Thiên Cổ Đệ Nhất Tể Tướng
-
9: Đào Chi Yêu Yêu
Thời điểm Tạ Nghị tiến đến liền hối hận, hắn đứng trước mặt Dung Văn Thanh, hối hận đến ruột đều xanh.
Vì sao hắn lại nghe theo cái tên Âu Dương Diệp kia, đến khiêu chiến Dung Văn Thanh chứ?
Thắng, hắn một đại nam nhân thắng một nữ tử, hay ho gì mà khoe khoang? Thua, rất tốt, thi phủ hắn đã thua Dung Văn Thanh, bây giờ lại có chuẩn bị mà đến, vẫn không thắng được Dung Văn Thanh.
Hắn xem như triệt để đem thể diện quẳng xuống suối.
"Tại hạ Dung Văn Thanh." Dung Văn Thanh hành lễ đệ tử với Tạ Nghị, Tạ Nghị sững sờ, quýnh tay quýnh chân đáp lễ lại.
Sớm biết Dung Văn Thanh mỹ lệ, hôm qua xa xa nhìn thoáng qua, Tạ Nghị đã có chuẩn bị tâm lý.
Nhưng lúc Dung Văn Thanh hành lễ trước mặt hắn, hắn vẫn là xấu hổ đến đầy mặt đỏ bừng.
Này nơi nào là mỹ lệ, quả thật quá tinh xảo luôn.
Tạ Nghị gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng xinh đẹp như Dung Văn Thanh, hắn chưa từng thấy.
Kỳ thật vẻ đẹp của Dung Văn Thanh thắng ở khí chất, hiện tại nữ tử đa số nhu nhược, hoặc là quá cứng rắn, cao nhã cho người ta cảm giác bình thản giống Dung Văn Thanh, cơ hồ không có.
Loại khí chất này, chỉ có thể hun đúc từ sách vở, những nữ tử tầm thường, như thế nào sẽ tiêu phí toàn bộ thời gian vào sách vở?
Tạ Nghị nghiêm túc lên, nguyên bản hắn còn cảm thấy Dung Văn Thanh là may mắn thắng được, dựa vào một dạng tự thể mới lạ, dựa vào một đầu thơ từ đánh bậy đánh bạ, dựa vào một chủ ý bất chợt hiện ra.
Bây giờ nghĩ đến, là hắn quá xốc nổi.
Trên đời này, làm gì có nhiều may mắn như vậy? May mắn nhiều, chính là thể hiện thực lực.
Nhị hoàng tử Mục Hồng Chương kinh diễm nhìn Dung Văn Thanh.
Lại một gia hoả bị mỹ mạo của Dung Văn Thanh làm chói mù mắt.
Bị mỹ mạo của Dung Văn Thanh chói mù tuyệt đối không dừng lại ở con số hai, ánh mắt có chứa sắc thái ái mộ đặt lên người Dung Văn Thanh không chỉ có một.
Dung Văn Thanh không thèm để ý, nàng chưa bao giờ dựa vào mỹ mạo để thủ thắng.
Cho dù đẹp có thể mài ra làm cơm ăn, nàng cũng không phải! Nàng, chỉ bằng tài hoa của mình!
Tỉ thí rất đơn giản, vài vị quan gia tiểu thư đánh đàn đệm nhạc, qua mười lăm phút tấu khúc, Dung Văn Thanh cùng Tạ Nghị phải dâng thơ mình làm ra, nếu hai bên không dâng, lại tiếp tục tấu khúc.
Nếu một người dâng, người kia đã tính là thua nửa cuộc, ở trước mặt mọi người phẩm giám xong, người kia còn không dâng, tính là thua.
Vào lúc này phải dâng thơ, trừ phi học rộng hiểu nhiều, nếu không rất khó thắng.
Sàn sàn như nhau, hoặc hơn nửa phần, cũng đều là thua*.
*thắng tuyệt đối thì không sao, còn kết quả hai người ngang nhau, hoặc Tạ Nghị chỉ hơn một chút cũng là thua Dung Văn Thanh, vì Tạ Nghị có chuẩn bị mà đến, Dung Văn Thanh thì không (Bách Linh tỷ bonus thêm câu "chuẩn bị kỹ vậy mà chỉ miễn cưỡng thắng có chút xíu thì đúng nhục" lol)
Quy định này rất kỳ quái, cũng rất không công bằng, nhưng được tất cả văn nhân tán thành.
Bởi vì, ngươi có thể không tham gia tỉ thí, có thể không ứng chiến.
Dù sao cự tuyệt lời khiêu chiến, cũng sẽ không có người dám thuyết tam đạo tứ* với ngươi.
*chỉ trích, phê bình
"Dung tiểu thư, trước đó tại hạ đã viết một đầu thơ về rừng đào rồi, lúc này so đấu, là không công bằng với ngươi.
Không bằng, chúng ta đổi đề mục khác?" Tạ Nghị nghĩ, cảm thấy chính mình vẫn là không nên dùng thủ đoạn.
Dùng thủ đoạn với một nữ tử, lúc trước hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ là mỡ heo che mờ tâm trí?
"Không cần, thơ là ngươi viết, cũng không phải viết thay, có cái gì không công bằng?" Dung Văn Thanh không cho là đúng, thời gian hạn chế đối với nàng không thành vấn đề, hôm nay nàng phải khai ngoại quải đến đáy.
Nói không công bằng, hẳn phải là Tạ Nghị gặp đãi ngộ không công bằng mới đúng.
Tạ Nghị bị lời Dung Văn Thanh nói làm xấu hổ không chịu nổi, hắn tự xưng là quân tử, lại làm ra hành vi của kẻ tiểu nhân.
Cho nên mới nói, thiếu niên xúc động thật sự không tốt.
"Nếu như hai bên không có dị nghị, văn bỉ lần này cứ bắt đầu đi." Nhị hoàng tử vừa dứt lời, mấy quan gia tiểu thư nóng lòng muốn thể hiện liền tấu khúc, tì bà cầm sắt đàn tranh toàn bộ dùng tới, tấu khúc tươi đẹp êm tai, mặc dù không biểu hiện hàm nghĩa sâu xa bên trong, nhưng cũng thuyết nhân nhĩ mục*.
*khiến người khác vui tai vui mắt
"Trưởng công chúa cảm thấy, ai sẽ thắng?" Nhị hoàng tử cười hỏi Mục Hồng Giác.
Lúc hắn nói lời này, khoé miệng hơi chùn xuống, thuyết minh hắn tâm tình không tốt.
Cũng khó trách Mục Hồng Chương tâm tình kém, thân là Hoàng tử, nói chuyện với muội muội lại phải dùng kính ngữ, hắn có thể cao hứng mới là lạ.
"Nhị hoàng huynh ưng ý ai?" Mục Hồng Giác thích xem bộ dáng Mục Hồng Chương khó chịu vì nàng, rồi lại không có cách nào phát tác.
Năm đó Hoàng trưởng huynh còn sống, Mục Hồng Chương đối với thân là Thái tử Hoàng trưởng huynh là thế, bây giờ đối với nàng cũng là như thế.
Chỉ khi nhìn đến biểu tình đó, Mục Hồng Giác mới có thể cảm thấy, hết thảy chưa từng thay đổi.
Lừa mình dối người, vẫn tốt hơn là đau khổ cực hạn.
"Tuy nói Dung cô nương là danh đầu kỳ thi phủ, nhưng ở điều kiện bất lợi như vậy, hẳn là rất khó chiến thắng Tạ Nghị." Nhị hoàng tử hoàn toàn không ý thức được Mục Hồng Giác đã đào sẵn cái hố chờ hắn nhảy vào.
"Tạ Nghị xuất thân từ Tạ gia, Đại công tử Tạ gia Tạ Hằng là thơ từ đại gia, thân là dòng chính đệ đệ ruột của hắn, Tạ Nghị sẽ không kém hơn bao nhiêu."
"Kỳ thi phủ lần này, thơ từ của Tạ Nghị là trung thượng." Mục Hồng Giác rất vừa lòng Mục Hồng Chương không hề đề phòng, "Còn Bá Du là thượng thượng."
"Bá Du là?"
"Là tên tự của Văn Thanh."
Nhị hoàng tử có chút đăm chiêu gật đầu, hiếm khi Mục Hồng Giác thân mật với một nữ tử, xưng hô đối phương bằng tên tự.
Hắn không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hai người hợp ý.
Khúc đã đến một nửa, Tạ Nghị xấu hổ đứng ở nơi đó, lúc mới bắt đầu hắn tính toán dâng thơ lên, hiện tại hắn không muốn khi dễ Dung Văn Thanh, liền chờ Dung Văn Thanh viết cho xong.
Kết quả Dung Văn Thanh nửa ngày chưa hạ bút.
Đối với thơ từ của Dung Văn Thanh lúc thi phủ, Tạ Nghị đã sớm biết được, hắn tâm cao khí ngạo, nhưng không thể không thừa nhận, kia là một đầu thơ vô cùng nổi trội.
Có khi nào y như lời Đại ca nói, thơ từ khen ngợi hoa đào, đã bị Dung Văn Thanh viết tẫn rồi?
Dung Văn Thanh chậm rì rì nâng bút, giấy trắng chiếu rọi bàn tay nõn nà của nàng, phá lệ dễ nhìn.
Dưới ánh mặt trời, nữ tử vung bút viết chữ, cả người dường như đang phát sáng.
Cách Dung Văn Thanh gần nhất Tạ Nghị không tự giác xem đến si ngốc, là thanh âm giòn giã của Dung Văn Thanh, đánh thức hắn.
"Ta đã viết xong, Tạ công tử, ngươi có thể dâng thơ rồi."
"A! Được được!" Tạ Nghị không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Dung Văn Thanh, đôi mắt kia thật đẹp, tựa như có thể đoạt nhân tâm phách.
Hai cuộn giấy đồng thời được dâng lên trước mặt Mục Hồng Giác, Mục Hồng Giác không chút do dự cầm lấy của Dung Văn Thanh.
Dung Văn Thanh làm lúc thi phủ, cũng đã đủ tốt, kia là đỉnh điểm, rất khó vượt qua.
Mục Hồng Giác cũng thấy thế, cho tới bây giờ, nàng bắt được đầu thơ này của Dung Văn Thanh.
Này không nên nói là thơ, mà là một đầu dân ca, nhưng thật ra góc độ mới mẻ, xem luận điệu này, tựa hồ có thể hoà cùng tấu khúc.
"Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.
Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.
Đào chi yêu yêu, hữu phần kỳ thực.
Chi tử vu quy, nghi kỳ gia thất.
Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn.
Chi tử vu quy, nghi kỳ gia nhân*."
(Đào tơ mơn mởn, rực rỡ ngàn hoa.
Em về nhà chồng, thuận hoà chồng vợ.
Đào tơ mơn mởn, quả trĩu trên cành.
Em về nhà chồng, chồng vợ thuận hoà.
Đào tơ mơn mởn, lá tốt sum suê.
Em về nhà chồng, cả nhà hoà thuận.)
*xuất xứ từ "Kinh thi" – một tập thơ cổ điển nhất Trung Quốc, thuộc thể loại "hôn ca", thường dùng để diễn tấu trong đám cưới, chúc mừng cho cô dâu, chú rể và hai họ
Nhìn tự thể chưa từng gặp qua trên giấy, cùng những dòng chữ tinh tế, Mục Hồng Giác bật cười thành tiếng.
"Nếu Bá Du ngươi là nam tử, ta đều phải động tâm."
Nhị hoàng tử còn đang thưởng thức thơ từ của Tạ Nghị, nghe được tiếng cười hiếm hoi cùng khoa trương của Mục Hồng Giác, hắn nghi hoặc ngẩng đầu.
"Điện hạ thoải mái như thế, chẳng lẽ Văn Thanh viết ra một đầu thơ rất tốt?" Tào Trí Uyên chịu không nổi sự hiếu kỳ trong lòng, tiên phong mở miệng nói.
Hai mắt của hắn như dính chặt vào tờ giấy trắng trên tay Mục Hồng Giác, không nhúc nhích nhìn chằm chằm.
Mục Hồng Giác biết Tào Trí Uyên yêu thơ như mạng, cũng không đành lòng, trực tiếp đem giấy trong tay đưa cho hắn, chính mình đi đến bên người Dung Văn Thanh.
"Bá Du viết ra những từ như vậy, hẳn là xuân tâm tuôn trào a?" Mục Hồng Giác nhỏ giọng nói với Dung Văn Thanh, ý tứ trêu đùa nồng nặc.
Dung Văn Thanh không sợ trêu chọc, nàng nhìn ánh mắt Mục Hồng Giác sáng như minh nguyệt, nghiêm túc nói: "Tại hạ quả thật xuân tâm tuôn trào, bởi vì thấy được phong cảnh đẹp nhất, cùng người đẹp nhất."
Mục Hồng Giác bị Dung Văn Thanh nhìn một cái, làm tâm tư nhảy loạn hồi lâu, chống lại ánh mắt tràn đầy chân thành tha thiết đó, tim nàng bồn chồn đập nhanh.
Càng đập càng nhanh, càng đập càng nhanh...!
"Thơ hay! Thơ hay a! Ai có thể đem thơ này xướng ra!"
Thanh âm Tào Trí Uyên phảng phất điên cuồng khiến Mục Hồng Giác lấy lại tinh thần, trên mặt nàng thoáng đỏ ửng mất tự nhiên, tiêu sái bước nhanh đến cạnh Tào Trí Uyên.
Mục Hồng Giác khống chế thần tình rất lợi hại, mặc dù tim đập nhanh đến nỗi bên tai còn nghe, nhưng nàng vẫn bình tĩnh phân phó thị nữ đi đánh đàn ca hát.
Những quan gia tiểu thư này làm văn hay khảy đàn còn được, nếu kêu các nàng đi ca hát, chính là làm nhục các nàng.
Đa số mọi người đều ngơ ngác nhìn Mục Hồng Giác và Tào Trí Uyên, bọn họ bị cử động kỳ quái của hai người gợi lên tò mò trong lòng, nhìn thị nữ sắp đem thơ xướng ra, vội vàng vểnh tai nghe.
Về phần Tạ Nghị, có thể nói là Tạ Nghị viết, không phải do Tạ Hằng viết thay.
Trình độ chỉ có thể tính trung thượng, đánh giá ở kỳ thi phủ nhưng thật ra đúng trọng tâm.
Thị nữ lay động dây đàn, đem một đầu xướng ra, còn chưa xướng xong, quan gia tiểu thư đã xấu hổ đến đầy mặt đỏ bừng.
Khó trách Trưởng công chúa lại nói thế, thơ này đem hết vẻ đẹp của nữ tử, mong muốn của nữ tử đối với hôn nhân đều viết ra, tài tình như vậy, nếu là nam tử, tất nhiên có thể khiến vô số thiếu nữ tễ phá đầu.
"Ta nhận thua." Tạ Nghị nghe xong, quyết đoán nhận thua, một đầu thơ như vậy, vẫn là lâm tràng phát huy, cho dù Đại ca của hắn có đích thân tới, cũng chưa chắc ở điều kiện ngang nhau đánh bại được Dung Văn Thanh.
Văn hội ở rừng đào kết thúc, sắc trời thoáng lờ mờ, Dung Văn Thanh rốt cuộc chỉ so đấu một lần, không ai lại dám khiêu chiến nàng.
Có lẽ có người dám, chỉ là những người kia coi thường.
Một đầu thơ không thể giúp Dung Văn Thanh được toàn bộ mọi người coi trọng, thơ từ chỉ là học đòi văn vẻ.
Có thể làm cho bọn họ coi trọng, là quốc sách.
Văn nhân lịch đại danh dương thiên hạ, có người nào chỉ đưa ra mỗi một quốc sách?
"Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực!" Nguyệt Bán không mấy để ý an ủi Dung Văn Thanh, "Mục Hồng Chương quả thật bảo thủ hệt như lịch sử ký lục đã ghi, ngươi đều thắng Tạ Nghị, còn đưa ra sách luận khiến cha hắn chấn động, hắn vậy mà cũng không phản ứng ngươi ha ha ha!"
"Hắn phớt lờ ta, thì có quan hệ gì?" Dung Văn Thanh coi thường hừ nhẹ, "Một tên Hoàng tử nhất định bị giam cầm đến chết, tới gần hắn mới có lợi sao?"
"Hắn soái a!" Nguyệt Bán trừng lớn hai mắt nhỏ tròn của mình, "Ngươi có còn là nữ nhân không, một đại soái ca đẹp trai như vậy, ngươi đều không động tâm? Ta nghĩ đến ngươi viết , là bởi vì thích hắn mới viết!"
"Nhàm chán." Dung Văn Thanh hoàn toàn không muốn để ý đến Nguyệt Bán, "Động tâm, cũng không phải bởi vì hắn mới động tâm."
"Vậy là ai a?" Nguyệt Bán tò mò hỏi, nhìn đến Dung Văn Thanh đã nhắm mắt, nó chỉ có thể hầm hầm hừ hừ cắn gậy trúc một nhát.
Nói chuyện chỉ nói một nửa, Dung Văn Thanh cái tên gia hoả ác liệt này!
Dung Văn Thanh nghe được tiếng gậy trúc vỡ vụn, cười cười.
Đó là, ánh trăng đẹp đẽ nhất.
Ngọc Giác bị sốc thính của Bá Du =)).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook