"Nếu trời tròn, như tấm lụa bao lấy đất, làm sao sẽ song song? Trời đất tương tiếp, tất nhiên là bởi vì trời bao lấy đất, về phần nửa hình tròn ngươi nói, có lẽ, đất cũng không thẳng tắp, mà là cong." Tô Bách Lâm trầm ngâm trong chốc lát, đánh trả lại toàn bộ đạo lý của Dung Văn Thanh.

Dung Văn Thanh sớm đoán được Tô Bách Lâm sẽ trả lời như vậy, chính là Tô Bách Lâm đã quên một việc.

Trời tròn đất vuông theo lời thánh nhân, chính là thể hiện một loại tư tưởng, chủ yếu là quan điểm âm dương gắn bó, trong đó có hai học thuyết thịnh hành, "Cái Thiên Đạo" và "Hồn Thiên Đạo".

Lời của Tô Bách Lâm chính là xuất phát từ Cái Thiên Đạo, trời đất tương tiếp, trời như cái nắp nồi nửa hình tròn che lại đất, nhưng cách nói này ở thời điểm Mục triều còn chưa dựng nước, đã bị lật đổ.

Bởi vì nếu trời nửa hình tròn, đất vuông, kia chẳng phải là còn bốn góc không che lại được sao?
Lúc Mục triều mới dựng nước, một học thuyết "Cái Thiên Đạo" khác thịnh hành, cho rằng ở giữa trời và đất, có tám cây cột chống.

Cách nói này càng không đáng tin cậy, chỉ là mãi cho đến hiện tại cũng chưa có ai đưa ra quan điểm khác, cho nên "Cái Thiên Đạo" mới thịnh hành như vậy.

Dung Văn Thanh phủ nhận cân bằng, là phủ nhận nội dung "Cái Thiên Đạo" thứ hai.

Mà "Hồn Thiên Đạo" do một thiên văn học gia đời sau của Mục triều đưa ra, hiện tại chưa có học thuyết này.

Tô Bách Lâm tri thức hữu hạn, chỉ lẩn quẩn quanh bốn chữ trời tròn đất vuông, đối với Cái Thiên Đạo hiểu biết cũng không sâu, hàm nghĩa trong đó hắn căn bản là cái biết cái không.

"Đệ tử này của ngươi, vẫn là quá non trẻ." Hoàng đế rất thích trà ở Ngọc Hoa Đài, có một phong vị riêng, hắn đã uống ba chén.

"Thiếu kiên nhẫn không nói, còn lấy một đề tài bản thân không thể lý giải tới biện luận."
Thịnh Tuyên Hoa gật đầu, lần thi văn này đối với Tô Bách Lâm, khẳng định là một đả kích to lớn.

Chỉ là đả kích đó hắn cần phải trải qua, bằng không, hắn thật sự nghĩ rằng thiên hạ này chỉ có mỗi mình hắn là thiên tài.


Phải biết, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, người sống ở đời, có thể nào quá mức kiêu ngạo?
"Tô huynh thật sự nghĩ như thế sao?" Dung Văn Thanh cũng không muốn bức bách Tô Bách Lâm quá mức, khi dễ đối phương, Dung Văn Thanh cảm thấy mình quá tàn nhẫn.

"Ta..." Tô Bách Lâm cảm thấy có chút không thích hợp, vì sao hắn đưa ra lời phản bác, bên dưới không có một ai ủng hộ hắn?
Lấy một đề tài mà mình cũng không am hiểu ra biện luận, kết quả chính là thua.

Chúng đệ tử Ứng Thiên học phủ thấy Tô Bách Lâm bị Dung Văn Thanh bức đến liên tiếp bại lui, một đệ tử đứng trên đài lập tức ra tay.

"Tuy rằng ngươi nói chính xác, nhưng đó cũng không thể chứng minh trời tròn đất tròn a." Đệ tử có chút khí nhược, Dung Văn Thanh không thể chứng minh trời tròn đất tròn, hắn cũng không thể chứng minh trời tròn đất vuông.

"Man thiên tinh thần, nhật thăng nguyệt lạc*, tựa như một vòng luân hồi.

Trời tròn, cho nên Đông xuất nhật nguyệt, Tây lạc nhật nguyệt**." Dung Văn Thanh nói chậm, chứng minh trời tròn không quan trọng, quan trọng là chứng minh đất tròn.

"Nhìn xa cần đăng cao, nếu đất vuông, vì sao trên đất bằng không thể nhìn xa? Thượng hải chi thuyền, tiên hiện kỳ can, hậu hiện kỳ thân***, đất là nửa hình tròn, cho nên chính là tròn."
*sao giăng đầy trời, mặt trời mọc thì mặt trăng lặn
**mặt trời và mặt trăng mọc ở hướng Đông, lặn ở hướng Tây
***thuyền trên biển, cột thuyền hiện ra trước, thân thuyền hiện ra sau
Nên phản bác Dung Văn Thanh như thế nào? Chẳng lẽ lại cãi, đó là nửa hình tròn mà không phải nguyên hình tròn sao?
Mặc kệ phản bác ra sao, đất đều không phải là hình vuông.

"Lần này bàn luận, tại hạ cam bái hạ phong." Tô Bách Lâm sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hắn không nghĩ ra cách phản bác Dung Văn Thanh, chỉ có thể nhận thua.

Ba đệ tử khác của Ứng Thiên học phủ cũng khom lưng nhận thua, còn Tần Tường tên gia hoả này cho đến bây giờ vẫn chưa nghe rõ Dung Văn Thanh và Tô Bách Lâm đang biện luận cái gì!
Hắn chỉ biết là, Tô Bách Lâm thua.

Hiện tại đã thua hai tràng, nếu lại thua, thì quả thật là mất mặt!

Tần Tường càng nghĩ càng giận, hắn chỉ vào một vị đệ tử ở trong nhóm Ứng Thiên học phủ, cũng mặc kệ Tô Bách Lâm, trực tiếp nói với Dung Văn Thanh: "Từ sư huynh xuất thân đan thanh* thế gia – Từ gia.

Hắn nghe nói Dung cô nương rất am hiểu đan thanh, muốn cùng cô nương tỷ thí một phen."
*hội hoạ
"Tần huynh!" Tô Bách Lâm hô lớn một tiếng, quả thật bị Tần Tường làm cho tức điên.

Trước đó không màng ý nguyện của hắn dẫn một đám đệ tử Ứng Thiên đến liền thôi, dù sao mấy tên kia cũng không giúp hắn cái gì, thua là bởi vì hắn thực lực không bằng người, nhưng bây giờ là tình huống như thế nào?
Đan thanh chi thuật của Từ Nhiên nổi danh khắp Mục triều, hắn xuất thân từ đan thanh thế gia, tổ phụ hắn, thậm chí tông chi tám mười đời trước đều là hoạ sư ngự dụng ở cung đình! Tài nghệ đại đại tương truyền như vậy, làm sao tiểu cô nương như Dung Văn Thanh có thể so sánh?
Đừng nói Dung Văn Thanh, ngay cả một ít hoạ sư có tiếng tăm cũng không dám so với Từ Nhiên! Bởi vì uy danh gia tộc của Từ Nhiên quá thịnh! Chưa ra tay, liền gây khiếp đảm ba phần!
"Từ gia? Là Từ gia ở Tây Bắc?"
"Chắc là Từ gia đó rồi, ca này khó đây.

Nghe nói Từ gia đích tử* Từ Nhiên học ở Ứng Thiên học phủ, phỏng chừng chính là vị kia."
*con trai của vợ cả
"Dung án thủ nguy hiểm, Từ gia am hiểu nhất là Công Bút Hoạ*, nếu có thể tránh không vẽ người, Dung án thủ có khả năng sẽ thắng."
*những bức tranh được vẽ tỉ mỉ, công phu và chi tiết, chú trọng vào kỹ thuật; Công Bút Hoạ chia làm hai loại là Bạch Miêu Hoạ (đơn sắc, đường nét rõ ràng, chi li) và Trọng Thải Hoạ (ngũ sắc, việc phối màu và đường nét đạt tới mức tinh vi, sắc sảo)
Tần gia thế lớn, hành động của Tần Tường phi thường không ổn, nhưng lại không có một người đứng ra bất bình thay cho Dung Văn Thanh.

Xu lợi tị hại, là phẩm tính thường thấy của con người.

Từ Nhiên trông như một nam nhân nho nhã, tuổi tác cũng không lớn, thời điểm hướng Dung Văn Thanh hành lễ trên mặt nở nụ cười xấu hổ, hắn hiển nhiên hiểu rõ, chuyện này không tốt lắm.

Nhưng hắn vẫn làm.

Chúng quân tử này, vì gia tộc, vì thân nhân, vì bản thân, bọn họ hoàn toàn sẽ làm ra những chuyện vi phạm quân tử chi đạo!

Trong lòng Dung Văn Thanh cười nhạo một tiếng, có lẽ thế giới này thật sự có quân tử, nhưng chỉ giới hạn ở những người cô đơn.

Người sống trên đời, như thế nào có thể tuỳ tâm sở dục thành toàn chính mình đâu?
"Từ sư huynh am hiểu Công Bút Hoạ, ta nghe nói Dung cô nương cũng thông thấu cái này?" Tần Tường hoàn toàn không cho Dung Văn Thanh cơ hội cự tuyệt, trực tiếp đem đề tài kéo đến Công Bút Hoạ, "Lúc trước Dung cô nương ở mười dặm rừng đào trong Mục Châu Thành, vì Phụ quốc Trưởng công chúa vẽ một bức hoạ, nghe nói Trưởng công chúa điện hạ phi thường yêu thích, đem treo trong phủ, ngày ngày thưởng thức a."
Đúng là làm càn! Khí thế trên người Dung Văn Thanh nháy mắt đại thịnh, áp đến mức cách nàng gần nhất Tô Bách Lâm đều cảm thấy hô hấp khó khăn.

Khí thế như vậy, nhất thời trấn trụ toàn trường!
"Vị công tử ta không biết tên này, ngươi đang nói cái gì?" Thanh âm Dung Văn Thanh mềm nhẹ, nhưng ở trong mềm nhẹ, mang theo một tia sát khí.

Đối diện khoé mắt tràn đầy sát ý của Dung Văn Thanh, Tần Tường bất giác đổ mồ hôi lạnh.

Nàng muốn giết hắn! Nàng muốn giết hắn!
"Ta......!Ta......" Tần Tường lắp bắp mở miệng, hiện tại hắn bị doạ đến chân đều mềm.

Vì sao một nữ tử lại có khí thế như vậy?
Dung Văn Thanh không giết người qua, nhưng nàng thường xuyên săn thú, trên tay dính không ít máu tươi, dùng sát khí hù doạ một tên phú gia tử đệ* được gia tộc bảo hộ, kia còn không phải chỉ cần một giây?
*con em nhà giàu
"Dung cô nương bớt giận, Tần huynh hắn nhất thời nói lỡ." Từ Nhiên mồ hôi đầy đỉnh đầu hướng Dung Văn Thanh thỉnh tội, từ nhỏ hắn đã theo phụ thân xuất nhập hoàng cung, đối với khí thế rất thích ứng.

Dung Văn Thanh tức đến ngứa răng, nhưng thời điểm nàng nghe được chữ "Tần", nàng vẫn là lựa chọn đem cục tức nuốt xuống.

Khó trách tên thiểu năng này kiêu ngạo như thế, nguyên lai là đệ tử Tần gia.

Hiện tại không phải lúc nên phát sinh xung đột chính diện với Tần gia, Ngọc Giác vất vả lắm mới có thể khống chế cục diện vững vàng, nàng ấy tự có bố cục, không thể bởi vì nhất thời xúc động, khiến sĩ tộc tìm được cái cớ để lần nữa phát lực!
"Không biết vị Tần công tử này, là công danh gì a? Trước đó hắn vẫn luôn kêu ta Dung cô nương, nhưng ta đã là tú tài." Dung Văn Thanh thu liễm khí thế, "Xem hắn vui đùa, một lần lại một lần, không giống văn nhân lắm a."
Từ Nhiên nhất thời nghẹn lời, hắn cũng không biết nên nói cái gì, lời Tần Tường mới nói, nhẹ thì là nói giỡn, nặng, thì chính là nhìn trộm hành tung của Công chúa!
Dung Văn Thanh vẽ cho Công chúa một bức hoạ, Công chúa rất thích, treo ở trong phủ xem mỗi ngày.

Những việc này, một ngoại nhân như Tần Tường làm sao mà biết được?
Nếu truy cứu xuống, Tần gia đều trốn không thoát tội danh nhìn trộm con cái hoàng thất!
"Tần huynh hôm nay uống say, nói chuyện có chút kỳ quái, mong Dung cô nương không cần chú ý." Từ Nhiên chỉ có thể trợn mắt nói dối, thân là một thành viên sĩ tộc, hắn không thể thuận theo tâm tình của mình, khoanh tay đứng nhìn.


"Lần này so đấu đan thanh, không bằng Dung cô nương đề xuất cảnh sắc?"
Đây là hắn lui bước cùng tỏ vẻ cao thượng, không biết có phải mọi đệ tử sĩ tộc đều cao ngạo như vậy không, sự cao thượng của bọn họ đều mang theo bố thí.

Ngươi muốn làm ba ba? Buồn cười! Ta sẽ khiến ngươi thua đến mức phải kêu ta ba ba!
"Không cần, cứ Công Bút Hoạ đi, vị hán tử say rượu này nói không sai, ta cũng am hiểu Công Bút Hoạ." Dung Văn Thanh ném cho Tần Tường ánh mắt quan ái nhìn trẻ thiểu năng xong, xoay người phân phó gã sai vặt đi lấy giấy bút.

Từ Nhiên sững sờ vì cách làm không chừa mặt mũi của Dung Văn Thanh, ý tưởng của hắn và Tô Bách Lâm giống nhau, chỉ cảm thấy Dung Văn Thanh không biết điều!
"Vậy, không bằng tuyển một người, để ngươi ta hoạ chân dung, phú một đầu thơ, để các vị ở đây bình phán?"
"Được." Dung Văn Thanh mặc kệ gặp được điều kiện gì, đều đáp ứng.

Nàng học qua phác hoạ ở hiện đại, biết cách vẩy màu rắc mực, khổ luyện vẽ tranh mười năm, cuối cùng còn có Nguyệt Bán khai ngoại quải, sẽ kém Từ Nhiên hay sao?
"Không biết trong số các vị, có ai nguyện ý đi lên ngồi nửa canh giờ?" Từ Nhiên xem thái độ có lệ của Dung Văn Thanh, trong lòng tức giận càng tăng, một tật xấu của thiên chi kiêu tử - tự cho mình rất cao, không riêng Tô Bách Lâm, Từ Nhiên cũng có.

Tô Bách Lâm bị khí thế của Dung Văn Thanh hù sợ, nửa ngày còn chưa hoàn hồn, chờ hắn hoàn hồn rồi, tiểu tư đã chuẩn bị xong giấy bút.

Chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có thể lui về nhị tuyến.

Người nguyện ý làm mẫu rất nhiều, mặc kệ là Dung Văn Thanh hoạ, hay là Từ Nhiên hoạ, kia đều là một loại vinh quang.

Nhìn cả đám người ứng tuyển, Từ Nhiên có chút bối rối, không biết nên tuyển ai.

Lúc này, từ thang lầu truyền ra một giọng nữ.

"Ta tới."
Không cần giương mắt xem người, Dung Văn Thanh đã nghe ra là thanh âm của ai.

Thời điểm nàng giương mắt trông qua, nàng nghe được tiếng chuông gió reo nhẹ, phảng phất như nhịp tim đang nhảy lên, vui sướng dễ nghe.

Chưa từng thấy cường công nào đáng yêu như Ngọc Giác cả .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương