Thiên Bất Vong Ngã
-
Chương 2
Dịch giả : anubis1603
Vừa mới tiến vào cửa lớn của Đông phương gia, Hàn Chánh Hiên đã cảm nhận được hai cỗ khí thế bất đồng một chính một tà. Vừa vào đại sảnh, liền nhìn thấy một con con liêu ca (chim nhồng nhống, tiếng anh là hill myna ) mỏ đỏ đậu trên một cái giá đậu, đang nghiêng đầu, nhìn ba người đang đi tới, mặc dù chân của nó bị dây xích khóa chặt, nhưng lại là một bộ dạng, biểu tình nhàn nhã điềm tĩnh.
Đôi mắt nó lúc nhìn về hướng Tử Linh thì không chịu nổi, ráo hoảnh :
- "Quái vật, quái vật." Con liêu ca quay về phía Tử Linh kêu lên hai tiếng.
-"Ngươi nói ai là quái vật?" Tử Linh không hiểu rõ hỏi lại.
-"Ngươi là quái vật, quái vật, kiệt kiệt....." Con liêu ca một bên kêu lên một bên cười đắc ý.
-"Ngươi mói là quái vật, dám nói bổn thần y là quái vật, ta thấy ngươi là không muốn sống nữa rồi." Tử Linh bốc hỏa phừng phừng tiến lên xách cái cổ của con liêu ca kia.
-"Linh nhi, đây là nhà người ta." Hàn Chánh Hiên vội chạy tới cản lại, trước tình huống đáng sợ này còn không có biết rõ, nàng đã trước tiên đem con chim quý của người ta ra bóp chết.
Tử Linh tức giận buông lỏng tay ra.
Con liêu ca khẽ nhếch cái mỏ nhỏ, thè đầu lưỡi vắt sang một bên, quay về phía Tử Linh làm mặt quỷ.
Hàn Chánh Hiên trông thấy tình cảnh quỷ dị này, sửng sốt một chút.
-"Hắc hắc" Tử Linh đột nhiên cười gian một tiếng, bàn tay hướng cái đuôi của Con liêu ca, nhổ mạnh một cái.
-"Chi......." Con liêu ca đột nhiên phát cuồng bay vọt lên cao, quên cả xích sắt ở chân, lại bị kéo giật ngược về, cả thân chim lộn ngã trên cái giá, nếu nói loài chim có nước mắt, chắc nó đã là nước mắt đầy mặt rồi.
-"xem ngươi còn chửi ta nữa không." Tử Linh mỉm cười vỗ vỗ hai tay.
-"Ai, nữ nhân." Hàn Chánh Hiên lắc đầu.
Đông Phương Thế Vũ buồn cười xem một hồi nháo kịch. Một lát sau, sắp xếp lại suy nghĩ một chút, hướng Hàn Chánh Hiên hỏi:
-"Ngươi xem, Con liêu ca này có lẽ là....?"
Hàn Chánh Hiên khẽ lắc đầu:
-"Tà Ngọc kia có thể thật sự là chỉ Tuyết linh ngọc của Tà Vương? Uyển Nhi vì sao lại sinh bệnh?" quay đầu hướng Con liêu ca hỏi.
Con liêu ca ổn định thân hình, quay đầu đi không có lý gì đến hắn, nhưng vẫn sửa sang lại lông vũ.
-" Lôi kéo cái gì mà lôi kéo, có tin ta vặt trụi lông vũ ngươi hay không, khiến ngươi lõa thể để cho chủ ngươi và loài chim nhìn ngươi." Tử Linh lửa giận còn chưa hạ, lại đưa bàn tay hướng tới.
-"Ta nói." Con liêu ca lùi lại một góc giá tử, lông vũ toàn thân dựng đứng lên. Lấy lại bình tĩnh một chút, bực bội nói:
- "Mấy hôm trước, Đông Phương Uyển Nhi không biết từ đâu chơi nghịch một khối huyết ngọc, lại không biết như thế nào đã mở ra phong ấn, đã phóng thích oán linh ở bên trong. Bây giờ bệnh của nàng chính là do oán linh gây ra."
-"Ta đi cứu Uyển Nhi." Hàn Chánh Hiên nghe xong liền đứng dậy.
-"Cái này là một kiếp của nàng, ngươi cứu cũng vô dụng, nàng nhất định chỉ có thể sống đến 18 tuổi." Con liêu ca trắng mắt nhìn hắn một cái.
- "Còn có nửa tháng là tới sinh nhật của Uyển Nhi, nói mau như thế nào mới có thể cứu mạng nó?" Đông phương Thế Vũ hai mắt như điện, nắm lấy sợi dây buộc cổ của Con liêu ca.
-"Người trẻ tuổi, hỏa khí đừng lớn như vậy, bóp chết ta, ngươi điều gì cũng không biết được." Con liêu ca trắng dã mắt, hôm nay thật xui xẻo, thiếu chút nữa bị bóp chết hai lần.
-"Xin lỗi, ta hơi nóng nảy, hãy mau nói cho ta, như thế nào mới có thể bảo trụ mạng sống của xá muội." Đông Phương Thế Vũ lập tức buông tay ra.
-"Nói cho ngươi cũng được, bất quá sau khi nói cho ngươi, phải phóng thích ta ra, bởi vì cái này là chuyện tiết lộ thiên cơ, ta phải trở lại bản thể của mình, nếu không tính mạng khó bảo toàn." Con liêu ca nhìn chằm chằm Đông Phương Thế Vũ, giọng điệu phi thường nghiêm túc.
-"Có thể." Bây giờ hắn muốn đáp ứng cái gì, Đông Phương thế Vũ cũng đồng ý.
-"Chỉ cần lúc sinh nhật 18 tuổi của nàng, trong tay vẫn cầm Tuyết linh ngọc hộ thể, tránh thoát được Hắc Bạch vô thường của Minh giới đến câu hồn, thay đổi sổ sinh tử của địa phủ, nàng cũng có thể sống đến khi chết tự nhiên." Con liêu ca trong lòng trộm cười, Tử diêm vương, cái này cũng xem như ta báo thù rồi.
-"Ngươi nói có thật không?" Đông Phương Thế Vũ có phần hoài nghi, nhìn cái mặt có chút quỷ dị của nó.
-"Ta Vô Tu đạo nhân lừa người cái tên tiểu hoàng mao này sao?" Con liêu ca khinh thường trả lời.
- "Thiên sư?" Hàn Chánh Hiên kinh sợ hỏi.
-"Con chim này?"Tử Linh tiếp theo.
Vô Tu đạo nhân (con liêu ca) khinh thường nhìn Tử Linh một cái.
-"Mấy tháng trước, Vô Tu đạo nhân cùng một lão hữu trong lúc tán gẫu phát sinh tranh cãi, sau đó vô cớ thất tung." Đông
Phương Thế Vũ nhớ lại Tước Nhi từng nói cho hắn chuyện này.
-"Hắc hắc, là Điểu nhi của ngươi nói cho ngươi." Vô tu đạo nhân ngượng ngùng cười cười, sau đó lại tức giận tiếp tục nói:
- "Ngày đó, ta tìm đến Địa phủ Diêm vương, để cho hắn cứu ái đồ của ta, hắn nói không thể cải biến số mệnh. Một con Phá điểu chết ngay trước mắt ta, lúc hắn nói không được, muốn điểu hồn quay về thân thể, nhưng con chim kia chết sống cũng không muốn sống lại. Ta nói người ta muốn sống hắn không cho sống, muốn chết hắn cũng không cho chết, đầu óc hắn như thế nào mà lại bướng bỉnh như vậy. Sau đó hai chúng ta bắt đầu rầm rĩ, kết quả cuối cùng Tử diêm vương cực kỳ tức giận, đem ta đẩy vào trong thân thể phá điểu này, thay nó sống tiếp. Ta vừa thích ứng thân thể này, lại bị muội muội ngươi bắt về." Vô tu đạo nhân (con liêu ca) có phần không thích.
-"Trách không được lại cảm giác ngươi là lạ." Đông phương thế vũ cởi xích khóa trên Con liêu ca điểu ra.
-"Xem ra, là phải đi Tà vương cốc một chuyến."
-"Có thể hảo tâm nói cho các ngươi bí mật nhập cốc, sau khi đến đó trông thấy ba cái ngã ba, chọn đường bên trái, ngã ba thứ hai vẫn là chọn đường bên trái, ngã ba thứ ba chọn đường bên phải. Trên đường nhìn thấy bất cứ chuyện hay vật gì, nghe được bất cứ thanh âm nào, đều không cần quan tâm, không nên đụng vào, càng không thể quay đầu lại. Lời ta đã nói xong, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, thì với ta không có quan hệ." Vô tu đạo nhân (con liêu ca) run run cái cánh.
-"Ngươi tại sao ngay từ đầu chỉ nói mấy chữ làm cho mọi người phải đoán?" Tử Linh rất không minh bạch.
-"Thiên cơ bất khả tiết lộ, hơn nữa mấy chữ mới có vẻ thần bí mà." Vô tu đạo nhân(con liêu ca) liền trộm cười.
-"Thần bí cái đầu ngươi." Tử Linh lại muốn vặt lông của Vô tu đạo nhân (con liêu ca)
Vô tu đạo nhân(con liêu ca) lập tức bay đi.
-"Oa nhi, mặc dù ta không xem được sinh tiền cùng hậu thế của ngươi, nhưng là lại biết ngươi nửa đời sau sẽ không có con gái (báo thù cái hận nhổ lông), cuối cùng giúp ta hỏi thăm bạch mi lão nhi. Kiệt.....kiệt......". Vô tu đạo nhân (con liêu ca) vừa cười vừa bay đi.
-"Con chim chết bầm, không cần ngươi quản, bạch mi lão nhi?" Tử Linh thì thậm tự nói. Lúc rơi vào cái thời đại này, quả thật gặp được một lão giả có lông mày trắng, độ dài có thể so với Bạch mi ưng vương, còn cho mình một chút bạc (or ngân tử- loại tiền tệ), hắn giống như cha đỡ đầu, sau đó để lại một câu, có duyên thì gặp lại, rồi đi mất. Làm cho nàng rất khó hiểu.
-"Ta bây giờ phải đến với Uyển Nhi."
-"Làm phiền hiền đệ rồi."
-"Hiên, ta cũng muốn đi." Cánh tay của Tử Linh lôi kéo quần áo hắn. Cảm giác tự mình có chút vui thích ở bên người Hàn Chánh Hiên, mặc dù nàng rất sợ quỷ, nhưng là chỉ có thấy được Hàn Chánh Hiên bình an, nàng mới tin tưởng.
-"Yên tâm, ta không có việc gì đâu." Hàn Chánh Hiên vừa cười vừa khẽ xoa đầu Tử LInh:
- "Ngươi chưa khai mở thiên nhãn, thì không nhìn được quỷ, quay lại đi, ta còn phải phân tâm chiếu cố ngươi, thôi hãy ngồi chờ ta quay lại."
-"Được rồi." Tử linh biết lời hắn nói là thật, tự mình rất không thích chính là làm gánh nặng của người khác.
Đưa mắt nhìn Hàn Chánh Hiên rời đi, Tử Linh cảm giác tự mình trong lòng trống trải, hai mắt thẫn thờ, không biết suy nghĩ cái gì.
Đông phương thế vũ có chút kì quái nhìn nữ nhân trước mắt, lúc phát nộ thì như một đám lửa, lúc an tĩnh thì lại đẹp như một gốc thủy tiên muốn nở rộ.
Mỗi người theo đuổi tâm sự của mình, mãi cho đến Hàn Chánh Hiên xuất hiện lại.
-"Hiên." Tử Linh hưng phấn chạy đến.
Hàn Chánh Hiên lại trìu mến khẽ xoa đầu nàng.
-"May mắn không làm nhục mệnh." ngẩng đầu hướng về Đông phương thế vũ.
-"Ta thiếu ngươi một món nhân tình." Đông phuong thế vũ cảm kích nhìn hắn.
-"Uyển Nhi cũng là muội muội ta, hơn nữa ta hi vọng chuyến đi Tà vương cốc, ngươi sẽ lại thiếu ta một cái nữa." Hàn Chánh
Hiên trêu ghẹo nói.
-"A a, ngươi tên gia hỏa này." Đông phương thế vũ đấm một quyền vào ngực Hàn Chánh Hiên.
-"Cửa lớn của Đông phương gia, vĩnh viễn vì ngươi mở rộng."
Hàn Chánh Hiên ôm ngực khẽ toét miệng cười vui vẻ.
Đông phương thế vũ rõ ràng, từ tiểu Uyển nhi cũng thích Hàn Chánh Hiên, mỗi lần chỉ cần hắn tới, đều sẽ vui vẻ vây quanh bên người hắn, dường như chỉ có thấy được Hàn Chánh Hiên, mới là việc hạnh phúc nhất trong đời nàng. Mà Hàn Chánh Hiên, lại vẫn chỉ thương yêu nàng như muội muội.
Oán linh có thể trừ, Tử Linh cũng gặp được Đông phương Uyển Nhi rồi, liền đi sắc mấy thang thuốc trấn định an thần.
Mặc dù chưa đến 18 tuổi, Đông phương Uyển Nhi cũng đã cấp cho người khác thấy một vẻ đẹp bất phàm, hai hàng lông mày không vẽ mà đậm, hạnh nhãn(mắt to) đen láy trong suốt như nước, cái mũi nhỏ nhắn thanh tú, nhưng thân thể hư nhược, làn môi đỏ lộ ra một tia thản nhiên, mái tóc đen tuyền như dòng suối phủ trên ngực.
Làm cho Tử Linh cảm thấy trong tâm không thoải mái, là vừa tiến vào phòng, ánh mắt của Đông phương Uyển nhi liền không
rời khỏi Hàn Chánh Hiên.
Trở lại sảnh chính, Tử Linh vẫn buồn bực không vui.
-"Làm sao vậy, Linh Nhi?" Hàn Chánh Hiên khẽ kéo tay Tử Linh.
-"Không có gì, khi nào thì đi Tà vương cốc?" Tử Linh chuyển đề tài.
-"Lập tức đi ngay, nhưng mà ngươi phải ở lại." Hàn Chánh Hiên quyết định không cho Tử Linh đi mạo hiểm như vậy.
-"Tại sao không cho ta đi?" Tử Linh rất là khó hiểu.
-"Tà vương cốc quá nguy hiểm, hơn nữa việc này với ngươi cũng không quan hệ." Hàn Chánh Hiên thái độ rất kiên quyết.
-"Tà vương có phải là lông mày màu trắng hay không?" Tử Linh ánh mắt xoay chuyển một cái.
-"Đúng" Tà vương danh tiếng vang vọng thiên hạ, Hàn Chánh Hiên cho rằng Tử Linh biết Tà vương lông mi trắng là chuyện
rất bình thường.
-"Hắc hắc, đó chính là nghĩa phụ ta." Tử linh đắc ý nói.
-"Tà vương làm việc mặc kệ đúng sai, chỉ cần cá nhân vui thích, nhưng hắn khi nào nhận ngươi làm nghĩa nữ?" Đông phương thế vũ không nhịn được hỏi một câu, nữ nhân này trên người rút cuộc còn có bao nhiêu bí mật?
-"Không nói cho các ngươi, cho nên phen này ta quyết định đến Tà vương cốc." Tử linh chắp tay sau lưng, đối diện với bọn họ chớp chớp mắt, bảo trì bộ dạng thần bí.
Vừa mới tiến vào cửa lớn của Đông phương gia, Hàn Chánh Hiên đã cảm nhận được hai cỗ khí thế bất đồng một chính một tà. Vừa vào đại sảnh, liền nhìn thấy một con con liêu ca (chim nhồng nhống, tiếng anh là hill myna ) mỏ đỏ đậu trên một cái giá đậu, đang nghiêng đầu, nhìn ba người đang đi tới, mặc dù chân của nó bị dây xích khóa chặt, nhưng lại là một bộ dạng, biểu tình nhàn nhã điềm tĩnh.
Đôi mắt nó lúc nhìn về hướng Tử Linh thì không chịu nổi, ráo hoảnh :
- "Quái vật, quái vật." Con liêu ca quay về phía Tử Linh kêu lên hai tiếng.
-"Ngươi nói ai là quái vật?" Tử Linh không hiểu rõ hỏi lại.
-"Ngươi là quái vật, quái vật, kiệt kiệt....." Con liêu ca một bên kêu lên một bên cười đắc ý.
-"Ngươi mói là quái vật, dám nói bổn thần y là quái vật, ta thấy ngươi là không muốn sống nữa rồi." Tử Linh bốc hỏa phừng phừng tiến lên xách cái cổ của con liêu ca kia.
-"Linh nhi, đây là nhà người ta." Hàn Chánh Hiên vội chạy tới cản lại, trước tình huống đáng sợ này còn không có biết rõ, nàng đã trước tiên đem con chim quý của người ta ra bóp chết.
Tử Linh tức giận buông lỏng tay ra.
Con liêu ca khẽ nhếch cái mỏ nhỏ, thè đầu lưỡi vắt sang một bên, quay về phía Tử Linh làm mặt quỷ.
Hàn Chánh Hiên trông thấy tình cảnh quỷ dị này, sửng sốt một chút.
-"Hắc hắc" Tử Linh đột nhiên cười gian một tiếng, bàn tay hướng cái đuôi của Con liêu ca, nhổ mạnh một cái.
-"Chi......." Con liêu ca đột nhiên phát cuồng bay vọt lên cao, quên cả xích sắt ở chân, lại bị kéo giật ngược về, cả thân chim lộn ngã trên cái giá, nếu nói loài chim có nước mắt, chắc nó đã là nước mắt đầy mặt rồi.
-"xem ngươi còn chửi ta nữa không." Tử Linh mỉm cười vỗ vỗ hai tay.
-"Ai, nữ nhân." Hàn Chánh Hiên lắc đầu.
Đông Phương Thế Vũ buồn cười xem một hồi nháo kịch. Một lát sau, sắp xếp lại suy nghĩ một chút, hướng Hàn Chánh Hiên hỏi:
-"Ngươi xem, Con liêu ca này có lẽ là....?"
Hàn Chánh Hiên khẽ lắc đầu:
-"Tà Ngọc kia có thể thật sự là chỉ Tuyết linh ngọc của Tà Vương? Uyển Nhi vì sao lại sinh bệnh?" quay đầu hướng Con liêu ca hỏi.
Con liêu ca ổn định thân hình, quay đầu đi không có lý gì đến hắn, nhưng vẫn sửa sang lại lông vũ.
-" Lôi kéo cái gì mà lôi kéo, có tin ta vặt trụi lông vũ ngươi hay không, khiến ngươi lõa thể để cho chủ ngươi và loài chim nhìn ngươi." Tử Linh lửa giận còn chưa hạ, lại đưa bàn tay hướng tới.
-"Ta nói." Con liêu ca lùi lại một góc giá tử, lông vũ toàn thân dựng đứng lên. Lấy lại bình tĩnh một chút, bực bội nói:
- "Mấy hôm trước, Đông Phương Uyển Nhi không biết từ đâu chơi nghịch một khối huyết ngọc, lại không biết như thế nào đã mở ra phong ấn, đã phóng thích oán linh ở bên trong. Bây giờ bệnh của nàng chính là do oán linh gây ra."
-"Ta đi cứu Uyển Nhi." Hàn Chánh Hiên nghe xong liền đứng dậy.
-"Cái này là một kiếp của nàng, ngươi cứu cũng vô dụng, nàng nhất định chỉ có thể sống đến 18 tuổi." Con liêu ca trắng mắt nhìn hắn một cái.
- "Còn có nửa tháng là tới sinh nhật của Uyển Nhi, nói mau như thế nào mới có thể cứu mạng nó?" Đông phương Thế Vũ hai mắt như điện, nắm lấy sợi dây buộc cổ của Con liêu ca.
-"Người trẻ tuổi, hỏa khí đừng lớn như vậy, bóp chết ta, ngươi điều gì cũng không biết được." Con liêu ca trắng dã mắt, hôm nay thật xui xẻo, thiếu chút nữa bị bóp chết hai lần.
-"Xin lỗi, ta hơi nóng nảy, hãy mau nói cho ta, như thế nào mới có thể bảo trụ mạng sống của xá muội." Đông Phương Thế Vũ lập tức buông tay ra.
-"Nói cho ngươi cũng được, bất quá sau khi nói cho ngươi, phải phóng thích ta ra, bởi vì cái này là chuyện tiết lộ thiên cơ, ta phải trở lại bản thể của mình, nếu không tính mạng khó bảo toàn." Con liêu ca nhìn chằm chằm Đông Phương Thế Vũ, giọng điệu phi thường nghiêm túc.
-"Có thể." Bây giờ hắn muốn đáp ứng cái gì, Đông Phương thế Vũ cũng đồng ý.
-"Chỉ cần lúc sinh nhật 18 tuổi của nàng, trong tay vẫn cầm Tuyết linh ngọc hộ thể, tránh thoát được Hắc Bạch vô thường của Minh giới đến câu hồn, thay đổi sổ sinh tử của địa phủ, nàng cũng có thể sống đến khi chết tự nhiên." Con liêu ca trong lòng trộm cười, Tử diêm vương, cái này cũng xem như ta báo thù rồi.
-"Ngươi nói có thật không?" Đông Phương Thế Vũ có phần hoài nghi, nhìn cái mặt có chút quỷ dị của nó.
-"Ta Vô Tu đạo nhân lừa người cái tên tiểu hoàng mao này sao?" Con liêu ca khinh thường trả lời.
- "Thiên sư?" Hàn Chánh Hiên kinh sợ hỏi.
-"Con chim này?"Tử Linh tiếp theo.
Vô Tu đạo nhân (con liêu ca) khinh thường nhìn Tử Linh một cái.
-"Mấy tháng trước, Vô Tu đạo nhân cùng một lão hữu trong lúc tán gẫu phát sinh tranh cãi, sau đó vô cớ thất tung." Đông
Phương Thế Vũ nhớ lại Tước Nhi từng nói cho hắn chuyện này.
-"Hắc hắc, là Điểu nhi của ngươi nói cho ngươi." Vô tu đạo nhân ngượng ngùng cười cười, sau đó lại tức giận tiếp tục nói:
- "Ngày đó, ta tìm đến Địa phủ Diêm vương, để cho hắn cứu ái đồ của ta, hắn nói không thể cải biến số mệnh. Một con Phá điểu chết ngay trước mắt ta, lúc hắn nói không được, muốn điểu hồn quay về thân thể, nhưng con chim kia chết sống cũng không muốn sống lại. Ta nói người ta muốn sống hắn không cho sống, muốn chết hắn cũng không cho chết, đầu óc hắn như thế nào mà lại bướng bỉnh như vậy. Sau đó hai chúng ta bắt đầu rầm rĩ, kết quả cuối cùng Tử diêm vương cực kỳ tức giận, đem ta đẩy vào trong thân thể phá điểu này, thay nó sống tiếp. Ta vừa thích ứng thân thể này, lại bị muội muội ngươi bắt về." Vô tu đạo nhân (con liêu ca) có phần không thích.
-"Trách không được lại cảm giác ngươi là lạ." Đông phương thế vũ cởi xích khóa trên Con liêu ca điểu ra.
-"Xem ra, là phải đi Tà vương cốc một chuyến."
-"Có thể hảo tâm nói cho các ngươi bí mật nhập cốc, sau khi đến đó trông thấy ba cái ngã ba, chọn đường bên trái, ngã ba thứ hai vẫn là chọn đường bên trái, ngã ba thứ ba chọn đường bên phải. Trên đường nhìn thấy bất cứ chuyện hay vật gì, nghe được bất cứ thanh âm nào, đều không cần quan tâm, không nên đụng vào, càng không thể quay đầu lại. Lời ta đã nói xong, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, thì với ta không có quan hệ." Vô tu đạo nhân (con liêu ca) run run cái cánh.
-"Ngươi tại sao ngay từ đầu chỉ nói mấy chữ làm cho mọi người phải đoán?" Tử Linh rất không minh bạch.
-"Thiên cơ bất khả tiết lộ, hơn nữa mấy chữ mới có vẻ thần bí mà." Vô tu đạo nhân(con liêu ca) liền trộm cười.
-"Thần bí cái đầu ngươi." Tử Linh lại muốn vặt lông của Vô tu đạo nhân (con liêu ca)
Vô tu đạo nhân(con liêu ca) lập tức bay đi.
-"Oa nhi, mặc dù ta không xem được sinh tiền cùng hậu thế của ngươi, nhưng là lại biết ngươi nửa đời sau sẽ không có con gái (báo thù cái hận nhổ lông), cuối cùng giúp ta hỏi thăm bạch mi lão nhi. Kiệt.....kiệt......". Vô tu đạo nhân (con liêu ca) vừa cười vừa bay đi.
-"Con chim chết bầm, không cần ngươi quản, bạch mi lão nhi?" Tử Linh thì thậm tự nói. Lúc rơi vào cái thời đại này, quả thật gặp được một lão giả có lông mày trắng, độ dài có thể so với Bạch mi ưng vương, còn cho mình một chút bạc (or ngân tử- loại tiền tệ), hắn giống như cha đỡ đầu, sau đó để lại một câu, có duyên thì gặp lại, rồi đi mất. Làm cho nàng rất khó hiểu.
-"Ta bây giờ phải đến với Uyển Nhi."
-"Làm phiền hiền đệ rồi."
-"Hiên, ta cũng muốn đi." Cánh tay của Tử Linh lôi kéo quần áo hắn. Cảm giác tự mình có chút vui thích ở bên người Hàn Chánh Hiên, mặc dù nàng rất sợ quỷ, nhưng là chỉ có thấy được Hàn Chánh Hiên bình an, nàng mới tin tưởng.
-"Yên tâm, ta không có việc gì đâu." Hàn Chánh Hiên vừa cười vừa khẽ xoa đầu Tử LInh:
- "Ngươi chưa khai mở thiên nhãn, thì không nhìn được quỷ, quay lại đi, ta còn phải phân tâm chiếu cố ngươi, thôi hãy ngồi chờ ta quay lại."
-"Được rồi." Tử linh biết lời hắn nói là thật, tự mình rất không thích chính là làm gánh nặng của người khác.
Đưa mắt nhìn Hàn Chánh Hiên rời đi, Tử Linh cảm giác tự mình trong lòng trống trải, hai mắt thẫn thờ, không biết suy nghĩ cái gì.
Đông phương thế vũ có chút kì quái nhìn nữ nhân trước mắt, lúc phát nộ thì như một đám lửa, lúc an tĩnh thì lại đẹp như một gốc thủy tiên muốn nở rộ.
Mỗi người theo đuổi tâm sự của mình, mãi cho đến Hàn Chánh Hiên xuất hiện lại.
-"Hiên." Tử Linh hưng phấn chạy đến.
Hàn Chánh Hiên lại trìu mến khẽ xoa đầu nàng.
-"May mắn không làm nhục mệnh." ngẩng đầu hướng về Đông phương thế vũ.
-"Ta thiếu ngươi một món nhân tình." Đông phuong thế vũ cảm kích nhìn hắn.
-"Uyển Nhi cũng là muội muội ta, hơn nữa ta hi vọng chuyến đi Tà vương cốc, ngươi sẽ lại thiếu ta một cái nữa." Hàn Chánh
Hiên trêu ghẹo nói.
-"A a, ngươi tên gia hỏa này." Đông phương thế vũ đấm một quyền vào ngực Hàn Chánh Hiên.
-"Cửa lớn của Đông phương gia, vĩnh viễn vì ngươi mở rộng."
Hàn Chánh Hiên ôm ngực khẽ toét miệng cười vui vẻ.
Đông phương thế vũ rõ ràng, từ tiểu Uyển nhi cũng thích Hàn Chánh Hiên, mỗi lần chỉ cần hắn tới, đều sẽ vui vẻ vây quanh bên người hắn, dường như chỉ có thấy được Hàn Chánh Hiên, mới là việc hạnh phúc nhất trong đời nàng. Mà Hàn Chánh Hiên, lại vẫn chỉ thương yêu nàng như muội muội.
Oán linh có thể trừ, Tử Linh cũng gặp được Đông phương Uyển Nhi rồi, liền đi sắc mấy thang thuốc trấn định an thần.
Mặc dù chưa đến 18 tuổi, Đông phương Uyển Nhi cũng đã cấp cho người khác thấy một vẻ đẹp bất phàm, hai hàng lông mày không vẽ mà đậm, hạnh nhãn(mắt to) đen láy trong suốt như nước, cái mũi nhỏ nhắn thanh tú, nhưng thân thể hư nhược, làn môi đỏ lộ ra một tia thản nhiên, mái tóc đen tuyền như dòng suối phủ trên ngực.
Làm cho Tử Linh cảm thấy trong tâm không thoải mái, là vừa tiến vào phòng, ánh mắt của Đông phương Uyển nhi liền không
rời khỏi Hàn Chánh Hiên.
Trở lại sảnh chính, Tử Linh vẫn buồn bực không vui.
-"Làm sao vậy, Linh Nhi?" Hàn Chánh Hiên khẽ kéo tay Tử Linh.
-"Không có gì, khi nào thì đi Tà vương cốc?" Tử Linh chuyển đề tài.
-"Lập tức đi ngay, nhưng mà ngươi phải ở lại." Hàn Chánh Hiên quyết định không cho Tử Linh đi mạo hiểm như vậy.
-"Tại sao không cho ta đi?" Tử Linh rất là khó hiểu.
-"Tà vương cốc quá nguy hiểm, hơn nữa việc này với ngươi cũng không quan hệ." Hàn Chánh Hiên thái độ rất kiên quyết.
-"Tà vương có phải là lông mày màu trắng hay không?" Tử Linh ánh mắt xoay chuyển một cái.
-"Đúng" Tà vương danh tiếng vang vọng thiên hạ, Hàn Chánh Hiên cho rằng Tử Linh biết Tà vương lông mi trắng là chuyện
rất bình thường.
-"Hắc hắc, đó chính là nghĩa phụ ta." Tử linh đắc ý nói.
-"Tà vương làm việc mặc kệ đúng sai, chỉ cần cá nhân vui thích, nhưng hắn khi nào nhận ngươi làm nghĩa nữ?" Đông phương thế vũ không nhịn được hỏi một câu, nữ nhân này trên người rút cuộc còn có bao nhiêu bí mật?
-"Không nói cho các ngươi, cho nên phen này ta quyết định đến Tà vương cốc." Tử linh chắp tay sau lưng, đối diện với bọn họ chớp chớp mắt, bảo trì bộ dạng thần bí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook