Thiên Địa Chí Công
C35: Lại gặp núi cao lại hướng núi cao đi 1

Nhưng mà vào lúc này, ngay hiện tại, hắn nhất định phải đòi lại công bằng cho cô bé có tên là Nữu Nhi kia!

Đây là trách nhiệm của một tu giả đối với bình dân.

Đây là trách nhiệm của một người trưởng thành đối với trẻ nhỏ!

Thân ảnh Khương Vọng vượt không mà tới, phá vỡ sương mù xám, xuất hiện ở trong mắt của yêu nhân mặt trắng. Mà trong lúc gã trừng to mắt, bị sự kinh hãi bao phủ, một đường kiếm quang lóng lánh, từ trên phủ xuống.

Đó là tia sáng cuối cùng gã nhìn thấy trước khi chìm sâu vào bóng tối vỏ tận.

Toàn bộ thi thể của yêu nhân mặt trắng từ giữa chia làm hai phần, thế nhưng bởi vì cánh tay phải sớm đã bị chém bay, hai phần thi thể cũng không đủ đối xứng.

Khương Vọng đáp xuống phía trước thi thể, tay buông lỏng, thanh trường kiếm kia đã vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ khó mà đếm được, lũ lượt rơi xuống đất.

Sứ mạng của nó đã hoàn thành.

Chất liệu của thanh trường kiếm này chỉ là

phổ thông, không thể chịu đựng thời gian Đạo Nguyên quán chú dài như vậy.


Mà Khương Vọng cũng lại một lần nữa cảm nhận được rõ ràng, bên trong Thông Thiên Cung rỗng tuếch. Những thứ nho nhỏ hoạt bát đáng yêu kia, đã chẳng còn viên nào nữa.

Trước khi làn khói mù vô chủ lan tràn ra, Khương Vọng đã trở lại trên quan đạo. Hắn chú ý thấy một bộ phận khói mù chạy tán lạn đến bên cạnh quan đạo, nhưng bị một loại lực lượng vô hình ngăn lại, chậm rãi tiêu trừ.

Trong lòng Khương Vọng biết, đó có lẽ chính là sức mạnh trận văn nào đó đã được khắc ấn trên quan đạo.

Lại chờ thêm chốc lát, tiếng sấm ầm vang từ xa dần tới gần, Trương Lâm Xuyên nhảy vọt mấy cái, liền đáp xuống bên người Khương Vọng.

“Khương sư đệ không hề rời khỏi nơi này chứ?” Hắn ta hỏi.

Dù rằng đã trải qua một phen chiến đấu, nhưng y quan trên người hắn ta vẫn trật tự như cũ, thậm chí đến búi tóc cũng được bảo hộ rất khéo léo. Trong lúc giơ tay nhấc chân, phong phạm tự hiển lộ.

“Ta gặp… Tên yêu nhân ở trong trấn Đường Xá trước đó.”

“Đệ chém gã rỉ máu tươi, gã khẳng định phải tới lấy, nếu không thì chỉ có thể rời khỏi Trang Quốc.”

“Ta đã giết gã.”

Lông mày Trương Lâm Xuyên nhướng lên: “Cái gì?”

Khương Vọng chỉ chỉ phương hướng yêu nhân mặt trắng bị xử tử: “Cũng không biết thi thế có hữu dụng hay không, có thế tìm được manh mối gì không.”

Trương Lâm Xuyên lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc, lắc đầu: “Những tên này hồn phách bị khuyết, dù khi còn sống có sưu hồn cũng vô dụng, càng đừng nói là sau khi chết. Ta vừa mới giết mấy tên, đều là như thế.”

“Thôi vậy.” Khương Vọng cũng không cảm thấy mất mát gì, với hắn mà nói, giết chết yêu nhân mặt trắng kia, cũng đã đủ rồi.

Hắn không có oán trách Trương Lâm Xuyên lựa chọn truy kích địch nhân trước, mà không phải lưu tại bảo hộ hắn. Hắn cũng không phải người mảnh mai cần bảo hộ, Trương Lâm Xuyên càng không phải là bảo mẫu của hắn.

Hơn nữa, nếu như không phải bị Trương Lâm Xuyên tạo áp lực, ý chí chiến đấu của tên yêu nhân mặt trắng kia chắc chắn sẽ không tiêu tán nhanh như thế, lựa chọn đào tẩu trước tiên. Mà

đồng bọn của gã, cũng tuyệt đối sẽ không cho Khương Vọng cơ hội đơn đấu.

Trương Lâm Xuyên nhìn thoáng qua chỗ khói mù tiêu tán, có chút thổn thức: “Trận văn của quan đạo ở đây đã bị ăn mòn, cần báo cáo cho quan phủ chuẩn bị, để bọn họ nhanh chóng phái người sửa chữa.”

Hai con ngựa kia vậy mà không bị kinh sợ chạy mất, Khương Vọng giật dây cương một cái, ngựa liền hoạt bát chạy tiếp.


Lúc này hắn cảm giác được, bên trong Thông Thiên Cung, có một chỗ bí ấn đột nhiên lăn xuống một viên Đạo Nguyên, viên này nối tiếp viên khác, liên tiếp được hơn năm viên. Mà còn sung mãn, mượt mà hơn cả lúc trước.

Dù không hoàn toàn bổ sung được tiêu hao trước đó, nhưng cũng đã là niềm vui ngoài ý muốn.

Lúc này hắn mới sâu sắc lý giải bài học mà những đạo giả lâu năm kia đã giảng.

Cái gọi là Đạo Nguyên, là hình thức mới bắt đầu của đại đạo. Đạo Nguyên sinh ra, cũng không phải đơn giản là khí huyết thăng hoa, mà là ý cùng lực dung hợp hoàn mỹ, là phản hồi chân thật nhất của linh hồn vạn vật đối với thiên địa bản nguyên.

Lúc trở lại Đạo viện sắc trời còn sớm, hai người liền trực tiếp đi đến viện của Đổng A phục mệnh.

Cửa mở, nhưng trong viện vắng vẻ, chỉ có Phương Hạc Linh một mình dạo bước, dáng vẻ vô cùng chán nản.

Thoáng thấy hai người hai tay không tiến đến, ánh mắt gã liền sáng lên.

Đầu tiên, Phương Hạc Linh thành thật chào Trương Lâm Xuyên xong, sau đó mới giống như an ủi mà nói: “Xem ra chuyến này của Trương thế huynh không có thu hoạch gì… Cho dù là thiên tài Trương thế huynh đây, nhưng phải mang một người mới chẳng biết gì, cũng thật là làm khó huynh rồi.”

Đương nhiên gã không cho rằng cmình là người mới, Phương gia là gia tộc lâu đời, sản sinh không ít tu giả, vậy nên mưa lâu thấm dần, gã chẳng mấy lạ lẫm đối với việc chiến đấu giữa các tu giả. Mà cái tên họ Khương này chỉ xuất thân từ tiếu trấn, có thế có kiến thức gì?

Khương Vọng lười đế ý gã.

Nhưng Trương Lâm Xuyên lại có hứng tán gẫu: “ô? Xem ra lần này Hạc Linh thu hoạch không ít.”

“Cũng xem nhưthuậnt lợi.” Phương Hạc Linh gắng sức khiêm tốn một câu, liền nhịn không


được mà khoe khoang.

Hoá ra, lúc bọn họ đi khách sạn Phúc Lai điều tra manh mổi, cũng có người âm thâm quan sát trong bóng tối. Có điều, Lê Kiếm Thu nhanh chóng ra tay, bắt sống được người nọ. Lúc mới đầu, chỉ là một chuyến dò xét hi vọng không lớn, nhưng bởi vì tên này, bọn họ liền lập tức có phương hướng!

Đương nhiên, điều này cũng không nói lên rằng Phương Hạc Linh có mấy phần tác dụng trong đó.

“Vậy Lê sư đệ đi đâu rồi?” Trương Lâm Xuyên hỏi.

Phương Hạc Linh ngẩn người, có chút lúng túng: “ở trong phòng ấy, Đổng sư đang dùng bí pháp sưu hồn.”

Đổng A sưu hồn, Lê Kiếm Thu hầu cạnh, mà Phương Hạc Linh đến cả tư cách đứng ngoài quan sát cũng không có… cống hiến chuyến này của gã, có thế thấy chút ít.

Trương Lâm Xuyên, Khương Vọng không tiện vào quấy rầy, đành phải ở trong viện chờ cùng Phương Hạc Linh.

Khương Vọng không lên một tiếng, nhắm mắt đưa Đạo

Nguyên bên trong Thông Thiên Cung đến vị

trí nó nên lơ lửng, mà Trương Lâm Xuyên cùng Phươnq Hac Linh lai nhàn tản tán qẫu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương