Thiên Châu Biến
-
Chương 73-1: Làm đối thủ bất ngờ (1)
Diệp Phao Phao đại diện cho Phỉ Lệ Chiến Đội xuất chiến trận thứ hai, và lần này Mễ Âu chiến đội phái ra một gã thanh niên dáng người nhỏ gầy. Vừa lên đài, hắn đã cẩn thận đánh giá Diệp Phao Phao một chút, khi xác định đối phương không biến thái như Ô Nha mới nhẹ nhàng thở ra. Một màn vừa rồi thật sự ai cũng cảm thấy rất rung động.
"Phỉ Lệ Chiến Đội, Diệp Phao Phao."
"Mễ Âu chiến đội, Chu Hắc Tam."
Trọng tài hô lớn: "Trận thứ hai, bắt đầu." Ngày hôm nay tổng cộng có mười hai trận đấu, cần phải tranh thủ thời gian.
Cổ tay Diệp Phao Phao rung lên, chuôi ngưng hình pháp trượng cũng đã xuất hiện trong lòng bàn tay, còn thân hình Chu Hắc Tam liền động, bay thẳng đến chỗ Diệp Phao Phao, tay phải cầm ngược một thanh ngưng hình chủy thủ đen nhánh. Tốc độ nhanh như tia chớp, chỉ trong một bước đã tới trước mặt Diệp Phao Phao.
Thể Châu của Diệp Phao Phao là cứng rắn chủ phòng ngự, đối mặt với công kích nhanh như điện của đối phương, hắn cũng không chút hoang mang. Tay trái vừa giơ lên, một tấm Thuẫn ngưng hình cũng đã xuất hiện trước người.
Tấm thuẫn của hắn đem so sánh với Lâm Thiên Ngao chính là đệ tử gặp sư phụ, thể tích nhỏ hơn nhiều, đường kính chỉ lớn chừng một thước, coi như là một tấm thuẫn nhỏ. Nhưng ở mặt trước lại được khảm một viên Tinh Quang Lam Bảo Thạch, chính là Ý Châu của hắn.
Một tiếng đinh vang lên, lần đầu tiên va chạm giữa hai người đã diễn ra. Có lẽ là do thua trận đầu, trận thứ hai Mễ Âu chiến đội lên sân vẫn là một Thiên Châu Sư có tu vi Bốn Châu giống như trước. Với lại, Thể Châu của Chu Hắc Tam chính là Long Thạch Phỉ Thúy hệ Nhanh nhẹn.
Kích thứ nhất của Chu Hắc Tam bị Diệp Phao Phao dùng tấm Thuẫn ngưng hình ngăn trở, nhưng đúng giờ phút này công kích của hắn lại toàn diện bộc phát, một tầng quang mang màu xanh từ cổ tay trái phóng ra, nhất thời cả người hắn phiêu hốt mơ hồ giống như tia chớp, trong phút chốc vài chục lần công kích đã theo từ mọi phương hướng khác nhau tấn công đến Diệp Phao Phao.
Trong phòng nghỉ, Thượng Quan Băng Nhi kinh hô một tiếng: "Thiên Châu Sư hệ Nhanh nhẹn." Đúng vậy, Chu Hắc Tam đúng là một Thiên Châu Sư hệ thuần Nhanh nhẹn giống như Thượng Quan Băng Nhi. Ý Châu Đế Vương Bích Tỳ cộng thêm Thể Châu Long Thạch Phỉ Thúy.
"Không sao cả." Chu Duy Thanh bình thản ung dung nói: “Sự khống chế của hệ Thủy là mạnh nhất trong các kỹ năng cấp thấp. Vận khí của chúng ta cũng không tệ."
Chu Duy Thanh còn chưa dứt lời, cục diện trên sân cũng đã bắt đầu xuất hiện biến hóa. Đối mặt với công kích giống như cuồng phong bạo vũ của Chu Hắc Tam, Diệp Phao Phao chỉ bằng tốc độ nhất định là không thể ngăn cản được, pháp trượng ở tay phải hắn vung lên, một cái Băng thuẫn đã xuất hiện sau lưng hắn. Băng thuẫn ngưng tụ lại bảo vệ đằng sau cùng hai bên, còn tấm thuẫn trong tay trái của hắn không ngừng di chuyển trong biên độ nhỏ, ngăn cản công kích từ trước mặt của Chu Hắc Tam, khó khắn lắm mới bảo trụ được.
Có được Thể Châu chủ phòng ngự, bản thân Diệp Phao Phao am hiểu chính là công kích từ xa, đối với phòng ngự cận thân rất có thủ đoạn. Huống chi, trong khoảng thời gian này, hắn không ngừng thỉnh giáo Tiểu Viêm, học được không ít phương pháp khống chế kỹ năng và Thiên lực, thực lực có tiến bộ không ít.
Hiện tại, tốc độ Chu Hắc Tam đã phát huy hoàn toàn, bằng vào kỹ năng thác ấn Tật Phong Thuật, khiến cho thân mình như làn khói, công kích lại càng bất tận từ mọi nơi. Nhưng mỗi lần hắn công kích đều gặp trở ngại, tốc độ Diệp Phao Phao cũng không nhanh, nhưng phòng ngự vô cùng vững vàng, dựa vào kỹ năng Băng thuẫn cùng tấm thuẫn nơi tay trái, chặn lại tất cả công kích của hắn.
Cũng giống như Thượng Quan Băng Nhi, nhược điểm lớn nhất của Thiên Châu Sư hệ Nhanh nhẹn đó là lực công kích không đủ. Bản thân Diệp Phao Phao lại là Thiên Châu Sư hệ Phòng ngự, chỉ cần hắn vững vàng phòng ngự, Chu Hắc Tam muốn chiếm được tiện nghi tuyệt không dễ dàng.
Đại đa số đều không có chú ý tới, khi song phương vừa mới bắt đầu chiến đấu, dưới chân Diệp Phao Phao cũng đã có băng vụ tỏa ra nhàn nhạt. Người khác nhìn vào cũng đều nghĩ chẳng qua là băng vụ do Băng thuẫn tạo ra. Băng vụ vẫn đang khuếch tán trên mặt đất, một lát sau, đã lan ra khắp phạm vi mười mét.
Ngay khi Chu Hắc Tam thoáng có chút dừng lại, băng vụ đang lặng yên không một tiếng động mới phóng lên, Chu Hắc Tam chỉ cảm thấy nhiệt độ trong không khí đột nhiên hạ thấp rất nhiều, khi hắn phát hiện ra có điểm không đúng, chuẩn bị lui lại. Chỉ nghe Diệp Phao Phao quát nhẹ một tiếng: "Cấp Đống Thuật."
Băng vụ trong nháy mắt ngưng đọng, Chu Hắc Tam chỉ cảm thấy có vô số hạt băng nhỏ xuất hiện xung quanh thân thể rồi bám lại trên người mình, lạnh lẽo thấu xương dường như cũng làm huyết mạch của hắn bắt đầu đông cứng lại.
Thời khắc mấu chốt, cũng là lúc phải đưa ra lá bài tẩy rồi, Chu Hắc Tam không có nửa phần do dự, tay phải vừa nhấc, liên tiếp ba đạo thanh quang từ trong tay hắn bay ra, hóa thành ba đạo tinh quang, chợt lóe trên không trung lên rồi biến mất. Kia rõ ràng là ba cái phi tiêu, mỗi một cái đều phóng thích ra năng lượng sáng chói đặc thù của Long Thạch Phỉ Thúy.
Ai có thể nghĩ đến, trong bốn khỏa Thể Châu của Chu Hắc Tam lại có ba khỏa ngưng hình dĩ nhiên là cùng một loại vũ khí, chính là phi tiêu.
Ba chiếc phi tiêu trên không trung va chạm lẫn nhau, nháy mắt hợp lại một chỗ, quang mang Long Thạch Phỉ Thúy dày đặc, dung hợp thành một, trên không trung họa xuất một đạo ánh sáng màu xanh biếc, bay thẳng đến vị trí ngực phải của Diệp Phao Phao.
Đúng vậy, thân là Thiên Châu Sư thuần Nhanh nhẹn Chu Hắc Tam luôn cho rằng công kích của mình không đủ mạnh, ba thanh phi tiêu hợp lại cũng giống như tổ hợp thuẫn của Lâm Thiên Ngạo, chỉ khác nhau về cách làm nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Bất quá thứ hắn dùng công kích, với lại cũng chỉ là tổ hợp ba châu mà thôi, thêm nữa bản thân hắn am hiểu cũng không phải năng lực công kích, bởi vậy, so sánh với tổ hợp thuẫn của Lâm Thiên Ngao, vẫn có chênh lệch rất lớn.
Mặc dù như thế, lực công kích của ba thanh phi tiêu hợp lai một chỗ, cũng hơn xa lực công kích bình thường của Chu Hắc Tam. Hơn nữa một kích này vừa bất ngờ lại nhanh chóng, làm cho Diệp Phao Phao ngay cả cơ hội đưa tay cũng không có.
Trong phòng nghỉ, Chu Duy Thanh đột nhiên biến sắc, nhưng tất cả chuyện này phát sinh quá nhanh, căn bản không có thời gian cho hắn đi cứu viện.
Tại thời khắc nguy hiểm này, ngược lại tỉnh táo nhất vẫn là Diệp Phao Phao, khi hắn nhìn thấy Chu Hắc Tam giơ tay phải lên về phía mình, thì trong thời gian ngắn nhất hắn cũng đã có phản ứng.
Chu Hắc Tam bị hắn lấy Thiên lực hệ Thủy phóng thích Băng vụ lại thêm Cấp Đống Thuật, kế tiếp tốc độ nhất định giảm đi. Không hề nghi ngờ, bây giờ bất kể đối phương có năng lực gì, trước lúc thi triển cũng sẽ bị hạn chế. Trong lúc chiến đấu, Diệp Phao Phao cũng rất thông minh, cái hắn muốn chính là bức đối phương tung ra đòn sát thủ.
Vèo một cái, tổ hợp phi tiêu ngưng hình xuyên qua ngực Diệp Phao Phao, nhưng Diệp Phao Phao lại không hề tổn thương. Bởi vì, ngay lúc phi tiêu phóng ra, trên sân đã có hai Diệp Phao Phao.
Kính Ảnh Thuật – kỹ năng phụ trợ hệ Thủy được đánh giá thất tinh, có thể tạo ra một cái ảo ảnh giống bản thân trong một thời gian nhất định. Trong lúc sử dụng Kính Ảnh Thuật, tất cả các năng lực hệ Thủy cũng được tăng phúc. Kính Ảnh Thuật cảnh giới Bốn Châu, lực tăng phúc đối với hệ Thủy đã tăng lên tới hai mươi phần trăm.
Diệp Phao Phao hoàn thành Kính Ảnh Thuật, tuy tránh được một kích này nhưng hắn vẫn lạnh cả người, Tất sát kỹ của Chu Hắc Tam uy lực mạnh, đã vượt ra khỏi dự tính của hắn.
Tổ hợp phi tiêu bắn ra, ngay sau đó cũng đã bay trở về trong tay Chu Hắc Tam, bất quá, Diệp Phao Phao đã không cho hắn bất cứ cơ hội nào nữa.
Cấp Đống Thuật trải qua Kính Ảnh Thuật tăng phúc, hiệu quả càng mạnh vài phần, tốc độ của Chu Hắc Tam đã bị hạn chế hoàn toàn, hắn chỉ cảm thấy thân thể của mình đều đông lại.
Một tấm Băng thuẫn chân thật tự nhiên xuất hiện dán chặt trước mặt hắn, làm hắn căn bản không có cách nào phát ra phi tiêu, khi hắn muốn lui về phía sau thì cũng xuất hiện ba tấm Băng thuẫn khác, mạnh mẽ giam cầm Chu Hắc Tam trong đó.
Ngay lúc một cái Băng mâu ngưng tụ trong tay Diệp Phao Phao, thì trong phòng nghỉ Mễ Âu chiến đội vang lên một giọng nữ nhân trong trẻo nhưng lạnh lung: "Trận này chúng ta nhận thua."
Diệp Phao Phao cũng không làm gì thêm nữa, dù sao vừa nãy Chu Hắc Tam tấn công ngực phải mà không phải là trái tim hắn. Song phương không có thù hận gì, cần gì phải hạ tử thủ đâu?
Giải trừ Băng mâu cùng Băng thuẫn, Diệp Phao Phao nhìn Chu Hắc Tam mỉm cười, nói: "Đa tạ."
Chu Hắc Tam có chút ảo não nói: "Ta thua rồi, ngay lúc bắt đầu ta nên dùng tổ hợp kỹ năng, có lẽ còn có cơ hội thắng."
Tổng hợp thực lực, Chu Hắc Tam thật đúng là không kém gì Diệp Phao Phao, chỉ là hắn không muốn bại lộ lá bài tẩy quá sớm, muốn đợi đến trận đấu sau sẽ dùng, ai biết lại bị Diệp Phao Phao bắt ép, nếu không, cuộc tranh tài này thật sự rất khó nói.
Trọng tài tuyên bố song phương thắng bại, hai người hành lễ rồi xuống đài.
Đây cũng là một trận so tài bình thường, bất quá, không đợi khán giả định thần lại, con người vừa rồi cực kỳ không bình thường – Ô Nha cũng đã lại xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Phỉ Lệ Chiến Đội – Mễ Âu chiến đội, trận thứ ba, hai đấu hai.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Ô Nha lại lên sân. Chu Duy Thanh cười hắc hắc, khởi động thân thể một chút, lúc này mới sải bước đi tới.
"Tiểu Béo, coi chừng một chút." Thượng Quan Băng Nhi thân thiết nhắc nhở. Vừa rồi tổ hợp phi tiêu làm nàng rất hoảng sợ. Tại Thiên Châu đại tái này, các loại kỹ năng đều có thể xuất hiện.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: "Yên tâm đi, an toàn là hàng đầu."
Mắt thấy Ô Nha lại lên sân lần nữa, bên phía Mễ Âu chiến đội, Ngô Chính Dương cũng không chút lựa chọn vọt lên. Trận đầu hắn thất bại thật sự là quá biệt khuất cũng quá mất mặt, không đem mặt mũi lấy về hắn thật không có chỗ đứng trong đội.
Theo sau Ngô Chính Dương là một thiếu nữ. Thiếu nữ nhìn qua khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, dáng người nhỏ xinh, tướng mạo xem như là gần thượng đẳng, chỉ là trên gương mặt thủy chung vẫn mang vẻ lạnh lùng, ánh mắt nhìn Ô Nha lộ vẻ cảnh giác.
Ô Nha nhìn về phía Chu Duy Thanh, thấp giọng nói: "Muốn làm thế nào đây?"
Nụ cười trên mặt Chu Duy Thanh liền cứng lại: "Cái gì mà muốn làm thế nào? Ngươi muốn chọn đối tượng sao? Mỗi người một đứa, tiểu bạch kiểm vẫn là của ngươi, mỹ nữ là của ta, hợp lý."
"Tốt thôi."Ô Nha lập tức gật gật đầu.
"Phỉ Lệ Chiến Đội, Diệp Phao Phao."
"Mễ Âu chiến đội, Chu Hắc Tam."
Trọng tài hô lớn: "Trận thứ hai, bắt đầu." Ngày hôm nay tổng cộng có mười hai trận đấu, cần phải tranh thủ thời gian.
Cổ tay Diệp Phao Phao rung lên, chuôi ngưng hình pháp trượng cũng đã xuất hiện trong lòng bàn tay, còn thân hình Chu Hắc Tam liền động, bay thẳng đến chỗ Diệp Phao Phao, tay phải cầm ngược một thanh ngưng hình chủy thủ đen nhánh. Tốc độ nhanh như tia chớp, chỉ trong một bước đã tới trước mặt Diệp Phao Phao.
Thể Châu của Diệp Phao Phao là cứng rắn chủ phòng ngự, đối mặt với công kích nhanh như điện của đối phương, hắn cũng không chút hoang mang. Tay trái vừa giơ lên, một tấm Thuẫn ngưng hình cũng đã xuất hiện trước người.
Tấm thuẫn của hắn đem so sánh với Lâm Thiên Ngao chính là đệ tử gặp sư phụ, thể tích nhỏ hơn nhiều, đường kính chỉ lớn chừng một thước, coi như là một tấm thuẫn nhỏ. Nhưng ở mặt trước lại được khảm một viên Tinh Quang Lam Bảo Thạch, chính là Ý Châu của hắn.
Một tiếng đinh vang lên, lần đầu tiên va chạm giữa hai người đã diễn ra. Có lẽ là do thua trận đầu, trận thứ hai Mễ Âu chiến đội lên sân vẫn là một Thiên Châu Sư có tu vi Bốn Châu giống như trước. Với lại, Thể Châu của Chu Hắc Tam chính là Long Thạch Phỉ Thúy hệ Nhanh nhẹn.
Kích thứ nhất của Chu Hắc Tam bị Diệp Phao Phao dùng tấm Thuẫn ngưng hình ngăn trở, nhưng đúng giờ phút này công kích của hắn lại toàn diện bộc phát, một tầng quang mang màu xanh từ cổ tay trái phóng ra, nhất thời cả người hắn phiêu hốt mơ hồ giống như tia chớp, trong phút chốc vài chục lần công kích đã theo từ mọi phương hướng khác nhau tấn công đến Diệp Phao Phao.
Trong phòng nghỉ, Thượng Quan Băng Nhi kinh hô một tiếng: "Thiên Châu Sư hệ Nhanh nhẹn." Đúng vậy, Chu Hắc Tam đúng là một Thiên Châu Sư hệ thuần Nhanh nhẹn giống như Thượng Quan Băng Nhi. Ý Châu Đế Vương Bích Tỳ cộng thêm Thể Châu Long Thạch Phỉ Thúy.
"Không sao cả." Chu Duy Thanh bình thản ung dung nói: “Sự khống chế của hệ Thủy là mạnh nhất trong các kỹ năng cấp thấp. Vận khí của chúng ta cũng không tệ."
Chu Duy Thanh còn chưa dứt lời, cục diện trên sân cũng đã bắt đầu xuất hiện biến hóa. Đối mặt với công kích giống như cuồng phong bạo vũ của Chu Hắc Tam, Diệp Phao Phao chỉ bằng tốc độ nhất định là không thể ngăn cản được, pháp trượng ở tay phải hắn vung lên, một cái Băng thuẫn đã xuất hiện sau lưng hắn. Băng thuẫn ngưng tụ lại bảo vệ đằng sau cùng hai bên, còn tấm thuẫn trong tay trái của hắn không ngừng di chuyển trong biên độ nhỏ, ngăn cản công kích từ trước mặt của Chu Hắc Tam, khó khắn lắm mới bảo trụ được.
Có được Thể Châu chủ phòng ngự, bản thân Diệp Phao Phao am hiểu chính là công kích từ xa, đối với phòng ngự cận thân rất có thủ đoạn. Huống chi, trong khoảng thời gian này, hắn không ngừng thỉnh giáo Tiểu Viêm, học được không ít phương pháp khống chế kỹ năng và Thiên lực, thực lực có tiến bộ không ít.
Hiện tại, tốc độ Chu Hắc Tam đã phát huy hoàn toàn, bằng vào kỹ năng thác ấn Tật Phong Thuật, khiến cho thân mình như làn khói, công kích lại càng bất tận từ mọi nơi. Nhưng mỗi lần hắn công kích đều gặp trở ngại, tốc độ Diệp Phao Phao cũng không nhanh, nhưng phòng ngự vô cùng vững vàng, dựa vào kỹ năng Băng thuẫn cùng tấm thuẫn nơi tay trái, chặn lại tất cả công kích của hắn.
Cũng giống như Thượng Quan Băng Nhi, nhược điểm lớn nhất của Thiên Châu Sư hệ Nhanh nhẹn đó là lực công kích không đủ. Bản thân Diệp Phao Phao lại là Thiên Châu Sư hệ Phòng ngự, chỉ cần hắn vững vàng phòng ngự, Chu Hắc Tam muốn chiếm được tiện nghi tuyệt không dễ dàng.
Đại đa số đều không có chú ý tới, khi song phương vừa mới bắt đầu chiến đấu, dưới chân Diệp Phao Phao cũng đã có băng vụ tỏa ra nhàn nhạt. Người khác nhìn vào cũng đều nghĩ chẳng qua là băng vụ do Băng thuẫn tạo ra. Băng vụ vẫn đang khuếch tán trên mặt đất, một lát sau, đã lan ra khắp phạm vi mười mét.
Ngay khi Chu Hắc Tam thoáng có chút dừng lại, băng vụ đang lặng yên không một tiếng động mới phóng lên, Chu Hắc Tam chỉ cảm thấy nhiệt độ trong không khí đột nhiên hạ thấp rất nhiều, khi hắn phát hiện ra có điểm không đúng, chuẩn bị lui lại. Chỉ nghe Diệp Phao Phao quát nhẹ một tiếng: "Cấp Đống Thuật."
Băng vụ trong nháy mắt ngưng đọng, Chu Hắc Tam chỉ cảm thấy có vô số hạt băng nhỏ xuất hiện xung quanh thân thể rồi bám lại trên người mình, lạnh lẽo thấu xương dường như cũng làm huyết mạch của hắn bắt đầu đông cứng lại.
Thời khắc mấu chốt, cũng là lúc phải đưa ra lá bài tẩy rồi, Chu Hắc Tam không có nửa phần do dự, tay phải vừa nhấc, liên tiếp ba đạo thanh quang từ trong tay hắn bay ra, hóa thành ba đạo tinh quang, chợt lóe trên không trung lên rồi biến mất. Kia rõ ràng là ba cái phi tiêu, mỗi một cái đều phóng thích ra năng lượng sáng chói đặc thù của Long Thạch Phỉ Thúy.
Ai có thể nghĩ đến, trong bốn khỏa Thể Châu của Chu Hắc Tam lại có ba khỏa ngưng hình dĩ nhiên là cùng một loại vũ khí, chính là phi tiêu.
Ba chiếc phi tiêu trên không trung va chạm lẫn nhau, nháy mắt hợp lại một chỗ, quang mang Long Thạch Phỉ Thúy dày đặc, dung hợp thành một, trên không trung họa xuất một đạo ánh sáng màu xanh biếc, bay thẳng đến vị trí ngực phải của Diệp Phao Phao.
Đúng vậy, thân là Thiên Châu Sư thuần Nhanh nhẹn Chu Hắc Tam luôn cho rằng công kích của mình không đủ mạnh, ba thanh phi tiêu hợp lại cũng giống như tổ hợp thuẫn của Lâm Thiên Ngạo, chỉ khác nhau về cách làm nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Bất quá thứ hắn dùng công kích, với lại cũng chỉ là tổ hợp ba châu mà thôi, thêm nữa bản thân hắn am hiểu cũng không phải năng lực công kích, bởi vậy, so sánh với tổ hợp thuẫn của Lâm Thiên Ngao, vẫn có chênh lệch rất lớn.
Mặc dù như thế, lực công kích của ba thanh phi tiêu hợp lai một chỗ, cũng hơn xa lực công kích bình thường của Chu Hắc Tam. Hơn nữa một kích này vừa bất ngờ lại nhanh chóng, làm cho Diệp Phao Phao ngay cả cơ hội đưa tay cũng không có.
Trong phòng nghỉ, Chu Duy Thanh đột nhiên biến sắc, nhưng tất cả chuyện này phát sinh quá nhanh, căn bản không có thời gian cho hắn đi cứu viện.
Tại thời khắc nguy hiểm này, ngược lại tỉnh táo nhất vẫn là Diệp Phao Phao, khi hắn nhìn thấy Chu Hắc Tam giơ tay phải lên về phía mình, thì trong thời gian ngắn nhất hắn cũng đã có phản ứng.
Chu Hắc Tam bị hắn lấy Thiên lực hệ Thủy phóng thích Băng vụ lại thêm Cấp Đống Thuật, kế tiếp tốc độ nhất định giảm đi. Không hề nghi ngờ, bây giờ bất kể đối phương có năng lực gì, trước lúc thi triển cũng sẽ bị hạn chế. Trong lúc chiến đấu, Diệp Phao Phao cũng rất thông minh, cái hắn muốn chính là bức đối phương tung ra đòn sát thủ.
Vèo một cái, tổ hợp phi tiêu ngưng hình xuyên qua ngực Diệp Phao Phao, nhưng Diệp Phao Phao lại không hề tổn thương. Bởi vì, ngay lúc phi tiêu phóng ra, trên sân đã có hai Diệp Phao Phao.
Kính Ảnh Thuật – kỹ năng phụ trợ hệ Thủy được đánh giá thất tinh, có thể tạo ra một cái ảo ảnh giống bản thân trong một thời gian nhất định. Trong lúc sử dụng Kính Ảnh Thuật, tất cả các năng lực hệ Thủy cũng được tăng phúc. Kính Ảnh Thuật cảnh giới Bốn Châu, lực tăng phúc đối với hệ Thủy đã tăng lên tới hai mươi phần trăm.
Diệp Phao Phao hoàn thành Kính Ảnh Thuật, tuy tránh được một kích này nhưng hắn vẫn lạnh cả người, Tất sát kỹ của Chu Hắc Tam uy lực mạnh, đã vượt ra khỏi dự tính của hắn.
Tổ hợp phi tiêu bắn ra, ngay sau đó cũng đã bay trở về trong tay Chu Hắc Tam, bất quá, Diệp Phao Phao đã không cho hắn bất cứ cơ hội nào nữa.
Cấp Đống Thuật trải qua Kính Ảnh Thuật tăng phúc, hiệu quả càng mạnh vài phần, tốc độ của Chu Hắc Tam đã bị hạn chế hoàn toàn, hắn chỉ cảm thấy thân thể của mình đều đông lại.
Một tấm Băng thuẫn chân thật tự nhiên xuất hiện dán chặt trước mặt hắn, làm hắn căn bản không có cách nào phát ra phi tiêu, khi hắn muốn lui về phía sau thì cũng xuất hiện ba tấm Băng thuẫn khác, mạnh mẽ giam cầm Chu Hắc Tam trong đó.
Ngay lúc một cái Băng mâu ngưng tụ trong tay Diệp Phao Phao, thì trong phòng nghỉ Mễ Âu chiến đội vang lên một giọng nữ nhân trong trẻo nhưng lạnh lung: "Trận này chúng ta nhận thua."
Diệp Phao Phao cũng không làm gì thêm nữa, dù sao vừa nãy Chu Hắc Tam tấn công ngực phải mà không phải là trái tim hắn. Song phương không có thù hận gì, cần gì phải hạ tử thủ đâu?
Giải trừ Băng mâu cùng Băng thuẫn, Diệp Phao Phao nhìn Chu Hắc Tam mỉm cười, nói: "Đa tạ."
Chu Hắc Tam có chút ảo não nói: "Ta thua rồi, ngay lúc bắt đầu ta nên dùng tổ hợp kỹ năng, có lẽ còn có cơ hội thắng."
Tổng hợp thực lực, Chu Hắc Tam thật đúng là không kém gì Diệp Phao Phao, chỉ là hắn không muốn bại lộ lá bài tẩy quá sớm, muốn đợi đến trận đấu sau sẽ dùng, ai biết lại bị Diệp Phao Phao bắt ép, nếu không, cuộc tranh tài này thật sự rất khó nói.
Trọng tài tuyên bố song phương thắng bại, hai người hành lễ rồi xuống đài.
Đây cũng là một trận so tài bình thường, bất quá, không đợi khán giả định thần lại, con người vừa rồi cực kỳ không bình thường – Ô Nha cũng đã lại xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Phỉ Lệ Chiến Đội – Mễ Âu chiến đội, trận thứ ba, hai đấu hai.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Ô Nha lại lên sân. Chu Duy Thanh cười hắc hắc, khởi động thân thể một chút, lúc này mới sải bước đi tới.
"Tiểu Béo, coi chừng một chút." Thượng Quan Băng Nhi thân thiết nhắc nhở. Vừa rồi tổ hợp phi tiêu làm nàng rất hoảng sợ. Tại Thiên Châu đại tái này, các loại kỹ năng đều có thể xuất hiện.
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: "Yên tâm đi, an toàn là hàng đầu."
Mắt thấy Ô Nha lại lên sân lần nữa, bên phía Mễ Âu chiến đội, Ngô Chính Dương cũng không chút lựa chọn vọt lên. Trận đầu hắn thất bại thật sự là quá biệt khuất cũng quá mất mặt, không đem mặt mũi lấy về hắn thật không có chỗ đứng trong đội.
Theo sau Ngô Chính Dương là một thiếu nữ. Thiếu nữ nhìn qua khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, dáng người nhỏ xinh, tướng mạo xem như là gần thượng đẳng, chỉ là trên gương mặt thủy chung vẫn mang vẻ lạnh lùng, ánh mắt nhìn Ô Nha lộ vẻ cảnh giác.
Ô Nha nhìn về phía Chu Duy Thanh, thấp giọng nói: "Muốn làm thế nào đây?"
Nụ cười trên mặt Chu Duy Thanh liền cứng lại: "Cái gì mà muốn làm thế nào? Ngươi muốn chọn đối tượng sao? Mỗi người một đứa, tiểu bạch kiểm vẫn là của ngươi, mỹ nữ là của ta, hợp lý."
"Tốt thôi."Ô Nha lập tức gật gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook