Thiên Chi Kiêu Nữ - Mộng Khê Trạch
-
Chương 3
-Bình tĩnh một chút chớ nóng giận, có chuyện gì từ từ nói, tức giận đau gan.
Tiếng chửi ngưng bặt, tiếng hít thở nặng nề vang lên, A Sam hít sâu vài lần, cố gắng áp chế xúc động muốn vứt điện thoại chạy tới bóp chết cô.
-Được, cô nghe cho rõ đây, lần trước tranh được nhân vật kia cho cô, bị cô hủy mất, bây giờ có một nhân vật, cảnh diễn rất ít, đại khái chỉ xuất hiện một hai tập trên màn ảnh thôi, bản thân cô tự quyết định muốn hay không muốn đi, đây là dựa vào giao tình của người lớn tôi mới giúp cô lần cuối, bằng không cho đến khi hợp đồng hết thời hạn, cả lão tử và công ti sẽ không cho cô cơ hội đứng trước ống kính nữa đâu.
A Sam chầm chậm nói nghiến răng nghiến lợi, Tang Doanh một bên tiêu hóa lời anh ta, một bên hỏi:
- Là nhân vật như thế nào?
Hiển nhiên đối phương không nghĩ cô còn dài dòng:
-Là một vai diễn cổ trang, cô có đi hay không, cho tôi cái câu trả lời chính xác.
Vai diễn cổ trang, chính là mặc trang phục thời đại trước, suy diễn những chuyện xưa lúc đó, đầu Tang Doanh bay xẹt qua một loạt tin tức đến từ trí nhớ trước kia.
Ở kiếp trước của Lý Thiến, Đại Đường còn chưa xuất hiện hí kịch, đã có truyền tự ca múa nhạc Thương Chu, sau Đại Hán bắt đầu có tạp kỹ, cùng với ca múa Tây Vực, nhiều nhất là trong ca múa thì xuất hiện một số tình tiết, điểm này gần giống sân khấu kịch ở kiếp này.
-Tôi đi, khi nào? Ở đâu?
Những thứ này ở trên ti vi, sách và báo chí nói, đã đủ để cô có thêm nhận thức trực quan về thế giới này, vốn dĩ còn lưu lại trong kí ức của nguyên chủ, nhưng là một đoạn hình ảnh mơ hồ, chỉ có thể nhìn nhưng không cảm nhận được, nhưng bây giờ không giống như vậy nữa, năng lực bắt chước học tâph của Tang Doanh không thể nói không mạnh, hơn mười ngày ngắn ngủi, cô từ một người tha hương mờ mịt không hiểu gì dần dần tiếp tục sinh hoạt hơn nữa còn đã bắt đầu thích ứng, đây là trên lý thuyết thôi, thói quen bình thường của kiếp trước nhất thời không sửa được.
A Sam không hề nghĩ tới cô thoải mái đồng ý như vậy, sửng sốt một chút:
-Ba ngày sau, cô đến..... Quên đi quên đi, ba ngày này cô an phận ở nhà là được rồi, đến lúc đó tôi đi qua đón cô!
-Cảm ơn đã tận tâm sắp xếp giúp tôi như vậy.
Tang Doanh mỉm cười.
Đầu điện thoại bên kia như bị nghẹn một chút, A Sam cả người nghi ngờ, Tang Doanh có chút thay đổi, đã dự định Tang Doanh sẽ vì vai phối hợp diễn này mà nháo sự, khi nào biết nói lời cảm ơn như vậy, hay là tai nạn xe cộ chấn động não, xuất hiện nhân cách thứ hai?
- Cô không đi gây sự, lão tử liển cảm ơn trời đất.
Buông điện thoại, nhìn thấy Lưu Giai Dung vẻ mặt đầy lo lắng.
-Mẹ, mẹ đừng lo lắng, tiểu Cổ tranh giúp con một vai diễn, ba ngày sau anh ta mới đến đón con.
Lưu Giai Dung gật gật đầu thở dài:
- Kỳ thật mẹ cảm thấy con không thích hợplamf cái nghề này, nghe người ta bảo làm diễn viên thật sựphucsw tạp...Ai, nhưng con cố chấp như vậy, vậy cố làm cho tốt, tiểu Cổ là một đứa nhỏ tốt, con nhớ cám ơn tốt người ta.
Tang Doanh mím môi cười, dư quang khóe mắt in lên tường rồi chuyển rơi xuống đất, vẻ mặt trở nên có chút kỳ lạ.
Tang Doanh trong gương, thân cao 1m63, đúng là tiêu chuẩn nhất, tuy rằng không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nhưng hơn người ở màu da trắng nõn, ánh mắt hoa đào như nước, làm cho dung mạo rạng rỡ lên không ít, cũng dễ dàng có thể gây ấn tượng sâu sắc cho người khác, là một diễn viên có ngũ quan đẹp, cũng không lẫn ở vòng luẩn quẩn thích ứng những quy tắc ngầm, nhưng nhiều năm không thể nổi bật, diện mạo tốt nhưng không có gì đặc sắc cũng là một nhân tố quan trọng.
ban đầu thân thể cao thấp mười phần phù hợp với xu thế thời đại, nhưng không những cả ngày trang điểm đậm còn liều mạng giảm cân, thậm chí có khi cả ngày chỉ ăn một quả dưa chuột, dưa trên sự không ngừng cố gắng của cô, dáng người rất nhanh thành cái sào trúc.
Nhưng bây giờ đổi lại thành Tang Doanh từng có dáng tiên phong đạo cốt lại nhíu mày. Rất gầy!
Xương gò má vốn hơi nhô ra, sau khi gầy xuống càng thêm lộ rõ, Tang Doanh nguyên bản còn muốn gầy thêm, nhưng không dợiđược thì linh hồn liền thay đổi.
Tang Doanh xem ra, nếu thân thể này đẫy đà hơn một chút, vòng một no đủ thêm một ít lại cộng thêm làn da trắng nõn thì đúng là một mỹ nhân phong tư yểu điệu, theo đuổi không đúng phong cách sẽ chỉ làm khuyết điểm lộ rõ, ưu điểm bị che lấp thôi.
Triều Đường xem đẫy là làm tiêu chuẩn thẩm mỹ, người đời sau hiểu lầm, lại nghĩ người Đại Đường coi cô gái mập là đẹp, sau khi đọc hết bộ sách Tang Doanh thấy ngừơi thời nay đều có quan điểm này liền không khỏi buồn cười.
Phải biết rằng ở thời đại của cô, hình tượng mỹ nhân hướng tới là da trắng như tuyết, minh diễm động lòng người, phong tình vạn chủng, mà nữ nhân hơi đầy đặn một chút lại có thể càng tôn thêm màu da sáng hơn.
Phụ nữ có thể cưỡi ngựa chơi đuổi bắt, giống đàn ông đá xúc cúc (xúc cúc: một loại trò chơi giống như bóng đá), đánh mã cầu, trên phương diện hôn nhân lại có quyền tự chủ rất lớn, trên người các cô tản ra hơi thở tự tin hoạt bát, cho nên đại đa số mọi người sẽ không phải là bộ dạng mỹ nhân gầy yếu, đó cũng là tiêu chuẩn thẩm mĩ, buồn cười là người hiện đại không biết điều này, cho là người triều Đường quan niệm mập mạp là đẹp.
-Mẹ, mẹ có thấy con có điểm gầy không?
-Cũng không phải, con là rất gầy, lại còn muốn giảm béo.
Mẹ Lưu đau lòng xoa bóp cánh tay của cô, gần như một bàn tay là có thể nắm trọn.
-Dáng gầy quá không đẹp, ăn béo lên một chút thì tốt.
Tang Doanh nheo đôi mắt hoa đào lại, nhìn mình trong gương cười yếu ớt.
-Được, từ hôm nay trở đi, con muốn béo lên.
Ba ngày sau, Tang Doanh bị người đại diện A Sam mang đi đến phim trường.
Lần trước tuy rằng A Sam nói rất ngoan tuyệt, chuyện tới trước mắt vẫn đưa cho cô tư liệu, mặt trên viết nhân vật cô thủ vai.
Thượng Quan Uyển Nhi, cánh tay đắc lực của hai đời nữ hoàng ( Võ Tắc Thiên và Vi hậu) từng uy phong một thời.
Cuộc đời người phụ nữ này đủ phấn khích để quay chụp lại thành một bộ phim, nhưng ở bộ phim này Thượng Quan Uyển Nhi không phải là nhân vật chính, mà xoay quanh Lâm Tri vương Lý Long Cơ, câu chuyện về vị vua thứ bảy trong triều đại nhà Đường, sau khi mở ra một thời kỳ thịnh thế mới thì lại sa vào tửu sắc không quan tâm chính sự quốc gia.
Lý Long Cơ dấy lên chính biến cung đình, Tru sát thế lực Vi hoàng hậu cùng Thái Bình công chúa, vì bày mưu tính kế cho Vi hậu nên Thượng Quan Uyển Nhi cũng bị giết chết. Tang Doanh diễn vai Thượng Quan Uyển Nhi cũng có thể xuất hiện vài cảnh, nói vài lời kịch. Chỉ thế không hơn.
Có thể nói là đây là một vai diễn không quan trọng, cho nên cũng không cần phải quay thử, trực tiếp xuật hiện trong ống kính.
Ở bộ phim này, Thượng Quan Uyển nhi xuất hiện trong hai tập.
Tập thứ nhất bày mưu cho Vi hoàng hậu tên hạ thủ vi cường giết chết Lâm Tri vương Lý Long Cơ, nhưng Vi hậu không tiếp thu.
Tập thứ hai sau khi chính biến, Lý Long Cơ giết vào cửa cung Thượng Quan Uyển Nhi mang theo cung nhân nghênh đón, vì bản thân biện giải, nhưng Lý Long Cơ cảm thấy người phụ nữ này là một mối họa, nhất định không thể giữ lại, vì thế liền giết chết.
Sau đó thì không phải chuyện của Tang Doanh.
Phim trường D ở ngoại ô thành phố là một căn cứ điện ảnh, trong nước có rất nhiều bộ phim cổ trang lấy cảnh ở đây.
Thời điểm họ đến, đạo diễn đã ngồi sẵn, phó đạo diễn đang chỉ huy nhân viên bố trí khung cảnh, một vài diễn viên phối hợp diễn cùng nhau trao đổi lời kịch, còn mấy diễn viên chính lai ngồi phía xa kia, phân biệt rõ ràng.
Rất nhiều diễn viên để thể hiện mình bình dị gần gũi thường thường mời nhân viên tổ kịch đi ăn cơm, hoặc mua một ít đồ ăn đến, nhưng loại “phúc lợi” này chỉ dành riêng cho nhân viên tổ kịch lý chính thức mà thôi, nói cách khác diễn viên quần chúng là không có, đôi khi thậm chí ngay cả một số diễn viên chính thức cũng không được hưởng đãi ngộ này, đây cũng là lý do0 ở vòng luẩn quẩn này nhiều người liều mạng uốn phát triển trèo lên cao, có đôi khi một chi tiết nhỏ cũng đủ để con người ta ngũ vị tạp trần cảm nhận được nhân tình ấm lạnh.
Hôm nay Tang Doanh được sắp xếp quay, nếu thuận lời, vài cảnh này nửa ngày là có thể hoàn thành.
A, A Sam, mấy người tới đây.
Cô cùng A Sam đến phium trường, phó đạo diễn nhìn thấy hướng bọn họ chào hỏi, thực ra là hướng mặt mũi A Sam mà không phải Tang Doanh. A Sam ở trong vòng luẩn quẩn này cũng có chút danh tiếng, trong tay có không út nghệ nhân nhưng người cực phẩm nhất phải kể đến Tang Doanh trước kia.
Sau khi phó đạo diễn dứt lời, phim trường liền có vài ánh mắt nhìn Tang Doanh Chăm chú.
Nói thật ra, ở trong showbiz chìm nổi nhưng vẫn thất bại làm diễn viễn hạng ba như Tang Doanh nhiều lắm, có thể nổi lên chung quy chỉ có vài người, lại có quá nhiều người muốn đi lên, cho nên quá trình tự nhiên là cực kỳ gian khổ, vô số người bị thải ra làm nghề khác, lại có một số đi đến nửa đường thì ngã xuống.
Giao dịch quyền lợi và sắc đẹp, quy tắc ngầm, ở trong Showbiz không phải chuyện gì mới mẻ, trừ bỏ cái này cũng có rất nhiều thủ đoạn để nổi bật khác, mặt khác còn phải dựa vào may mắn, cơ hội, và gia thế.
Có những thứ này thì cái gì cũng dễ như trở bàn tay, có vài người cả đời phấn đấu, mệnh khổ không thể kêu, nhưng laijkhoong thể oán trách xã hội, trên đời vốn không có gì là công bằng như vậy.
Nhưng mà Tang Doanh có vẻ may mắn trong bất hạnh, cô có người đại diện là Cổ Xuân Vinh, ít nhất có thể sắp xếp cho cô một vài vai phối hợp diễn, lúc trước lại dính đươc cây đại thụ Lục Hành, cũng có một trân phong quang.
Đáng tiếc Tang Doanh trước kia không biết quý trọng,được Lục Hành sủng mà kiêu, có vai nhân vật chính không diễn, kết quả khi đã bị bỏ, từ trên rời rơi xuống bùn, bị quăng đến dập nát, đã thế còn không tỉnh ngộ, chạy tới đánh tình nhân mới của Lục đại thiếu, trực tiếp lên trang đầu báo trí.Đương nhiên mọi người quan tâm không phải cô mà là hai nhân vật chính kia, Lục đại thiếu và nữ ngôi sao bị đánh một cái tát kia.
Nhờ có chuyện xấu này, trong thời gian ngắn Tang Doanh sẽ không bị người ta quên lãng, ở phim trường, ánh mặt mọi người nhìn cô đều mang theo một sự châm biếm kỳ dị, không ít người mắt nhìn rõ ràng thậm chí như muốn nói bốn chữ “Không biết lượng sức”.
A Sam khụ một tiếng, đi tới chỗ đạo diễn, phó đạo diễn cùng mọi người nói chuyện, Tang Doanh đi theo sau anh ta, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt, tự nhiên bình tĩnh, giống như người bị nhìn không phải cô.
A Sam nói chuyện cùng mọi người xong liền kéo Tang Doanh sang một bên.
Sắp tới cô sẽ thử ống kính, đáng nhẽ sẽ không có chuyện gì nhưng bây giờ có sự kiện kia, chính cô cũng biết, nếu cô biết quý trọng cơ hội cuối cùng này thì thahf thật một chút cho tôi, đừng gây chuyện nếu không lập tức đi ra ngoài từ nay về sau đừng tìm tôi.
Vừa giải thích vừa đe dọa, có thể thấy được anh ta đối với Tang Doanh đã thật sự tuyệt vọng, loại nhân vật phối hợp diễn này cũng không thể so với diễn viên quần chúng nhưng cũng chẳng khác là bao, chỉ có thù lao nhiều hơn một chút thôi-Tuy rằng hôm nay cô có vẻ rất an phận.
Tang Doanh gật đầu:
-Tôi hiểu, anh cứ yên tâm đi.
Không phải anh ta lo lắng mới nhắc nhiều như vậy sao?
A Sam day day thái dương, chi vào gian phòng hóa trang:
-Bây giờ cô đi hóa trang thay quần áo, nhanh một chút, lát nữa là đến lượt cô diễn. Lờ thoại đã thuộc chưa? Lát nữa đạo diễn nói thì đừng có mà đứng đầu như trước kia.
Bối cảnh được chuẩn bị tốt nhnh chóng, đạo diễn hô mọi người ai có vị trí người ấy trở về.
Bộ phim này đầu tư không ít, đạo diễn cũng là người có danh tiếng trong nước, nam diễn viên chính cũng không phải loại diễn viên hạng hai hạng ba, người sắm vai Lý Long Cơ gọi là Phương Nhạc Dương, từng là một ảnh đế, là một người tai to mặt lớn, nữ nhân vật chính sắm vai Dương Quý phi là Trần Thấm, là người mà mấy ngày hôm nay đứng đầu báo mạng-người bị Tang Doanh đánh ghen. Chẳng qua người ta là một ngôi sao nổi tiếng, Tang Doanh lại là người động thủ trước, dư luận đương nhiên là nghiêng về một bên Trần Thấm.
Từ khi Lý Thiến nhập vào thể xác Tang Doanh, còn chưa làm được gì, tự nhiên cũng không biết đến internet fan Trần Thấm đã mắng cô đến thiên hôn địa ám.
Làm thời điểm A Sam biết nhân vật nữ chính là Trần Thấm, thì nhân vật của Tang Doanh đã được định rồi, đay chính là cơ hội cuối cùng của cô, nếu lần này còn bị làm hỏng, thì chắc chắn không còn cơ hôi xoay người nữa, cho nên bây giờ tiến thoái lưỡng nan, A Sam vẫn kiên trì để Tang Doanh ra trận, chỉ hi vọng cô sẽ không tiếp tục nổi điên.
Hạnh phúc là cảnh diễn của Trần Thấm và Tang Doanh không cùng một ngày, cơ bản hai người không có cơ hội gặp mặt.
Nhưng đối với bộ phim như vậy mà nói thì sắp xếp như vậy là có điểm cố ý, bởi vì chuyện hai nữ diễn viên tranh dành tình nhân cùng có mặt trong một bộ phim cũng đã tiết kiệm không út chi phí tuyên truyền quảng cáo.
Đợi thời điểm những diễn viên phối hợp diễn hóa trang xong đi ra, nam nhân vật chính Phương Nhạc Dương mới cùng trợ lý khoan thai đi đến, cách thời gian quy định muộn nửa giờ, đạo diễn mặc dù không vui nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì, mà đám người phó đạo diện lại đi đến hỏi han ân cần.
Không chỉ có vòng tròn diễn nghệ mà các ngành khác đều có chung một sự thật như vậy, có quyền có thế có bối cảnh thì không cần tuân thủ quy tắc.
A Sam vẫn không an tâm đối với Tang Doanh, vì thế cứ ở trong phòng này nhìn chằm chằm, miễn lại đột ngột xuất hiện tình huống xấu, cho nên vừa cùng người bên ngoài nói chuyện vừa chờ đợi, nghe đạo diễn gọi ai có vijtris thì về đúng chỗ, anh quay đầu nhìn Tang Doanh không khỏi sửng sốt một chút.
Tiếng chửi ngưng bặt, tiếng hít thở nặng nề vang lên, A Sam hít sâu vài lần, cố gắng áp chế xúc động muốn vứt điện thoại chạy tới bóp chết cô.
-Được, cô nghe cho rõ đây, lần trước tranh được nhân vật kia cho cô, bị cô hủy mất, bây giờ có một nhân vật, cảnh diễn rất ít, đại khái chỉ xuất hiện một hai tập trên màn ảnh thôi, bản thân cô tự quyết định muốn hay không muốn đi, đây là dựa vào giao tình của người lớn tôi mới giúp cô lần cuối, bằng không cho đến khi hợp đồng hết thời hạn, cả lão tử và công ti sẽ không cho cô cơ hội đứng trước ống kính nữa đâu.
A Sam chầm chậm nói nghiến răng nghiến lợi, Tang Doanh một bên tiêu hóa lời anh ta, một bên hỏi:
- Là nhân vật như thế nào?
Hiển nhiên đối phương không nghĩ cô còn dài dòng:
-Là một vai diễn cổ trang, cô có đi hay không, cho tôi cái câu trả lời chính xác.
Vai diễn cổ trang, chính là mặc trang phục thời đại trước, suy diễn những chuyện xưa lúc đó, đầu Tang Doanh bay xẹt qua một loạt tin tức đến từ trí nhớ trước kia.
Ở kiếp trước của Lý Thiến, Đại Đường còn chưa xuất hiện hí kịch, đã có truyền tự ca múa nhạc Thương Chu, sau Đại Hán bắt đầu có tạp kỹ, cùng với ca múa Tây Vực, nhiều nhất là trong ca múa thì xuất hiện một số tình tiết, điểm này gần giống sân khấu kịch ở kiếp này.
-Tôi đi, khi nào? Ở đâu?
Những thứ này ở trên ti vi, sách và báo chí nói, đã đủ để cô có thêm nhận thức trực quan về thế giới này, vốn dĩ còn lưu lại trong kí ức của nguyên chủ, nhưng là một đoạn hình ảnh mơ hồ, chỉ có thể nhìn nhưng không cảm nhận được, nhưng bây giờ không giống như vậy nữa, năng lực bắt chước học tâph của Tang Doanh không thể nói không mạnh, hơn mười ngày ngắn ngủi, cô từ một người tha hương mờ mịt không hiểu gì dần dần tiếp tục sinh hoạt hơn nữa còn đã bắt đầu thích ứng, đây là trên lý thuyết thôi, thói quen bình thường của kiếp trước nhất thời không sửa được.
A Sam không hề nghĩ tới cô thoải mái đồng ý như vậy, sửng sốt một chút:
-Ba ngày sau, cô đến..... Quên đi quên đi, ba ngày này cô an phận ở nhà là được rồi, đến lúc đó tôi đi qua đón cô!
-Cảm ơn đã tận tâm sắp xếp giúp tôi như vậy.
Tang Doanh mỉm cười.
Đầu điện thoại bên kia như bị nghẹn một chút, A Sam cả người nghi ngờ, Tang Doanh có chút thay đổi, đã dự định Tang Doanh sẽ vì vai phối hợp diễn này mà nháo sự, khi nào biết nói lời cảm ơn như vậy, hay là tai nạn xe cộ chấn động não, xuất hiện nhân cách thứ hai?
- Cô không đi gây sự, lão tử liển cảm ơn trời đất.
Buông điện thoại, nhìn thấy Lưu Giai Dung vẻ mặt đầy lo lắng.
-Mẹ, mẹ đừng lo lắng, tiểu Cổ tranh giúp con một vai diễn, ba ngày sau anh ta mới đến đón con.
Lưu Giai Dung gật gật đầu thở dài:
- Kỳ thật mẹ cảm thấy con không thích hợplamf cái nghề này, nghe người ta bảo làm diễn viên thật sựphucsw tạp...Ai, nhưng con cố chấp như vậy, vậy cố làm cho tốt, tiểu Cổ là một đứa nhỏ tốt, con nhớ cám ơn tốt người ta.
Tang Doanh mím môi cười, dư quang khóe mắt in lên tường rồi chuyển rơi xuống đất, vẻ mặt trở nên có chút kỳ lạ.
Tang Doanh trong gương, thân cao 1m63, đúng là tiêu chuẩn nhất, tuy rằng không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nhưng hơn người ở màu da trắng nõn, ánh mắt hoa đào như nước, làm cho dung mạo rạng rỡ lên không ít, cũng dễ dàng có thể gây ấn tượng sâu sắc cho người khác, là một diễn viên có ngũ quan đẹp, cũng không lẫn ở vòng luẩn quẩn thích ứng những quy tắc ngầm, nhưng nhiều năm không thể nổi bật, diện mạo tốt nhưng không có gì đặc sắc cũng là một nhân tố quan trọng.
ban đầu thân thể cao thấp mười phần phù hợp với xu thế thời đại, nhưng không những cả ngày trang điểm đậm còn liều mạng giảm cân, thậm chí có khi cả ngày chỉ ăn một quả dưa chuột, dưa trên sự không ngừng cố gắng của cô, dáng người rất nhanh thành cái sào trúc.
Nhưng bây giờ đổi lại thành Tang Doanh từng có dáng tiên phong đạo cốt lại nhíu mày. Rất gầy!
Xương gò má vốn hơi nhô ra, sau khi gầy xuống càng thêm lộ rõ, Tang Doanh nguyên bản còn muốn gầy thêm, nhưng không dợiđược thì linh hồn liền thay đổi.
Tang Doanh xem ra, nếu thân thể này đẫy đà hơn một chút, vòng một no đủ thêm một ít lại cộng thêm làn da trắng nõn thì đúng là một mỹ nhân phong tư yểu điệu, theo đuổi không đúng phong cách sẽ chỉ làm khuyết điểm lộ rõ, ưu điểm bị che lấp thôi.
Triều Đường xem đẫy là làm tiêu chuẩn thẩm mỹ, người đời sau hiểu lầm, lại nghĩ người Đại Đường coi cô gái mập là đẹp, sau khi đọc hết bộ sách Tang Doanh thấy ngừơi thời nay đều có quan điểm này liền không khỏi buồn cười.
Phải biết rằng ở thời đại của cô, hình tượng mỹ nhân hướng tới là da trắng như tuyết, minh diễm động lòng người, phong tình vạn chủng, mà nữ nhân hơi đầy đặn một chút lại có thể càng tôn thêm màu da sáng hơn.
Phụ nữ có thể cưỡi ngựa chơi đuổi bắt, giống đàn ông đá xúc cúc (xúc cúc: một loại trò chơi giống như bóng đá), đánh mã cầu, trên phương diện hôn nhân lại có quyền tự chủ rất lớn, trên người các cô tản ra hơi thở tự tin hoạt bát, cho nên đại đa số mọi người sẽ không phải là bộ dạng mỹ nhân gầy yếu, đó cũng là tiêu chuẩn thẩm mĩ, buồn cười là người hiện đại không biết điều này, cho là người triều Đường quan niệm mập mạp là đẹp.
-Mẹ, mẹ có thấy con có điểm gầy không?
-Cũng không phải, con là rất gầy, lại còn muốn giảm béo.
Mẹ Lưu đau lòng xoa bóp cánh tay của cô, gần như một bàn tay là có thể nắm trọn.
-Dáng gầy quá không đẹp, ăn béo lên một chút thì tốt.
Tang Doanh nheo đôi mắt hoa đào lại, nhìn mình trong gương cười yếu ớt.
-Được, từ hôm nay trở đi, con muốn béo lên.
Ba ngày sau, Tang Doanh bị người đại diện A Sam mang đi đến phim trường.
Lần trước tuy rằng A Sam nói rất ngoan tuyệt, chuyện tới trước mắt vẫn đưa cho cô tư liệu, mặt trên viết nhân vật cô thủ vai.
Thượng Quan Uyển Nhi, cánh tay đắc lực của hai đời nữ hoàng ( Võ Tắc Thiên và Vi hậu) từng uy phong một thời.
Cuộc đời người phụ nữ này đủ phấn khích để quay chụp lại thành một bộ phim, nhưng ở bộ phim này Thượng Quan Uyển Nhi không phải là nhân vật chính, mà xoay quanh Lâm Tri vương Lý Long Cơ, câu chuyện về vị vua thứ bảy trong triều đại nhà Đường, sau khi mở ra một thời kỳ thịnh thế mới thì lại sa vào tửu sắc không quan tâm chính sự quốc gia.
Lý Long Cơ dấy lên chính biến cung đình, Tru sát thế lực Vi hoàng hậu cùng Thái Bình công chúa, vì bày mưu tính kế cho Vi hậu nên Thượng Quan Uyển Nhi cũng bị giết chết. Tang Doanh diễn vai Thượng Quan Uyển Nhi cũng có thể xuất hiện vài cảnh, nói vài lời kịch. Chỉ thế không hơn.
Có thể nói là đây là một vai diễn không quan trọng, cho nên cũng không cần phải quay thử, trực tiếp xuật hiện trong ống kính.
Ở bộ phim này, Thượng Quan Uyển nhi xuất hiện trong hai tập.
Tập thứ nhất bày mưu cho Vi hoàng hậu tên hạ thủ vi cường giết chết Lâm Tri vương Lý Long Cơ, nhưng Vi hậu không tiếp thu.
Tập thứ hai sau khi chính biến, Lý Long Cơ giết vào cửa cung Thượng Quan Uyển Nhi mang theo cung nhân nghênh đón, vì bản thân biện giải, nhưng Lý Long Cơ cảm thấy người phụ nữ này là một mối họa, nhất định không thể giữ lại, vì thế liền giết chết.
Sau đó thì không phải chuyện của Tang Doanh.
Phim trường D ở ngoại ô thành phố là một căn cứ điện ảnh, trong nước có rất nhiều bộ phim cổ trang lấy cảnh ở đây.
Thời điểm họ đến, đạo diễn đã ngồi sẵn, phó đạo diễn đang chỉ huy nhân viên bố trí khung cảnh, một vài diễn viên phối hợp diễn cùng nhau trao đổi lời kịch, còn mấy diễn viên chính lai ngồi phía xa kia, phân biệt rõ ràng.
Rất nhiều diễn viên để thể hiện mình bình dị gần gũi thường thường mời nhân viên tổ kịch đi ăn cơm, hoặc mua một ít đồ ăn đến, nhưng loại “phúc lợi” này chỉ dành riêng cho nhân viên tổ kịch lý chính thức mà thôi, nói cách khác diễn viên quần chúng là không có, đôi khi thậm chí ngay cả một số diễn viên chính thức cũng không được hưởng đãi ngộ này, đây cũng là lý do0 ở vòng luẩn quẩn này nhiều người liều mạng uốn phát triển trèo lên cao, có đôi khi một chi tiết nhỏ cũng đủ để con người ta ngũ vị tạp trần cảm nhận được nhân tình ấm lạnh.
Hôm nay Tang Doanh được sắp xếp quay, nếu thuận lời, vài cảnh này nửa ngày là có thể hoàn thành.
A, A Sam, mấy người tới đây.
Cô cùng A Sam đến phium trường, phó đạo diễn nhìn thấy hướng bọn họ chào hỏi, thực ra là hướng mặt mũi A Sam mà không phải Tang Doanh. A Sam ở trong vòng luẩn quẩn này cũng có chút danh tiếng, trong tay có không út nghệ nhân nhưng người cực phẩm nhất phải kể đến Tang Doanh trước kia.
Sau khi phó đạo diễn dứt lời, phim trường liền có vài ánh mắt nhìn Tang Doanh Chăm chú.
Nói thật ra, ở trong showbiz chìm nổi nhưng vẫn thất bại làm diễn viễn hạng ba như Tang Doanh nhiều lắm, có thể nổi lên chung quy chỉ có vài người, lại có quá nhiều người muốn đi lên, cho nên quá trình tự nhiên là cực kỳ gian khổ, vô số người bị thải ra làm nghề khác, lại có một số đi đến nửa đường thì ngã xuống.
Giao dịch quyền lợi và sắc đẹp, quy tắc ngầm, ở trong Showbiz không phải chuyện gì mới mẻ, trừ bỏ cái này cũng có rất nhiều thủ đoạn để nổi bật khác, mặt khác còn phải dựa vào may mắn, cơ hội, và gia thế.
Có những thứ này thì cái gì cũng dễ như trở bàn tay, có vài người cả đời phấn đấu, mệnh khổ không thể kêu, nhưng laijkhoong thể oán trách xã hội, trên đời vốn không có gì là công bằng như vậy.
Nhưng mà Tang Doanh có vẻ may mắn trong bất hạnh, cô có người đại diện là Cổ Xuân Vinh, ít nhất có thể sắp xếp cho cô một vài vai phối hợp diễn, lúc trước lại dính đươc cây đại thụ Lục Hành, cũng có một trân phong quang.
Đáng tiếc Tang Doanh trước kia không biết quý trọng,được Lục Hành sủng mà kiêu, có vai nhân vật chính không diễn, kết quả khi đã bị bỏ, từ trên rời rơi xuống bùn, bị quăng đến dập nát, đã thế còn không tỉnh ngộ, chạy tới đánh tình nhân mới của Lục đại thiếu, trực tiếp lên trang đầu báo trí.Đương nhiên mọi người quan tâm không phải cô mà là hai nhân vật chính kia, Lục đại thiếu và nữ ngôi sao bị đánh một cái tát kia.
Nhờ có chuyện xấu này, trong thời gian ngắn Tang Doanh sẽ không bị người ta quên lãng, ở phim trường, ánh mặt mọi người nhìn cô đều mang theo một sự châm biếm kỳ dị, không ít người mắt nhìn rõ ràng thậm chí như muốn nói bốn chữ “Không biết lượng sức”.
A Sam khụ một tiếng, đi tới chỗ đạo diễn, phó đạo diễn cùng mọi người nói chuyện, Tang Doanh đi theo sau anh ta, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt, tự nhiên bình tĩnh, giống như người bị nhìn không phải cô.
A Sam nói chuyện cùng mọi người xong liền kéo Tang Doanh sang một bên.
Sắp tới cô sẽ thử ống kính, đáng nhẽ sẽ không có chuyện gì nhưng bây giờ có sự kiện kia, chính cô cũng biết, nếu cô biết quý trọng cơ hội cuối cùng này thì thahf thật một chút cho tôi, đừng gây chuyện nếu không lập tức đi ra ngoài từ nay về sau đừng tìm tôi.
Vừa giải thích vừa đe dọa, có thể thấy được anh ta đối với Tang Doanh đã thật sự tuyệt vọng, loại nhân vật phối hợp diễn này cũng không thể so với diễn viên quần chúng nhưng cũng chẳng khác là bao, chỉ có thù lao nhiều hơn một chút thôi-Tuy rằng hôm nay cô có vẻ rất an phận.
Tang Doanh gật đầu:
-Tôi hiểu, anh cứ yên tâm đi.
Không phải anh ta lo lắng mới nhắc nhiều như vậy sao?
A Sam day day thái dương, chi vào gian phòng hóa trang:
-Bây giờ cô đi hóa trang thay quần áo, nhanh một chút, lát nữa là đến lượt cô diễn. Lờ thoại đã thuộc chưa? Lát nữa đạo diễn nói thì đừng có mà đứng đầu như trước kia.
Bối cảnh được chuẩn bị tốt nhnh chóng, đạo diễn hô mọi người ai có vị trí người ấy trở về.
Bộ phim này đầu tư không ít, đạo diễn cũng là người có danh tiếng trong nước, nam diễn viên chính cũng không phải loại diễn viên hạng hai hạng ba, người sắm vai Lý Long Cơ gọi là Phương Nhạc Dương, từng là một ảnh đế, là một người tai to mặt lớn, nữ nhân vật chính sắm vai Dương Quý phi là Trần Thấm, là người mà mấy ngày hôm nay đứng đầu báo mạng-người bị Tang Doanh đánh ghen. Chẳng qua người ta là một ngôi sao nổi tiếng, Tang Doanh lại là người động thủ trước, dư luận đương nhiên là nghiêng về một bên Trần Thấm.
Từ khi Lý Thiến nhập vào thể xác Tang Doanh, còn chưa làm được gì, tự nhiên cũng không biết đến internet fan Trần Thấm đã mắng cô đến thiên hôn địa ám.
Làm thời điểm A Sam biết nhân vật nữ chính là Trần Thấm, thì nhân vật của Tang Doanh đã được định rồi, đay chính là cơ hội cuối cùng của cô, nếu lần này còn bị làm hỏng, thì chắc chắn không còn cơ hôi xoay người nữa, cho nên bây giờ tiến thoái lưỡng nan, A Sam vẫn kiên trì để Tang Doanh ra trận, chỉ hi vọng cô sẽ không tiếp tục nổi điên.
Hạnh phúc là cảnh diễn của Trần Thấm và Tang Doanh không cùng một ngày, cơ bản hai người không có cơ hội gặp mặt.
Nhưng đối với bộ phim như vậy mà nói thì sắp xếp như vậy là có điểm cố ý, bởi vì chuyện hai nữ diễn viên tranh dành tình nhân cùng có mặt trong một bộ phim cũng đã tiết kiệm không út chi phí tuyên truyền quảng cáo.
Đợi thời điểm những diễn viên phối hợp diễn hóa trang xong đi ra, nam nhân vật chính Phương Nhạc Dương mới cùng trợ lý khoan thai đi đến, cách thời gian quy định muộn nửa giờ, đạo diễn mặc dù không vui nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì, mà đám người phó đạo diện lại đi đến hỏi han ân cần.
Không chỉ có vòng tròn diễn nghệ mà các ngành khác đều có chung một sự thật như vậy, có quyền có thế có bối cảnh thì không cần tuân thủ quy tắc.
A Sam vẫn không an tâm đối với Tang Doanh, vì thế cứ ở trong phòng này nhìn chằm chằm, miễn lại đột ngột xuất hiện tình huống xấu, cho nên vừa cùng người bên ngoài nói chuyện vừa chờ đợi, nghe đạo diễn gọi ai có vijtris thì về đúng chỗ, anh quay đầu nhìn Tang Doanh không khỏi sửng sốt một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook