Thiên Châu Biến
-
Chương 67-3: Nghệ chấn quần hùng - Thượng Quan Băng Nhi (3)
Thấy Ô Nha hăm hở xông lên, Lâm Thiên Ngao bèn cản lại:
- Dọn dẹp những con Huyết Diễm Sư khác đi, Sư Vương cứ để cho ta.
Lúc này, đám Huyết Diễm Sư chỉ còn lại năm con, luôn được trọng tiễn của Băng Nhi “chiếu cố” nên chỉ có thể rống giận gầm thét mà né tránh. Bởi nếu chúng liều mạng xông lên dưới làn tên như mưa kia thì chỉ là tự đi tìm chết mà thôi.
Bốn người Ô Nha, Túy Bảo, Tiểu Viêm, Diệp Phao Phao đồng thời phát động công kích, gia tăng sức ép.
Lúc đầu bọn họ vẫn chưa yên tâm, sợ rằng xạ tiễn cực tốc như thế rất có thể sẽ ngộ thương đến mình, nhưng nỗi lo đó đã rất nhanh biến mất. Tài bắn cung của Thượng Quan Băng Nhi thật sự cao minh, có lúc tưởng mũi tên sắp lao vào người, không ngờ nó lại lượn một vòng, căn bản không chạm đến chéo áo của bất kỳ ai.
Dưới tình huống đó, đám Huyết Diễm Sư này dù là Thiên thú Tôn cấp trung giai nhưng đối mặt với xạ tiễn cao siêu như thế, lại thêm tổ hợp chiến đấu cực mạnh kia, chúng còn có biện pháp gì chống đỡ nữa đây?
Về phần Huyết Diễm Sư Vương cũng bất lực mà không có cách ứng phó nào.
Lúc trước đánh cuộc với Chu Duy Thanh và Vân Ly, Lâm Thiên Ngao chỉ đứng nguyên tại chỗ không di động, nên không làm sao phô diễn toàn bộ thực lực của gã. Còn bây giờ tất cả những năng lực đặc thù và cường đại đều được tận lực phát huy. Thượng Quan Băng Nhi cuối cùng đã hiểu, tại sao Chu Duy Thanh lại coi trọng Lâm Thiên Ngao đến vậy.
Không nghi ngờ chút nào, con Huyết Diễm Sư Vương này cũng tương đương với một cường giả Thất châu, thực sự có thể áp đảo hoàn toàn bất kỳ ai trong Phỉ Lệ chiến đội. Lực công kích của nó cực kỳ kinh người, thân thể Ô Nha cường đại là thế mà đối phó với hỏa diễm hừng hực toát ra từ Sư Vương cũng rất vất vả. Những người khác như Tiểu Viêm thì tuyệt đối không dám đến gần nó. Túy Bảo mặc dù có thể ngăn cản đôi ba chiêu, nhưng giáp chiến lâu dài thì cũng không cách nào chịu nổi.
Ấy thế mà con Tông cấp hạ vị Huyết Diễm Sư Vương này chỉ đấu ngang tay với Lâm Thiên Ngao.
Động tác của Lâm Thiên Ngao không nhanh, thậm chí không có chút tiết tấu. Nhìn cứ như gã thuận tay cầm trọng thuẫn che qua che lại thân thể, vô cùng chậm chạp, vậy mà Huyết Diễm Sư Vương lại không thể công phá nổi.
Lâm Thiên Ngao chống cự đến giờ chỉ dựa vào tổ hợp Ngũ châu Ngưng Hình Thuẫn mà thôi. Nhưng gã lại khiến Huyết Diễm Sư Vương có cảm giác như trọng thuẫn chỗ nào cũng có. Mỗi khi nó định thay đổi vị trí tấn công thì Lâm Thiên Ngao chỉ bước một bước liền đón đỡ được. Có vẻ như gã đã không cho Huyết Diễm Sư Vương có được góc độ tốt nhất để phát lực hoặc phá vỡ phòng ngự của mình.
Nhìn Lâm Thiên Ngao đang cùng Huyết Diễm Sư Vương áp sát giao thủ, bất kỳ ai chỉ dùng thị giác để quan chiến, thì sẽ nghĩ rằng lúc này gã đang gặp nguy hiểm vô cùng.
Dưới tình huống bị Lâm Thiên Ngao quấn chân như vậy, Huyết Diễm Sư Vương không có đến nửa cơ hội để thoát thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng loại của nó lần lượt chết dưới tay những thành viên Phỉ Lệ chiến đội.
Công kích của Ô Nha quá mãnh liệt, Ô Kim Sát Thần Phủ nặng hơn một ngàn ba trăm cân mà nàng cứ múa lên vun vút, dù là Sư Vương với lực phòng ngự cực mạnh cũng không chịu nổi, đừng nói đến những con Huyết Diễm Sư bình thường này.
Năm Huyết Diễm Sư thì có tới ba con đã chết trong tay nàng. Càng quỷ dị hơn, Ô Kim Sát Thần Phủ chỉ cần dính một chút máu, liền hấp thu ngay lập tức, khiến cho quầng sáng ám kim càng lúc càng rực rỡ lên. Thần khí trấn tộc của người Ô Kim quả thật bất phàm.
Thượng Quan Băng Nhi lúc này đã ngừng công kích, lặng lẽ thu thập những mũi tên chưa bị hư trên mặt đất. Nàng biết, cuộc chiến đến lúc này đã không cần tới nàng nữa, bởi ngay cả Huyết Diễm Sư Vương cũng không có cơ hội thoát ra mà tấn công nàng.
Tiểu Viêm sau khi giết chết con Huyết Diễm Sư kia, không tiếp tục tấn công nữa mà cùng Ô Nha và Túy Bảo đi đến bên cạnh Lâm Thiên Ngao.
Túy Bảo cười hắc hắc:
- Lão đại, động thủ được rồi!
Lâm Thiên Ngao mới trầm giọng quát lên:
- Diệp Phao Phao, phóng Băng Mâu!
- Được!
Diệp Phao Phao và những người ở đây phối hợp cũng chưa thật ăn ý lắm, phải đợi Lâm Thiên Ngao nói ra mới biết nên làm thế nào. Y bèn vận Thiên lực lên mà ngưng tụ Băng Mâu. Mặc dù không biết vì sao Lâm Thiên Ngao bảo mình công kích trước, nhưng y vẫn làm theo. Trong suy nghĩ của y, Băng Mâu đối với tầng Huyết Diễm hộ thể của Sư Vương cũng đâu có tác dụng gì quá lớn?
Chỉ trong khoảng năm hơi thở, Băng Mâu của Diệp Phao Phao đã ngưng tụ xong. Hắn hét lớn một tiếng “phá”, Băng Mâu lập tức hóa thành một luồng sáng màu lam sắc lạnh lao thẳng đến Huyết Diễm Sư Vương.
Đến lúc này, Lâm Thiên Ngao mới cho Diệp Phao Phao và Thượng Quan Băng Nhi thấy, cái gì là lực lượng phòng ngự cực mạnh.
Khi Diệp Phao Phao hô “phá”, Lâm Thiên Ngao cũng quát lên cực lớn, đồng thời chân phải đạp mạnh trên mặt đất, tổ hợp Ngũ châu Ngưng Hình Thuẫn ngời lên một màu vàng rực rỡ rồi toàn bộ tấm thuẫn đã được nhấc bổng lên, hung hăng đập xuống thân thể Huyết Diễm Sư Vương.
Trong nháy mắt Huyết Diễm hộ thể của Huyết Diễm Sư Vương đã bị quầng sáng màu vàng chói lọi kia bao bọc. Không biết Lâm Thiên Ngao đã dùng loại kỹ năng nào mà Huyết Diễm Sư Vương trong thoáng chốc như mê muội đi. Cùng lúc, Băng Mâu của Diệp Phao Phao đã lao tới...
Trong sát na đó, Lâm Thiên Ngao đột nhiên dùng tấm thuẫn giáng xuống thân thể Huyết Diễm Sư Vương một lần nữa, đẩy nó tới ngay vị trí mà Băng Mâu có thể thọc thẳng vào mắt.
Phập..! Grao…
Mất đi Huyết Diễm hộ thể, dù lực phòng ngự của Sư Vương có kinh người bao nhiêu thì mí mắt vẫn chỉ là mí mắt, mà Băng Mâu của Diệp Phao Phao lại là kỹ năng công kích Thủy hệ cấp Bát tinh vô cùng cường đại. Ngay khi Băng Mâu phóng tới, mắt nó lập tức bị xuyên thủng, lần này thì Huyết Diễm Sư Vương đã thực sự trọng thương.
Vừa lúc đó, Túy Bảo và Ô Nha đồng thời chuyển động.
Trường côn trong tay Túy Bảo chợt vung lên đánh ra ba côn nhanh như chớp, kim quang lóe lên rực rỡ. Côn ảnh rợp trời, thần tốc như điện quang hỏa thạch, hóa thành một màn sáng vàng chói lọi. Nếu không quan sát kỹ, sẽ tưởng rằng ba côn này chỉ là một côn.
Thật ra đây không phải kỹ năng Thác ấn Ý Châu gì cả, mà là Côn pháp do Túy Bảo tự mình luyện ra, Phá Tà Tam Đả. Côn pháp này kết hợp với kỹ năng Thác ấn Phá Tà của Ý châu có thuộc tính Quang Minh, khiến cho lực công kích tuy không mạnh nhưng lại mang đến hiệu quả choáng váng.
Phanh! Phanh! Phanh!
Ba côn, toàn bộ đều đập lên đỉnh đầu của Huyết Diễm Sư Vương, khiến nó tru lên thảm thiết như heo bị cắt tiết. Huyết Diễm hộ thể của nó vẫn bị trói buộc như cũ, không cách nào bảo vệ cho nhục thân.
Lúc này là đến phiên Ô Nha biểu diễn. Ô Kim Sát Thần Phủ xoay tít trên không, cuộn đến như gió lốc, hóa thành một đạo kim quang hình bán nguyệt rồi bổ xuống. Không ai có thể thấy rõ có bao nhiêu phủ đã được bổ ra…
Lực phòng ngự của Huyết Diễm hộ thể quả thật rất mạnh, một búa của Ô Kim Sát Thần Phủ thì không thể chém chết nó. Nhưng một không được thì nàng búa nhiều búa… huống chi lúc này nó đã không còn Huyết Diễm bảo vệ. Nên ngắn ngủi trong vòng hai hơi thở, cái đầu to cộ của Sư Vương đã đứt lìa, máu tươi bắn tung tóe dính đầy lên người Ô Nha và Túy Bảo, chỉ có Lâm Thiên Ngao ẩn sau tấm thuẫn là không nhiễm huyết mà thôi.
Túy Bảo liên tục tặc lưỡi, hít hà:
- Ô Nha muội muội à, muội càng ngày càng bạo liệt nha. Quả thực là thiên phú dị bẩm mà!
Thực lực của người Ô Kim mặc dù cường đại, nhưng bề dày lịch sử của bọn họ cũng không ít. Đối với chiến tích của mình, họ cũng không mấy quan tâm.
Ô Nha cười hắc hắc, Ô Kim Sát Thần Phủ hóa thành hai đạo ô quang, nhập vào bàn tay. Nhìn kỹ liền có thể phát hiện, trên hai ngón tay cái của nàng, có hai chiếc nhẫn. Hiển nhiên, chúng chuyên môn dùng để chứa Ô Kim Sát Thần Phủ rồi.
Cất Ô Kim Sát Thần Phủ đi, nàng tung cước đá lên mình Huyết Diễm Sư Vương rồi đưa tay mò mẫm gì đó trong người nó. Chỉ trong chốc lát, một quả Thiên hạch đỏ sậm đã ở trong tay nàng.
Lúc này, Lâm Thiên Ngao cũng đã thu hồi trọng thuẫn, mỉm cười:
- Thiên hạch của Huyết Diễm Sư đều là đồ tốt, mà Thiên hạch của con Huyết Diễm Sư Vương lại là vật liệu khá quý giá để luyện chế trang bị Ngưng hình. Chúng ta nên thu thập hết đừng để lãng phí, lợi ích đạt được sẽ chia đều.
- Để đó muội! Để đó muội làm!
Ô Nha lập tức hưng phấn reo lên rồi giành lấy công việc này, Tiểu Tứ từ trên không trung bèn hạ xuống, giúp nàng góp nhặt những thứ hữu dụng của Huyết Diễm Sư.
Lâm Thiên Ngao nhặt những mũi tên còn dùng được rồi quay trở lại trước cửa huyệt động đưa cho Thượng Quan Băng Nhi. Gã nhìn nàng gật đầu:
- Cô bắn cung rất giỏi!
Thượng Quan Băng Nhi khẽ mỉm cười:
- Đội trưởng quá khen, các người mới thật lợi hại. Con Huyết Diễm Sư Vương kia, muội đúng là không có biện pháp đối phó.
Lâm Thiên Ngao cũng cười:
- Xem ra, cô và Chu Duy Thanh đều có lai lịch không tầm thường. Chiến đội chúng ta có cô, vừa hay bổ khuyết được nhược điểm xạ tốc từ xa. Kỹ năng Thác ấn Ý châu có khá hơn nữa thì tần suất công kích cũng vĩnh viễn không thể nào bì lại cung tiễn của cô được.
Trong giới Thiên Châu Sư, mỗi cá nhân đều có những phương hướng tu luyện khác nhau. Có Thiên Châu Sư chỉ thiên về năng lực sử dụng Thể châu, đối với những Thiên Châu Sư này, thân thể và lực lượng của họ vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa kỹ chiến thuật cũng rất khá, ví dụ như Ô Nha. Hoặc có Thiên Châu Sư thiên về Ý châu với những kỹ năng Thác ấn như Tiểu Viêm và Diệp Phao Phao, rất thiện nghệ trong công kích tầm trung.
Đương nhiên, ngày hôm nay những Thiên Châu Sư nào biết cách kết hợp giữa Ý Châu và Thể Châu thì về sau mới là người có thực lực mạnh nhất, nếu có khác thì cũng là do trình độ chênh lệch mà thôi.
Mặc dù tu vi Thượng Quan Băng Nhi chỉ là Tam châu, nhưng với tài bắn cung thần sầu của mình, nàng có thể chiến đấu trong phạm vi lớn để giảm bớt tiêu hao Thiên lực. Nàng không phải là đối thủ của Ô Nha hay Lâm Thiên Ngao, nhưng nếu như chiến đấu với Diệp Phao Phao hoặc Tiểu Viêm thì lại rất khó nói. Với Phong Tranh Xạ Pháp, chỉ cần nàng có đủ không gian và thời gian thì dù tu vi Ngũ châu như Tiêu Viêm cũng sẽ bị nàng giết chết một cách dễ dàng. Nên trừ phi là tu vi đột phá Tông cấp, nếu không, sẽ không có kỹ năng Thác ấn Ý châu nào có lực công kích tầm xa sánh được với cung tiễn.
- Dọn dẹp những con Huyết Diễm Sư khác đi, Sư Vương cứ để cho ta.
Lúc này, đám Huyết Diễm Sư chỉ còn lại năm con, luôn được trọng tiễn của Băng Nhi “chiếu cố” nên chỉ có thể rống giận gầm thét mà né tránh. Bởi nếu chúng liều mạng xông lên dưới làn tên như mưa kia thì chỉ là tự đi tìm chết mà thôi.
Bốn người Ô Nha, Túy Bảo, Tiểu Viêm, Diệp Phao Phao đồng thời phát động công kích, gia tăng sức ép.
Lúc đầu bọn họ vẫn chưa yên tâm, sợ rằng xạ tiễn cực tốc như thế rất có thể sẽ ngộ thương đến mình, nhưng nỗi lo đó đã rất nhanh biến mất. Tài bắn cung của Thượng Quan Băng Nhi thật sự cao minh, có lúc tưởng mũi tên sắp lao vào người, không ngờ nó lại lượn một vòng, căn bản không chạm đến chéo áo của bất kỳ ai.
Dưới tình huống đó, đám Huyết Diễm Sư này dù là Thiên thú Tôn cấp trung giai nhưng đối mặt với xạ tiễn cao siêu như thế, lại thêm tổ hợp chiến đấu cực mạnh kia, chúng còn có biện pháp gì chống đỡ nữa đây?
Về phần Huyết Diễm Sư Vương cũng bất lực mà không có cách ứng phó nào.
Lúc trước đánh cuộc với Chu Duy Thanh và Vân Ly, Lâm Thiên Ngao chỉ đứng nguyên tại chỗ không di động, nên không làm sao phô diễn toàn bộ thực lực của gã. Còn bây giờ tất cả những năng lực đặc thù và cường đại đều được tận lực phát huy. Thượng Quan Băng Nhi cuối cùng đã hiểu, tại sao Chu Duy Thanh lại coi trọng Lâm Thiên Ngao đến vậy.
Không nghi ngờ chút nào, con Huyết Diễm Sư Vương này cũng tương đương với một cường giả Thất châu, thực sự có thể áp đảo hoàn toàn bất kỳ ai trong Phỉ Lệ chiến đội. Lực công kích của nó cực kỳ kinh người, thân thể Ô Nha cường đại là thế mà đối phó với hỏa diễm hừng hực toát ra từ Sư Vương cũng rất vất vả. Những người khác như Tiểu Viêm thì tuyệt đối không dám đến gần nó. Túy Bảo mặc dù có thể ngăn cản đôi ba chiêu, nhưng giáp chiến lâu dài thì cũng không cách nào chịu nổi.
Ấy thế mà con Tông cấp hạ vị Huyết Diễm Sư Vương này chỉ đấu ngang tay với Lâm Thiên Ngao.
Động tác của Lâm Thiên Ngao không nhanh, thậm chí không có chút tiết tấu. Nhìn cứ như gã thuận tay cầm trọng thuẫn che qua che lại thân thể, vô cùng chậm chạp, vậy mà Huyết Diễm Sư Vương lại không thể công phá nổi.
Lâm Thiên Ngao chống cự đến giờ chỉ dựa vào tổ hợp Ngũ châu Ngưng Hình Thuẫn mà thôi. Nhưng gã lại khiến Huyết Diễm Sư Vương có cảm giác như trọng thuẫn chỗ nào cũng có. Mỗi khi nó định thay đổi vị trí tấn công thì Lâm Thiên Ngao chỉ bước một bước liền đón đỡ được. Có vẻ như gã đã không cho Huyết Diễm Sư Vương có được góc độ tốt nhất để phát lực hoặc phá vỡ phòng ngự của mình.
Nhìn Lâm Thiên Ngao đang cùng Huyết Diễm Sư Vương áp sát giao thủ, bất kỳ ai chỉ dùng thị giác để quan chiến, thì sẽ nghĩ rằng lúc này gã đang gặp nguy hiểm vô cùng.
Dưới tình huống bị Lâm Thiên Ngao quấn chân như vậy, Huyết Diễm Sư Vương không có đến nửa cơ hội để thoát thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồng loại của nó lần lượt chết dưới tay những thành viên Phỉ Lệ chiến đội.
Công kích của Ô Nha quá mãnh liệt, Ô Kim Sát Thần Phủ nặng hơn một ngàn ba trăm cân mà nàng cứ múa lên vun vút, dù là Sư Vương với lực phòng ngự cực mạnh cũng không chịu nổi, đừng nói đến những con Huyết Diễm Sư bình thường này.
Năm Huyết Diễm Sư thì có tới ba con đã chết trong tay nàng. Càng quỷ dị hơn, Ô Kim Sát Thần Phủ chỉ cần dính một chút máu, liền hấp thu ngay lập tức, khiến cho quầng sáng ám kim càng lúc càng rực rỡ lên. Thần khí trấn tộc của người Ô Kim quả thật bất phàm.
Thượng Quan Băng Nhi lúc này đã ngừng công kích, lặng lẽ thu thập những mũi tên chưa bị hư trên mặt đất. Nàng biết, cuộc chiến đến lúc này đã không cần tới nàng nữa, bởi ngay cả Huyết Diễm Sư Vương cũng không có cơ hội thoát ra mà tấn công nàng.
Tiểu Viêm sau khi giết chết con Huyết Diễm Sư kia, không tiếp tục tấn công nữa mà cùng Ô Nha và Túy Bảo đi đến bên cạnh Lâm Thiên Ngao.
Túy Bảo cười hắc hắc:
- Lão đại, động thủ được rồi!
Lâm Thiên Ngao mới trầm giọng quát lên:
- Diệp Phao Phao, phóng Băng Mâu!
- Được!
Diệp Phao Phao và những người ở đây phối hợp cũng chưa thật ăn ý lắm, phải đợi Lâm Thiên Ngao nói ra mới biết nên làm thế nào. Y bèn vận Thiên lực lên mà ngưng tụ Băng Mâu. Mặc dù không biết vì sao Lâm Thiên Ngao bảo mình công kích trước, nhưng y vẫn làm theo. Trong suy nghĩ của y, Băng Mâu đối với tầng Huyết Diễm hộ thể của Sư Vương cũng đâu có tác dụng gì quá lớn?
Chỉ trong khoảng năm hơi thở, Băng Mâu của Diệp Phao Phao đã ngưng tụ xong. Hắn hét lớn một tiếng “phá”, Băng Mâu lập tức hóa thành một luồng sáng màu lam sắc lạnh lao thẳng đến Huyết Diễm Sư Vương.
Đến lúc này, Lâm Thiên Ngao mới cho Diệp Phao Phao và Thượng Quan Băng Nhi thấy, cái gì là lực lượng phòng ngự cực mạnh.
Khi Diệp Phao Phao hô “phá”, Lâm Thiên Ngao cũng quát lên cực lớn, đồng thời chân phải đạp mạnh trên mặt đất, tổ hợp Ngũ châu Ngưng Hình Thuẫn ngời lên một màu vàng rực rỡ rồi toàn bộ tấm thuẫn đã được nhấc bổng lên, hung hăng đập xuống thân thể Huyết Diễm Sư Vương.
Trong nháy mắt Huyết Diễm hộ thể của Huyết Diễm Sư Vương đã bị quầng sáng màu vàng chói lọi kia bao bọc. Không biết Lâm Thiên Ngao đã dùng loại kỹ năng nào mà Huyết Diễm Sư Vương trong thoáng chốc như mê muội đi. Cùng lúc, Băng Mâu của Diệp Phao Phao đã lao tới...
Trong sát na đó, Lâm Thiên Ngao đột nhiên dùng tấm thuẫn giáng xuống thân thể Huyết Diễm Sư Vương một lần nữa, đẩy nó tới ngay vị trí mà Băng Mâu có thể thọc thẳng vào mắt.
Phập..! Grao…
Mất đi Huyết Diễm hộ thể, dù lực phòng ngự của Sư Vương có kinh người bao nhiêu thì mí mắt vẫn chỉ là mí mắt, mà Băng Mâu của Diệp Phao Phao lại là kỹ năng công kích Thủy hệ cấp Bát tinh vô cùng cường đại. Ngay khi Băng Mâu phóng tới, mắt nó lập tức bị xuyên thủng, lần này thì Huyết Diễm Sư Vương đã thực sự trọng thương.
Vừa lúc đó, Túy Bảo và Ô Nha đồng thời chuyển động.
Trường côn trong tay Túy Bảo chợt vung lên đánh ra ba côn nhanh như chớp, kim quang lóe lên rực rỡ. Côn ảnh rợp trời, thần tốc như điện quang hỏa thạch, hóa thành một màn sáng vàng chói lọi. Nếu không quan sát kỹ, sẽ tưởng rằng ba côn này chỉ là một côn.
Thật ra đây không phải kỹ năng Thác ấn Ý Châu gì cả, mà là Côn pháp do Túy Bảo tự mình luyện ra, Phá Tà Tam Đả. Côn pháp này kết hợp với kỹ năng Thác ấn Phá Tà của Ý châu có thuộc tính Quang Minh, khiến cho lực công kích tuy không mạnh nhưng lại mang đến hiệu quả choáng váng.
Phanh! Phanh! Phanh!
Ba côn, toàn bộ đều đập lên đỉnh đầu của Huyết Diễm Sư Vương, khiến nó tru lên thảm thiết như heo bị cắt tiết. Huyết Diễm hộ thể của nó vẫn bị trói buộc như cũ, không cách nào bảo vệ cho nhục thân.
Lúc này là đến phiên Ô Nha biểu diễn. Ô Kim Sát Thần Phủ xoay tít trên không, cuộn đến như gió lốc, hóa thành một đạo kim quang hình bán nguyệt rồi bổ xuống. Không ai có thể thấy rõ có bao nhiêu phủ đã được bổ ra…
Lực phòng ngự của Huyết Diễm hộ thể quả thật rất mạnh, một búa của Ô Kim Sát Thần Phủ thì không thể chém chết nó. Nhưng một không được thì nàng búa nhiều búa… huống chi lúc này nó đã không còn Huyết Diễm bảo vệ. Nên ngắn ngủi trong vòng hai hơi thở, cái đầu to cộ của Sư Vương đã đứt lìa, máu tươi bắn tung tóe dính đầy lên người Ô Nha và Túy Bảo, chỉ có Lâm Thiên Ngao ẩn sau tấm thuẫn là không nhiễm huyết mà thôi.
Túy Bảo liên tục tặc lưỡi, hít hà:
- Ô Nha muội muội à, muội càng ngày càng bạo liệt nha. Quả thực là thiên phú dị bẩm mà!
Thực lực của người Ô Kim mặc dù cường đại, nhưng bề dày lịch sử của bọn họ cũng không ít. Đối với chiến tích của mình, họ cũng không mấy quan tâm.
Ô Nha cười hắc hắc, Ô Kim Sát Thần Phủ hóa thành hai đạo ô quang, nhập vào bàn tay. Nhìn kỹ liền có thể phát hiện, trên hai ngón tay cái của nàng, có hai chiếc nhẫn. Hiển nhiên, chúng chuyên môn dùng để chứa Ô Kim Sát Thần Phủ rồi.
Cất Ô Kim Sát Thần Phủ đi, nàng tung cước đá lên mình Huyết Diễm Sư Vương rồi đưa tay mò mẫm gì đó trong người nó. Chỉ trong chốc lát, một quả Thiên hạch đỏ sậm đã ở trong tay nàng.
Lúc này, Lâm Thiên Ngao cũng đã thu hồi trọng thuẫn, mỉm cười:
- Thiên hạch của Huyết Diễm Sư đều là đồ tốt, mà Thiên hạch của con Huyết Diễm Sư Vương lại là vật liệu khá quý giá để luyện chế trang bị Ngưng hình. Chúng ta nên thu thập hết đừng để lãng phí, lợi ích đạt được sẽ chia đều.
- Để đó muội! Để đó muội làm!
Ô Nha lập tức hưng phấn reo lên rồi giành lấy công việc này, Tiểu Tứ từ trên không trung bèn hạ xuống, giúp nàng góp nhặt những thứ hữu dụng của Huyết Diễm Sư.
Lâm Thiên Ngao nhặt những mũi tên còn dùng được rồi quay trở lại trước cửa huyệt động đưa cho Thượng Quan Băng Nhi. Gã nhìn nàng gật đầu:
- Cô bắn cung rất giỏi!
Thượng Quan Băng Nhi khẽ mỉm cười:
- Đội trưởng quá khen, các người mới thật lợi hại. Con Huyết Diễm Sư Vương kia, muội đúng là không có biện pháp đối phó.
Lâm Thiên Ngao cũng cười:
- Xem ra, cô và Chu Duy Thanh đều có lai lịch không tầm thường. Chiến đội chúng ta có cô, vừa hay bổ khuyết được nhược điểm xạ tốc từ xa. Kỹ năng Thác ấn Ý châu có khá hơn nữa thì tần suất công kích cũng vĩnh viễn không thể nào bì lại cung tiễn của cô được.
Trong giới Thiên Châu Sư, mỗi cá nhân đều có những phương hướng tu luyện khác nhau. Có Thiên Châu Sư chỉ thiên về năng lực sử dụng Thể châu, đối với những Thiên Châu Sư này, thân thể và lực lượng của họ vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa kỹ chiến thuật cũng rất khá, ví dụ như Ô Nha. Hoặc có Thiên Châu Sư thiên về Ý châu với những kỹ năng Thác ấn như Tiểu Viêm và Diệp Phao Phao, rất thiện nghệ trong công kích tầm trung.
Đương nhiên, ngày hôm nay những Thiên Châu Sư nào biết cách kết hợp giữa Ý Châu và Thể Châu thì về sau mới là người có thực lực mạnh nhất, nếu có khác thì cũng là do trình độ chênh lệch mà thôi.
Mặc dù tu vi Thượng Quan Băng Nhi chỉ là Tam châu, nhưng với tài bắn cung thần sầu của mình, nàng có thể chiến đấu trong phạm vi lớn để giảm bớt tiêu hao Thiên lực. Nàng không phải là đối thủ của Ô Nha hay Lâm Thiên Ngao, nhưng nếu như chiến đấu với Diệp Phao Phao hoặc Tiểu Viêm thì lại rất khó nói. Với Phong Tranh Xạ Pháp, chỉ cần nàng có đủ không gian và thời gian thì dù tu vi Ngũ châu như Tiêu Viêm cũng sẽ bị nàng giết chết một cách dễ dàng. Nên trừ phi là tu vi đột phá Tông cấp, nếu không, sẽ không có kỹ năng Thác ấn Ý châu nào có lực công kích tầm xa sánh được với cung tiễn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook