Sau khi Tô Hoàn Thanh xuất cung liền về nhà ở một đoạn thời gian ngắn, sau lại tới đạo quan bái phỏng sư phụ Thiên Huyền Tử, là sư huynh của Thiên Cơ Tử. Hiện giờ Thiên Huyền Tử đã đem chức vị quốc sư nhường cho sư đệ ở Khâm Thiên Giám.
“Sư phụ.” Tô Hoàn Thanh nhìn thấy sư phụ mà mình luôn kính trọng, lập tức quỳ xuống hành lễ.
“Đứng lên đi.” Thiên Huyền Tử nhìn ái đồ, không khỏi lắc đầu.
“Sư phụ vì sao lắc đầu?” Tô Hoàn Thanh hỏi.
“Mấy năm nay ngươi ra ngoài hành nghề y, chính là động chạm một đoạn nghiệt duyên?” Thiên Huyền Tử hỏi.
Tô Hoàn Thanh lập tức nghĩ đến người đó là A Chấp, bất quá trong lòng nàng lại không muốn đem duyên phận giữa mình và A Chấp trở thành nghiệt duyên. Nhưng nghĩ tới thái độ hiện giờ của A Chấp, Tô Hoàn Thanh lại có chút không chắc chắn, nghe sư phụ nói xong, nàng càng cảm thấy bất ổn.
“Có lẽ là vậy.” Tô Hoàn Thanh không chắc chắn, hồi đáp.
“Ngươi trêu chọc đến cũng không phải là người bình thường.” Thiên Huyền Tử nhìn Tô Hoàn Thanh cảm thán nói, tai tinh nhập thế, e rằng thiên hạ gặp họa.
“Sẽ như thế nào?” Tô Hoàn Thanh khẩn trương căng thẳng, ngược lại không phải nàng lo lắng bản thân, mà càng lo lắng cho A Chấp.
“Duyên kết đã hạ, sợ là nan giải, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.” Thiên Huyền Tử trả lời, duyên kết cũng là kiếp.
“Nàng sẽ không sao phải không?” Tô Hoàn Thanh lo lắng hỏi.
“Mệnh nàng thật sự cứng cỏi, kỳ thực chính ngươi phải tự cầu nhiều phúc.” Thiên Huyền Tử nói.
“Nàng không sao là tốt rồi, ta không ngại.” Tô Hoàn Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, số mệnh A Chấp đã đủ khổ sở, chỉ hy vọng trời cao có thể thương nàng vài phần.
Thiên Huyền Tử nhìn Tô Hoàn Thanh, nhẹ nhàng lắc đầu, lại không hề nói thêm gì nữa.
Nơi mà Tô Hoàn Thanh từ nhỏ thường xuyên lui tới nhất chính là đạo quan và hoàng cung. Đạo quan cũng coi như là một nửa gia đình của nàng, vì thế Tô Hoàn Thanh liền ở lại.
Sau đó, cũng không thấy A Chấp đến tìm mình, điều này làm cho Tô Hoàn Thanh thở phào nhẹ nhõm.
A Chấp cũng không phải không muốn đi tìm Tô Hoàn Thanh, mà bởi Triệu Dịch lãnh binh tới Cao Lệ liền đưa nàng theo cùng, vừa đi chính là vài tháng.
Hán Vương bình định phản loạn, khải hoàn hồi triều. Hoàng đế lệnh hắn đem binh trú tại Yến Kinh, đem quân quyền giao phó cho Yến Kinh tiết độ sứ, sau đó hồi kinh phục mệnh. Nhưng Hán Vương không hề đem quân quyền giao cho Yến Kinh tiết độ sứ, mà là trực tiếp lãnh binh tiến vào kinh thành, dụng ý như vậy, không cần nói cũng biết.
Thượng thư đại thần kiến nghị với Hoàng đế Triệu Tập, nhanh chóng điều binh từ nơi khác đến, trước tiên phải trấn áp Hán Vương mưu phản.
Triệu Tập lại không nghe theo các đại thần trong triều, chỉ án binh bất động.
Các đại thần thấy vậy, hoàn toàn không hiểu nổi trong hồ lô của Hoàng đế bán loại dược gì.
Thời điểm Hán Vương tới gần kinh thành, mắt thấy liền phải binh nhung tương kiến thì trong cung lại truyền đến tin tức, Hoàng đế vì bệnh tật đã băng hà, truyền ngôi cho Hán Vương.
Đến khi Triệu Dịch biết Triệu Tập băng hà, nội tâm liền chấn động không thôi, hắn biết Triệu Tập hết lòng tuân thủ lời hứa, đem đế vị chắp tay nhường lại cho mình. Điều này khiến kẻ sắp có được ngôi vị Hoàng đế như hắn cảm thấy một trận hổ thẹn, nhưng Triệu Dịch biết, hiện giờ chuyện cũng đã xảy ra, chỉ có thể tiếp tục kiên định tiến về phía trước, một bước đều không cho phép rút lui.
A Chấp cũng không nghĩ Triệu Tập lại trực tiếp thoái vị nhường ngôi cho Triệu Dịch, nàng trăm triệu lần không ngờ, ngôi vị Hoàng đế đến dễ như trở bàn tay. A Chấp âm thầm cười lạnh, Triệu Tập đúng là không chịu nổi một kích! Bất quá A Chấp biết, khoảng cách nàng muốn, đã càng ngày càng gần.
Như vậy Triệu Dịch vốn dĩ là loạn thần tặc tử, hiện giờ lắc mình biến hoá trở thành tân đế, thật sự khiến đại thần trong triều cảm thấy mấy ngày này biến đổi quá nhanh. Nhưng Hoàng đế luôn luôn nhiều bệnh, e rằng đã sớm có dự cảm mình sống không được bao lâu cho nên mới không chống cự, bằng không bọn họ quả thật không nghĩ ra được nguyên nhân nào hợp lý hơn.
Triệu Dịch dẫn binh vào cung, rất nhanh đã huyết tẩy bộ hạ cũ của Triệu Tập, nâng đỡ thân tín trong tay. Một đời vua một đời thần, thế lực trong triều bắt đầu một lần nữa cải tổ.
Tháng sau Triệu Dịch đăng cơ liền ban chiếu thư xuống, lập A Chấp làm hậu, tới giờ đã qua nửa năm.
“Đầu tiên ngươi nói ngươi phải làm Hoàng hậu, ta đã hoàn thành, sau khi ngươi lên làm Hoàng hậu, lại thoái thác nói chờ ta ổn định đế vị rồi tính, hiện giờ đế vị đã ổn, ngươi còn muốn thoái thác tới khi nào?” Cho dù Triệu Dịch yêu thích A Chấp, cũng đã không đủ nhẫn nại chờ đợi thêm.
“Vậy đêm mai đi.” A Chấp cũng biết giờ phút này mình thoái thác không xong, hiện tại trên dưới triều đình đều đã thay bởi những người bên cạnh Triệu Dịch, như vậy cũng không trái ý của nàng lắm.
Đôi lúc Triệu Dịch hoài nghi A Chấp không hề yêu mình, luôn cảm thấy nàng lợi dụng mình để đạt mục đích nào đó. A Chấp như vậy khiến hắn không hiểu nổi, nhưng bản thân đã trầm mê đến mức khó có thể tự kềm chế, thậm chí còn suy nghĩ, chỉ cần bản thân có thể cho, hắn nguyện ý khuynh tẫn hết thảy để thỏa mãn nàng. Giờ phút này, Triệu Dịch không ngờ A Chấp lại nhả ra, thật sự vui mừng quá đỗi mà chờ đợi.
Tối ngày hôm sau, Hoàng hậu A Chấp một thân xiêm y đỏ thẫm, yêu dã dị thường, ngồi trên phượng sập chờ Hoàng đế.
Triệu Dịch nhìn A Chấp dị thường yêu diễm, bị mê hoặc đến mức không kiềm chế nổi, liền tới gần nàng.
Triệu Dịch ôm lấy A Chấp, thời điểm đang muốn hôn nàng, A Chấp lại bưng lên một chén rượu.
“Hoàng Thượng, đừng nóng vội, trước tiên uống chút rượu trợ hứng.” A Chấp ẩn nhẫn đưa rượu tới bên miệng đối phương.
Triệu Dịch căn bản không hề nghĩ nhiều, uống một hơi cạn sạch.
Triệu Dịch uống xong lập tức cảm giác lồng ngực như sông cuộn biển gầm, thập phần khó chịu.
“Ngươi cho ta uống cái gì?” Triệu Dịch không tin nổi, nhìn A Chấp.
“Loại cổ để ngươi ngoan ngoãn nghe lời.” A Chấp đẩy ra Triệu Dịch, tươi cười thập phần yêu tà. Đã hơn một năm, nàng chiêu mộ rất nhiều giang hồ dị sĩ, trong đó có hứng thú nhất với cổ độc Nam Cương. Triệu Dịch còn tưởng rằng nàng tìm vui, đích thân giúp nàng tìm kiếm rất nhiều kỳ môn dị sĩ. Nàng hiện tại là Hoàng hậu, Triệu Dịch là Hoàng đế, nếu đem Triệu Dịch biến thành con rối nghe lời, vậy bản thân liền có thể muốn làm gì thì làm, nàng đã chờ đợi ngày này quá lâu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương