Trên toàn bộ khu phố ăn chơi, nơi nổi tiếng nhất là câu lạc bộ đêm Comet.

12 giờ đêm, sau khi dọn dẹp xếp đặt đơn giản, Comet bắt đầu hoạt động vòa lúc rạng sáng.

Mấy chục nam tiếp viên đẹp đẽ dày dạn kinh nghiệm bước ra từ hậu trường tiến thẳng tới chỗ những vị khách đã đặt trước. Trong khoảng thời gian ngắn, cả một không gian rộng lớn đã nhanh chóng trở nên sôi nổi.

Những khách không đặt trước chỉ có thể ngồi uống rượu, nhìn mỹ nhân người khác; thế nhưng điều này cũng không thể làm thay đổi tâm tình vui vẻ của họ.

Khi Kỷ Vân Phàm đi vào đại sảnh Comet thì thấy cảnh náo nhiệt như vậy. Không biết hôm nay là sinh nhật người quảng giao nào mà cả đại sảnh đứng đầy khách và phục vụ viên cùng người đó ăn mừng.

Tiếp tân đi tới hỏi Kỷ Vân Phàm có hẹn trước không, anh lắc đầu nói rằng đến tìm người.

“Ngài muốn tìm ai? Chúng tôi có thể tra từ danh sách đăng ký để tìm giúp ngài.” Tiếp tân mỉm cười lễ phép nói.

Kỷ Vân Phàm nhìn bản danh sách trong tay cậu ta, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nói: “Tôi tìm người tên Thi Hựu.”

“Vâng, xin ngài đợi.” Tiếp tân gật đầu, mở ra tra từ trong tập đăng ký dày đặc tên.

Một lúc sau, cậu ngẩng lên đưa tay mời Kỷ Vân Phàm, “Hôm nay Ngài Thi đặt chỗ với một nam tiếp viên của chúng tôi, hiện tại đang ở trong phòng. Mời ngài đi theo tôi.”

Kỷ Vân Phàm bước theo tiếp tân đi qua đại sảnh, khóe mắt vô ý liếc qua nhân vật chính của buổi sinh nhật.

Đó là một cậu bé đáng yêu với mái tóc ngắn màu đỏ rượu vuốt keo dựng lên. Vẻ mặt thuần khiết sáng láng khiến cho không ai nghĩ được rằng cậu là nam tiếp viên.

Nhíu mày, Kỷ Vân Phàm thu lại ánh mắt. Tiếp tân dẫn anh vào thang máy lên lầu 3, đến lúc này thanh âm ồn ào ở lầu dưới mới biến mất.

“Làm phiền ngài chờ ở trong này.” Sau khi ra khỏi thang máy thì tới một hành lang hai bên đều là các dãy phòng. Tiếp tân để anh đứng ở cửa thang máy còn cậu ta thì đi tới gõ nhẹ lên cửa một căn phòng.

Đợi một hồi thì có người mở cửa phòng, tiếp tân nói vài câu với người đó thì đi về phía Kỷ Vân Phàm, “Thưa ngài, ngài thi mời ngài tiến vào.”

Gật nhẹ đầu, Kỷ Vân Phàm hướng về phía căn phòng kia đi tới.

Tới trước cửa thì anh thấy tiếp viên mà Thi Hựu đã hẹn. Cậu ta là một thiếu niên có khuôn mặt đáng yêu và vóc dáng gọn gang.

“Ngài Kỷ, mời ngài đi bên này.”

Vẻ tươi cười mềm mại của thiếu niên lại khiến Kỷ Vân Phàm bất giác nhăn mày. Cái tên Thi Hựu này, chẳng lẽ cậu ta có sở thích với trẻ em hay sao mà nhìn kiểu gì cũng thấy cậu bé này vẫn còn nhỏ?

Đi theo thiếu niên, Kỷ Vân Phàm kinh ngạc nhìn căn phòng bài trí ghế lô kiểu karaoke.

Ba người ngồi trước bàn trà thủy tinh, đối diện là TV cùng với đầu đĩa. Thi Hựu nhàn nhã bắt chéo chân dựa vào sofa, nhìn thấy Kỷ Vân Phàm thì tươi cười nhấc cốc rượu.

“Tiểu Thược, em hát hay nhất thì thể hiện cho ngài Kỷ nghe thử một chút đi.” Chờ tới khi Kỷ Vân Phàm ngồi lên sofa, Thi Hựu nói với thiếu niên vẫn đứng ở một bên.

Thiếu niên gật gật, đi tới đầu đĩa nhanh chóng chọn một bài. Khi màn hình thay đổi, tiếng hát dễ nghe của cậu vang lên, so với ca sĩ thần tượng chẳng kém là bao.

Kỷ Vân Phàm trứng ra vẻ mặt xanh xám với Thi Hựu, trên trán nổi hai đường gân xanh mà khó chịu nói: “Thi Hựu,đêm hôm khuya khoắt cậu gọi tôi ra để nghe cậu ta ca hát hả?”

Thi Hựu cười khẽ nói: “Vân Phàm, cậu không thấy giọng ca Tiểu Thược rất êm tai à?”

“Rất hay, nhưng tôi không rảnh đi xa như vậy để nghe cậu ta hát.”

Mất kiên nhẫn phun ra một câu, Kỷ Vân Phàm đứng dậy tỏ ý muốn đi thì bị Thi Hựu kéo tay lại: “Vân Phàm, cậu ngồi xuống nghe tôi nói đã.”

Nói xong cậu ta dừng một chút, kéo Kỷ Vân Phàm ngồi yên xuống rồi mới mở miệng: “Thực ra hôm nay theo dự định là hai người, tôi muốn cho cậu gặp một người khác. Nhưng mà không biết vì sao hôm nay cậu ta không nhận hẹn với bất cứ ai.”

“Không phải chỉ là một tiếp viên thôi sao, gặp thì cũng có cái gì hay.” Kỷ Vana Phàm nhàm chán nói một câu đầy khinh thường, giật tay ra khỏi Thi Hựu.

Bên kia Tiểu Thược đã hát xong, đi tới ngồi bên cạnh Thi Hựu, tay nghịch điện thoại tỏ ra không nghe bọn họ nói chuyện.

Thi Hựu thở dài, “Nam tiếp viên trong Comet không giống với những nơi khác. Bọn họ đều am hiểu những lĩnh vực riêng, ví dụ như Tiểu Thược chuyên môn ca hát giúp vui cho khách. Nhưng mà người tôi muốn cậu gặp rất đặc biệt. nghe bảo cái gì cậu ta cũng giỏi, nổi tiếng là thiên tài ở đây. Số một đó nha.”

“Cả lên giường nữa hả?” Kỷ Vân Phàm liếc Thi Hựu, giọng nói lạnh băng mang vẻ châm chọc.

Anh khinh thường nhất là loại người vì tiền mà bán thân. Đến tuổi này nếu thực sự muốn làm việc chẳng lẽ lại không đủ để nuôi sống bản thân sao?

Thi Hựu bị Kỷ Vana Phàm chọc một câu nên có chút xấu hổ, gượng cười hai tiếng. Tiểu Thược bên người cậu ta đột nhiên mở miệng, “Anh Kỷ Phong không ngủ với khách.”

“Chắc là vì không có ai thèm ra giá với cậu ta đi.” Hừ lạnh một tiếng, Kỷ Vân Phàm nhàm chán đứng lên, mặc kệ Thi Hựu muốn giữ lại mà nói một câu “Tôi muốn trở về liền ngay lập tức quay đầu bước ra khỏi phòng.

Đi tới cửa thang máy, Thi Hựu đằng sau vươn đầu ra hô lên, “Này, Vân Phàm, lần sau cậu ta đến được đấy, cậu nhớ quay lại đây nhé.”

Lờ đi Thi Hựu, Kỷ Vân Phàm bước vào thang máy, vừa xuống lầu thì thấy đám người bên dưới cuối cùng cũng yên lặng. Cậu thiếu niên được vây ở giữa đang vừa đàn ghita vừa hát, giọng ca cũng khá hay.

Kỷ Vân Phàm lắc đầu đi về phía cửa, trong lòng thấy tiếc thay cho cậu ta. Đã có tài năng như vậy mà lại không phát triển bên ngoài? Vì sao lại phải đâm đầu vào nơi u tối này chứ?

Mở cửa ra, một cơn gió mát mẻ thổi qua người. Kỷ Vana Phàm chỉ cảm thấy tâm trạng nặng nề vừa rồi trở nên nhẹ nhõm hẳn. Hít một hơi thật sâu rồi đi về phía trước, nhưng chưa được mấy bước liền bị một người lao ra từ trong góc đụng thẳng vào.

Người nọ mặc áo sơ mi đơn giản để mở hai cúc áo trên lộ ra một khoảng cổ và xương quai xanh trắng trẻo duyên dáng.

Dưới ánh trăng, mái tóc mềm mại dán bên mặt sáng lên. Ánh mắt chính trực nhìn thẳng vào Kỷ Vân Phàm, con người sáng ngời hấp dẫn khiến anh không thể chuyển mắt.

“Thật xin lỗi, tôi đi nhanh quá, anh không làm sao chứ.” Thấy Kỷ Vân Phàm vẫn đang ngơ ngẩn, cậu ta cong khóe miệng hỏi thăm.

Giọng nói nhu hòa lướt qua bên tai, đôi mắt cười nheo lại ánh ra vẻ dịu dàng khiến cậu càng trở nên xinh đẹp hơn,

Đúng, là xinh đẹp. Trước kia Kỷ Vana Phàm chưa bao giờ nghĩ rằng từ xinh đẹp lại có thể gắn liền với nam giới. Thế nhưng cậu trai trước mắt này lại không phù hợp được với từ nào khác nữa. Chưa bao giờ gặp qua người đàn ông nào có dáng vẻ dịu dàng như thế khiến Kỷ Vân Phàm có chút thất thần.

Người nọ đi vài bước tới trước mặt anh, dừng lại nhìn một lúc rồi vừa cười vừa nói, “Ngài là khách của Comet, vậy chúng ta sẽ còn gặp lại. Giờ tôi xin phép đi trước, tạm biệt.”

Nói xong, cậu xoay người đi về phía cửa lớn của Comet.Trong nháy mắt khi cửa mở ra, Kỷ Vân Phàm nghe được tiếng hô bùng nổ từ đám người im lặng bên trong.

Cậu thiếu niên đang tổ chức sinh nhật nhảy lên ghế dựa, chỉ về phía người nọ hô lớn, “ Kỳ Phong, cậu đến muộn quá đấy!”

Khi cửa từ từ khép lại, Kỷ Vân Phong nghe được tiếng nói mềm nhẹ dễ chịu của Kỳ Phong: “A, Tiểu Thuần, thật có lỗi thật có lỗi…”

Quay đầu nhìn lên ánh trăng, khóe miệng Kỷ Vân Phàm nhẹ cong. Có lẽ, kết luận vội vàng của mình cũng không thật chính xác. Người tên Kỳ Phong này có một đôi mắt thật trong sáng.

Ngày đó trôi qua đã lâu, cuộc sống bận rộn khiến Kỷ Vân Phàm tạm quên đi người xinh đẹp khác thường đã gặp đêm đó. Cho đến một ngày, Thi Hựu vọt vào văn phòng anh nói rằng cậu ta đã hẹn được với người kia.

“Thi Hựu, tôi đang trong giờ làm việc, cậu để ý một chút có được không!” Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Thi Hựu, Kỷ Vân Phàm bỗng nhiên cảm thấy phiền phức.

Thi Hựu hẹn anh đến Comet đã là từ hai tháng trước, thế mà đến bây giừo mới hẹn được cho thấy người kia thực vô cùng bận rộn.

“Này này, Vân Phàm, tôi thật vất vả mới hẹn được cậu ta. Khách ngày hôm nay của cậu ấy bẫng nhiên hủy hẹn nên tôi mới len vào được đấy, nếu không khách đặt trước của cậu ấy đã kéo dài đến tháng sau rồi.”

Thi Hựu mặc kệ ánh mắt uy hiếp của cấp trên mà tự động ngồi vào sofa, khi nói chuyện thì hai con mắt phát sáng hệt như sói rình mồi.

Kỷ Vân Phàm lấy làm phiền phức mà liếc cậu ta một cái. Còn một đống văn kiện vô cùng quan trọng, anh không muốn vì chuyện này mà làm xáo trộn hiệu suất làm việc của mình. Dù sao công ty có thể đi đến hôm nay cũng không phải việc đơn giản, tất cả là nhờ Kỷ Vân Phàm vất vả làm việc mấy năm qua với thái độ nghiêm túc cẩn thận.

“Cậu ra ngoài trước đi, tôi tính toán việc hợp tác với Trịnh thị xong thì sẽ đến.”

Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thi Hựu một cái, Kỷ Vân Phàm cúi xuống tiếp tục xem tư liệu trong tay. Lần hợp tác này cùng Trịnh thị rất quan trọng, nếu thành công sẽ kiếm được rất nhiều.

“Đúng rồi, việc hợp tác kia tôi cũng có nghiên cứu, có muốn tôi mang cho cậu xem không?” Kẻ coi trọng việc tư như Thi Hựu cũng phải nghiêm túc làm việc, gạt bỏ vẻ ngoài lười nhác để lộ ra dáng vẻ thật sự.

Xem ra hôm nay nếu không giúp cậu ta thu được công ty kia, Kỷ Vân Phàm nhất quyết không đến Comet với mình. Thật khó khăn mới hẹn được Kỳ Phong, không đi thì cũng quá lãng phí.

“Ừ, mang đến đi.” Thản nhiên nói một câu, Kỷ Vân Phàm thầm ngạc nhiên. Cái tên Thi Hựu này mọi khi đến sát nút mới làm việc, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?

Qua hai phút, Thi Hựu mang tới tài liệu về công ty kia đứng trước Kỷ Vân Phàm. Hai người vùi đầu vào làm việc, cuối cùng hoàn thành kế hoạch trước 12 giờ.

“Vân Phàm, đi nhanh lên, muộn nửa tiếng là bị hủy giờ hẹn đấy.”

Đang sửa sang lại thì Thi Hựu thúc giục ở bên cạnh. Kỷ Vân Phàm bất đắc dĩ liếc hắn, trong lòng hối hận vì sao trước kia lại tuyển người như cậu ta cùng gây dựng sự nghiệp.

Lúc hai người đi tới Comet thì đã là 12 giờ 29 phút. Tiếp tân vời nhìn thấy Thi Hựu nở nụ cười ngại ngùng, chỉ về hướng thang máy nói, “Ngài Thi, vừa mới rồi Kỳ Phong gọi điện thoại hỏi có thể hủy hẹn không.”

“A, thật có lỗi, đều do bạn của tôi rất phiền phức. Hiện giờ chúng tôi đi lên đây.

“Mời tới phòng 309. Hẹn được Kỳ Phong thật sự rất khó khăn, làm phiền ngài Thi lần sau đến sớm một chút.”

“Ha ha, tôi biết.”

Vào thang máy, Kỷ Vân Phàm có chút khó chịu liếc mắt nhìn Thi Hựu, nói: “Đến mức này nữa. Không phải chỉ là một tiếp viên thôi sao? Lại còn là đàn ông nữa.”

“Ai, cậu để ý cái này làm gì. Tôi đã nói rồi, Kỳ Phong là thiên tài, tiếp xúc với cậu ta học được nhiều cái hay ho lắm.”

“Học gì được từ tiếp viên chứ? Học tiếp khách chắc?”

“Tôi không thèm cãi với cậu nữa, cậu tự hiểu được.”

Thang máy ngừng lại, cửa vừa mở ra thì hai người nhìn thấy cậu trai mặc áo sơ mi trắng đứng bên ngoài, chính là anh chàng xinh đẹp Kỷ Vân Phàm đã gặp lần trước.

“Ngài Thi, ngài đến chậm thêm một phút nữa là tôi có thể nghỉ ngơi rồi.”

Mang nụ cười hoàn hảo mềm mại, Kỳ Phong hơi cúi người với Thi Hựu và Kỷ Vân Phàm. Trong khoảnh khắc đứng thẳng lại, ánh mặt ngạc nhiên rơi trên mặt Kỷ Vân Phàm.

“Tiên sinh, chúng ta quả nhiên lại gặp mặt rồi.”

“Sao cơ? Kỳ Phong cậu biết Vân Phàm à?”

“Cũng không tính là quen biết, chúng tôi từng gặp mặt một lần.”

“Cậu giỏi lắm Kỷ Vân Phàm, gặp qua Kỳ Phong rồi mà cũng không nói cho tôi biết.”

“Cậu không thấy phiền hả? Lúc đó tôi còn chưa biết cậu ấy là ai.” Ky Vân Phàm đưa tay đẩy Thi Hựu ra khỏi thang máy rồi đi theo ngay phía sau, nhìn khuôn mặt tươi cười của Kỳ Phong mà một cảm giác kỳ lạ dần dâng lên.

Cảm xúc mới mẻ mà người đàn ông xinh đẹp này mang đến thực kỳ diệu,

“Ha ha, ngài Thi, ngài Kỷ, mời hai vị đi bên này.” Có chút buồn cười nhìn hai người đàn ông đứng nhìn trừng trừng, Kỳ Phong đưa tay ý mới bọn họ đi theo mình.

Đến trước phòng 309, Kỳ Phong đẩy cửa ra.

Đây là một gian phòng rất nghiêm chỉnh, có hơi giống phòng họp. Kỷ Vân Phàm cảm thấy kỳ quái. Kỳ Phong đi tới góc có hang loạt công tắc ấn xuống bật một cái.

Bức tường đối diện bọn họ dần hạ xuống một màn chiếu. Thi Hựu liếc liếc mắt với Kỷ Vân Phàm, đi theo phía sau hắn rồi tiện tay đóng cửa phòng.

Kỳ Phong tắt đèn trong phòng, màn chiếu nhanh chóng sáng lên.

“Ngài Thi, kế hoạch của công ty mà ngài nhắc tới lần trước tôi đã hoàn thành, bây giờ sẽ chiếu cho các ngài xem.”

Vừa cười nói xong, Kỳ Phong đi đến trước màn chiếu, cầm lấy thanh chỉ điểm, vừa chỉ vào các mục trên màn hình vừa giải thích kế hoạch của cậu.

Kỷ Vân Phàm vô cùng ngạc nhiên nhìn hình ảnh của kế hoạch được chiếu lên. Bản kế hoạch này rõ ràng là dự án hợp tác của họ với Trịnh thị. Toàn bộ kế hoạch được trình bày phân loại rõ ràng tường tận, có nhiều chi tiết thậm chí còn được làm hoàn mỹ hơn cả bản của anh và Thi Hựu.

Thi Hựu ngồi một bên cũng rất vui vẻ, rõ ràng là không ngờ được Kỳ Phong có thể làm hoàn hảo như vậy. Trong phòng rất yên ắng, chỉ quanh quẩn tiếng nói nhẹ nhàng của Kỳ Phong. Vẻ mặt tươi cười trên mặt cậu cũng được thu lại, chỉ còn dáng vẻ nghiêm túc.

Đánh giá của Kỷ Vana Phàm đối với người này  không thể không thay đổi.

Sau gần 1 tiếng thuyết trình, Kỳ Phong nhẹ nhàng thở ra, quay đầu cười cười hỏi hai người, “Hai vị cảm thấy có vấn đề gì không?”

“Hoàn toàn không có, Kỳ Phong cậu làm rất tốt, rõ ràng cậu đã được huấn luyện chuyên nghiệp về việc này.” Thi Hựu vừa vỗ tay vừa cười nói rồi mới quay sang hỏi, “Vân Phàm, cậu cảm thấy thế nào?”

“Kế hoạch  này là bí mật của công ty, sao cậu lại tự tiện nói cho người ngoài biết?”

Không có vẻ tươi cười như dự đoán, Kỷ Vân Phàm vùng đứng lên rống một câu, vẻ mặt xanh mét cho thấy rõ tâm trạng phẫn nộ.

Thay đổi ấn tượng với Kỳ Phong là một chuyện, việc cơ mật của công ty lại là chuyện khác. Nếu Kỳ Phong để lộ chuyện này ra ngoài thì việc hợp tác của bọn họ với Trịnh thị chắc chắn thất bại.

“Vân Phàm cậu đừng vội tức giận, nghe tôi nói hết,” Thi Hựu nhận ra anh thực sự phát cáu vội đứng lên trấn an, lại tiến đến nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ đưa ra trường hợp tương tự chứ không nói thẳng ra việc hợp tác của chúng ta với Trịnh thị. Hơn nữa tiếp viên tại Comet đều rất có quy tắc, tuyệt đối không mang chuyện của khách nói cho người khác.”

“Ngài Kỷ, khi Comet lựa chọn công việc kinh doanh này thì chắc chắn đảm bảo chúng tôi không đem bí mật của khách nói ra, điều này ngài cứ yên tâm.”

Khi Thi Hựu nói xong, Kỳ Phong bình thản mở miệng sau đó xoay người tắt điện trên máy chiếu, lại lấy ra đĩa CD từ bên máy tính đưa cho Thi Hựu.

“Kỳ Phong, cậu không cần tức giận. Tên Vân Phàm này mới đến comet lần đầu tiên nên…”

“Ngài Thi, tôi không giận. Chúng tôi không phải không hiểu quyền lợi của khách hàng.” Kỳ Phong cười nhẹ, trong lời nói lại có ý châm biếm Thi Hựu.

Thi Hựu quay đầu trừng mắt với Kỷ Vân Phàm một cái, bất đắc dĩ thở dài.

Không khí trong phòng có chút xấu hổ. Thi Hựu nhìn Kỷ Vân Phàm mặt lạnh cùng vẻ mặt tươi cười mà lạnh lùng của Kỳ Phong, cảm thấy việc mình cố sức lấy lòng thật là ngu xuẩn.

Vốn là muốn cho Vân Phàm hiểu được năng lực của Kỳ Phong, không ngờ mình lại quên mất tên này để ý chuyện hợp tác biết bao nhiêu. Thật sự là kẻ thông minh bị thông minh hại.

“A Hựu, còn việc gì không? Nếu không thì tôi muốn đi về.” Thấy trong phòng một lúc lâu không ai nói câu nào, Kỷ Vân Phàm nhíu mi, mất tự nhiên nói một câu.

Thi Hựu còn chưa kịp trả lời thì Kỳ Phong đã cười cười mở miệng, “Ngài thi không hẹn tôi việc gì khác, vậy hôm nay hai vị cứ về trước đi, tôi cũng được sớm nghỉ ngơi.”

Nói xong, cậu lại cúi người với hai người bọn họ, xoay người liền đi ra khỏi cửa.

Thi Hựu trợn mắt nhìn cậu đi mất, biểu tình trên mặt hoàn toàn cứng ngắc, “Kỷ Vân Phàm, một đêm là 5000 tệ đó, cậu đấy!”

“Tôi cũng không bảo cậu phải lãng phí tiền.” Trắng mắt lườm Thi Hựu một cái, Kỷ Vân Phàm cũng xoay người ra cửa.

Thi Hựu nhìn theo bóng dáng anh đi ra mà muốn hộc máu, run rẩy một hôi flâu mới đi theo ra ngoài.

Kỷ Vân Phàm vừa đưa x era khỏi bãi đỗ thì Thi Hựu vội vàng chạy ra từ Comet.

Cậu ta chạy đên sbên xe Kỳ Phong đưa cho anh đĩa CD, vội vàng nói, “Không được rồi, mẹ tôi đột nhiên phát số, cha tôi gọi điện đến muốn tôi về nhà ngay lặp tức, có thể ngày mai tôi không đi làm được.”

“Biết rồi, có muốn tôi đi cùng không?”

“Không cần, lái xe nhà tôi đã đến, đỗ ngay bên kia.”

Nói xong Thi Hựu đã chạy thật xa. Kỷ Vân Phàm nhìn cậu ta rồi nhăn nhăn mày khởi động xe. Ngay khi nhấn chân ga thì lại thấy Kỳ Phong bước ra từ Comet.

Cậu vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng như mọi khi, trong đêm tối càng có vẻ yếu ớt. Kỳ Phong không để ý đến xe của Kỷ Vân Phàm đỗ ở cách cậu không xa. Sắc mặt cậu có vẻ mỏi mệt mà tái nhợt, nụ cười cũng không còn treo trên mặt nữa. Cúi thấp đầu không biết suy nghĩ cái gì, qua một lúc lâu Kỳ Phong mới ngẩng đầu, nâng tay kéo gọn lại những lọn tóc bị gió thổi lòa xòa.

Không hiểu vì sao, Kỷ Vân Phàm đột nhiên có chút cảm giác đau lòng.

“Để tôi đưa cậu về nhé.” Chạy xe đến bên cạnh, Kỷ Vân Phàm quay sang nói với Kỳ Phong đang kinh ngạc.

Giọng nói của anh rất bình tĩnh, cũng không có ý gì khác, đến mức chính Kỷ Vân Phàm còn thấy kinh ngạc vì sao mình lại đề nghị điều này.

“Cám ơn.” Nhìn chăm chăm một lúc, Kỳ Phong mỉm cười rồi mới ngồi vào xe, có vẻ bất ngờ đối với đề nghị của Kỷ Vân Phàm nhưng vẻ mặt của đối phương lại khiến cậu yên tâm. Có lẽ vì đã tiếp xúc từ trước nên cậu hiểu rằng Kỷ Vân Phàm là một kẻ thẳng thắn không thích giả bộ, vì thế đề nghị của anh ta chắc chắn là xuât sphát từ thực tâm.

“Không có gì, cậu ở đâu?”

“Đưa tôi đến bệnh viện Nhân Ái là được.”

“ Nơi đó gần nhà cậu à?”

“Vâng.”

“Rất xa nhỉ, bình thường cậu về thế nào?”

“Xe bus hoạt động cho đến 3 giờ, quá giờ đó thì tôi ở lại nơi này, cũng có khi là Tiểu Thuần đưa tôi về.”

“Tiểu Thuần chính là người sinh nhật hôm trước sao?”

“Ừm, chúng tôi là hàng xóm.”

Kỷ Vân Phàm không tiếp tục nói nữa mà khởi động xe, từ nơi này đến bệnh viện Nhân Ái phải đi rất lâu, hai người này rốt cuộc là nghĩ sao mà lại ở đó?

20 phút sau, Kỷ Vân Phàm dừng xe trước cửa bệnh viện, lai không nghe thấy người phía sau có phản ứng gì. Nhìn qua gương chiếu hậu, anh mới phát hiện Kỳ Phong đã ngủ thiếp đi. Cậu tựa vào lung dựa, mắt nhắm chặt, đầu nghiêng sang một bên ngủ có vẻ rất say.

Nhẹ nhàng lắc đầu không đánh thức cậu dậy, Kỷ Vân Phàm tắt máy xe rồi cũng dựa vào lung ghế dựa. Không lay Kỳ Phong dậy cũng là vì muốn cho cậu ngủ thêm nữa.

Không biết đã qua bao lâu, Kỳ Phong rốt cuộc tỉnh lại, trong mắt có vẻ mơ màng loang loáng.

Cậu có chút mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi mới ngồi ngay ngắn lại, đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi kinh ngạc há hốc miệng, “Ngài Kỷ, sao ngài không gọi tôi dậy, đã muộn thế này rồi!”.

“Tôi thấy cậu ngủ say quá.” Kỷ Vân Phàm không để ý lắm mà trả lời.

“Thật xin lỗi, đã khiến ngài lãng phí nhiều thời gian như thế. Lần sau có tới Comet ngài cứ gọi tôi.” Nói xong, Kỳ Phong mở cửa xe bước xuống, cười cười lịch sự nhìn về phía Kỷ Vân Phàm bên kia cửa kính xe đang mở.

Kỷ Vân Phàm cũng không nói tiếp, chỉ cười rồi mở máy chạy xe. Qua gương chiếu hậu anh thấy Kỳ Phong vẫn đứng nhìn theo mãi cho đến khi họ không thể thấy ánh mắt của người kia nữa.

Sauk hi về nhà, Kỷ Vân Phàm cũng không muốn ngủ mà quay sang mở máy tính xem lại đĩa CD của Kỳ Phong đưa.

Không thể phủ nhận rằng đây là một bản kế hoạch rất tốt, nếu không kể đến việc Thi Hựu vì cố ý giấu danh tính của công ty thì chương trình này rất hoàn hảo.

Kỷ Vân Phàm lấy làm kỳ quái, xem từ bản kế hoạch này, anh có thể thấy rằng Kỳ Phong được học hành đến nơi đến chốn. Với thực lực như vậy, cậu ta hoàn toàn có thể đi làm ở bên ngoài, vậy thì sao lại chui vào câu lạc bộ đêm làm tiếp viên chứ?

Nếu nhất định phải tìm ra một lý do thì Kỷ Vân Phàm chỉ có thể nghĩ rằng Kỳ Phong rất thiếu tiền. Nếu đúng là như vậy, công việc này đúng là có thể mang lại cho cậu một số tiền lớn mỗi tháng.

Nhưng một người trưởng thành như cậu lại vì sao mà thiếu tiền như vậy? chẳng lẽ là trong nhà có người bệnh nặng? Hay cậu ta là trẻ mồ côi hoặc gia đình có biến cố lớn?

Đã nghĩ đến rất nhiều lý do rồi lại tự loại bỏ ý tưởng của mình, Kỷ Vân Phàm cảm thấy con người luôn luôn tươi cười đó không thực sự được hạnh phúc. Thế nhưng lúc nãy đưa cậu về, biểu tình buồn bực của Kỳ Phong lúc đứng ở cửa Comet có khi lại thực sự ẩn dấu việc khó nói gì đó.

Trong lúc Kỷ Vân Phàm còn trầm tư thì di động bất chợt rung lên. Anh xốc lại tinh thần, lúc này mới nhận ra mình đã lãng phí không ít thời gian để nghĩ về một người xa lạ. Vơ lấy điện thoại, thì ra là tin nhắn của Thi Hựu. Có vẻ như mẹ cậu ta bệnh khá nặng, Thi Hựu cũng không thể quay lại đi làm ngay được.

Kỷ Vân Phầm nhìn dòng chữ trên màn hình mà nhăn mặt lại, xin nghỉ một thời gian? Cậu ta có nhầm không? Việc hợp tác cùng Trịnh thị không phải sẽ diễn ra sau 3 ngày nữa sao? Người phụ trách kế hoạch của cả hai bên đều phải có mặt nữa.

Nhanh chóng gọi lại cho Thi Hựu, Kỷ Vân Phàm gần như rống vào điện thoại, “Buổi họp dự án 3 ngày sau cậu cũng định không tới sao?”

“Ấy, nói nhỏ thôi, mẹ tôi vừa mới ngủ. sao muộn thế rồi mà cậu vẫn chưa ngủ hả! Tôi không tới được, ngày mai là cha tôi đi công tác rồi, tôi phải ở nhà chăm sóc mẹ.”

“Vậy dự án kia thì cậu định thế nào?”

“Cậu đi cùng thư ký Lâm đi.”

“Nhưng cô ấy không hiểu về kế hoạch!”

“Vậy tìm Kỳ Phong đi? Bản kế hoạch của cậu ta cậu cũng đã xem rồi mà? Chúng ta còn có thể sửa chữa một vài chi tiết trogn kế hoạch của mình nữa.”

“ Gặp…Làm sao có thể gặp cậu ta chứ!” Kỷ Vân Phàm bắt đầu nổi nóng.

“Tôi nghe nói nếu có nguyên nhân đặc biệt thì cũng có thể mời họ đi vào ban ngày, vấn đề chỉ là giá cả thôi. Kỳ Phong có vẻ khá thành thạo trong việc lập kế hoạch, hơn nữa cũng tỏ ra có kinh nghiệm. Nghe bảo trước đó không lâu ông chủ Trần thị có mời cậu ta đi làm đại diện sản phẩm nữa.”

“Nhưng nếu Trịnh thị phát hiện ra thân phận của cậu ta thì sẽ gây phiền toái lớn cho chúng ta mất.”

“Không sao đâu, để cậu ta ăn mặc khác đi là được, đảm bảo không bị nhận ra. Cậu cứ nói đó là nhân viên mới tuyển là ổn rồi. Vậy, để tôi hỏi cậu ta giúp cậu nhé?”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà gì cả. Đại thiếu gia của tôi ơi, cứ như vậy đi nhá. Tôi cúp máy đây, bye bye.”

Không đợi hắn nói gì, Thi Hựu đã vội vàng dập máy. Kỷ Vân Phàm trợn mắt nhìn màn hình di động rồi bực bội ném sang một bên.

Chẳng lẽ thực sự phải cho Kỳ Phong tham gia vào dự án sao?

Tuy rằng cậu ta có khả năng đảm nhận việc này, nhưng sau hai lần gặp mặt,Kỷ Vân Phàm lại phát hiện ra bản thân không thể hoàn toàn tin tưởng cậu, nhất là khi anh không hiểu rõ hoàn cảnh của người kia. Thế nhưng nếu Thi Hựu thật không tới được thì cậu ta đúng là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng mà…

Kỷ Vân Phàm chợt phát hiện suy nghĩ của mình bỗng chốc rối loạn, kẻ vốn khôn khéo tháo vát là mình, khi gặp phải người kia liền rối lên như vậy. Anh không hiểu rõ rốt cuộc tại sao lại bối rối như vậy. Chẳng lẽ là vì thân phận đặc biệt của Kỳ Phong, hay là vì người trầm tĩnh như Kỳ Phong có thể dễ dàng lấy được tín nhiệm từ người khác?

Rõ ràng chỉ là một tiếp viên, vậy thì vì cái gì mình lại nảy sinh cảm giác tin tưởng đến mức đó với cậu ta? Kỷ Vân Phàm cũng không rõ nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương