Thiên Chi Kiêu Nữ - Mộng Khê Trạch
-
Chương 15
Thực ra suy nghĩ của Dương Lâm cũng dễ hiểu.
Chu Mặc Hoài và Lý Ung thì cô ta đắc tội không nổi, chỉ còn lại Tang Doanh cũng là nhờ quan hệ mà được vào, hơn nữa thứ bậc còn xếp sau cô ta, tự nhiên trở thành ứng viên tốt nhất để đỡ đạn.
Có điều lời này vừa nói ra, biểu tình của mọi người đều trở nên rất kì lạ, ngay cả khuôn mặt đạo diễn cũng chợt biến sắc.
“Cô có ý gì? Nói tôi không công bằng à! Cô ta có quan hệ, chẳng lẽ cô không có chắc?” Đạo diễn hoàn toàn bị chọc giận, thấy mặt Dương Lâm đã tái đi vẫn không ngừng lại.
“Còn lời thoại của cô, vừa nãy tôi với thầy Chu đều thấy không phù hợp nên đã bỏ đi, lúc đó cô đang ở đâu, không nghe thấy sao! Đây không phải kiếm cớ là gì!”
Có đạo diễn ra mặt, Tang Doanh như người không liên quan đứng đằng kia xem trò hay.
Dương Lâm bỗng chốc câm như hến, quả thật trước lúc ghi hình cảnh này đạo diễn có nói gì đó, nhưng lúc ấy cô ta đang cắm đầu vào di động nên không nghe thấy.
Đạo diễn không để ý tới cô ta, tiếp tục nói: “Bất kể là bên đầu tư, hay là bản thân tôi đều đặt kì vọng rất cao ở bộ phim này, tin rằng mọi người cũng thế. Nếu muốn tiến quân đến phòng vé thì tập trung làm việc, có ý đồ gì thì đều dẹp ngay cho tôi, đừng nghĩ rằng mình có chút quan hệ là ngon, trong giới này quan hệ thiếu gì!”
Lời này không chỉ là nói cho Dương Lâm mà còn là nói cho những người khác nghe.
Vẻ mặt Dương Lâm bỗng chốc trở nên xấu hổ, trợ lý đứng bên cạnh nháy mắt ra hiệu liên tục cho cô ta, cuối cùng thì cô ta vẫn tí thông minh, không dám lại trả treo với đạo diễn, nhưng cơn tức vẫn còn trong bụng không có chỗ phát.
Sự việc cứ như vậy trôi qua. Sau khi chỉnh Dương Lâm xong, đạo diễn không cho ghi hình lại nữa, bởi trong cảnh này Thích phu nhân không phải nhân vật chính, Lưu Bang và Tân phu nhân mới là trọng điểm. Quay phim lại thì dễ, nhưng trạng thái của diễn viên không phải lúc nào cũng có được, dù là cảnh quay hoàn hảo cũng không thể giống lần trước hoàn toàn, đằng nào lúc đến giai đoạn hậu kỳ cũng sẽ chỉnh sửa cho phù hợp, không để sự chú ý của khán giả tập trung vào Thích phu nhân.
Ngày kế tiếp không có cảnh quay của Tang Doanh, cảnh diễn chung của cô với Lữ hậu phải chờ sau hai ngày nữa, mấy ngày này thì ưu tiên ghi hình cảnh phim của Chu Mặc Hoài.
Tang Doanh rảnh rang đi lại khắp nơi, dựa theo thói quen ban thưởng cho tôi tớ trong phủ, tiện tay lấy hoa quả mà A Sam mua đưa cho người khác, thành ra để lại ấn tượng cực tốt với mọi người. So sánh với Dương Lâm, hình tượng của Tang Doanh bỗng chốc càng trở nên nổi bật rực rỡ, hết sức ‘chính diện’ – đây đúng là ‘vô tình cắm liễu xanh um’.
Cô đứng ở một bên vừa gặm táo, vừa xem thiên quân vạn mã lao nhanh trên quảng trường, Lưu Bang đứng trên thềm cao, đầu đội vương miện, người mặc huyền y mười hai chương, tiến hành kiểm duyệt. (Mười hai chương là mười hai loại hoa văn thường thấy trên lễ phục của Trung Quốc thời cổ đại)
Trong mắt của Tang Doanh, Chu Mặc Hoài diễn rất được, ít nhất khí phách của Lưu Bang cùng khí chất lưu manh của ông ta đều được thể hiện ra. Duy nhất một chỗ còn chưa giống là thiếu kinh nghiệm làm khai quốc hoàng đế, người đang ở thời bình, dù thế nào thì trên người vẫn không thể có được loại khí thế sát phạt tanh máu ấy. Tất nhiên, cô đây hoàn toàn là ‘tìm xương trong trứng’, nhìn từ phía đạo diễn và các nhân viên trong đoàn phim, đây đã là trình độ cao nhất của diễn viên trong nước, ai vào vai Lưu Bang cũng không dám nói có thể diễn tốt hơn Chu Mặc Hoài.
Theo diễn biến tiếp theo của kịch bản, Lưu Bang thấy một binh sĩ bình thường đã từng cứu ông ta lúc nguy nan, sau đó bước xuống bậc thềm đi tới hỏi han binh sĩ nọ, thể hiện phong cách gần dân của mình, kết quả đột nhiên lại có thích khách lao ra từ bên cạnh binh sĩ, ám sát Lưu Bang.
Lưu Bang phản ứng rất nhanh, kéo Lữ hậu đứng bên cạnh vẫn chưa kịp phản ứng ra che chắn, cuối cùng có một cung nữ phản ứng còn nhanh hơn ông ta, nhào lên đằng trước làm bia đỡ, bị thích khách giết chết, đồng thời tranh thủ thời gian cho những người khác đến cứu viện.
Cung nữ đó trong phim tên Lục Kiều, là thân tín của Lữ hậu, trung thành và tận tâm, thời khắc then chốt, ngay cả chồng còn đem bà ta ra làm bia đỡ, Lục Kiều lại không hề đắn đo đứng ra giúp chủ nhân ngăn cản một đòn chí mạng.
Lúc này trời đổ mưa tầm tã, trên quảng trường to lớn trống trải, mọi người đã đi hết, chỉ còn lại Lữ hậu ôm xác Lục Kiều khóc ở nơi đây, khóc không chỉ vì cái chết của Lục Kiều, mà còn vì sự bạc bẽo của chồng mình.
Tình tiết này cũng chưa từng xảy ra trong lịch sử, chỉ là biên kịch với đạo diễn cảm thấy sau khung cảnh hoành tráng như vậy bất thình lình xảy ra một màn ám sát, vừa có thể vẩy tí ‘máu chó’, nhân tiện thể hiện sự phụ bạc của Lưu Bang với Lữ hậu, lại làm nổi lên sự thiên vị của ông ta với vợ bé.
Một tình tiết khác là Lưu Bang xử tử Tân phu nhân, khiến đôi vợ chồng cùng chung hoạn nạn trong chiến loạn vốn đã không còn sót lại bao nhiêu tình cảm, triệt để đi đến tan vỡ, từ nay về sau Lữ hậu hận thấu xương Thích phu nhân, đồng thời tặng cho Lưu Bang trước khi chết, manh mối của trận cung biến lúc kết thúc – đương nhiên, cung biến cũng do biên kịch hư cấu luôn.
Đây chính là một thời đại không có tiết tháo đối với lịch sử. Những cung điện triều đình trong dĩ vãng, quý tộc nhà cao cửa rộng, thậm chí khung cảnh hỗn chiến nơi sa trường, tất cả đều được đưa lên màn hình. Bất kể chúng có thật hay không, mọi người chỉ có một mục tiêu duy nhất, phòng vé hoặc tỉ suất người xem.
Sau khi quay xong cảnh dưới mưa thì tiến hành ghi hình lại đoạn vừa rồi Thích phu nhân múa cho Lưu Bang xem. Theo lịch sử, Thích phu nhân giỏi múa điệu vung tay áo cong eo, vì lí do này, đạo diễn đặc biệt dành ra một cảnh phim. Nhưng vừa mới bắt đầu Dương Lâm đã bị mắng một trận vì kỹ thuật múa, cô ta không phải dân múa chuyên nghiệp, trước khi đóng phim mới tập bù một chút, ghi hình đến mấy lần đều không ghi ra được cái cảm giác đó. Đạo diễn đành phải kêu dừng, để mọi người nghỉ ngơi một lát, vừa đi xin lỗi Chu Mặc Hoài, vừa phải hướng dẫn Dương Lâm diễn xuất.
Chu Mặc Hoài không có biểu cảm gì, nhưng có thể thấy được anh ta không mấy vui vẻ, đạo diễn vừa đi, phó đạo diễn lại phải đến tiếp, tặng anh ta cả rổ xin lỗi.
Mọi người đều biết, yêu cầu của Chu Mặc Hoài lúc diễn là rất nghiêm túc. Với người mới biết điều khiêm tốn, trước ‘thầy Chu’ sau ‘thầy Chu’ kêu, tâm trạng anh ta tốt sẽ chỉ bảo vài câu, nhưng với thể loại như Dương Lâm, hôm nay anh ta không mở miệng mắng người, đã xem như là có thái độ tốt rồi.
Tang Doanh vừa dạo bộ về, đi vào trong sườn điện bên cạnh đại điện, đây không phải chỗ quay phim nên từ lâu đã được mọi người dùng làm nơi nghỉ. Bàn ghế ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, bên trên bày la liệt các loại đạo cụ. Vị trí của Chu Mặc Hoài và Lý Ung được phân biệt riêng ra, trên ghế có đặt thêm nệm mềm, Dương Lâm vì mang theo trợ lý, nên đã giúp cô ta sắp xếp chu đáo, chỉ mỗi Tang Doanh lẻ loi một mình, tuy là vai nữ số ba, nhưng tùy tiện kiếm cái ghế trống có thể ngồi được, đãi ngộ tính ra không khác mấy so với diễn viên phụ hay diễn viên mời riêng. (Diễn viên mời riêng là một loại diễn viên quần chúng, nhưng nhanh nhạy hơn, có khả năng lĩnh hội ý đồ của đạo diễn, nội hàm của nhân vật, có kinh nghiệm diễn xuất)
Vì lúc này là thời gian nghỉ, người trong sườn điện không ít,
Cô đến chỗ ghế dựa trống trong góc phòng, khi đi ngang qua một cái bàn, thấy bên trên bày giấy bút, còn có một bức thư pháp, bèn đứng lại nhìn một chút.
Nhân pháp Địa, Địa pháp Thiên, Thiên pháp Đạo, Đạo pháp tự nhiên. (Người bắt chước Đất, Đất bắt chước Trời, Trời bắt chước Đạo, Đạo bắt chước tự nhiên)
Đây là một câu trong “Đạo Đức Kinh”.
Chữ viết quy củ, có thể thấy là có luyện tập, nhưng còn chưa đạt tới trình độ của danh gia.
Bên cạnh có cô bé mới nhận hoa quả của cô thấy cô đang nhìn, tiện thể nói: “Cái này là thầy Chu viết đấy.”
Tang Doanh thấy lạ: “Đầu thời Hán là dùng thẻ tre viết chữ, phim này sử dụng giấy à?”
“Không phải” cô bé giải thích, “Đây là đạo cụ mà một bộ phim khác cần dùng, thư pháp của thầy Chu có tiếng trong làng giải trí, vì thế đạo diễn phim đó nhờ anh ấy viết một bức, thầy Chu khi nãy rãnh nên đã viết xong trước rồi.”
Tang Doanh gật đầu, xoay người chuẩn bị đi. Lúc này không biết ai ở bên cạnh đột nhiên đụng vào cô, cả người cô ngả về phía cái bàn, tay theo bản năng nắm lấy thứ gì đó để ổn định cơ thể, kết cục là làm đổ lọ mực bên cạnh, mực tràn lên bề mặt giấy Tuyên Thành, nét bút chưa ráo mực lập tức bị nhuốm vết mực đen.
Người đầu tiên chạy tới là trợ lý của Chu Mặc Hoài, cô ta hét to một tiếng, cầm lấy giấy Tuyên Thành như muốn vung vẩy cho rơi vết mực trên đó, dĩ nhiên rõ ràng là tốn công vô ích.
“Cô sao thế, hỏng hết cả chữ của thầy Chu rồi này!”
Tất cả mọi người đều nhìn sang bên này, cô bé vừa nãy cũng ngây người ra.
Thủ phạm Dương Lâm thấy Tang Doanh quay lại nhìn cô ta, vẻ mặt vô tội: “Tôi đang định đi toilet, đi nhanh quá không cẩn thận đụng vào cô.”
Trợ lý của Chu Mặc Hoài giận điên lên, nhìn Tang Doanh đầy bực bội: “Cô đi đứng không… sao lại bất cẩn vậy!”
Cô ta vốn định nói ‘không có mắt’, rốt cuộc nghĩ lại người ta cũng có hậu trường, một trợ lý nhỏ như mình không đắc tội nổi, may mà sửa lại nhanh.
Những người khác đều tập trung lại đây, trái lại Chu Mặc Hoài ngồi tại chỗ không động đậy, hơi hơi cúi đầu, không biết có phải đang ngủ hay không.
Phó đạo diễn ba phải: “Được rồi được rồi, Tang Doanh cũng không phải cố ý, Tang Doanh, cô đến xin lỗi thầy Chu đi!”
Nhưng Dương Lâm vẫn còn muốn thêm dầu vào lửa: “Thầy Chu viết cái này cả buổi trời đó, một câu xin lỗi là xong à?”
Tang Doanh mặc cho mọi người mồm năm miệng mười, không hề căng thẳng, lúc này mới chậm rãi nói: “Tôi viết lại một tờ vậy.”
Ai cũng nghĩ rằng cô đang nói đùa.
Trợ lý Chu Mặc Hoài nhếch nhếch miệng, không nói gì nữa, trực tiếp cầm bức thư pháp tới chỗ Chu Mặc Hoài, như là muốn nói rõ tình hình với anh ta.
Những người khác ít nhiều có biểu cảm đồng tình hoặc hóng hớt trò hay, vẻ vui mừng trên nỗi đau của người khác trên mặt Dương Lâm càng rõ rệt.
Trong giới này ai cũng biết, Chu Mặc Hoài không tùy tiện nổi giận, nhưng một khi đã nổi cơn thì e là không ai chịu được, với địa vị của anh ta, muốn để Tang Doanh không có phim mời, có lẽ cũng chỉ cần một câu nói.
Tang Doanh không để ý người khác nghĩ gì, trực tiếp cầm bút chấm mực, nâng cao cổ tay viết lên giấy Tuyên Thành.
Vung lên dứt khoát, nét chữ cứng cáp, nét móc như vàng nét ngang như sắt, phong cách sảng khoái lâm li, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hoàn toàn không biết được là chữ viết của Tang Doanh.
Người trong nghề chỉ cần một cái liếc mắt đã thấy ngay, bút lực như vậy, không trải qua hơn mười năm khổ luyện cộng thêm sự chỉ dạy của danh gia thì không thể nào làm được.
Nhưng cho dù không phải người trong nghề, vẫn có thể nhìn ra những chữ này không phải tùy tùy tiện tiện là có thể viết ra.
Mọi người xung quanh đều mắt chữ O mồm chữ A, vẻ mặt Dương Lâm không thể tin được.
Tang Doanh viết xong, bản thân cũng thấy vừa lòng, chăm chú thưởng thức một lát, bỗng có thanh âm vang lên.
“Đây là cô viết?”
Tang Doanh ừ một tiếng rồi mới ngẩng đầu lên.
Lưu Bang tuy rất già, nhưng Chu Mặc Hoài thì không, dưới lớp hóa trang già nua thật ra là khuôn mặt nho nhã và cực kì hấp dẫn, gần bốn mươi như anh ta chính là độ tuổi vàng của một người đàn ông, tình trạng độc thân càng khiến vô số nữ ngôi sao muốn trở thành đối tượng kết hôn của anh ta.
Thử nghĩ mà xem, giữa ông sếp già bụng phệ ở công ty với người đàn ông độc thân vàng phong độ ngời ngời, mọi người đương nhiên ưng ý lựa chọn người sau hơn rồi.
Chu Mặc Hoài và Lý Ung thì cô ta đắc tội không nổi, chỉ còn lại Tang Doanh cũng là nhờ quan hệ mà được vào, hơn nữa thứ bậc còn xếp sau cô ta, tự nhiên trở thành ứng viên tốt nhất để đỡ đạn.
Có điều lời này vừa nói ra, biểu tình của mọi người đều trở nên rất kì lạ, ngay cả khuôn mặt đạo diễn cũng chợt biến sắc.
“Cô có ý gì? Nói tôi không công bằng à! Cô ta có quan hệ, chẳng lẽ cô không có chắc?” Đạo diễn hoàn toàn bị chọc giận, thấy mặt Dương Lâm đã tái đi vẫn không ngừng lại.
“Còn lời thoại của cô, vừa nãy tôi với thầy Chu đều thấy không phù hợp nên đã bỏ đi, lúc đó cô đang ở đâu, không nghe thấy sao! Đây không phải kiếm cớ là gì!”
Có đạo diễn ra mặt, Tang Doanh như người không liên quan đứng đằng kia xem trò hay.
Dương Lâm bỗng chốc câm như hến, quả thật trước lúc ghi hình cảnh này đạo diễn có nói gì đó, nhưng lúc ấy cô ta đang cắm đầu vào di động nên không nghe thấy.
Đạo diễn không để ý tới cô ta, tiếp tục nói: “Bất kể là bên đầu tư, hay là bản thân tôi đều đặt kì vọng rất cao ở bộ phim này, tin rằng mọi người cũng thế. Nếu muốn tiến quân đến phòng vé thì tập trung làm việc, có ý đồ gì thì đều dẹp ngay cho tôi, đừng nghĩ rằng mình có chút quan hệ là ngon, trong giới này quan hệ thiếu gì!”
Lời này không chỉ là nói cho Dương Lâm mà còn là nói cho những người khác nghe.
Vẻ mặt Dương Lâm bỗng chốc trở nên xấu hổ, trợ lý đứng bên cạnh nháy mắt ra hiệu liên tục cho cô ta, cuối cùng thì cô ta vẫn tí thông minh, không dám lại trả treo với đạo diễn, nhưng cơn tức vẫn còn trong bụng không có chỗ phát.
Sự việc cứ như vậy trôi qua. Sau khi chỉnh Dương Lâm xong, đạo diễn không cho ghi hình lại nữa, bởi trong cảnh này Thích phu nhân không phải nhân vật chính, Lưu Bang và Tân phu nhân mới là trọng điểm. Quay phim lại thì dễ, nhưng trạng thái của diễn viên không phải lúc nào cũng có được, dù là cảnh quay hoàn hảo cũng không thể giống lần trước hoàn toàn, đằng nào lúc đến giai đoạn hậu kỳ cũng sẽ chỉnh sửa cho phù hợp, không để sự chú ý của khán giả tập trung vào Thích phu nhân.
Ngày kế tiếp không có cảnh quay của Tang Doanh, cảnh diễn chung của cô với Lữ hậu phải chờ sau hai ngày nữa, mấy ngày này thì ưu tiên ghi hình cảnh phim của Chu Mặc Hoài.
Tang Doanh rảnh rang đi lại khắp nơi, dựa theo thói quen ban thưởng cho tôi tớ trong phủ, tiện tay lấy hoa quả mà A Sam mua đưa cho người khác, thành ra để lại ấn tượng cực tốt với mọi người. So sánh với Dương Lâm, hình tượng của Tang Doanh bỗng chốc càng trở nên nổi bật rực rỡ, hết sức ‘chính diện’ – đây đúng là ‘vô tình cắm liễu xanh um’.
Cô đứng ở một bên vừa gặm táo, vừa xem thiên quân vạn mã lao nhanh trên quảng trường, Lưu Bang đứng trên thềm cao, đầu đội vương miện, người mặc huyền y mười hai chương, tiến hành kiểm duyệt. (Mười hai chương là mười hai loại hoa văn thường thấy trên lễ phục của Trung Quốc thời cổ đại)
Trong mắt của Tang Doanh, Chu Mặc Hoài diễn rất được, ít nhất khí phách của Lưu Bang cùng khí chất lưu manh của ông ta đều được thể hiện ra. Duy nhất một chỗ còn chưa giống là thiếu kinh nghiệm làm khai quốc hoàng đế, người đang ở thời bình, dù thế nào thì trên người vẫn không thể có được loại khí thế sát phạt tanh máu ấy. Tất nhiên, cô đây hoàn toàn là ‘tìm xương trong trứng’, nhìn từ phía đạo diễn và các nhân viên trong đoàn phim, đây đã là trình độ cao nhất của diễn viên trong nước, ai vào vai Lưu Bang cũng không dám nói có thể diễn tốt hơn Chu Mặc Hoài.
Theo diễn biến tiếp theo của kịch bản, Lưu Bang thấy một binh sĩ bình thường đã từng cứu ông ta lúc nguy nan, sau đó bước xuống bậc thềm đi tới hỏi han binh sĩ nọ, thể hiện phong cách gần dân của mình, kết quả đột nhiên lại có thích khách lao ra từ bên cạnh binh sĩ, ám sát Lưu Bang.
Lưu Bang phản ứng rất nhanh, kéo Lữ hậu đứng bên cạnh vẫn chưa kịp phản ứng ra che chắn, cuối cùng có một cung nữ phản ứng còn nhanh hơn ông ta, nhào lên đằng trước làm bia đỡ, bị thích khách giết chết, đồng thời tranh thủ thời gian cho những người khác đến cứu viện.
Cung nữ đó trong phim tên Lục Kiều, là thân tín của Lữ hậu, trung thành và tận tâm, thời khắc then chốt, ngay cả chồng còn đem bà ta ra làm bia đỡ, Lục Kiều lại không hề đắn đo đứng ra giúp chủ nhân ngăn cản một đòn chí mạng.
Lúc này trời đổ mưa tầm tã, trên quảng trường to lớn trống trải, mọi người đã đi hết, chỉ còn lại Lữ hậu ôm xác Lục Kiều khóc ở nơi đây, khóc không chỉ vì cái chết của Lục Kiều, mà còn vì sự bạc bẽo của chồng mình.
Tình tiết này cũng chưa từng xảy ra trong lịch sử, chỉ là biên kịch với đạo diễn cảm thấy sau khung cảnh hoành tráng như vậy bất thình lình xảy ra một màn ám sát, vừa có thể vẩy tí ‘máu chó’, nhân tiện thể hiện sự phụ bạc của Lưu Bang với Lữ hậu, lại làm nổi lên sự thiên vị của ông ta với vợ bé.
Một tình tiết khác là Lưu Bang xử tử Tân phu nhân, khiến đôi vợ chồng cùng chung hoạn nạn trong chiến loạn vốn đã không còn sót lại bao nhiêu tình cảm, triệt để đi đến tan vỡ, từ nay về sau Lữ hậu hận thấu xương Thích phu nhân, đồng thời tặng cho Lưu Bang trước khi chết, manh mối của trận cung biến lúc kết thúc – đương nhiên, cung biến cũng do biên kịch hư cấu luôn.
Đây chính là một thời đại không có tiết tháo đối với lịch sử. Những cung điện triều đình trong dĩ vãng, quý tộc nhà cao cửa rộng, thậm chí khung cảnh hỗn chiến nơi sa trường, tất cả đều được đưa lên màn hình. Bất kể chúng có thật hay không, mọi người chỉ có một mục tiêu duy nhất, phòng vé hoặc tỉ suất người xem.
Sau khi quay xong cảnh dưới mưa thì tiến hành ghi hình lại đoạn vừa rồi Thích phu nhân múa cho Lưu Bang xem. Theo lịch sử, Thích phu nhân giỏi múa điệu vung tay áo cong eo, vì lí do này, đạo diễn đặc biệt dành ra một cảnh phim. Nhưng vừa mới bắt đầu Dương Lâm đã bị mắng một trận vì kỹ thuật múa, cô ta không phải dân múa chuyên nghiệp, trước khi đóng phim mới tập bù một chút, ghi hình đến mấy lần đều không ghi ra được cái cảm giác đó. Đạo diễn đành phải kêu dừng, để mọi người nghỉ ngơi một lát, vừa đi xin lỗi Chu Mặc Hoài, vừa phải hướng dẫn Dương Lâm diễn xuất.
Chu Mặc Hoài không có biểu cảm gì, nhưng có thể thấy được anh ta không mấy vui vẻ, đạo diễn vừa đi, phó đạo diễn lại phải đến tiếp, tặng anh ta cả rổ xin lỗi.
Mọi người đều biết, yêu cầu của Chu Mặc Hoài lúc diễn là rất nghiêm túc. Với người mới biết điều khiêm tốn, trước ‘thầy Chu’ sau ‘thầy Chu’ kêu, tâm trạng anh ta tốt sẽ chỉ bảo vài câu, nhưng với thể loại như Dương Lâm, hôm nay anh ta không mở miệng mắng người, đã xem như là có thái độ tốt rồi.
Tang Doanh vừa dạo bộ về, đi vào trong sườn điện bên cạnh đại điện, đây không phải chỗ quay phim nên từ lâu đã được mọi người dùng làm nơi nghỉ. Bàn ghế ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, bên trên bày la liệt các loại đạo cụ. Vị trí của Chu Mặc Hoài và Lý Ung được phân biệt riêng ra, trên ghế có đặt thêm nệm mềm, Dương Lâm vì mang theo trợ lý, nên đã giúp cô ta sắp xếp chu đáo, chỉ mỗi Tang Doanh lẻ loi một mình, tuy là vai nữ số ba, nhưng tùy tiện kiếm cái ghế trống có thể ngồi được, đãi ngộ tính ra không khác mấy so với diễn viên phụ hay diễn viên mời riêng. (Diễn viên mời riêng là một loại diễn viên quần chúng, nhưng nhanh nhạy hơn, có khả năng lĩnh hội ý đồ của đạo diễn, nội hàm của nhân vật, có kinh nghiệm diễn xuất)
Vì lúc này là thời gian nghỉ, người trong sườn điện không ít,
Cô đến chỗ ghế dựa trống trong góc phòng, khi đi ngang qua một cái bàn, thấy bên trên bày giấy bút, còn có một bức thư pháp, bèn đứng lại nhìn một chút.
Nhân pháp Địa, Địa pháp Thiên, Thiên pháp Đạo, Đạo pháp tự nhiên. (Người bắt chước Đất, Đất bắt chước Trời, Trời bắt chước Đạo, Đạo bắt chước tự nhiên)
Đây là một câu trong “Đạo Đức Kinh”.
Chữ viết quy củ, có thể thấy là có luyện tập, nhưng còn chưa đạt tới trình độ của danh gia.
Bên cạnh có cô bé mới nhận hoa quả của cô thấy cô đang nhìn, tiện thể nói: “Cái này là thầy Chu viết đấy.”
Tang Doanh thấy lạ: “Đầu thời Hán là dùng thẻ tre viết chữ, phim này sử dụng giấy à?”
“Không phải” cô bé giải thích, “Đây là đạo cụ mà một bộ phim khác cần dùng, thư pháp của thầy Chu có tiếng trong làng giải trí, vì thế đạo diễn phim đó nhờ anh ấy viết một bức, thầy Chu khi nãy rãnh nên đã viết xong trước rồi.”
Tang Doanh gật đầu, xoay người chuẩn bị đi. Lúc này không biết ai ở bên cạnh đột nhiên đụng vào cô, cả người cô ngả về phía cái bàn, tay theo bản năng nắm lấy thứ gì đó để ổn định cơ thể, kết cục là làm đổ lọ mực bên cạnh, mực tràn lên bề mặt giấy Tuyên Thành, nét bút chưa ráo mực lập tức bị nhuốm vết mực đen.
Người đầu tiên chạy tới là trợ lý của Chu Mặc Hoài, cô ta hét to một tiếng, cầm lấy giấy Tuyên Thành như muốn vung vẩy cho rơi vết mực trên đó, dĩ nhiên rõ ràng là tốn công vô ích.
“Cô sao thế, hỏng hết cả chữ của thầy Chu rồi này!”
Tất cả mọi người đều nhìn sang bên này, cô bé vừa nãy cũng ngây người ra.
Thủ phạm Dương Lâm thấy Tang Doanh quay lại nhìn cô ta, vẻ mặt vô tội: “Tôi đang định đi toilet, đi nhanh quá không cẩn thận đụng vào cô.”
Trợ lý của Chu Mặc Hoài giận điên lên, nhìn Tang Doanh đầy bực bội: “Cô đi đứng không… sao lại bất cẩn vậy!”
Cô ta vốn định nói ‘không có mắt’, rốt cuộc nghĩ lại người ta cũng có hậu trường, một trợ lý nhỏ như mình không đắc tội nổi, may mà sửa lại nhanh.
Những người khác đều tập trung lại đây, trái lại Chu Mặc Hoài ngồi tại chỗ không động đậy, hơi hơi cúi đầu, không biết có phải đang ngủ hay không.
Phó đạo diễn ba phải: “Được rồi được rồi, Tang Doanh cũng không phải cố ý, Tang Doanh, cô đến xin lỗi thầy Chu đi!”
Nhưng Dương Lâm vẫn còn muốn thêm dầu vào lửa: “Thầy Chu viết cái này cả buổi trời đó, một câu xin lỗi là xong à?”
Tang Doanh mặc cho mọi người mồm năm miệng mười, không hề căng thẳng, lúc này mới chậm rãi nói: “Tôi viết lại một tờ vậy.”
Ai cũng nghĩ rằng cô đang nói đùa.
Trợ lý Chu Mặc Hoài nhếch nhếch miệng, không nói gì nữa, trực tiếp cầm bức thư pháp tới chỗ Chu Mặc Hoài, như là muốn nói rõ tình hình với anh ta.
Những người khác ít nhiều có biểu cảm đồng tình hoặc hóng hớt trò hay, vẻ vui mừng trên nỗi đau của người khác trên mặt Dương Lâm càng rõ rệt.
Trong giới này ai cũng biết, Chu Mặc Hoài không tùy tiện nổi giận, nhưng một khi đã nổi cơn thì e là không ai chịu được, với địa vị của anh ta, muốn để Tang Doanh không có phim mời, có lẽ cũng chỉ cần một câu nói.
Tang Doanh không để ý người khác nghĩ gì, trực tiếp cầm bút chấm mực, nâng cao cổ tay viết lên giấy Tuyên Thành.
Vung lên dứt khoát, nét chữ cứng cáp, nét móc như vàng nét ngang như sắt, phong cách sảng khoái lâm li, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hoàn toàn không biết được là chữ viết của Tang Doanh.
Người trong nghề chỉ cần một cái liếc mắt đã thấy ngay, bút lực như vậy, không trải qua hơn mười năm khổ luyện cộng thêm sự chỉ dạy của danh gia thì không thể nào làm được.
Nhưng cho dù không phải người trong nghề, vẫn có thể nhìn ra những chữ này không phải tùy tùy tiện tiện là có thể viết ra.
Mọi người xung quanh đều mắt chữ O mồm chữ A, vẻ mặt Dương Lâm không thể tin được.
Tang Doanh viết xong, bản thân cũng thấy vừa lòng, chăm chú thưởng thức một lát, bỗng có thanh âm vang lên.
“Đây là cô viết?”
Tang Doanh ừ một tiếng rồi mới ngẩng đầu lên.
Lưu Bang tuy rất già, nhưng Chu Mặc Hoài thì không, dưới lớp hóa trang già nua thật ra là khuôn mặt nho nhã và cực kì hấp dẫn, gần bốn mươi như anh ta chính là độ tuổi vàng của một người đàn ông, tình trạng độc thân càng khiến vô số nữ ngôi sao muốn trở thành đối tượng kết hôn của anh ta.
Thử nghĩ mà xem, giữa ông sếp già bụng phệ ở công ty với người đàn ông độc thân vàng phong độ ngời ngời, mọi người đương nhiên ưng ý lựa chọn người sau hơn rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook