Thiên Địa Vãn Hồi
-
15: Gọi Hồn
Thuở sơ khai, âm dương hỗn độn, sau nghìn năm lại tạo nên một thế giới cân bằng giữa âm và dương.
Phàm là yêu ma quỷ quái, người chết thành ma, thú tu thành tinh đều được liệt vào vật âm.
Nhân tộc, bất tử tộc, phàm là vật sống có ý thức riêng, lấy ánh dương làm cốt được liệt vào vật dương.
Tuy nói âm dương đối lập, nhưng hai thái cực này lại không thể tách biệt nhau.
Ma cũng có thể đi giữa người, người cũng có thể đi giữa yêu.
Yêu có thể nhờ người, người cũng có thể nhờ ma.
Vì lẽ đó, cái gọi là thuật gọi hồn đã được hình thành từ lâu đời.
Thuật gọi hồn đúng theo tên gọi của nó, chính là gọi hồn người đã chết đến để đối đáp.
Người thi thuật có thể nhờ người đã khuất trả lời một số vấn đề, hoặc nhờ họ tìm kiếm tung tích một người.
Lại nói, thuật gọi hồn đã tồn tại suốt nghìn năm, do đó mà cách thi thuật cũng biến hóa vô số.
Nhưng nhìn chung, các loại thuật gọi hồn đều được liệt vào các lại thuật khó thi triển nhất.
Để thi triển các loại thuật này, trước hết người thi thuật phải có giác ngộ linh lực cực cao.
Tiếp theo là các yếu tố bên ngoài như thiên địa, ngày giờ, vị trí bày trận...!cũng đều phải được xem xét kỹ lưỡng.
Kể cả kết giới bố trí cũng phải kiên cố, phù hộ thân cũng nên có.
Bởi vì trong lúc chiêu hồn, không may mắn gặp phải oan hồn hay quỷ sứ có địch ý thì cũng sẽ rơi vào trường hợp vô cùng nguy hiểm.
Trở lại với hiện tại, sau khi ăn bữa cơm trưa, Hại Thiên Thu liền đến tìm Lam Mạnh Khải trao đổi một số việc cần thiết.
Đêm nay đám người bọn họ sẽ thực hiện thuật chiêu hồn, vậy nên sẽ có rất nhiều thứ cần chuẩn bị.
Đối với những người bình thường, nếu nghe Hại Thiên Thu đòi thi thuật chiêu hồn thì lập tức sẽ cười phá lên.
Nhưng mà Hại Thiên Thu lại không phải người lỗ mãng, nàng luôn phân tích suy xét kỹ trước khi đưa ra quyết định.
Điều đầu tiên khiến nàng muốn thực hiện loại thuật này chính là vì ở đây có Lam Mạnh Khải.
Lam Mạnh Khải là đơn mộc hệ linh căn thuần khiết.
Mà mộc hệ linh căn vốn có tính chất thu hút tà ma, hoàn toàn thuận lợi cho việc dẫn dụ âm hồn xung quanh.
Tu vi của hắn lại là tiên tử sơ kỳ, nếu có bất trắc thì vẫn có người dọn dẹp, Hại Thiên Thu không nhất thiết phải xuất thủ.
Yếu tố thứ hai chính Hàn Tuyết Âm.
Qua vài ngày quan sát, Hại Thiên Thu cũng nhận ra được Hàn Tuyết Âm có ngộ tính cùng linh tính cực cao.
Tới nàng cũng phải nhiều lần thầm khen Lam Mạnh Khải mắt nhìn rất chuấn.
Có thể kiếm ra một nha đầu nghịch thiên như thế này.
Chỉ cần chịu khó bồi dưỡng, Hại Thiên Thu cam đoan ngày Hàn Tuyết Âm nổi danh khắp tam tộc sẽ không còn xa!
Sau khi trao đổi xong, Hại Thiên Thu liền đi tìm cái hộp gỗ cũ kỹ của mình, chuẩn bị một số đồ nghề.
Lam Mạnh Khải cũng phân phó cho ba đệ tử của mình đi lo một số việc.
Tới tối tất cả sẽ tập trung tại phòng của Lam Mạnh Khải.
Để tránh cho việc nàng bị bại lộ thân phận, Hại Thiên Thu liền tới phòng Lam Mạnh Khải trước giờ hẹn.
Vừa bước vào phòng, nàng liền lấy ra một cái nghiên mực nàng mua ở chợ sau đó bắt đầu mài mực.
Trong lúc nàng mài mực thì Lam Mạnh Khải tranh thủ dọn dẹp đống bàn ghế sang một bên, tạo thành một khoảng trống giữa phòng.
Mài mực xong, Hại Thiên Thu liền lấy bút, chấm mực vẽ một vòng tròn trên nền đất.
Vòng tròn không lớn lắm, đường kính khoảng một thước.
Bên trong vòng tròn lại vẽ thêm một hình tam giác, bốn cạnh của tam giác lại được viết lên một số cổ tự.
Lam Mạnh Khải đứng một bên xem cũng không hiểu nổi.
Bởi vì đa số cách thì thuật của bất tử nhân đều rất cổ xưa, chỉ có dòng dõi chính tông mới được truyền thụ.
Vẽ xong, Hại Thiên Thu liền lấy ra một cái chuông gió đưa cho Lam Mạnh Khải nói: "Ngươi đem cái chuông gió này treo ngoài cửa đi, sẵn tiện làm luôn cái kết giới, tránh cho người ngoài đi vào."
"Được.
Mà này Hại Thiên Thu, ngươi dạy ta cách thi thuật của ngươi đi." Lam Mạnh Khải tiếp nhận chiếc chuông, ánh mắt mong chờ nhìn Hại Thiên Thu.
Phải nói là, hắn rất giống sư phụ Thiết Nhai của hắn, đều có chấp niệm sâu nặng với việc tìm hiểu phép chiêu hồn.
Nhớ lúc trước, hắn đã từng theo Hại Thiên Thu không rời suất ba tháng chỉ để năn nỉ nàng.
Lúc nghe tin nàng hồn phi phách tán, không ai biết được hắn đau lòng tới mức nào.
Cả một kho tàn cổ thuật cứ như vậy mà đi theo nàng thì quá đáng tiếc mà!
Hại Thiên Thu làm sao mà không nhìn ra ý đồ lợi dụng suốt bao nhiêu năm của tên trước mắt, nàng đáp lại bằng một nụ cười ôn nhu: "Nếu ngươi tự tử ngay tại đây, sau đó đầu thai thành bất tử nhân thì ta sẽ truyền cho ngươi."
"Đồ quỷ keo kiệt, chỉ là chút thuật pháp thôi mà.
Keo kiệt như vậy, hèn gì tới giờ ngươi vẫn chưa có phu quân." Lam Mạnh Khải hừ lạnh với Hại Thiên Thu xong liền đi ra khỏi cửa.
Hại Thiên Thu bị bỏ lại tức tới nghiến răng nghiến lợi.
Tại sao cái tên này cứ phải đâm vào chỗ đau của nàng chứ? Lam Mạnh Khải ngươi cứ đợi đi, rồi Hại Thiên Thu ta sẽ tìm được một như ý lang quân hoàn mỹ.
Sau đó sẽ kêu chàng tới đánh cho ngươi cha mẹ nhận không ra!
Hại Thiên Thu cùng Lam Mạnh Khải chuẩn bị xong cũng là lúc ba người kia trở lại.
Lam Mạnh Khải gọi Hàn Tuyết Âm theo vào phòng.
Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn thì đứng ngoài của canh giữ.
Hại Thiên Thu nhìn thấy Hàn Tuyết Âm, liền vui vẻ chào một tiếng: "Hàn cô nương!"
Hàn Tuyết Âm khẽ gật đầu một cái đáp lễ.
Cũng không nói gì thêm, nàng chỉ thắc mắc tại sao sư tôn nhà nàng lại để một người thường tham gia vào việc này.
Vốn dĩ âm dương đả cách biệt, huống chi Hại Thiên Thu lại không có tu vi, ở lại vừa không giúp được gì nhiều, còn có thể tổn hại thân thể.
Hại Thiên Thu trước nét mặt không mặn không nhạt của Hàn Tuyết Âm bĩu môi ủy khuất.
Cho nàng một nét mặt tươi cười cũng không cho nổi hay sao?
Lam Mạnh Khải thì đã nhìn quen khối băng nhỏ của mình, đồng thời cũng nhận ra được thắc mắc của nàng.
Hắn vuốt râu dài nói: "Ta để nàng ở đây làm chút việc vặt.
Ít nhất nàng cũng biết lắc chuông."
Hại Thiên Thu nghe Lam Mạnh Khải nói xong, chỉ hận không thể tức tới hộc máu.
Nàng cũng đâu có phế vật tới mức chỉ biết lắc chuông?! Chưa đợi Hại Thiên Thu ai oán xong, hai người kia đã nghiêm chỉnh ngồi vào vị trí trước.
Nàng thấy thế, chỉ đành ôm một bụng lửa giận, ngồi xuống theo.
Cả ba người ổn định xong, lại kiểm tra mọi thứ một lần nữa.
Xong hết tất cả, lúc này Lam Mạnh Khải mới phất tay một cái.
Cửa phòng theo động tác của hắn, ngay lập tức mở ra, khiến cho gió lạnh bay vào phòng.
Lam Mạnh Khải lại nói: "Lần này thực hiện chiêu hồn thuật sẽ có phần khó khăn.
Bởi vì chúng ta vốn dĩ không biết tôn tính đại danh người cần gọi.
Trong trường hợp xấu nhất, tất cả tự bảo vệ tốt bản thân." Dừng một chút, hắn lại nói: "Tuy vậy cũng không cần quá lo lắng.
Có sư tôn ở đây đám người các ngươi không cần lo.
Chủ yếu đây là lần đầu tiên các ngươi được nhìn thấy thuật chiêu hồn.
Nhớ nhìn cho kỹ mà học hỏi." Nói xong hắn liền chắp hai tay trước ngực, ngưng tụ một luồng linh lực, miệng niệm một tràng khẩu quyết.
Lần này chịu trách nhiệm thi thuật là Lam Mạnh Khải.
Mấy thứ mà Hại Thiên Thu làm lúc nãy, chủ yếu chỉ là để bổ trợ, giúp cho xác xuất gọi hồn cao hơn hẳn mà thôi.
Trong tiểu viện nhất thời một mảnh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng niệm trầm thấp của Lam Mạnh Khải vờn quanh trong không khí.
Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn dây thần kinh đã sớm căng đứt.
Hàn Tuyết Âm thì vẫn cứ ngồi xếp bằng như pho tượng.
Trải qua nửa khắc, gió cũng bắt đầu ngừng thổi, không khí im lặng tới đáng sợ.
Ánh trăng trên cao cũng bị mây đen che khuất, khiến cho cảnh vật trong đêm càng thêm u tối.
Lại qua thêm một khoảng thời gian, chiếc chuông gió ngoài cửa phòng bắt đầu có động tĩnh.
Tiếng "leng keng" thanh thúy vang lên, khiến cho hai tên đang canh ngoài cửa giật nảy cả mình.
Tiếng chuông gió cũng không kéo dài bao lâu, rất nhanh liền ngừng, trả lại cho tiểu viện sự im lặng lúc ban đầu.
Hại Thiên Thu thấy thời cơ sắp tới, liền lén múa bút, trên mấy tờ giấy trắng viết ra một loạt cổ tự.
Viết xong nàng thân thủ nhanh như chớp, không để cho bất cứ ai phát hiện, phóng mảnh giấy vào trong lò than giữa vòng tròn.
Những tờ giấy trắng vừa xuất hiện trong lò than, lập tức bị ngọn lửa bùng lên cắn nuốt.
Khi những tờ giấy trắng vừa cháy hết, thì cũng là lúc cả năm người đồng loạt nghe thấy những tiếng xì xầm không ngừng.
Mới đầu tiếng xì xầm chỉ vang vọng nho nhỏ, càng về sau càng lớn dần.
Thậm chí còn có xu hướng chói tai.
Hàn Tuyết Âm thấy vậy, liền đánh ra một loạt thủ pháp giảm bớt tiếng ồn xung quanh phòng, tránh cho việc thi trận bị gián đoạn.
Hại Thiên Thu hiện tại tu vi vốn bằng không, thấy tiếng xì xầm được giảm bớt nàng cảm thấy như được đại xá.
Con mắt đầy lệ quang óng ánh, cảm kích nhìn Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm bị nhìn tới nổi một thân nổi toàn da gà.
Nàng quyết chí quay mặt đi, không nhìn tới con người kia nữa, tập trung về phía Lam Mạnh Khải.
Lam Mạnh Khải vẫn tiếp tục niệm khẩu quyết như cũ, không quan tâm tới những thứ xung quanh.
Vì thi thuật thành hay bại nằm ở chỗ tập trung, chỉ cần lơ là một phút, toàn bộ công lao sẽ liền như muối bỏ biển.
Thuấn Giai đứng cạnh cửa ôm đao, mắt thấy một bóng đen nhỏ nhỏ rất nhanh chạy vào trong cửa viện.
Hắn vội vàng kèo Lâm Chí Hàn bên cạnh, chỉ chỉ về hướng cửa viện nói: "Sư đệ, hình như thấy bóng dáng một hài tử vừa chạy vào trong sân."
Lâm Chí Hàn vẻ mắt ngu ngơ, nhìn theo hướng ngón tay của Thuấn Giai.
Hắn nhìn một hồi cũng không thấy gì liền nói: "Làm gì có hài tử nào xung quanh đây.
Sư huynh, huynh đừng có hù đệ."
"Ta nói thật mà.
Rõ ràng ta thấy một cái bóng nho nhỏ chạy vào trong sân!" Thuấn Giai thấy Lâm Chí Hàn không tin, liền quả quyết nói, vừa nói vừa chỉ tay về phía cổng.
"Leng keng! Leng keng!" Chiếc chuông gió treo trên cửa một lần nữa lay động mạnh mẽ.
Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn đồng loạt nhìn lên, chỉ thấy chiếc chuông không ngừng đung đưa qua lại.
Nhưng lạ một chỗ, rõ ràng là trời không hề có gió! Làm sao chuông gió tự lay động được!?
Hại Thiên Thu nghe tiếng chuông gió mãnh liệt, môi khẽ câu lên một nụ cười, thầm nói: "Tới rồi."
Nàng vừa dứt lời, một cơn gió mạnh liền thổi vào phòng.
Cát bụi nhất thời bay mù mịt, khiến cho cả đám người ho sặc sụa, thay phiên nhau đem vạt áo che mặt.
Lại qua một lúc, tới khi khói bụi tản đi hoàn toàn, lúc này chuông gió cũng không còn kêu nữa.
Chỉ có Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn thì cứng họng, lắp bắp nói không nên lời.
Nhưng hai tên này cũng không kinh hãi lâu, đồng loạt rút pháp khí ra, hướng về phía Hại Thiên Thu.
Còn Hàn Tuyết Âm thì cau mày, tay siết chặt chui Băng Sương kiếm, nhìn chằm chằm Hại Thiên Thu.
Hại Thiên Thu giơ tay ra hiệu mọi người đừng manh động.
Sau đó nàng lại nói: "Các ngươi đừng có manh động.
Hình như nàng không địch ý!" Chủ yếu là các ngươi mà manh động thì mạng nhỏ của ta cũng không giữ nổi!
Lúc này Lam Mạnh Khải đã ngừng đọc tâm quyết, mở mắt ra nhin về phía Hại Thiên Thu.
Chỉ thấy sau lưng nàng là một cái bóng đen nho nhỏ không rõ hình dạng, nhìn qua có vẻ là một tiểu hài tầm năm sáu tuổi.
Lam Mạnh Khải lại vuốt râu, ôn tồn nói: "Tiểu cô nương, ngươi đã cực khổ tìm tới đây tức có chuyện khó nói.
Không cần sợ, mau ra đây nào."
Cái bóng nhỏ tất nhiên vẫn còn hoảng sợ, chần chờ một hồi không dám bước ra ngoài.
Nó lại nhìn Hại Thiên Thu một chút, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng nở một nụ cười ôn nhu vô cùng đẹp.
Mà nàng nào ngờ trong tâm Hại Thiên Thu đang thầm la hét: "Muội muội ngoan, mau đi ra đi không thôi sẽ có án mạng!"
Hại Thiên Thu thấy tiểu ma nữ này chần chờ, liền nói mấy câu: "Không cần sợ, không ai làm hại muội đâu.
Muội tìm tới bọn ta chính là có điều muốn nói.
Nếu không nhanh nói, thời gian thi phép hết, sẽ thành công dã tràng đó."
Cái bóng nhỏ nghe được lời trấn an, lấy hết dũng khí từ sau lưng Hại Thiên Thu bước ra.
Toàn bộ thân hình của nó bắt đầu hiện rõ dưới ánh nến lập lòe.
Thuấn Giai và Lâm Chí Hàn đồng loạt hít khí lạnh, Lam Mạnh Khải thì lắc đầu thương cảm.
Đến cả Hàn Tuyết Âm tuy vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đôi con ngươi không khỏi co rút vì bất ngờ.
Hại Thiên Thu cũng không tự chủ được, lấy tay che miệng để tránh phát ra tiếng.
Cả năm người có mặt hiện tại chỉ thấy một tiểu cô nương tóc thắc hai bím.
Hai con mắt của nàng trắng dã không có con ngươi.
Thậm chí từ hốc mắt còn chảy ra hai hàng nước màu đỏ như máu.
Quai hàm thì như bị ai đó bẽ gãy, lệch sang một bên không ngậm lại được.
Tay phải của nàng thì như bị thú dữ cắn xé, chỉ còn lại phần trên khủy tay.
Chân trái cũng đồng dạng bị cắn xé tới gần đầu gối.
Mà điểm chói mắt nhất chính là vị trí ngực trái của nàng.
Trên đó là một lỗ thủng lớn, đủ để nhìn xuyên qua, thậm chí nó còn như đang chảy máu không ngừng.
Máu từ đó thấm đẫm một thân áo hoa của nàng.
Tương truyền, khi người chết, nếu không siêu thoát, vương vấn tại nhân gian làm ma thì sẽ mang bộ dạng lúc chết của bản thân.
Vậy nên nhìn qua thôi, cũng đủ biết được tiểu muội này không phải chết do tai nạn, mà là bị gϊếŧ! Đám người Hại Thiên Thu bất bình có, thương cảm có.
Chỉ là bọn họ hận không thể biết được tên cầm thú nào lại có thể xuống tay với một nữ hài nhỏ tuổi như vậy.
Mà còn ra tay quá mức ngoan độc.
Hại Thiên Thu bình ổn tâm tình lại, mở đầu hỏi: "Tiểu muội muội, là muội ở núi Nhi Mã dẫn bọn ta tới nơi người kia luyện hóa quỷ?"
Tiểu ma nữ thấy Hại Thiên Thu hỏi, liền liên tục gật đầu.
Sau đó nàng dùng cái tay phải còn lại, quơ quơ ra hiệu một loạt.
Hại Thiên Thu nhìn kỹ, nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi.
Nếu như tiểu muội này là người câm, biết một số ngôn ngữ ký hiệu thì nàng có thế miễn cưỡng giải được.
Nhưng có vẻ như nàng là lúc chết bị bẻ gãy hàm, không nói được nên mới phải làm dấu như vậy.
Hại Thiên Thu xem nữa cũng càng thấy khó hiểu, nàng liền bất lực nhìn Hàn Tuyết Âm.
Hàn Tuyết Âm cũng cau mày, nhẹ lắc đầu tỏ ý nàng không hiểu được.
Lam Mạnh Khải thấy vậy liền lên tiếng hỏi: "Tiểu nha đầu, vậy ngươi biết chữ không?" Lam Mạnh Khải nhìn qua y phục của tiểu ma nữ, thấy cũng là loại vải tốt, chắc lúc sống cũng thuộc gia đình khá giả.
Có khả năng nàng đã được phụ mẫu dạy chữ, nên hắn mới hỏi nàng như vậy.
Tiểu ma nữ nghe xong, hốc mắt lại chảy ra thêm vài giọt máu.
Nàng nhìn Lam Mạnh Khải, quơ quơ cánh tay phải đã bị mất hơn phân nữa, miệng phát ra mấy tiếng "ô ô" đầy thương cảm.
Lam Mạnh Khải thấy thế liền sáng tỏ, vỗ đầu một cái thầm trách bản thân lỗ mãng nói: "Đừng khóc đừng khóc, là ta không cẩn thận.
Ngươi...!người đừng khóc."
Lâm Chí Hàn bất tri bất giác nổi lên mẫu tính.
Lúc trước còn ở nhà, hắn là con trai thứ hai, bên dưới cũng có vài đệ đệ muôi muội nhỏ tuổi.
Nhìn thấy tiểu ma nữ thê thảm như vậy, hắn thật là không kiềm lòng nổi.
Lâm Chí Hàn từ trong tay áo lấy ra một con cào cào tết bằng lá, đi lại chỗ tiểu ma nữ ngồi xổm xuống nói: "Tiểu muội muội đừng khóc, con cào cào này muội thấy thích không? Nếu thích ta liền cho muội."
Tiểu ma nữ thấy cào cào bằng lá, bất tri bất giác lại khóc tiếp khiến cho Lâm Chí Hàn luống cuống cả tay chân.
Tuy nói hài tử dễ xúc động, nhưng mà tâm tình cũng rất dễ thay đổi.
Tiểu ma nữ thấy Lâm Chí Hàn gấp chảy mồ hôi, tay trái liền cầm lấy cào cào lá, cúi đầu đa tạ Lâm Chí Hàn rồi cố gắng thể hiện là mình đang cười.
Một đám người nhìn cảnh này, tâm thật sự sắp hận ở nhà sao không có một đứa con rồi!
--------------------
Tác giả: tại hạ thật cô đơn, cầu comment cầu nhắn lại QAQ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook