kỳ giật mình, bà cũng chỉ là nhất thời tức giận nên mới hành động như vậy, bà biết con trai của bà thân thủ bất phàm, bà không thể ngờ anh lại không tránh, thật sự thì bà cũng không muốn đánh anh.
“Vì mẹ muốn đánh con chứ sao!” Trần Mặc xoa trán: “Con không sao, chúng ta nói chuyện tiếp được chứ mẹ?”
Vi Nhược Kỳ từ từ ngồi xuống, hai tay đặt trên bàn:
“Được, giải thích đi, con làm như vậy là có ý gì?”
“Mẹ…” Trần Mặc ngồi xuống trước mặt Vi Nhược Kỳ, nhưng anh không nhìn thẳng vào mắt bà: “Con biết con làm vậy là không đúng!”
Vi Nhược Kỳ sửng sốt, cười lạnh: “Mẹ còn tưởng con không biết đấy chứ!”
“Nhưng nếu không làm như thế, mẹ sẽ đồng ý sao?.” Trần Mặc vặn các ngón tay của mình, anh không ngờ động tác nhỏ này lại bán đứng tâm trạng đang căng thẳng của anh: “Nhưng mà con không thể đợi được nữa, nếu mẹ cứ kiên trì như vậy thì Miêu Miêu, cô ấy…… Thật ra thì, con trai của mẹ không phải là người duy nhất, không phải ai cũng nghĩ không phải là con thì không được….”
“Cái gì, con nói cô ta còn có…..A, thật không biết con đang nghĩ gì….” Vi Nhược Kỳ tức giân đến mức bật cười.
“Ở cùng cô ấy, con cảm thấy rất thoải mái, mẹ muốn con đi xem mắt con cũng đã đi rồi, thật sự mà nói, con chẳng có cảm giác gì với những người đó, cả đời này con chỉ muốn cưới một mình Miêu Miêu, nhưng mẹ lại không đồng ý.” Trần Mặc nhìn thẳng vào mắt Vi Nhược Kỳ nói: “Mẹ hi vọng con có thể sống tốt đúng không? Chỉ có ở bên cạnh cô ấy, con mới thấy hạnh phúc!”
Vi Nhược Kỳ không nói gì, hai bàn tay từ từ nắm lại thành quyền, đây không phải là thói quen nói chuyện giữa hai người bọn họ, điều này khiến bà cảm thấy khó xử.
“Con lớn rồi, con biết con muốn cái gì, con không biết phải làm sao để mẹ đồng ý chuyện này, chỉ là, con thích Miêu Uyển, con chỉ muốn cô ấy làm vợ của con, con biết cô ấy không giống với mẫu con dâu lý tưởng trong mắt mẹ, nhưng mà……. Mẹ coi như, mẹ coi như tác thành cho con một lần này, có được hay không?
Đáng lẽ ra, để làm cho mẹ anh động lòng thì khi nói đến chỗ này Trần Mặc phải khóc, nhưng anh lại không muốn làm thế, cứ cố gắng nhìn thẳng vào mắt của mẹ anh khiến mắt anh vô cùng khó chịu. Anh đang cầu xin mẹ anh nhượng bộ, bao nhiêu năm qua, rất ít khi xảy ra tình huống này trong cuộc sống của anh, và đối với mẹ anh thì chưa bao giờ có tiền lệ này. Hai người họ không bao giờ thử nói rõ với nhau, không bao giờ thẳng thắn nói ra những suy nghĩ trong lòng của mình, hai người họ luôn luôn lấy cứng chọi cứng, nhưng mà họ, ai cũng mong đợi đối phương sẽ hiểu cho mình mà nhượng bộ trước.
Giờ khắc này, Trần Mặc cảm thấy mình thất bại thảm hại, giống như cuộc chiến giữa anh và mẹ anh xảy ra nhiều năm trước, kết quả …………là anh thua.
Bây giờ có thể làm gì đây? Bây giờ anh không còn một thân một mình như trước nữa, nhưng anh cũng không muốn kéo cô vào cuộc chiến giữa hai mẹ con anh!
“Con muốn mẹ phải làm sao?” Vi Nhược Kỳ buồn bực hỏi, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn.
“Mẹ sẽ đến uống rượu mừng chứ?” Trần Mặc hỏi.
“Để xem xem, nếu rảnh rỗi………..”
Vi Nhược Kỳ đứng dậy, bà muốn nói tiễn khách, nhưng lại chợt nhớ ra, người vừa ngồi trước mặt bà trong căn phòng này là con trai duy nhất của bà, không phải là khách, mà là người một nhà. Thế nhưng Trần Mặc lại cười, trong nụ cười có một chút mệt mỏi, anh ngồi trên ghế bành, bỗng nhiên lại thấy mệt chết đi được, vì thế anh ngồi hơi cong lưng, khẽ ngẩng đầu lên, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ của anh, góc độ này, khoảng cách này, cảm giác này, thật giống như khi anh còn bé.
Một cái liếc mắt mà như cả vạn năm, ai cũng cảm thấy thật mệt mỏi. Chợt, Trần Mặc kích động đứng lên ôm chầm lấy mẹ của anh, anh cũng chẳng quan tâm giữa hai người còn có một cái bàn lớn, lại giật mình khi phát hiện được, hóa ra, bờ vai này lại mỏng manh như vậy!
“Con sẽ sống tốt, sẽ sống thật tốt!” Trần Mặc vội vàng nói bên tai bà: “Con và mẹ, rồi cũng sẽ tốt thôi!”
Vi Nhược Kỳ khẽ chớp mắt, đẩy anh ra: “Biết!”
“Con sẽ thông báo cho mẹ biết trước, con chờ mẹ có thời gian rảnh.” Trần Mặc nói.
Vi Nhược Kỳ nói: “Biết!”
Thua thì thua đi, trong nháy mắt khi Trần Mặc đóng cửa phòng, anh đã nghĩ như vậy.
Dù sao, cũng không phải kẻ thù!
Miêu Uyển đang nấu sữa sô cô la, có thể nói sô cô la là một trong những thực phẩm huyền diệu nhất thế giới này, nó đến từ mảnh đất nhiệt đới, đã từng được những người quý tộc châu Âu rất ưa thích, là thức ăn của các vị thần. Nó có rất nhiều tính chất thần kỳ mà người ta không thể hiểu được, ví dụ như không ai biết tại sao, khi làm tan chảy sô cô la, sau đó để nguội, rồi thay đổi một số thuộc tính của nó lại khiến bề mặt của sô cô la trở nên mịn màng hơn, sáng bóng hơn.
Có thể có một cái gì đó đã biến đổi, giống như khi chúng ta nhào bột mì, protein trong bột mì vỡ liên kết, rồi phản ứng với cac-bon-đi-ô-xít, khiến cho bột mì từ cứng nhắc dần dần trở nên mềm mịn hơn.
Khi nhào bột lực phải đều, chú ý trước sau, bỏ vào một chút yêu thương, và cả một chút kiên nhẫn nữa.
Trần Mặc đứng ở cửa phòng bếp nghe Miêu Uyển dạy Tiểu Như, Miêu Uyển luôn dịu dàng chỉ bảo người khác khiến người ta yêu mến, Trần Mặc nghe rất say sưa.
Tiêu Như đứng bên cạnh ho khan một tiếng, chỉ ra ngoài cửa, Miêu Uyển mờ mịt quay đầu lại, cô sững sờ vài giây khi nhìn thấy Trần Mặc, tháo khẩu trang xuống hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì?” Trần Mặc xông vào khoác tay cô, Miêu Uyển không hiểu mình đã ra ngoài bằng cách nào.
Trần Mặc kéo cô qua một bên nói: “Mẹ anh không phản đối nữa rồi!”
“À”
“Mẹ anh nói, sẽ tới hôn lễ uống rượu mừng.”
“Thật hả? Nhanh như vậy sao?” Miêu Uyển vui đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Trần Mặc vội vàng ôm cô nói: “Không, không, em hãy nghe anh nói, mặc dù mẹ anh đã không phản đối, nhưng thái độ của bà ấy, có thể sẽ không tốt ngay được. Sẽ không thân thiết như những người mẹ khác, nhưng bà ấy sẽ không gây khó dễ cho em nữa.”
“À..Là vậy sao?...Không sao….” Miêu Uyển vui vẻ xoa xoa tay: “Dù sao chúng ta cũng không ở cùng bà ấy đúng không?”
Trần Mặc bị sự khoan dung của Miêu Uyển làm cho ngây người, Miêu Uyển nhất thời cảnh giác hỏi lại: “Chúng ta sẽ không cần phải ở chung với mẹ của anh chứ?”
Trần Mặc lập tức lắc đầu: “Không, dĩ nhiên là không!”
Miêu Uyển thở phào nhẹ nhõm, nhảy lên ôm cổ Trần Mặc: “Vậy thì tốt quá, Trần Mặc, anh rất tài giỏi”
Tất cả khách hàng trong quán đều quay đầu lại nhìn hai người, Miêu Uyển vui mừng giơ tay: “Các đồng chí, tôi muốn kết hôn!”
Trần Mặc nhất thời cảm thấy………..ừ, có một chút……….
Trần Mặc vẫn cảm thấy có lỗi với Miêu Uyển, từ sau khi anh cầu hôn với cô, càng về sau anh càng thấy có lỗi với cô, nhưng Miêu Uyển lại không để ý, giống như cô chưa từng oán trách anh, từ khi hai người mới bắt đầu cũng vậy. Chưa bao giờ cô khiến anh rơi vào tình cảnh lúng túng, cũng chưa bao giờ nghi ngờ anh, khi cô sợ hãi nhất cô lại hỏi, mẹ anh có đánh anh hay không?
Đã có lúc anh nghĩ, cô gái này có thể đối với anh vô cùng tốt, hoàn toàn không so đó, tính toán, anh muốn gì được đó, nhưng mà, đối với cuộc sống hạnh phúc cô tự nhiên lại có mấy yêu cầu, nếu như anh không làm cho cô vui vẻ, cô nhất định sẽ vừa khóc vừa rời bỏ anh, cho nên, anh nhất định phải giữ cô thật chặt, không để cho cô phải thất vọng về anh.
Trần Mặc quả thực là người đàn ông rất tốt, nam tử hán đại trượng phu, anh sợ sẽ phụ cô, sợ sẽ phải nói lời xin lỗi với cô.
Vì vậy, Miêu Uyển không bận tâm đến chuyện này, nhưng Trần Mặc lại cảm thấy như anh thiếu cô một số tiền rất lớn mà anh chưa trả được, lãi mẹ đẻ lãi con. Trần Mặc cảm thấy căm ghét chính mình, anh đã chiếm quá nhiều tiện nghi của cô. Kể từ khi mẹ anh không can thiệp vào chuyện hôn sự của anh, cuộc sống của hai người từ từ ổn định, vợ chồng mới cưới, Trần Mặc cảm thấy anh bị chìm trong mật ngọt đến đau răng rồi, cuộc sống này, quả thật rất cần cao lộ khiết nha!
Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì phải trả, Trần Mặc nghĩ, cho dù Miêu Uyển không muốn tính toán với anh, anh cũng phải tự mình trả món nợ này, nam tử hán đại trược phu lại đi chiếm tiện nghi của một cô gái! Vậy còn coi ra cái gì? Rất mất mặt đi!
Đúng thế! Rất mất mặt! Đồng chí Lục Trăn bức xúc.
Mặc dù Lục Trăn không đáng tin cậy, nhưng lại là người anh tin tưởng, cậu ấy sẽ không can thiệp quá sâu vào những chuyện không liên quan tới mình, cho nên Trần Mặc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn chỉ có thể nhờ Trung tá Lục Trăn giúp đỡ. Lục Trăn nói linh tinh đủ thứ bát quái hết nửa ngày, lại trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói, Trần Mặc, mình cảm thấy cậu nên cầu hôn Miêu Uyển một lần nữa. Trần Mặc kinh ngạc, như vậy cũng được sao? Trung tá Lục Trăn cười hắc hắc, nói, cậu không hiểu gì cả, một lần cầu hôn ấn tượng sẽ khiến người ta nhớ cả cuộc đời, sẽ khắc sâu vào trái tim người đó, tuyệt đối hữu dụng hơn những thứ bình thường kia của cậu.
Trần Mặc bị dao động, tò mò hỏi năm đó cậu cầu hôn như thế nào? Lục Trăn khinh miệt nói, đẳng cấp của cậu kém xa với mình, chiêu đó của mình cậu không học được.
Trần Mặc âm thầm lặng lẽ mắng một câu, mẹ kiếp!
Giọng Lục Trăn vô cùng hào hứng, bừng bừng khí thế, nói, chuyện này để mình lo, ngày mai cậu mở hộp thư, mình gửi kịch bản gốc cho cậu. Vì vậy, hôm sau Trần Mặc nhận được kịch bản của Lục Trăn, anh vừa xem vừa ăm thầm nguyền rủa ai đó, xem xong liền hộc máu.
Lục Trăn vui vẻ gọi điện thoại tới hỏi cậu nhận được chưa? Trần Mặc âm trầm, cậu đang trêu chọc mình đấy à? Lục Trăn nói, cậu không biết cái gì gọi là lãng mạn sao? Lãng mạn, lãng mạn đó! Lãng mạn chính là sẵn sàng vì người kia đi làm những chuyện người bình thường không bao giờ làm! Mình đang giúp cậu, cậu còn nói mình trêu chọc cậu, mình nói cho cậu biết, những cái cậu nói chẳng có chút gì lãng mạn hết, nếu cậu thấy mình trêu chọc cậu, vậy cứ làm như cách của cậu là được rồi!
Trần Mặc im lặng nửa ngày, vỗ bàn: Được, chết thì chết!
Ở bên kia, Lục Trăn hả hê vỗ tay, nói: Được! Vậy mới là đàn ông chứ, người anh em, mình ủng hộ cậu!
(P/S: Ha Ha, Vậy là Đồng chí Trần Mặc sẽ làm chuyện người bình thường ko bao giờ làm à )
Về quê lâu như vậy rồi, bây giờ Trần Mặc mới phát hiện ra anh chưa bao giờ đến chỗ làm việc của Vi Nhược Kỳ, giống như đó là khu vực cấm, trong tiềm thức của anh luôn dặn mình phải tránh xa nơi ấy. Chỗ đó có tất cả đặc thù của cơ quan chính phủ, lười biếng, nhìn thì có vẻ như đang rất bận, nhưng sắc mặt lại đờ đẫn. Trần Mặc chặn một cô gái trẻ thoạt nhìn giống như nhân viên lại, anh nói anh muốn gặp trưởng phòng Vi, cô nhân viên chỉ một cái ghế trong góc phòng rồi nói: anh đợi một lát, trưởng phòng bây giờ đang bận. Trần Mặc cũng không muốn gặp mẹ ngay, thậm chí, ở đâu đó trong trái tim anh, anh còn hy vọng có thể trì hoãn thêm một, hai ngày nữa.
Nửa tiếng sau, Trần Mặc thấy cửa phòng làm việc mở ra, một người đàn ông hơi mập, quần áo chỉnh tề đi giật lùi ra khỏi phòng, vừa quay người, sắc mặt anh ta đã biến thành kiêu căng, hống hách. Trần Mặc nhớ cha anh đã từng nói với anh, chức vụ hiện tại của mẹ anh mặc dù cũng không quá cao, nhưng rất có địa vị ở đây, cho tới bây giờ, chỉ có người khác phải cầu xin mẹ anh chứ bà tuyệt đối không bao giờ phải cầu xin người khác. Trần Mặc cười khổ, công việc này rất phù hợp với tính cách của Vi Nhược Kỳ.
Cô thư ký bước vào phòng hỏi trước một tiếng, sau đó ra ngoài nói với Trần Mặc, anh có thể đi vào, nhưng cũng đừng nói quá lâu, một giờ sau trưởng phòng còn có một cuộc hẹn khác.
Một giờ! Trần Mặc nghĩ, vậy là đủ rồi.
Vi Nhược Kỳ ngẩng mặt lên nhìn thấy Trần Mặc thì khẽ sửng sốt, vội cầm cái ly lên rót nước để che giấu sự kinh ngạc của bà. Trần Mặc buông lỏng hai tay đứng trước bàn làm việc, những câu mở đầu anh đã cẩn thận suy nghĩ trước đó giờ như đám mây bay lơ lửng trong đầu anh, Trần Mặc bình thản nói: “Hai ngày trước, con và Miêu Uyển đã kết hôn rồi!”
Vi Nhược Kỳ nhìn chằm chằm vào anh, trên mặt đều là không thể tin được: “Con nói lại lần nữa xem.”
“Chúng con đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi, từ góc độ pháp luật mà nói….”
Vi Nhược Kỳ tức giận, tiện tay cầm cái ly ném về phía Trần Mặc, Trần Mặc cũng không tránh, ly sứ thô cứng nặng nề va vào trán anh rồi rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, tuy rằng vết bầm hơi mờ và cũng không chảy máu, nhưng nếu ai nhìn thấy cảnh đó cũng sẽ phải rùng mình.
“Tại sao không tránh?” Vi Nhược Kỳ giật mình, bà cũng chỉ là nhất thời tức giận nên mới hành động như vậy, bà biết con trai của bà thân thủ bất phàm, bà không thể ngờ anh lại không tránh, thật sự thì bà cũng không muốn đánh anh.
“Vì mẹ muốn đánh con chứ sao!” Trần Mặc xoa trán: “Con không sao, chúng ta nói chuyện tiếp được chứ mẹ?”
Vi Nhược Kỳ từ từ ngồi xuống, hai tay đặt trên bàn:
“Được, giải thích đi, con làm như vậy là có ý gì?”
“Mẹ…” Trần Mặc ngồi xuống trước mặt Vi Nhược Kỳ, nhưng anh không nhìn thẳng vào mắt bà: “Con biết con làm vậy là không đúng!”
Vi Nhược Kỳ sửng sốt, cười lạnh: “Mẹ còn tưởng con không biết đấy chứ!”
“Nhưng nếu không làm như thế, mẹ sẽ đồng ý sao?.” Trần Mặc vặn các ngón tay của mình, anh không ngờ động tác nhỏ này lại bán đứng tâm trạng đang căng thẳng của anh: “Nhưng mà con không thể đợi được nữa, nếu mẹ cứ kiên trì như vậy thì Miêu Miêu, cô ấy…… Thật ra thì, con trai của mẹ không phải là người duy nhất, không phải ai cũng nghĩ không phải là con thì không được….”
“Cái gì, con nói cô ta còn có…..A, thật không biết con đang nghĩ gì….” Vi Nhược Kỳ tức giân đến mức bật cười.
“Ở cùng cô ấy, con cảm thấy rất thoải mái, mẹ muốn con đi xem mắt con cũng đã đi rồi, thật sự mà nói, con chẳng có cảm giác gì với những người đó, cả đời này con chỉ muốn cưới một mình Miêu Miêu, nhưng mẹ lại không đồng ý.” Trần Mặc nhìn thẳng vào mắt Vi Nhược Kỳ nói: “Mẹ hi vọng con có thể sống tốt đúng không? Chỉ có ở bên cạnh cô ấy, con mới thấy hạnh phúc!”
Vi Nhược Kỳ không nói gì, hai bàn tay từ từ nắm lại thành quyền, đây không phải là thói quen nói chuyện giữa hai người bọn họ, điều này khiến bà cảm thấy khó xử.
“Con lớn rồi, con biết con muốn cái gì, con không biết phải làm sao để mẹ đồng ý chuyện này, chỉ là, con thích Miêu Uyển, con chỉ muốn cô ấy làm vợ của con, con biết cô ấy không giống với mẫu con dâu lý tưởng trong mắt mẹ, nhưng mà……. Mẹ coi như, mẹ coi như tác thành cho con một lần này, có được hay không?
Đáng lẽ ra, để làm cho mẹ anh động lòng thì khi nói đến chỗ này Trần Mặc phải khóc, nhưng anh lại không muốn làm thế, cứ cố gắng nhìn thẳng vào mắt của mẹ anh khiến mắt anh vô cùng khó chịu. Anh đang cầu xin mẹ anh nhượng bộ, bao nhiêu năm qua, rất ít khi xảy ra tình huống này trong cuộc sống của anh, và đối với mẹ anh thì chưa bao giờ có tiền lệ này. Hai người họ không bao giờ thử nói rõ với nhau, không bao giờ thẳng thắn nói ra những suy nghĩ trong lòng của mình, hai người họ luôn luôn lấy cứng chọi cứng, nhưng mà họ, ai cũng mong đợi đối phương sẽ hiểu cho mình mà nhượng bộ trước.
Giờ khắc này, Trần Mặc cảm thấy mình thất bại thảm hại, giống như cuộc chiến giữa anh và mẹ anh xảy ra nhiều năm trước, kết quả …………là anh thua.
Bây giờ có thể làm gì đây? Bây giờ anh không còn một thân một mình như trước nữa, nhưng anh cũng không muốn kéo cô vào cuộc chiến giữa hai mẹ con anh!
“Con muốn mẹ phải làm sao?” Vi Nhược Kỳ buồn bực hỏi, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn.
“Mẹ sẽ đến uống rượu mừng chứ?” Trần Mặc hỏi.
“Để xem xem, nếu rảnh rỗi………..”
Vi Nhược Kỳ đứng dậy, bà muốn nói tiễn khách, nhưng lại chợt nhớ ra, người vừa ngồi trước mặt bà trong căn phòng này là con trai duy nhất của bà, không phải là khách, mà là người một nhà. Thế nhưng Trần Mặc lại cười, trong nụ cười có một chút mệt mỏi, anh ngồi trên ghế bành, bỗng nhiên lại thấy mệt chết đi được, vì thế anh ngồi hơi cong lưng, khẽ ngẩng đầu lên, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ của anh, góc độ này, khoảng cách này, cảm giác này, thật giống như khi anh còn bé.
Một cái liếc mắt mà như cả vạn năm, ai cũng cảm thấy thật mệt mỏi. Chợt, Trần Mặc kích động đứng lên ôm chầm lấy mẹ của anh, anh cũng chẳng quan tâm giữa hai người còn có một cái bàn lớn, lại giật mình khi phát hiện được, hóa ra, bờ vai này lại mỏng manh như vậy!
“Con sẽ sống tốt, sẽ sống thật tốt!” Trần Mặc vội vàng nói bên tai bà: “Con và mẹ, rồi cũng sẽ tốt thôi!”
Vi Nhược Kỳ khẽ chớp mắt, đẩy anh ra: “Biết!”
“Con sẽ thông báo cho mẹ biết trước, con chờ mẹ có thời gian rảnh.” Trần Mặc nói.
Vi Nhược Kỳ nói: “Biết!”
Thua thì thua đi, trong nháy mắt khi Trần Mặc đóng cửa phòng, anh đã nghĩ như vậy.
Dù sao, cũng không phải kẻ thù!
Miêu Uyển đang nấu sữa sô cô la, có thể nói sô cô la là một trong những thực phẩm huyền diệu nhất thế giới này, nó đến từ mảnh đất nhiệt đới, đã từng được những người quý tộc châu Âu rất ưa thích, là thức ăn của các vị thần. Nó có rất nhiều tính chất thần kỳ mà người ta không thể hiểu được, ví dụ như không ai biết tại sao, khi làm tan chảy sô cô la, sau đó để nguội, rồi thay đổi một số thuộc tính của nó lại khiến bề mặt của sô cô la trở nên mịn màng hơn, sáng bóng hơn.
Có thể có một cái gì đó đã biến đổi, giống như khi chúng ta nhào bột mì, protein trong bột mì vỡ liên kết, rồi phản ứng với cac-bon-đi-ô-xít, khiến cho bột mì từ cứng nhắc dần dần trở nên mềm mịn hơn.
Khi nhào bột lực phải đều, chú ý trước sau, bỏ vào một chút yêu thương, và cả một chút kiên nhẫn nữa.
Trần Mặc đứng ở cửa phòng bếp nghe Miêu Uyển dạy Tiểu Như, Miêu Uyển luôn dịu dàng chỉ bảo người khác khiến người ta yêu mến, Trần Mặc nghe rất say sưa.
Tiêu Như đứng bên cạnh ho khan một tiếng, chỉ ra ngoài cửa, Miêu Uyển mờ mịt quay đầu lại, cô sững sờ vài giây khi nhìn thấy Trần Mặc, tháo khẩu trang xuống hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì?” Trần Mặc xông vào khoác tay cô, Miêu Uyển không hiểu mình đã ra ngoài bằng cách nào.
Trần Mặc kéo cô qua một bên nói: “Mẹ anh không phản đối nữa rồi!”
“À”
“Mẹ anh nói, sẽ tới hôn lễ uống rượu mừng.”
“Thật hả? Nhanh như vậy sao?” Miêu Uyển vui đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Trần Mặc vội vàng ôm cô nói: “Không, không, em hãy nghe anh nói, mặc dù mẹ anh đã không phản đối, nhưng thái độ của bà ấy, có thể sẽ không tốt ngay được. Sẽ không thân thiết như những người mẹ khác, nhưng bà ấy sẽ không gây khó dễ cho em nữa.”
“À..Là vậy sao?...Không sao….” Miêu Uyển vui vẻ xoa xoa tay: “Dù sao chúng ta cũng không ở cùng bà ấy đúng không?”
Trần Mặc bị sự khoan dung của Miêu Uyển làm cho ngây người, Miêu Uyển nhất thời cảnh giác hỏi lại: “Chúng ta sẽ không cần phải ở chung với mẹ của anh chứ?”
Trần Mặc lập tức lắc đầu: “Không, dĩ nhiên là không!”
Miêu Uyển thở phào nhẹ nhõm, nhảy lên ôm cổ Trần Mặc: “Vậy thì tốt quá, Trần Mặc, anh rất tài giỏi”
Tất cả khách hàng trong quán đều quay đầu lại nhìn hai người, Miêu Uyển vui mừng giơ tay: “Các đồng chí, tôi muốn kết hôn!”
Trần Mặc nhất thời cảm thấy………..ừ, có một chút……….
Trần Mặc vẫn cảm thấy có lỗi với Miêu Uyển, từ sau khi anh cầu hôn với cô, càng về sau anh càng thấy có lỗi với cô, nhưng Miêu Uyển lại không để ý, giống như cô chưa từng oán trách anh, từ khi hai người mới bắt đầu cũng vậy. Chưa bao giờ cô khiến anh rơi vào tình cảnh lúng túng, cũng chưa bao giờ nghi ngờ anh, khi cô sợ hãi nhất cô lại hỏi, mẹ anh có đánh anh hay không?
Đã có lúc anh nghĩ, cô gái này có thể đối với anh vô cùng tốt, hoàn toàn không so đó, tính toán, anh muốn gì được đó, nhưng mà, đối với cuộc sống hạnh phúc cô tự nhiên lại có mấy yêu cầu, nếu như anh không làm cho cô vui vẻ, cô nhất định sẽ vừa khóc vừa rời bỏ anh, cho nên, anh nhất định phải giữ cô thật chặt, không để cho cô phải thất vọng về anh.
Trần Mặc quả thực là người đàn ông rất tốt, nam tử hán đại trượng phu, anh sợ sẽ phụ cô, sợ sẽ phải nói lời xin lỗi với cô.
Vì vậy, Miêu Uyển không bận tâm đến chuyện này, nhưng Trần Mặc lại cảm thấy như anh thiếu cô một số tiền rất lớn mà anh chưa trả được, lãi mẹ đẻ lãi con. Trần Mặc cảm thấy căm ghét chính mình, anh đã chiếm quá nhiều tiện nghi của cô. Kể từ khi mẹ anh không can thiệp vào chuyện hôn sự của anh, cuộc sống của hai người từ từ ổn định, vợ chồng mới cưới, Trần Mặc cảm thấy anh bị chìm trong mật ngọt đến đau răng rồi, cuộc sống này, quả thật rất cần cao lộ khiết nha!
Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì phải trả, Trần Mặc nghĩ, cho dù Miêu Uyển không muốn tính toán với anh, anh cũng phải tự mình trả món nợ này, nam tử hán đại trược phu lại đi chiếm tiện nghi của một cô gái! Vậy còn coi ra cái gì? Rất mất mặt đi!
Đúng thế! Rất mất mặt! Đồng chí Lục Trăn bức xúc.
Mặc dù Lục Trăn không đáng tin cậy, nhưng lại là người anh tin tưởng, cậu ấy sẽ không can thiệp quá sâu vào những chuyện không liên quan tới mình, cho nên Trần Mặc nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn chỉ có thể nhờ Trung tá Lục Trăn giúp đỡ. Lục Trăn nói linh tinh đủ thứ bát quái hết nửa ngày, lại trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói, Trần Mặc, mình cảm thấy cậu nên cầu hôn Miêu Uyển một lần nữa. Trần Mặc kinh ngạc, như vậy cũng được sao? Trung tá Lục Trăn cười hắc hắc, nói, cậu không hiểu gì cả, một lần cầu hôn ấn tượng sẽ khiến người ta nhớ cả cuộc đời, sẽ khắc sâu vào trái tim người đó, tuyệt đối hữu dụng hơn những thứ bình thường kia của cậu.
Trần Mặc bị dao động, tò mò hỏi năm đó cậu cầu hôn như thế nào? Lục Trăn khinh miệt nói, đẳng cấp của cậu kém xa với mình, chiêu đó của mình cậu không học được.
Trần Mặc âm thầm lặng lẽ mắng một câu, mẹ kiếp!
Giọng Lục Trăn vô cùng hào hứng, bừng bừng khí thế, nói, chuyện này để mình lo, ngày mai cậu mở hộp thư, mình gửi kịch bản gốc cho cậu. Vì vậy, hôm sau Trần Mặc nhận được kịch bản của Lục Trăn, anh vừa xem vừa ăm thầm nguyền rủa ai đó, xem xong liền hộc máu.
Lục Trăn vui vẻ gọi điện thoại tới hỏi cậu nhận được chưa? Trần Mặc âm trầm, cậu đang trêu chọc mình đấy à? Lục Trăn nói, cậu không biết cái gì gọi là lãng mạn sao? Lãng mạn, lãng mạn đó! Lãng mạn chính là sẵn sàng vì người kia đi làm những chuyện người bình thường không bao giờ làm! Mình đang giúp cậu, cậu còn nói mình trêu chọc cậu, mình nói cho cậu biết, những cái cậu nói chẳng có chút gì lãng mạn hết, nếu cậu thấy mình trêu chọc cậu, vậy cứ làm như cách của cậu là được rồi!
Trần Mặc im lặng nửa ngày, vỗ bàn: Được, chết thì chết!
Ở bên kia, Lục Trăn hả hê vỗ tay, nói: Được! Vậy mới là đàn ông chứ, người anh em, mình ủng hộ cậu!
(P/S: Ha Ha, Vậy là Đồng chí Trần Mặc sẽ làm chuyện người bình thường ko bao giờ làm à )
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook