Thiên Chi Kiêu Nữ - Mộng Khê Trạch
-
Chương 1-1: Xuyên (1)
-Bước đầu chuẩn đoán là bởi vì chấn động não dẫn tới mất trí nhớ, từ ảnh CT thì không có vấn đề gì, bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi nhiều, uống thuốc đúng giờ, người thân trong nhà cũng phải nói chuyện trao đổi với bệnh nhân nhiều hơn, để kích thích trí nhớ bệnh nhân, như vậy mới có thể mong sớm ngày khôi phục được...
Bên tai vang lên lời dặn của bác sĩ, mặt Lý thiến càng ngày càng mờ mịt.
Cô cúi đầu nhìn kim tiêm trên tay trái, không nói gì.
Người phụ nữ trung niên bên cạnh thấy thế, lại xem như cô không chuyển biến tốt hơn, hốc mắt hồng lên, cảm ơn bác sĩ rối rít, khi đối phương ra ngoài hành lang lại không biết nói gì.
Gian phòng bênh này có bốn cái giường đều có người hết, ngoài cùng bên kia là ông lão ngồi trên giường tựa vào cạnh cửa ngủ, hai cái giường ở giữa còn lại là hai người phụ nữ trung tuổi, thời điểm người nhà tới thăm cũng không nhiều cho nên không ồn lắm.
Giường bệnh Lý Thiến ở gần cửa sổ, ánh sáng đầy đủ, những giọt nắng đâm qua tán cây loang lổ rơi xuống giường, không khí đầu xuân ấm áp, nhưn cô không có tâm trạng để ngắm nhìn, mắt nhìn thẳng chằm chằm vào cây kim đâm đâm vào kinh mạch phù thũng trên cổ tay, vẻ mặt vẫn như trước, mờ mịt mà có chút xa cách, xa cách nhìn cái thế giới này giống như không liên quan đến cô.
Rõ ràng không nên là như vậy.
-Doanh Doanh, con nằm xuốn nghỉ trước đi, muốn ăn cái gì mẹ đi mua.
Người phụ nữ trung niên từ bên ngoài đi vào, nhìn cô ngây ngốc liền nói.
Cảm giác đầu truyền đến từng cơn đau, Lý Thiến không nhịn được nhíu mày, ôm đầu cúi người xuống.
Rõ ràng tên cô là Lý Thiến....
Lý Thiến, Đại Đường Hoàng đế thứ mười sáu, cháu gái trưởng dòng chính Đạo Vương Lý Nguyên Khánh, được phong Huyện chủ thành Lê Dương, đời sau của Lũng Tây Lý Thị, một thành viên hoàng tộc Đại Đường, đường đường là cao môn quý nữ sao khi tỉnh lại trở thành cái gì Doanh Doanh?
Thời đại của cô cách thời điểm Thái Tông Hoàng đế băng hà không xa, Tấn Vương Lý Trị kế vị đem tài tử Võ thị mang vào cung, còn cố ý muốn lập hậu làm ra một trận rung chuyển, cuối cùng Võ thị được như ý nguyện, cùng hoàng đế xưng nhị thánh, cùng chấp chính triều đình, lúc bấy giờ rất nhiều đạo sĩ cùng cựu thần thời Thái Tông lên án. Nhưng dù sao đi chăng nữa dưới sự cai trị của bá phụ, bá mẫu (bác) cô đem thành tựu Trinh Quan đẩy lên cao, trăm sông đổ về một bể, đế quốc đi trên con đường ngày càng phồn hoa, thâ là người Đại Đường, một thành viên hoàng tộc Lý Thị, cô lại được sinh ra ở thời đại thịnh vượng như vậy, liền cảm thấy một niềm tự hào sâu sắc.
Những ký ức trong đầu cô chưa từng quên.
Cô nhớ rành mạch là bản thân theo người nhà đi ngàn dặm xa xôi đến kinh thành, bởi vì được hoàng bá phụ yêu thích, cho nên ở lại kinh thành rất nhiều năm.
Năm 15 tuổi, cô được tứ hôn cho dòng chính Thanh Hà Thôi Thị ở kinh thành, trượng phu là Tứ Phẩm Ngự Sử Trung Thừa, chức quan không cao nhưng thanh danh cao quý, hai người cũng trải qua một đoạn thời gian phu xướng phụ tùy(nghe lời chồng) bên nhau.
Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, ba năm sau, trượng phu bệnh chết, Lý Thiến trở về nhà mẹ đẻ một thời gian, sau này Hoàng đế cùng Võ Hậu nhị thánh chấp chính, Võ hậu lại triệu hồi Lý Thiến về kinh thành một lần nữa, lại ban phát phủ đệ để Lý Thiến định cư lâu dài, trừ tiến cung bầu bạn cùng Võ hậu ra, thì cô giống như đa số những Đại Đường quý nữ khác, phóng ngựa, thưởng hoa xem vũ, dù một mình nhưng rất tự do tại tại.
Nhưng năm 28 tuổi kia, Lý Thiến mắc phong hàn, lúc đầu chỉ có chút biểu hiện sau này bệnh ngày càng trầm trọng, nặng đến không xuống được giường, cuối cùng một trận mê mang cứ tưởng bị đưa tới địa phủ, ai ngờ tỉnh lại càn khôn điên đảo nhật nguyệt thay phiên.
-Doanh Doanh, rốt cuộc con như thế nào, đừng có dọa mẹ.
Lưu Giai Dung thấy bộ dáng cô ngây ngốc xuất thần, thì gấp đến độ hoang mang lo sợ, xoay người lại đi tìm bác sĩ.
Thế mà ba giường bệnh còn lại không có ai chú ý tới bên này, người ngủ vẫn ngủ, người xem ti vi vẫn cứ xem tí vi, ở xã hội hiện đại quan hệ giữa người với người thật hờ hững, mà phòng bệnh này chỉ là một hình ảnh thu nhỏ.
Đau đớn giảm một chút, Lý Thiến ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng dáng người đi tới, chậm rãi thở dài, cuối cùng vẫn chấp nhận hiện thực, nơi cô đang ở không phải nằm mơ cũng không phải ảo cảnh mà thật sự tồn tại.
Liền nhớ tới một đoạn ký ức không thuộc về cô trong đầu, là ký ức của Tang Doanh.
Tang Doanh là chủ nhân thân thể này.
Đại Đường Lý Thị kính ngưỡng Đạo giáo, cô cũng đọc qua một ít cuốn sách những câu chuyện kỳ lạ, đã nghe tới mượn xác hoàn hồn, vạn vạn lần không bao giờ nghĩ, những chuyện kỳ quái này sẽ lại xuất hiện trên người bản thân.
Trang chu mộng điệp, không biết người hóa điệp hay điệp hóa người. Hiện tại cô cũng không rõ mình là Lý Thiến hay là Tang Doanh.
Trong vòng mười ngày, cô từ kinh hoảng đến chết lặng, cho đến bây giờ mới bắt đầu chậm rãi thích ứng tình cảnh bản thân. Kiếp trước Lý Thiến tính cách mạnh mẽ, ngoài mềm trong cứng, mà từ nhỏ chịu tổ phụ tự tay dạy bảo, tinh thông kinh sử, chẳng kém nam nhi, sau khi xuất giá vẫn tiếp tục giúp đỡ chu toàn cho Hoàng đế và Võ hậu, là nhân vật có một không hai, những thứ nghe đều là mưu kế chính trị quốc gia, tâm trí cùng sức thừa nhận không phải người bình thường có thể so sánh, một khi đã khôi phục tinh thần, tự nhiên sẽ không vô tri vô giác chìm đắm vào nữa.
Huống chi trong đầu cô còn có một phần ký ức của thời đại này.
Chẳng qua ký ức của Tang Doanh đứt quãng, có một số việc rõ ràng, có một số việc lại quên sạch, ví dụ như khi nhìn thấy chiếc áo blouse trắng của bác sĩ liền biết bản thân đang ở một nơi gọi là bệnh viện, khoảnh khắc nhìn thấy Lưu Giai Dung liền biết đây là mẹ của Tang Doanh.
Nhưng về phần bản thân tại sao bị thương, khoảnh khắc mẹ Lưu nhìn cô mang theo cái gì đó rất ẩn thận, thì mơ hồ không nhớ rõ.
Hoặc có thể nói, Tang Doanh cũ không muốn nhớ những ký ức này.
Bên tai vang lên lời dặn của bác sĩ, mặt Lý thiến càng ngày càng mờ mịt.
Cô cúi đầu nhìn kim tiêm trên tay trái, không nói gì.
Người phụ nữ trung niên bên cạnh thấy thế, lại xem như cô không chuyển biến tốt hơn, hốc mắt hồng lên, cảm ơn bác sĩ rối rít, khi đối phương ra ngoài hành lang lại không biết nói gì.
Gian phòng bênh này có bốn cái giường đều có người hết, ngoài cùng bên kia là ông lão ngồi trên giường tựa vào cạnh cửa ngủ, hai cái giường ở giữa còn lại là hai người phụ nữ trung tuổi, thời điểm người nhà tới thăm cũng không nhiều cho nên không ồn lắm.
Giường bệnh Lý Thiến ở gần cửa sổ, ánh sáng đầy đủ, những giọt nắng đâm qua tán cây loang lổ rơi xuống giường, không khí đầu xuân ấm áp, nhưn cô không có tâm trạng để ngắm nhìn, mắt nhìn thẳng chằm chằm vào cây kim đâm đâm vào kinh mạch phù thũng trên cổ tay, vẻ mặt vẫn như trước, mờ mịt mà có chút xa cách, xa cách nhìn cái thế giới này giống như không liên quan đến cô.
Rõ ràng không nên là như vậy.
-Doanh Doanh, con nằm xuốn nghỉ trước đi, muốn ăn cái gì mẹ đi mua.
Người phụ nữ trung niên từ bên ngoài đi vào, nhìn cô ngây ngốc liền nói.
Cảm giác đầu truyền đến từng cơn đau, Lý Thiến không nhịn được nhíu mày, ôm đầu cúi người xuống.
Rõ ràng tên cô là Lý Thiến....
Lý Thiến, Đại Đường Hoàng đế thứ mười sáu, cháu gái trưởng dòng chính Đạo Vương Lý Nguyên Khánh, được phong Huyện chủ thành Lê Dương, đời sau của Lũng Tây Lý Thị, một thành viên hoàng tộc Đại Đường, đường đường là cao môn quý nữ sao khi tỉnh lại trở thành cái gì Doanh Doanh?
Thời đại của cô cách thời điểm Thái Tông Hoàng đế băng hà không xa, Tấn Vương Lý Trị kế vị đem tài tử Võ thị mang vào cung, còn cố ý muốn lập hậu làm ra một trận rung chuyển, cuối cùng Võ thị được như ý nguyện, cùng hoàng đế xưng nhị thánh, cùng chấp chính triều đình, lúc bấy giờ rất nhiều đạo sĩ cùng cựu thần thời Thái Tông lên án. Nhưng dù sao đi chăng nữa dưới sự cai trị của bá phụ, bá mẫu (bác) cô đem thành tựu Trinh Quan đẩy lên cao, trăm sông đổ về một bể, đế quốc đi trên con đường ngày càng phồn hoa, thâ là người Đại Đường, một thành viên hoàng tộc Lý Thị, cô lại được sinh ra ở thời đại thịnh vượng như vậy, liền cảm thấy một niềm tự hào sâu sắc.
Những ký ức trong đầu cô chưa từng quên.
Cô nhớ rành mạch là bản thân theo người nhà đi ngàn dặm xa xôi đến kinh thành, bởi vì được hoàng bá phụ yêu thích, cho nên ở lại kinh thành rất nhiều năm.
Năm 15 tuổi, cô được tứ hôn cho dòng chính Thanh Hà Thôi Thị ở kinh thành, trượng phu là Tứ Phẩm Ngự Sử Trung Thừa, chức quan không cao nhưng thanh danh cao quý, hai người cũng trải qua một đoạn thời gian phu xướng phụ tùy(nghe lời chồng) bên nhau.
Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, ba năm sau, trượng phu bệnh chết, Lý Thiến trở về nhà mẹ đẻ một thời gian, sau này Hoàng đế cùng Võ Hậu nhị thánh chấp chính, Võ hậu lại triệu hồi Lý Thiến về kinh thành một lần nữa, lại ban phát phủ đệ để Lý Thiến định cư lâu dài, trừ tiến cung bầu bạn cùng Võ hậu ra, thì cô giống như đa số những Đại Đường quý nữ khác, phóng ngựa, thưởng hoa xem vũ, dù một mình nhưng rất tự do tại tại.
Nhưng năm 28 tuổi kia, Lý Thiến mắc phong hàn, lúc đầu chỉ có chút biểu hiện sau này bệnh ngày càng trầm trọng, nặng đến không xuống được giường, cuối cùng một trận mê mang cứ tưởng bị đưa tới địa phủ, ai ngờ tỉnh lại càn khôn điên đảo nhật nguyệt thay phiên.
-Doanh Doanh, rốt cuộc con như thế nào, đừng có dọa mẹ.
Lưu Giai Dung thấy bộ dáng cô ngây ngốc xuất thần, thì gấp đến độ hoang mang lo sợ, xoay người lại đi tìm bác sĩ.
Thế mà ba giường bệnh còn lại không có ai chú ý tới bên này, người ngủ vẫn ngủ, người xem ti vi vẫn cứ xem tí vi, ở xã hội hiện đại quan hệ giữa người với người thật hờ hững, mà phòng bệnh này chỉ là một hình ảnh thu nhỏ.
Đau đớn giảm một chút, Lý Thiến ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng dáng người đi tới, chậm rãi thở dài, cuối cùng vẫn chấp nhận hiện thực, nơi cô đang ở không phải nằm mơ cũng không phải ảo cảnh mà thật sự tồn tại.
Liền nhớ tới một đoạn ký ức không thuộc về cô trong đầu, là ký ức của Tang Doanh.
Tang Doanh là chủ nhân thân thể này.
Đại Đường Lý Thị kính ngưỡng Đạo giáo, cô cũng đọc qua một ít cuốn sách những câu chuyện kỳ lạ, đã nghe tới mượn xác hoàn hồn, vạn vạn lần không bao giờ nghĩ, những chuyện kỳ quái này sẽ lại xuất hiện trên người bản thân.
Trang chu mộng điệp, không biết người hóa điệp hay điệp hóa người. Hiện tại cô cũng không rõ mình là Lý Thiến hay là Tang Doanh.
Trong vòng mười ngày, cô từ kinh hoảng đến chết lặng, cho đến bây giờ mới bắt đầu chậm rãi thích ứng tình cảnh bản thân. Kiếp trước Lý Thiến tính cách mạnh mẽ, ngoài mềm trong cứng, mà từ nhỏ chịu tổ phụ tự tay dạy bảo, tinh thông kinh sử, chẳng kém nam nhi, sau khi xuất giá vẫn tiếp tục giúp đỡ chu toàn cho Hoàng đế và Võ hậu, là nhân vật có một không hai, những thứ nghe đều là mưu kế chính trị quốc gia, tâm trí cùng sức thừa nhận không phải người bình thường có thể so sánh, một khi đã khôi phục tinh thần, tự nhiên sẽ không vô tri vô giác chìm đắm vào nữa.
Huống chi trong đầu cô còn có một phần ký ức của thời đại này.
Chẳng qua ký ức của Tang Doanh đứt quãng, có một số việc rõ ràng, có một số việc lại quên sạch, ví dụ như khi nhìn thấy chiếc áo blouse trắng của bác sĩ liền biết bản thân đang ở một nơi gọi là bệnh viện, khoảnh khắc nhìn thấy Lưu Giai Dung liền biết đây là mẹ của Tang Doanh.
Nhưng về phần bản thân tại sao bị thương, khoảnh khắc mẹ Lưu nhìn cô mang theo cái gì đó rất ẩn thận, thì mơ hồ không nhớ rõ.
Hoặc có thể nói, Tang Doanh cũ không muốn nhớ những ký ức này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook