Thiên Đường Có Em
-
Chương 29: - Chương 29
Chương 29
NĂM NĂM, ĐÃ SỚM LÀM HAO MÒN HẾT TẤT CẢ NHIỆT TÌNH!
Ban đầu, Cố Nghiên Ca vẫn nghi ngờ tại sao chú Út lại đưa cô đến Hàn Cung.
Là muốn cảnh báo cô? Hay là đang ám chỉ để cô kiểm điểm lại một chút.
Đêm hôm đó vô tình bị anh nhìn thấy cô và Bùi Vân Cảnh ở cùng nhau.
Nhưng năm năm, đủ để làm hao mòn hết tất cả nhiệt tình của cô.
Nếu như chú Út còn nghi ngờ cô, có thể thẳng thắn cảnh cáo cô. Tại sao phải dùng biện pháp này để khiến cô lúng túng khó chịu?
Cố Nghiên Ca uống hết ly sâm panh này đến ly khác, chẳng mấy chốc đã vượt quá tửu lượng của cô, khuôn mặt cô đỏ bừng.
“Nghiên Ca?”
Lại là một tiếng gọi kinh ngạc, khiến đầu ngón tay của Cố Nghiên Ca run lên, rượu sâm panh tràn ra mu bàn tay.
Cố Nghiên Ca nặng nề quay đầu lại, nở cười xinh đẹp, dịu dàng nói: “Bùi Vân Cảnh, đính hôn vui vẻ.”
Bùi Vân Cảnh chậm rãi bước tới, trông như một chàng bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện tranh.
Anh ta mặc một bộ lễ phục đuôi én màu trắng được cắt may khéo léo, đẹp trai tuấn tú, trong túi trước ngực còn lộ ra một góc khăn lụa màu xanh lam.
Màu xanh lam tinh khiết như vậy, xinh đẹp giống như chiếc váy màu xanh nước biển trên người Cố Nghiên Ca.
Bùi Vân Cảnh kinh ngạc nhìn Cố Nghiên Ca, anh ta hơi hé miệng, muốn cầm lấy ly rượu trong tay cô: “Đừng uống nữa, em bị dị ứng với cồn đó.”
Cố Nghiên Ca dịu dàng cười khẽ: “Liên quan gì đến anh?”
Nói đoạn, Cố Nghiên Ca xách váy xoay người bỏ đi.
Nhưng Bùi Vân Cảnh lại nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô: “Nghiên Ca, nhất định phải thế này sao? Em có biết anh vẫn luôn tìm em, vẫn luôn đợi em không?”
“Tìm tôi? Đợi tôi? Bùi Vân Cảnh, anh có thể đừng nói nhảm nữa được không? Hôm nay... là tiệc đính hôn của anh! Những lời này truyền đi sẽ không hay đâu.”
Cố Nghiên Ca hất tay Bùi Vân Cảnh ra, lùi lại một bước để giữ một khoảng cách vừa phải và lịch sự với anh ta.
Nếu như năm năm trước, Bùi Vân Cảnh là một phần trong kế hoạch cuộc sống tương lai của cô, thì năm năm sau, anh ta chỉ là một người qua đường bình thường.
Năm năm qua đi, thứ thay đổi không chỉ là thân phận của họ.
Nếu tất cả có thể được làm lại, đêm hôm đó cô tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong căn phòng kia.
“Nghiên Ca, đừng như vậy! Tối nay... em đến đây là vì anh sao?”
Ánh mắt Bùi Vân Cảnh đầy đau thương, anh ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Cố Nghiên Ca, chỉ muốn được ôm cô vào lòng.
“Vân Cảnh, anh đang nói chuyện với ai vậy?”
Khi Bùi Vân Cảnh ngăn cản không cho Cố Nghiên Ca rời đi, một người không đúng lúc bỗng xuất hiện sau lưng anh ta.
Chiếc đầm lụa trơn màu đỏ tươi được cắt may ôm sát tôn lên dáng người nóng bỏng, tà váy xẻ rất cao để lộ đôi chân dài trắng nõn. Mộ Tân Nhu cao quý duyên dáng bước đi như một con chim công kiêu hãnh.
Cố Nghiên Ca mỉm cười, trong mắt cô thoáng hiện lên ánh nước long lanh, từ lúc sáng tỏ đến nhẹ nhõm chỉ trong vài giây. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Hóa ra là cô ta.
Mộ Tân Nhu cầm ly rượu từ từ bước tới, khi đứng bên cạnh Bùi Vân Cảnh, cô ta rất tự nhiên khoác tay lên khuỷu tay anh ta.
Cô ta tươi cười chào hỏi mọi người, giống hệt như một cô vợ nhỏ thẹn thùng mới cưới.
Khi cô ta đưa mắt nhìn sang Cố Nghiên Ca, nụ cười trên môi dần dần tắt lịm.
“Cô… cô là…”
“Mộ Tân Nhu, đã lâu không gặp.”
Giọng điệu của Cố Nghiên Ca dửng dưng như nước, khí chất ung dung và xinh đẹp như một đóa hồng kiêu sa, mềm mại mà có gai.
Sắc mặt Mộ Tân Nhu không ngừng thay đổi, cuối cùng dưới cái nhìn của Bùi Vân Cảnh, cô ta giả vờ bình tĩnh: “Nghiên Ca, thật sự là cô? Cô về rồi à?”
Dưới nét mặt vui vẻ của cô ta che giấu trái tim bẩn thỉu ẩn chứa bao mưu toan, Cố Nghiên Ca cũng chẳng muốn suy đoán nữa.
Với sự xuất hiện của Mộ Tân Nhu khiến ký ức như một cơn lũ nháy mắt ập đến.
Cô vẫn nhớ, ngày hôm đó sau khi tan học, cô đợi Bùi Vân Cảnh trong sân trường như thường lệ.
Mộ Tân Nhu khóc sướt mướt chạy tới, cô ta khóc lóc kể lại “vô tình” làm rơi một xấp ảnh từ cặp xách.
Cô vĩnh viễn không thể quên được trong khuôn viên trường đại học đó, Bùi Vân Cảnh được gọi là bạch mã hoàng tử lại chụp những bức ảnh phản cảm như vậy với Mộ Tân Nhu.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương 29
NĂM NĂM, ĐÃ SỚM LÀM HAO MÒN HẾT TẤT CẢ NHIỆT TÌNH!
Ban đầu, Cố Nghiên Ca vẫn nghi ngờ tại sao chú Út lại đưa cô đến Hàn Cung.
Là muốn cảnh báo cô? Hay là đang ám chỉ để cô kiểm điểm lại một chút.
Đêm hôm đó vô tình bị anh nhìn thấy cô và Bùi Vân Cảnh ở cùng nhau.
Nhưng năm năm, đủ để làm hao mòn hết tất cả nhiệt tình của cô.
Nếu như chú Út còn nghi ngờ cô, có thể thẳng thắn cảnh cáo cô. Tại sao phải dùng biện pháp này để khiến cô lúng túng khó chịu?
Cố Nghiên Ca uống hết ly sâm panh này đến ly khác, chẳng mấy chốc đã vượt quá tửu lượng của cô, khuôn mặt cô đỏ bừng.
“Nghiên Ca?”
Lại là một tiếng gọi kinh ngạc, khiến đầu ngón tay của Cố Nghiên Ca run lên, rượu sâm panh tràn ra mu bàn tay.
Cố Nghiên Ca nặng nề quay đầu lại, nở cười xinh đẹp, dịu dàng nói: “Bùi Vân Cảnh, đính hôn vui vẻ.”
Bùi Vân Cảnh chậm rãi bước tới, trông như một chàng bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện tranh.
Anh ta mặc một bộ lễ phục đuôi én màu trắng được cắt may khéo léo, đẹp trai tuấn tú, trong túi trước ngực còn lộ ra một góc khăn lụa màu xanh lam.
Màu xanh lam tinh khiết như vậy, xinh đẹp giống như chiếc váy màu xanh nước biển trên người Cố Nghiên Ca.
Bùi Vân Cảnh kinh ngạc nhìn Cố Nghiên Ca, anh ta hơi hé miệng, muốn cầm lấy ly rượu trong tay cô: “Đừng uống nữa, em bị dị ứng với cồn đó.”
Cố Nghiên Ca dịu dàng cười khẽ: “Liên quan gì đến anh?”
Nói đoạn, Cố Nghiên Ca xách váy xoay người bỏ đi.
Nhưng Bùi Vân Cảnh lại nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô: “Nghiên Ca, nhất định phải thế này sao? Em có biết anh vẫn luôn tìm em, vẫn luôn đợi em không?”
“Tìm tôi? Đợi tôi? Bùi Vân Cảnh, anh có thể đừng nói nhảm nữa được không? Hôm nay... là tiệc đính hôn của anh! Những lời này truyền đi sẽ không hay đâu.”
Cố Nghiên Ca hất tay Bùi Vân Cảnh ra, lùi lại một bước để giữ một khoảng cách vừa phải và lịch sự với anh ta.
Nếu như năm năm trước, Bùi Vân Cảnh là một phần trong kế hoạch cuộc sống tương lai của cô, thì năm năm sau, anh ta chỉ là một người qua đường bình thường.
Năm năm qua đi, thứ thay đổi không chỉ là thân phận của họ.
Nếu tất cả có thể được làm lại, đêm hôm đó cô tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong căn phòng kia.
“Nghiên Ca, đừng như vậy! Tối nay... em đến đây là vì anh sao?”
Ánh mắt Bùi Vân Cảnh đầy đau thương, anh ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Cố Nghiên Ca, chỉ muốn được ôm cô vào lòng.
“Vân Cảnh, anh đang nói chuyện với ai vậy?”
Khi Bùi Vân Cảnh ngăn cản không cho Cố Nghiên Ca rời đi, một người không đúng lúc bỗng xuất hiện sau lưng anh ta.
Chiếc đầm lụa trơn màu đỏ tươi được cắt may ôm sát tôn lên dáng người nóng bỏng, tà váy xẻ rất cao để lộ đôi chân dài trắng nõn. Mộ Tân Nhu cao quý duyên dáng bước đi như một con chim công kiêu hãnh.
Cố Nghiên Ca mỉm cười, trong mắt cô thoáng hiện lên ánh nước long lanh, từ lúc sáng tỏ đến nhẹ nhõm chỉ trong vài giây. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Hóa ra là cô ta.
Mộ Tân Nhu cầm ly rượu từ từ bước tới, khi đứng bên cạnh Bùi Vân Cảnh, cô ta rất tự nhiên khoác tay lên khuỷu tay anh ta.
Cô ta tươi cười chào hỏi mọi người, giống hệt như một cô vợ nhỏ thẹn thùng mới cưới.
Khi cô ta đưa mắt nhìn sang Cố Nghiên Ca, nụ cười trên môi dần dần tắt lịm.
“Cô… cô là…”
“Mộ Tân Nhu, đã lâu không gặp.”
Giọng điệu của Cố Nghiên Ca dửng dưng như nước, khí chất ung dung và xinh đẹp như một đóa hồng kiêu sa, mềm mại mà có gai.
Sắc mặt Mộ Tân Nhu không ngừng thay đổi, cuối cùng dưới cái nhìn của Bùi Vân Cảnh, cô ta giả vờ bình tĩnh: “Nghiên Ca, thật sự là cô? Cô về rồi à?”
Dưới nét mặt vui vẻ của cô ta che giấu trái tim bẩn thỉu ẩn chứa bao mưu toan, Cố Nghiên Ca cũng chẳng muốn suy đoán nữa.
Với sự xuất hiện của Mộ Tân Nhu khiến ký ức như một cơn lũ nháy mắt ập đến.
Cô vẫn nhớ, ngày hôm đó sau khi tan học, cô đợi Bùi Vân Cảnh trong sân trường như thường lệ.
Mộ Tân Nhu khóc sướt mướt chạy tới, cô ta khóc lóc kể lại “vô tình” làm rơi một xấp ảnh từ cặp xách.
Cô vĩnh viễn không thể quên được trong khuôn viên trường đại học đó, Bùi Vân Cảnh được gọi là bạch mã hoàng tử lại chụp những bức ảnh phản cảm như vậy với Mộ Tân Nhu.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook