Thiên Đế Chi Vương
5: Thiên Sơn Lâm Uy Năng Hỗn Độn Thể


Phụ thân muốn hỏi con về tất cả những gì con biến về Vân Tiêu theo như phụ thân biết con và tiểu tử đó trước kia thường qua lại với nhau, Vân Bằng”như cười ,như không phải cười, nói

Vân Nhuệ” Nhi có chút đỏ mặt nói, con với Vân Tiêu trước kia đúng là từng có qua lại với nhau nhưng giờ thì không còn nữa rồi

Thật như vậy sao Vân Bằng” cười cười nói,


Không dấu gì phụ thân trước kia con và Vân Tiêu Từng qua lại với nhau hắn tìm con chủ yếu là bàn luận về tâm đắc tu luyện mọi chuyện rất bình thường, nhưng không hiểu vì sao chỉ trong một đêm hắn như thay đổi thành một người khác vậy từ lúc đó tu vi của Vân Tiêu không những không tiến bộ còn bị thụt lùi.



Từ ngày hôm đó Vân Tiêu hắn không còn tìm con nữa” Vân Nhuệ Nhị giọng nói có chút buồn bực.


Quả nhiên đúng như tộc trưởng dự đoán Vân Tiêu hắn một năm trước vẫn là phế vật một năm sau lại là thiên tài chắc hẳn phải có cơ duyên lên mới quật khởi nhanh như vậy, Vị trưởng lão” nói.


Vân Bằng”có chút suy tư như đang suy nghĩ đến điều gì.


Cái gì mà một năm trước vẫn là phế vật một năm sau lại thiên tài? Vân Nhuệ Nhi có chút không hiểu.


Vân Bằng kể mọi chuyện Vân Tiêu ở Diễn Võ Trường Cho Vân Nhuệ Nhi nghe một lượt.


Sau khi nghe Vân Bằng nói xong, Vân Nhuệ Nhi”kinh ngạc nói, không phải Vân Tiêu hắn” mới chỉ cấp 2 linh sĩ thôi sao?


Tiểu tử này có lẽ phía sau Vân Tiêu có cao nhân chỉ điểm không làm sao thực lực lại tăng nhanh như vậy chúng ta phải thường xuyên để ý đứa nhỏ này ‘Vân Bằng”nói.


Vị Trưởng lão” cũng gật đầu tán thành.



Thì ra là có cao nhân chỉ điểm lên không tìm đến ta nữa Vân Nhuệ Nhi” có chút buồn bực, thầm nghĩ.



Đêm khuya


Vân gia , trong một đình viện xa hoa rộng lớn.



- Ca! Ngươi nhất định phải ra mặt giúp ta, tên Vân Tiêu kia chỉ là một tên phế vật, vậy mà dám làm ta mất hết mặt mũi trước công chúng.



Vân Hải nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy hận ý âm độc.



Trong khoảng thời gian gần đây, các đệ tử trong tộc xem thường hắn, hầu như không còn mặt mũi đi ra ngoài.



Lếu Vân Tiêu hắn là phế vật vậy thì ngươi là thứ không bằng cả phế vật rác rưởi trong rác rưởi.



Trên một cái bồ đoàn đặt giữa gian phòng có một thiếu niên tóc ngắn, thân hình hơi gầy đang ngồi, nhìn giống như một con hổ đang rình mồi.



Thiếu niên tóc ngắn này, tướng mạo có vài phần tương tự Triệu Khôn, thế nhưng khí chất thần vận thì lại quả quyết lạnh lùng, dứt khoát nhanh nhẹn.



Hắn chính là ca ca của Vân Hải, Vân Long.



Ca, xem như ta van ngươi, ta nhất định phải xả cơn giận này.


Cha đã kể cho ta biết mọi chuyện lếu ngươi không chọc hắn thì mọi chuyện đâu đến này Vân Long”nói


Tâm thần Vân Hải bất định, vừa sợ vừa hắn nhưng không dám nói gì.



Đối với người ca ca này, hắn vẫn luôn e ngại.



Hiện nay, Vân Long đã tu luyện tới cấp 5 linh sĩ đỉnh phong, còn luyện được sáu biến của võ học cao cấp bạch hổ Thập Tam Biến, thực lực đủ xếp vào hạng năm ngoại tầng.



Sáng sớm ngày thứ hai.


Vân Tiêu Dậy từ sớm luyện lưu chuyển thất bàn kinh hấp thu linh khí tu xiềng xích tu vi bắt đầu rạn nứt có thể đột phá bất cứ lúc nào nhưng Y vẫn cố áp chế không đột phá hắn muốn củng cố tu vi đến cực hạn.


Trong trí nhớ kiếp trước của ta có một bộ công pháp Huyền cấp cao giai khá thích hợp cho ta hiện tại, Phượng ấn quyết


Vân Tiêu luyện tập nửa canh giờ, một cơ thể Y tỏa ra linh khí màu đỏ khẽ có tiếng Phượng gáy quả nhiên không dễ gì tu luyện được trên mặt Y đã ướt đẫm mồ hôi khá mệt mỏi nhưng cũng không ảnh hưởng đến nhưng việc khác.



- Tiền tháng này vẫn chưa lĩnh.



Theo lệ cũ, mỗi tháng Vân Tiêu lại được nhận mười lượng bạc từ trong tộc đối hắn kiếp trước thì đúng là rác rưởi cũng không bằng nhưng kiếp này mà nói tiền bạc đối với Y khá là quan trọng


Vân Tiêu cấp 3 linh sĩ đệ tử ngoại tầng không sếp hạng 20 lượng bạc.




Vị tiên sinh của phòng thu chi, mặt không biểu tình nói.


Vân Tiêu luôn vận chuyển lưu chuyển thất bàn kinh áp chế khí tức xuống cấp 3 linh sĩ, để tránh phiền phức không cần thiết.


Hai mươi lượng sao có lẽ ta phải kiếm thêm.



“Vân Hải tiếp nhận ngân lượng, gật đầu rồi đi.


Thế nhưng, hắn hiểu rằng, hai mươi lượng bạc mỗi tháng đối với người bình thường, đủ cho một nhà không lo cơm áo.


Thế nhưng, đối với người tu hành mà nói thì chỉ giống như muối bỏ biển.


Một số dược liệu trân quý dùng để thúc đẩy việc tu luyện và đột phá cảnh giới, động một tí là đã hơn ngàn lượng bạc rồi.


Vân Hải bắt đầu tiến đến phiên trợ của Thiên dương thành


Nếu đổi lại là trước kia, lúc hắn cầm được tiền, nhất định trước tiên sẽ đem về cho cha mẹ, để gia đình chi tiêu.


Nhưng giờ hắn không làm vậy cảnh giới của hắn sắp đột phá cần linh dược hỗ trợ để đạt đến hoàn mỹ nhất,


Chỉ chốc lát, Vân Tiêu đã tiến vào phiên chợ giao dịch lớn nhất nhì của Thiên dương thành.



Tại một tiệm vũ khí trong thành.


Chưởng quầy “bạch cốt kiếm này” bán thế nào,

Vân Tiêu ở trong tiệm vũ khí chọn lựa một hồi lâu trong mắt hắn mấy thứ đồ ở đây chả khác nào rác rưởi mãi mới tìm thấy một thanh bạch thiết kiếm tạm được.


Bạch thiết kiếm vô cùng sắc bén có thể đả thương hoặc chém chết yêu thú tam giai hệ phòng ngự.



Chưởng quầy mỉm cười hết sức khách khí nói.



Hắn đã nhìn ra tiêu chí “Vân gia” trên quần áo của Vân Tiêu.




Tại Thiên dương thành, Vân gia và Tiêu gia, Trịnh gia, được xưng là ba đại gia tộc, trong Thiên dương thành, thế lực ngập trời, hầu như bao trùm hết thảy.


Hai mươi lượng bạc,

Chưởng quầy mỉm cười đáp:


May vừa đủ, Vân Tiêu đã dùng 20 lượng bạc mua được cây Bạch Thiết Kiếm này.


Sau khi mua xong bạch thiết kiếm liền rời khỏi Thiên dương thành thi triển Phong Vân bộ chạy đi với tu vi của hắn hiện tại thì triển Phong vân bộ tốc độ hiện tại của hắn vô cùng nhanh.


Ba canh giờ sau, Vân Tiêu cuối cùng cũng đến một nơi gọi là Thiên Sơn Lâm - chính là một trong những mảnh rừng hoang nguyên thủy lớn nhất , phạm vi của nó thậm chí trải khắp mười mấy quốc gia xung quanh.



Với thân phận là rừng cây lớn nhất trong những quốc gia gần đó, trong Thiên Sơn Lâm có rất nhiều dã thú hung dữ, vị trí sâu hơn thỉnh thoảng xuất hiện tung tích “Yêu thú nhị giai” trung kỳ.


Vân Tiêu bắt đầu tiến sâu vào khu rừng mục tiêu của hắn là săn giết yêu thú để kiếm tiền.


Với tu vi của với những thủ đoạn của hắn hiện tại cho dù là yêu thú tam giai đỉnh phong cũng có để đánh một trận.


Mà trong Thiên Sơn Lâm ở một vùng đất khỉ ho cò gáy linh khí ít đến đáng thương ở Tây Bắc Địa Vực căn bản sẽ không xuất hiện yêu thú thú tứ giai lếu có Vân Tiêu cũng không sợ không đánh được thì chạy.


Một lúc sau Trong phạm vi phụ cận, có không ít dã thú thậm chí có bán yêu thú, ít nhất đã vượt qua hai mươi, một trong số đó đang ở khá gần, thế nhưng cũng không có Yêu thú.


Điều này khiến Vân Tiêu hơi thất vọng hắn chậm tay lấy ra bạch thiết kiếm,

Một kiếm chém ra, kịch độc trăn xà liên chia ra thành hai nửa máu tươi tung toé.



Đột nhiên, Vân Tiêu nghe thấy một âm thanh sắc bén vang lên giữa không trung.



Một con Hùng Ưng mỏ sắt, sải cánh rộng chừng một mét, ngân quang lập lòe, khí thế lạnh lùng, tấn công Vân Tiêu.


Vân Tiêu cười lạnh một kiếm vừa ra thiên địa biến sắc kiếm Quang ngập trời xé tan hùng ưng thành từng mảnh.


Quá yếu suy cho cùng cũng chỉ là nhị giai sơ kỳ, thôi dù sao cũng là tiền, -Vân Tiêu” khẽ thở dài.


Lếu gặp được một con tam giai thì tốt,
,Vân Tiêu” thầm nghĩ.


Gào!

Đúng lúc này tại phía sâu trong Thiên Sơn Lâm
Đột nhiên truyền đến một tiếng hổ gầm, rung chuyển mặt đất Xung quanh tiếng gió vang lên phần phần cát bay đá chạy.


Uy thế này chẳng lẽ là tam giai, vừa nhắc tào tháo tào, tháo tới Vân Tiêu có chút hưng phấn.




Bạch Đầu Hổ Vương này thể trạng so với hổ bình thường còn lớn hơn nửa phần trên người phát ra một cổ sát khí đáng sợ, tiếng gào rú chấn nhiếp phạm vi mười dặm rừng hoang, khiến vô số sinh linh run rẩy nằm rạp xuống.


Chạy mau đây là Bạch Hổ Vương tam giai yêu thú vua của Bạch Sơn Lâm.


Bốn Năm thanh niên linh sĩ cấp 3 đều hoảng hốt bỏ chạy.


Cầm đầu là một thanh niên mái tóc màu vàng khuôn mặt anh Tuấn mang trên mình bộ quần áo màu xanh vô cùng bắt mắt.


-Trịnh Hiểu! cẩn thẩn.


Vài thiếu niên đột nhiên kinh hô một tiếng.


Chỉ thấy con bạch đầu hổ vương lao thẳng tới thiếu niên tóc vàng người có thực lực mạnh nhất trong đám người.


Họ Trịnh chẳng lẽ là Trịnh gia, có chút thú vị,
Vân Tiêu đeo trên mình chiếc mặt lạ quỷ.


Liền thuấn di đến trước mặt thanh niên tóc vàng tay cầm bạch thiết kiếm không nghĩ ngợi gì nhiều liền chém tới hổ vương.


Bạch hổ vương cảm nhận được nguy hiểm liền nhảy nhào sang một bên nhưng kiếm khí vấn xoẹt qua người khiến nó bị thương.


Điều này khiến hổ vương vô cùng phẫn lộ muốn xé xác nhân loại trước mắt.


Ngay lúc này thiên niên tóc vàng cũng ngẩn người nhìn thân hình bạch y nam tử đeo mặt lạ nhớ lại một kiếm vừa rồi khiến Y nổi hết cả da gà.


Vậy mà có thể đả thương hổ vương, vài thiếu niên nhìn thấy cảnh này khiếp sợ không thôi.


Nửa bước tứ giai, Vân Tiêu”xuất hiện một vẻ ngưng trọng, mặc dù một kiếm uy lực mạnh mẽ nhưng cũng chỉ khiến hổ vương bị thương nhẹ”thậm chí mà nói còn không tính là bị thương.


Có lẽ lên thử nghiệm một chút uy năng của hỗn độn thể, từ lúc Vân Tiêu thức tỉnh hỗn độn thể đến nay chưa từng động đến vì trong cùng lứa tuổi còn chưa ai xứng, một điều nữa là cũng tránh phiền phức không nên có.


Trên người Vân Tiêu bắt đầu toả ra lực lượng hỗn độn khí tức hắn không ngừng tăng cao bạch thiết kiếm trên tay không ngừng run rẩy.


Từng sợi hỗn độn khí tràn vào thân kiếm khiến không gian không ngừng vặn vẹo.

Trên người Vân Tiêu phát ra khí tức hỗn độn phạm vi trăm dặm khiến vô số sinh linh run rẩy chạy tán loạn.


Vân Tiêu cảm nhận được một cỗ sức mạnh dường như có thể hủy diệt mọi thứ, đây là uy năng của hỗn độn thể sao bá quá rồi thảo nào từ trước đến nay cũng chỉ có một vị.


Lúc này hổ vương vô cùng khiếp sợ đang muốn tẩu thoát.


Muốn chạy sao muộn rồi cưng, “Vân Tiêu” cười lạnh một kiếm vừa không gian rạn nứt hỗn độn tràn ngập rừng xanh nuốt chửng mọi thứ trong nháy mắt sinh linh trong phạm vi trăm dặm liền biến thành hư vô hổ vương một cọng lông cũng không xót lại.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương