Thiên Đạo Hệ Thống
-
Chương 774: Tiếu ngạo giang hồ-danh môn chính phải thì phải nhục, phải nhục mới là danh môn chính phái
Một đám người võ lâm nhìn đến Diệp Thần bọn người đầy tức giận cùng phẫn nộ. Dám xông vào đây làm loạn, hẳn phải là người của ma giáo đây. Thật sự không biết trời cao đất dày là cái gì đây mà.
“Các ngươi là người phương nào, mau mau báo danh tính. Là đồng đảng của Khúc Dương lão ma đầu hay sao?” Một cái Tung Sơn phái đệ tử đi ra quát tháo.
“Hỏi hay lắm, nếu như các ngươi đã hỏi vậy thì… chúng ta sẽ trả lời… Chúng ta là...” Diệp Thần gác cây gậy đen lên trên cổ tự tin nói.
“Đàn ông.” Lệnh Hồ Xung cùng với Phong Thanh Dương một bên hô đầy khí thế. Mẹ nó thật sự rất mất thể diện, lão tử muốn diễn xong đi lấy hộp cơm rồi chui xuống dưới đất sống. Đều tại tên chết tiệt này kêu bọn họ diễn trò hề này.
Ngũ Nhạc kiếm phái cùng các anh hùng trong thiên hạ đều mặt hắc ám, mẹ nó ngươi không phải đàn ông thì là cái gì? Chẳng lẽ là phụ nữ sao? Cái này còn cần các ngươi nói.
“Ý của chúng ta là các ngươi thuộc phái nào?” Đám chính phái đệ tử liền lần nữa hỏi câu hỏi.
“Chúng ta thuộc phái...” Diệp Thần tự tin nói búng cái tay đằng sau Lệnh Hồ Xung cùng với cả Phong Thanh Dương bất đắc dĩ hô hào.
“Phái Nam.” Hai người chắc như đinh đóng cột phát ra hai từ sau đó liền muốn che mặt lại. Lão tử thật sự muốn bỏ nghề.
“...” Đám danh môn chính phái đệ tử một bộ mộng bức, chúng ta là muốn hỏi chính tà, không có hỏi các ngươi giới tính. Các ngươi có cần như vậy khẳng định hay là không.
“Chúng ta là người yêu...” Diệp Thần liền mở miệng muốn đối với Ngũ Nhạc Kiếm Phái thương lượng.
“Nam nhi.” Phong Thanh Dương cùng với Lệnh Hồ Xung liền thuận nước đẩy thuyền theo đà mà diễn.
“Vụt… bốp…” Diệp Thần lập tức vung gậy đem đầu của hai tên này cho đánh sưng.
“Mẹ nó, lão tử là nói yêu hòa bình. Các ngươi có cần làm mất mặt thế không? Thích đam mỹ về nhà mà thể hiện. Cái đệt.” Diệp Thần một bộ khinh bỉ nhìn hai cái này đồ đần heo đồng đội.
Phong Thanh Dương và Lệnh Hồ Xung một mặt u u oán oán, bọn họ thật sự không có cố ý đâu, chúng ta cũng không thật thích nam nhi nha. Chẳng qua lúc nãy bên ngoài ngươi không phải nói chúng ta diễn theo kịch bản như vậy sao? Thế nào vào trong liền sửa rồi.
“Quả nhiên là tà phái, đến cả đồng đội của mình cũng ra tay độc ác như vậy.” Đám người danh môn chính phái không khỏi nhìn Diệp Thần đầy nhận thức.
“Khụ khụ, để ta giới thiệu lại một lần. Bổn công tử là người chuyên tâm làm việc tốt không cần ai biết, họ Diệp, tên chỉ một chữ Thần, Lưu Chính Phong ngươi không cần cảm ơn ta, chỉ cần đem nữ nhi ngươi theo ta chơi một chút là được.” Diệp Thần giới thiệu bản thân nói.
Đám người đặc biệt Lưu Chính Phong mặt có chút đen, không phải ngươi nói là làm việc tốt không cần ai biết đâu, quay đi quay lại liền cần người ta báo đáp. Huống chi ngươi còn chưa có giúp được không.
“Diệp Thần? Chưa từng nghe qua.” Đám người lấc đầu tỏ vẻ không nhận biết, lúc này Ninh Trung Tắc đã kích động ngồi xuống trên mặt đất.
“Bổn công tử là người bước trên ranh giới kết nối các thế giới. Mà có nói các ngươi cũng hiểu, các ngươi chỉ cần biết ta là thương gia, cũng là võ lâm hiện tại thiên hạ đệ nhất....” Diệp Thần liền lập tức khoe mẽ mình tư bản nói.
“Chém chó, lịt phẹ, trên giang hồ đệ nhất giờ cơ bản là Đông Phương Bất Bại đại ma đầu đi.” Đám người xôn xao xôn xao một bộ khinh bỉ nói. Cái này thanh niên trẻ tuổi vậy mà có gan dám trước mặt họ xưng thiên hạ đệ nhất.
“Hầy, các ngươi không biết cái gì là giang hồ là sóng sau xô sóng trước hả? Ai võ công cao được bằng ta? Nhưng mà thôi nếu không làm được thiên hạ đệ nhất, vậy ta liền làm thiên hạ đệ nhị. Dù sao ai bảo ta là người tốt đâu.” Diệp Thần không biết xấu hổ nói.
“Không biết sống chết.” Đám người chính phái khinh bỉ.
Diệp Thần tay vác thanh côn đen vô tính danh, hô vang châm ngôn một tiếng: “Ta đều báo danh tên họ, các ngươi người ở phương nào mau báo danh. Có gan các ngươi đừng có chạy đi ra nhận cái chết.”
“Hầy, ta không quen hắn. Hắn là người tốt, chúng ta không quen biết người tốt như vậy bao giờ.” Phong Thanh Dương cùng với Lệnh Hồ Xung quay mặt sang một bên làm bộ không quen biết dáng vẻ.
“Không có việc gì các lộ anh hùng thì đừng làm phiền ta, nếu các ngươi đã nhận thua thì ta liền đưa người đi được rồi phải không? Mẹ nó, lão tử quả nhiên lấy đức phục người.” Diệp Thần tiếng lên kéo kéo Khúc Dương cùng với Lưu Chính Phong muốn rời đi.
“Cái gì? Tên tiểu tử ngươi dám ngang nhiên như vậy? Hừ, dám dẫn đi Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương quả nhiên là đồng đảng của ma giáo.” Đám người lập tức được cơ hội dội nước bẩn nói.
“Ma giáo? Các ngươi đều nói ta là người của ma giáo. Vậy ta cũng nên làm việc mà ma giáo lên làm nhỉ?” Diệp Thần mỉm cười thản nhiên từ trong ngực móc ra một quyển sách màu hồng đẹp đã bên trên đề bốn chữ “Tịch Tà Kiếm Phổ”.
“Đây là… Tịch Tà Kiếm Phổ? Thật là Tịch Tà Kiếm Phổ sao?” Đám người lập tức kinh nghi nhìn quyển sách này đầy vẻ tham lam thèm muốn không chút nào che giấu.
“Là Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia sao? Ngươi làm gì cha mẹ ta?” Lâm Bình Chi tức giận đi ra nhìn quyển võ công tức quát.
“Quyển sách này là một trăm phầm trăm Tịch Tà Kiếm Phổ chỉ tiếc là… đây là ta sách không phải là của ngươi Lâm gia tiểu tử, còn về chất lượng thì… các ngươi nên hẳn biết rõ Khúc Dương lão đầu công lực tự nhiên trở nên mạnh mẽ đấu được tất cả mọi người ở đây đều là từ ta mua tới đi. Bổn công tử… còn có một cái danh phận khác chính là trên giang hồ nổi tiếng gần đây chuyên buôn bán bí tịch võ công Diệp lão bản.” Diệp Thần nhìn Lâm Bình Chi lắc đầu nói.
“Tiểu tử ngươi gây họa. Hiện tại, còn chưa đủ loạn hay sao? Còn đem hàng ra?” Khúc Dương mỉm cười trêu chọc nói.
“Ta tự có ta tính toán.” Diệp Thần thản nhiên nói sau đó cầm quyển phổ này tại trước mặt mọi người đưa ra một cái ngọn đuốc mỉm cười.
“Ngươi tính làm cái gì? Mau bỏ xuống.” Đám người lập tức hoảng hốt, đây chính là họ mơ ước Tịch Tà Kiếm Phổ đâu.
“Quỳ xuống.” Diệp Thần không có đáp lại họ chỉ lạnh giọng nói một chữ.
“Ngươi… ngươi dám kêu chúng ta quỳ? Tiểu tử ngươi chán sống rồi?” Đám người phẫn nộ bừng bừng. Tên khốn này dám kêu họ quỳ xuống.
“Ta đếm đến ba, kẻ nào ở đây không quỳ xuống, chỉ cần một tên còn đứng, ta liền đem Tịch Tà Kiếm Phổ cho đốt. Từ nay về sau các ngươi cũng không thể lại nhìn thấy môn võ công này.” Diệp Thần không chút nào sợ hãi đáp lại.
“Hừ, mọi người chúng ta cùng nhau xông đi lên giết hắn, đem Tịch Tà Kiếm Phổ cướp trở về.” Đám người lập tức hô hào muốn đem Diệp Thần giết sau đó cướp bảo vật nói.
“Có thể, chỉ là ta thật muốn xem các ngươi cướp nhanh hơn vẫn là ta thiêu nhanh hơn đâu.” Diệp Thần ánh mắt đầy khiêu khích nói.
“Ngươi… hừ, Tịch Tà Kiếm Phổ chẳng lẽ ngươi dám đốt sao? Đây chính là bí kíp võ công vô cùng mạnh mẽ đâu.” Đám người không tin thăm dò nói.
Không nói hai lời, Diệp Thần lập tức đem lửa hơ lên quyển sách. Quyển sách bắt đầu cháy trước mặt đám người bọn họ. Sau đó hắn liền đem quyển sách cháy thành than ném ra trước mặt bọn người.
“Dừng tay, ngươi điên rồi. Đây chính là Tịch Tà Kiếm Phổ đâu.” Mắt thấy “Tịch Tà Kiếm Phổ” đang cháy biến mất, đám người lập tức xông lên mặc kệ nóng đem tay muốn dập tắt ngọn lửa nhưng mặc kệ bọn họ bỏng nặng vẫn là thế nào, quyển sách đều cháy không còn.
“Ngươi… ngươi vậy mà dám hủy đi Tịch Tà Kiếm Phổ? Hừ, ngươi có biết là… có biết là… đây là võ công của thiếu lâm tự, chúng ta cần phải hoàn trả thiếu lâm đâu.” Đám người giả nhân giả nghĩa tức giận rút kiếm chĩa về phía muốn chém giết Diệp Thần nói.
“Giả nhân giả nghĩa, cái gì hoàn lại thiếu lâm chứ? Các ngươi nói còn không thấy nhục sao? Rõ ràng là muốn tư tàng cướp làm của riêng đi.” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Ngươi nói cái gì? Hừ, mọi người đừng lằng nhằng với tên tiểu tử này. Hiện tại liền đưa hắn chém giết.” Đám người phẫn nộ muốn động thủ.
“Động thủ? Các ngươi tính động thủ với ta sao? Có biết ta là ai không? Có biết sau lưng ta là ai không? Các ngươi có biết đang đối mặt với ai không?” Diệp Thần tức giận quát lúi đám người.
“Hừ, ngươi là ai? Sau lưng ngươi… là ai được chứ?” Đám người có chút do dự, chẳng lẽ là cái nào đó trong triều đình người sao? Thế thì… không tốt động thủ. Dù sao giang hồ cùng triều đình vẫn là không dậy nổi. Có thể bán được bí tịch võ công mạnh mẽ như vậy, hậu đài hẳn không đơn giản.
“Lão tử là ma giáo biết không? Là ma giáo Nhật Nguyệt Thần Giáo đấy biết chưa hả? Biết Đông Phương Bất Bại không? Hắn liền là ta chống lưng. Hiện tại, đều rõ ta là ai, các ngươi còn không cút sang một bên có tin ta kêu Đông Phương Bất Bại tới tìm các ngươi từng nhà hỏi thăm một tin không?” Diệp Thần lớn tiếng quát tháo nói.
Đám người đều bực mình muốn đập chết cái này tiểu tử. Mẹ nó, chúng ta chính là muốn giết chết Đông Phương Bất Bại có được không? Ngươi còn đem hắn ra dọa chúng ta.
“Tiểu tử đi chết đi.” Đám người liền muốn động thủ.
“Đợi đã...” Diệp Thần lập tức giơ tay ra nói.
“Lại gì nữa?” Đám người bực tức hỏi.
“Dù sao đánh các ngươi cũng đánh không lại ta, hiện tại ta coi như các ngươi chịu thua. Ta dẫn người rời đi, tha cho các ngươi một mạng, cút đi.” Diệp Thần liền thoải mái nói.
“Đậu má, chúng ta có người nào đầu hàng chịu thua sao? Tiểu tử ngươi là ảo tưởng rồi hả?” Đám người lập tức mộng bức, chúng ta lúc nào thua rồi.
“Đừng như vậy không thừa nhận chứ, đều là người lớn thế nào như trẻ con đâu. Mẹ ta nói thắng thua không quan trọng, cốt yếu vui vẻ là được. Cứ như vậy, không hẹn gặp lại.” Diệp Thần liền quay lưng đem đám người rời đi.
“Chết đi tiểu tử...” Lúc này lập tức có một tên liền cầm kiếm đâm thẳng đến Diệp Thần.
“Vụt...” Phong Thanh Dương cùng Lệnh Hồ Xung lập tức ra tay đem cái này đệ tử đánh bay trở lại.
“Hừ, mọi người xông lên, đem tiểu tử thối cùng đám ma đầu này lưu lại đây.” Đám người lập tức muốn cùng nhau xông lên.
Phong Thanh Dương cùng Lệnh Hồ Xung đã chuẩn bị sẵn chiến đấu. Còn tốt cho Lệnh Hồ Xung mặt đều xưng thành cái bánh đúc, sư phụ sư nương cả sư muội lẫn sư đệ đều không nhận ra hắn. Nếu không về sau cũng không biết nên ăn nói thế nào. Bỗng dưng hắn cảm thấy nên cảm tạ tên khốn Diệp Thần vờ lờ.
“Lần này xem ra không tránh được một kiếp rồi.” Khúc Dương lắc đầu thở dài, xem ra vẫn muốn đánh nhau. Nhưng mà câu nói tiếp theo của Diệp Thần khiến mọi người lập tức im thít lại. Mọi thứ đều xoay chuyển đến chính bản thân hắn còn không thể tin tưởng.
“Các ngươi có gan liền xông đi lên. Lão tử hiện tại là người duy nhất biết Tịch Tà Kiếm Phổ. Ai dám xông đi lên hù dọa ta sợ, ta liền quên đi một phần.” Diệp Thần câu nói không nặng không nhẹ phát ra đem cả võ lâm trấn trụ.
“Chiêu này… cũng sài được?” Khúc Dương cùng Phong Thanh Dương mắt đều trợn tròn.
“Quỳ xuống.” Diệp Thần lần nữa phát ra hai chữ này.
“Ngươi...” Đám người u oán không phục, không thể quỳ, nếu quỳ về sau còn có thể đối mặt thiên hạ sao?
“Ai quỳ xuống liền có được cơ hội học Tịch Tà Kiếm Phổ. Ta lấy bản thân nhân cách cam đoan.” Diệp Thần vỗ ngực nói. Câu nói vừa dứt cả võ lâm dám người chính phái liền ngay lập tức quỳ trên mặt đất.
“Nhà ngươi vậy mà quỳ, hừ, thật sự mất mặt danh môn chính phái.”
“Ngươi xem lại ngươi xem, còn không phải như ta.”
“Ta là đau chân, không phải quỳ.”
“Hừ, ta cũng đau chân.”
“Đừng có nhại ta.”
“Ai nhại ngươi.”
“Hừ, ta là vì bí kíp võ học thiếu lâm quỳ một chút đã là cái gì, chỉ cần có thể đem bí trả lại cho võ lâm, ta hi sinh một chút có là sao.”
“Mẹ nó, có cần khoa trương thế không? Quỳ trước mặt kẻ thù của mình còn có thể đánh nghĩa khí như vậy, coi làm vinh quang, danh môn chính phái là chậu cứt không biết nhục sao?” Đám người một mặt đều không thể nín nhịn kinh hãi. Tiểu tử này từ đầu đến cuối đều không từng có động thủ, ấy vậy mà so với bọn họ còn lợi hại. Nhưng họ cũng âm thầm thương cho đám này danh môn chính phái, bộ các ngươi không biết hay sao? Tên khốn này nhân phẩm tuyệt đối không thể tin, tin vào bán nhà đều không kịp.
“Các ngươi xem ta mà học tập, đây chính là lấy đức phục người, biết không?” Diệp Thần khinh thường nhìn Lệnh Hồ Xung cùng với Phong Thanh Dương cùng Khúc Dương đám người nói.
“Ngươi lấy đức phục người ở đâu sao chúng ta không thấy?” Đám người thầm khinh bỉ nói.
“Tiểu tử chúng ta đều quỳ ngươi...” Đám người lập tức muốn đòi “Tịch Tà Kiếm Phổ”
“Gọi tổ tông.” Diệp Thần nhẹ nhàng nói ra ba từ.
“Ngươi… tổ tông chúng ta đều quỳ. Tổ tông có thể ban cho chúng ta Tịch Tà Kiếm Phổ rồi đi?” Từng kẻ danh môn chính phái cắn răng chịu đựng nhịn nhục. Đúng rồi danh môn chính thì phải nhục, phải nhục thì mới là chính phái danh môn.
“Các ngươi là người phương nào, mau mau báo danh tính. Là đồng đảng của Khúc Dương lão ma đầu hay sao?” Một cái Tung Sơn phái đệ tử đi ra quát tháo.
“Hỏi hay lắm, nếu như các ngươi đã hỏi vậy thì… chúng ta sẽ trả lời… Chúng ta là...” Diệp Thần gác cây gậy đen lên trên cổ tự tin nói.
“Đàn ông.” Lệnh Hồ Xung cùng với Phong Thanh Dương một bên hô đầy khí thế. Mẹ nó thật sự rất mất thể diện, lão tử muốn diễn xong đi lấy hộp cơm rồi chui xuống dưới đất sống. Đều tại tên chết tiệt này kêu bọn họ diễn trò hề này.
Ngũ Nhạc kiếm phái cùng các anh hùng trong thiên hạ đều mặt hắc ám, mẹ nó ngươi không phải đàn ông thì là cái gì? Chẳng lẽ là phụ nữ sao? Cái này còn cần các ngươi nói.
“Ý của chúng ta là các ngươi thuộc phái nào?” Đám chính phái đệ tử liền lần nữa hỏi câu hỏi.
“Chúng ta thuộc phái...” Diệp Thần tự tin nói búng cái tay đằng sau Lệnh Hồ Xung cùng với cả Phong Thanh Dương bất đắc dĩ hô hào.
“Phái Nam.” Hai người chắc như đinh đóng cột phát ra hai từ sau đó liền muốn che mặt lại. Lão tử thật sự muốn bỏ nghề.
“...” Đám danh môn chính phái đệ tử một bộ mộng bức, chúng ta là muốn hỏi chính tà, không có hỏi các ngươi giới tính. Các ngươi có cần như vậy khẳng định hay là không.
“Chúng ta là người yêu...” Diệp Thần liền mở miệng muốn đối với Ngũ Nhạc Kiếm Phái thương lượng.
“Nam nhi.” Phong Thanh Dương cùng với Lệnh Hồ Xung liền thuận nước đẩy thuyền theo đà mà diễn.
“Vụt… bốp…” Diệp Thần lập tức vung gậy đem đầu của hai tên này cho đánh sưng.
“Mẹ nó, lão tử là nói yêu hòa bình. Các ngươi có cần làm mất mặt thế không? Thích đam mỹ về nhà mà thể hiện. Cái đệt.” Diệp Thần một bộ khinh bỉ nhìn hai cái này đồ đần heo đồng đội.
Phong Thanh Dương và Lệnh Hồ Xung một mặt u u oán oán, bọn họ thật sự không có cố ý đâu, chúng ta cũng không thật thích nam nhi nha. Chẳng qua lúc nãy bên ngoài ngươi không phải nói chúng ta diễn theo kịch bản như vậy sao? Thế nào vào trong liền sửa rồi.
“Quả nhiên là tà phái, đến cả đồng đội của mình cũng ra tay độc ác như vậy.” Đám người danh môn chính phái không khỏi nhìn Diệp Thần đầy nhận thức.
“Khụ khụ, để ta giới thiệu lại một lần. Bổn công tử là người chuyên tâm làm việc tốt không cần ai biết, họ Diệp, tên chỉ một chữ Thần, Lưu Chính Phong ngươi không cần cảm ơn ta, chỉ cần đem nữ nhi ngươi theo ta chơi một chút là được.” Diệp Thần giới thiệu bản thân nói.
Đám người đặc biệt Lưu Chính Phong mặt có chút đen, không phải ngươi nói là làm việc tốt không cần ai biết đâu, quay đi quay lại liền cần người ta báo đáp. Huống chi ngươi còn chưa có giúp được không.
“Diệp Thần? Chưa từng nghe qua.” Đám người lấc đầu tỏ vẻ không nhận biết, lúc này Ninh Trung Tắc đã kích động ngồi xuống trên mặt đất.
“Bổn công tử là người bước trên ranh giới kết nối các thế giới. Mà có nói các ngươi cũng hiểu, các ngươi chỉ cần biết ta là thương gia, cũng là võ lâm hiện tại thiên hạ đệ nhất....” Diệp Thần liền lập tức khoe mẽ mình tư bản nói.
“Chém chó, lịt phẹ, trên giang hồ đệ nhất giờ cơ bản là Đông Phương Bất Bại đại ma đầu đi.” Đám người xôn xao xôn xao một bộ khinh bỉ nói. Cái này thanh niên trẻ tuổi vậy mà có gan dám trước mặt họ xưng thiên hạ đệ nhất.
“Hầy, các ngươi không biết cái gì là giang hồ là sóng sau xô sóng trước hả? Ai võ công cao được bằng ta? Nhưng mà thôi nếu không làm được thiên hạ đệ nhất, vậy ta liền làm thiên hạ đệ nhị. Dù sao ai bảo ta là người tốt đâu.” Diệp Thần không biết xấu hổ nói.
“Không biết sống chết.” Đám người chính phái khinh bỉ.
Diệp Thần tay vác thanh côn đen vô tính danh, hô vang châm ngôn một tiếng: “Ta đều báo danh tên họ, các ngươi người ở phương nào mau báo danh. Có gan các ngươi đừng có chạy đi ra nhận cái chết.”
“Hầy, ta không quen hắn. Hắn là người tốt, chúng ta không quen biết người tốt như vậy bao giờ.” Phong Thanh Dương cùng với Lệnh Hồ Xung quay mặt sang một bên làm bộ không quen biết dáng vẻ.
“Không có việc gì các lộ anh hùng thì đừng làm phiền ta, nếu các ngươi đã nhận thua thì ta liền đưa người đi được rồi phải không? Mẹ nó, lão tử quả nhiên lấy đức phục người.” Diệp Thần tiếng lên kéo kéo Khúc Dương cùng với Lưu Chính Phong muốn rời đi.
“Cái gì? Tên tiểu tử ngươi dám ngang nhiên như vậy? Hừ, dám dẫn đi Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương quả nhiên là đồng đảng của ma giáo.” Đám người lập tức được cơ hội dội nước bẩn nói.
“Ma giáo? Các ngươi đều nói ta là người của ma giáo. Vậy ta cũng nên làm việc mà ma giáo lên làm nhỉ?” Diệp Thần mỉm cười thản nhiên từ trong ngực móc ra một quyển sách màu hồng đẹp đã bên trên đề bốn chữ “Tịch Tà Kiếm Phổ”.
“Đây là… Tịch Tà Kiếm Phổ? Thật là Tịch Tà Kiếm Phổ sao?” Đám người lập tức kinh nghi nhìn quyển sách này đầy vẻ tham lam thèm muốn không chút nào che giấu.
“Là Tịch Tà Kiếm Phổ của Lâm gia sao? Ngươi làm gì cha mẹ ta?” Lâm Bình Chi tức giận đi ra nhìn quyển võ công tức quát.
“Quyển sách này là một trăm phầm trăm Tịch Tà Kiếm Phổ chỉ tiếc là… đây là ta sách không phải là của ngươi Lâm gia tiểu tử, còn về chất lượng thì… các ngươi nên hẳn biết rõ Khúc Dương lão đầu công lực tự nhiên trở nên mạnh mẽ đấu được tất cả mọi người ở đây đều là từ ta mua tới đi. Bổn công tử… còn có một cái danh phận khác chính là trên giang hồ nổi tiếng gần đây chuyên buôn bán bí tịch võ công Diệp lão bản.” Diệp Thần nhìn Lâm Bình Chi lắc đầu nói.
“Tiểu tử ngươi gây họa. Hiện tại, còn chưa đủ loạn hay sao? Còn đem hàng ra?” Khúc Dương mỉm cười trêu chọc nói.
“Ta tự có ta tính toán.” Diệp Thần thản nhiên nói sau đó cầm quyển phổ này tại trước mặt mọi người đưa ra một cái ngọn đuốc mỉm cười.
“Ngươi tính làm cái gì? Mau bỏ xuống.” Đám người lập tức hoảng hốt, đây chính là họ mơ ước Tịch Tà Kiếm Phổ đâu.
“Quỳ xuống.” Diệp Thần không có đáp lại họ chỉ lạnh giọng nói một chữ.
“Ngươi… ngươi dám kêu chúng ta quỳ? Tiểu tử ngươi chán sống rồi?” Đám người phẫn nộ bừng bừng. Tên khốn này dám kêu họ quỳ xuống.
“Ta đếm đến ba, kẻ nào ở đây không quỳ xuống, chỉ cần một tên còn đứng, ta liền đem Tịch Tà Kiếm Phổ cho đốt. Từ nay về sau các ngươi cũng không thể lại nhìn thấy môn võ công này.” Diệp Thần không chút nào sợ hãi đáp lại.
“Hừ, mọi người chúng ta cùng nhau xông đi lên giết hắn, đem Tịch Tà Kiếm Phổ cướp trở về.” Đám người lập tức hô hào muốn đem Diệp Thần giết sau đó cướp bảo vật nói.
“Có thể, chỉ là ta thật muốn xem các ngươi cướp nhanh hơn vẫn là ta thiêu nhanh hơn đâu.” Diệp Thần ánh mắt đầy khiêu khích nói.
“Ngươi… hừ, Tịch Tà Kiếm Phổ chẳng lẽ ngươi dám đốt sao? Đây chính là bí kíp võ công vô cùng mạnh mẽ đâu.” Đám người không tin thăm dò nói.
Không nói hai lời, Diệp Thần lập tức đem lửa hơ lên quyển sách. Quyển sách bắt đầu cháy trước mặt đám người bọn họ. Sau đó hắn liền đem quyển sách cháy thành than ném ra trước mặt bọn người.
“Dừng tay, ngươi điên rồi. Đây chính là Tịch Tà Kiếm Phổ đâu.” Mắt thấy “Tịch Tà Kiếm Phổ” đang cháy biến mất, đám người lập tức xông lên mặc kệ nóng đem tay muốn dập tắt ngọn lửa nhưng mặc kệ bọn họ bỏng nặng vẫn là thế nào, quyển sách đều cháy không còn.
“Ngươi… ngươi vậy mà dám hủy đi Tịch Tà Kiếm Phổ? Hừ, ngươi có biết là… có biết là… đây là võ công của thiếu lâm tự, chúng ta cần phải hoàn trả thiếu lâm đâu.” Đám người giả nhân giả nghĩa tức giận rút kiếm chĩa về phía muốn chém giết Diệp Thần nói.
“Giả nhân giả nghĩa, cái gì hoàn lại thiếu lâm chứ? Các ngươi nói còn không thấy nhục sao? Rõ ràng là muốn tư tàng cướp làm của riêng đi.” Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Ngươi nói cái gì? Hừ, mọi người đừng lằng nhằng với tên tiểu tử này. Hiện tại liền đưa hắn chém giết.” Đám người phẫn nộ muốn động thủ.
“Động thủ? Các ngươi tính động thủ với ta sao? Có biết ta là ai không? Có biết sau lưng ta là ai không? Các ngươi có biết đang đối mặt với ai không?” Diệp Thần tức giận quát lúi đám người.
“Hừ, ngươi là ai? Sau lưng ngươi… là ai được chứ?” Đám người có chút do dự, chẳng lẽ là cái nào đó trong triều đình người sao? Thế thì… không tốt động thủ. Dù sao giang hồ cùng triều đình vẫn là không dậy nổi. Có thể bán được bí tịch võ công mạnh mẽ như vậy, hậu đài hẳn không đơn giản.
“Lão tử là ma giáo biết không? Là ma giáo Nhật Nguyệt Thần Giáo đấy biết chưa hả? Biết Đông Phương Bất Bại không? Hắn liền là ta chống lưng. Hiện tại, đều rõ ta là ai, các ngươi còn không cút sang một bên có tin ta kêu Đông Phương Bất Bại tới tìm các ngươi từng nhà hỏi thăm một tin không?” Diệp Thần lớn tiếng quát tháo nói.
Đám người đều bực mình muốn đập chết cái này tiểu tử. Mẹ nó, chúng ta chính là muốn giết chết Đông Phương Bất Bại có được không? Ngươi còn đem hắn ra dọa chúng ta.
“Tiểu tử đi chết đi.” Đám người liền muốn động thủ.
“Đợi đã...” Diệp Thần lập tức giơ tay ra nói.
“Lại gì nữa?” Đám người bực tức hỏi.
“Dù sao đánh các ngươi cũng đánh không lại ta, hiện tại ta coi như các ngươi chịu thua. Ta dẫn người rời đi, tha cho các ngươi một mạng, cút đi.” Diệp Thần liền thoải mái nói.
“Đậu má, chúng ta có người nào đầu hàng chịu thua sao? Tiểu tử ngươi là ảo tưởng rồi hả?” Đám người lập tức mộng bức, chúng ta lúc nào thua rồi.
“Đừng như vậy không thừa nhận chứ, đều là người lớn thế nào như trẻ con đâu. Mẹ ta nói thắng thua không quan trọng, cốt yếu vui vẻ là được. Cứ như vậy, không hẹn gặp lại.” Diệp Thần liền quay lưng đem đám người rời đi.
“Chết đi tiểu tử...” Lúc này lập tức có một tên liền cầm kiếm đâm thẳng đến Diệp Thần.
“Vụt...” Phong Thanh Dương cùng Lệnh Hồ Xung lập tức ra tay đem cái này đệ tử đánh bay trở lại.
“Hừ, mọi người xông lên, đem tiểu tử thối cùng đám ma đầu này lưu lại đây.” Đám người lập tức muốn cùng nhau xông lên.
Phong Thanh Dương cùng Lệnh Hồ Xung đã chuẩn bị sẵn chiến đấu. Còn tốt cho Lệnh Hồ Xung mặt đều xưng thành cái bánh đúc, sư phụ sư nương cả sư muội lẫn sư đệ đều không nhận ra hắn. Nếu không về sau cũng không biết nên ăn nói thế nào. Bỗng dưng hắn cảm thấy nên cảm tạ tên khốn Diệp Thần vờ lờ.
“Lần này xem ra không tránh được một kiếp rồi.” Khúc Dương lắc đầu thở dài, xem ra vẫn muốn đánh nhau. Nhưng mà câu nói tiếp theo của Diệp Thần khiến mọi người lập tức im thít lại. Mọi thứ đều xoay chuyển đến chính bản thân hắn còn không thể tin tưởng.
“Các ngươi có gan liền xông đi lên. Lão tử hiện tại là người duy nhất biết Tịch Tà Kiếm Phổ. Ai dám xông đi lên hù dọa ta sợ, ta liền quên đi một phần.” Diệp Thần câu nói không nặng không nhẹ phát ra đem cả võ lâm trấn trụ.
“Chiêu này… cũng sài được?” Khúc Dương cùng Phong Thanh Dương mắt đều trợn tròn.
“Quỳ xuống.” Diệp Thần lần nữa phát ra hai chữ này.
“Ngươi...” Đám người u oán không phục, không thể quỳ, nếu quỳ về sau còn có thể đối mặt thiên hạ sao?
“Ai quỳ xuống liền có được cơ hội học Tịch Tà Kiếm Phổ. Ta lấy bản thân nhân cách cam đoan.” Diệp Thần vỗ ngực nói. Câu nói vừa dứt cả võ lâm dám người chính phái liền ngay lập tức quỳ trên mặt đất.
“Nhà ngươi vậy mà quỳ, hừ, thật sự mất mặt danh môn chính phái.”
“Ngươi xem lại ngươi xem, còn không phải như ta.”
“Ta là đau chân, không phải quỳ.”
“Hừ, ta cũng đau chân.”
“Đừng có nhại ta.”
“Ai nhại ngươi.”
“Hừ, ta là vì bí kíp võ học thiếu lâm quỳ một chút đã là cái gì, chỉ cần có thể đem bí trả lại cho võ lâm, ta hi sinh một chút có là sao.”
“Mẹ nó, có cần khoa trương thế không? Quỳ trước mặt kẻ thù của mình còn có thể đánh nghĩa khí như vậy, coi làm vinh quang, danh môn chính phái là chậu cứt không biết nhục sao?” Đám người một mặt đều không thể nín nhịn kinh hãi. Tiểu tử này từ đầu đến cuối đều không từng có động thủ, ấy vậy mà so với bọn họ còn lợi hại. Nhưng họ cũng âm thầm thương cho đám này danh môn chính phái, bộ các ngươi không biết hay sao? Tên khốn này nhân phẩm tuyệt đối không thể tin, tin vào bán nhà đều không kịp.
“Các ngươi xem ta mà học tập, đây chính là lấy đức phục người, biết không?” Diệp Thần khinh thường nhìn Lệnh Hồ Xung cùng với Phong Thanh Dương cùng Khúc Dương đám người nói.
“Ngươi lấy đức phục người ở đâu sao chúng ta không thấy?” Đám người thầm khinh bỉ nói.
“Tiểu tử chúng ta đều quỳ ngươi...” Đám người lập tức muốn đòi “Tịch Tà Kiếm Phổ”
“Gọi tổ tông.” Diệp Thần nhẹ nhàng nói ra ba từ.
“Ngươi… tổ tông chúng ta đều quỳ. Tổ tông có thể ban cho chúng ta Tịch Tà Kiếm Phổ rồi đi?” Từng kẻ danh môn chính phái cắn răng chịu đựng nhịn nhục. Đúng rồi danh môn chính thì phải nhục, phải nhục thì mới là chính phái danh môn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook