Thiên Đế Vô Thượng
Chương 11: Năm Năm Ước Hẹn

Lưu Vân lúc này thái độ cũng chính là Lưu gia trên dưới lúc này thái độ, giận đến không thể nhẫn.

Chỉ là đối với cái này lới nói, Nạp Lan Kiệt chỉ là hừ lạnh một tiếng đạo:

“Đúng thì như thế nào! Các ngươi nghĩ các ngươi là ai? Ta cho các ngươi bấy nhiêu mặt mũi đã là độ lượng với các ngươi lắm rồi! Còn nghĩ mình là quyền quý gia tộc chắc?”

“Lưu Chính chuyện hôm nay các ngươi chỉ có thể đồng ý nếu không Lưu gia nghênh đón chính là diệt tộc”

Nói rồi hắn ngạo nghễ mà nhìn Lưu gia nhóm người, trong mắt hắn Lưu gia chỉ là một cái tiểu gia tộc, đến một tên võ linh cũng không có, lấy cái gì đối đầu với bọn họ chứ phải biết phía sau hắn chính là Huyền Vân tông.

Nạp Lan Kiệt thái độ khiến trên dưới Lưu gia giận đến nghiến răng nghiến lợi đến cả Hồng Nguyệt đang ngồi trên ghế cũng thấy có chút quá đáng.

Nàng đứng dậy ra hiệu cho Nạp Lan Kiệt không nói nữa sau đó hướng Lưu Chính đạo

“Lưu bá phụ thứ lỗi cho Hồng Nguyệt mạo muội, chỉ là việc hôn ước này ta không thể nào chấp nhận, ta hôn sự chỉ ta mới có thể quyết định, hơn nữa ta không thể gả cho một người như Lưu Vân được bởi vậy các vị muốn cũng được không muốn cũng được hôm nay ta đến đây để giải trừ hôn sự này, mong các vị hiểu cho”

“haha”

Không chờ Lưu Chính nói chuyện Lưu Vân đã cười lên chỉ là tiếng cười này mọi người đều cảm thấy sự giận giữ thêm cả một chút khuất nhục.

“Hồng Nguyệt a Hồng Nguyệt ai cho ngươi có quyền sỉ nhục ta Lưu gia như vậy cơ chứ?”,

Lời nói của Hồng Nguyệt tựa như giọt nước làm tràn li khiến hắn bùng nổ lửa giận, nếu không phải thực lực không bằng đối phương hắn đã đánh lên rồi, chỉ là thế giới này làm gì có “nếu như” hai chữ này chứ.

Hồng Nguyệt đưa mặt nhìn về người thanh niên đang tức giận đến đỏ mặt thở dốc kia, khuôn mặt nàng vẫn đem theo sự lãnh ngạo như thương vị giả mà nhìn xuống Lưu Vân, nàng nói



“Lưu Vân ta biết ngươi không muốn như vậy nhưng đây là sự thật hãy chấp nhận nó đi, ngươi không có tư cách làm ta đạo lữ đó là sự thật., từ hôn đi”

Theo nàng thấy Lưu Vân chính là không muốn bị bỏ hôn sự, muốn cưới nàng nên mới làm như vậy nhưng điều này có thể thay đổi cái gì sao.

“ haha ! Hồng Nguyệt ngươi nghĩ ta vìmuốn cưới ngươi ngươi nên mới làm như vậy ư? Hừ nực cười ta Lưu Vân chưa từng muốn cùng ngươi Hồng gia đại tiểu thư có bất kìa quan hệ gì nhưng hôm nay ngươi vũ nhục ta vũ nhục cha ta vũ nhục cả gia tộc ta, ta Lưu Vân xin thề sẽ gấp mười hoàn trả”

Lưu Vân không thể nhẫn nữa, nhẫn nữa hắn làm sao làm người, hắn Lưu gia làm sao đứng lại ở cái Nguyên thành này được cơ chứ, Hồng Nguyệt thái độ căn bản không phải là đến giải trừ hôn nước mà là đến sỉ nhục bọn hắn, hắn làm sao nhẫn.

“Lưu bá phụ, Lưu Vân đã nói rõ không muốn hôn sự này vậy việc hủy bỏ hôn nước giữa hai nhà coi như định đi”

Hồng Nguyệt quay về phía Lưu Chính đạo, còn về Lưu Vân nàng cũng chẳng buồn trả lời, một cái phế vật thiếu niên thì có thể làm nên cái gì bọt nước nàng rất nhanh sẽ là phượng hoàng còn hắn? Hừ bất quá chỉ là một con rắn nhỏ trong cái tiểu tiểu Nguyên thành này mà thôi.

“Đúng là giải trừ hôn nước nhưng không phải là ngươi Hồng Nguyệt từ hôn mà là ta Lưu Vân chủ động bỏ đi hôn ước này không những thế năm năm sau ta muốn khiêu chiến ngươi để trả lại nỗi sĩ nhục ngày hôm nay” Lưu Vân nói.

Thái độ của Hồng Nguyệt chính là đang trần trụi sỉ nhục hắn, hắn không đáp lại thì còn gì là nam nhi nữa chứ.

Nói rồi nắn sai người lấy giấy bút ra đến.

“Ngươi muốn khiêu chiến ta?”

Hồng Nguyệt cảm thấy mình dường như đang nghe lầm nàng nhìn Lưu Vân như nhìn kẻ ngu đồng dạng, Lưu Vân muốn đối nàng khiêu chiến, thắng nỗi sao, chỉ sợ trên đường đi đến Huyền Vân tông vì đường xa mà chết giữa đường cũng không biết chừng.

Trong mắt nàng Lưu Vân đơn giản là bị điên.



“Đúng! Hồng Nguyệt ngươi có giám ứng chiến”

Lưu Vân nói gương mặt non nớt mang theo vẻ quật cường đối mặt với khuôn mặt lãnh ngạo của Hồng Nguyệt.

“Hừ! Đã ngươi muốn chết được ta tiếp chiến, năm năm sau trên Huyền Vân sơn ta và ngươi sẽ quyết chiến tại đó"

Lưu Vân thái độ đã thành công chọc giận nàng, tên này phải bị dạy cho một bài học.

Rất nhanh giấy bút đã được mang lên, Lưu Vân cầm bút mà viết.

Nội dung tờ giấy rất đơn giản:

“Đại Chu, năm ba trăm hai mươi sáu, ngày mười bốn tháng tám, ta Lưu Vân Nguyên thành Lưu gia người viết cái này thư từ hôn đối với Hồng gia đại tiểu thư Hồng Nguyệt từ này như người xa lạ nước giếng không phạm nước sông.

Năm năm sau tại Huyền Vân sơn ta cùng Hồng Nguyệt quyết một trận chiến thua không hối!”

Viết xong hắn cắt một vệt nhỏ trên đầu ngón tay sau đó lăn tay đóng dấu.

Sau đó cho người đem cho Hồng Nguyệt cái sau cùng đóng dấu sau đó cất đi lá thư từ hôn này.

Ai cũng không thể ngờ việc từ đời trước quyết định hôn sự lại như thế này mà kết thúc.

Tuy Lưu gia cũng có người tiếc nuối nhưng càng nhiều hơn là phẫn nộ, hôm nay gia tộc đã bị trước nay chưa từng có sỉ nhục, cái này nhục sợ là muôn đời khó giải.

Lưu Vân cũng âm thầm hạ quyết tâm, dù đánh đổi thứ gì đi nữa có một ngày hắn cùng gia tộc mặt mũi lấy sẽ lấy trở về.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương