Ba Ngải Tư quay sang nhìn hai cơ thể trước mặt mình.

Một người là Mạc Ngọc, vận hồng y thêu hoa bỉ ngạn, một người là Mạc Ly vận hồng y thêu mây.

Ai cũng có gương mặt kiều diễm hết nhưng mà giờ y phải làm sao? Tự nhiên trong phòng xuất hiện hai cô nương không rõ danh tính thì làm sao nếu bị bắt gặp đây? Hơn nữa giờ bảo cho cả hai một phòng riêng thì chủ quán sẽ nhìn y ánh mắt nào?
"Ngươi đang nghĩ cái quái gì thế hả Ba Ngải Tư?" Mạc Ngọc tỉnh dậy từ bao giờ đang nhìn y bằng ánh mắt giết người.
"Ồ? Ngươi tỉnh rồi à? Ta đang suy nghĩ vài chuyện linh tinh đến trận pháp thôi chứ ngươi nghĩ ta đang nghĩ cái gì?" Ba Ngải Tư chỉnh lại thái độ, nghiên mặt nhìn nàng.
"Ta đã ngủ bao lâu rồi?" Mạc Ngọc quay sang muội muội còn đang ngủ hỏi.
"Khoảng chừng hơn nửa tháng.

May mắn ta tìm được nguyên liệu cuối cùng để luyện thân thể cho các ngươi đấy chứ nếu không là còn phải chờ thêm." Ba Ngải Tư lạnh nhạt nói.
"Hiện giờ ta đang ở đâu? Nhìn cách bài trí của phòng này hình như là không phải ở Nghiên thành đâu nhỉ." Mạc Ngọc hỏi.
"Đang ở Dạ Lan Đô, vương đô của Bắc Hầu quốc.


Ngoài ta ra thì còn có Mâu Thành Vũ nữa nhưng hắn đi nghỉ rồi.

Hiện tại muội muội ngươi hơi yếu nên dùng chút Hồn Vi Thảo bồi bổ rồi để ta luyện thêm mấy viên đan nữa để giúp hồi phục." Ba Ngải Tư ném cho nàng một cây Hồn Vi Thảo nói.
"Về sau đừng gọi ta là Mạc Ngọc nữa mà là Nguyên Ngọc."
Ba Ngải Tư nghe câu nói này của nàng ta có chút ngạc nhiên: "Ngươi vì sao lại đổi họ của mình? Mâu Thành Vũ dù có hận gia tộc như thế nào thì cũng không đổi mà."
"Cái đó là chuyện riêng của hắn chứ không phải của ta.

Hơn nữa ta đổi sang họ mẫu thân là vì không muốn nhắc đến Mạc gia nữa.

Ta hơi mệt, có thể cho ta dùng phòng này được không?" Nguyên Ngọc thở dài nói.
Y không nói gì mà đi ra ngoài rồi sang phòng Mâu Thành Vũ.

May mà hắn thuê hai phòng cao cấp có hai giường nếu không là chết.

Đến lúc đó tự nhiên thuê thêm một phòng nữa là bị nghi ngờ không biết giấu mặt vào đâu.
"Hai tỷ muội kia giành mất phòng rồi nên đành phải ở chung với ngươi vài tháng tới vậy." Ba Ngải Tư đẩy cửa đi vào, tự nhiên nằm xuống giường.
"Woa, hai tỷ muội đó quyền lực vậy sao?" Mâu Thành Vũ nghiêng đầu hỏi.
"Ừ, nếu ngươi cãi với hai tỷ muội thì coi chừng bị rủa sặc máu mồm.

Ta cãi còn không lại thì ngươi đừng có mơ." Nói xong Ba Ngải Tư trực tiếp đi ngủ, không thèm quan tâm đến hắn nữa.

_ _ _ _ _

Tống Mao Bàng nằm trên giường, toàn thân không ngừng run rẩy.

Hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng như muốn nổ ra nhưng hắn lại không thể.

Đứng bên giường hắn là cung nữ Vân Duyệt đang lau người cho hắn.

Hắn cảm thấy cơ thể rất lạnh.
"Hoàng tử điện hạ, hay là để nô tì đến tìm Lương thái y xin chút thảo dược về chứ hàn độc này người sẽ không chịu nổi đâu!" Vân Duyệt nước mắt giàn giụa nói.
"Không....! Không thể đầu.

Cho dù ngươi có làm gì thì bọn họ sẽ không cho ngươi đâu vì ta là một tên phế vật không có chỗ dùng mà.

Ngươi đi như thế thì sẽ bị đổ tội oan uổng đấy." Tống Mao Bàng giọng yếu ớt nói.
Năm hắn 7 tuổi, không biết tự nhiên vì sao trúng phải hàn độc.

Hắn nhớ lúc đó hắn bị biểu đệ kém 2 tuổi đẩy xuống hồ ở ngự hoa viên, may mắn có tứ công chúa Tống Lệ Hy hô người cứu hắn lên mới giữ được một mạng.


Nhưng sau đó biểu đệ không bị trách phạt và hắn bị trách phạt, sau khi hết bệnh quỳ trên đất lạnh nửa ngày thì ngất đi rồi trúng phải hàn độc.
"Cứ như thế này thì người sẽ chết đấy hoàng tử! Để nô tì đến cung tứ công chúa xin chút thảo dược! Nếu để như thế này thì người sẽ chết thật!" Vân Duyệt đang định đi thì bị gọi lại.
"Đừng, hôm qua ta mơ thấy bản thân sẽ không qua....!khỏi đêm nay..." Vừa dứt lời thì cả cơ thể Tống Mao Bàng lạnh đến cực độ trở thành một tảng băng có hình dáng con người khiến cho Vân Duyệt sợ hãi.
Không nghĩ ngợi, nàng ra ngoài nói với tất cả mau cứu hắn nhưng không ai nghe mà cho rằng nàng bị điên nên không để ý đến nàng.

Mà trong phòng, hàn khí thoát ra từ hắn sắp biến cả căn phòng trở thành hầm băng.
_ _ _ _ _
Hôm sau, khi tất cả ngồi ăn sáng thì nghe chuyện của hoàng thất.

Chủ yếu bàn về thọ đản của hoàng hậu nên không ai quan tâm cho lắm nhưng khi mà nói chuyện của bát hoàng tử Tống Mao Bàng thì còn sôi nổi hơn.
"Nghe nói là bát hoàng tử hôm qua bộc phát hàn độc quá nặng, đã trở thành một khối băng ở trong Nghê Quang cung rồi."
"Cái này không thể trách, số của hắn quả xui xẻo! Năm 7 tuổi bị biểu đệ đẩy xuống hồ nước lạnh giữa trời đông, may mắn chưa chết nhưng thân làm phụ mẫu lại không bênh vực con mình mà lo lắng Tần Quốc Công làm phản nên mới trách tội hắn hại hắn quỳ giữa trời đông nửa ngày rồi trúng hàn độc."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương