Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên
-
Chương 12: Nói có là có
Tạ Yến Hồng đang hoảng loạn, trông thấy Trường Ninh thật giống như người sắp chết đuối với được tấm gỗ nổi. Y nói: “Đi mau, chúng ta mau trở về hầu phủ…”
Mọi ngôi nhà trong ngõ đã đóng chặt cửa nên xung quanh tối tăm không người, tiếng binh sĩ tuần tra không ngừng vang bên tai, tiếng giáp trụ binh khí cọ xát kẽo kẹt khiến người ê răng mềm chân, những ngọn đuốc sáng rực kéo bóng người thành những cái bóng gầy gò trải đầy mặt đất, thỉnh thoảng còn lướt qua chân Tạ Yến Hồng làm y càng lo sợ bất an. Kinh đô thường ngày đầy lụa hoa cẩm tú đột nhiên như bị phủ lên một tầng khói mù, cực kỳ xa lạ.
Hai người nấp trong bóng tối, Trường Ninh lại có vẻ không sốt ruột như Tạ Yến Hồng, hắn hạ giọng: “Không trở về hầu phủ, ta đưa ngươi ra khỏi thành.”
“Tại sao không về?” Tạ Yến Hồng đỏ bừng hốc mắt, “Ta không đi, mau, mau trở về xem sao.”
Tạ Yến Hồng kéo Trường Ninh nhưng không kéo nổi, y dứt khoát gạt tay hắn, tự mình xoay người: “Ngươi tự ra khỏi thành đi, ta phải về nhà.”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã có tiếng quát lớn: “Ai đó! Mau ra đây!”
Tạ Yến Hồng sợ giật bắn mình vội cất bước muốn chạy, Trường Ninh tiến lên nắm cổ tay y chạy nhanh về hướng cửa thành. Tạ Yến Hồng bị túm lảo đảo, không tránh thoát được còn suýt té ngã mấy lần. Dường như Trường Ninh còn rành rẽ đường ngang ngõ tắt trong kinh thành hơn cả Tạ Yến Hồng, hắn tả xung hữu đột, chỉ chốc lát đã bỏ xa truy binh phía sau.
Trước mắt bọn họ là Đào Hoa Động, nơi vốn đêm ngày oanh ca yến ngữ, khoác lụa hồng treo gấm xanh hôm nay cũng tối mịt vì mất đi màu sắc, những ngọn đèn lồng đỏ treo trên lầu cao gác mái cũng không dám thắp sáng, đàn sáo im bặt, toàn bộ rơi vào lặng thinh tĩnh mịch.
Phía trước không còn đường, Trường Ninh vội dừng lại làm Tạ Yến Hồng va mạnh vào lưng hắn. Y vừa xoa mũi vừa nói: “Trèo tường đi vào.”
Trường Ninh ngồi xổm đan hai bàn tay cho Tạ Yến Hồng mượn lực leo lên. Y chật vật leo được lên tường viện, còn chưa kịp nhảy xuống đã thấy Trường Ninh nhẹ nhàng tung người nhảy qua tường rồi đáp đất vững vàng. Tạ Yến Hồng nhảy xuống theo, bám vào hắn không kịp đứng vững thì ——
“Quân gia, tra cũng tra rồi, làm sao chúng ta dám chứa chấp…”
Ngọc Chi ôn tồn dẫn đường cho quan binh, một câu chưa nói xong, nàng ngẩng đầu đúng lúc chạm vào ánh mắt Tạ Yến Hồng ngoài cửa sổ. Y trợn mắt im lặng làm động tác cứa cổ ra hiệu, Ngọc Chi vội vàng dời mắt, xoay người cười gượng: “Đang giữa hè mà sao vẫn thấy hơi lạnh nhỉ, người đâu, đi đóng cửa sổ lại…”
Ăn nói ngọt ngào lại lót tay không ít tiền, vất vả lắm mới tiễn được đám quan gia đi, Ngọc Chi đẩy cửa sổ thấy Tạ Yến Hồng và Trường Ninh đang trốn bên dưới. Nghe tiếng mở cửa, Tạ Yến Hồng vội vàng đứng lên, bất cẩn thế nào còn va cả vào cằm Ngọc Chi.
Nàng ôm cằm, nước mắt lưng tròng vì đau: “Nhị gia ơi, oan gia của ta ơi, ngài đang làm gì thế…”
Tạ Yến Hồng vội nói: “Rốt cuộc có chuyện gì, ngươi cũng biết trong thành xảy ra chuyện gì sao?”
Sắc mặt Ngọc Chi rất phức tạp: “Làm sao ta biết được, toàn thành đang ra lệnh tróc nã nghịch đảng, ta không rõ nguyên nhân. Bọn họ tới chỗ này tra xét, nói là muốn tìm ngài…”
Tạ Yến Hồng trầm mặc, Ngọc Chi lại nói: “Ngài đi nhanh đi, coi chừng bọn họ quay lại đấy, ta sẽ xem như chưa từng gặp ngài.”
Ánh lửa bên ngoài tường vẫn sáng bừng, Tạ Yến Hồng lại không muốn ra khỏi thành, tốt xấu gì vẫn phải về nhà một chuyến. Lòng y nóng như lửa đốt, vội vàng cầu tình: “Cho ta trốn một lát, chỉ một lát thôi.”
Ngọc Chi cực kỳ khó xử, Tạ Yến Hồng bèn tháo hết ngọc bội túi thơm trên người, lại sờ soạng trên dưới Trường Ninh một lượt, thật sự không móc ra được thêm gì nữa mới nhét hết đống đồ vật vào tay Ngọc Chi, nói: “Cho ngươi hết, xong việc nhất định sẽ báo đáp…”
“Không phải vấn đề tiền bạc, ngài… Ôi chao!” Ngọc Chi giậm chân một cái, “Thôi thôi, mau vào đi, lát nữa lỡ có người tới thật thì chết chắc.”
Tạ Yến Hồng túm Trường Ninh trèo vào từ đường cửa sổ, hai người đi theo Ngọc Chi lén lút chạy vào khuê phòng nàng nằm trên tú lâu. Ngọc Chi dặn: “Ta ra ngoài xem thử, nhớ tránh ở đây đừng đi đâu, cửa cũng khóa vào.”
Trường Ninh đứng bên cửa sổ hé ra một cái khe nhỏ khoanh tay nhìn ra ngoài, sắc mặt đen kịt. Cuối cùng cũng được bình tĩnh thở một chút, Tạ Yến Hồng vội đẩy hắn, hỏi: “Ngươi từ trong nhà đi ra đúng không, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao phải ra khỏi thành? Ai kêu ngươi dẫn ta ra khỏi thành?”
Trường Ninh không thèm quay đầu, lời ít ý nhiều đáp: “Ta không biết, cha mẹ ngươi muốn ta đưa ngươi ra khỏi thành.”
“Ra lệnh từ bao giờ?” Tạ Yến Hồng hỏi.
“Hồi tháng ba.”
Mùa xuân tháng ba, bên cạnh Kim Minh Trì có hội ném tú cầu, cũng là lúc Trường Ninh mới tới kinh sư. Tạ Yến Hồng ngẩn người lẩm bẩm: “Hóa ra ngươi tới là để dẫn ta đi.”
Chẳng trách, chẳng trách Trường Ninh lại thông thuộc phố hẻm kinh thành như vậy, chỉ có một mình y là không hay biết gì.
Trong lòng y ngổn ngang trăm mối, lại nói: “Ta không đi, phải đưa cả cha mẹ ca tẩu của ta cùng đi.”
Trường Ninh không trả lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ rồi bảo: “Lại có người tới.”
Tạ Yến Hồng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, vô số ánh lửa uốn lượn như một con rắn dài bao vây quanh tú lâu. Trường Ninh liếc nhìn Tạ Yến Hồng, lại nhìn đống ngọc bội túi thơm chất đống trên bàn: “Xem ra ngươi hối lộ chưa đủ nhiều rồi.”
Lời hắn không có chữ nào là trào phúng, chỉ đơn giản trần thuật sự thật. Tạ Yến Hồng bị hắn đâm thọc mà không biết đáp sao cho phải.
Cánh cửa bị thô bạo đá văng, ổ khóa đứt gãy rơi xuống đất, người dẫn đầu ăn mặc như cấm quân, khoác áo choàng đỏ thêu hoa văn sư tử, tùy tùng đi sau đeo bội đao tay cầm đuốc. Cửa phòng mở rộng, bên trong lại không một bóng người.
Ngọc Chi biến sắc cười gượng: “Quân gia, nô gia đã nói rồi mà, trong phòng không có ai đâu.”
Gã cấm quân không dao động, vung tay lên: “Lục soát, không được để sót một góc nào.”
Bên ngoài cửa sổ có một khe hẹp, mười ngón tay Trường Ninh bám chặt vào tấm vách ngăn cửa sổ, hai chân dùng sức miết mặt tường, Tạ Yến Hồng được hắn giữ trong ngực, tay ôm song cửa sổ, hai người cứ như vậy chật vật treo mình trên tường. Tú lâu cao ba tầng, nơi cao đón gió lớn thổi cho quần áo bọn họ tung bay phần phật.
Trường Ninh cau chặt mày, bàn tay dùng sức lồi cả gân xanh, Tạ Yến Hồng cố hết sức bám chặt, sợ hắn chống đỡ không được thì cả hai người đều sẽ ngã chết.
Cấm quân lục tung hết căn phòng, Tạ Yến Hồng ở bên ngoài như ngồi trên đống lửa chỉ biết lầm bầm cầu thần khấn phật. Tuy Trường Ninh biết võ công, nhưng tư thế này tốn rất nhiều sức lực. Sau lưng Tạ Yến Hồng dán vào ngực hắn có thể cảm nhận được hắn đang thở dốc, hiển nhiên là sắp sửa kiệt lực.
Đúng lúc này, trong phòng chợt vang lên giọng nói quen thuộc.
“Điện soái cực khổ lục soát nơi này làm gì, chỉ phí thời gian thôi.” Tôn Diệp Đình cao giọng.
Điện tiền chỉ huy sứ cấm quân Tần Khâm đương nhiên rất coi thường Tôn Diệp Đình, hắn lạnh lùng nói: “Có người hồi báo nghịch phạm chạy về hướng này, không lục soát ở đây thì lục ở đâu?”
Tôn Diệp Đình nhìn căn phòng hỗn độn, đôi mắt đảo qua đám ngọc bội túi thơm bị hất xuống sàn, nói: “Nơi này đã bị xới tung lên rồi, nghịch phạm còn có thể trốn chỗ nào được? Vinh Vương điện hạ vừa cho gọi điện soái có việc gấp, xin ngài đừng chậm trễ.”
Tần Khâm tiến lên một bước, tay đỡ lấy bảo đao chưa ra khỏi vỏ.
“Nghe nói Tôn tiểu bá gia rất thân thiết với nghịch phạm,” Hắn nói, “Điện hạ tin ngươi, nhưng Tần mỗ không tin.”
Tôn Diệp Đình không nóng giận, sắc mặt vẫn bình thản nghiêng người tránh đường: “Mời điện soái.”
Tần Khâm hừ một tiếng rồi dẫn người nối đuôi rời đi. Ngọc Chi sợ tới mức mềm chân phải dựa vào bình phong, mãi vẫn chưa hoàn được hồn. Tôn Diệp Đình không vội đi mà nói với Ngọc Chi: “Vinh Vương điện hạ vừa dẫn người đi tra xét phủ Định Viễn hầu.”
Hắn ta nói xong, không đợi Ngọc Chi đáp lời đã xoay người ra ngoài, nàng cũng vội vàng đi theo tiễn chân.
Ngoài cửa sổ, Tạ Yến Hồng nói: “Ta phải về hầu phủ.”
Trường Ninh cãi lời: “Ra khỏi thành.”
“Về hầu phủ,” Tạ Yến Hồng nói, “Nếu không bây giờ ta buông tay để cả hai cùng rơi xuống cho xong, hoặc kêu to lên để bọn họ bắt ta hạ ngục, tốt xấu gì vẫn có thể gặp được người nhà.”
Lòng Trường Ninh tràn đầy bực bội, hắn đã ở Kinh sư được bốn tháng, lần này chỉ cần đưa được Tạ Yến Hồng ra khỏi thành, đi đến nơi cần đến là hắn có thể quay về quan ngoại, rời xa khỏi đống phiền toái này. Bản thân Tạ Yến Hồng vốn là trói buộc, bây giờ còn làm mình làm mẩy sinh sự. Trường Ninh muốn nói tiếp, không ngờ trông thấy Tạ Yến Hồng ở trong lòng mình đang cắn môi đến trắng bệch, hốc mắt đỏ bừng như sắp òa khóc.
Thôi vậy.
Trường Ninh đáp: “Được.”
Hai người vừa lăn vừa bò vào trong phòng làm Ngọc Chi đẩy cửa quay vào hoảng sợ suýt thì hét lên, phải lấy hai tay che miệng. Tạ Yến Hồng nhìn nàng một cái, nói: “Đa tạ, lúc này không có gì báo đáp, ta…”
Ngọc Chi hoảng loạn lục tung khắp nơi, lấy ra một cái tay nải rồi tùy ý vớ lấy đống trang sức gương lược của mình, thêm cả mớ ngọc bội túi thơm mà Tạ Yến Hồng vừa đưa gom vào một chỗ, đoạn nhét vào trong ngực Tạ Yến Hồng: “Ngài mau đi đi, nếu còn ai đến nữa ta không chống đỡ nổi đâu…”
Tạ Yến Hồng ngại không muốn nhận đồ của nàng vội đẩy trở về, Ngọc Chi nói chắc nịch: “Trước nay nhị gia giúp ta rất nhiều, mấy thứ này ngài đừng từ chối. Vừa rồi Tôn tiểu bá gia mới nhét cho ta hai lá vàng, ta cũng cho vào rồi đấy.”
Tạ Yến Hồng ôm tay nải cắn răng nói: “Vậy ta đi đây.”
Ngọc Chi vội nói: “Đi mau đi mau, chúng ta xem như không nợ không nần, ngài đi đâu cũng đừng nói với ta. Xương cốt ta mềm, không chịu được tra tấn, thôi đi đi ——”
Cấm quân đã đi sạch, bọn họ xuống lầu, Trường Ninh dẫn Tạ Yến Hồng rẽ ngang rẽ dọc, đến khi trăng lên giữa trời mới tiếp cận được phủ Định Viễn hầu. Trường Ninh đưa Tạ Yến Hồng chui vào từ đường lỗ chó trong tạp viện của đám tôi tớ. Vào được nhà rồi Tạ Yến Hồng mới yên tâm, trong hầu phủ này không có góc nào mà y chưa từng chui qua.
Bên ngoài sảnh chính lửa cháy rừng rực, cấm quân khoác bội đao xếp hàng đứng, khoảng sân giữa đầy người quỳ la liệt.
Định Viễn hầu gia Tạ Thao ở ngay hàng đầu vẫn chưa quỳ mà đứng thẳng tắp, bình thản hỏi Vinh Vương mang giáp trụ: “Điện hạ muốn lục soát thứ gì trong hầu phủ?”
Vinh Vương vẫn giữ lễ của tiểu bối, cười đáp: “Vân Thư huynh còn ở trong cung, ta muốn lục soát ra cái gì phải xem ý của hầu gia.”
Nghe thấy Vinh Vương đề cập đến con trai trưởng, sắc mặt Tạ Thao vẫn không đổi, cất cao giọng: “Khuyển tử được triệu vào cung, tận trung vì nước. Tạ Thao ta có công phò vua, là thần tử trung liệt. Điện hạ muốn lục soát thì cứ lục, không cần nhiều lời.”
Vinh Vương đã có tính toán sẵn, ung dung nói với già trẻ quỳ dưới đất: “Trên tay bổn vương có ngự chỉ xử lý Tạ gia của phụ hoàng, chỉ chưa đóng ấn. Tạ gia ngày sau ra sao phải xem quyết định của hầu gia.”
Tạ Thao như vừa nghe được một chuyện rất buồn cười, hỏi: “Không biết là tội danh gì.”
Khi xưa Vinh Vương luôn trốn tránh sau lưng Thái tử, thể hiện đủ dáng vẻ khiêm cung thủ lễ của hoàng đệ. Hôm nay trông hắn lại khác hẳn, ung dung kiêu ngạo nhìn Tạ Thao, ngữ khí trào phúng: “Mưu phản.”
Tạ Thao hỏi: “Chứng cứ đâu.”
“Không có chứng cứ, nhưng ta nói có là có.” Vinh Vương đáp.
Đứng ở bên cạnh Vinh Vương lúc này là An Tĩnh Bá, cũng chính là phụ thân Tôn Diệp Đình. Đối mặt với người vừa là lão hữu vừa là chiến hữu, An Tĩnh Bá xấu hổ buông tay, muốn nói mấy lần lại thôi, Tạ Thao cũng không thèm liếc nhìn ông ta lấy một cái.
Vinh Vương ra lệnh: “Lục soát.”
Nói rồi hắn liếc nhìn Tạ Thao: “Hầu phu nhân sức khỏe không tốt, không được làm việc lơ là.”
Tạ Yến Hồng và Trường Ninh rẽ qua bảy tám ngã rẽ mới tới được gần hậu viện. Trong viện không một bóng người, chỉ có hầu phu nhân Vương thị ngồi yên trong phòng chính bên cạnh ngọn đèn dầu sáng như hạt đậu. Tạ Yến Hồng vén áo choàng chạy tới xông thẳng vào phòng.
Vương thị ăn mặc chỉnh tề ngồi dựa vào bệ cửa sổ, bên cạnh không một người hầu hạ.
Tạ Yến Hồng vội nhào tới kêu lên: “Mẹ!”
Vương thị thấy y ban đầu còn vui vẻ, sau đó chuyển giận đập bàn quát: “Không phải kêu con ra khỏi thành rồi sao! Quay về làm gì!”
Lời tác giả:
Tuy vô hiển tích, ý hữu chi, đại khái nghĩa là không cần chứng cứ, chỉ cần muốn thì tội danh nào cũng khép vào được.
Chắc mọi người thấy tôi viết truyện quyền mưu thiểu năng lắm! Không khó hiểu đúng không! Thái tử và Vinh Vương đánh nhau, Thái tử thua, Vinh Vương muốn trấn áp trung thần nên mới làm như vậy.
Đếm ngược tới ngày đổi map.
Mọi ngôi nhà trong ngõ đã đóng chặt cửa nên xung quanh tối tăm không người, tiếng binh sĩ tuần tra không ngừng vang bên tai, tiếng giáp trụ binh khí cọ xát kẽo kẹt khiến người ê răng mềm chân, những ngọn đuốc sáng rực kéo bóng người thành những cái bóng gầy gò trải đầy mặt đất, thỉnh thoảng còn lướt qua chân Tạ Yến Hồng làm y càng lo sợ bất an. Kinh đô thường ngày đầy lụa hoa cẩm tú đột nhiên như bị phủ lên một tầng khói mù, cực kỳ xa lạ.
Hai người nấp trong bóng tối, Trường Ninh lại có vẻ không sốt ruột như Tạ Yến Hồng, hắn hạ giọng: “Không trở về hầu phủ, ta đưa ngươi ra khỏi thành.”
“Tại sao không về?” Tạ Yến Hồng đỏ bừng hốc mắt, “Ta không đi, mau, mau trở về xem sao.”
Tạ Yến Hồng kéo Trường Ninh nhưng không kéo nổi, y dứt khoát gạt tay hắn, tự mình xoay người: “Ngươi tự ra khỏi thành đi, ta phải về nhà.”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã có tiếng quát lớn: “Ai đó! Mau ra đây!”
Tạ Yến Hồng sợ giật bắn mình vội cất bước muốn chạy, Trường Ninh tiến lên nắm cổ tay y chạy nhanh về hướng cửa thành. Tạ Yến Hồng bị túm lảo đảo, không tránh thoát được còn suýt té ngã mấy lần. Dường như Trường Ninh còn rành rẽ đường ngang ngõ tắt trong kinh thành hơn cả Tạ Yến Hồng, hắn tả xung hữu đột, chỉ chốc lát đã bỏ xa truy binh phía sau.
Trước mắt bọn họ là Đào Hoa Động, nơi vốn đêm ngày oanh ca yến ngữ, khoác lụa hồng treo gấm xanh hôm nay cũng tối mịt vì mất đi màu sắc, những ngọn đèn lồng đỏ treo trên lầu cao gác mái cũng không dám thắp sáng, đàn sáo im bặt, toàn bộ rơi vào lặng thinh tĩnh mịch.
Phía trước không còn đường, Trường Ninh vội dừng lại làm Tạ Yến Hồng va mạnh vào lưng hắn. Y vừa xoa mũi vừa nói: “Trèo tường đi vào.”
Trường Ninh ngồi xổm đan hai bàn tay cho Tạ Yến Hồng mượn lực leo lên. Y chật vật leo được lên tường viện, còn chưa kịp nhảy xuống đã thấy Trường Ninh nhẹ nhàng tung người nhảy qua tường rồi đáp đất vững vàng. Tạ Yến Hồng nhảy xuống theo, bám vào hắn không kịp đứng vững thì ——
“Quân gia, tra cũng tra rồi, làm sao chúng ta dám chứa chấp…”
Ngọc Chi ôn tồn dẫn đường cho quan binh, một câu chưa nói xong, nàng ngẩng đầu đúng lúc chạm vào ánh mắt Tạ Yến Hồng ngoài cửa sổ. Y trợn mắt im lặng làm động tác cứa cổ ra hiệu, Ngọc Chi vội vàng dời mắt, xoay người cười gượng: “Đang giữa hè mà sao vẫn thấy hơi lạnh nhỉ, người đâu, đi đóng cửa sổ lại…”
Ăn nói ngọt ngào lại lót tay không ít tiền, vất vả lắm mới tiễn được đám quan gia đi, Ngọc Chi đẩy cửa sổ thấy Tạ Yến Hồng và Trường Ninh đang trốn bên dưới. Nghe tiếng mở cửa, Tạ Yến Hồng vội vàng đứng lên, bất cẩn thế nào còn va cả vào cằm Ngọc Chi.
Nàng ôm cằm, nước mắt lưng tròng vì đau: “Nhị gia ơi, oan gia của ta ơi, ngài đang làm gì thế…”
Tạ Yến Hồng vội nói: “Rốt cuộc có chuyện gì, ngươi cũng biết trong thành xảy ra chuyện gì sao?”
Sắc mặt Ngọc Chi rất phức tạp: “Làm sao ta biết được, toàn thành đang ra lệnh tróc nã nghịch đảng, ta không rõ nguyên nhân. Bọn họ tới chỗ này tra xét, nói là muốn tìm ngài…”
Tạ Yến Hồng trầm mặc, Ngọc Chi lại nói: “Ngài đi nhanh đi, coi chừng bọn họ quay lại đấy, ta sẽ xem như chưa từng gặp ngài.”
Ánh lửa bên ngoài tường vẫn sáng bừng, Tạ Yến Hồng lại không muốn ra khỏi thành, tốt xấu gì vẫn phải về nhà một chuyến. Lòng y nóng như lửa đốt, vội vàng cầu tình: “Cho ta trốn một lát, chỉ một lát thôi.”
Ngọc Chi cực kỳ khó xử, Tạ Yến Hồng bèn tháo hết ngọc bội túi thơm trên người, lại sờ soạng trên dưới Trường Ninh một lượt, thật sự không móc ra được thêm gì nữa mới nhét hết đống đồ vật vào tay Ngọc Chi, nói: “Cho ngươi hết, xong việc nhất định sẽ báo đáp…”
“Không phải vấn đề tiền bạc, ngài… Ôi chao!” Ngọc Chi giậm chân một cái, “Thôi thôi, mau vào đi, lát nữa lỡ có người tới thật thì chết chắc.”
Tạ Yến Hồng túm Trường Ninh trèo vào từ đường cửa sổ, hai người đi theo Ngọc Chi lén lút chạy vào khuê phòng nàng nằm trên tú lâu. Ngọc Chi dặn: “Ta ra ngoài xem thử, nhớ tránh ở đây đừng đi đâu, cửa cũng khóa vào.”
Trường Ninh đứng bên cửa sổ hé ra một cái khe nhỏ khoanh tay nhìn ra ngoài, sắc mặt đen kịt. Cuối cùng cũng được bình tĩnh thở một chút, Tạ Yến Hồng vội đẩy hắn, hỏi: “Ngươi từ trong nhà đi ra đúng không, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao phải ra khỏi thành? Ai kêu ngươi dẫn ta ra khỏi thành?”
Trường Ninh không thèm quay đầu, lời ít ý nhiều đáp: “Ta không biết, cha mẹ ngươi muốn ta đưa ngươi ra khỏi thành.”
“Ra lệnh từ bao giờ?” Tạ Yến Hồng hỏi.
“Hồi tháng ba.”
Mùa xuân tháng ba, bên cạnh Kim Minh Trì có hội ném tú cầu, cũng là lúc Trường Ninh mới tới kinh sư. Tạ Yến Hồng ngẩn người lẩm bẩm: “Hóa ra ngươi tới là để dẫn ta đi.”
Chẳng trách, chẳng trách Trường Ninh lại thông thuộc phố hẻm kinh thành như vậy, chỉ có một mình y là không hay biết gì.
Trong lòng y ngổn ngang trăm mối, lại nói: “Ta không đi, phải đưa cả cha mẹ ca tẩu của ta cùng đi.”
Trường Ninh không trả lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ rồi bảo: “Lại có người tới.”
Tạ Yến Hồng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, vô số ánh lửa uốn lượn như một con rắn dài bao vây quanh tú lâu. Trường Ninh liếc nhìn Tạ Yến Hồng, lại nhìn đống ngọc bội túi thơm chất đống trên bàn: “Xem ra ngươi hối lộ chưa đủ nhiều rồi.”
Lời hắn không có chữ nào là trào phúng, chỉ đơn giản trần thuật sự thật. Tạ Yến Hồng bị hắn đâm thọc mà không biết đáp sao cho phải.
Cánh cửa bị thô bạo đá văng, ổ khóa đứt gãy rơi xuống đất, người dẫn đầu ăn mặc như cấm quân, khoác áo choàng đỏ thêu hoa văn sư tử, tùy tùng đi sau đeo bội đao tay cầm đuốc. Cửa phòng mở rộng, bên trong lại không một bóng người.
Ngọc Chi biến sắc cười gượng: “Quân gia, nô gia đã nói rồi mà, trong phòng không có ai đâu.”
Gã cấm quân không dao động, vung tay lên: “Lục soát, không được để sót một góc nào.”
Bên ngoài cửa sổ có một khe hẹp, mười ngón tay Trường Ninh bám chặt vào tấm vách ngăn cửa sổ, hai chân dùng sức miết mặt tường, Tạ Yến Hồng được hắn giữ trong ngực, tay ôm song cửa sổ, hai người cứ như vậy chật vật treo mình trên tường. Tú lâu cao ba tầng, nơi cao đón gió lớn thổi cho quần áo bọn họ tung bay phần phật.
Trường Ninh cau chặt mày, bàn tay dùng sức lồi cả gân xanh, Tạ Yến Hồng cố hết sức bám chặt, sợ hắn chống đỡ không được thì cả hai người đều sẽ ngã chết.
Cấm quân lục tung hết căn phòng, Tạ Yến Hồng ở bên ngoài như ngồi trên đống lửa chỉ biết lầm bầm cầu thần khấn phật. Tuy Trường Ninh biết võ công, nhưng tư thế này tốn rất nhiều sức lực. Sau lưng Tạ Yến Hồng dán vào ngực hắn có thể cảm nhận được hắn đang thở dốc, hiển nhiên là sắp sửa kiệt lực.
Đúng lúc này, trong phòng chợt vang lên giọng nói quen thuộc.
“Điện soái cực khổ lục soát nơi này làm gì, chỉ phí thời gian thôi.” Tôn Diệp Đình cao giọng.
Điện tiền chỉ huy sứ cấm quân Tần Khâm đương nhiên rất coi thường Tôn Diệp Đình, hắn lạnh lùng nói: “Có người hồi báo nghịch phạm chạy về hướng này, không lục soát ở đây thì lục ở đâu?”
Tôn Diệp Đình nhìn căn phòng hỗn độn, đôi mắt đảo qua đám ngọc bội túi thơm bị hất xuống sàn, nói: “Nơi này đã bị xới tung lên rồi, nghịch phạm còn có thể trốn chỗ nào được? Vinh Vương điện hạ vừa cho gọi điện soái có việc gấp, xin ngài đừng chậm trễ.”
Tần Khâm tiến lên một bước, tay đỡ lấy bảo đao chưa ra khỏi vỏ.
“Nghe nói Tôn tiểu bá gia rất thân thiết với nghịch phạm,” Hắn nói, “Điện hạ tin ngươi, nhưng Tần mỗ không tin.”
Tôn Diệp Đình không nóng giận, sắc mặt vẫn bình thản nghiêng người tránh đường: “Mời điện soái.”
Tần Khâm hừ một tiếng rồi dẫn người nối đuôi rời đi. Ngọc Chi sợ tới mức mềm chân phải dựa vào bình phong, mãi vẫn chưa hoàn được hồn. Tôn Diệp Đình không vội đi mà nói với Ngọc Chi: “Vinh Vương điện hạ vừa dẫn người đi tra xét phủ Định Viễn hầu.”
Hắn ta nói xong, không đợi Ngọc Chi đáp lời đã xoay người ra ngoài, nàng cũng vội vàng đi theo tiễn chân.
Ngoài cửa sổ, Tạ Yến Hồng nói: “Ta phải về hầu phủ.”
Trường Ninh cãi lời: “Ra khỏi thành.”
“Về hầu phủ,” Tạ Yến Hồng nói, “Nếu không bây giờ ta buông tay để cả hai cùng rơi xuống cho xong, hoặc kêu to lên để bọn họ bắt ta hạ ngục, tốt xấu gì vẫn có thể gặp được người nhà.”
Lòng Trường Ninh tràn đầy bực bội, hắn đã ở Kinh sư được bốn tháng, lần này chỉ cần đưa được Tạ Yến Hồng ra khỏi thành, đi đến nơi cần đến là hắn có thể quay về quan ngoại, rời xa khỏi đống phiền toái này. Bản thân Tạ Yến Hồng vốn là trói buộc, bây giờ còn làm mình làm mẩy sinh sự. Trường Ninh muốn nói tiếp, không ngờ trông thấy Tạ Yến Hồng ở trong lòng mình đang cắn môi đến trắng bệch, hốc mắt đỏ bừng như sắp òa khóc.
Thôi vậy.
Trường Ninh đáp: “Được.”
Hai người vừa lăn vừa bò vào trong phòng làm Ngọc Chi đẩy cửa quay vào hoảng sợ suýt thì hét lên, phải lấy hai tay che miệng. Tạ Yến Hồng nhìn nàng một cái, nói: “Đa tạ, lúc này không có gì báo đáp, ta…”
Ngọc Chi hoảng loạn lục tung khắp nơi, lấy ra một cái tay nải rồi tùy ý vớ lấy đống trang sức gương lược của mình, thêm cả mớ ngọc bội túi thơm mà Tạ Yến Hồng vừa đưa gom vào một chỗ, đoạn nhét vào trong ngực Tạ Yến Hồng: “Ngài mau đi đi, nếu còn ai đến nữa ta không chống đỡ nổi đâu…”
Tạ Yến Hồng ngại không muốn nhận đồ của nàng vội đẩy trở về, Ngọc Chi nói chắc nịch: “Trước nay nhị gia giúp ta rất nhiều, mấy thứ này ngài đừng từ chối. Vừa rồi Tôn tiểu bá gia mới nhét cho ta hai lá vàng, ta cũng cho vào rồi đấy.”
Tạ Yến Hồng ôm tay nải cắn răng nói: “Vậy ta đi đây.”
Ngọc Chi vội nói: “Đi mau đi mau, chúng ta xem như không nợ không nần, ngài đi đâu cũng đừng nói với ta. Xương cốt ta mềm, không chịu được tra tấn, thôi đi đi ——”
Cấm quân đã đi sạch, bọn họ xuống lầu, Trường Ninh dẫn Tạ Yến Hồng rẽ ngang rẽ dọc, đến khi trăng lên giữa trời mới tiếp cận được phủ Định Viễn hầu. Trường Ninh đưa Tạ Yến Hồng chui vào từ đường lỗ chó trong tạp viện của đám tôi tớ. Vào được nhà rồi Tạ Yến Hồng mới yên tâm, trong hầu phủ này không có góc nào mà y chưa từng chui qua.
Bên ngoài sảnh chính lửa cháy rừng rực, cấm quân khoác bội đao xếp hàng đứng, khoảng sân giữa đầy người quỳ la liệt.
Định Viễn hầu gia Tạ Thao ở ngay hàng đầu vẫn chưa quỳ mà đứng thẳng tắp, bình thản hỏi Vinh Vương mang giáp trụ: “Điện hạ muốn lục soát thứ gì trong hầu phủ?”
Vinh Vương vẫn giữ lễ của tiểu bối, cười đáp: “Vân Thư huynh còn ở trong cung, ta muốn lục soát ra cái gì phải xem ý của hầu gia.”
Nghe thấy Vinh Vương đề cập đến con trai trưởng, sắc mặt Tạ Thao vẫn không đổi, cất cao giọng: “Khuyển tử được triệu vào cung, tận trung vì nước. Tạ Thao ta có công phò vua, là thần tử trung liệt. Điện hạ muốn lục soát thì cứ lục, không cần nhiều lời.”
Vinh Vương đã có tính toán sẵn, ung dung nói với già trẻ quỳ dưới đất: “Trên tay bổn vương có ngự chỉ xử lý Tạ gia của phụ hoàng, chỉ chưa đóng ấn. Tạ gia ngày sau ra sao phải xem quyết định của hầu gia.”
Tạ Thao như vừa nghe được một chuyện rất buồn cười, hỏi: “Không biết là tội danh gì.”
Khi xưa Vinh Vương luôn trốn tránh sau lưng Thái tử, thể hiện đủ dáng vẻ khiêm cung thủ lễ của hoàng đệ. Hôm nay trông hắn lại khác hẳn, ung dung kiêu ngạo nhìn Tạ Thao, ngữ khí trào phúng: “Mưu phản.”
Tạ Thao hỏi: “Chứng cứ đâu.”
“Không có chứng cứ, nhưng ta nói có là có.” Vinh Vương đáp.
Đứng ở bên cạnh Vinh Vương lúc này là An Tĩnh Bá, cũng chính là phụ thân Tôn Diệp Đình. Đối mặt với người vừa là lão hữu vừa là chiến hữu, An Tĩnh Bá xấu hổ buông tay, muốn nói mấy lần lại thôi, Tạ Thao cũng không thèm liếc nhìn ông ta lấy một cái.
Vinh Vương ra lệnh: “Lục soát.”
Nói rồi hắn liếc nhìn Tạ Thao: “Hầu phu nhân sức khỏe không tốt, không được làm việc lơ là.”
Tạ Yến Hồng và Trường Ninh rẽ qua bảy tám ngã rẽ mới tới được gần hậu viện. Trong viện không một bóng người, chỉ có hầu phu nhân Vương thị ngồi yên trong phòng chính bên cạnh ngọn đèn dầu sáng như hạt đậu. Tạ Yến Hồng vén áo choàng chạy tới xông thẳng vào phòng.
Vương thị ăn mặc chỉnh tề ngồi dựa vào bệ cửa sổ, bên cạnh không một người hầu hạ.
Tạ Yến Hồng vội nhào tới kêu lên: “Mẹ!”
Vương thị thấy y ban đầu còn vui vẻ, sau đó chuyển giận đập bàn quát: “Không phải kêu con ra khỏi thành rồi sao! Quay về làm gì!”
Lời tác giả:
Tuy vô hiển tích, ý hữu chi, đại khái nghĩa là không cần chứng cứ, chỉ cần muốn thì tội danh nào cũng khép vào được.
Chắc mọi người thấy tôi viết truyện quyền mưu thiểu năng lắm! Không khó hiểu đúng không! Thái tử và Vinh Vương đánh nhau, Thái tử thua, Vinh Vương muốn trấn áp trung thần nên mới làm như vậy.
Đếm ngược tới ngày đổi map.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook