Thiên Bằng Tung Hoành
-
Quyển 1 - Chương 3: Yêu ma sơ sinh liệu hữu dực (yêu ma sơ sinh đã có cánh)
Vốn bị hiểu lầm, Nhạc Bằng cũng không có tâm trí nào giải thích, gã vốn không coi mấy người phàm này vào đâu.
Nhạc Bằng đứng dậy đến trước mặt Trần Anh Hữu, bắt mạch môn hắn dồn tiên khí mới tu luyện thành theo ngón tay vào thể nội, lưu chuyển một vòng. Lập tức gã nắm rõ tình huống thân thể Trần Anh Hữu, dù gì hắn cũng là yêu quái, sinh mệnh lực hơn phổ thông nhân loại cả chục lần, sự tình không đến nỗi quá xấu.
Nhạc Bằng chưa đủ khả năng nghịch phản thời gian, Thệ Như Lưu Thủy chỉ có thể gia tốc thời gian, không có công dụng ngược lại. Có điều phương pháp phản lão hoàn đồng rất nhiều, cải biến thân thể để đột phá cực hạn sinh lý chính là mục đích cơ bản của Nhạc Bằng hoặc bất kỳ người tu luyện nào. Theo Nhạc Bằng biết, có đến ba chục phương pháp hữu hiệu.
Gã thoáng tính toán xem nên dùng cách nào cơ bản nhất, công hiệu nhanh nhất, hiệu quả cao nhất. Nói thế nào thì sử dụng đan dược vẫn là phương pháp thông dụng nhất. Nhạc Bằng chưa từng luyện bất kỳ loại đan dược nào nhưng lần trước lấy được không ít ở cung khuyết dưới lòng đất, nhiều loại trong đó là cực phẩm tiên đan mà người tu hành khao khát. Gã chưa từng xem xét kỹ, không biết nên cùng loại nào.
Gã liên tục tính toán, không tiện lôi mớ đan dược ra kiểm tra trước mặt đông người, đành nói: “Đó là ảo thuật phòng ngự, một chốc sẽ hết hiệu quả, không ảnh hưởng gì đến thực chất, ta cũng không có cách giải khai.” Cứ nói khoác ứng phó tình hình đã, gã thầm nhủ.
Gia Phù Lợi và Hà Động Lượng không tiện nói nữa, sử dụng ảo thuật không phải cấm kị gì. Tuy pháp thuật của Nhạc Bằng kỳ quái nhưng gã ở cấp độ cao hơn, tu vi của họ không thể nhận ra manh mối gì.
Mỹ nữ thánh kị sĩ Gia Phù Lợi tuy không tin, nhưng cũng không nói gì. Đây không phải địa bàn của nàng ta, quyết không thể làm quá như ở châu Âu. Hơn nữa nàng ta cũng chưa nắm được thực lực của Nhạc Bằng. Còn tiểu mỹ nữ nóng tính Diêu Tranh hung hăng liếc gã mấy lần, nhưng không tranh biện. Hà Động Lượng, Phương Tịch Tà, Diêu Kính, Mạc Nghiên Tuyết càng không nói gì. Nhạc Bằng đang lúc tu luyện công phu, thi thố pháp thuật phòng thân là hành vi rất bình thường. Quấy phá người ta tu luyện thì chính họ mới mắc lỗi.
Thấy sắc mặt Nhạc Bằng trầm trầm, không có ý muốn giữ khách, cả toán đành nói vài câu qua quít rồi tiu nghỉu bỏ đi.
Trần Anh Hữu và nhóm tiểu đệ vẫn bất động, thấy không còn ai, Trần Anh Hữu tỏ vẻ kinh hoảng hỏi: “Xin hỏi lão Nhạc, ban nãy đại ca đùa tiểu đệ chăng? Đệ trúng pháp thuật gì, có thật không vấn đề gì chăng, nhất định sẽ khôi phục nguyên trạng?”
“Vớ vẩn, tống khứ đám tiểu đệ này đi, ta sẽ cho ngươi biết.” Nhạc Bằng không hề khách khí với Trần Anh Hữu.
Đợi cho toán “nhân yêu” loạn xạ đi khỏi, Nhạc Bằng lục lọi lung tung. Không còn ai nên gã thoải mái móc đan dược ra tìm, nhận định loại hợp lý nhất là Càn nguyên hoán cốt đan. Càn nguyên hoán cốt đan chia làm hai viên một đỏ một trắng, là một loại đan dược người tu đạo trân quý nhất, không chỉ trong thời gian ngắn có thể tăng cường công lực mà còn phản lão hoàn đồng, thoát thai hoán cốt. Đưa cho Trần Anh Hữu rồi, Nhạc Bằng bảo hắn ngồi xếp bằng, uống vào đoạn vận công luyện hóa dược lực.
Trần Anh Hữu bán tín bán nghi ngoan ngoãn nghe lời.
Thấy Trần Anh Hữu bị pháp thuật của mình biến thành lão hóa, Nhạc Bằng cũng không ăn năn lắm, vốn gã là yêu ma tâm tính lãnh mạc. Nhưng nể tình mấy ngày quen biết, lại cũng muốn thư gân giãn cốt nên gã chuẩn bị giúp đối phương một tay. Thám sát thân thể một vòng, gã cảm giác mười phần kinh ngạc, chỉ mấy tiếng sau khi tu luyện thành Ngọc Cơ tiên thể, công năng không ngờ lại kỳ diệu đến thế.
Tu vi của gã mới bước chân vào tiên đạo, cùng với cảnh giới mới đạt thành ma đạo đều đã đột phá Thiên nhân chi giới, tiến nhập vô thượng chí cảnh. Bất quá thời gian quá ngắn, công lực không sánh nổi một phần mười lúc trước, tuy nhiên không hẳn năng lực của gã kém hơn trước mười lần. Thân thể trải qua Thiên hỏa thoái luyện càng mạnh mẽ hơn, Thiên Bằng Tung Hoành pháp được tiên khí phát động còn vận chuyển như ý hơn dùng ma đạo pháp lực vận dụng. Thiếu đi một chút lẫm liệt bá đạo, thêm một phần linh động hoạt bát. Uy lực không giảm. Nhạc Bằng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm biết rằng một khi thành tiên đạo, chân khí thể nội sẽ biến đổi về chất, chuyển thành năng lượng “tiên khí”, phát huy uy lực gấp trăn lầm chân khí lúc trước, cũng như đem sắt thép so với gỗ mục, một cây rìu nhỏ xíu có thể chẻ được khúc gỗ to gấp vô số lần. Loại tiên khí cao thuần này là chung cực năng lượng, chỉ những tu luyện giả đạt đến cảnh giới được nhân loại xưng là “tiên nhân” mới nắm được.
Nhạc Bằng mới tu luyện sơ thành, từ yêu quái chuyển hóa sang yêu ma, năng lượng ngưng tụ thành ma khí, một loại năng lượng cao độ. Lúc gã tu luyện, vì không có ai chỉ dạy nên con đường gập ghềnh, “ma khí” luyện thành không đủ cấp độ, “tiên khí” hiện tại lại thuần đến cực độ, sức mạnh hiện tại tương đương sáu thành trước kia, đương nhiên không tính cảnh giới gã đạt thành sau khi lấy được ba viên thiên ma xá lợi.
Bất quá Nhạc Bằng không quan tâm đến biến hóa đó, gã chọn con đường tu luyện ma đạo, không muốn đổi sang cách khác, trọng yếu nhất trước mắt là gã biết Thiên Bằng Tung Hoành pháp không bị ảnh hưởng, không cần lo lắng. Gã là yêu ma chú trọng đến giữ mạng, không thích thú với những trò sính cường đấu tranh, bằng không gã quyết không thể tu luyện suốt năm ngàn năm mà không nảy ra ý niệm gây sóng gió bao giờ.
Vận chuyển Thiên Bằng Tung Hoành pháp, Nhạc Bằng quyết định giúp toán bằng hữu này, vận dụng tiên đạo pháp lực, định dựa vào vô thượng thần công nghịch chuyển suy thoái sinh lý trong thân thể Trần Anh Hữu.
Tiên khí vừa nhập thể, tình huống khác hẳn. Được sức mạnh kinh nhân tràn vào, Trần Anh Hữu liền biến hóa, thân thể vang lên tiếng xương cốt lách cách, cơ nhục liên tục chuyển động, làn da nứt toác, lộ ra làn da mới nõn nà, không đầy mười phút, thân thể Trần Anh Hữu trở lại là một thiếu niên mười mấy tuổi.
Nhạc Bằng thu hồi tay lại, vẫn nhíu chặt chân mày, không hề tỏ vẻ cao hứng, biết rõ mình bị gạt.
Trần Anh Hữu thấy vẻ mặt gã, biết không dối gạt được nữa, hòng được khoan dung vội nói thẳng: “Tiểu đệ dùng pháp thuật biến thành già nua, quả thật ban nãy bị pháp thuật của đại ca ảnh hưởng, nhưng đệ là yêu quái, thời gian mười mấy năm chẳng qua già thêm bảy tám tuổi, không nghiêm trọng lắm. Đệ làm vậy là để qua mặt mấy người kia.”
“Qua mặt cái gì? Để người ta không nhận ra ngươi là yêu quái? Họ có Chiếu yêu kính. Ta cũng bị nhận ra.” Hắn đưa ra lý do rồi, Nhạc Bằng cũng không định truy cứu, nói thêm vài câu là xong, gã không hứng thú với việc của người khác.
“Ha ha, nguyên hình của đệ là người, Hà Động Lượng, Phương Tịch Tà cho rằng đệ tu luyện tà môn công phu, không biết đệ là yêu quái.” Thấy khẩu khí Nhạc Bằng không chấp nhất, Trần Anh Hữu cười hì hì đáp.
Nhạc Bằng cười thầm, gã không bị Chiếu yêu kính nhận ra nguyên hình vì yêu lực mạnh, còn Trần Anh Hữu không giữ được nguyên hình dưới Chiếu yêu kính nhưng bị hiểu lầm là do bất ngờ, đa phần vì khẩu tài trơn tru, dối gạt được nhận thức của đối phương.
Thấy Nhạc Bằng không để ý, Trần Anh Hữu vội nói: “Hồng Liên tông chúng ta và Hải Thiên minh nguyệt lưu lần này cùng thánh kị sĩ đại tỷ liên hợp điều tra tập đoàn yêu quái. Đại ca là đại sư huynh Hồng Liên tông, không thể đứng ngoài.”
“Hả, ta từ lúc nào trở thành đại sư huynh Hồng Liên tông nhỉ?” Nhạc Bằng bật cười.
“Nếu để đại ca làm lão nhị, chắc đại ca không làm.” Trần Anh Hữu nhấn mạnh từng chữ.
“Vậy cũng được, ồ, không đúng…” Nhạc Bằng nhíu mày, “lão nhị là ý gì?”
Trần Anh Hữu vội chuyển chủ đề: “Được rồi, coi như giúp họ, đại ca còn thiếu nợ tiểu đệ.”
Nhạc Bằng ngạc nhiên, “ta nợ ngươi lúc nào?”
Trần Anh Hữu gạt đi, “là huynh đệ còn tính toán làm gì.”
“Im ngay…”
Được Nhạc Bằng ngầm đồng ý, Trần Anh Hữu giải thích rõ ràng ý tưởng của mình, Hồng Liên tông được thành lập.
Nhạc Bằng xưa nay không quan tâm đến việc của người khác, đáp ứng Trần Anh Hữu là một việc, sau đó lại là việc khác, hiện tại gã không muốn cùng Trần Anh Hữu tranh biện. Nhìn quanh, gã nhận ra tầng bốn vì mình tu luyện mà trở nên hoang tàn, nhiều đồ gia dụng có dấu hiệu phong hóa, gã mới tu luyện chừng tám tiếng, coi như đổi bảy, tám trăm năm thọ mệnh lấy một thân tiên đạo tu vi. Thế cũng không đáng gì, hiện tại sức mạnh của gã đã hơn hẳn, công lực gần đạt sáu thành lúc trước, tuy không hẳn mất đi vĩnh viễn ma đạo pháp lực song cũng vô cùng bất tiện. Gã cảm giác được ảnh hưởng, sau này hành sự phải cẩn thận, không nên gây ra thị phi.
Bất quá Nhạc Bằng tự trào: “Hiện tại dù Chiếu yêu kính trên Nam thiên môn cũng không nhận ra ta là yêu ma, coi như đạt được mục đích.”
Gã ngẩn người, Trần Anh Hữu ghé mặt tới: “Lão Nhạc, Hồng Liên tông chúng ta dù thế nào cũng nên có thần công, pháp bảo trấn phái, bằng không có khác gì mấy môn phái hạ đẳng kia? Đại ca nên lấy ra mấy thứ để chia nhau.”
“Vớ vẩn… ngươi tưởng ta là cái kho của ngươi chắc? Lấy cái đầu ngươi.”
“Đại ca phất tay cũng cho vị đại tỷ đó binh khí tốt thế cơ mà, không nên hẹp hòi với tiểu đệ của mình.” Trần Anh Hữu thấy Nhạc Bằng cho mình Tụ Huỳnh kiếm, sau đó cho Gia Phù Lợi một cây Thủy hỏa tân thiên kích, toàn là tuyệt thế thần binh. Hắn không phải loại ngốc, tại cung khuyết dưới lòng đất tuy lấy được không ít thứ, nhưng không có bảo vật cấp cao như vậy, có khả năng những thứ tốt nhất đã bị Nhạc Bằng lấy hết, bản thân hắn chỉ còn những thứ người ta không thèm.
Bất bình trong lòng hắn đương nhiên có thể hiểu.
Nhạc Bằng hiểu rõ tâm lý Trần Anh Hữu, nghĩ rằng những pháp bảo, binh khí lấy được đó mình không dùng, cho người ta mua nhân tình cũng là việc nên làm. “Được rồi, ta còn mười một cây Thủy hỏa tân thiên kích, và mười hai cây Phong lôi khai sơn việt, cho ngươi cả, sau này đừng làm phiền ta nữa.”
Những vũ khí đó không phải pháp bảo lợi hại gì, những thứ tốt không đời nào gã cho người khác, dù sao cũng vất vả lắm mới lấy được. Những vũ khí này chỉ là đồ nghi trượng, chủ nhân cung khuyết dưới lòng đất thích bày vẽ, trong cũng có cả thị giả nên bày biện rất hoành tráng. Kỳ thật với tu vi của Nhạc Bằng, pháp bảo không có tác dụng gì, cho người ta cũng không hề thấy tiếc.
Tòa nhà hiện tại tuy bằng bê tông, Nhạc Bằng xòe tay, hai mươi ba thứ vũ khí tự nhiên xuất hiện, như khoái đao cắp đậu hũ, cắm vào sàn nhà mà không phát ra âm thanh.
Trần Anh Hữu không ngờ Nhạc Bằng rộng rãi như vậy, nhìn mớ binh khí hàn quang lấp lánh, quang hoa liễu nhiễu, lòng hắn vô cùng mãn ý, người ta thế là nể mặt hắn lắm rồi, dù gì những thứ này do Nhạc Bằng bằng năng lực lấy được, không do hắn lấy, hơn nữa Nhạc Bằng mang hắn đi theo, tặng cho không ít lợi lộc.
“Lão Nhạc, đa tạ, kỳ thật những loại thần binh lợi khí rất hay, yêu quái chúng ta giao đấu không tiện sử dụng súng máy, lựu đạn gì đó, chẳng gì chúng ta cũng là yêu quái, đúng không?”
“Không có gì phải đa tạ, ta không dùng được mớ vũ khí đó, cho ngươi cũng không tổn thất gì.” Nhạc Bằng cúi đầu ngẫm nghĩ, chợt đưa ra quyết định, thò tay lấy ra một vật đưa cho Trần Anh Hữu: “Anh Hữu, ta lấy được vật này tại cung khuyết dưới lòng đất, hiện tại không dùng được, cho ngươi luôn.”
Trần Anh Hữu đón lấy, là ba mươi cuốn lụa, lật bìa lên xem thấy bốn chữ Giáp Tử thần thư liền ngẩn người, loại đạo môn điển tịch này đối với yêu quái là thứ cầu mà không được. Hắn nhờ kì ngộ được một vị tiền bối Long Môn đạo phái truyền cho đạo pháp đã là ân huệ to lớn, giờ tận mắt thấy thứ Nhạc Bằng vượt cực đại nguy hiểm mới lấy được từ cung khuyết dưới lòng đất, đương nhiên càng trân quý. Ngần ngừ một lúc, hắn nói: “Lão Nhạc, cuốn sách này quý lắm, sao có thể tùy tiện cho tiểu đệ.”
“Có gì đâu, ta đã in nguyên bản rồi, cho ngươi một bộ cũng không là gì. Hơn nữa ngươi uống Càn nguyên hoán cốt đan, cộng thêm tu luyện Giáp Tử thần thư, năm mươi năm sau có lẽ sẽ sánh với với những tu chân cao thủ hoặc thượng cấp yêu ma, ngươi có thực lực rồi sẽ khiến ta bớt được không ít phiền hà.” Nhạc Bằng nói thật, trừ mục đích muốn Trần Anh Hữu tăng cường thực lực, sau này hắn sẽ giúp gã lúc gặp phiền phức, giải quyết hiện trạng công lực bất túc. Nên gã mới cho đối phương nửa bộ Giáp Tử thần thư.
Đang lúc hai gã trò chuyện, tiếng bước chân gấp rút vang lên, cắt đứt nhã hứng.
Không ai gọi mà trực tiếp xông vào, gồm Hà Động Lượng, Phương Tịch Tà, Diêu Kính, Mạc Nghiên Tuyết, Diêu Tranh của Hải Thiên minh nguyệt lưu, mỹ nữ thánh kị sĩ Gia Phù Lợi, cùng toán tiểu đệ của Trần Anh Hữu.
Bất kỳ là ai đều ngẩn người.
Bọn Nhạc Bằng kinh ngạc là đương nhiên. Những người khác thấy ngần ấy thượng cổ thần binh lợi khí cắm trên sàn mà không kinh ngạc mới kì quái. Bất quá tất cả bình thường lại rất nhanh.
“Hai ngươi lấy ngần này binh khí ra, có phải muốn cùng chúng ta chiến đấu với mấy tên khốn ngoài kia?” Mỹ thiếu nữ nóng tính Diêu Tranh tỏ vẻ kì quái.
“A?”
Thấy Trần Anh Hữu tỏ vẻ kinh ngạc, Nhạc Bằng phát giác từ trước nhưng không để tâm, hạ giọng giải thích: “Có một toán yêu quái vây chúng ta mấy tiếng rồi, ta biết chúng đợi đến lúc ngoài đường không còn ai sẽ động thủ.”
Trần Anh Hữu có hơn hai trăm năm đạo hạnh, tu luyện huyền môn đạo pháp, lại uống Càn nguyên hoán cốt đan, liên tiếp được Nhạc Bằng tặng binh khí và đạo thư, thực lực tăng hẳn, bất quá vì nhất thời hưng phấn, không lưu ý tình hình bên ngoài, giờ ngưng thần lắng nghe, quả nhiên cảm thấy mấy trăm cỗ yêu khí vây nhiễu, bèn hạ giọng: “Nhất định chúng đang bày pháp trận, phong tỏa mấy con phố cạnh đây, hiện tại người đi đường thưa thớt, không sợ bị ai quấy rầy, tất chúng sẽ thoải mái đối phó chúng ta.”
“Hừ, mấy con yêu quái nhỏ xíu có gì đáng sợ. Chúng ta ở đây có không ít người, toàn là cao thủ, sợ gì mấy tên ô hợp.” Người nói là Diêu Kính, Hải Thiên minh nguyệt lưu xưa nay phụ trách thanh trừ những yêu quái có hành vi nguy hại nhân loại trong thành phố này, mỗi khi trừ yêu, Diêu Kính luôn nặng tay nhất, thành ra không coi yêu quái cấp thấp vào đâu. Lúc xưa ngay cả Nhạc Bằng mà y cũng muốn đối phó, đủ thấy cuồng vọng cỡ nào.
Phương Tịch Tà cười mỉm, thần sắc có vẻ cực kỳ hứng thú với mớ vũ khí cắm trước mắt. Linh giác của Nhạc Bằng sắc bén cực độ, cảm nhận được rằng trong năm người Hải Thiên minh nguyệt lưu, Hà Động Lượng là đại sư huynh, vô luận phù chú, pháp lực, võ công, niệm lực đều cao nhất; Diêu Kính có điểm tâm đắc riêng về luyện phù chú, thực lực chỉ đứng sau Hà Động Lượng, tuy thân thể y văn nhược, võ công không bì được đại sư huynh song thu yêu phù tự luyện có uy lực đặc biệt, ban nãy Nhạc Bằng đã tự thân thực nghiệm. Thực lực của Phương Tịch Tà đứng cuối, dù là pháp thuật, võ công.
Còn Mạc Nghiên Tuyết và Diêu Tranh đều là con gái, Nhạc Bằng chưa quan tâm đến mức muốn so bì thực lực với họ, cũng chưa từng quan sát thực lực của hai người.
Thấy hai mươi ba món binh khí có tiên đạo pháp lực, Phương Tịch Tà đương nhiên động tâm, phải biết rằng có trong tay binh khí ẩn hàm pháp lực, khi đối trận với yêu ma sẽ rất có lợi thế, phát huy được thực lực bản thân gấp mấy lần. Song phương tuy nói là hợp tác, bất quá Nhạc Bằng và Trần Anh Hữu lai lịch bất minh, hơn nữa toán tiểu đệ do Trần Anh Hữu triệu tập đến tà khí đầy mình, thoáng nhìn cũng biết không phải người tốt, hiện tại hai bên chưa đến mức hợp tác thật sự, dẫu Phương Tịch Tà có thích đến đâu cũng không tiện mở mồm xin binh khí.
Trần Anh Hữu đương nhiên có tính toán riêng, không ngờ mình có được ngần ấy vũ khí “thượng cổ thần binh”, vốn hắn chỉ nghĩ mình có thêm một hai kiện pháp khí phòng thân là được rồi, Nhạc Bằng đại khái đoán ra hết tính toán hiện tại của hắn: cũng định tiện thể mua lấy chút nhân tình.
Tính toán đến hoàn cảnh về sau, Trần Anh Hữu liền biến thành khẳng khái, xua tay nói: “Chúng tôi biết có người định gây bất lợi cho mình nên mới lấy trấn phái chi bảo của Hồng Liên tông ra. Phương Tịch Tà, Hà Động Lượng, các vị ai thích dùng món gì cứ tự nhiên lấy một thứ sử dụng.”
Nhạc Bằng tuy không hiểu rõ vì sao Trần Anh Hữu lại hữu hảo đến thế với nhân loại, nhưng cũng đành hùa theo, không thể phá hoại tính toán của hắn, bèn mỉm cười nói: “Thủy hỏa tân thiên kích dài gần ba thước, thân kích đúc từ thái ất tinh kim, có công năng phá tà; nguyệt nha hai bên có hai đạo phù chú, Tịnh thủy chú đủ khả năng chữa lành vết thương, Liệt hỏa phù có công hiệu phá tà, về mặt pháp khí không đáng gì nhưng là thần binh nhất đẳng. Phong lôi khai sơn việt cũng giống Thủy hỏa tân thiên kích về chất liệu, chỉ là hai đạo linh phù đi kèm một là Tật phong thuật tác dụng tăng tốc gấp nhiều lần cho người sở hữu, một là Dẫn lôi quyết có thể hút lấy lôi điện chi khí trợ lực cho người sử dụng.”
Vốn Hà Động Lượng, Phương Tịch Tà, Diêu Kính, Mạc Nghiên Tuyết, Diêu Tranh của Hải Thiên minh nguyệt lưu không thân thiết gì với Trần Anh Hữu nhưng có qua lại sơ sơ, tạm coi là đồng đạo, cũng biết hắn tụ tập một nhóm người sinh ra có sẵn yêu lực để ngăn chúng không nguy hại xã hội. Chỉ là không yên lòng với việc hắn đưa Nhạc Bằng đến thành phố, Mạc Nghiên Tuyết dùng Chiếu yêu kính thăm dò, quả nhiên thấy Nhạc Bằng là yêu tà nhất lưu, nhưng hai gã lần này lấy ra ngần ấy chính đạo pháp khí trọng yếu như thế hiến tặng, biểu hiện vô cùng thành ý.
Hà huống Nhạc Bằng giải thích rõ ràng, hai mươi ba món binh khí lấp lánh hào quang càng tăng phần hấp dẫn.
Người phản ứng đầu tiên là Diêu Tranh, cô vốn thẳng thắn hơn mọi chàng trai, nói luôn: “Ngươi nói thế, ta không chọn cái nào cũng không nên. Thế này nha, ta cứ lấy một món, coi như nể mặt ngươi.” Cô cười mủm mỉm nhìn Nhạc Bằng, đợi phản ứng của gã rồi tính.
Hà Động Lượng vẫn giữ được phong độ của đại sư huynh Hải Thiên minh nguyệt lưu, ngăn lại: “Diêu Tranh, đừng quậy nữa, người ta cho mượn, sao muội lại định lấy luôn đạo môn pháp khí quý trọng thế này.”
“Không sao, chỉ cần Diêu Tranh thích cứ việc lấy, chúng tôi giữ lại cũng vô dụng, cho chư vị sử dụng lại càng phát huy tác dụng.” Nhạc Bằng vốn có hảo cảm khác thường với cô bé nóng tính kia, hà huống gã không quan tâm đến số binh khí này, chỉ cần lấy được hảo cảm của người khác, bảo gã cho thêm mấy món cũng không sao.
“Được, vậy ta không khách khí nữa.” Diêu Tranh bước tới quan sát cẩn thận hai mươi ba cây Thủy hỏa tân thiên kích và Phong lôi khai sơn việt cắm dưới sàn, thuận tay nhổ một cây, ngẩng nhìn Nhạc Bằng tỏ vẻ kinh ngạc. Đối với người tu luyện, có pháp khí tốt sẽ khiến thực lực bản thân tăng nhiều lần, nhiều người vì thế mà nảy sinh tranh đoạt, chưa từng có ai cho người khác một cách nhẹ tênh như Nhạc Bằng. Kỳ thật Nhạc Bằng không rộng rãi đến thế, quả gã không cần mất thứ vũ khí cấp thấp này.
Tiếp đó Hà Động Lượng, Phương Tịch Tà, Diêu Kính, Mạc Nghiên Tuyết đều chọn binh khí, Trần Anh Hữu thu hết số còn lại.
Gia Phù Lợi lúc đó mới lên tiếng: “Chúng ta nên ứng phó với địch nhân ngoài kia thế nào, các vị mau quyết định cho.”
Hà Động Lượng đáp: “Chúng ta còn chưa biết địch nhân vì sao lại tới, nếu có liên quan đến Phí Lạc Tuyết đại tỷ đương nhiên dễ ăn nói, còn nếu liên quan đến Trần Anh Hữu…” Y mỉm cười, “không cần khẩn trương làm gì.”
Một người trong toán tiểu đệ của Trần Anh Hữu hỏi: “Nếu chúng nhằm vào các vị thì sao?”
Hà Động Lượng tự tin: “Trong thành phố này không có thế lực nào dám chạm tới Hải Thiên minh nguyệt lưu, nếu từ nơi khác tới, tuyệt đối không chỉ nhằm vào chúng tôi.”
Khác với phân tích lý trí của Hà Động Lượng, Nhạc Bằng cảm thấy cực kỳ bực mình, tuy nói là ban nãy gã tu luyện không thành, chỉ phát huy được sáu thành công lực nhưng gã ở đẳng cấp khác với mấy người này, không hẳn khinh thường tất cả, có điều không để tâm xem địch nhân bên ngoài là kẻ nào.
Gã cũng không buồn tranh hơi, thản nhiên nói: “Tôi ra ngoài xem là rõ ngay.”
Thân hình gã loáng lên, dùng Ngũ Hành đại na di độn xuất, nháy mắt liền đứng ở ngoài đường. So với Thiên Bằng Tung Hoành pháp, tốc độ của Ngũ Hành đại na di chậm hơn nhiều nhưng cũng có ưu điểm hạng nhất là không ngần ngại vật nào, sơn thạch thổ mộc, thủy hỏa kim đồng ung dung xuyên qua. Xuyên tường càng là chuyện nhỏ.
Nhạc Bằng không cần thăm dò, làm thế với mấy tên tiểu yêu quái kém gã cả ngàn lần chỉ là việc dư thừa.
Đại khái quanh đó đều bị toán yêu quái khống chế, khắp mấy con phố lớn không một bóng người qua lại, cả mấy ngôi nhà đều không thấy động tĩnh gì.
Bất quá Nhạc Bằng vừa xuất hiện, lập tức có kẻ tìm tới.
Một nam tử yêu quái ngoại hình cực kỳ cao lớn, ăn mặc tùy tiện từ từ bước tới. Từ ngoại hình thì đối phương không phải hạng hiền lành gì, trên mình toát ra khí tức nguy hiểm, vẻ mặt hoàn toàn không tỏ ra mảy may dễ chịu.
Hắn ngoác miệng cười với Nhạc Bằng theo điệu cười bình thường vẫn bị coi là nanh ác, lão huynh này khá thẳng thắn, không hề lải nhải, trực tiếp phát ra khí thế hùng hồn, vẫy tay với Nhạc Bằng theo điệu bộ màu mè kiểu thích thì đến đi.
Điểm này, Nhạc Bằng rất hợp khẩu vị, gã cũng không nói gì, cực kỳ thích thú những phương thức giải quyết đơn giản nhất.
Trần Anh Hữu đứng ở cửa tầng bốn, nhận ra đối phương liền hô lên kinh hãi: “Hùng Vương.”
“Hùng Vương nào, có phải Hùng Vương thuộc xích sắc quân đoàn của tập đoàn yêu quái lớn nhất vùng đông bắc chăng?” Hà Động Lượng cũng đổi sắc mặt.
Trần Anh Hữu gật đầu.
Lần này cả Gia Phù Lợi cũng đề cao cảnh giác, chen lời: “Hắn là phần tử phạm tội bị Kháng Ma liên minh truy bắt, khó chơi lắm.”
Nhạc Bằng tuy nghe rõ mấy người trên tầng bốn nghị luận, nhưng gã không cảm giác thấy gì, gã biết họ đang lấy thực lực của Hùng Vương gì đó so với thực lực của mình, cả Trần Anh Hữu đại khái cũng muốn biết xem gã sẽ phát huy được bao nhiêu thực lực khi đối đầu với yêu quái nổi danh.
“Để ta tấn công trước hả? Xem này.” Nhạc Bằng ngôn xuất thân động.
Tử Viêm kình vận lên, hóa thành Tử Viêm đao mang, song mục xạ ra tinh quang, cự ly nửa con phố với gã chỉ là nháy mắt.
Hùng Vương tuy có vẻ cuồng ngạo nhưng là yêu quái có danh vọng, thực lực bất tục, nên vẫn kịp thời phản ứng, song thủ đan nhau ngạnh tiếp một ngọn Tử Viêm đao kình, bất quá tốc độ của Nhạc Bằng khiến hắn không kịp vận đủ kình đạo, bị thủ đao hất từ đầu phố đến cuối phố, vô cùng cật lực.
Tử Viêm đao kình được Nhạc Bằng phát huy trăm phần trăm, uy lực không chỉ có thế, hai tay Hùng Vương bị tử sắc hỏa diễm thiêu đốt, hắn vội vận yêu khí, cơ hồ hao mất ba thành nội lực mới không bị Tử Viêm kình đốt hai tay thành than, dập tắt được tử sắc hỏa diễm.
Những người quan chiến trên tầng bốn đều kinh ngạc, cao thủ như Hùng Vương mà Nhạc Bằng chỉ cần một chiêu cũng đánh bại được, trong lòng họ đều dấy lên câu hỏi, “tiểu tử này là thần thánh phương nào?”
Ngược lại, Nhạc Bằng cực kỳ bất mãn với bản thân: “Ta vừa xuất thủ, tuy dùng có nửa phần công lực nhưng cái cột mục kia không hề thương tổn, cũng không hộc máu, chả lẽ công lực của ta suy thoái đến mức đó.”
Kỳ thật Nhạc Bằng cũng hiểu vấn đề do đâu, gã sợ Thiên giới tịnh hỏa tác quái nên hơn chín thành pháp lực dồn hết vào cấm cố Thiên giới tịnh hỏa, Tử Viêm kình bị giảm gần hết uy lực.
Nhạc Bằng bất mãn nhưng Hùng Vương lúc này thật sự nhụt chí, không ngờ lại gặp phải đối thủ khó chơi ở đây, tuy hắn còn thực lực chưa giở ra nhưng biết rõ có liều mạng cũng không phải đối thủ của Nhạc Bằng.
Bất quá hắn vẫn là du côn, biết rằng không thể chịu mất mặt trước ngần này thủ hạ, liền gầm lên, y phục nát tan, thân thể cao hơn hẳn, cường tráng hơn, khí thế hùng hậu hơn. Lại lao vào Nhạc Bằng.
“Được lắm, dũng khí rất được.”
Nhạc Bằng lạnh nhạt buông một câu, biểu hiện rõ không coi Hùng Vương ra gì, Tử Viêm kình tăng thêm nửa thành, Tử Viêm đao mang thò ra, dài gấp đôi đạt gần tám thước, quang mang chói lòa, khí thế phi phàm.
Thấy uy thế như vậy, Hùng Vương có lợi hại hơn nữa cũng không dám đến tìm chết, vội dừng lại quay đầu bỏ chạy. Thực lực chênh nhau, chỉ có thằng ngốc thật sự mới xông tới.
Nhạc Bằng tỏ vẻ khá bất ngờ, hừ lạnh một tiếng lẩm bẩm: “Chỉ sợ trong thiên hạ không ai thoát khỏi tay ta.” Tốc độ của gã hơn Hùng Vương, nháy mắt đã xuất hiện sau lưng hắn, tử sắc hỏa cầu xuất hiện trên tay, nhanh chóng khuếch đại.
Tử Viêm Thất Diệt - - Thiên địa vi lô.
Gã phất tay, tử sắc hỏa diễm ngập trời hóa thành lưới lửa định đốt Hùng Vương thành thanh củi sống.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo thân ảnh quỷ bí xuất hiện, hai tay nhanh chóng kết thành thủ thế kỳ quái, tạo ra phòng hộ lực trường bảo vệ Hùng Vương.
Tử Viêm kình nhất tiếp xúc với phòng hộ lực trường phát ra tiếng loẹt xoẹt. Tử Viêm kình bá đạo cực độ, tuy Nhạc Bằng chưa xuất toàn lực, uy lực không hề giảm, chỉ vài giây sau đã hoàn toàn luyện hóa phòng hộ lực trường của vị khách không mời.
Nhưng chỉ khoảnh khắc đó đủ cứu được Hùng Vương thoát thân.
Hai lần xuất thủ công cốc, Nhạc Bằng đương nhiên giận cành hông, không nói gì, khẽ đạp xuống đất lao vút lên. Tử Viêm Thất Diệt - - Tạo hóa vi công lại phát ra.
Tử Viêm kình vừa vận lên, toàn thân Nhạc Bằng ngập trong tử sắc hỏa diễm như hỏa thần Chúc Dung chuyển thế, không khí quanh mình bị hỏa kinh nóng rãy thiêu đốt phát ra tiếng lách tách. Khí thế vừa hé, gã liền thể hiện khí áp kinh nhân.
Người xuất hiện lộ ra thân hình là một nam tử chừng hai bảy, hai tám tuổi, ngoại hình tuấn mỹ, cao lớn tiêu sái, hơn nữa thoáng nhìn cũng thất không phải người da vàng. Hắn hé nụ cười hoàn mỹ, nụ cười dễ dàng lấy được hảo cảm của những thiếu nữ không hiểu sự đời. Đối diện với Tử Viêm Thất Diệt - - Tạo hóa vi công, mắt hắn lóe ánh sáng lạnh, không hề thực hiện động tác nào.
Nhạc Bằng chợt sững người, động tác đình đốn, đòn công kích tạm dừng. Gã cười nhạt: “Tinh thần công kích, hữu dụng với ta ư?” Gã không thèm tranh biện với đối phương, trực tiếp dùng thực lực thể hiện. Sức mạnh tinh thần tăng cao, khí thế bùng phát. Là thượng cấp yêu ma đắc thành ma đạo, có tu vi hơn bảy ngàn năm, niệm lực của gã đạt đến trình độ dời núi lấp biển, muốn dùng tinh thần công kích đối phó gã khác nào trò cười.
Bất quá là một không gian mười mấy mét, trong tình huống không hề có dấu hiệu báo trước vẫn vang lên tiếng nổ ầm ầm. Tử viêm trên mình Nhạc Bằng lập tức sáng chói, càng lúc càng lóa mắt. Thanh niên ngoại quốc tuấn tú lắc lư mấy lần, không nén được thổ ra một ngụm huyết dịch đen bầm.
Lần này Nhạc Bằng không giữ gìn nhiều, thực lực đề thăng đến ba thành. Quả nhiên không phí công, khiến kẻ dám cùng gã động thủ phải nhớ mãi.
“Không ổn, mọi người chuẩn bị rút đi, là hắc ám thiên sứ.” Âu châu mỹ nữ thánh kị sĩ Gia Phù Lợi gấp rút nói. Thanh niên ngoại quốc kia vừa thổ máu, nàng ta liền biến sắc, vừa nói vừa ấn tay lên thành cầu thành nhảy xuống đường gia nhập vòng chiến, chuẩn bị cùng Nhạc Bằng sánh vai tác chiến.
Lời Gia Phù Lợi chưa kịp lọt vào tai năm người Hà Động Lượng, Phương Tịch Tà, Diêu Kính, Mạc Nghiên Tuyết, Diêu Tranh của Hải Thiên minh nguyệt lưu cùng Trần Anh Hữu, chiến cục lại thay đổi.
Nhất thời sơ ý để Nhạc Bằng phản kích, nam tử quỷ bí bị thương, nhãn thần trở nên lãnh liệt, thần sắc biến thành cuồng dã, hắc ám khí lưu trùm lên thân thể, dị biến phát sinh.
“Tiểu đệ, Tạp Tư ta lần đầu bị một tên nhân loại nhỏ nhoi đả thương, ngươi có thể tự hào. Nhưng đến đây là hết rồi.”
Y phục toàn thân hắn tan nát, một đôi cánh đen thò ra sau lưng xòe rộng, hắc ám khí tức trên mình nam tử quỷ bí lan khắp hiện trường, sức mạnh âm ám hùng hồn cuốn tung tạp vật dưới đất, bầu không khí liền trở nên khẩn trương.
“Không được rồi, Anh Hữu cùng bốn vị đệ muội rút trước đi, ta cùng hai người dưới kia ngăn địch.” Lần này người lên tiếng là đại sư huynh Hải Thiên minh nguyệt lưu Hà Động Lượng.
Hắc ám thiên sứ là dạng tồn tại gần sánh được với thần minh, sinh vật kì dị này sinh ra đã có pháp lực không thua gì tu luyện giả nhiều năm tu hành, lúc thành niên lại càng hùng mạnh, theo truyền thuyết là sứ giả của thần minh, sau đó đã phản lại các vị thần. Trong lòng Hà Động Lượng, hắc ám thiên sứ là địch nhân bất khả chiến thắng, y chỉ hy vọng có thể dựa vào Nhạc Bằng và Phí Lạc Tuyết trợ lực để các sư đệ muội an lành thoát thân.
Hải Thiên minh nguyệt lưu là môn phái phật đạo song tu, y là đại đệ tử nên có bản lĩnh riêng, vừa vận công, toàn thân liền phát ra kim mang nhàn nhạt xạ khắp tứ phía. Đó là một trong tam đại trấn phái thần công: Kim cương phục ma công.
Nhảy xuống mặt đất, Hà Động Lượng trải kình lực khắp toàn thân, chống lại áp lực khủng khiếp của hắc ám thiên sứ.
Giọng nói du dương vang lên: “Chỉ bằng ba tên nhân loại các ngươi dám chống lại ta sao?”
Lạnh nhạt nhìn địch nhân thay đổi hình thái, Nhạc Bằng căn bản không buồn hành động, ngay cả nguyên hình của gã mà Tạp Tư không nhận ra cũng có thể cho qua nhưng nhận lầm hắn là con người thì hắn thật quá coi thường người khác. Dưới áp lực của hắc ám thiên sứ, gã là kẻ duy nhất không bị ảnh hưởng gì. Hắc ám thiên sứ xác thật thực lực mạnh mẽ, nhưng muốn đối phó thượng vị yêu ma như hắn thì còn chưa đủ. Ít nhất phải mọc đủ ba đôi cánh mới khiến Nhạc Bằng trọng thị, còn muốn thật sự đánh bại gã phải để lão tổ tông của hắc ám thiên sứ: hắc ám ma vương Tát Đán mười hai cánh tự thân đến mới xong. Dù hiện tại gã chỉ dùng được sáu thành sức mạnh, tình hình cũng không khác thế bao nhiêu.
Kỳ thật Nhạc Bằng hiểu địch nhân trước mắt còn hơn ai hết, bởi gã từng thấy hắc ám thiên sứ nguyên thủy “Lộ Tây Pháp”, vốn sau đó được hậu thế xưng là đọa lạc thiên sứ. Năm đó gã chu du thiên hạ, có hiểu đôi chút về Tây phương thần tộc. Đúng ra là Tây phương tam đại thần tộc.
Áo Đinh thần tộc hùng mạnh thích chiến đấu.
Áo Lâm Thất Á thần tộc, chủng tộc ngạo mạn hung tàn, cực độ bài ngoại, không coi các chủng tộc khác ra gì, ngay cả các thần tộc khác cũng bị họ khinh rẻ. Luôn thích gây sự, đàn áp người khác.
Thiên giới thần tộc thế lực yếu nhất, để đối kháng các thế lực khác liền sáng tạo ra nhân hình binh khí “sứ giả bảo vệ Thiên giới thần tộc”, những sinh mệnh được người tín ngưỡng gọi là “thiên sứ”.
Theo ý niệm thiết kế ban đầu, năng lực của “thiên sứ” vĩnh viễn thấp hơn Thiên giới thần tộc, chia thành chín đẳng cấp: thiên sứ, đại thiên sứ, quyền thiên sứ, năng thiên sứ, lực thiên sứ chỉ có một đôi cánh, chấp hành mệnh lệnh Thiên giới thần tộc, thuộc nhóm bị chi phối. Chủ thiên sứ, tọa thiên sứ, trí thiên sứ, ba đẳng cấp này thuộc giai cấp lãnh đạo, là thiên sứ cao cấp sức mạnh hơn hẳn, nên có thêm một đôi cánh, thực lực hơn nhóm một đôi cánh mười lần. Còn sí thiên sứ cao cấp nhất mới là những tồn tại chí cao vô thượng có ba đôi cánh, là thiên sứ thống soái, theo Nhạc Bằng biết thì cả đọa thiên sứ phản lại thần minh cũng thuộc nhóm này, tổng cộng bảy vị, có sức mạnh sánh với thần ma.
Lộ Tây Pháp năm xưa đột phá được hạn chế của kẻ chế tạo thiên sứ là Thiên giới thần tộc, phản lại ý nguyện của thần tộc mà trở thành sí thiên sứ duy nhất mọc tới sáu đôi cánh, đạt tới sức mạnh ngang với Thiên giới thần tộc, bị thần tộc xem là kẻ phản bội.
“Ngươi hả?” Nhạc Bằng ngoẹo đầu, thò một ngón tay ngoắc, hàm ý đương nhiên không cần nói. Tử tình hỏa đồng của gã nhìn thấu tất thảy, biết thiên sứ này chỉ sánh với cấp chín, dám khoa trương với gã quả thật quá sớm.
Mối thù vừa bị Nhạc Bằng đả thương hiển nhiên còn nóng hổi, lại chịu thêm miệt thì này, hắc ám thiên sứ Tạp Tư xưa nay vẫn cao ngạo vì chủng tộc liền không nén nổi cơn giận, vứt bỏ vẻ khinh khỉnh, cuồng nộ xuất thủ.
Ám hắc khí kình quấn quanh cánh tay, hắn xòe đôi cánh, sức mạnh phát ra hơn hẳn lúc trước. Dao động hắc ám lan tràn cuốn tung đường phố, cây cối bên đường nhanh chóng bị hút cạn sinh mệnh lực.
Khóe miệng hắn cười lạnh, lực đạo oanh kích không nhắm vào ba người đối diện, mà hướng tới bọn Trần Anh Hữu chưa kịp rút đi.
Hả, không ổn rồi.
Gia Phù Lợi và Hà Động Lượng không kịp vãn hồi cục diện, cả kinh thất sắc
Nhạc Bằng vừa thấy tên mọc cánh kia thực hiện động tác là biết tỏng, hóa ra quả trứng thối này chả có liêm sỉ gì. Gã đã chuẩn bị trước đối với loại chiến lược ti bỉ này.
Mười sáu đạo Tử Viêm đao kình phát ra trước ảo hóa thành lưới lửa rợp trời chụp vào đối thủ.
Tử Viêm đao kình của gã luận về tốc độ hơn xa động tác của đối thủ, đọa thiên sứ đối diện chưa kịp phát kình, đao kình đã ập tới, buộc Tạp Tư phải giữ mình trước, vô lực đối phó bọn Trần Anh Hữu.
Tuyệt học Lục Thú đao mang được Tử Viêm kình vận dụng, tuy không bá đạo như trước, nhưng nhờ cỗ lực đạo đặc dị đó, đao kình sinh ra biến ảo kiểu khác, phiêu hốt linh động, tốc độ càng nhanh hơn. Hơn nữa địch nhân của gã quá tự tin, không phòng bị gì, hắc ám thiên sứ Tạp Tư đón thẳng vào mười sáu đạo đao kình.
Hắc ám khí kình quấn quanh tay hắn đối chọi với Tử Viêm đao kình của Nhạc Bằng, hai làn kình lực đều thuộc về nội liễm, không phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa mà tan biến im lìm.
Bất quá khí kình đối chọi rồi, liền áp sát thân mình hắc ám thiên sứ Tạp Tư, tên xui xẻo này không kịp ứng phó, được dao động hắc ám khí kình hộ thân, Tạp Tư tuy không bị thương nhưng sức nóng của Tử Viêm hỏa kình đốt rụi cả nội khố của hắn, lộ ra thân thể nhẵn nhụi, bắt đầu màn thoát y vũ.
“Không ngờ cánh ngươi đen tuyền mà thân thể lại trắng ngần.” Nhạc Bằng tỏ vẻ ơ hờ.
Bị bêu xấu trước đám đông, lộ ra những bộ vị “không nên để lộ”, đối với thiên sứ dù là sinh mệnh nhân tạo cũng không khác gì, đó là kị húy của họ. Hắc ám thiên sứ Tạp Tư giận dữ vô cùng, không giữ gìn thực lực nữa, hạ quyết tâm tất sát với Nhạc Bằng, kẻ nhiều lần khiến hắn bêu xấu.
Thấy hắc ám thiên sứ Tạp Tư vẫy đôi cánh đen lơ lửng trên không, Hà Động Lượng ở cạnh Nhạc Bằng hoảng sợ đến không nói thành lời, dù nhiều năm tu luyện cũng không thể khống chế được niềm run rẩy trong lòng. Y là tu luyện giả bảo vệ bình an cho người dân trong thành, không sợ uy hiếp của những dạng tồn tại biến dị siêu tự nhiên và phi nhân loại, tự nhiên từng thấy không ít yêu vật, nhưng y vẫn là “người”, sợ “thiên sứ” cũng là lẽ thường.
Địch nhân trước mắt không phải “ngoại lệ”, Hà Động Lượng hiện tại tất nhiên lục thức bị phong bế, hoàn toàn không cảm giác được đồng bạn ở đâu, trong lòng chỉ còn ám ảnh về sức mạnh hắc ám tuyệt luân, thậm chí thở không ra hơi.
Gia Phù Lợi không dễ thở hơn, vì sinh vật trong truyền thuyết đang ở trước mặt, tuy nàng ta tín ngưỡng tồn tại của thượng đế nhưng cũng thừa nhận tồn tại của ác ma nhưng khi sinh vật đó thật sự xuất hiện vẫn khiến nàng ta gặp ác mộng.
Tử sắc đao mang của Nhạc Bằng vạch ngang trời đêm, không để hai đồng bạn kịp an ủi, gã không phải loại yêu ma quen dùng khí thế áp bách đối thủ mà thích lặng lẽ đánh lén. Gã hiếm khi cùng địch nhân chính diện giao đấu, dựa vào năng lực bay lượn ngạo thị thiên hạ, gã có thể khiến mọi địch nhân quay cuồng rồi thoải mái xử lý. Thành ra khí tức hắc ám băng lãnh của hắc ám thiên sứ Tạp Tư không bị sức mạnh khác chen vào, Nhạc Bằng không muốn so khí thế với hắn.
Nhạc Bằng không phải quá quan tâm đến người khác, hắc ám thiên sứ này chưa đủ năng lực buộc gã phải phân tâm chiếu cố bạn bè, nên trận chiến đấu kịch liệt vừa bắt đầu, gã liền cố ý dẫn hắn lên thinh không.
Kình khí nổ vang, thân hình song phương càng lúc càng mơ hồ, di động cao tốc thăng dần lên cao. Chiến đấu chủ lực rời đi, hai thế lực phía dưới không tiện khai chiến nữa.
Tâm tình Hùng Vương vô cùng phức tạp, gọi Hà Động Lượng: “Huynh đệ cũng biết bọn mỗ chỉ bị bức ép, hiện tại là tập đoàn yêu ma của địa khu đông bắc, bọn mỗ không muốn đối chọi với tu luyện giả nhân loại. Đương nhiên không phải vì sợ các vị, chỉ là không ai muốn gây ra thị phi làm gì.”
Hà Động Lượng vẫn cảnh giác vận đủ công lực, liếc Gia Phù Lợi, bình tĩnh hỏi: “Không hiểu hiện tại Hùng Vương định thế nào?”
Lúc đó bốn bị sư đệ muội của y đều nhảy từ tầng bốn xuống, hiển nhiên họ không nghe lời y, không chịu bỏ chạy trước.
Tiếng giao đấu từ xa truyền lại, là Trần Anh Hữu dẫn các huynh đệ triệt thoái trước, hắn xưa nay là người hiện thực, biết dùng lí trí xem xét vấn đề, hơn nữa hắn tin vào năng lực của Nhạc Bằng, tại cung khuyết dưới lòng đất gã thể hiện thực lực chỉ có hơn chứ không kém hơn đọa thiên sứ, hắn triệu tập nhóm “nhân yêu” này đến toàn là hàng phế thải, không có chỗ nào lợi dụng được, để an toàn thì hắn phải chọn cách rút lui.
Hùng Vương ngoác miệng, thủ hạ sau lưng có kẻ đưa di dộng lên, hắn ấn số rồi nhỏ giọng dặn dò: “Thương Thất, lão Trần coi như có quen chúng ta, để họ đi.” Rồi gặp máy lại, ngẩng lên nở nụ cười tích tụ hào sảng đã lâu với sáu người: “Mỗ không muốn nghe người khác sắp đặt, nhưng năng lực lại kém quá xa. Hiện tại mọi người cứ yên lặng chờ đợi xem.”
Diêu Tranh mới tới liền hừ lạnh: “Ý ngươi là theo gió bẻ lái chăng?”
Hùng Vương không đáp, mặc nhiên thừa nhận sự thật.
Hà Động Lượng và Gia Phù Lợi nhìn nhau, đều hiểu rằng yếu tố quan trọng là Nhạc Bằng có đối phó được hắc ám thiên sứ Tạp Tư không, những người còn lại đều không đủ chiến lực ảnh hưởng đến chiến cục, dù cùng phe Hùng Vương liên thủ cũng không dám chắc sẽ thắng được.
Song phương ngầm đạt thành hiệp ước, dồn hết hy vọng vào một người không thể dựa vào, duy nhất Trần Anh Hữu tin rằng Nhạc Bằng sẽ thắng.
Tình huống trên không khác hẳn nỗi lo của những người dưới đất, Nhạc Bằng rời khỏi nơi cần che giấu, không phải ẩn tàng thực lực nữa, liền biến hắc ám thiên sứ Tạp Tư thành bao cát phát tiết bất mãn cả ngày dồn nén.
Tạp Tư vốn cho rằng “thiên sứ” tại không trung sẽ có ưu thế tuyệt đối, mọc ra cánh đâu phải vô dụng nhưng thực tế động thủ thì hắn mới phát giác đối thủ lai lịch bất minh này còn hợp với không chiến hơn cả hắn, tốc độ phi hành nhanh hơn hắc ám thiên sứ mấy lần, khai chiến không đầy năm phút mà biến hắn thành mục tiêu di động, dù hắn toàn lực phòng ngự vẫn không ngăn được Tử Viêm đao kình xé toạc màn khí hộ thân, vạch thành vết thương.
Tạp Tư liên tục kết pháp ấn phòng ngực, hình thành thủ hộ kết giới chứa lục mang tinh trận, liều mạng chống lại những đòn công kích cuồng điên của Nhạc Bằng, không còn thời gian hoàn thủ nữa, thi thoảng lắm hắn mới phát ra được khí kình dao động hắc ám, nhưng không tìm được đối phương ở đâu, chỉ tổ lãng phí thể lực, pháp lực.
Song phương sa vào chiến cục này, kỳ thật không phải thực lực chênh nhau đến độ không thể bù đắp, Nhạc Bằng hiện tại không thể phát huy toàn bộ thực lực, sức mạnh sử dụng ra không hơn hòa Tạp Tư bao nhiêu, cả hai đều là quái vật sống mấy ngàn năm, kinh nghiệm chiến đấu của Nhạc Bằng không có ưu thế gì rõ rệt. Chủ yếu do phương thức chiến đấu và trí tuệ chiến đấu quyết định cục diện.
Dựa vào đôi cánh trời sinh, dù là chính phái thiên sứ hay hắc ám thiên sứ, phương thức chiến đấu luôn là viễn chiến, dùng chú ngữ công kích đối thủ. Tuy cũng sử dụng vũ khí hoặc cận thân chiến đấu nhưng đều là phụ trợ mà thôi. Họ không hợp với tác chiến ở cự ly gần.
Nhưng Nhạc Bằng lại khác, hắn vốn là yêu ma Kim sí đại bằng điểu, không ai so được về tốc độ, hơn nữa võ công cũng đạt mức đăng phong tạo cực, trở thành phương thức công kích chủ yếu, hiếm khi dùng đến các loại pháp thuật, gã tu luyện đến mức “pháp vũ hợp nhất”, xuất thủ có thể thoải mái kèm theo pháp lực, tốc độ công kích hơn xa Tạp Tư phải cần thời gian chuẩn bị chú ngữ. Nếu gã không muốn lấy tên thiên sứ đen đủi này làm đối tượng tu luyện pháp bảo mới thành, chắc đối phương đã xuống địa ngục lâu rồi.
Tiên ma nhị khí không thể cùng tồn tại, Nhạc Bằng dùng Lưỡng Nghi vi trần trận phong ấn ma khí, pháp lực nhưng không chắc chắn lắm. Trước khi giải quyết xong vấn đề an toàn, gã vẫn phải dùng một phần tiên đạo pháp lực phong cấm “Thiên hỏa” trong thân thể, nên cần tìm ra phương thức chiến đấu hợp lý nhất, hiện giờ hắc ám thiên sứ Tạp Tư chính thị vật thí nghiệm thích hợp nhất.
Tử sắc đích hỏa diễm trùm lên thân thể gã, phối hợp cùng Thiên Bằng Tung Hoành pháp cấp tốc bay lượn, đang lúc nửa đêm nên thân pháp của gã lướt trên không để lại quỹ tích, sáng chói tựa pháo hoa giữa ánh trăng mờ mờ, tạo ra những vạch sáng tím bắt mắt trên tầng không thành phố.
Những người chưa ngủ đều lấy làm kì quái, lệnh cấm đốt pháp hoa được ban hành ở Trường Xuân nhiều năm nay, các bộ ngành chính phủ chấp hành rất nghiêm, thật ra là ai mà dám huênh hoang như vậy. Họ đều chăm chú hân thưởng, dù năm mới cũng không mấy khi được thấy cảnh sắc đẹp đẽ thế này.
Tạp Tư bị Nhạc Bằng khốn trong lưới lửa do Tử Viêm kình hóa thành tuyệt không thể nhàn rỗi đến thế. Hắn biết rõ mình không chống nổi, sắp “GAME OVER” hoặc “THE END” đến nơi rồi, nhưng lúc đó địch thủ lại bỏ qua cơ hội. Lối hành xử đó, kẻ ngốc cũng hiểu rằng bị đối thủ trêu cợt, hà huống hắc ám thiên sứ. Đến nước này, Tạp Tư tất nhiên biết rằng mình không còn cửa thắng, nhưng tình thế không do hắn quyết định, đối diện với đối thủ không biết mạnh hơn bao nhiều lần, lựa chọn duy nhất của hắn là không mất mạng trong tay địch, có điều tự sát hiển nhiên không phải ý nguyện của hắn, đành chọn cách làm “lá thuyền cô đơn giữa cuồng phong.”
Nhạc Bằng vu vơ phát ra một đạo tử sắc hỏa diễm, có ý tránh không trực tiếp công kích đối thủ, cố ý hòa hoãn. Tạp Tư nghiến răng, phát động năng lực mà hắn không muốn sử dụng.
Dao động hắc ám đen bầm lan rộng như bầu không khí ô nhiễm, càng nổi bật dưới vòm trời đêm được Tử viêm chân hỏa của Nhạc Bằng chiếu rọi. Khí tức tà ác tỏa khắp không trung khiến mỗi người mang dị nặng trong thành phố đều cảm giác được sức mạnh địa ngục.
Chiến cục lập tức biến đổi. Biết đối thủ dùng tới sức mạnh cực hạn, Nhạc Bằng không hề sợ hãi, hoảng loạn, nhưng tâm trạng khác kiểu như chiến ý, hưng phấn của cường giả ý thức không hề xuất hiện. Đạt đến mức tu vi như gã, cần phải đoạn tuyệt hết mọi dao động tình cảm, hắc ám thiên sứ Tạp Tư chưa đủ tư cách khiến gã lay động.
Vì thế sau khi dùng Thiên Bằng Tung Hoành pháp di chuyển một vòng năm dặm vuông, gã ngừng lại đợi Tạp Tư hoàn thành việc sử dụng cực hạn năng lực.
Gã hiểu hắc ám thiên sứ hay thiên sứ đều là sinh vật không thuộc phạm vi nhân loại, nói thật ra thì không thuộc sinh vật”. Chúng không có nhục thể mà là những tồn tại thuộc nhóm linh thể, chẳng qua có thể thực thể hóa linh thể năng lượng. Hắc ám thể của hắc ám thiên sứ không tử vong vì thụ thương, chỉ cần năng lượng hạch trong thân thể không tổn thương, chúng sẽ không biết đến ý nghĩa thông thường của tử vong. Ban nãy hắc ám thiên sứ Tạp Tư phát ra dao động hắc ám, có lẽ vì chuẩn bị thể hiện sức mạnh chiến đấu chân chính.
Nhạc Bằng đứng trên không chăm chú quan sát thân thể Tạp Tư biến dị. Dải khí đen nhanh khuếch tán rồi ngưng tụ, tạo hình khác hẳn. Gã không có ý can thiệp, trận chiến với Tạp Tư vừa rồi khiến gã cơ bản nắm được cách phát kình tiên khí, lúc đầu buộc phải dùng pháp quyết Lục Thú đao mang phát Tử Viêm đao kình, hiện tại có thể kình tùy ý chuyển, vận dụng vô cùng ảo diệu, định thử thân thủ.
Ly Hỏa Trọng Đồng được nheo hẳn lại, dễ dàng nhận ra hắc ám thiên sứ Tạp Tư lẫn trong dải khí đen, hình thái mới của hắn không hề bị nhiễu loạn. Thật ra mà nói, gã thất vọng đến kinh ngạc.
Tạp Tư đề thăng sức mạnh rồi mọc thêm một đôi cánh, bất quá đó không phải là đôi cánh thứ hai của cao giai thiên sứ, chỉ là đôi cánh giống kiểu cánh dơi, thân thể hắn mọc ra một lớp lông màu sậm, đầu trồi lên một cái bướu thịt tím đỏ. Hóa ra trừ mỗi đôi cánh, hắn không khác gì con người, thay đổi thật kỳ quái, trở nên xấu xí hơn, giống như cùng quái thú hợp thể.
“Cái quái gì đây nhỉ?”
Tạp Tư đề thăng sức mạnh cải biến ngoại hình, Nhạc Bằng cơ hồ không có cảm giác gì, thậm chí mất đi ham muốn chiến đấu, định kết thúc luôn trận chiến vô vị này.
Tử Viêm kình phát ra, xuất hỏa diễm khí kình trong đệ ngũ quyết “Hỏa long đằng không chử hải phiên” của Tử Viêm Thất Diệt, hóa thành một con tử diễm hỏa long uốn lượn lao bổ vào Tạp Tư. Sức mạnh cao hơn mấy bậc tiến băng băng, làn lửa tím đỏ nuốt chửng Tạp Tư đang định trốn chạy.
Tử diễm hỏa long lướt đi gần trăm dặm mới tan kình lực, không còn bị Nhạc Bằng khống chế, liền hóa thành lưu quang rợp trời trước khi tan biến. Gã nhìn chiến quả, lẩm bẩm: “Cũng có cánh mà ngươi kém ta xa quá.”
Gã dừng lại, ngoảnh đầu nhìn tứ phía, tỏ vẻ nghi hoặc trước thân thể dị biến ban nãy của Tạp Tư, gã chưa từng thấy kiểu biến hóa đó.
“Lẽ nào đúng như nữ nhân kia nó, là người bị công nghệ gen cải tạo. Bất quá hiệu quả đề thăng thực lực không ra gì.” Gã không nói ra thắc mắc trong lòng vì sự tình chưa kết thúc.
Không khí chung quanh lại xuất hiện trạng thái như sóng nước tràn tới, địch nhân bất ngờ sắp hiện thân.
Nhạc Bằng đứng dậy đến trước mặt Trần Anh Hữu, bắt mạch môn hắn dồn tiên khí mới tu luyện thành theo ngón tay vào thể nội, lưu chuyển một vòng. Lập tức gã nắm rõ tình huống thân thể Trần Anh Hữu, dù gì hắn cũng là yêu quái, sinh mệnh lực hơn phổ thông nhân loại cả chục lần, sự tình không đến nỗi quá xấu.
Nhạc Bằng chưa đủ khả năng nghịch phản thời gian, Thệ Như Lưu Thủy chỉ có thể gia tốc thời gian, không có công dụng ngược lại. Có điều phương pháp phản lão hoàn đồng rất nhiều, cải biến thân thể để đột phá cực hạn sinh lý chính là mục đích cơ bản của Nhạc Bằng hoặc bất kỳ người tu luyện nào. Theo Nhạc Bằng biết, có đến ba chục phương pháp hữu hiệu.
Gã thoáng tính toán xem nên dùng cách nào cơ bản nhất, công hiệu nhanh nhất, hiệu quả cao nhất. Nói thế nào thì sử dụng đan dược vẫn là phương pháp thông dụng nhất. Nhạc Bằng chưa từng luyện bất kỳ loại đan dược nào nhưng lần trước lấy được không ít ở cung khuyết dưới lòng đất, nhiều loại trong đó là cực phẩm tiên đan mà người tu hành khao khát. Gã chưa từng xem xét kỹ, không biết nên cùng loại nào.
Gã liên tục tính toán, không tiện lôi mớ đan dược ra kiểm tra trước mặt đông người, đành nói: “Đó là ảo thuật phòng ngự, một chốc sẽ hết hiệu quả, không ảnh hưởng gì đến thực chất, ta cũng không có cách giải khai.” Cứ nói khoác ứng phó tình hình đã, gã thầm nhủ.
Gia Phù Lợi và Hà Động Lượng không tiện nói nữa, sử dụng ảo thuật không phải cấm kị gì. Tuy pháp thuật của Nhạc Bằng kỳ quái nhưng gã ở cấp độ cao hơn, tu vi của họ không thể nhận ra manh mối gì.
Mỹ nữ thánh kị sĩ Gia Phù Lợi tuy không tin, nhưng cũng không nói gì. Đây không phải địa bàn của nàng ta, quyết không thể làm quá như ở châu Âu. Hơn nữa nàng ta cũng chưa nắm được thực lực của Nhạc Bằng. Còn tiểu mỹ nữ nóng tính Diêu Tranh hung hăng liếc gã mấy lần, nhưng không tranh biện. Hà Động Lượng, Phương Tịch Tà, Diêu Kính, Mạc Nghiên Tuyết càng không nói gì. Nhạc Bằng đang lúc tu luyện công phu, thi thố pháp thuật phòng thân là hành vi rất bình thường. Quấy phá người ta tu luyện thì chính họ mới mắc lỗi.
Thấy sắc mặt Nhạc Bằng trầm trầm, không có ý muốn giữ khách, cả toán đành nói vài câu qua quít rồi tiu nghỉu bỏ đi.
Trần Anh Hữu và nhóm tiểu đệ vẫn bất động, thấy không còn ai, Trần Anh Hữu tỏ vẻ kinh hoảng hỏi: “Xin hỏi lão Nhạc, ban nãy đại ca đùa tiểu đệ chăng? Đệ trúng pháp thuật gì, có thật không vấn đề gì chăng, nhất định sẽ khôi phục nguyên trạng?”
“Vớ vẩn, tống khứ đám tiểu đệ này đi, ta sẽ cho ngươi biết.” Nhạc Bằng không hề khách khí với Trần Anh Hữu.
Đợi cho toán “nhân yêu” loạn xạ đi khỏi, Nhạc Bằng lục lọi lung tung. Không còn ai nên gã thoải mái móc đan dược ra tìm, nhận định loại hợp lý nhất là Càn nguyên hoán cốt đan. Càn nguyên hoán cốt đan chia làm hai viên một đỏ một trắng, là một loại đan dược người tu đạo trân quý nhất, không chỉ trong thời gian ngắn có thể tăng cường công lực mà còn phản lão hoàn đồng, thoát thai hoán cốt. Đưa cho Trần Anh Hữu rồi, Nhạc Bằng bảo hắn ngồi xếp bằng, uống vào đoạn vận công luyện hóa dược lực.
Trần Anh Hữu bán tín bán nghi ngoan ngoãn nghe lời.
Thấy Trần Anh Hữu bị pháp thuật của mình biến thành lão hóa, Nhạc Bằng cũng không ăn năn lắm, vốn gã là yêu ma tâm tính lãnh mạc. Nhưng nể tình mấy ngày quen biết, lại cũng muốn thư gân giãn cốt nên gã chuẩn bị giúp đối phương một tay. Thám sát thân thể một vòng, gã cảm giác mười phần kinh ngạc, chỉ mấy tiếng sau khi tu luyện thành Ngọc Cơ tiên thể, công năng không ngờ lại kỳ diệu đến thế.
Tu vi của gã mới bước chân vào tiên đạo, cùng với cảnh giới mới đạt thành ma đạo đều đã đột phá Thiên nhân chi giới, tiến nhập vô thượng chí cảnh. Bất quá thời gian quá ngắn, công lực không sánh nổi một phần mười lúc trước, tuy nhiên không hẳn năng lực của gã kém hơn trước mười lần. Thân thể trải qua Thiên hỏa thoái luyện càng mạnh mẽ hơn, Thiên Bằng Tung Hoành pháp được tiên khí phát động còn vận chuyển như ý hơn dùng ma đạo pháp lực vận dụng. Thiếu đi một chút lẫm liệt bá đạo, thêm một phần linh động hoạt bát. Uy lực không giảm. Nhạc Bằng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm biết rằng một khi thành tiên đạo, chân khí thể nội sẽ biến đổi về chất, chuyển thành năng lượng “tiên khí”, phát huy uy lực gấp trăn lầm chân khí lúc trước, cũng như đem sắt thép so với gỗ mục, một cây rìu nhỏ xíu có thể chẻ được khúc gỗ to gấp vô số lần. Loại tiên khí cao thuần này là chung cực năng lượng, chỉ những tu luyện giả đạt đến cảnh giới được nhân loại xưng là “tiên nhân” mới nắm được.
Nhạc Bằng mới tu luyện sơ thành, từ yêu quái chuyển hóa sang yêu ma, năng lượng ngưng tụ thành ma khí, một loại năng lượng cao độ. Lúc gã tu luyện, vì không có ai chỉ dạy nên con đường gập ghềnh, “ma khí” luyện thành không đủ cấp độ, “tiên khí” hiện tại lại thuần đến cực độ, sức mạnh hiện tại tương đương sáu thành trước kia, đương nhiên không tính cảnh giới gã đạt thành sau khi lấy được ba viên thiên ma xá lợi.
Bất quá Nhạc Bằng không quan tâm đến biến hóa đó, gã chọn con đường tu luyện ma đạo, không muốn đổi sang cách khác, trọng yếu nhất trước mắt là gã biết Thiên Bằng Tung Hoành pháp không bị ảnh hưởng, không cần lo lắng. Gã là yêu ma chú trọng đến giữ mạng, không thích thú với những trò sính cường đấu tranh, bằng không gã quyết không thể tu luyện suốt năm ngàn năm mà không nảy ra ý niệm gây sóng gió bao giờ.
Vận chuyển Thiên Bằng Tung Hoành pháp, Nhạc Bằng quyết định giúp toán bằng hữu này, vận dụng tiên đạo pháp lực, định dựa vào vô thượng thần công nghịch chuyển suy thoái sinh lý trong thân thể Trần Anh Hữu.
Tiên khí vừa nhập thể, tình huống khác hẳn. Được sức mạnh kinh nhân tràn vào, Trần Anh Hữu liền biến hóa, thân thể vang lên tiếng xương cốt lách cách, cơ nhục liên tục chuyển động, làn da nứt toác, lộ ra làn da mới nõn nà, không đầy mười phút, thân thể Trần Anh Hữu trở lại là một thiếu niên mười mấy tuổi.
Nhạc Bằng thu hồi tay lại, vẫn nhíu chặt chân mày, không hề tỏ vẻ cao hứng, biết rõ mình bị gạt.
Trần Anh Hữu thấy vẻ mặt gã, biết không dối gạt được nữa, hòng được khoan dung vội nói thẳng: “Tiểu đệ dùng pháp thuật biến thành già nua, quả thật ban nãy bị pháp thuật của đại ca ảnh hưởng, nhưng đệ là yêu quái, thời gian mười mấy năm chẳng qua già thêm bảy tám tuổi, không nghiêm trọng lắm. Đệ làm vậy là để qua mặt mấy người kia.”
“Qua mặt cái gì? Để người ta không nhận ra ngươi là yêu quái? Họ có Chiếu yêu kính. Ta cũng bị nhận ra.” Hắn đưa ra lý do rồi, Nhạc Bằng cũng không định truy cứu, nói thêm vài câu là xong, gã không hứng thú với việc của người khác.
“Ha ha, nguyên hình của đệ là người, Hà Động Lượng, Phương Tịch Tà cho rằng đệ tu luyện tà môn công phu, không biết đệ là yêu quái.” Thấy khẩu khí Nhạc Bằng không chấp nhất, Trần Anh Hữu cười hì hì đáp.
Nhạc Bằng cười thầm, gã không bị Chiếu yêu kính nhận ra nguyên hình vì yêu lực mạnh, còn Trần Anh Hữu không giữ được nguyên hình dưới Chiếu yêu kính nhưng bị hiểu lầm là do bất ngờ, đa phần vì khẩu tài trơn tru, dối gạt được nhận thức của đối phương.
Thấy Nhạc Bằng không để ý, Trần Anh Hữu vội nói: “Hồng Liên tông chúng ta và Hải Thiên minh nguyệt lưu lần này cùng thánh kị sĩ đại tỷ liên hợp điều tra tập đoàn yêu quái. Đại ca là đại sư huynh Hồng Liên tông, không thể đứng ngoài.”
“Hả, ta từ lúc nào trở thành đại sư huynh Hồng Liên tông nhỉ?” Nhạc Bằng bật cười.
“Nếu để đại ca làm lão nhị, chắc đại ca không làm.” Trần Anh Hữu nhấn mạnh từng chữ.
“Vậy cũng được, ồ, không đúng…” Nhạc Bằng nhíu mày, “lão nhị là ý gì?”
Trần Anh Hữu vội chuyển chủ đề: “Được rồi, coi như giúp họ, đại ca còn thiếu nợ tiểu đệ.”
Nhạc Bằng ngạc nhiên, “ta nợ ngươi lúc nào?”
Trần Anh Hữu gạt đi, “là huynh đệ còn tính toán làm gì.”
“Im ngay…”
Được Nhạc Bằng ngầm đồng ý, Trần Anh Hữu giải thích rõ ràng ý tưởng của mình, Hồng Liên tông được thành lập.
Nhạc Bằng xưa nay không quan tâm đến việc của người khác, đáp ứng Trần Anh Hữu là một việc, sau đó lại là việc khác, hiện tại gã không muốn cùng Trần Anh Hữu tranh biện. Nhìn quanh, gã nhận ra tầng bốn vì mình tu luyện mà trở nên hoang tàn, nhiều đồ gia dụng có dấu hiệu phong hóa, gã mới tu luyện chừng tám tiếng, coi như đổi bảy, tám trăm năm thọ mệnh lấy một thân tiên đạo tu vi. Thế cũng không đáng gì, hiện tại sức mạnh của gã đã hơn hẳn, công lực gần đạt sáu thành lúc trước, tuy không hẳn mất đi vĩnh viễn ma đạo pháp lực song cũng vô cùng bất tiện. Gã cảm giác được ảnh hưởng, sau này hành sự phải cẩn thận, không nên gây ra thị phi.
Bất quá Nhạc Bằng tự trào: “Hiện tại dù Chiếu yêu kính trên Nam thiên môn cũng không nhận ra ta là yêu ma, coi như đạt được mục đích.”
Gã ngẩn người, Trần Anh Hữu ghé mặt tới: “Lão Nhạc, Hồng Liên tông chúng ta dù thế nào cũng nên có thần công, pháp bảo trấn phái, bằng không có khác gì mấy môn phái hạ đẳng kia? Đại ca nên lấy ra mấy thứ để chia nhau.”
“Vớ vẩn… ngươi tưởng ta là cái kho của ngươi chắc? Lấy cái đầu ngươi.”
“Đại ca phất tay cũng cho vị đại tỷ đó binh khí tốt thế cơ mà, không nên hẹp hòi với tiểu đệ của mình.” Trần Anh Hữu thấy Nhạc Bằng cho mình Tụ Huỳnh kiếm, sau đó cho Gia Phù Lợi một cây Thủy hỏa tân thiên kích, toàn là tuyệt thế thần binh. Hắn không phải loại ngốc, tại cung khuyết dưới lòng đất tuy lấy được không ít thứ, nhưng không có bảo vật cấp cao như vậy, có khả năng những thứ tốt nhất đã bị Nhạc Bằng lấy hết, bản thân hắn chỉ còn những thứ người ta không thèm.
Bất bình trong lòng hắn đương nhiên có thể hiểu.
Nhạc Bằng hiểu rõ tâm lý Trần Anh Hữu, nghĩ rằng những pháp bảo, binh khí lấy được đó mình không dùng, cho người ta mua nhân tình cũng là việc nên làm. “Được rồi, ta còn mười một cây Thủy hỏa tân thiên kích, và mười hai cây Phong lôi khai sơn việt, cho ngươi cả, sau này đừng làm phiền ta nữa.”
Những vũ khí đó không phải pháp bảo lợi hại gì, những thứ tốt không đời nào gã cho người khác, dù sao cũng vất vả lắm mới lấy được. Những vũ khí này chỉ là đồ nghi trượng, chủ nhân cung khuyết dưới lòng đất thích bày vẽ, trong cũng có cả thị giả nên bày biện rất hoành tráng. Kỳ thật với tu vi của Nhạc Bằng, pháp bảo không có tác dụng gì, cho người ta cũng không hề thấy tiếc.
Tòa nhà hiện tại tuy bằng bê tông, Nhạc Bằng xòe tay, hai mươi ba thứ vũ khí tự nhiên xuất hiện, như khoái đao cắp đậu hũ, cắm vào sàn nhà mà không phát ra âm thanh.
Trần Anh Hữu không ngờ Nhạc Bằng rộng rãi như vậy, nhìn mớ binh khí hàn quang lấp lánh, quang hoa liễu nhiễu, lòng hắn vô cùng mãn ý, người ta thế là nể mặt hắn lắm rồi, dù gì những thứ này do Nhạc Bằng bằng năng lực lấy được, không do hắn lấy, hơn nữa Nhạc Bằng mang hắn đi theo, tặng cho không ít lợi lộc.
“Lão Nhạc, đa tạ, kỳ thật những loại thần binh lợi khí rất hay, yêu quái chúng ta giao đấu không tiện sử dụng súng máy, lựu đạn gì đó, chẳng gì chúng ta cũng là yêu quái, đúng không?”
“Không có gì phải đa tạ, ta không dùng được mớ vũ khí đó, cho ngươi cũng không tổn thất gì.” Nhạc Bằng cúi đầu ngẫm nghĩ, chợt đưa ra quyết định, thò tay lấy ra một vật đưa cho Trần Anh Hữu: “Anh Hữu, ta lấy được vật này tại cung khuyết dưới lòng đất, hiện tại không dùng được, cho ngươi luôn.”
Trần Anh Hữu đón lấy, là ba mươi cuốn lụa, lật bìa lên xem thấy bốn chữ Giáp Tử thần thư liền ngẩn người, loại đạo môn điển tịch này đối với yêu quái là thứ cầu mà không được. Hắn nhờ kì ngộ được một vị tiền bối Long Môn đạo phái truyền cho đạo pháp đã là ân huệ to lớn, giờ tận mắt thấy thứ Nhạc Bằng vượt cực đại nguy hiểm mới lấy được từ cung khuyết dưới lòng đất, đương nhiên càng trân quý. Ngần ngừ một lúc, hắn nói: “Lão Nhạc, cuốn sách này quý lắm, sao có thể tùy tiện cho tiểu đệ.”
“Có gì đâu, ta đã in nguyên bản rồi, cho ngươi một bộ cũng không là gì. Hơn nữa ngươi uống Càn nguyên hoán cốt đan, cộng thêm tu luyện Giáp Tử thần thư, năm mươi năm sau có lẽ sẽ sánh với với những tu chân cao thủ hoặc thượng cấp yêu ma, ngươi có thực lực rồi sẽ khiến ta bớt được không ít phiền hà.” Nhạc Bằng nói thật, trừ mục đích muốn Trần Anh Hữu tăng cường thực lực, sau này hắn sẽ giúp gã lúc gặp phiền phức, giải quyết hiện trạng công lực bất túc. Nên gã mới cho đối phương nửa bộ Giáp Tử thần thư.
Đang lúc hai gã trò chuyện, tiếng bước chân gấp rút vang lên, cắt đứt nhã hứng.
Không ai gọi mà trực tiếp xông vào, gồm Hà Động Lượng, Phương Tịch Tà, Diêu Kính, Mạc Nghiên Tuyết, Diêu Tranh của Hải Thiên minh nguyệt lưu, mỹ nữ thánh kị sĩ Gia Phù Lợi, cùng toán tiểu đệ của Trần Anh Hữu.
Bất kỳ là ai đều ngẩn người.
Bọn Nhạc Bằng kinh ngạc là đương nhiên. Những người khác thấy ngần ấy thượng cổ thần binh lợi khí cắm trên sàn mà không kinh ngạc mới kì quái. Bất quá tất cả bình thường lại rất nhanh.
“Hai ngươi lấy ngần này binh khí ra, có phải muốn cùng chúng ta chiến đấu với mấy tên khốn ngoài kia?” Mỹ thiếu nữ nóng tính Diêu Tranh tỏ vẻ kì quái.
“A?”
Thấy Trần Anh Hữu tỏ vẻ kinh ngạc, Nhạc Bằng phát giác từ trước nhưng không để tâm, hạ giọng giải thích: “Có một toán yêu quái vây chúng ta mấy tiếng rồi, ta biết chúng đợi đến lúc ngoài đường không còn ai sẽ động thủ.”
Trần Anh Hữu có hơn hai trăm năm đạo hạnh, tu luyện huyền môn đạo pháp, lại uống Càn nguyên hoán cốt đan, liên tiếp được Nhạc Bằng tặng binh khí và đạo thư, thực lực tăng hẳn, bất quá vì nhất thời hưng phấn, không lưu ý tình hình bên ngoài, giờ ngưng thần lắng nghe, quả nhiên cảm thấy mấy trăm cỗ yêu khí vây nhiễu, bèn hạ giọng: “Nhất định chúng đang bày pháp trận, phong tỏa mấy con phố cạnh đây, hiện tại người đi đường thưa thớt, không sợ bị ai quấy rầy, tất chúng sẽ thoải mái đối phó chúng ta.”
“Hừ, mấy con yêu quái nhỏ xíu có gì đáng sợ. Chúng ta ở đây có không ít người, toàn là cao thủ, sợ gì mấy tên ô hợp.” Người nói là Diêu Kính, Hải Thiên minh nguyệt lưu xưa nay phụ trách thanh trừ những yêu quái có hành vi nguy hại nhân loại trong thành phố này, mỗi khi trừ yêu, Diêu Kính luôn nặng tay nhất, thành ra không coi yêu quái cấp thấp vào đâu. Lúc xưa ngay cả Nhạc Bằng mà y cũng muốn đối phó, đủ thấy cuồng vọng cỡ nào.
Phương Tịch Tà cười mỉm, thần sắc có vẻ cực kỳ hứng thú với mớ vũ khí cắm trước mắt. Linh giác của Nhạc Bằng sắc bén cực độ, cảm nhận được rằng trong năm người Hải Thiên minh nguyệt lưu, Hà Động Lượng là đại sư huynh, vô luận phù chú, pháp lực, võ công, niệm lực đều cao nhất; Diêu Kính có điểm tâm đắc riêng về luyện phù chú, thực lực chỉ đứng sau Hà Động Lượng, tuy thân thể y văn nhược, võ công không bì được đại sư huynh song thu yêu phù tự luyện có uy lực đặc biệt, ban nãy Nhạc Bằng đã tự thân thực nghiệm. Thực lực của Phương Tịch Tà đứng cuối, dù là pháp thuật, võ công.
Còn Mạc Nghiên Tuyết và Diêu Tranh đều là con gái, Nhạc Bằng chưa quan tâm đến mức muốn so bì thực lực với họ, cũng chưa từng quan sát thực lực của hai người.
Thấy hai mươi ba món binh khí có tiên đạo pháp lực, Phương Tịch Tà đương nhiên động tâm, phải biết rằng có trong tay binh khí ẩn hàm pháp lực, khi đối trận với yêu ma sẽ rất có lợi thế, phát huy được thực lực bản thân gấp mấy lần. Song phương tuy nói là hợp tác, bất quá Nhạc Bằng và Trần Anh Hữu lai lịch bất minh, hơn nữa toán tiểu đệ do Trần Anh Hữu triệu tập đến tà khí đầy mình, thoáng nhìn cũng biết không phải người tốt, hiện tại hai bên chưa đến mức hợp tác thật sự, dẫu Phương Tịch Tà có thích đến đâu cũng không tiện mở mồm xin binh khí.
Trần Anh Hữu đương nhiên có tính toán riêng, không ngờ mình có được ngần ấy vũ khí “thượng cổ thần binh”, vốn hắn chỉ nghĩ mình có thêm một hai kiện pháp khí phòng thân là được rồi, Nhạc Bằng đại khái đoán ra hết tính toán hiện tại của hắn: cũng định tiện thể mua lấy chút nhân tình.
Tính toán đến hoàn cảnh về sau, Trần Anh Hữu liền biến thành khẳng khái, xua tay nói: “Chúng tôi biết có người định gây bất lợi cho mình nên mới lấy trấn phái chi bảo của Hồng Liên tông ra. Phương Tịch Tà, Hà Động Lượng, các vị ai thích dùng món gì cứ tự nhiên lấy một thứ sử dụng.”
Nhạc Bằng tuy không hiểu rõ vì sao Trần Anh Hữu lại hữu hảo đến thế với nhân loại, nhưng cũng đành hùa theo, không thể phá hoại tính toán của hắn, bèn mỉm cười nói: “Thủy hỏa tân thiên kích dài gần ba thước, thân kích đúc từ thái ất tinh kim, có công năng phá tà; nguyệt nha hai bên có hai đạo phù chú, Tịnh thủy chú đủ khả năng chữa lành vết thương, Liệt hỏa phù có công hiệu phá tà, về mặt pháp khí không đáng gì nhưng là thần binh nhất đẳng. Phong lôi khai sơn việt cũng giống Thủy hỏa tân thiên kích về chất liệu, chỉ là hai đạo linh phù đi kèm một là Tật phong thuật tác dụng tăng tốc gấp nhiều lần cho người sở hữu, một là Dẫn lôi quyết có thể hút lấy lôi điện chi khí trợ lực cho người sử dụng.”
Vốn Hà Động Lượng, Phương Tịch Tà, Diêu Kính, Mạc Nghiên Tuyết, Diêu Tranh của Hải Thiên minh nguyệt lưu không thân thiết gì với Trần Anh Hữu nhưng có qua lại sơ sơ, tạm coi là đồng đạo, cũng biết hắn tụ tập một nhóm người sinh ra có sẵn yêu lực để ngăn chúng không nguy hại xã hội. Chỉ là không yên lòng với việc hắn đưa Nhạc Bằng đến thành phố, Mạc Nghiên Tuyết dùng Chiếu yêu kính thăm dò, quả nhiên thấy Nhạc Bằng là yêu tà nhất lưu, nhưng hai gã lần này lấy ra ngần ấy chính đạo pháp khí trọng yếu như thế hiến tặng, biểu hiện vô cùng thành ý.
Hà huống Nhạc Bằng giải thích rõ ràng, hai mươi ba món binh khí lấp lánh hào quang càng tăng phần hấp dẫn.
Người phản ứng đầu tiên là Diêu Tranh, cô vốn thẳng thắn hơn mọi chàng trai, nói luôn: “Ngươi nói thế, ta không chọn cái nào cũng không nên. Thế này nha, ta cứ lấy một món, coi như nể mặt ngươi.” Cô cười mủm mỉm nhìn Nhạc Bằng, đợi phản ứng của gã rồi tính.
Hà Động Lượng vẫn giữ được phong độ của đại sư huynh Hải Thiên minh nguyệt lưu, ngăn lại: “Diêu Tranh, đừng quậy nữa, người ta cho mượn, sao muội lại định lấy luôn đạo môn pháp khí quý trọng thế này.”
“Không sao, chỉ cần Diêu Tranh thích cứ việc lấy, chúng tôi giữ lại cũng vô dụng, cho chư vị sử dụng lại càng phát huy tác dụng.” Nhạc Bằng vốn có hảo cảm khác thường với cô bé nóng tính kia, hà huống gã không quan tâm đến số binh khí này, chỉ cần lấy được hảo cảm của người khác, bảo gã cho thêm mấy món cũng không sao.
“Được, vậy ta không khách khí nữa.” Diêu Tranh bước tới quan sát cẩn thận hai mươi ba cây Thủy hỏa tân thiên kích và Phong lôi khai sơn việt cắm dưới sàn, thuận tay nhổ một cây, ngẩng nhìn Nhạc Bằng tỏ vẻ kinh ngạc. Đối với người tu luyện, có pháp khí tốt sẽ khiến thực lực bản thân tăng nhiều lần, nhiều người vì thế mà nảy sinh tranh đoạt, chưa từng có ai cho người khác một cách nhẹ tênh như Nhạc Bằng. Kỳ thật Nhạc Bằng không rộng rãi đến thế, quả gã không cần mất thứ vũ khí cấp thấp này.
Tiếp đó Hà Động Lượng, Phương Tịch Tà, Diêu Kính, Mạc Nghiên Tuyết đều chọn binh khí, Trần Anh Hữu thu hết số còn lại.
Gia Phù Lợi lúc đó mới lên tiếng: “Chúng ta nên ứng phó với địch nhân ngoài kia thế nào, các vị mau quyết định cho.”
Hà Động Lượng đáp: “Chúng ta còn chưa biết địch nhân vì sao lại tới, nếu có liên quan đến Phí Lạc Tuyết đại tỷ đương nhiên dễ ăn nói, còn nếu liên quan đến Trần Anh Hữu…” Y mỉm cười, “không cần khẩn trương làm gì.”
Một người trong toán tiểu đệ của Trần Anh Hữu hỏi: “Nếu chúng nhằm vào các vị thì sao?”
Hà Động Lượng tự tin: “Trong thành phố này không có thế lực nào dám chạm tới Hải Thiên minh nguyệt lưu, nếu từ nơi khác tới, tuyệt đối không chỉ nhằm vào chúng tôi.”
Khác với phân tích lý trí của Hà Động Lượng, Nhạc Bằng cảm thấy cực kỳ bực mình, tuy nói là ban nãy gã tu luyện không thành, chỉ phát huy được sáu thành công lực nhưng gã ở đẳng cấp khác với mấy người này, không hẳn khinh thường tất cả, có điều không để tâm xem địch nhân bên ngoài là kẻ nào.
Gã cũng không buồn tranh hơi, thản nhiên nói: “Tôi ra ngoài xem là rõ ngay.”
Thân hình gã loáng lên, dùng Ngũ Hành đại na di độn xuất, nháy mắt liền đứng ở ngoài đường. So với Thiên Bằng Tung Hoành pháp, tốc độ của Ngũ Hành đại na di chậm hơn nhiều nhưng cũng có ưu điểm hạng nhất là không ngần ngại vật nào, sơn thạch thổ mộc, thủy hỏa kim đồng ung dung xuyên qua. Xuyên tường càng là chuyện nhỏ.
Nhạc Bằng không cần thăm dò, làm thế với mấy tên tiểu yêu quái kém gã cả ngàn lần chỉ là việc dư thừa.
Đại khái quanh đó đều bị toán yêu quái khống chế, khắp mấy con phố lớn không một bóng người qua lại, cả mấy ngôi nhà đều không thấy động tĩnh gì.
Bất quá Nhạc Bằng vừa xuất hiện, lập tức có kẻ tìm tới.
Một nam tử yêu quái ngoại hình cực kỳ cao lớn, ăn mặc tùy tiện từ từ bước tới. Từ ngoại hình thì đối phương không phải hạng hiền lành gì, trên mình toát ra khí tức nguy hiểm, vẻ mặt hoàn toàn không tỏ ra mảy may dễ chịu.
Hắn ngoác miệng cười với Nhạc Bằng theo điệu cười bình thường vẫn bị coi là nanh ác, lão huynh này khá thẳng thắn, không hề lải nhải, trực tiếp phát ra khí thế hùng hồn, vẫy tay với Nhạc Bằng theo điệu bộ màu mè kiểu thích thì đến đi.
Điểm này, Nhạc Bằng rất hợp khẩu vị, gã cũng không nói gì, cực kỳ thích thú những phương thức giải quyết đơn giản nhất.
Trần Anh Hữu đứng ở cửa tầng bốn, nhận ra đối phương liền hô lên kinh hãi: “Hùng Vương.”
“Hùng Vương nào, có phải Hùng Vương thuộc xích sắc quân đoàn của tập đoàn yêu quái lớn nhất vùng đông bắc chăng?” Hà Động Lượng cũng đổi sắc mặt.
Trần Anh Hữu gật đầu.
Lần này cả Gia Phù Lợi cũng đề cao cảnh giác, chen lời: “Hắn là phần tử phạm tội bị Kháng Ma liên minh truy bắt, khó chơi lắm.”
Nhạc Bằng tuy nghe rõ mấy người trên tầng bốn nghị luận, nhưng gã không cảm giác thấy gì, gã biết họ đang lấy thực lực của Hùng Vương gì đó so với thực lực của mình, cả Trần Anh Hữu đại khái cũng muốn biết xem gã sẽ phát huy được bao nhiêu thực lực khi đối đầu với yêu quái nổi danh.
“Để ta tấn công trước hả? Xem này.” Nhạc Bằng ngôn xuất thân động.
Tử Viêm kình vận lên, hóa thành Tử Viêm đao mang, song mục xạ ra tinh quang, cự ly nửa con phố với gã chỉ là nháy mắt.
Hùng Vương tuy có vẻ cuồng ngạo nhưng là yêu quái có danh vọng, thực lực bất tục, nên vẫn kịp thời phản ứng, song thủ đan nhau ngạnh tiếp một ngọn Tử Viêm đao kình, bất quá tốc độ của Nhạc Bằng khiến hắn không kịp vận đủ kình đạo, bị thủ đao hất từ đầu phố đến cuối phố, vô cùng cật lực.
Tử Viêm đao kình được Nhạc Bằng phát huy trăm phần trăm, uy lực không chỉ có thế, hai tay Hùng Vương bị tử sắc hỏa diễm thiêu đốt, hắn vội vận yêu khí, cơ hồ hao mất ba thành nội lực mới không bị Tử Viêm kình đốt hai tay thành than, dập tắt được tử sắc hỏa diễm.
Những người quan chiến trên tầng bốn đều kinh ngạc, cao thủ như Hùng Vương mà Nhạc Bằng chỉ cần một chiêu cũng đánh bại được, trong lòng họ đều dấy lên câu hỏi, “tiểu tử này là thần thánh phương nào?”
Ngược lại, Nhạc Bằng cực kỳ bất mãn với bản thân: “Ta vừa xuất thủ, tuy dùng có nửa phần công lực nhưng cái cột mục kia không hề thương tổn, cũng không hộc máu, chả lẽ công lực của ta suy thoái đến mức đó.”
Kỳ thật Nhạc Bằng cũng hiểu vấn đề do đâu, gã sợ Thiên giới tịnh hỏa tác quái nên hơn chín thành pháp lực dồn hết vào cấm cố Thiên giới tịnh hỏa, Tử Viêm kình bị giảm gần hết uy lực.
Nhạc Bằng bất mãn nhưng Hùng Vương lúc này thật sự nhụt chí, không ngờ lại gặp phải đối thủ khó chơi ở đây, tuy hắn còn thực lực chưa giở ra nhưng biết rõ có liều mạng cũng không phải đối thủ của Nhạc Bằng.
Bất quá hắn vẫn là du côn, biết rằng không thể chịu mất mặt trước ngần này thủ hạ, liền gầm lên, y phục nát tan, thân thể cao hơn hẳn, cường tráng hơn, khí thế hùng hậu hơn. Lại lao vào Nhạc Bằng.
“Được lắm, dũng khí rất được.”
Nhạc Bằng lạnh nhạt buông một câu, biểu hiện rõ không coi Hùng Vương ra gì, Tử Viêm kình tăng thêm nửa thành, Tử Viêm đao mang thò ra, dài gấp đôi đạt gần tám thước, quang mang chói lòa, khí thế phi phàm.
Thấy uy thế như vậy, Hùng Vương có lợi hại hơn nữa cũng không dám đến tìm chết, vội dừng lại quay đầu bỏ chạy. Thực lực chênh nhau, chỉ có thằng ngốc thật sự mới xông tới.
Nhạc Bằng tỏ vẻ khá bất ngờ, hừ lạnh một tiếng lẩm bẩm: “Chỉ sợ trong thiên hạ không ai thoát khỏi tay ta.” Tốc độ của gã hơn Hùng Vương, nháy mắt đã xuất hiện sau lưng hắn, tử sắc hỏa cầu xuất hiện trên tay, nhanh chóng khuếch đại.
Tử Viêm Thất Diệt - - Thiên địa vi lô.
Gã phất tay, tử sắc hỏa diễm ngập trời hóa thành lưới lửa định đốt Hùng Vương thành thanh củi sống.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo thân ảnh quỷ bí xuất hiện, hai tay nhanh chóng kết thành thủ thế kỳ quái, tạo ra phòng hộ lực trường bảo vệ Hùng Vương.
Tử Viêm kình nhất tiếp xúc với phòng hộ lực trường phát ra tiếng loẹt xoẹt. Tử Viêm kình bá đạo cực độ, tuy Nhạc Bằng chưa xuất toàn lực, uy lực không hề giảm, chỉ vài giây sau đã hoàn toàn luyện hóa phòng hộ lực trường của vị khách không mời.
Nhưng chỉ khoảnh khắc đó đủ cứu được Hùng Vương thoát thân.
Hai lần xuất thủ công cốc, Nhạc Bằng đương nhiên giận cành hông, không nói gì, khẽ đạp xuống đất lao vút lên. Tử Viêm Thất Diệt - - Tạo hóa vi công lại phát ra.
Tử Viêm kình vừa vận lên, toàn thân Nhạc Bằng ngập trong tử sắc hỏa diễm như hỏa thần Chúc Dung chuyển thế, không khí quanh mình bị hỏa kinh nóng rãy thiêu đốt phát ra tiếng lách tách. Khí thế vừa hé, gã liền thể hiện khí áp kinh nhân.
Người xuất hiện lộ ra thân hình là một nam tử chừng hai bảy, hai tám tuổi, ngoại hình tuấn mỹ, cao lớn tiêu sái, hơn nữa thoáng nhìn cũng thất không phải người da vàng. Hắn hé nụ cười hoàn mỹ, nụ cười dễ dàng lấy được hảo cảm của những thiếu nữ không hiểu sự đời. Đối diện với Tử Viêm Thất Diệt - - Tạo hóa vi công, mắt hắn lóe ánh sáng lạnh, không hề thực hiện động tác nào.
Nhạc Bằng chợt sững người, động tác đình đốn, đòn công kích tạm dừng. Gã cười nhạt: “Tinh thần công kích, hữu dụng với ta ư?” Gã không thèm tranh biện với đối phương, trực tiếp dùng thực lực thể hiện. Sức mạnh tinh thần tăng cao, khí thế bùng phát. Là thượng cấp yêu ma đắc thành ma đạo, có tu vi hơn bảy ngàn năm, niệm lực của gã đạt đến trình độ dời núi lấp biển, muốn dùng tinh thần công kích đối phó gã khác nào trò cười.
Bất quá là một không gian mười mấy mét, trong tình huống không hề có dấu hiệu báo trước vẫn vang lên tiếng nổ ầm ầm. Tử viêm trên mình Nhạc Bằng lập tức sáng chói, càng lúc càng lóa mắt. Thanh niên ngoại quốc tuấn tú lắc lư mấy lần, không nén được thổ ra một ngụm huyết dịch đen bầm.
Lần này Nhạc Bằng không giữ gìn nhiều, thực lực đề thăng đến ba thành. Quả nhiên không phí công, khiến kẻ dám cùng gã động thủ phải nhớ mãi.
“Không ổn, mọi người chuẩn bị rút đi, là hắc ám thiên sứ.” Âu châu mỹ nữ thánh kị sĩ Gia Phù Lợi gấp rút nói. Thanh niên ngoại quốc kia vừa thổ máu, nàng ta liền biến sắc, vừa nói vừa ấn tay lên thành cầu thành nhảy xuống đường gia nhập vòng chiến, chuẩn bị cùng Nhạc Bằng sánh vai tác chiến.
Lời Gia Phù Lợi chưa kịp lọt vào tai năm người Hà Động Lượng, Phương Tịch Tà, Diêu Kính, Mạc Nghiên Tuyết, Diêu Tranh của Hải Thiên minh nguyệt lưu cùng Trần Anh Hữu, chiến cục lại thay đổi.
Nhất thời sơ ý để Nhạc Bằng phản kích, nam tử quỷ bí bị thương, nhãn thần trở nên lãnh liệt, thần sắc biến thành cuồng dã, hắc ám khí lưu trùm lên thân thể, dị biến phát sinh.
“Tiểu đệ, Tạp Tư ta lần đầu bị một tên nhân loại nhỏ nhoi đả thương, ngươi có thể tự hào. Nhưng đến đây là hết rồi.”
Y phục toàn thân hắn tan nát, một đôi cánh đen thò ra sau lưng xòe rộng, hắc ám khí tức trên mình nam tử quỷ bí lan khắp hiện trường, sức mạnh âm ám hùng hồn cuốn tung tạp vật dưới đất, bầu không khí liền trở nên khẩn trương.
“Không được rồi, Anh Hữu cùng bốn vị đệ muội rút trước đi, ta cùng hai người dưới kia ngăn địch.” Lần này người lên tiếng là đại sư huynh Hải Thiên minh nguyệt lưu Hà Động Lượng.
Hắc ám thiên sứ là dạng tồn tại gần sánh được với thần minh, sinh vật kì dị này sinh ra đã có pháp lực không thua gì tu luyện giả nhiều năm tu hành, lúc thành niên lại càng hùng mạnh, theo truyền thuyết là sứ giả của thần minh, sau đó đã phản lại các vị thần. Trong lòng Hà Động Lượng, hắc ám thiên sứ là địch nhân bất khả chiến thắng, y chỉ hy vọng có thể dựa vào Nhạc Bằng và Phí Lạc Tuyết trợ lực để các sư đệ muội an lành thoát thân.
Hải Thiên minh nguyệt lưu là môn phái phật đạo song tu, y là đại đệ tử nên có bản lĩnh riêng, vừa vận công, toàn thân liền phát ra kim mang nhàn nhạt xạ khắp tứ phía. Đó là một trong tam đại trấn phái thần công: Kim cương phục ma công.
Nhảy xuống mặt đất, Hà Động Lượng trải kình lực khắp toàn thân, chống lại áp lực khủng khiếp của hắc ám thiên sứ.
Giọng nói du dương vang lên: “Chỉ bằng ba tên nhân loại các ngươi dám chống lại ta sao?”
Lạnh nhạt nhìn địch nhân thay đổi hình thái, Nhạc Bằng căn bản không buồn hành động, ngay cả nguyên hình của gã mà Tạp Tư không nhận ra cũng có thể cho qua nhưng nhận lầm hắn là con người thì hắn thật quá coi thường người khác. Dưới áp lực của hắc ám thiên sứ, gã là kẻ duy nhất không bị ảnh hưởng gì. Hắc ám thiên sứ xác thật thực lực mạnh mẽ, nhưng muốn đối phó thượng vị yêu ma như hắn thì còn chưa đủ. Ít nhất phải mọc đủ ba đôi cánh mới khiến Nhạc Bằng trọng thị, còn muốn thật sự đánh bại gã phải để lão tổ tông của hắc ám thiên sứ: hắc ám ma vương Tát Đán mười hai cánh tự thân đến mới xong. Dù hiện tại gã chỉ dùng được sáu thành sức mạnh, tình hình cũng không khác thế bao nhiêu.
Kỳ thật Nhạc Bằng hiểu địch nhân trước mắt còn hơn ai hết, bởi gã từng thấy hắc ám thiên sứ nguyên thủy “Lộ Tây Pháp”, vốn sau đó được hậu thế xưng là đọa lạc thiên sứ. Năm đó gã chu du thiên hạ, có hiểu đôi chút về Tây phương thần tộc. Đúng ra là Tây phương tam đại thần tộc.
Áo Đinh thần tộc hùng mạnh thích chiến đấu.
Áo Lâm Thất Á thần tộc, chủng tộc ngạo mạn hung tàn, cực độ bài ngoại, không coi các chủng tộc khác ra gì, ngay cả các thần tộc khác cũng bị họ khinh rẻ. Luôn thích gây sự, đàn áp người khác.
Thiên giới thần tộc thế lực yếu nhất, để đối kháng các thế lực khác liền sáng tạo ra nhân hình binh khí “sứ giả bảo vệ Thiên giới thần tộc”, những sinh mệnh được người tín ngưỡng gọi là “thiên sứ”.
Theo ý niệm thiết kế ban đầu, năng lực của “thiên sứ” vĩnh viễn thấp hơn Thiên giới thần tộc, chia thành chín đẳng cấp: thiên sứ, đại thiên sứ, quyền thiên sứ, năng thiên sứ, lực thiên sứ chỉ có một đôi cánh, chấp hành mệnh lệnh Thiên giới thần tộc, thuộc nhóm bị chi phối. Chủ thiên sứ, tọa thiên sứ, trí thiên sứ, ba đẳng cấp này thuộc giai cấp lãnh đạo, là thiên sứ cao cấp sức mạnh hơn hẳn, nên có thêm một đôi cánh, thực lực hơn nhóm một đôi cánh mười lần. Còn sí thiên sứ cao cấp nhất mới là những tồn tại chí cao vô thượng có ba đôi cánh, là thiên sứ thống soái, theo Nhạc Bằng biết thì cả đọa thiên sứ phản lại thần minh cũng thuộc nhóm này, tổng cộng bảy vị, có sức mạnh sánh với thần ma.
Lộ Tây Pháp năm xưa đột phá được hạn chế của kẻ chế tạo thiên sứ là Thiên giới thần tộc, phản lại ý nguyện của thần tộc mà trở thành sí thiên sứ duy nhất mọc tới sáu đôi cánh, đạt tới sức mạnh ngang với Thiên giới thần tộc, bị thần tộc xem là kẻ phản bội.
“Ngươi hả?” Nhạc Bằng ngoẹo đầu, thò một ngón tay ngoắc, hàm ý đương nhiên không cần nói. Tử tình hỏa đồng của gã nhìn thấu tất thảy, biết thiên sứ này chỉ sánh với cấp chín, dám khoa trương với gã quả thật quá sớm.
Mối thù vừa bị Nhạc Bằng đả thương hiển nhiên còn nóng hổi, lại chịu thêm miệt thì này, hắc ám thiên sứ Tạp Tư xưa nay vẫn cao ngạo vì chủng tộc liền không nén nổi cơn giận, vứt bỏ vẻ khinh khỉnh, cuồng nộ xuất thủ.
Ám hắc khí kình quấn quanh cánh tay, hắn xòe đôi cánh, sức mạnh phát ra hơn hẳn lúc trước. Dao động hắc ám lan tràn cuốn tung đường phố, cây cối bên đường nhanh chóng bị hút cạn sinh mệnh lực.
Khóe miệng hắn cười lạnh, lực đạo oanh kích không nhắm vào ba người đối diện, mà hướng tới bọn Trần Anh Hữu chưa kịp rút đi.
Hả, không ổn rồi.
Gia Phù Lợi và Hà Động Lượng không kịp vãn hồi cục diện, cả kinh thất sắc
Nhạc Bằng vừa thấy tên mọc cánh kia thực hiện động tác là biết tỏng, hóa ra quả trứng thối này chả có liêm sỉ gì. Gã đã chuẩn bị trước đối với loại chiến lược ti bỉ này.
Mười sáu đạo Tử Viêm đao kình phát ra trước ảo hóa thành lưới lửa rợp trời chụp vào đối thủ.
Tử Viêm đao kình của gã luận về tốc độ hơn xa động tác của đối thủ, đọa thiên sứ đối diện chưa kịp phát kình, đao kình đã ập tới, buộc Tạp Tư phải giữ mình trước, vô lực đối phó bọn Trần Anh Hữu.
Tuyệt học Lục Thú đao mang được Tử Viêm kình vận dụng, tuy không bá đạo như trước, nhưng nhờ cỗ lực đạo đặc dị đó, đao kình sinh ra biến ảo kiểu khác, phiêu hốt linh động, tốc độ càng nhanh hơn. Hơn nữa địch nhân của gã quá tự tin, không phòng bị gì, hắc ám thiên sứ Tạp Tư đón thẳng vào mười sáu đạo đao kình.
Hắc ám khí kình quấn quanh tay hắn đối chọi với Tử Viêm đao kình của Nhạc Bằng, hai làn kình lực đều thuộc về nội liễm, không phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa mà tan biến im lìm.
Bất quá khí kình đối chọi rồi, liền áp sát thân mình hắc ám thiên sứ Tạp Tư, tên xui xẻo này không kịp ứng phó, được dao động hắc ám khí kình hộ thân, Tạp Tư tuy không bị thương nhưng sức nóng của Tử Viêm hỏa kình đốt rụi cả nội khố của hắn, lộ ra thân thể nhẵn nhụi, bắt đầu màn thoát y vũ.
“Không ngờ cánh ngươi đen tuyền mà thân thể lại trắng ngần.” Nhạc Bằng tỏ vẻ ơ hờ.
Bị bêu xấu trước đám đông, lộ ra những bộ vị “không nên để lộ”, đối với thiên sứ dù là sinh mệnh nhân tạo cũng không khác gì, đó là kị húy của họ. Hắc ám thiên sứ Tạp Tư giận dữ vô cùng, không giữ gìn thực lực nữa, hạ quyết tâm tất sát với Nhạc Bằng, kẻ nhiều lần khiến hắn bêu xấu.
Thấy hắc ám thiên sứ Tạp Tư vẫy đôi cánh đen lơ lửng trên không, Hà Động Lượng ở cạnh Nhạc Bằng hoảng sợ đến không nói thành lời, dù nhiều năm tu luyện cũng không thể khống chế được niềm run rẩy trong lòng. Y là tu luyện giả bảo vệ bình an cho người dân trong thành, không sợ uy hiếp của những dạng tồn tại biến dị siêu tự nhiên và phi nhân loại, tự nhiên từng thấy không ít yêu vật, nhưng y vẫn là “người”, sợ “thiên sứ” cũng là lẽ thường.
Địch nhân trước mắt không phải “ngoại lệ”, Hà Động Lượng hiện tại tất nhiên lục thức bị phong bế, hoàn toàn không cảm giác được đồng bạn ở đâu, trong lòng chỉ còn ám ảnh về sức mạnh hắc ám tuyệt luân, thậm chí thở không ra hơi.
Gia Phù Lợi không dễ thở hơn, vì sinh vật trong truyền thuyết đang ở trước mặt, tuy nàng ta tín ngưỡng tồn tại của thượng đế nhưng cũng thừa nhận tồn tại của ác ma nhưng khi sinh vật đó thật sự xuất hiện vẫn khiến nàng ta gặp ác mộng.
Tử sắc đao mang của Nhạc Bằng vạch ngang trời đêm, không để hai đồng bạn kịp an ủi, gã không phải loại yêu ma quen dùng khí thế áp bách đối thủ mà thích lặng lẽ đánh lén. Gã hiếm khi cùng địch nhân chính diện giao đấu, dựa vào năng lực bay lượn ngạo thị thiên hạ, gã có thể khiến mọi địch nhân quay cuồng rồi thoải mái xử lý. Thành ra khí tức hắc ám băng lãnh của hắc ám thiên sứ Tạp Tư không bị sức mạnh khác chen vào, Nhạc Bằng không muốn so khí thế với hắn.
Nhạc Bằng không phải quá quan tâm đến người khác, hắc ám thiên sứ này chưa đủ năng lực buộc gã phải phân tâm chiếu cố bạn bè, nên trận chiến đấu kịch liệt vừa bắt đầu, gã liền cố ý dẫn hắn lên thinh không.
Kình khí nổ vang, thân hình song phương càng lúc càng mơ hồ, di động cao tốc thăng dần lên cao. Chiến đấu chủ lực rời đi, hai thế lực phía dưới không tiện khai chiến nữa.
Tâm tình Hùng Vương vô cùng phức tạp, gọi Hà Động Lượng: “Huynh đệ cũng biết bọn mỗ chỉ bị bức ép, hiện tại là tập đoàn yêu ma của địa khu đông bắc, bọn mỗ không muốn đối chọi với tu luyện giả nhân loại. Đương nhiên không phải vì sợ các vị, chỉ là không ai muốn gây ra thị phi làm gì.”
Hà Động Lượng vẫn cảnh giác vận đủ công lực, liếc Gia Phù Lợi, bình tĩnh hỏi: “Không hiểu hiện tại Hùng Vương định thế nào?”
Lúc đó bốn bị sư đệ muội của y đều nhảy từ tầng bốn xuống, hiển nhiên họ không nghe lời y, không chịu bỏ chạy trước.
Tiếng giao đấu từ xa truyền lại, là Trần Anh Hữu dẫn các huynh đệ triệt thoái trước, hắn xưa nay là người hiện thực, biết dùng lí trí xem xét vấn đề, hơn nữa hắn tin vào năng lực của Nhạc Bằng, tại cung khuyết dưới lòng đất gã thể hiện thực lực chỉ có hơn chứ không kém hơn đọa thiên sứ, hắn triệu tập nhóm “nhân yêu” này đến toàn là hàng phế thải, không có chỗ nào lợi dụng được, để an toàn thì hắn phải chọn cách rút lui.
Hùng Vương ngoác miệng, thủ hạ sau lưng có kẻ đưa di dộng lên, hắn ấn số rồi nhỏ giọng dặn dò: “Thương Thất, lão Trần coi như có quen chúng ta, để họ đi.” Rồi gặp máy lại, ngẩng lên nở nụ cười tích tụ hào sảng đã lâu với sáu người: “Mỗ không muốn nghe người khác sắp đặt, nhưng năng lực lại kém quá xa. Hiện tại mọi người cứ yên lặng chờ đợi xem.”
Diêu Tranh mới tới liền hừ lạnh: “Ý ngươi là theo gió bẻ lái chăng?”
Hùng Vương không đáp, mặc nhiên thừa nhận sự thật.
Hà Động Lượng và Gia Phù Lợi nhìn nhau, đều hiểu rằng yếu tố quan trọng là Nhạc Bằng có đối phó được hắc ám thiên sứ Tạp Tư không, những người còn lại đều không đủ chiến lực ảnh hưởng đến chiến cục, dù cùng phe Hùng Vương liên thủ cũng không dám chắc sẽ thắng được.
Song phương ngầm đạt thành hiệp ước, dồn hết hy vọng vào một người không thể dựa vào, duy nhất Trần Anh Hữu tin rằng Nhạc Bằng sẽ thắng.
Tình huống trên không khác hẳn nỗi lo của những người dưới đất, Nhạc Bằng rời khỏi nơi cần che giấu, không phải ẩn tàng thực lực nữa, liền biến hắc ám thiên sứ Tạp Tư thành bao cát phát tiết bất mãn cả ngày dồn nén.
Tạp Tư vốn cho rằng “thiên sứ” tại không trung sẽ có ưu thế tuyệt đối, mọc ra cánh đâu phải vô dụng nhưng thực tế động thủ thì hắn mới phát giác đối thủ lai lịch bất minh này còn hợp với không chiến hơn cả hắn, tốc độ phi hành nhanh hơn hắc ám thiên sứ mấy lần, khai chiến không đầy năm phút mà biến hắn thành mục tiêu di động, dù hắn toàn lực phòng ngự vẫn không ngăn được Tử Viêm đao kình xé toạc màn khí hộ thân, vạch thành vết thương.
Tạp Tư liên tục kết pháp ấn phòng ngực, hình thành thủ hộ kết giới chứa lục mang tinh trận, liều mạng chống lại những đòn công kích cuồng điên của Nhạc Bằng, không còn thời gian hoàn thủ nữa, thi thoảng lắm hắn mới phát ra được khí kình dao động hắc ám, nhưng không tìm được đối phương ở đâu, chỉ tổ lãng phí thể lực, pháp lực.
Song phương sa vào chiến cục này, kỳ thật không phải thực lực chênh nhau đến độ không thể bù đắp, Nhạc Bằng hiện tại không thể phát huy toàn bộ thực lực, sức mạnh sử dụng ra không hơn hòa Tạp Tư bao nhiêu, cả hai đều là quái vật sống mấy ngàn năm, kinh nghiệm chiến đấu của Nhạc Bằng không có ưu thế gì rõ rệt. Chủ yếu do phương thức chiến đấu và trí tuệ chiến đấu quyết định cục diện.
Dựa vào đôi cánh trời sinh, dù là chính phái thiên sứ hay hắc ám thiên sứ, phương thức chiến đấu luôn là viễn chiến, dùng chú ngữ công kích đối thủ. Tuy cũng sử dụng vũ khí hoặc cận thân chiến đấu nhưng đều là phụ trợ mà thôi. Họ không hợp với tác chiến ở cự ly gần.
Nhưng Nhạc Bằng lại khác, hắn vốn là yêu ma Kim sí đại bằng điểu, không ai so được về tốc độ, hơn nữa võ công cũng đạt mức đăng phong tạo cực, trở thành phương thức công kích chủ yếu, hiếm khi dùng đến các loại pháp thuật, gã tu luyện đến mức “pháp vũ hợp nhất”, xuất thủ có thể thoải mái kèm theo pháp lực, tốc độ công kích hơn xa Tạp Tư phải cần thời gian chuẩn bị chú ngữ. Nếu gã không muốn lấy tên thiên sứ đen đủi này làm đối tượng tu luyện pháp bảo mới thành, chắc đối phương đã xuống địa ngục lâu rồi.
Tiên ma nhị khí không thể cùng tồn tại, Nhạc Bằng dùng Lưỡng Nghi vi trần trận phong ấn ma khí, pháp lực nhưng không chắc chắn lắm. Trước khi giải quyết xong vấn đề an toàn, gã vẫn phải dùng một phần tiên đạo pháp lực phong cấm “Thiên hỏa” trong thân thể, nên cần tìm ra phương thức chiến đấu hợp lý nhất, hiện giờ hắc ám thiên sứ Tạp Tư chính thị vật thí nghiệm thích hợp nhất.
Tử sắc đích hỏa diễm trùm lên thân thể gã, phối hợp cùng Thiên Bằng Tung Hoành pháp cấp tốc bay lượn, đang lúc nửa đêm nên thân pháp của gã lướt trên không để lại quỹ tích, sáng chói tựa pháo hoa giữa ánh trăng mờ mờ, tạo ra những vạch sáng tím bắt mắt trên tầng không thành phố.
Những người chưa ngủ đều lấy làm kì quái, lệnh cấm đốt pháp hoa được ban hành ở Trường Xuân nhiều năm nay, các bộ ngành chính phủ chấp hành rất nghiêm, thật ra là ai mà dám huênh hoang như vậy. Họ đều chăm chú hân thưởng, dù năm mới cũng không mấy khi được thấy cảnh sắc đẹp đẽ thế này.
Tạp Tư bị Nhạc Bằng khốn trong lưới lửa do Tử Viêm kình hóa thành tuyệt không thể nhàn rỗi đến thế. Hắn biết rõ mình không chống nổi, sắp “GAME OVER” hoặc “THE END” đến nơi rồi, nhưng lúc đó địch thủ lại bỏ qua cơ hội. Lối hành xử đó, kẻ ngốc cũng hiểu rằng bị đối thủ trêu cợt, hà huống hắc ám thiên sứ. Đến nước này, Tạp Tư tất nhiên biết rằng mình không còn cửa thắng, nhưng tình thế không do hắn quyết định, đối diện với đối thủ không biết mạnh hơn bao nhiều lần, lựa chọn duy nhất của hắn là không mất mạng trong tay địch, có điều tự sát hiển nhiên không phải ý nguyện của hắn, đành chọn cách làm “lá thuyền cô đơn giữa cuồng phong.”
Nhạc Bằng vu vơ phát ra một đạo tử sắc hỏa diễm, có ý tránh không trực tiếp công kích đối thủ, cố ý hòa hoãn. Tạp Tư nghiến răng, phát động năng lực mà hắn không muốn sử dụng.
Dao động hắc ám đen bầm lan rộng như bầu không khí ô nhiễm, càng nổi bật dưới vòm trời đêm được Tử viêm chân hỏa của Nhạc Bằng chiếu rọi. Khí tức tà ác tỏa khắp không trung khiến mỗi người mang dị nặng trong thành phố đều cảm giác được sức mạnh địa ngục.
Chiến cục lập tức biến đổi. Biết đối thủ dùng tới sức mạnh cực hạn, Nhạc Bằng không hề sợ hãi, hoảng loạn, nhưng tâm trạng khác kiểu như chiến ý, hưng phấn của cường giả ý thức không hề xuất hiện. Đạt đến mức tu vi như gã, cần phải đoạn tuyệt hết mọi dao động tình cảm, hắc ám thiên sứ Tạp Tư chưa đủ tư cách khiến gã lay động.
Vì thế sau khi dùng Thiên Bằng Tung Hoành pháp di chuyển một vòng năm dặm vuông, gã ngừng lại đợi Tạp Tư hoàn thành việc sử dụng cực hạn năng lực.
Gã hiểu hắc ám thiên sứ hay thiên sứ đều là sinh vật không thuộc phạm vi nhân loại, nói thật ra thì không thuộc sinh vật”. Chúng không có nhục thể mà là những tồn tại thuộc nhóm linh thể, chẳng qua có thể thực thể hóa linh thể năng lượng. Hắc ám thể của hắc ám thiên sứ không tử vong vì thụ thương, chỉ cần năng lượng hạch trong thân thể không tổn thương, chúng sẽ không biết đến ý nghĩa thông thường của tử vong. Ban nãy hắc ám thiên sứ Tạp Tư phát ra dao động hắc ám, có lẽ vì chuẩn bị thể hiện sức mạnh chiến đấu chân chính.
Nhạc Bằng đứng trên không chăm chú quan sát thân thể Tạp Tư biến dị. Dải khí đen nhanh khuếch tán rồi ngưng tụ, tạo hình khác hẳn. Gã không có ý can thiệp, trận chiến với Tạp Tư vừa rồi khiến gã cơ bản nắm được cách phát kình tiên khí, lúc đầu buộc phải dùng pháp quyết Lục Thú đao mang phát Tử Viêm đao kình, hiện tại có thể kình tùy ý chuyển, vận dụng vô cùng ảo diệu, định thử thân thủ.
Ly Hỏa Trọng Đồng được nheo hẳn lại, dễ dàng nhận ra hắc ám thiên sứ Tạp Tư lẫn trong dải khí đen, hình thái mới của hắn không hề bị nhiễu loạn. Thật ra mà nói, gã thất vọng đến kinh ngạc.
Tạp Tư đề thăng sức mạnh rồi mọc thêm một đôi cánh, bất quá đó không phải là đôi cánh thứ hai của cao giai thiên sứ, chỉ là đôi cánh giống kiểu cánh dơi, thân thể hắn mọc ra một lớp lông màu sậm, đầu trồi lên một cái bướu thịt tím đỏ. Hóa ra trừ mỗi đôi cánh, hắn không khác gì con người, thay đổi thật kỳ quái, trở nên xấu xí hơn, giống như cùng quái thú hợp thể.
“Cái quái gì đây nhỉ?”
Tạp Tư đề thăng sức mạnh cải biến ngoại hình, Nhạc Bằng cơ hồ không có cảm giác gì, thậm chí mất đi ham muốn chiến đấu, định kết thúc luôn trận chiến vô vị này.
Tử Viêm kình phát ra, xuất hỏa diễm khí kình trong đệ ngũ quyết “Hỏa long đằng không chử hải phiên” của Tử Viêm Thất Diệt, hóa thành một con tử diễm hỏa long uốn lượn lao bổ vào Tạp Tư. Sức mạnh cao hơn mấy bậc tiến băng băng, làn lửa tím đỏ nuốt chửng Tạp Tư đang định trốn chạy.
Tử diễm hỏa long lướt đi gần trăm dặm mới tan kình lực, không còn bị Nhạc Bằng khống chế, liền hóa thành lưu quang rợp trời trước khi tan biến. Gã nhìn chiến quả, lẩm bẩm: “Cũng có cánh mà ngươi kém ta xa quá.”
Gã dừng lại, ngoảnh đầu nhìn tứ phía, tỏ vẻ nghi hoặc trước thân thể dị biến ban nãy của Tạp Tư, gã chưa từng thấy kiểu biến hóa đó.
“Lẽ nào đúng như nữ nhân kia nó, là người bị công nghệ gen cải tạo. Bất quá hiệu quả đề thăng thực lực không ra gì.” Gã không nói ra thắc mắc trong lòng vì sự tình chưa kết thúc.
Không khí chung quanh lại xuất hiện trạng thái như sóng nước tràn tới, địch nhân bất ngờ sắp hiện thân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook