Thiên Cổ Đệ Nhất Tể Tướng
-
17: Tiền Trảm Hậu Tấu
Thánh chỉ đã ban, Dung Văn Thanh không cần nói thêm, đám tôn thất từng người từng người cong giò bỏ chạy, chỉ có trưởng lão ở lại, đợi Tào Trí Uyên đi rồi, nói muốn cùng Dung Văn Thanh đơn độc trò chuyện.
"Chỉ trong chớp mắt, thành tựu của ngươi đã to như vậy..."
Lời dạo đầu tiêu chuẩn, không nghe ra ý gì khác, bất quá đúng như thường lệ, thấy người sang bắt quàng làm họ.
Dung Văn Thanh khiêm tốn cười cười, ứng theo hai câu, toàn bộ đều là dỗ lão nhân vui lòng.
"Vâng, ba năm đã qua, trưởng lão người vẫn là giống như trước đây, tinh thần phấn chấn."
"Ngươi không muốn gọi ta là Đại gia gia, là đang oán ta?" Trưởng lão thở dài, Dung lão gia đã đi sai một nước cờ, có lẽ sẽ liên luỵ đến cả Dung gia.
"Cha ngươi lần này xác thực quá đáng, hắn sau này, sẽ không dám làm vậy nữa."
"Vậy còn các tộc nhân thì sao?" Trưởng lão nói đến đây, Dung Văn Thanh cũng không nghĩ đánh Thái Cực, chủ yếu là mấy người này, kẻ so kẻ đều giỏi giả vờ, cùng bọn họ lá mặt lá trái*, không bằng gọn gàng dứt khoát.
*biểu thị sự lật lọng, tráo trở của con người
Trưởng lão im lặng, hắn không thể bênh vực các tộc nhân.
Kỳ thật việc Dung lão gia muốn sửa họ cho Tôn Văn Kiệt, ngay từ đầu trưởng lão đã không đồng ý, bất đắc dĩ, các tôn thất khác bị Dung lão gia dùng vàng bạc làm mê mắt, đã như thế, hắn chỉ có thể thuận theo ý của đại đa số.
"Thế nhân chính là như vậy, lợi ích của bản thân vĩnh viễn trọng yếu hơn lợi ích của người khác." Trưởng lão vuốt chòm râu sơn dương, nhìn tiểu bối ở trước mặt, tâm tình phức tạp, đây là hi vọng quật khởi của Dung gia.
"Ngươi không nên trách các tộc nhân, Dung gia trừ bỏ chi của phụ thân ngươi tương đối hiển hách, những chi khác không khá khẩm lắm, bọn họ gặp lợi quên nghĩa, thật sự có thể lý giải.
Ngươi lấy được thành tích cao như vậy, ta nghĩ bọn họ cũng sẽ không dám thuận theo phụ thân ngươi nữa."
Thâm tâm Dung Văn Thanh chỉ cảm thấy trào phúng.
Người khác gặp lợi quên nghĩa, ta nhất định phải lấy ơn báo oán? Ta năng lực lớn, ta liền xứng đáng thụ uỷ khuất sao?
Dung Văn Thanh vừa muốn nói chuyện, trưởng lão đưa tay, ngăn nàng lại.
"Ta biết ngươi trong lòng bất bình, chỉ là mặc kệ tương lai ngươi ra sao, lập gia đình cũng tốt, vào triều cũng tốt.
Dung gia, là dòng họ của ngươi, quan hệ huyết thống giữa ngươi và phụ thân ngươi vô luận như thế nào cũng sẽ không phân cách." Trưởng lão hơi hơi mím môi, nhấp một ngụm trà nóng, thầm hạ quyết tâm.
Vinh quang là trọng yếu, nhưng thành tựu của con người rốt cuộc đều vì hậu tự, không có hậu tự, cho dù lấy được thành tựu to lớn, lại có ý nghĩa gì?
"Ngươi về sau, đi xa, lập gia đình, sinh con, có gia đình riêng của mình.
Tới lúc đó, cha mẹ ngươi dưới gối hư không, lẽ nào ngươi có thể nhẫn tâm, để bọn họ một đời cô tịch?" Trưởng lão cố tình sến sẩm, suýt chút đã chảy hai giọt nước mắt cá sấu.
Chỉ là lời này của hắn, lại làm Dung Văn Thanh bùng nổ.
Thế sự là vậy, ở trong mắt mọi người, một nữ tử, lập gia đình sinh con, lấy gia đình làm trung tâm, rồi sau đó xoay quanh, chính là theo lý thường phải làm.
Nữ tử nào muốn nhảy ra khỏi phạm vi đó, đều bị coi là dị loại, bọn họ sẽ dùng tư duy ác độc nhất để nghĩ về những nữ tử độc thân.
Nhưng rốt cuộc là ai, quy định ra chặng đường này, thân là nữ tử liền nhất định phải đi!
Dung Văn Thanh nhắm mắt, vẫn là câu nói kia, ngôn ngữ vĩnh viễn là phản kích yếu nhất, chỉ có sự thật, mới có thể nói rõ đạo lý!
Đường này, ta không đi! Ta sẽ đi trên một con đường khác, mà bất cứ ai cũng không thể xen vào.
"Trước đó phụ thân và ta đã định ra hiệp nghị quân tử, người có biết không?"
Dung phủ nhất cử nhất động, đám tôn thất đó so với ai đều rõ ràng hơn.
Bởi vì mỗi người bọn họ, đều muốn thong dong cắn nuốt miếng thịt tiếp theo!
Trưởng lão gật đầu, sắc mặt trở nên âm trầm, thái độ của Dung Văn Thanh nói cho hắn, với đám tôn thất Dung thị, nàng sẽ không lựa chọn tha thứ.
Mà tính toán của hắn, Dung Văn Thanh cũng sẽ không nhượng hắn thực hiện được.
Dung Văn Thanh trào phúng lần này không giấu ở trong lòng, mà là trực tiếp biểu hiện trên mặt.
"Các ngươi là trưởng bối, ta thân là tiểu bối Dung gia, thật sự không có tư cách đàm luận việc các ngươi làm có chính xác hay không." Dung Văn Thanh cũng không đứng lại, nàng ngồi xuống ghế dựa, nhìn người tuổi già sức yếu trước mặt, "Ta chỉ là bối phận nhỏ, không phải ngốc."
Trưởng lão siết chặt chén trà trong tay, không nói gì.
"Tôn thất có thuận theo phụ thân ta hay không, ta không quan tâm, chỉ là có một việc, ta hi vọng các vị trưởng bối có thể lý giải." Dung Văn Thanh nhìn ngọc bội treo bên hông, bạch ngọc không tì vết, như thế nào có thể chứa đựng vết bẩn người khác muốn vẩy vào? "Từ năm mười hai tuổi, ta đã bắt đầu quản sinh ý của Dung phủ, gần bốn năm, gia nghiệp huy hoàng của Dung phủ hiện tại, mặc dù không thể nói là công lao của ta, nhưng ít nhất có một nửa thuộc về ta."
Không sai, đây là nguyên nhân Dung lão gia luôn luôn không dám sử dụng thủ đoạn cứng rắn với Dung Văn Thanh.
Nguồn sinh ý chủ lực hiện tại của Dung phủ, cơ hồ trải rộng khắp cả nước Quy Vân Các, chính là do Dung Văn Thanh quản lý.
"Ngươi nói cái gì?" Trưởng lão đem chén trà trong tay đặt lên bàn, nước trà nóng sái lên tay hắn.
Dung Văn Thanh nhìn trưởng lão không nói chuyện, quả nhiên, Dung lão gia sẽ không nói chuyện này với người ngoài, sau khi sinh ý có chút khởi sắc, Dung lão gia không còn mang nàng ra ngoài trao đổi bàn bạc, là có thể nhìn ra tâm tư của Dung lão gia.
Hắn muốn gạt tất cả mọi người, đem phần gia sản này đưa cho nhi tử ngồi không ăn bát vàng kia.
Kỳ thật trước kia Dung lão gia rất được, hắn đối xử với Dung Văn Thanh vô cùng tốt, nữ tử bình thường mười hai tuổi muốn học cách cai quản việc nhà, hắn không hề ép Dung Văn Thanh ngốn hết đống sổ sách rườm rà, mà là mang theo Dung Văn Thanh ra ngoài học buôn bán.
Dung lão gia khi đó, đối Dung Văn Thanh mang theo áy náy, cho nên tốt với nàng vượt qua mức bình thường, tốt đến mức khiến Dung Văn Thanh cho rằng mình hẳn là nhân vật chính trong tiểu thuyết Mary Sue.
Chỉ tiếc, con người là sẽ thay đổi.
Dung Văn Thanh thiên phú kinh thương cực cao, hơn nữa là từ hiện đại xuyên qua, chủ ý mới mẻ như bầu trời đầy sao, bốn năm trôi qua, mở rộng Quy Vân Các ra khắp cả nước, giúp Dung gia tích luỹ một lượng lớn tài phú.
Tài phú như vậy, khiến mọi người đều hoa cả mắt.
Bao quát Dung lão gia.
Dung lão gia bắt đầu cảm thấy, tài phú như vậy không nên lưu cho một tiểu nha đầu, hắn nghiễm nhiên đã quên, số tài phú đó là xuất phát từ tay ai.
"Trưởng lão tuổi đã lớn, thân thể không tốt, tai nhất định có chút lãng." Dung Văn Thanh suýt đã chỉ vào mũi hắn mắng hắn điếc, đương nhiên, cho dù nàng nói khó nghe, trưởng lão cũng sẽ yên tâm nghe.
"Cho nên, chuyện của Dung phủ, sẽ không phiền các tôn thất phí tâm.
Trưởng lão tạm ở Dung phủ một ngày, sáng mai, Văn Thanh còn có việc phải làm phiền trưởng lão."
"Chuyện gì?" Trưởng lão trong lòng có chút bất an, Dung Văn Thanh không theo đường lối bình thường, hắn mò hoài mà không hiểu.
Dung Văn Thanh chỉ chừa cho hắn một nụ cười mỉm, để tự hắn đoán, nói hai tiếng cáo lui xong liền đi.
Nàng đi rồi, một mực ở buồng kế bên Dung lão gia vội vàng vào nhà.
"Thúc bá, chuyện thế nào rồi?" Dung lão gia lòng như lửa đốt, Dung Văn Thanh đạt được danh đầu, ra ngoài dự kiến của hắn, đám tôn thất xoay theo chiều gió đều chạy, hiện tại hắn chỉ có thể ký thác hi vọng ở trưởng lão.
Đám tôn thất kia chỉ cần cho chút tiền là có thể đối phó, ngược lại trưởng lão mới là người có thể thay đổi gia phả.
"Nàng không đáp ứng, chỉ kêu ta chờ một ngày, mai sẽ trả lời ta." Trưởng lão là người khôn khéo, bị Dung Văn Thanh chơi xỏ như vậy cũng có thể giấu giếm thanh sắc, hắn bưng chén trà lên uống một ngụm, bên trong chỉ còn ngụm cuối cùng.
Tựa như thọ mệnh của hắn, chỉ còn lại điểm cuối.
Trưởng lão tâm tư bách chuyển, hắn một đời hiếu thắng, cũng sống lâu nhất, những người xưa kia muốn hắn thoả hiệp giờ đã chạy mất.
Hắn bức tử ca ca cùng đệ đệ của mình, trở thành trưởng lão duy nhất của Dung thị, lẽ nào cuối cùng lại thua trong tay một tiểu nha đầu?
Lão nhân là đáng giá tôn trọng, chỉ tiếc mọi người đều quên mất, lão nhân cũng có thời niên thiếu, lúc trẻ phẩm cách thấp kém, như thế nào có thể bởi vì hắn già rồi, liền trở nên cao thượng?
Tuổi không thể biểu thị phẩm tính của một người, xét đến nhân tính, già hay trẻ, đều là như nhau.
"Nha đầu này, quả thật làm càn!" Dung lão gia biết rõ đạo lý thời gian càng lâu càng dễ sinh biến, "Trưởng lão, không bằng hiện tại liền mở tổ từ, sửa họ cho Văn Kiệt!"
"Ngươi gấp cái gì, ngày mai và hôm nay thì có gì khác nhau?" Trưởng lão không quen nhìn Dung lão gia tính tình nóng nảy, tuổi cũng đã cao, nhưng vẫn vội vàng xao động như xưa!
Trưởng lão hiện tại tin tưởng Dung Văn Thanh, gia nghiệp của Dung phủ, có lẽ thật sự do một tay Dung Văn Thanh gầy dựng nên.
Dung phủ bốn năm trước, chỉ là một thương hộ cỏn con ở Mục Châu Thành, Dung phủ bây giờ, là phú thương nổi tiếng Mục triều.
Quật khởi mạnh mẽ như vậy, có thể nào dựa vào một người nông nổi, thậm chí không có thiên phú?
Sự thật mất lòng, nếu Dung lão gia có bản lĩnh, Dung gia hai mươi năm trước đã quật khởi rồi.
"Là ta quá sốt ruột, thúc bá nhất định đã chán! Ta chuẩn bị thức ăn và rượu ngon, thúc bá muốn đi ăn cơm sao?"
"Nghe nói đầu bếp Quy Vân Các đang ở quý phủ, là do hắn làm?" Trưởng lão giống như bâng quơ hỏi một câu.
Dung lão gia sắc mặt khác thường, hàm hồ hai câu, chỉ nói đầu bếp kia bị bệnh, không có nấu cơm.
Trưởng lão trong lòng hừ lạnh, đêm qua Dung Văn Thanh bày tiệc rượu, chủ bếp chính là đầu bếp Quy Vân Các, đêm qua còn không có chuyện gì, hôm nay liền bị bệnh, lừa gạt ai đó?
Dung Văn Thanh nói quả nhiên là thật, việc này nếu ấn theo lẽ thường, thì không dễ làm.
Trưởng lão thầm tính toán, không thể giảng đạo lý, chỉ có thể xài ám chiêu.
Mặc kệ ngày mai Dung Văn Thanh trả lời ra sao, Tôn Văn Kiệt nhất định phải nhập gia phả!
Ván đã đóng thuyền, một tiểu nha đầu, chẳng lẽ còn có thể chống cự?
"Ngươi cho bọn họ thời gian dài như vậy, cũng không sợ bọn họ xài quỷ kế, tiền trảm hậu tấu a?" Nguyệt Bán gặm gặm trúc, đối với gia sự của ký chủ, tỏ vẻ chính mình ôm tâm tình xem kịch vui.
Người cổ đại thuần phác, có thể nào qua mặt được ký chủ hèn mọn kia? Chuyện này, ký chủ nhất định đã có quyết sách.
Hiện tại sốt ruột không phải Dung Văn Thanh, mà là Dung lão gia cùng trưởng lão, chỉ cần Dung Văn Thanh không há miệng, cắn chết dí, không cho Tôn Văn Kiệt nhập gia phả, Dung lão gia và trưởng lão nhất định sốt ruột.
Người quýnh lên, tổng sẽ xung động làm sai chuyện, tự huỷ trường thành.
"Chờ chính là bọn họ tiền trảm hậu tấu." Dung Văn Thanh thờ ơ lật sách, trí nhớ của nàng chỉ hơn người thường một chút, nếu không phải Nguyệt Bán mở hack, nàng thuộc một quyển sách đều lao lực, càng đừng nói giống như bây giờ, bị mọi người cho rằng có thần kỹ gặp qua là sẽ không quên.
Nguyệt Bán bẹp bẹp miệng, vì Dung lão gia cùng trưởng lão đốt nến.
"Ngươi muốn thoát ly Dung gia, tự lập môn hộ, vậy mẹ ngươi thì sao? Định xử lý nàng thế nào?" Nguyệt Bán nghĩ đến nữ nhân nhu nhược như cọng cỏ kia, có điểm sợ hãi.
Đáng sợ quá a, nữ nhân như vậy, quả thật là đội hữu fail nhất thế giới.
Nguyệt Bán bình luận câu nào là hài hước câu đó ha ha ha..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook