Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan
Chương 147: Vương Sùng hơi đỏ mặt.

- A? Thương... Thương ý?

Vương Sùng lảo đảo một cái, suýt nữa ngất tại chỗ.

Thật hay giả?

Ngươi làm sao biết triển khai thương ý, hơn nữa còn tinh khiết như thế!

Trong lòng khiếp sợ, nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Trương Huyền ở trước mắt, càng là một ngụm máu suýt chút nữa phun ra.

Ngượng ngùng, ngươi ngượng ngùng cái rắm a!

Đại ca, ngươi không nên đùa nghịch người như vậy, ngươi không phải nói chưa từng học thương pháp hay sao? Không biết thương pháp là cái gì hay sao?

Ta từ tám tuổi bắt đầu học thương, đến hiện tại là hơn bốn mươi năm, suốt ngày chìm đắm trong đó, khoảng cách thương ý đều còn có mảng lớn... Ngươi đến giải thích cho ta, thương ý hùng hậu như thế kia đến cùng là xảy ra chuyện gì?

Ngươi nói không biết thương ý là cái gì, vậy đây là món đồ gì?

Vương Sùng nước mắt ào ào.

Không chơi đùa người như vậy a!

Buồn cười hắn vừa nãy còn hùng hồn dạy bảo đối phương, nói cũng không hiểu, giải thích nhiều hơn nữa cũng là uổng phí...

Đến cùng tự tin ở đâu ra?

Phải nói, nghe không hiểu chính là bản thân đi...

Hận không thể có cái khe nứt, lập tức chui vào.

- Đây chính là thương ý?

Âu Dương Thành cũng choáng váng.

Lão hữu vì muốn lĩnh ngộ thương ý, luyện tập đến đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, giống như là táo bón chừng mấy ngày, mà cái tên này, tiện tay liền lĩnh ngộ, không hề có chút áp lực nào, đơn giản giống như là ăn cơm uống nước vậy.

Đến cùng thì Vương Sùng là thương pháp đại sư hay ngươi mới là thương pháp đại sư?

- Ngươi... Ngươi không phải nói chưa từng học thương pháp hay sao?

Thực sự không nhịn được, Âu Dương Thành hỏi lên, Vương Sùng cũng gấp gáp nhìn về phía đối phương, muốn nghe hắn giải thích như thế nào.

- Ta đúng là chưa từng học a! Trương Huyền ăn ngay nói thật.

- Chưa từng học, làm sao nắm giữ thương ý hùng hậu mà tinh khiết như thế? Vương Sùng đều muốn điên rồi.

Ngươi chưa từng học thương pháp, vừa ra tay liền có thương ý lợi hại như thế, con mẹ nó, mỗi ngày ta đều luyện tập từ sáng tinh mơ đến tối muộn, dựa theo ý của ngươi, những năm này ta đều luyện lên thân chia sao...

- Há, ta vừa nãy tại thư phòng đọc sách, có chút lĩnh ngộ, cảm giác là ở trong loại trạng thái này triển khai thương pháp thoải mái nhất, liền trong lúc vô tình triển khai, căn bản không biết đây chính là thương ý!

Trương Huyền suy nghĩ một chút, nói.

Cái này cũng không phải là hắn giả ngu, thư tịch bên trong gian phòng kia, ghi chép đều là thương pháp trụ cột nhất, căn bản không nói gì đến thương ý, hắn cũng là thông qua những thư tịch này để ngưng tụ Thiên Đạo thương pháp, mới may mắn ẩn chứa sự thương ý mà thôi.

Cho tới thương ý làm sao sử dụng, rồi đối với người luyện thương có trợ giúp gì, hoàn toàn không biết, hai mắt tối thui.

Nước mắt của Vương Sùng cứ ào ào chảy ra.

Sao mà ngươi có thể nói đơn giản như ăn cơm uống nước thế, ngươi có biết ta đã tiêu tốn bao nhiêu thời gian, bao nhiêu công phu mà vẫn không đạt đến cảnh giới này sao?

Vì cảnh giới này, hơn mười năm qua, ta vẫn cố gắng mài giũa bản thân, thậm chí thâm nhập những vùng đất khô cằn, vượt qua giá lạnh, nóng bức, để ý chí liên tục trở nên mạnh mẽ, vẫn không thành công, ngươi thì sao, tùy tiện đọc mấy thư tịch rồi thoải mái, vô ý... Liền đạt đến!

Tim của ta, phổi của ta, thanh xuân của ta!

Vương Sùng chỉ cảm thấy, trước mắt nếu là có cái hố to, nhất định sẽ lập tức nhảy xuống rồi lấp đất chôn sống chính mình.

Có thể không đả kích người như thế hay không?

Ngươi nếu như nói, tiêu tốn khổ cực, cả ngày tu luyện, ngẫu nhiên đột phá, ta cũng có thể dễ chịu một ít, kết quả chỉ nhìn sách một hồi, nhiều nhất cũng là một canh giờ, sau đó... Sau đó liền đột phá...

Mấu chốt nhất vẫn là sách mà ngươi xem không phải là bí tịch gì cao thâm cả, chỉ là thương pháp trụ cột nhất...

Chuyện này nếu như truyền đi, tuyệt đối có thể làm cho hết thảy thương pháp đại sư trong cả Vương quốc đều xấu hổ mà tự vẫn.

- Vương Sùng, thiên phú của mỗi người xác thực là không giống nhau, Trương đan sư... Trời sinh am hiểu thương pháp, cũng chưa biết chừng!

Gặp lão hữu giống như hồn bay phách lạc, bị đả kích không nhẹ, Âu Dương Thành không nhịn được khuyên giải, an ủi.

- Được rồi, cũng chỉ có thể nghĩ như vậy!

Không hổ là cao thủ thương pháp, tâm trí từ lâu đã tôi luyện được giống như sắt thép, tuy rằng thất lạc, vẫn rất nhanh điều chỉnh tâm cảnh, chính muốn nói chuyện, liền nghe người thanh niên kia nghi ngờ hỏi.

- Ngươi nói ta lĩnh ngộ thương ý, cái kia thương ý có ích lợi gì?

Thân thể của Vương Sùng lần thứ hai lắc lư, cố nén tinh thần sắp tan vỡ:

- Thương ý là lĩnh ngộ đối với thương, nói rõ đã đem thương xem là cánh tay kéo dài, dưới tình huống này, tùy ý triển khai, đều là thương pháp, là thể hiện của việc tu luyện thương pháp tới cảnh giới nhất định!

- Tùy ý triển khai đều là thương pháp?

Ánh mắt của Trương Huyền sáng lên:

- Quá tốt rồi. Nếu có thể học trò của ta cũng lĩnh ngộ thương ý, thi đấu liền nhất định có thể thắng lợi!

Thương ý đã lợi hại như vậy, xem ra trở lại học viện phải cố gắng giáo dục Trịnh Dương, để cho hắn cũng nắm giữ loại tâm cảnh này, như vậy, tới tân sinh đại bỉ, coi như không có cao minh thương pháp, cũng có thể để cho hắn đứng ở thế bất bại.

- Muốn cho học viên của ngươi cũng lĩnh ngộ?

Vương Sùng run rẩy.

Thương ý là lý giải của cá nhân đối với thương pháp, ngươi cho rằng người người đều biến thái giống như ngươi, tùy tiện xem mấy cái ghi chép là có thể đột phá sao?

Muốn khuyên ngăn đối phương bỏ đi loại ý nghĩ vô tri này, cũng không biết làm sao để mở miệng.

- Đúng rồi, vừa nãy lúc ta đọc sách thì lĩnh ngộ được một chiêu thương pháp, không biết uy lực làm sao, Vương huynh nếu là thương pháp đại sư, có thể chỉ điểm cho ta hay không?

Đối với thương ý, Trương Huyền còn không khái niệm gì, cùng không có khiếp sợ giống như đối phương, nhớ tới trong Thiên Đạo thương pháp hình thành một chiêu công kích, không nhịn được mở miệng.

Trước mắt vị này thế nhưng là thương pháp đại sư nổi tiếng khắp Vương quốc, để hắn chỉ điểm, tuyệt đối có thể nhìn ra tốt xấu.

- Còn lĩnh ngộ một chiêu thương pháp? Tốt lắm, ta cũng muốn nhìn một chút, loại thiên tài biến thái như ngươi đến cùng là có thể lĩnh ngộ ra chiêu số như thế nào!

Vương Sùng gật gật đầu, để hạ nhân đi lấy thương.

Rất nhanh, trường thương được đem lại đây, tổng cộng hai thanh.

- Muốn kiểm nghiệm uy lực của chiêu số, chỉ có thực chiến! Trương đan sư, triển khai chiêu số mà ngươi vừa lĩnh ngộ đánh về phía ta, để ta xem một chút! Trường thương tại tay, Vương Sùng như là lập tức biến thành người khác, khí tức cao to hung mãnh, khác nào Hồng Hoang cự thú, bất cứ lúc nào cũng sẽ gào thét mà ra.

Dưới cái nhìn của hắn, đối phương tuy rằng lĩnh ngộ thương ý, nhưng bất luận thực lực hay là vận dụng đối với thương pháp, đều khẳng định không bằng hắn, coi như có chiêu số gì, bản thân cũng có thể ung dung ứng phó.

- Tốt! Trương Huyền vừa vặn cũng muốn thử một chút chiêu số của Thiên đạo thương pháp, tiện tay tiếp nhận một thanh trường thương khác.

Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ nắm qua vật này, bất quá lĩnh ngộ thương ý, hơi thích ứng một chút, liền cảm thấy cảm giác quen thuộc tuôn ra từ trong lòng.

- Bắt đầu đi!

Cảm giác này sinh ra, khí tức của Trương Huyền nhất thời thay đổi, giống như lôi đình chấn động trên bầu trời, khác nào từ một thanh niên bình thường, đã biến thành một cường giả bễ nghễ thiên hạ.

Hô!

Dưới chân hơi động, trường thương theo lòng bàn tay nhanh chóng đâm ra.

Bộ thương pháp này là Thiên Đạo thư viện tổng kết ra từ mấy ngàn bản bí tịch vừa đọc, tuy rằng chỉ có một chiêu, lại hóa phức tạp thành đơn giản, phù hợp đại đạo chi ý, một chiêu triển khai, chân khí trong toàn thân phun trào, trường thương tựa như là Cự Long ra biển lớn, trong nháy mắt bay lên.

- Cái gì?

Vốn là Vương Sùng ở đối diện không để ý chút nào, căn bản không coi là chuyện to tát, nhìn thấy một thương đâm tới, nhất thời cảm thấy sợ nổi da gà, suýt chút nữa không sợ đến hồn phi phách tán.

Chiêu này mặc dù coi như là động tác đơn giản, xấu xí, không có chút hoa lệ nào, nhưng có thể nói, lại đem tinh khí thần của người tu luyện, lực lượng toàn thân tập trung ở một điểm, bộc phát ra, quả thực... Quả thực chính là... Chiêu số cao minh nhất của thương pháp!

Ầm ầm!

Thời gian không cho phép suy nghĩ nhiều, lực lượng toàn thân của Vương Sùng trong nháy mắt bạo phát, một thương vung lên đón lấy thương của Trương Huyền.

Toàn lực triển khai, tu vi của hắn cũng lộ ra... Võ giả thất trọng Thông Huyền cảnh hậu kỳ!

Leng keng Keng!

Hai thanh trường thương đụng nhau trên không trung, khí kình xung kích đem cảnh vật xung quanh thổi bay, giống như vừa có một cơn lốc cuốn qua vậy.

Thịch thịch thịch thịch!

Trương Huyền liên tục lùi về sau bảy, tám bước, ngừng lại, Vương Sùng thì đứng tại chỗ cũng chưa hề di chuyển.

Đơn giản đụng nhau, lập tức phân cao thấp.

Trương Huyền không sử dụng tới tất cả thực lực, áp chế lực lượng đến hơn bốn mươi đỉnh, tự nhiên không ngăn được lực lượng xung kích của cường giả Thông Huyền cảnh hậu kỳ.

Bất quá, thân thể của hắn cực kỳ cường hãn, chân khí tinh khiết, tuy rằng lùi về sau, lại không hề bị tổn thương.

- Không hổ là thương pháp đại sư, lợi hại!

Gặp chiêu số mà Thiên Đạo thư viện tổng kết ra, cũng bị đối phương ung dung ngăn trở, trong lòng Trương Huyền âm thầm cảm khái.

Hắn âm thầm khâm phục, mà Vương Sùng ở đối diện thì sợ đến suýt ngất đi, trong lòng vẫn không thể tin được.

Đối phương xem như chỉ là ra một thương đơn giản, lại làm cho hắn liền thực lực dùng để ép đáy hòm cũng phải triển khai ra, mấu chốt nhất chính là... Dưới chân hắn không nhúc nhích, xem ra hơi chiếm thượng phong, trên thực tế lại là ngực khó chịu, khí huyết tích tụ, dĩ nhiên bị thương không nhẹ.

Nếu không phải là hắn cưỡng ép nhịn xuống, sợ là hắn đã sớm phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

Phải biết rằng hắn là cường giả Thông Huyền cảnh hậu kỳ a, đối phương bất quá chỉ là Ích Huyệt cảnh đỉnh phong mà thôi... Hai người chênh lệch gần như là một cái đại cấp bậc.

Tình huống bình thường, là không thể vượt cấp chiến đấu đến mức độ này đâu.

Đương nhiên, nếu như cho hắn biết, thiếu niên ở đối diện chỉ triển khai không tới một nửa lực lượng mà thôi, không biết hắn sẽ có cảm tưởng thế nào.

- Chiêu này lợi hại...

Điều chỉnh nửa phút, mới để cho hô hấp điều hoà, Vương Sùng không nhịn được tán dương.

Đâu chỉ là lợi hại, quả thực quá mức lợi hại rồi!

Hắn luôn luôn cảm giác mình là một thiên tài, cũng sáng chế ra không ít chiêu thương pháp, nhưng so sánh cùng chiêu này, quả thực rác rưởi đến không thể rác rưởi hơn, chênh lệch giữa hai bên giống như cặn bã cùng với bảo thạch vậy!

- Vậy thì tốt, chiêu này ta muốn truyền thụ cho học viên của ta, Vương huynh có thể giúp ta chỉ điểm một chút hay không, xem có vấn đề gì hay không, cũng để ta có thể cải chính một, hai!

Trương Huyền không nhịn được nói.

- Vấn đề... Vương Sùng hơi đỏ mặt.

Trương đan sư, ngươi là đến đánh mặt ta sao?

Trước tiên không nói chính ngươi lĩnh ngộ thương ý, tiện tay đều là thương pháp, mấu chốt nhất chính là, chiêu này... Ta nhìn cũng không hiểu, làm sao chỉ điểm?

Làm thương pháp đại sư, liền chiêu số của đối phương làm sao triển khai ra, lại là làm sao tiến hành công kích, đều không hiểu rõ... Hắn đều cảm thấy xấu hổ muốn tự sát.

- Chiêu này... Không có vấn đề, ngươi trực tiếp truyền thụ cho học viên của ngươi là tốt rồi!

Nói xong lời này, Vương Sùng lần thứ hai cảm thấy mặt như hỏa thiêu.

Một canh giờ trước, hắn còn cảm thấy thanh niên trước mắt không hiểu thương pháp, đang làm nhục thương pháp, mà hiện tại... Cảm thấy là chính hắn mới là người đang làm nhục thương pháp.

Người ta nhìn sách một canh giờ, không chỉ lĩnh ngộ thương ý, còn sáng chế ra thương pháp trâu bò như thế, mà hắn, luyện tập thương hơn bốn mươi năm, lại vẫn là bộ dáng rác rưởi như thế này...

Trong nháy mắt, cảm thấy một ngụm lão huyết tích tụ ở giữa ngực, bất cứ lúc nào cũng sẽ phun ra.

Lúng túng qua đi, một cái ý nghĩ lớn mật xông ra.

Trương Huyền sững sờ, lập tức cười nói.

Lời đối thoại của hai người lọt vào trong tai Âu Dương Thành đang đứng ở ở một bên, khiến hắn không nhịn được lảo đảo một cái.

Ngày hôm nay không phải Trương Huyền lại đây để Vương Sùng dạy dỗ thương pháp sao?

Làm sao... Đến cuối cùng... lại đổi ngược lại?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương