Thiên Định Bất Dời
-
Chương 7
Trời đã vào đông, Đề Nghi đã ở Liên Khiết này nửa năm rồi. Một khoảng thời gian không gọi là quá dài nhưng thật nhiều biến cố cho cuộc đời thiếu nữ đang êm ả của nàng.
Nàng tập thích nghi với các phong tục bộ lạc cũng khá rành, dì Lai Thị đào tạo tiểu nương nương rất tốt.
Nàng ngồi se lông cừu thành chỉ mảnh để từ chỉ có thể dệt vải hay may quần áo. Là vợ nhì của tiểu vương gia cũng không cần thiết làm mấy việc này nhưng ở không cả ngày thật buồn chán, đồng thời nàng cũng không như các nương nương khác cần cố gắng làm đẹp ẹo qua ẹo lại để chồng sủng ái.
Chợt từ xa một đoàn người lớn đi đến làm Đề Nghi nhìn ngay. Dì Lai Thị nói…
- Là bộ tộc phía đông đến chơi!
Cô nàng nhìn tò mò, đoàn người đi thật đông và hoành tráng, mang theo nhiều cống vật và gia súc tặng đại vương. Nổi bật nhất là cổ kiệu tám người khiêng đi trước, bên trong có một nữ nhân.
Nàng hay cho là mẹ kế của Nhĩ Đa đẹp nhưng không thể so với vẻ đẹp cao sang của cô nương này. Cô ấy có nét đẹp sắc sảo, tinh tế khó ai sánh bằng. Chắc cô nương ấy cũng là nhân vật không tầm thường rồi. Nàng vừa nghĩ thế thì thấy Nhĩ Đa từ trong hớn hở chạy ra làm ai cũng bất ngờ…
- A Lạc tỉ!
- Nhĩ Đa!
Hắn không giấu nổi nụ cười giang hai tay ra đón, mỹ nhân trên cổ kiệu không hề do dự từ cao sà vào lòng hắn. Cả hai cười lớn cùng nhau xoay máy vòng nhìn như ‘nam thanh nữ tú’ vô cùng xứng đôi còn hơn ‘kim đồng ngọc nữ’. Đề Nghi nín thinh nhìn cô gái đó thật sự thấy rất là “không tầm thường”
Nàng chưa từng nhìn thấy Nhĩ Đa ôm ai giữa chốn đông người cả trừ nàng. Không phải nàng quá tự tin nhưng hình như hắn quá kiêu ngạo nên không thèm chú ý đến mấy nữ nhi vây quanh. Vậy mà hôm nay chứng kiến hắn ôm lấy một mỹ nhân, cười rạng rỡ như thế kia, tâm trạng nàng có chút sa sầm vào thất vọng, tức tức trong lòng như các cô nương mê hắn ngoài kia.
Giật mình, nàng làm sao lại đi tức vì hắn đi ôm nữ nhân khác chứ, hắn ta làm gì kệ hắn, nàng không có liên quan. Đề Nghi vội se chỉ tiếp cố không quan tâm Nhĩ Đa và cô nương đó còn ôm nhau hay không nhưng lòng nặng nề kinh khủng.
- Đó là quận chúa Kha Đề A Lạc, thanh mai trúc mã chơi chung thân với tiểu vương gia từ bé thôi. Tiểu nương nương không cần lo lắng. - Biểu hiện của nàng dù giấu vẫn không qua mắt được người tinh ý như dì Lai Thị nên dì ấy nói giúp cho nàng không hoang mang.
- Con… con có gì mà phải lo chứ dì!? – Nàng nói lắp bắp như gà mắc tóc càng lộ rõ nàng đang bị vấn đề khi thấy Nhĩ Đa ôm mỹ nhân. Dì ấy lại cười thấu hiểu.
- Nhìn là dì biết mà, tiểu nương nương không cần ngại!
- Con không có!
Nàng có chối cũng vô ích vì dì Lai Thị cao thâm lắm. Mà thật sự nàng có tí lo lắng, bồn chồn không vui. Nhỡ Nhĩ Đa lập thêm vợ thì số phận nàng chắc còn hẩm hiu hơn khi thân phận thua con dê vợ cả như bây giờ nữa nha.
Nhưng chỉ chốc lát sau thì Nhĩ Đa đã hớn hở tìm nàng.
- Nghi nhi!
Nghe giọng hắn gọi, nàng công nhận là hơi vui vì hắn vẫn còn nhớ tới mình chứ không vì mỹ nhân kia mà quên luôn. Tên đó tâm trạng rất tốt lại gần cười.
- Tối nay có tiệc đó, nhớ ăn mặc đẹp và đừng làm ta xấu hổ nha! - Tên này nói cũng lộ ra chút xấu xa châm chọc nàng làm nàng mất vui, nhăn mặt nhíu mày…
- Ý huynh tui mặc không đẹp sẽ xấu hoắc đúng không?
- Háhá… chứ còn gì nữa!
Nhĩ Đa cười càn rỡ khoái chí khi chọc nàng. Công nhận gã này luôn là gã khốn xấu xa mà. Nàng không cải lại chỉ tự nhịn tức. Hắn cười đã thấy mặt nàng phụng phịu giận chỉ cười nhẹ nắm tóc sau đó khom sát xuống mặt nàng nói…
- Không mặc đẹp thì cô sẽ tự cảm thấy xấu hổ với người tối nay ta giới thiệu cho đó!
- Biết rồi, tui cũng thấy rồi là quận chúa Kha Đề A Lạc chứ gì? - Nàng tức quá cộc cằn nói làm hắn bức xúc la lên nhìn dì Lai Thị.
- Dì sao lại nói trước làm ta mất vui rồi!
Hắn cằn nhằn như trẻ con chỉ làm dì ấy cười. Dù sao tiểu vương gia và tiểu nương nương cũng chỉ là trẻ con trong mắt dì ấy thôi. Nhĩ Đa tức vì không tạo được bất ngờ cho Đề Nghi nhưng không biết nàng thấy ổn hơn rồi. Hắn vẫn là gã khốn nàng biết không có gì phải lo vì người mới đến.
Ân La giúp nàng đeo thêm vài trang sức bạc sau đó than thở làm Đề Nghi cũng hết hồn, dì Lai Thị giúp chỉnh lại áo cho cũng nhìn nghe…
- Nếu ngày nào tiểu nương nương cũng chịu cho tỉ sửa soạn thì nữ nhân trong tộc không ai dám mơ mộng tiểu vương gia nữa rồi.
- Ý tỉ bình thường muội xấu quá hả? - Nàng không cảm thấy lâng lâng vì độc chiếm Nhĩ Đa mà lại hơi tự ái nha. Nhưng Ân La lắc lắc đầu.
- Không phải xấu, không đẹp bằng lúc sửa soạn lên đúng không dì?
Dì Lai Thị nghe cũng cười thật là hiền gật đầu…
- Ừhm… tiểu nương nương đẹp mà!
Nàng nghe rồi cũng tự nhìn mình trong gương đồng. Hôm nay nàng mặc một bộ áo rất hấp dẫn bằng vải sa mỏng may ôm theo thân người, cổ áo sâu xuống ngực, tay áo ngắn lộ cánh tay mảnh khảnh trắng ngần, thêm vạc váy xẻ cao đến đùi bước một bước là có bao nhiêu chổ hấp dẫn cần thấy đã thấy hết. Bên ngoài sẽ có thêm áo lông trắng phủ ngang vai cho ấm. Kiểu áo này các nương nương vợ bô lão mặc thường nhưng tại nàng thích mặc áo kiểu ‘con nít’ kín đáo, ấm áp hơn.
Nàng mím môi hồng nhẹ hi vọng Nhĩ Đa cũng thấy mình đẹp. Nàng chưa bao giờ mong ai đó thấy mình đẹp cả. Ngày xưa tuy thích Thụ Thiên ca nhưng nàng chưa bao giờ để ý đến điều này.
Bây giờ nhắc về Thụ ca hình như nàng đã quên mất luôn thật kì lạ, nhớ trước kia không gặp là đã nhớ huynh ấy. Giờ nàng lưu lạc nơi phương bắc này khó lòng trở về, Thụ Thiên có lẽ cũng không còn nhớ đến nàng nữa.
Giờ thì nàng chỉ chờ một giọng ra lệnh khó ưa của hắn ta mà thôi. Và mới nghĩ đến Nhĩ Đa đã phất cửa lều lên đi vào…
- Xong chưa Nghi nhi?
Hắn bước vào vẫn phong độ như ngày thường với áo choàng đen, tóc cột nửa ra sau làm gương mặt nam tính càng tuấn tú hơn. Và hắn đơ ra nhìn nàng ngay. Đề Nghi biết hắn nhìn nên mắc cỡ, không tự tin khi mặc thế này nên cũng chẳng dám ngẩn lên.
Hắn thấy nàng thẹn thùng nên cười nhẹ nói…
- Áo đẹp thiệt đúng là dì Lai Thị may mà! - Hắn ta chỉ khen cái áo làm tâm trạng nàng hơi mất hứng nha. Dì Lai Thị chỉ cười trả lời.
- Cám ơn tiểu vương gia quá khen. Cũng nhờ tiểu nương nương đẹp nên nhìn áo càng đẹp! - Chỉ có dì ấy nói đúng ‘sự thật’ làm nàng tự tin lên mặt.
- Cô ta thì liên quan gì chứ!
Nhĩ Đa toát miệng cười ha hả chọc làm nàng muốn giữ bộ dạng tao nhã khi mặc đẹp cũng không được. Nàng không chần chừ khi hung hăng lao lại nắm tóc hắn rồi giật. Tên nọ vừa la vừa cười, dằn co với nàng rồi đi luôn.
Ân La và dì Lai Thị chỉ lắc đầu thật không hiểu nổi cách bày tỏ tình cảm dữ dội của hai chủ nhân mà.
Đề Nghi thật sự rất tức khi tự khùng điên mong hắn thấy mình đẹp nên ấm ức một mình đi trước. Nàng không biết ánh mắt hắn nhìn nàng rất ôn nhu, vui vẻ bước theo.
Chợt trời có vài bông tuyết rơi xuống làm nàng ngừng lại nhìn lên hớn hở. Hắn chỉ đứng trông nàng cố dùng tay chụp lấy tuyết và cười tươi. Nụ cười của nàng làm hắn cảm giác có thể đánh đổi mọi thứ để được nhìn thấy.
- Tuyết kìa Nhĩ Nhĩ! Tuyệt thật! Mùa đông ở nhà tui không đủ lạnh để có tuyết, có khi chỉ thấy được vài hạt thôi.
Nàng nói như con chim non nhảy qua nhảy lại háo hức. Nhĩ Đa thấy nàng thích như vậy nên nói…
- Mấy ngày nữa thảo nguyên sẽ trắng xoá đẹp hơn nữa kìa!
- Thật hả?… nhưng chắc sẽ lạnh hơn nữa ha!
Cô nàng chưa gì đã run lên cằm cặp vì trời rét buốt, mà bộ áo đang mặc đẹp thật nhưng hơi mỏng manh so với mấy bộ áo vải bông dày nàng hay mặc. Nhĩ Đa nhanh chóng bước đến lấy áo choàng của mình choàng qua vai nàng và cẩn thận thắt lại.
Đề Nghi nghe tim đập loạn, mắc cỡ nhìn hắn khi được quan tâm như thế. Nàng không biết thật ra ngoài việc không muốn nàng lạnh, Nhĩ Đa cũng cố ý không cho ai có thể nhìn nàng trong bộ đồ hấp dẫn ‘hở hang’ nọ. Thân thể của nàng chỉ có hắn có thể nhìn thấy thôi.
Nhĩ Đa giúp nàng choàng áo rồi ẵm nàng lên ôm chặt cho nàng không lạnh nữa. Má nàng đỏ ửng không dám nhúc nhích, lòng vui vui vì sự ấm áp này. Hắn đi nhanh và chỉ tay về phía sông tối mờ ở xa bên kia và nói…
- Khi sông đóng băng, bổn vương sẽ dẫn cô qua cánh rừng bên kia xem gấu ngủ đông!
- Nghe cũng hay nhưng sao lại xem gấu dễ sợ lắm. Chúng ta đi bắt thỏ được không? Tui hồi bé cũng có nuôi thỏ nữa đó! - Nàng cũng hớn hở không ngại vòi vĩnh hắn. Nhưng tên chết tiệt chỉ bĩu môi nhăn mặt phán cho một câu.
- Thỏ thì chán phèo!
- Êh, thỏ dễ thương mà!
Nàng nổi cơn bực bội nữa rồi, mới thấy hắn tốt với mình sau đó nhanh chóng lại đáng ghét. Nhĩ Đa chỉ khẽ cười thích thú giơ lên một chiếc lắc bạc có đính chuông nhỏ rất xinh xắn. Trên mặt lắc còn cẩn các mẫu hoa văn vô cùng tinh xảo đẹp mắt.
Nàng đơ ra nhìn là thấy thích ngay. Hắn vui vẻ vì thứ này chắc chắn phải đẹp độc nhất rồi, chính tiểu vương gia đây đích thân sai thợ bạc làm theo ý hắn, chỉ có một duy nhất thôi không có cái thứ hai. Hắn níu lấy tay nàng mang vào làm Đề Nghi ngớ ra.
Tim nàng muốn trễ mấy nhịp vì hồi hộp, má nóng ran nhìn tay mình có chiếc lắc rồi hỏi lí nhí…
- Cho…cho tui hả?
- Không cho thì mang vào tay cô làm gì chứ? – Nàng ngốc hơn hắn nghĩ nữa. Xưa nay tiểu vương gia chưa từng tặng quà cho nữ nhân nào, vả lại tặng một chiếc vòng bạc rất có ý nghĩa nhưng nàng ngây ngô không biết được tập tục ở đây. Đề nghi mím môi hỏi hơi sợ sệt.
- … lỡ huynh cho mượn thì sao?
Đề Nghi tất nhiên không muốn hắn cho mượn nên mới hỏi chỉ khiến Nhĩ Đa bật cười rất vui vì nàng cả chuyện đó cũng nghĩ ra. Hắn nói ngay…
- Haha… thật là… bổn vương cho cô mượn luôn không cần lấy lại được chưa Nghi nhi?
Nhĩ Đa vui vẻ bước tiếp không biết nàng rất vui nhưng cố không cho hắn thấy mình cười tủm tỉm. Nàng dựa lên vai hắn nhìn tay có chiếc lắc mà thích lắm. Nhĩ Đa chỉ ôm nàng đi nhanh cười nhẹ, nàng không biết tập tục ở đây nam nhân tặng vòng bạc có nghĩa là cầu hôn nữ nhân họ thích. Chắc chắn nàng không thoát khỏi tiểu vương gia này cả đời rồi.
Cả hai đến sau cùng do la cà ngắm tuyết. Lều chính lớn có mái tròn có nắp hở ra nên các bệ than sưởi ấm bốc khói cao không bị ngạt. Tiệc hôm nay chỉ dành cho bô lão và những người cấp cao nên không tổ chức ngoài trời như thông thường. Bên trong mọi người đã đông đủ, không khí rất sang trọng, ấm áp.
Và tên khốn chết tiệt lại như vậy không bao giờ cho nàng xuống cho đến khi đặt nàng vào đúng chổ ngồi. Đề Nghi mắc cỡ rất ngại, bô lão quen mắt chỉ cười không sao nhưng còn mấy bà vợ của những người cấp cao chỉ liếc xéo nàng tỏ ra không ưa. Nàng không muốn bị bắt đi lần nữa vì mấy nữ nhân thích Nhĩ Đa ghen tuông đâu.
Quận chúa A Lạc cũng nhìn nàng. Nhĩ Đa vui vẻ ngồi cạnh ngay cô ấy làm Đề Nghi nhìn qua, nhìn gần cô ấy càng đẹp động lòng người nha. Giữa lều đang có múa nên mọi người tập trung xem và uống rượu vui vẻ. Nhĩ Đa chỉ ôm nàng ra trước ‘khoe’ với quận chúa…
- A Lạc tỉ! Đây là vợ nhì của ta tên Hạ Đề Nghi. – Nàng bối rối cười chào quận chúa theo sự giới thiệu của Nhĩ Đa.
- Muội chào tỉ!
A Lạc nhìn nàng và cái cách Nhĩ Đa phấn khởi khi giới thiệu, cùng tay hắn không rời người Đề Nghi là hiểu rồi cười thật ngọt với nàng…
- Muội đừng khách sáo thế. Muội hình như không phải là người phương bắc này!
- Ơh dạ… muội là người Kỳ Mạc!
- Hèn gì… này Nhĩ Đa, đệ dám chê ta vì cô nương Kỳ Mạc xinh đẹp này hả?
Quận chúa cao giọng chỉ làm Nhĩ Đa cười ha hả. Nàng ngồi giữa đơ ra không hiểu quan hệ của hai người này có phải là hảo bằng hữu chơi chung từ bé hay không nữa.
Tiệc vẫn ồn ào rôm rả, ai cũng rượu thịt xem ca múa rất vui vẻ. Đề Nghi ngồi cạnh Nhĩ Đa mà buồn hiu vì hắn và A Lạc có quá nhiều chuyện để nói do lâu rồi mới gặp. Mà những chuyện của họ nàng có nghe cũng không hiểu, không biết chút gì. Nàng tự dưng cảm thấy mình bị chệch khỏi thế giới của Nhĩ Đa quá.
Đề Nghi chỉ biết ngồi an phận gặm thịt nướng không biết vương gia Đạt Phi tất nhiên cũng có dự tiệc nhìn về phía nàng sau đó cười nhẹ nghĩ gì đó không mấy tốt đẹp.
Đến gần khuya tiệc tàn mọi người rời tiệc đi về hai người đó vẫn còn trò chuyện chưa xong. Nàng đi cạnh, dù tay Nhĩ Đa đặt trên lưng giữ nhẹ lấy nàng nhưng chỉ cười nói mãi mê với quận chúa A Lạc. Nàng không vui nên cũng không nghe được chút gì cả. Nàng tự thoát khỏi tay Nhĩ Đa đi đến gần chuồng ngựa lớn chờ hai người đó nói cho xong.
Nhĩ Đa nhìn nàng đứng cũng không xa nên an tâm nói tiếp với A Lạc không mấy để ý Đạt Phi bước đến chổ Đề Nghi. Nàng nhìn vị vương gia đó có chút giật mình. Người này dù gặp ít lần nhưng làm nàng thấy có tí hơi đáng sợ dù cho Đạt Phi cười rất tao nhã…
- Lâu rồi mới gặp nhỉ tiểu nương nương! Hôm nay cô đẹp thật đó!
- Cám ơn vương gia quá khen! – Nàng cười cười cho có và muốn trở lại cạnh Nhĩ Đa ngay nhưng Đạt Phi lại nói ngay.
- Chờ Nhĩ Đa sao? Cô có biết hai người đó khi xưa khắng khít như hình với bóng hay không, còn được gọi là cặp uyên ương trên thảo nguyên đó!
Đề Nghi nhanh chóng nhìn lại. Quả thật Nhĩ Đa và quận chúa A Lạc rất xứng đôi với nhau. Nàng cũng cảm thấy mình không sánh bằng quận chúa dù chỉ một nửa. Nhưng dì Lai Thị đã trấn an nàng rồi, nên nàng nhanh chóng trả lời.
- Họ chơi chung từ bé nên thân thiết thôi! - Đề Nghi cố tự tin một chút không có gì phải sợ cả.
- Haha… cô tin thế àk? Ta thì cảm thấy không biết họ là bằng hữu hay là ý trung nhân cũ gặp lại đó!
Đạt Phi nói làm nàng ngờ vực không muốn tin nhưng cũng bước lại chú ý nghe hai người nói chuyện. Nhĩ Đa và A Lạc vẫn tiếp tục nói chuyện không nhìn nàng.
- Khổ lắm, đâu ai như đệ cưới Hoa Chu Ni làm vợ cả khiến người ta tức chết! - A Lạc ca cẩm còn làm mặt hờn dỗi có phần làm nũng với hắn.
- Tức gì? Không có tỉ người ta buồn lắm nha! Chổ đó xa lắm, sau này chúng ta còn khó gặp nhau hơn. - Nhĩ Đa cũng cảm thán rầu rĩ đáp lời làm A Lạc cười vỗ nhẹ má hắn ra chiều rất thân thiết
- Làm như nhớ ta lắm không bằng vậy? Cưng vợ nhì như thế ta vừa xoay lưng đã quên ngay ta luôn rồi!
- Sao mà ta quên được tỉ chứ? Đề Nghi chỉ vừa mới đến nên ta quan tâm thế thôi, chứ chúng ta biết nhau lâu quá tất nhiên ta không thể nào quên tỉ rồi. Hay là suy nghĩ muốn lấy đệ để mỗi ngày chúng ta đều gặp nhau ha! Sẽ vui lắm đó!
- Ây… thằng khỉ này sao giờ mới cầu hôn tỉ hả? Tỉ làm vợ cả mới chịu nha!
Đề Nghi nghe rồi sững ra bước lùi, cảm thấy lòng rất đau khổ vội xoay người chạy đi. Nàng không muốn ở lại nhìn Nhĩ Đa bên người con gái khác. Đạt Phi cười hài lòng thấy Nhĩ Đa và A Lạc không nhìn thấy Đề Nghi chạy đi nên ung dung đi theo.
Đề Nghi nghe rồi sững ra bước lùi, cảm thấy lòng rất đau khổ vội xoay người chạy đi. Nàng không muốn ở lại nhìn Nhĩ Đa bên nữ nhân khác. Đạt Phi cười hài lòng thấy Nhĩ Đa và A Lạc không nhìn thấy Đề Nghi chạy đi nên ung dung đi theo.
Hai người đó vô tư nói tiếp chuyện tình cảm đang dang dở. A Lạc níu vai hắn không thôi ca cẩm làm như đau lòng lắm.
- Nếu đệ không nhỏ hơn ta 3 tuổi thì ta chịu đem đệ về làm chồng rồi, đâu cần phải chán ghét ‘hắn’ dám để ta đi có một mình đến đây. Nhưng ta chỉ thích người lớn tuổi hơn thôi hihi…
- Đem đệ về làm chồng hả? Tỉ dám khinh tiểu vương gia này quá nha!? - Nhĩ Đa nhướng chân mày không chịu nổi tỉ tỉ này mà.
A Lạc cười đánh vào vai hắn cái chát và nói…
- Đồng ý gì cái thằng nhóc này! Để chồng tỉ nghe thấy đánh ghen đệ cho mà biết.
- Sợ quá! Ai mà không biết chúng ta ‘tình chàng ý thiếp’ từ xưa giờ. Khưu Lãng ca càng không dám đánh ghen nghĩa đệ này đâu - Nhĩ Đa cười khì khì tự tin làm A Lạc nhíu mày thanh bực mình.
Thật sự chồng của A Lạc mà gặp Nhĩ Đa sẽ quên ngay vợ nên cô tỉ hay ghen với Nhĩ Đa lắm. Do bận việc đột ngột nên Khưu Lãng chưa thể đi đến đại bình nguyên này kịp, song lại sợ Nhĩ Đa chờ hai vợ chồng sẽ nôn nóng nên mới bảo nàng một mình đến trước làm A Lạc tức muốn thổ huyết, giận dỗi đi luôn một mình.
Thế nên quận chúa không ngại gầm gừ đe doạ Nhĩ Đa…
- Tiểu tử, chả lẽ chồng tỉ coi trọng đệ hơn tỉ đây chứ. Tránh xa chồng tỉ àk, lo về cưng vợ của đệ đi!
- Tất nhiên không cần tỉ nhắc rồi!
Nhĩ Đa cười xoay nhìn phía chuồng ngựa Đề Nghi mới đứng rồi đơ ra vì không thấy nàng. Ngay lập tức hắn nhìn dáo dát xung quanh nhưng cũng không thấy bóng dáng của nàng đâu. Quận chúa A Lạc cũng nhìn phụ hắn vì cũng mới thấy Đề Nghi đi gần đây thôi. Cảm giác trống rỗng, lo lắng trào ngược lên làm hắn phút chốc sợ hãi gọi to tên nàng, muốn nhanh chóng thấy nàng.
- Nghi nhi!
Đề Nghi cố chạy thật xa, không chút phương hướng cứ thế chạy không biết đến đâu. Gió lạnh sộc vào phổi làm nàng không thở nổi, chân mỏi nhừ hết sức mới ngừng lại nghe nước mắt lăn trên má lạnh ngồi bệt xuống bãi cỏ lấm tấm tuyết cạnh bờ sông tối đen.
Nàng cố ngừng khóc nhưng lệ cứ tuôn ra. Nhĩ Đa có ra sao kệ hắn, hắn thích hay muốn cưới thêm nữ nhân nào cũng không liên quan gì, nàng cũng buồn không cần buồn khóc như thế này.
Song lòng nàng đau đớn kì lạ, tim như bị ai vò xé rất khó chịu, đau đớn. Đạt Phi bước theo sau cười nói…
- Ta đã nói bên Nhĩ Đa sớm muộn cũng sẽ đau khổ thôi mà!
Đề Nghi giật mình nhìn lại. Rõ ràng Đạt Phi ghét Nhĩ Đa như thế sao nàng lại khờ khạo sớm nghe theo. Giờ đủ bình tĩnh nàng mới thấy có tí kỳ lạ. Nhĩ Đa hôm nay rất dịu dàng với nàng, còn tặng vòng bạc cho nàng. Hai người đó nếu có gì phải sớm bên nhau rồi sao đến giờ mới cầu hôn như vậy.
Nàng đứng lên chùi nước mắt, nàng nên trở lại hỏi Nhĩ Đa chứ không thể ngốc nghếch chạy đi tự đau như thế này. Dù sao nàng cũng mang danh phận thật sự là vợ lẻ của hắn nên hỏi ra cũng không sao cả. Nhưng Đạt Phi chỉ nhếch mép cười nói theo sau lưng nàng khi nàng xoay bước…
- Cô có biết Nhĩ Đa nổi tiếng không có khuyết điểm không Đề Nghi?
Nàng vẫn cố bước cảm giác rất là sợ. Nàng không muốn gần tên vương gia trẻ tuổi này xíu nào cả. Hắn vẫn nói lớn mặc nàng có như không muốn nghe.
- …đúng là trừ tính cách cao ngạo, hắn không có khuyết điểm nhưng giờ có cô đó Đề Nghi!
Nghe đến nước này nàng tức điên không chịu nỏi cũng xoay lại la lên…
- Nè! Chê tui xấu xí không xứng làm vợ hắn ta chứ gì? - Tự ái của nàng lại nổi đầy nha chỉ vì tên khốn đó đẹp bất thường thôi chứ đâu phải do nàng
- Ha ha… đâu có, ta khen cô đẹp cơ mà!… Chỉ là khi chính cô bị gì chắc chắn hắn sẽ lộ ra khuyết điểm đó thôi!
Đề Nghi nghe phút chốc run sợ. Chuyện khuyết điểm của Nhĩ Đa ra sao nàng cũng không tò mò, khó hiểu nhưng mạng nàng đang bị đe doạ mới quan trọng lúc này. Đề Nghi nhanh chóng chạy đi nhưng vì quá sợ nên chưa gì đã vấp té. Đạt Phi chỉ cười nhởn nhơ bước đến.
Lần này cũng vì liên quan đến Nhĩ Đa, sao đời nàng cứ luôn gặp phải rắc rối vì tên khốn chết tiệt ấy chứ.
———————
Đạt La Mạ nhanh chóng quỳ xuống có hơi sợ nhưng cũng phải bẩm báo lại cho tiểu vương gia đang rất nóng giận.
- Vương gia cũng đã cho người tìm phụ thêm nhưng trong vòng năm dặm vẫn chưa có tin gì cả thưa tiểu vương gia!
- Còn không mau đi tìm cho ta! - Nhĩ Đa giận dữ hất tất cả mọi thứ trên cái bàn nhỏ trước mặt không thể điềm tĩnh. Đạt La Mạ co ro khom nói.
- Nô tài đi tìm tiếp ngay!
Đạt La Mạ run run chạy đi vì cái kiểu nổi nóng của tiểu vương gia không như thường ngày tí nào. Nhĩ Đa ngã vào sau thành ghế ôm trán. Không ai dám làm phiền hắn lúc đáng sợ thế này cả. Chưa tìm ra tiểu nương nương thì mọi người như vẫn có dao kề sẵn trên cổ chết lúc nào hắn muốn thôi.
Dì Lai Thị mang thức ăn vào thấy hắn cũng không ăn phần ăn mang đến lúc sáng. Dì ấy đến gần nhẹ nhàng sờ vai hắn và nói trấn an…
- Ngủ hay ăn tí gì đi tiểu vương gia, đã hai ngày rồi còn gì! Có tin, dì sẽ gọi người dậy ngay mà.
Nhĩ Đa nghe giọng dì Lai Thị thì mở mắt, níu lấy tay dì ấy. Cái nắm tay hơi run, ánh mắt có tí sợ hãi…
- Tại ta mà… Cô ta đứng ngay gần ta, lẽ ra ta nên giữ chặt tay cô ấy. Giờ ta thật không biết là Đề Nghi bỏ đi hay là bị ai bắt… Dì àk, lỡ mà cô ta cố ý muốn bỏ trốn khỏi ta nhưng ta bắt lại thì sao? Lỡ ta làm việc sai lầm khiến cô ấy lại không cười với ta…
Vẻ mặt của hắn đang vô cùng bấn loạn, lo sợ. Hắn phải bỏ ra nhiều thời gian để nàng cười với mình, không nói hận ghét mình nữa nhưng chưa chắc trong lòng Đề Nghi đã hết ghét hận hắn. Nhĩ Đa rất sợ.
Lâu rồi dì Lai Thị chưa thấy Nhĩ Đa lại trở nên thế này. Bây giờ hắn hệt như lúc còn nhỏ nhìn thấy mẹ bị các vợ khác của vương gia hành hạ, uất ức đến mức tự vẫn. Dì ấy quá hiểu rõ chủ nhân của mình vì vậy bản thân rất sợ mất đi tình cảm nên tự không thật lòng với ai để tránh tổn thương. Bà ấy nhẹ nhàng vuốt tóc hắn âu yếm như con trai ruột.
- Tiểu nương nương không tự ý bỏ đi như thế đâu. Nếu muốn thì tiểu nương nương cũng đã có rất nhiều cơ hội bỏ đi trước đây nhưng đâu làm thế. Chắc chỉ là ai đó ganh tị bắt giữ, Đạt La Mạ và lính sẽ tìm ra ngay mà. Không sao cả người đừng hoang mang.
Hắn ngẩn nhìn vẫn như đứa trẻ ngày xưa lại hỏi…
- … là thật đúng không dì? Cô ấy không bỏ trốn khỏi ta?
- Ừhm.. dì có bao giờ nói dối người đâu!
Nhĩ Đa cố bình tĩnh lại với những lời khuyên của dì Lai Thị. Hắn cũng nghĩ nàng nhất định cũng không có gan dám bỏ trốn. Còn ai dám bắt nàng chắc chắn tiểu vương gia cũng sẽ cho trả giá đắt. Hắn đi nhanh ra tìm nàng.
Dì Lai Thị và Ân La ở lại chỉ mong tiểu vương gia mau chóng tìm ra Đề Nghi bình an trở về thôi.
Lúc đó, Đề Nghi run lên không chịu nổi, cả cơ thể bé nhỏ gắng gượng muốn vươn về phía trước mà không đủ sức, bất lực vì dây trói chặt quanh người. Cuối cùng cố gắng vô ích nàng la làng…
- Nè, không cho tui ăn thì thôi. Sao lại giở trò để cơm trước mắt tui hả đồ ác độc!
Đạt Phi nghe nàng ồn ào đưa mắt nhìn lên. Nàng bị trói vào cột trụ lều đi săn khá to có mâm cơm đùi gà hắn ta cố ý đặt ngay trước mặt nàng. Đề Nghi bị bắt hơn hai ngày đói dã man thèm nhỏ dãi rất, rất là muốn cắn cái đùi gà to bóng, béo ngon kia nha.
Tên nọ chỉ cười nằm thư thái trên giường nhỏ đọc sách tao nhã nói…
- Vốn ta bắt cô về để hành hạ mà!
Chổ này trong rừng cây thưa xa chổ bộ tộc khó ai tìm ra nên hắn cứ thoải mái cho nàng la ầm ỉ cũng không ai cứu.
- Đồ bỉ ổi! Vô liêm sĩ!
- Nè, không ăn sao có sức chửi hoài vậy?
Đạt Phi nghe chửi mấy ngày cũng phải bực nha. Hắn ta quạu nhưng nàng vẫn cố giẫy nẩy cố thoát. Đột ngột mắt Đạt Phi sững ra nhì nàng vùng vẩy. Hắn nhanh chóng bước xuống vội vã tiến đến gần nàng làm nàng run lên sợ hãi.
Hai ngày hơn bị bắt nhưng Đạt Phi chỉ trói nàng thế thôi, còn cho uống nước nữa không làm gì. Nhưng chả lẽ bây giờ hắn muốn làm bậy chứ?
Hắn bước đến tay sờ lên vai nàng có áo choàng đen làm nàng cả người tê dại rất sợ. Nàng đã từng biết cảm giác kinh sợ, đau khổ khi bị nam nhân cưỡng bức. Nhưng lúc đó nàng cũng bị bịt mắt, Nhĩ Đa cũng do say chứ không phải cố ý làm thế.
Cơ thể nàng không muốn bị người nam nhân nào khác đụng chạm ngoài Nhĩ Đa cả vì dù sao miễn cưỡng nàng là người của Nhĩ Đa rồi. Nếu Đạt Phi làm bậy thì nàng thà cắn lưỡi còn hơn, chết ngay lập tức.
Song trong lúc nàng vô cùng bấn loạn sợ hãi thì Đạt Phi chỉ vội vã cởi trói cho nàng rồi không từ tốn cố lấy cho bằng được áo choàng của nàng.
Nàng bỡ ngỡ nhìn Đạt Phi chỉ giật lấy áo choàng đen có đệm viền lông trắng xung quanh cầm run run. Tự dưng tên đó không làm gì nàng chỉ cầm áo mắt long lanh làm nàng còn sợ hơn gấp bội.
- Áo choàng của Nhĩ Đa! - Cái áo màu đen, lại to dài hơn người Đề Nghi thì chắc chắn không phải áo của nàng. Chính Đạt Phi cũng từng thấy Nhĩ Đa khoát cái áo này rồi vô cùng phong độ.
- Ờh… phải! - Nàng phút chốc cũng đờ đẫn gật đầu hùa theo nhưng chưa hiểu chuyện quái lạ này lắm
- Ôi, áo của Nhĩ Đa sao hai ngày nay ta không để ý chứ?
Đạt Phi không những ôm lấy còn kê lên má chà chà hạnh phúc làm Đề Nghi sợ lắm rồi đó. Song tên đó chỉ nghe mùi thơm nữ nhi bám đầy áo vội nóng giận chửi nàng lúc này vẫn xanh mặt ngơ ngác.
- Sao toàn mùi của cô không vậy?
- Tui choàng hai ngày rồi mà… nhưng sao tự nhiên lại cướp áo của tui, tui lạnh lắm. – Nàng với tay níu lại áo của mình thì Đạt Phi giật đi không cho lại cộc cằn nói.
- Áo của Nhĩ Đa!!!
- Nhưng huynh ấy choàng cho tui mà, là áo của tui!
Nàng nói sự thật thôi nhưng làm Đạt Phi đơ ra không lâng lâng nữa buông thõng áo, ngồi ũ rũ xuống giường không thèm để ý nàng đã được cởi trói rồi. Đề Nghi run run nhìn mặt gã vương gia đang biến chuyển đáng sợ lẩm nhẩm chửi Nhĩ Đa.
- Ta hận Nhĩ Đa! Ta ghét hắn! Sao lại có thể choàng áo quan tâm cô như thế chứ?
Đề Nghi nhìn kĩ hắn tuy nghiến răng nghiến lợi nhưng ánh mắt buồn bã đau khổ. Nàng lúc này có cơ hội chạy đi song vì tò mò vẫn ở lại và tiến đến hỏi Đạt Phi một cách rụt rè…
- Bộ… huynh thích tui nên ghét Nhĩ Đa hả? - Nàng hỏi thật theo suy luận thôi làm Đạt Phi nhăn mặt nhìn lên chọi cuốn sách vào trán nàng một cách tàn bạo. Nàng ôm trán muốn khóc nghe hắn nói ngay
- Nằm mơ hả? Ai thèm cô chứ? – Vương gia rùng mình ớn lạnh khi nghĩ về nàng nha.
Đề Nghi hơi bị sỉ nhục nhưng không bị loại người này thích cũng may rồi nên nhíu mày hung hăng…
- Không thích thì thôi. Tại huynh tự dưng bắt tui còn nói ghét Nhĩ Đa nữa… àk còn cướp áo Nhĩ Đa của tui nữa. Nếu không thích tui thì giống thích Nhĩ Đa rồi còn gì!?
Nàng giận quá nói vậy thôi nhưng Đạt Phi đơ ra nín lặng, còn xoay mặt má hơi sượng đỏ. Đề Nghi bước lùi đúng hai bước, sợ hãi cùng cực cố hết sức bình tĩnh mà lắp bắp rặn từng chữ hỏi lại..
- Huynh . Thích . Nhĩ . Đa !?!
Nàng tập thích nghi với các phong tục bộ lạc cũng khá rành, dì Lai Thị đào tạo tiểu nương nương rất tốt.
Nàng ngồi se lông cừu thành chỉ mảnh để từ chỉ có thể dệt vải hay may quần áo. Là vợ nhì của tiểu vương gia cũng không cần thiết làm mấy việc này nhưng ở không cả ngày thật buồn chán, đồng thời nàng cũng không như các nương nương khác cần cố gắng làm đẹp ẹo qua ẹo lại để chồng sủng ái.
Chợt từ xa một đoàn người lớn đi đến làm Đề Nghi nhìn ngay. Dì Lai Thị nói…
- Là bộ tộc phía đông đến chơi!
Cô nàng nhìn tò mò, đoàn người đi thật đông và hoành tráng, mang theo nhiều cống vật và gia súc tặng đại vương. Nổi bật nhất là cổ kiệu tám người khiêng đi trước, bên trong có một nữ nhân.
Nàng hay cho là mẹ kế của Nhĩ Đa đẹp nhưng không thể so với vẻ đẹp cao sang của cô nương này. Cô ấy có nét đẹp sắc sảo, tinh tế khó ai sánh bằng. Chắc cô nương ấy cũng là nhân vật không tầm thường rồi. Nàng vừa nghĩ thế thì thấy Nhĩ Đa từ trong hớn hở chạy ra làm ai cũng bất ngờ…
- A Lạc tỉ!
- Nhĩ Đa!
Hắn không giấu nổi nụ cười giang hai tay ra đón, mỹ nhân trên cổ kiệu không hề do dự từ cao sà vào lòng hắn. Cả hai cười lớn cùng nhau xoay máy vòng nhìn như ‘nam thanh nữ tú’ vô cùng xứng đôi còn hơn ‘kim đồng ngọc nữ’. Đề Nghi nín thinh nhìn cô gái đó thật sự thấy rất là “không tầm thường”
Nàng chưa từng nhìn thấy Nhĩ Đa ôm ai giữa chốn đông người cả trừ nàng. Không phải nàng quá tự tin nhưng hình như hắn quá kiêu ngạo nên không thèm chú ý đến mấy nữ nhi vây quanh. Vậy mà hôm nay chứng kiến hắn ôm lấy một mỹ nhân, cười rạng rỡ như thế kia, tâm trạng nàng có chút sa sầm vào thất vọng, tức tức trong lòng như các cô nương mê hắn ngoài kia.
Giật mình, nàng làm sao lại đi tức vì hắn đi ôm nữ nhân khác chứ, hắn ta làm gì kệ hắn, nàng không có liên quan. Đề Nghi vội se chỉ tiếp cố không quan tâm Nhĩ Đa và cô nương đó còn ôm nhau hay không nhưng lòng nặng nề kinh khủng.
- Đó là quận chúa Kha Đề A Lạc, thanh mai trúc mã chơi chung thân với tiểu vương gia từ bé thôi. Tiểu nương nương không cần lo lắng. - Biểu hiện của nàng dù giấu vẫn không qua mắt được người tinh ý như dì Lai Thị nên dì ấy nói giúp cho nàng không hoang mang.
- Con… con có gì mà phải lo chứ dì!? – Nàng nói lắp bắp như gà mắc tóc càng lộ rõ nàng đang bị vấn đề khi thấy Nhĩ Đa ôm mỹ nhân. Dì ấy lại cười thấu hiểu.
- Nhìn là dì biết mà, tiểu nương nương không cần ngại!
- Con không có!
Nàng có chối cũng vô ích vì dì Lai Thị cao thâm lắm. Mà thật sự nàng có tí lo lắng, bồn chồn không vui. Nhỡ Nhĩ Đa lập thêm vợ thì số phận nàng chắc còn hẩm hiu hơn khi thân phận thua con dê vợ cả như bây giờ nữa nha.
Nhưng chỉ chốc lát sau thì Nhĩ Đa đã hớn hở tìm nàng.
- Nghi nhi!
Nghe giọng hắn gọi, nàng công nhận là hơi vui vì hắn vẫn còn nhớ tới mình chứ không vì mỹ nhân kia mà quên luôn. Tên đó tâm trạng rất tốt lại gần cười.
- Tối nay có tiệc đó, nhớ ăn mặc đẹp và đừng làm ta xấu hổ nha! - Tên này nói cũng lộ ra chút xấu xa châm chọc nàng làm nàng mất vui, nhăn mặt nhíu mày…
- Ý huynh tui mặc không đẹp sẽ xấu hoắc đúng không?
- Háhá… chứ còn gì nữa!
Nhĩ Đa cười càn rỡ khoái chí khi chọc nàng. Công nhận gã này luôn là gã khốn xấu xa mà. Nàng không cải lại chỉ tự nhịn tức. Hắn cười đã thấy mặt nàng phụng phịu giận chỉ cười nhẹ nắm tóc sau đó khom sát xuống mặt nàng nói…
- Không mặc đẹp thì cô sẽ tự cảm thấy xấu hổ với người tối nay ta giới thiệu cho đó!
- Biết rồi, tui cũng thấy rồi là quận chúa Kha Đề A Lạc chứ gì? - Nàng tức quá cộc cằn nói làm hắn bức xúc la lên nhìn dì Lai Thị.
- Dì sao lại nói trước làm ta mất vui rồi!
Hắn cằn nhằn như trẻ con chỉ làm dì ấy cười. Dù sao tiểu vương gia và tiểu nương nương cũng chỉ là trẻ con trong mắt dì ấy thôi. Nhĩ Đa tức vì không tạo được bất ngờ cho Đề Nghi nhưng không biết nàng thấy ổn hơn rồi. Hắn vẫn là gã khốn nàng biết không có gì phải lo vì người mới đến.
Ân La giúp nàng đeo thêm vài trang sức bạc sau đó than thở làm Đề Nghi cũng hết hồn, dì Lai Thị giúp chỉnh lại áo cho cũng nhìn nghe…
- Nếu ngày nào tiểu nương nương cũng chịu cho tỉ sửa soạn thì nữ nhân trong tộc không ai dám mơ mộng tiểu vương gia nữa rồi.
- Ý tỉ bình thường muội xấu quá hả? - Nàng không cảm thấy lâng lâng vì độc chiếm Nhĩ Đa mà lại hơi tự ái nha. Nhưng Ân La lắc lắc đầu.
- Không phải xấu, không đẹp bằng lúc sửa soạn lên đúng không dì?
Dì Lai Thị nghe cũng cười thật là hiền gật đầu…
- Ừhm… tiểu nương nương đẹp mà!
Nàng nghe rồi cũng tự nhìn mình trong gương đồng. Hôm nay nàng mặc một bộ áo rất hấp dẫn bằng vải sa mỏng may ôm theo thân người, cổ áo sâu xuống ngực, tay áo ngắn lộ cánh tay mảnh khảnh trắng ngần, thêm vạc váy xẻ cao đến đùi bước một bước là có bao nhiêu chổ hấp dẫn cần thấy đã thấy hết. Bên ngoài sẽ có thêm áo lông trắng phủ ngang vai cho ấm. Kiểu áo này các nương nương vợ bô lão mặc thường nhưng tại nàng thích mặc áo kiểu ‘con nít’ kín đáo, ấm áp hơn.
Nàng mím môi hồng nhẹ hi vọng Nhĩ Đa cũng thấy mình đẹp. Nàng chưa bao giờ mong ai đó thấy mình đẹp cả. Ngày xưa tuy thích Thụ Thiên ca nhưng nàng chưa bao giờ để ý đến điều này.
Bây giờ nhắc về Thụ ca hình như nàng đã quên mất luôn thật kì lạ, nhớ trước kia không gặp là đã nhớ huynh ấy. Giờ nàng lưu lạc nơi phương bắc này khó lòng trở về, Thụ Thiên có lẽ cũng không còn nhớ đến nàng nữa.
Giờ thì nàng chỉ chờ một giọng ra lệnh khó ưa của hắn ta mà thôi. Và mới nghĩ đến Nhĩ Đa đã phất cửa lều lên đi vào…
- Xong chưa Nghi nhi?
Hắn bước vào vẫn phong độ như ngày thường với áo choàng đen, tóc cột nửa ra sau làm gương mặt nam tính càng tuấn tú hơn. Và hắn đơ ra nhìn nàng ngay. Đề Nghi biết hắn nhìn nên mắc cỡ, không tự tin khi mặc thế này nên cũng chẳng dám ngẩn lên.
Hắn thấy nàng thẹn thùng nên cười nhẹ nói…
- Áo đẹp thiệt đúng là dì Lai Thị may mà! - Hắn ta chỉ khen cái áo làm tâm trạng nàng hơi mất hứng nha. Dì Lai Thị chỉ cười trả lời.
- Cám ơn tiểu vương gia quá khen. Cũng nhờ tiểu nương nương đẹp nên nhìn áo càng đẹp! - Chỉ có dì ấy nói đúng ‘sự thật’ làm nàng tự tin lên mặt.
- Cô ta thì liên quan gì chứ!
Nhĩ Đa toát miệng cười ha hả chọc làm nàng muốn giữ bộ dạng tao nhã khi mặc đẹp cũng không được. Nàng không chần chừ khi hung hăng lao lại nắm tóc hắn rồi giật. Tên nọ vừa la vừa cười, dằn co với nàng rồi đi luôn.
Ân La và dì Lai Thị chỉ lắc đầu thật không hiểu nổi cách bày tỏ tình cảm dữ dội của hai chủ nhân mà.
Đề Nghi thật sự rất tức khi tự khùng điên mong hắn thấy mình đẹp nên ấm ức một mình đi trước. Nàng không biết ánh mắt hắn nhìn nàng rất ôn nhu, vui vẻ bước theo.
Chợt trời có vài bông tuyết rơi xuống làm nàng ngừng lại nhìn lên hớn hở. Hắn chỉ đứng trông nàng cố dùng tay chụp lấy tuyết và cười tươi. Nụ cười của nàng làm hắn cảm giác có thể đánh đổi mọi thứ để được nhìn thấy.
- Tuyết kìa Nhĩ Nhĩ! Tuyệt thật! Mùa đông ở nhà tui không đủ lạnh để có tuyết, có khi chỉ thấy được vài hạt thôi.
Nàng nói như con chim non nhảy qua nhảy lại háo hức. Nhĩ Đa thấy nàng thích như vậy nên nói…
- Mấy ngày nữa thảo nguyên sẽ trắng xoá đẹp hơn nữa kìa!
- Thật hả?… nhưng chắc sẽ lạnh hơn nữa ha!
Cô nàng chưa gì đã run lên cằm cặp vì trời rét buốt, mà bộ áo đang mặc đẹp thật nhưng hơi mỏng manh so với mấy bộ áo vải bông dày nàng hay mặc. Nhĩ Đa nhanh chóng bước đến lấy áo choàng của mình choàng qua vai nàng và cẩn thận thắt lại.
Đề Nghi nghe tim đập loạn, mắc cỡ nhìn hắn khi được quan tâm như thế. Nàng không biết thật ra ngoài việc không muốn nàng lạnh, Nhĩ Đa cũng cố ý không cho ai có thể nhìn nàng trong bộ đồ hấp dẫn ‘hở hang’ nọ. Thân thể của nàng chỉ có hắn có thể nhìn thấy thôi.
Nhĩ Đa giúp nàng choàng áo rồi ẵm nàng lên ôm chặt cho nàng không lạnh nữa. Má nàng đỏ ửng không dám nhúc nhích, lòng vui vui vì sự ấm áp này. Hắn đi nhanh và chỉ tay về phía sông tối mờ ở xa bên kia và nói…
- Khi sông đóng băng, bổn vương sẽ dẫn cô qua cánh rừng bên kia xem gấu ngủ đông!
- Nghe cũng hay nhưng sao lại xem gấu dễ sợ lắm. Chúng ta đi bắt thỏ được không? Tui hồi bé cũng có nuôi thỏ nữa đó! - Nàng cũng hớn hở không ngại vòi vĩnh hắn. Nhưng tên chết tiệt chỉ bĩu môi nhăn mặt phán cho một câu.
- Thỏ thì chán phèo!
- Êh, thỏ dễ thương mà!
Nàng nổi cơn bực bội nữa rồi, mới thấy hắn tốt với mình sau đó nhanh chóng lại đáng ghét. Nhĩ Đa chỉ khẽ cười thích thú giơ lên một chiếc lắc bạc có đính chuông nhỏ rất xinh xắn. Trên mặt lắc còn cẩn các mẫu hoa văn vô cùng tinh xảo đẹp mắt.
Nàng đơ ra nhìn là thấy thích ngay. Hắn vui vẻ vì thứ này chắc chắn phải đẹp độc nhất rồi, chính tiểu vương gia đây đích thân sai thợ bạc làm theo ý hắn, chỉ có một duy nhất thôi không có cái thứ hai. Hắn níu lấy tay nàng mang vào làm Đề Nghi ngớ ra.
Tim nàng muốn trễ mấy nhịp vì hồi hộp, má nóng ran nhìn tay mình có chiếc lắc rồi hỏi lí nhí…
- Cho…cho tui hả?
- Không cho thì mang vào tay cô làm gì chứ? – Nàng ngốc hơn hắn nghĩ nữa. Xưa nay tiểu vương gia chưa từng tặng quà cho nữ nhân nào, vả lại tặng một chiếc vòng bạc rất có ý nghĩa nhưng nàng ngây ngô không biết được tập tục ở đây. Đề nghi mím môi hỏi hơi sợ sệt.
- … lỡ huynh cho mượn thì sao?
Đề Nghi tất nhiên không muốn hắn cho mượn nên mới hỏi chỉ khiến Nhĩ Đa bật cười rất vui vì nàng cả chuyện đó cũng nghĩ ra. Hắn nói ngay…
- Haha… thật là… bổn vương cho cô mượn luôn không cần lấy lại được chưa Nghi nhi?
Nhĩ Đa vui vẻ bước tiếp không biết nàng rất vui nhưng cố không cho hắn thấy mình cười tủm tỉm. Nàng dựa lên vai hắn nhìn tay có chiếc lắc mà thích lắm. Nhĩ Đa chỉ ôm nàng đi nhanh cười nhẹ, nàng không biết tập tục ở đây nam nhân tặng vòng bạc có nghĩa là cầu hôn nữ nhân họ thích. Chắc chắn nàng không thoát khỏi tiểu vương gia này cả đời rồi.
Cả hai đến sau cùng do la cà ngắm tuyết. Lều chính lớn có mái tròn có nắp hở ra nên các bệ than sưởi ấm bốc khói cao không bị ngạt. Tiệc hôm nay chỉ dành cho bô lão và những người cấp cao nên không tổ chức ngoài trời như thông thường. Bên trong mọi người đã đông đủ, không khí rất sang trọng, ấm áp.
Và tên khốn chết tiệt lại như vậy không bao giờ cho nàng xuống cho đến khi đặt nàng vào đúng chổ ngồi. Đề Nghi mắc cỡ rất ngại, bô lão quen mắt chỉ cười không sao nhưng còn mấy bà vợ của những người cấp cao chỉ liếc xéo nàng tỏ ra không ưa. Nàng không muốn bị bắt đi lần nữa vì mấy nữ nhân thích Nhĩ Đa ghen tuông đâu.
Quận chúa A Lạc cũng nhìn nàng. Nhĩ Đa vui vẻ ngồi cạnh ngay cô ấy làm Đề Nghi nhìn qua, nhìn gần cô ấy càng đẹp động lòng người nha. Giữa lều đang có múa nên mọi người tập trung xem và uống rượu vui vẻ. Nhĩ Đa chỉ ôm nàng ra trước ‘khoe’ với quận chúa…
- A Lạc tỉ! Đây là vợ nhì của ta tên Hạ Đề Nghi. – Nàng bối rối cười chào quận chúa theo sự giới thiệu của Nhĩ Đa.
- Muội chào tỉ!
A Lạc nhìn nàng và cái cách Nhĩ Đa phấn khởi khi giới thiệu, cùng tay hắn không rời người Đề Nghi là hiểu rồi cười thật ngọt với nàng…
- Muội đừng khách sáo thế. Muội hình như không phải là người phương bắc này!
- Ơh dạ… muội là người Kỳ Mạc!
- Hèn gì… này Nhĩ Đa, đệ dám chê ta vì cô nương Kỳ Mạc xinh đẹp này hả?
Quận chúa cao giọng chỉ làm Nhĩ Đa cười ha hả. Nàng ngồi giữa đơ ra không hiểu quan hệ của hai người này có phải là hảo bằng hữu chơi chung từ bé hay không nữa.
Tiệc vẫn ồn ào rôm rả, ai cũng rượu thịt xem ca múa rất vui vẻ. Đề Nghi ngồi cạnh Nhĩ Đa mà buồn hiu vì hắn và A Lạc có quá nhiều chuyện để nói do lâu rồi mới gặp. Mà những chuyện của họ nàng có nghe cũng không hiểu, không biết chút gì. Nàng tự dưng cảm thấy mình bị chệch khỏi thế giới của Nhĩ Đa quá.
Đề Nghi chỉ biết ngồi an phận gặm thịt nướng không biết vương gia Đạt Phi tất nhiên cũng có dự tiệc nhìn về phía nàng sau đó cười nhẹ nghĩ gì đó không mấy tốt đẹp.
Đến gần khuya tiệc tàn mọi người rời tiệc đi về hai người đó vẫn còn trò chuyện chưa xong. Nàng đi cạnh, dù tay Nhĩ Đa đặt trên lưng giữ nhẹ lấy nàng nhưng chỉ cười nói mãi mê với quận chúa A Lạc. Nàng không vui nên cũng không nghe được chút gì cả. Nàng tự thoát khỏi tay Nhĩ Đa đi đến gần chuồng ngựa lớn chờ hai người đó nói cho xong.
Nhĩ Đa nhìn nàng đứng cũng không xa nên an tâm nói tiếp với A Lạc không mấy để ý Đạt Phi bước đến chổ Đề Nghi. Nàng nhìn vị vương gia đó có chút giật mình. Người này dù gặp ít lần nhưng làm nàng thấy có tí hơi đáng sợ dù cho Đạt Phi cười rất tao nhã…
- Lâu rồi mới gặp nhỉ tiểu nương nương! Hôm nay cô đẹp thật đó!
- Cám ơn vương gia quá khen! – Nàng cười cười cho có và muốn trở lại cạnh Nhĩ Đa ngay nhưng Đạt Phi lại nói ngay.
- Chờ Nhĩ Đa sao? Cô có biết hai người đó khi xưa khắng khít như hình với bóng hay không, còn được gọi là cặp uyên ương trên thảo nguyên đó!
Đề Nghi nhanh chóng nhìn lại. Quả thật Nhĩ Đa và quận chúa A Lạc rất xứng đôi với nhau. Nàng cũng cảm thấy mình không sánh bằng quận chúa dù chỉ một nửa. Nhưng dì Lai Thị đã trấn an nàng rồi, nên nàng nhanh chóng trả lời.
- Họ chơi chung từ bé nên thân thiết thôi! - Đề Nghi cố tự tin một chút không có gì phải sợ cả.
- Haha… cô tin thế àk? Ta thì cảm thấy không biết họ là bằng hữu hay là ý trung nhân cũ gặp lại đó!
Đạt Phi nói làm nàng ngờ vực không muốn tin nhưng cũng bước lại chú ý nghe hai người nói chuyện. Nhĩ Đa và A Lạc vẫn tiếp tục nói chuyện không nhìn nàng.
- Khổ lắm, đâu ai như đệ cưới Hoa Chu Ni làm vợ cả khiến người ta tức chết! - A Lạc ca cẩm còn làm mặt hờn dỗi có phần làm nũng với hắn.
- Tức gì? Không có tỉ người ta buồn lắm nha! Chổ đó xa lắm, sau này chúng ta còn khó gặp nhau hơn. - Nhĩ Đa cũng cảm thán rầu rĩ đáp lời làm A Lạc cười vỗ nhẹ má hắn ra chiều rất thân thiết
- Làm như nhớ ta lắm không bằng vậy? Cưng vợ nhì như thế ta vừa xoay lưng đã quên ngay ta luôn rồi!
- Sao mà ta quên được tỉ chứ? Đề Nghi chỉ vừa mới đến nên ta quan tâm thế thôi, chứ chúng ta biết nhau lâu quá tất nhiên ta không thể nào quên tỉ rồi. Hay là suy nghĩ muốn lấy đệ để mỗi ngày chúng ta đều gặp nhau ha! Sẽ vui lắm đó!
- Ây… thằng khỉ này sao giờ mới cầu hôn tỉ hả? Tỉ làm vợ cả mới chịu nha!
Đề Nghi nghe rồi sững ra bước lùi, cảm thấy lòng rất đau khổ vội xoay người chạy đi. Nàng không muốn ở lại nhìn Nhĩ Đa bên người con gái khác. Đạt Phi cười hài lòng thấy Nhĩ Đa và A Lạc không nhìn thấy Đề Nghi chạy đi nên ung dung đi theo.
Đề Nghi nghe rồi sững ra bước lùi, cảm thấy lòng rất đau khổ vội xoay người chạy đi. Nàng không muốn ở lại nhìn Nhĩ Đa bên nữ nhân khác. Đạt Phi cười hài lòng thấy Nhĩ Đa và A Lạc không nhìn thấy Đề Nghi chạy đi nên ung dung đi theo.
Hai người đó vô tư nói tiếp chuyện tình cảm đang dang dở. A Lạc níu vai hắn không thôi ca cẩm làm như đau lòng lắm.
- Nếu đệ không nhỏ hơn ta 3 tuổi thì ta chịu đem đệ về làm chồng rồi, đâu cần phải chán ghét ‘hắn’ dám để ta đi có một mình đến đây. Nhưng ta chỉ thích người lớn tuổi hơn thôi hihi…
- Đem đệ về làm chồng hả? Tỉ dám khinh tiểu vương gia này quá nha!? - Nhĩ Đa nhướng chân mày không chịu nổi tỉ tỉ này mà.
A Lạc cười đánh vào vai hắn cái chát và nói…
- Đồng ý gì cái thằng nhóc này! Để chồng tỉ nghe thấy đánh ghen đệ cho mà biết.
- Sợ quá! Ai mà không biết chúng ta ‘tình chàng ý thiếp’ từ xưa giờ. Khưu Lãng ca càng không dám đánh ghen nghĩa đệ này đâu - Nhĩ Đa cười khì khì tự tin làm A Lạc nhíu mày thanh bực mình.
Thật sự chồng của A Lạc mà gặp Nhĩ Đa sẽ quên ngay vợ nên cô tỉ hay ghen với Nhĩ Đa lắm. Do bận việc đột ngột nên Khưu Lãng chưa thể đi đến đại bình nguyên này kịp, song lại sợ Nhĩ Đa chờ hai vợ chồng sẽ nôn nóng nên mới bảo nàng một mình đến trước làm A Lạc tức muốn thổ huyết, giận dỗi đi luôn một mình.
Thế nên quận chúa không ngại gầm gừ đe doạ Nhĩ Đa…
- Tiểu tử, chả lẽ chồng tỉ coi trọng đệ hơn tỉ đây chứ. Tránh xa chồng tỉ àk, lo về cưng vợ của đệ đi!
- Tất nhiên không cần tỉ nhắc rồi!
Nhĩ Đa cười xoay nhìn phía chuồng ngựa Đề Nghi mới đứng rồi đơ ra vì không thấy nàng. Ngay lập tức hắn nhìn dáo dát xung quanh nhưng cũng không thấy bóng dáng của nàng đâu. Quận chúa A Lạc cũng nhìn phụ hắn vì cũng mới thấy Đề Nghi đi gần đây thôi. Cảm giác trống rỗng, lo lắng trào ngược lên làm hắn phút chốc sợ hãi gọi to tên nàng, muốn nhanh chóng thấy nàng.
- Nghi nhi!
Đề Nghi cố chạy thật xa, không chút phương hướng cứ thế chạy không biết đến đâu. Gió lạnh sộc vào phổi làm nàng không thở nổi, chân mỏi nhừ hết sức mới ngừng lại nghe nước mắt lăn trên má lạnh ngồi bệt xuống bãi cỏ lấm tấm tuyết cạnh bờ sông tối đen.
Nàng cố ngừng khóc nhưng lệ cứ tuôn ra. Nhĩ Đa có ra sao kệ hắn, hắn thích hay muốn cưới thêm nữ nhân nào cũng không liên quan gì, nàng cũng buồn không cần buồn khóc như thế này.
Song lòng nàng đau đớn kì lạ, tim như bị ai vò xé rất khó chịu, đau đớn. Đạt Phi bước theo sau cười nói…
- Ta đã nói bên Nhĩ Đa sớm muộn cũng sẽ đau khổ thôi mà!
Đề Nghi giật mình nhìn lại. Rõ ràng Đạt Phi ghét Nhĩ Đa như thế sao nàng lại khờ khạo sớm nghe theo. Giờ đủ bình tĩnh nàng mới thấy có tí kỳ lạ. Nhĩ Đa hôm nay rất dịu dàng với nàng, còn tặng vòng bạc cho nàng. Hai người đó nếu có gì phải sớm bên nhau rồi sao đến giờ mới cầu hôn như vậy.
Nàng đứng lên chùi nước mắt, nàng nên trở lại hỏi Nhĩ Đa chứ không thể ngốc nghếch chạy đi tự đau như thế này. Dù sao nàng cũng mang danh phận thật sự là vợ lẻ của hắn nên hỏi ra cũng không sao cả. Nhưng Đạt Phi chỉ nhếch mép cười nói theo sau lưng nàng khi nàng xoay bước…
- Cô có biết Nhĩ Đa nổi tiếng không có khuyết điểm không Đề Nghi?
Nàng vẫn cố bước cảm giác rất là sợ. Nàng không muốn gần tên vương gia trẻ tuổi này xíu nào cả. Hắn vẫn nói lớn mặc nàng có như không muốn nghe.
- …đúng là trừ tính cách cao ngạo, hắn không có khuyết điểm nhưng giờ có cô đó Đề Nghi!
Nghe đến nước này nàng tức điên không chịu nỏi cũng xoay lại la lên…
- Nè! Chê tui xấu xí không xứng làm vợ hắn ta chứ gì? - Tự ái của nàng lại nổi đầy nha chỉ vì tên khốn đó đẹp bất thường thôi chứ đâu phải do nàng
- Ha ha… đâu có, ta khen cô đẹp cơ mà!… Chỉ là khi chính cô bị gì chắc chắn hắn sẽ lộ ra khuyết điểm đó thôi!
Đề Nghi nghe phút chốc run sợ. Chuyện khuyết điểm của Nhĩ Đa ra sao nàng cũng không tò mò, khó hiểu nhưng mạng nàng đang bị đe doạ mới quan trọng lúc này. Đề Nghi nhanh chóng chạy đi nhưng vì quá sợ nên chưa gì đã vấp té. Đạt Phi chỉ cười nhởn nhơ bước đến.
Lần này cũng vì liên quan đến Nhĩ Đa, sao đời nàng cứ luôn gặp phải rắc rối vì tên khốn chết tiệt ấy chứ.
———————
Đạt La Mạ nhanh chóng quỳ xuống có hơi sợ nhưng cũng phải bẩm báo lại cho tiểu vương gia đang rất nóng giận.
- Vương gia cũng đã cho người tìm phụ thêm nhưng trong vòng năm dặm vẫn chưa có tin gì cả thưa tiểu vương gia!
- Còn không mau đi tìm cho ta! - Nhĩ Đa giận dữ hất tất cả mọi thứ trên cái bàn nhỏ trước mặt không thể điềm tĩnh. Đạt La Mạ co ro khom nói.
- Nô tài đi tìm tiếp ngay!
Đạt La Mạ run run chạy đi vì cái kiểu nổi nóng của tiểu vương gia không như thường ngày tí nào. Nhĩ Đa ngã vào sau thành ghế ôm trán. Không ai dám làm phiền hắn lúc đáng sợ thế này cả. Chưa tìm ra tiểu nương nương thì mọi người như vẫn có dao kề sẵn trên cổ chết lúc nào hắn muốn thôi.
Dì Lai Thị mang thức ăn vào thấy hắn cũng không ăn phần ăn mang đến lúc sáng. Dì ấy đến gần nhẹ nhàng sờ vai hắn và nói trấn an…
- Ngủ hay ăn tí gì đi tiểu vương gia, đã hai ngày rồi còn gì! Có tin, dì sẽ gọi người dậy ngay mà.
Nhĩ Đa nghe giọng dì Lai Thị thì mở mắt, níu lấy tay dì ấy. Cái nắm tay hơi run, ánh mắt có tí sợ hãi…
- Tại ta mà… Cô ta đứng ngay gần ta, lẽ ra ta nên giữ chặt tay cô ấy. Giờ ta thật không biết là Đề Nghi bỏ đi hay là bị ai bắt… Dì àk, lỡ mà cô ta cố ý muốn bỏ trốn khỏi ta nhưng ta bắt lại thì sao? Lỡ ta làm việc sai lầm khiến cô ấy lại không cười với ta…
Vẻ mặt của hắn đang vô cùng bấn loạn, lo sợ. Hắn phải bỏ ra nhiều thời gian để nàng cười với mình, không nói hận ghét mình nữa nhưng chưa chắc trong lòng Đề Nghi đã hết ghét hận hắn. Nhĩ Đa rất sợ.
Lâu rồi dì Lai Thị chưa thấy Nhĩ Đa lại trở nên thế này. Bây giờ hắn hệt như lúc còn nhỏ nhìn thấy mẹ bị các vợ khác của vương gia hành hạ, uất ức đến mức tự vẫn. Dì ấy quá hiểu rõ chủ nhân của mình vì vậy bản thân rất sợ mất đi tình cảm nên tự không thật lòng với ai để tránh tổn thương. Bà ấy nhẹ nhàng vuốt tóc hắn âu yếm như con trai ruột.
- Tiểu nương nương không tự ý bỏ đi như thế đâu. Nếu muốn thì tiểu nương nương cũng đã có rất nhiều cơ hội bỏ đi trước đây nhưng đâu làm thế. Chắc chỉ là ai đó ganh tị bắt giữ, Đạt La Mạ và lính sẽ tìm ra ngay mà. Không sao cả người đừng hoang mang.
Hắn ngẩn nhìn vẫn như đứa trẻ ngày xưa lại hỏi…
- … là thật đúng không dì? Cô ấy không bỏ trốn khỏi ta?
- Ừhm.. dì có bao giờ nói dối người đâu!
Nhĩ Đa cố bình tĩnh lại với những lời khuyên của dì Lai Thị. Hắn cũng nghĩ nàng nhất định cũng không có gan dám bỏ trốn. Còn ai dám bắt nàng chắc chắn tiểu vương gia cũng sẽ cho trả giá đắt. Hắn đi nhanh ra tìm nàng.
Dì Lai Thị và Ân La ở lại chỉ mong tiểu vương gia mau chóng tìm ra Đề Nghi bình an trở về thôi.
Lúc đó, Đề Nghi run lên không chịu nổi, cả cơ thể bé nhỏ gắng gượng muốn vươn về phía trước mà không đủ sức, bất lực vì dây trói chặt quanh người. Cuối cùng cố gắng vô ích nàng la làng…
- Nè, không cho tui ăn thì thôi. Sao lại giở trò để cơm trước mắt tui hả đồ ác độc!
Đạt Phi nghe nàng ồn ào đưa mắt nhìn lên. Nàng bị trói vào cột trụ lều đi săn khá to có mâm cơm đùi gà hắn ta cố ý đặt ngay trước mặt nàng. Đề Nghi bị bắt hơn hai ngày đói dã man thèm nhỏ dãi rất, rất là muốn cắn cái đùi gà to bóng, béo ngon kia nha.
Tên nọ chỉ cười nằm thư thái trên giường nhỏ đọc sách tao nhã nói…
- Vốn ta bắt cô về để hành hạ mà!
Chổ này trong rừng cây thưa xa chổ bộ tộc khó ai tìm ra nên hắn cứ thoải mái cho nàng la ầm ỉ cũng không ai cứu.
- Đồ bỉ ổi! Vô liêm sĩ!
- Nè, không ăn sao có sức chửi hoài vậy?
Đạt Phi nghe chửi mấy ngày cũng phải bực nha. Hắn ta quạu nhưng nàng vẫn cố giẫy nẩy cố thoát. Đột ngột mắt Đạt Phi sững ra nhì nàng vùng vẩy. Hắn nhanh chóng bước xuống vội vã tiến đến gần nàng làm nàng run lên sợ hãi.
Hai ngày hơn bị bắt nhưng Đạt Phi chỉ trói nàng thế thôi, còn cho uống nước nữa không làm gì. Nhưng chả lẽ bây giờ hắn muốn làm bậy chứ?
Hắn bước đến tay sờ lên vai nàng có áo choàng đen làm nàng cả người tê dại rất sợ. Nàng đã từng biết cảm giác kinh sợ, đau khổ khi bị nam nhân cưỡng bức. Nhưng lúc đó nàng cũng bị bịt mắt, Nhĩ Đa cũng do say chứ không phải cố ý làm thế.
Cơ thể nàng không muốn bị người nam nhân nào khác đụng chạm ngoài Nhĩ Đa cả vì dù sao miễn cưỡng nàng là người của Nhĩ Đa rồi. Nếu Đạt Phi làm bậy thì nàng thà cắn lưỡi còn hơn, chết ngay lập tức.
Song trong lúc nàng vô cùng bấn loạn sợ hãi thì Đạt Phi chỉ vội vã cởi trói cho nàng rồi không từ tốn cố lấy cho bằng được áo choàng của nàng.
Nàng bỡ ngỡ nhìn Đạt Phi chỉ giật lấy áo choàng đen có đệm viền lông trắng xung quanh cầm run run. Tự dưng tên đó không làm gì nàng chỉ cầm áo mắt long lanh làm nàng còn sợ hơn gấp bội.
- Áo choàng của Nhĩ Đa! - Cái áo màu đen, lại to dài hơn người Đề Nghi thì chắc chắn không phải áo của nàng. Chính Đạt Phi cũng từng thấy Nhĩ Đa khoát cái áo này rồi vô cùng phong độ.
- Ờh… phải! - Nàng phút chốc cũng đờ đẫn gật đầu hùa theo nhưng chưa hiểu chuyện quái lạ này lắm
- Ôi, áo của Nhĩ Đa sao hai ngày nay ta không để ý chứ?
Đạt Phi không những ôm lấy còn kê lên má chà chà hạnh phúc làm Đề Nghi sợ lắm rồi đó. Song tên đó chỉ nghe mùi thơm nữ nhi bám đầy áo vội nóng giận chửi nàng lúc này vẫn xanh mặt ngơ ngác.
- Sao toàn mùi của cô không vậy?
- Tui choàng hai ngày rồi mà… nhưng sao tự nhiên lại cướp áo của tui, tui lạnh lắm. – Nàng với tay níu lại áo của mình thì Đạt Phi giật đi không cho lại cộc cằn nói.
- Áo của Nhĩ Đa!!!
- Nhưng huynh ấy choàng cho tui mà, là áo của tui!
Nàng nói sự thật thôi nhưng làm Đạt Phi đơ ra không lâng lâng nữa buông thõng áo, ngồi ũ rũ xuống giường không thèm để ý nàng đã được cởi trói rồi. Đề Nghi run run nhìn mặt gã vương gia đang biến chuyển đáng sợ lẩm nhẩm chửi Nhĩ Đa.
- Ta hận Nhĩ Đa! Ta ghét hắn! Sao lại có thể choàng áo quan tâm cô như thế chứ?
Đề Nghi nhìn kĩ hắn tuy nghiến răng nghiến lợi nhưng ánh mắt buồn bã đau khổ. Nàng lúc này có cơ hội chạy đi song vì tò mò vẫn ở lại và tiến đến hỏi Đạt Phi một cách rụt rè…
- Bộ… huynh thích tui nên ghét Nhĩ Đa hả? - Nàng hỏi thật theo suy luận thôi làm Đạt Phi nhăn mặt nhìn lên chọi cuốn sách vào trán nàng một cách tàn bạo. Nàng ôm trán muốn khóc nghe hắn nói ngay
- Nằm mơ hả? Ai thèm cô chứ? – Vương gia rùng mình ớn lạnh khi nghĩ về nàng nha.
Đề Nghi hơi bị sỉ nhục nhưng không bị loại người này thích cũng may rồi nên nhíu mày hung hăng…
- Không thích thì thôi. Tại huynh tự dưng bắt tui còn nói ghét Nhĩ Đa nữa… àk còn cướp áo Nhĩ Đa của tui nữa. Nếu không thích tui thì giống thích Nhĩ Đa rồi còn gì!?
Nàng giận quá nói vậy thôi nhưng Đạt Phi đơ ra nín lặng, còn xoay mặt má hơi sượng đỏ. Đề Nghi bước lùi đúng hai bước, sợ hãi cùng cực cố hết sức bình tĩnh mà lắp bắp rặn từng chữ hỏi lại..
- Huynh . Thích . Nhĩ . Đa !?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook